Chương 3
Lan Chi
13/07/2016
Đúng lúc ấy, ông đạo
diễn hớt hải chạy vào đồn cảnh sát, trông thấy cô ông liền hét lớn: “Bảo Bối! Bảo Bối!” rồi nhìn cô từ đầu đến chân mấy lần, trong lòng cô thật
muốn liếc ông một cái, cái tên này của cô, thật đúng là để cho mọi người chiếm hết tiện nghi mà, lại thấy ông ta như cố hết sức hét lớn: “Cháu
không sao thì tốt! Không sao thì tốt! Tại sao lại gọi điện cho Jay mà
lại không gọi cho ta! Nha đầu này thật là! Chẳng phải chỉ là về nhà lấy
ít đồ thôi sao? Vậy mà cũng có thể gặp tai nạn! Ngày mai là bắt đầu
quay《 Tiếc Tình 》 rồi, cháu có ổn không?”
Ông đạo diễn già này là người đã dẫn dắt cô vào nghề, ông ấy bình thường người rất nhã nhặn dễ gần, là một ông lão được nhiều người yêu mến, mọi người thường gọi ông là John, cũng là một đạo diễn có tiếng trong giới, bình thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng khi làm việc lúc nào cũng nghiêm túc.
Cô ngẩn ra hỏi: “Ngày mai quay cảnh đầu tiên?”. “Cháu bị dọa đến mất trí rồi sao? Nhiều năm sau cháu và Mạt Khiêm trùng phùng, chỉ cần một ánh mắt thì đã nhận ra đối phương. Rất đơn giản mà, Bảo Bối, cháu có thể làm được thôi!”
Lúc này cô mới có được chút manh mối, lấy điện thoại ra xem, ngày tháng trong điện thoại khiến cô lạnh cả sống lưng. Vậy là, vậy là cô đã trở về mười năm trước, vậy là cô đã trở về lúc đầu, khi cô và anh vừa quen biết nhau……Lúc này, cô vừa quyết định trang phục để chụp poster, mới chỉ gặp qua Jay một lần. Lúc này, chưa ai biết cô là người thừa kế của Cố thị, đại tiểu thư của Tiếu gia. Lúc này, cô vẫn chưa thành danh. Lúc này, cô vẫn đang giận dỗi với daddy, mang theo cây violon lưu lạc ở Italia như một người điên. Lúc này, cô cũng không biết rằng thì ra câu chuyện 《 Tiếc Tình 》 này chính là câu chuyên về những người xung quanh cô, trong câu chuyện này, có mami cô, có cha ruột cô, còn có người daddy chưa từng nhận được tình yêu của mami cô.
Bộ 《 Tiếc Tình 》 này được quay trong âm thầm, tuy rằng đã được đầu tư rất nhiều tiền, lại là một tác phẩm lớn, nhưng những ngày đầu khi quay cũng không bị chú ý tới. Trừ Jay và một số diễn viên có kinh nghiệm lâu năm, còn lại đều là người mới. Khi ấy cũng không ai nghĩ rằng bộ phim này từ sau khi phát sóng liền nổi tiếng, độ nổi tiếng ngày càng tăng. Diễn viên trong phim từng người một cũng phất lên theo, có một khoảng thời gian trở nên vô cùng nổi tiếng. Sau đó, cô đóng thêm rất nhiều phim, kĩ thuật diễn xuất từng bước tăng lên, nhưng cô lúc nào cũng nghĩ rằng nếu như ngay từ đầu cô biết được đây là câu chuyện của mami cô, cô sẽ nỗ lực hơn để diễn, không chỉ vì cảm thấy hứng thú với câu chuyện này, mà còn bởi vì, cô có một phần trách nhiệm. Cũng giống như daddy mỗi lần trốn vào phòng, đối diện với bức hình của mami, gọi từng tiếng một: “Tâm Dao, anh lại nhớ em rồi.” Đó là trách nhiệm……
Cuối cùng cô gọi cho daddy, nhờ ông nhận nuôi Cố An. Cách nói chuyện độc mồm của daddy vạn năm không đổi, trước tiên vẫn là giáo huấn cô một lúc, nhưng rốt cuộc cũng đã đồng ý. Cô không đổi tên cho đứa trẻ, có lẽ là do duyên phận trời sinh nên đứa trẻ cũng mang họ Cố. Cô được phép đưa Cố An về trước, còn những thủ tục sau đó sẽ có người đến làm.
Được ông John dắt lên xe bảo mẫu, cánh tay cô đã mỏi nhừ vì ẵm đứa bé suốt, cúi người bước vào xe rồi ngồi xuống, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một cái, cô cẩn thận nhìn vào đôi mắt vẫn còn đang ngủ say của Cố An, nhẹ nhàng buông lỏng tay phải. Nghĩ đến việc phải làm sao nói với cậu chuyện mami cậu đã không còn trên đời này nữa, trong lòng lại cảm thấy cay đắng.
Đúng lúc ấy bên cạnh truyền đến giọng nam rất êm tai: “Nặng lắm không, để tôi giúp em bế nó.” Ngón tay người ấy thon dài tiếp lấy Cố An trong tay cô, cô ngước mắt lên nhìn anh, ngạc nhiên gọi thành tiếng: “Phó Quân Nhan!”
Lúc ấy tuy cô đã là Nhất tỷ(1) trong làng giải trí, nhưng vẫn phải ngưỡng vọng(2) cái tên này. Có một nữ nghệ sĩ từng diễn cặp với anh đã nói, “Phó Quân Nhan ấy, nếu như anh ta nhìn cô một cái, chỉ duy nhất một cái ánh nhìn đó. nếu như cô đáp trả lại cái nhìn ấy, cả cuộc đời này của cô coi như xong.” Anh ta đích thực là kiểu đàn ông tinh tế khiến người khác say đắm, một năm sau khi anh ấy mới ra mắt chỉ là một vai phụ, trong bộ phim điện ảnh《Ám ảnh》anh trong vai một nội gián mang trong mình một mối thù sâu nặng, đến cuối cùng bị phát hiện rồi bị bắn chết, vì để hoàn thành nhiệm vụ, anh đã phải trơ mắt nhìn người vợ chết ngay trước mắt mình, từ đầu đến cuối anh chỉ có một lời thoại duy nhất, từ đầu đến cuối rất ít khi nở một nụ cười, anh ta toàn thân đồ đen ẩn nấp trong bóng tối của nhà kho, nhìn đứa nhỏ vừa được anh ta cứu sau đó gây mê rồi giấu nó trong thùng container, dưới khung cảnh âm u tĩnh mịt ấy, anh cuối cùng cũng nở một nụ cười, đáy mắt anh toát lên vẻ thê lương, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười chân thành tha thiết động lòng người. Nụ cười chỉ trong nháy mắt ấy lại như trăm hoa đua nở, ôn nhu làm chậm đi nhịp tim của từng người, sau đó, anh nói với đứa nhỏ vẫn còn đang hôn mê câu nói dịu dàng nhất thế gian, anh nói: “Nguyện em được thế gian này ôn nhu đối đãi……”
Lúc xem bộ phim đó là trong một buổi trưa nhàn hạ, khi cô xem đến cảnh ấy, không biết tại sao hai mắt đẫm lệ, cư nhiên lại muốn đưa tay che mắt anh lại, chỉ nhẹ nhàng lặp lại một câu “Nguyện anh được thế gian này ôn nhu đối đãi……” Từ sau đó trở đi, cô bắt đầu có tâm niệm được hợp tác với anh, chỉ đáng tiếc, anh đột nhiên rút lui khỏi giới giải trí.
Từ lúc bắt đầu ra mắt hầu hết các giải thưởng lớn đều thuộc về anh, có được lượng fan khổng lồ, chỉ là anh rất đơn điệu, thật sự rất đơn điệu, đơn điệu đến người khác nói không nên lời. Đến những fan lâu năm của anh, cũng chỉ hiểu biết lơ mơ về sự tình của anh. Khoảng thời gian đó mọi người như đều điên lên hết, fan của anh đi diễu hành, trên mạng cũng loạn thành một đống. Không chỉ có chuyện nhảy lầu tự sát, có người đã từng nói, nhất kiến Quân Nhan ngộ chung thân(3). Nhưng anh vẫn cứ thế mà im hơi lặng tiếng, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Chỉ là……tại sao anh lại có mặt ở đây? Rõ ràng trong《Tiếc Tình》đâu có vai diễn của anh……
Đôi mài tinh tế của anh khẽ nhếch lên, nhìn lướt qua ông đạo diễn râu ria đang lái xe, rồi lại quay đầu cười với cô, anh nói: “ Xin chào, Tiểu Ái.” Cả người cô ngây ra, vừa định lên tiếng lại nghe anh nói: “Điện thoại của Jay để quên trong phòng hóa trang, điện thoại là tôi bắt, may là em vẫn bình an, em vừa bị kinh hãi, vẫn nên ở trong xe nghỉ ngơi một chút đi.” Giọng nói của anh rất êm tai, dịu dàng ấm áp như ngọc thạch, từng chút rơi trên bậc thềm. Anh nói rồi đưa cô một tấm chăn mỏng. Cô lấy tấm chăn, lại nghe thấy anh hỏi: “Tiểu Ái, nó tên là gì?” Nói rồi anh vuốt nhẹ đầu đứa trẻ trong lòng.
“Cố An”
Anh gật đầu rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc Tiểu An.”
Cô nhìn vẻ mặt điển trai của anh, không hiểu sao lại ngoan ngoãn hạ lưng ghế nằm xuống, cả người thiếm thiếp, những gì trải qua trong nháy mắt này thật khó có thể tưởng tượng nổi, cô suy nghĩ mất một lúc lâu, rốt cuộc mơ mơ màng màng muốn phản bác, mới quay lại nói với Phó Quân Nhan ở bên cạnh: “Tôi không phải tên Tiểu Ái.”
“Tôi biết rồi, Tiểu Ái.”
“Tôi tên Cố Bảo Bối, đừng gọi Tiểu Ái.” Cô bỗng trở nên ngang bướng. Lúc này, cô vẫn chưa thật sự gặp được Jay, Jay cũng vẫn chưa kéo lấy tay cô gọi cô là Tiểu Ái.Cô muốn trốn tránh cái tên này, tránh khỏi những đau khổ ấy, tránh thật xa thật xa……
Phó Quân Nhan bất chợt im lặng nhìn cô, dùng đôi mắt bao dung nhìn cô, cô ngơ ngác nhìn anh, cứ như bị hút vào vậy. Anh liền thở dài, giúp cô kéo lại tấm chăn, rồi nói: “Ngủ đi, Tiểu Ái, em mệt rồi.” Khoảnh khắc này cô đột nhiên có chút bất lực, khẩu khí ôn nhu này của anh khiến cô không còn sức phản bác, đành phải né đầu sang một bên, tức giận nhắm mắt lại. Cô nghĩ, người đàn ông này, khi anh ta nhìn về phía ai đó, họ thật sự phải tránh đi ánh nhìn của anh.
Cô tỉnh lại khi nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, cô giật cả mình, ngồi bật dậy, mới nhìn rõ được nơi cô đang ở, một căn phòng lớn theo phong cách Địa Trung Hải, bên trên cửa sổ còn treo những chậu hoa cúc, hương nến nhàn nhạt phảng phất trên bàn, thật ấm áp và thư thái. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đây thật sự là một căn biệt thư đơn độc. Cô cảm thấy nghi hoặc, từ khi gia nhập đoàn phim thì cô vẫn luôn ở trong căn chung cư mà đoàn phim mướn cho diễn viên, đoàn phim chưa từng cho bọn họ điều kiện tốt như vậy. Thân phật thật sự của cô chưa từng bị bại lộ, ngoại trừ biên kịch của bộ phim này – chú Ân Hạo, cũng không có ai biết được, vì vậy cô chưa từng được đối xử đặc biệt, cho dù có cũng không thể nào lộ liễu đến vậy…….
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa, mang đôi dép lê vào rồi lần theo âm thanh của Cố Tiểu An. Vừa đi đến ngã rẽ thì nghe thấy tiếng chó sủa, vẫn còn chưa kịp phản ứng thì bị một cục bông trắng như tuyết bổ nhào qua đẩy ngã ngay trên cầu thang, hoàn toàn không có cách phản kháng……cô rất muốn khóc……
“Tiểu Khải, đừng nháo.”
Chú chó trắng “gâu” một tiếng, nghe lời lùi về phía sau, lúc đi vẫn không quên thúc nhẹ vào tay cô. Cô vừa bị sợ hãi nên vẫn không muốn động đậy, có ai đến nói cho cô biết đây là chó nhà ai nuôi không? Cô ngã xuống đất, viền mắt cầm không được ửng đỏ, từ khi còn nhỏ sau khi daddy dùng động vật để giáo dục cô thì động vật trở thành thứ cô sợ nhất……
Nghe thấy tiếng bước chân chậm chậm đi tới, Phó Quân Nhan một tay bế Cố Tiểu An đi tới, Khuôn mặt hồng hào của Cố Tiểu An nhìn cô, đôi mắt tròn xoe tràn đầy hơi nước, tròng mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng miệng búng ra bong bóng nhìn cô, chìa tay ra gọi: “Chị! Bế!” Cô bỗng nhiên có chút bất lực, chìa tay ra muốn bế em, mới nhớ bản thân vừa bị đẩy ngã xuống đất, ngượng ngùng muốn thu tay về thì bị Phó Quân Nhan giữ lấy, tay anh thon dài như chẳng cần mất chút sức lực nào kéo cô đứng dậy. Chú chó trắng lại “gâu” một tiếng, anh cúi xuống liếc nó một cái, nó lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống một bên, không còn kêu nữa. Lại quay người nói với cô: “Tiểu Ái, đừng sợ, tính khí Tiểu Khải rất tốt, là nó thích em đấy.” Cô lén lút liếc con ‘đại bạch cẩu’, nó thế mà lại giống như đồng tình “gâu” thêm một tiếng, cô bất động không nói nên lời.
Phó Quân Nhan kéo tay cô, lòng bàn tay anh thật ấm áp, cô bị anh nắm lấy tay, nghiên đầu nhìn sườn mặt anh, cảm thấy thật tinh xảo đẹp mắt, lại nhìn Cố Tiểu An trong lòng anh, đôi mắt to tinh quái của nhóc con ấy đang nhìn cô, đôi mắt đặc biệt nhìn chòng chọc vào cô, khiến cô không nhịn được muốn cười. Người đàn ông như vậy, lại bế một đứa trẻ, lại vẫn gọn gàng không mất đi phong độ. Cô cũng không biết đang thất thần cái gì, cứ thế mặc anh, một tay bế Cố Tiểu An, một tay kéo lấy tay cô đi xuống cầu thang đưa đến bên bàn ăn toàn những món Tây.
Sau đó anh buông tay cô, cô cứ thế ngơ ngác, cảm thấy lòng bàn tay mất đi sự ấm áp. Lại thấy anh giúp cô kéo ghế, cô ngồi xuống, anh mới cẩn thận ôm Cố Tiểu An bỏ vào lòng cô. Cố An được cô tiếp lấy, liền vui vẻ đong đưa đôi chân nhỏ,đưa qua đưa lại từng vòng. Rồi lại dính lấy cô nũng nịu nói: “Chị, ăn trắng trắng……”
‘Trắng trắng’ là món gì chứ……Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn Phó Quân Nhan cầu cứu, anh gật đầu nhẹ, cho tôi một ánh nhìn đừng lo, cô lập tức liền cảm thấy an tâm hẳn. “Chờ một chút nhé, anh Quân Nhan sẽ làm cho em.” Nhóc con liền gật đầu, từ trong túi lấy ra hai thanh chocolate, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt to chớp liên tục. Tôi lập tức hiểu ý, liền bóc một thanh cho cậu ăn. Cậu ăn xong vui vẻ híp mắt lại, lại lúc lắc cái đầu nhỏ. Tôi lại bóc thêm một thanh cho cậu, cậu liền lắc đầu, vẻ mặt đơn thuần đáng yêu nhìn tôi, ngón tay nhỏ chỉ chỉ tôi: “Chị, ăn.” Trong lòng cô thấy ấm áp, xoa xoa đầu cô.
Phó Quân Nhan đã quay người đi đến phía sau dàn bếp, nhìn qua bên này, đáy mắt mang theo ý cười, vừa nướng sandwich vừa nói “Em dậy thật sớm, bây giờ mới 7 giờ, cảnh của em hôm nay không nhiều, 9 giờ đi hóa trang là được rồi.”
“An An cũng đi!”
“Được.” Cô vuốt vuốt tóc đứa bé, nhịn không được hôn lên trán của nó. Đứa bé này cả người toàn mùi sữa, mùi hương thật dễ chịu.
“Tôi cũng đến phim trường, lúc em quay phim tôi sẽ trong chừng nó.” Phó Quân Nhan đi tới, trong tay bưng sữa đến, một phần được đựng trong bình, một phần được đựng trong ly thủy tinh màu trắng. Anh đặt ly thủy tinh xuống trước mặt cô, nói một câu: “Em uống đi.” Cầm bình sữa trong tay thử độ ấm rồi đưa đến trước mặt Tiểu An lắc lắc, đưa tay ra bế nó. Cố Tiểu An co người cự tuyệt, vòng tay qua người cô,mặt hướng về phía cổ cô mà chà chà làm nũng, “Không muốn, chị đút!”
Tôi hướng về Phó Quân Nhan cười cười, đưa tay nhận lấy bình sữa, lắc đầu nói: “Để tôi.” Lại nghĩ Phó Quân Nhan này thật sự rất thích trẻ con, cũng là thật tâm đối tốt với Cố Tiểu An, bình sữa này vừa nhìn đã biết là mới mua, còn tỉ mỉ ngâm qua nước nóng để khử trùng. Lại nghĩ đến sau này chẳng trách anh được nhiều người yêu mến đến vậy, có lẽ do anh là người dịu dàng dễ gần. Nghĩ một lúc cô mới nói: “Khi tôi vừa đến Italia, đã thuê nhà ở cạnh nhà họ, mẹ của An An có lúc bận, tôi lại ở nhà, nên thỉnh thoảng trông chừng nó, sau này, nó chính là em tôi.” Cố Tiểu An vẫn đang uống sữa ừng ực mà lại gật đầu, cứ như hiểu được kêu: “Chị.” Cô cười vui vẻ, kiềm không được nói: “Đáng tiếc chị không đủ lớn, không thể nhận cậu làm con trai.” Nó né đầu qua, ừng ực hít lấy núm vú cao su không để ý tôi nữa.
Cố Tiểu An uống xong liền bổ nhào về phía chú chó trắng, chú chó cũng nhường nó, khồng hề để tâm việc bị đứa trẻ vừa chập chững biết đi đẩy ngã.Trong phút chốc tôi cảm thấy nở mày mở mặt, có chút sảng khoái như được báo thù.
“Tiểu Khải thích An An.” Phó Quân Nhan bỏ sandwich gọn gàng vào đĩa rồi đưa cho cô, sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống.
Tôi gật gật đầu, nhìn xung quanh, biệt thự này được trang hoàn thật là nhã nhặn ấm áp, nhìn kĩ thì quả là tốn không ít tiền. Đoàn phim làm gì mà cho phòng ở tốt như vậy, với lại cô còn là người mới. Nghĩ nghĩ, thì vẫn là nên hỏi Cố Quân Nhan: “Đây là đâu, cách đoàn phim xa không?”
Anh giống như biết tôi sẽ hỏi như vậy, lắc đầu nói: “Không xa.” Lại gắp salad vào bát cô. “Căn hộ mà đoàn phim đang mướn không tiện khi dắt theo trẻ em, John nghĩ nên cho em dọn qua ở chung với tôi, nếu em đồng ý, em và An An ở lầu trên, có chuyện gì thì tôi ở lầu dưới, em nói xem như thế có được không?”
Ngữ khí của anh ôn hòa dễ gần, tôi không tự giác đã muốn nói ‘được’, nhưng lại cảm thấy có chỗ không đúng. Tôi chưa nghĩ ra chỗ nào không đúng thì Phó Quân Nhan đã mở lời nói: “Tiểu Ái, người diễn vai Tiếu Mạt Tiếu trong đoàn phim của em ngã bị thương ở xương chân, đã phải từ bỏ vai diễn rồi, tôi đã nhận diễn vai của anh ta.”
“A!” Tôi sửng dốt, cái nĩa rớt xuống cái bát phát ra một tiếng vang.
Cố Tiểu An bịch bịch bịch chạy qua đây, ôm lấy chân cô, ngước mặt lên gọi: “Chị!”
Con ‘đại bạch cẩu’ cũng xuỵt một cái mà chạy qua đây, ngồi xổm bên chân cô “gâu!” một tiếng.
Phó Quân Nhan giống như nhìn thấy sự thất thần của cô, đưa tay ra sờ sờ đầu Cố Tiểu An, rồi lại sờ sờ đâu con đại bạch cẩu, nói một câu “không sao.” Một người một chó lại vểnh mông lên tung tăng tung tăng chạy đi.
Cô đột nhiên cảm thấy rất xúc động, nghiêng đầu qua tinh tế mà đánh giá Phó Quân Nhan, anh cũng nghiêng đầu qua mà nhìn cô, lỗ tai của cô ‘soạt’ một cái đỏ lên, nghĩ đến câu ‘nhất kiến Quân Nhan ngộ chung thân’, tất thì thu lại tầm mắt, đành phải nhìn chằm chằm xuống ngón chân mình, mới nói: “ Anh không giống.”
“Tiểu Ái, em nói gì?”
“Anh rất điển trai không sai, nhưng Tiếu Mạt Tiếu nổi tiếng là độc mồm, lúc ấy ở giới giải trí không ai dám chọc vào con ‘ong’ lớn này.” Cô nghĩ lại hình tượng năm ấy khi daddy còn đang là nghệ sĩ, cùng với sự kiêu ngạo trước giờ của ông, đem so sánh với người đàn ông ôn nhu như ngọc này, trong lòng đánh một dấu ‘X’ lớn.
“Tiểu Ái , anh là diễn viên.”
“Tôi đương nhiên biết, Phó Quân Nhan đương nhiên là diễn gì thì giống đó.”
“Cảm ơn.” Anh cười rất ôn hòa, cư nhiên lại đưa tay ra xoa xoa tóc của cô, nói: “Em cũng sẽ làm rất tốt.”
Cô dùng lực gật đầu một cái, cô nhất định sẽ diễn tốt vai của mami, đây là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho bà……
Lại nghe anh nói: “Em xem, Tiểu Khải rất thích An An, cảm ơn em đã ở lại nơi này.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của anh, ánh mắt anh rất sâu, dường như có gì đó không đúng thì đã bị anh kéo lấy tay, chỉ nghe anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ái, ngày đầu tiên quay phim, cố lên.”
(1) Nhất tỷ: là những diễn viên có đủ yếu tố nhan sắc và tài năng, và luôn dành được những giải thưởng quan trọng hàng năm của nhà đài.
(2) Ngưỡng vọng: ngưỡng mộ, hy vọng, kính trọng.
(3) Nhất kiến Quân Nhan ngộ chung thân: một khi đã gặp qua Quân Nhan sẽ bỏ lỡ chung thân đại sự của mình. ( ý đây là vì anh Quân Nhan quá có sức hấp dẫn làm mê hoặc các chị hết rồi không ai muốn kết hôn nữa =)) )
Ông đạo diễn già này là người đã dẫn dắt cô vào nghề, ông ấy bình thường người rất nhã nhặn dễ gần, là một ông lão được nhiều người yêu mến, mọi người thường gọi ông là John, cũng là một đạo diễn có tiếng trong giới, bình thường không câu nệ tiểu tiết, nhưng khi làm việc lúc nào cũng nghiêm túc.
Cô ngẩn ra hỏi: “Ngày mai quay cảnh đầu tiên?”. “Cháu bị dọa đến mất trí rồi sao? Nhiều năm sau cháu và Mạt Khiêm trùng phùng, chỉ cần một ánh mắt thì đã nhận ra đối phương. Rất đơn giản mà, Bảo Bối, cháu có thể làm được thôi!”
Lúc này cô mới có được chút manh mối, lấy điện thoại ra xem, ngày tháng trong điện thoại khiến cô lạnh cả sống lưng. Vậy là, vậy là cô đã trở về mười năm trước, vậy là cô đã trở về lúc đầu, khi cô và anh vừa quen biết nhau……Lúc này, cô vừa quyết định trang phục để chụp poster, mới chỉ gặp qua Jay một lần. Lúc này, chưa ai biết cô là người thừa kế của Cố thị, đại tiểu thư của Tiếu gia. Lúc này, cô vẫn chưa thành danh. Lúc này, cô vẫn đang giận dỗi với daddy, mang theo cây violon lưu lạc ở Italia như một người điên. Lúc này, cô cũng không biết rằng thì ra câu chuyện 《 Tiếc Tình 》 này chính là câu chuyên về những người xung quanh cô, trong câu chuyện này, có mami cô, có cha ruột cô, còn có người daddy chưa từng nhận được tình yêu của mami cô.
Bộ 《 Tiếc Tình 》 này được quay trong âm thầm, tuy rằng đã được đầu tư rất nhiều tiền, lại là một tác phẩm lớn, nhưng những ngày đầu khi quay cũng không bị chú ý tới. Trừ Jay và một số diễn viên có kinh nghiệm lâu năm, còn lại đều là người mới. Khi ấy cũng không ai nghĩ rằng bộ phim này từ sau khi phát sóng liền nổi tiếng, độ nổi tiếng ngày càng tăng. Diễn viên trong phim từng người một cũng phất lên theo, có một khoảng thời gian trở nên vô cùng nổi tiếng. Sau đó, cô đóng thêm rất nhiều phim, kĩ thuật diễn xuất từng bước tăng lên, nhưng cô lúc nào cũng nghĩ rằng nếu như ngay từ đầu cô biết được đây là câu chuyện của mami cô, cô sẽ nỗ lực hơn để diễn, không chỉ vì cảm thấy hứng thú với câu chuyện này, mà còn bởi vì, cô có một phần trách nhiệm. Cũng giống như daddy mỗi lần trốn vào phòng, đối diện với bức hình của mami, gọi từng tiếng một: “Tâm Dao, anh lại nhớ em rồi.” Đó là trách nhiệm……
Cuối cùng cô gọi cho daddy, nhờ ông nhận nuôi Cố An. Cách nói chuyện độc mồm của daddy vạn năm không đổi, trước tiên vẫn là giáo huấn cô một lúc, nhưng rốt cuộc cũng đã đồng ý. Cô không đổi tên cho đứa trẻ, có lẽ là do duyên phận trời sinh nên đứa trẻ cũng mang họ Cố. Cô được phép đưa Cố An về trước, còn những thủ tục sau đó sẽ có người đến làm.
Được ông John dắt lên xe bảo mẫu, cánh tay cô đã mỏi nhừ vì ẵm đứa bé suốt, cúi người bước vào xe rồi ngồi xuống, cuối cùng cô cũng có thể thở phào một cái, cô cẩn thận nhìn vào đôi mắt vẫn còn đang ngủ say của Cố An, nhẹ nhàng buông lỏng tay phải. Nghĩ đến việc phải làm sao nói với cậu chuyện mami cậu đã không còn trên đời này nữa, trong lòng lại cảm thấy cay đắng.
Đúng lúc ấy bên cạnh truyền đến giọng nam rất êm tai: “Nặng lắm không, để tôi giúp em bế nó.” Ngón tay người ấy thon dài tiếp lấy Cố An trong tay cô, cô ngước mắt lên nhìn anh, ngạc nhiên gọi thành tiếng: “Phó Quân Nhan!”
Lúc ấy tuy cô đã là Nhất tỷ(1) trong làng giải trí, nhưng vẫn phải ngưỡng vọng(2) cái tên này. Có một nữ nghệ sĩ từng diễn cặp với anh đã nói, “Phó Quân Nhan ấy, nếu như anh ta nhìn cô một cái, chỉ duy nhất một cái ánh nhìn đó. nếu như cô đáp trả lại cái nhìn ấy, cả cuộc đời này của cô coi như xong.” Anh ta đích thực là kiểu đàn ông tinh tế khiến người khác say đắm, một năm sau khi anh ấy mới ra mắt chỉ là một vai phụ, trong bộ phim điện ảnh《Ám ảnh》anh trong vai một nội gián mang trong mình một mối thù sâu nặng, đến cuối cùng bị phát hiện rồi bị bắn chết, vì để hoàn thành nhiệm vụ, anh đã phải trơ mắt nhìn người vợ chết ngay trước mắt mình, từ đầu đến cuối anh chỉ có một lời thoại duy nhất, từ đầu đến cuối rất ít khi nở một nụ cười, anh ta toàn thân đồ đen ẩn nấp trong bóng tối của nhà kho, nhìn đứa nhỏ vừa được anh ta cứu sau đó gây mê rồi giấu nó trong thùng container, dưới khung cảnh âm u tĩnh mịt ấy, anh cuối cùng cũng nở một nụ cười, đáy mắt anh toát lên vẻ thê lương, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười chân thành tha thiết động lòng người. Nụ cười chỉ trong nháy mắt ấy lại như trăm hoa đua nở, ôn nhu làm chậm đi nhịp tim của từng người, sau đó, anh nói với đứa nhỏ vẫn còn đang hôn mê câu nói dịu dàng nhất thế gian, anh nói: “Nguyện em được thế gian này ôn nhu đối đãi……”
Lúc xem bộ phim đó là trong một buổi trưa nhàn hạ, khi cô xem đến cảnh ấy, không biết tại sao hai mắt đẫm lệ, cư nhiên lại muốn đưa tay che mắt anh lại, chỉ nhẹ nhàng lặp lại một câu “Nguyện anh được thế gian này ôn nhu đối đãi……” Từ sau đó trở đi, cô bắt đầu có tâm niệm được hợp tác với anh, chỉ đáng tiếc, anh đột nhiên rút lui khỏi giới giải trí.
Từ lúc bắt đầu ra mắt hầu hết các giải thưởng lớn đều thuộc về anh, có được lượng fan khổng lồ, chỉ là anh rất đơn điệu, thật sự rất đơn điệu, đơn điệu đến người khác nói không nên lời. Đến những fan lâu năm của anh, cũng chỉ hiểu biết lơ mơ về sự tình của anh. Khoảng thời gian đó mọi người như đều điên lên hết, fan của anh đi diễu hành, trên mạng cũng loạn thành một đống. Không chỉ có chuyện nhảy lầu tự sát, có người đã từng nói, nhất kiến Quân Nhan ngộ chung thân(3). Nhưng anh vẫn cứ thế mà im hơi lặng tiếng, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Chỉ là……tại sao anh lại có mặt ở đây? Rõ ràng trong《Tiếc Tình》đâu có vai diễn của anh……
Đôi mài tinh tế của anh khẽ nhếch lên, nhìn lướt qua ông đạo diễn râu ria đang lái xe, rồi lại quay đầu cười với cô, anh nói: “ Xin chào, Tiểu Ái.” Cả người cô ngây ra, vừa định lên tiếng lại nghe anh nói: “Điện thoại của Jay để quên trong phòng hóa trang, điện thoại là tôi bắt, may là em vẫn bình an, em vừa bị kinh hãi, vẫn nên ở trong xe nghỉ ngơi một chút đi.” Giọng nói của anh rất êm tai, dịu dàng ấm áp như ngọc thạch, từng chút rơi trên bậc thềm. Anh nói rồi đưa cô một tấm chăn mỏng. Cô lấy tấm chăn, lại nghe thấy anh hỏi: “Tiểu Ái, nó tên là gì?” Nói rồi anh vuốt nhẹ đầu đứa trẻ trong lòng.
“Cố An”
Anh gật đầu rồi nói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc Tiểu An.”
Cô nhìn vẻ mặt điển trai của anh, không hiểu sao lại ngoan ngoãn hạ lưng ghế nằm xuống, cả người thiếm thiếp, những gì trải qua trong nháy mắt này thật khó có thể tưởng tượng nổi, cô suy nghĩ mất một lúc lâu, rốt cuộc mơ mơ màng màng muốn phản bác, mới quay lại nói với Phó Quân Nhan ở bên cạnh: “Tôi không phải tên Tiểu Ái.”
“Tôi biết rồi, Tiểu Ái.”
“Tôi tên Cố Bảo Bối, đừng gọi Tiểu Ái.” Cô bỗng trở nên ngang bướng. Lúc này, cô vẫn chưa thật sự gặp được Jay, Jay cũng vẫn chưa kéo lấy tay cô gọi cô là Tiểu Ái.Cô muốn trốn tránh cái tên này, tránh khỏi những đau khổ ấy, tránh thật xa thật xa……
Phó Quân Nhan bất chợt im lặng nhìn cô, dùng đôi mắt bao dung nhìn cô, cô ngơ ngác nhìn anh, cứ như bị hút vào vậy. Anh liền thở dài, giúp cô kéo lại tấm chăn, rồi nói: “Ngủ đi, Tiểu Ái, em mệt rồi.” Khoảnh khắc này cô đột nhiên có chút bất lực, khẩu khí ôn nhu này của anh khiến cô không còn sức phản bác, đành phải né đầu sang một bên, tức giận nhắm mắt lại. Cô nghĩ, người đàn ông này, khi anh ta nhìn về phía ai đó, họ thật sự phải tránh đi ánh nhìn của anh.
Cô tỉnh lại khi nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, cô giật cả mình, ngồi bật dậy, mới nhìn rõ được nơi cô đang ở, một căn phòng lớn theo phong cách Địa Trung Hải, bên trên cửa sổ còn treo những chậu hoa cúc, hương nến nhàn nhạt phảng phất trên bàn, thật ấm áp và thư thái. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đây thật sự là một căn biệt thư đơn độc. Cô cảm thấy nghi hoặc, từ khi gia nhập đoàn phim thì cô vẫn luôn ở trong căn chung cư mà đoàn phim mướn cho diễn viên, đoàn phim chưa từng cho bọn họ điều kiện tốt như vậy. Thân phật thật sự của cô chưa từng bị bại lộ, ngoại trừ biên kịch của bộ phim này – chú Ân Hạo, cũng không có ai biết được, vì vậy cô chưa từng được đối xử đặc biệt, cho dù có cũng không thể nào lộ liễu đến vậy…….
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa, mang đôi dép lê vào rồi lần theo âm thanh của Cố Tiểu An. Vừa đi đến ngã rẽ thì nghe thấy tiếng chó sủa, vẫn còn chưa kịp phản ứng thì bị một cục bông trắng như tuyết bổ nhào qua đẩy ngã ngay trên cầu thang, hoàn toàn không có cách phản kháng……cô rất muốn khóc……
“Tiểu Khải, đừng nháo.”
Chú chó trắng “gâu” một tiếng, nghe lời lùi về phía sau, lúc đi vẫn không quên thúc nhẹ vào tay cô. Cô vừa bị sợ hãi nên vẫn không muốn động đậy, có ai đến nói cho cô biết đây là chó nhà ai nuôi không? Cô ngã xuống đất, viền mắt cầm không được ửng đỏ, từ khi còn nhỏ sau khi daddy dùng động vật để giáo dục cô thì động vật trở thành thứ cô sợ nhất……
Nghe thấy tiếng bước chân chậm chậm đi tới, Phó Quân Nhan một tay bế Cố Tiểu An đi tới, Khuôn mặt hồng hào của Cố Tiểu An nhìn cô, đôi mắt tròn xoe tràn đầy hơi nước, tròng mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng miệng búng ra bong bóng nhìn cô, chìa tay ra gọi: “Chị! Bế!” Cô bỗng nhiên có chút bất lực, chìa tay ra muốn bế em, mới nhớ bản thân vừa bị đẩy ngã xuống đất, ngượng ngùng muốn thu tay về thì bị Phó Quân Nhan giữ lấy, tay anh thon dài như chẳng cần mất chút sức lực nào kéo cô đứng dậy. Chú chó trắng lại “gâu” một tiếng, anh cúi xuống liếc nó một cái, nó lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống một bên, không còn kêu nữa. Lại quay người nói với cô: “Tiểu Ái, đừng sợ, tính khí Tiểu Khải rất tốt, là nó thích em đấy.” Cô lén lút liếc con ‘đại bạch cẩu’, nó thế mà lại giống như đồng tình “gâu” thêm một tiếng, cô bất động không nói nên lời.
Phó Quân Nhan kéo tay cô, lòng bàn tay anh thật ấm áp, cô bị anh nắm lấy tay, nghiên đầu nhìn sườn mặt anh, cảm thấy thật tinh xảo đẹp mắt, lại nhìn Cố Tiểu An trong lòng anh, đôi mắt to tinh quái của nhóc con ấy đang nhìn cô, đôi mắt đặc biệt nhìn chòng chọc vào cô, khiến cô không nhịn được muốn cười. Người đàn ông như vậy, lại bế một đứa trẻ, lại vẫn gọn gàng không mất đi phong độ. Cô cũng không biết đang thất thần cái gì, cứ thế mặc anh, một tay bế Cố Tiểu An, một tay kéo lấy tay cô đi xuống cầu thang đưa đến bên bàn ăn toàn những món Tây.
Sau đó anh buông tay cô, cô cứ thế ngơ ngác, cảm thấy lòng bàn tay mất đi sự ấm áp. Lại thấy anh giúp cô kéo ghế, cô ngồi xuống, anh mới cẩn thận ôm Cố Tiểu An bỏ vào lòng cô. Cố An được cô tiếp lấy, liền vui vẻ đong đưa đôi chân nhỏ,đưa qua đưa lại từng vòng. Rồi lại dính lấy cô nũng nịu nói: “Chị, ăn trắng trắng……”
‘Trắng trắng’ là món gì chứ……Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn Phó Quân Nhan cầu cứu, anh gật đầu nhẹ, cho tôi một ánh nhìn đừng lo, cô lập tức liền cảm thấy an tâm hẳn. “Chờ một chút nhé, anh Quân Nhan sẽ làm cho em.” Nhóc con liền gật đầu, từ trong túi lấy ra hai thanh chocolate, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt to chớp liên tục. Tôi lập tức hiểu ý, liền bóc một thanh cho cậu ăn. Cậu ăn xong vui vẻ híp mắt lại, lại lúc lắc cái đầu nhỏ. Tôi lại bóc thêm một thanh cho cậu, cậu liền lắc đầu, vẻ mặt đơn thuần đáng yêu nhìn tôi, ngón tay nhỏ chỉ chỉ tôi: “Chị, ăn.” Trong lòng cô thấy ấm áp, xoa xoa đầu cô.
Phó Quân Nhan đã quay người đi đến phía sau dàn bếp, nhìn qua bên này, đáy mắt mang theo ý cười, vừa nướng sandwich vừa nói “Em dậy thật sớm, bây giờ mới 7 giờ, cảnh của em hôm nay không nhiều, 9 giờ đi hóa trang là được rồi.”
“An An cũng đi!”
“Được.” Cô vuốt vuốt tóc đứa bé, nhịn không được hôn lên trán của nó. Đứa bé này cả người toàn mùi sữa, mùi hương thật dễ chịu.
“Tôi cũng đến phim trường, lúc em quay phim tôi sẽ trong chừng nó.” Phó Quân Nhan đi tới, trong tay bưng sữa đến, một phần được đựng trong bình, một phần được đựng trong ly thủy tinh màu trắng. Anh đặt ly thủy tinh xuống trước mặt cô, nói một câu: “Em uống đi.” Cầm bình sữa trong tay thử độ ấm rồi đưa đến trước mặt Tiểu An lắc lắc, đưa tay ra bế nó. Cố Tiểu An co người cự tuyệt, vòng tay qua người cô,mặt hướng về phía cổ cô mà chà chà làm nũng, “Không muốn, chị đút!”
Tôi hướng về Phó Quân Nhan cười cười, đưa tay nhận lấy bình sữa, lắc đầu nói: “Để tôi.” Lại nghĩ Phó Quân Nhan này thật sự rất thích trẻ con, cũng là thật tâm đối tốt với Cố Tiểu An, bình sữa này vừa nhìn đã biết là mới mua, còn tỉ mỉ ngâm qua nước nóng để khử trùng. Lại nghĩ đến sau này chẳng trách anh được nhiều người yêu mến đến vậy, có lẽ do anh là người dịu dàng dễ gần. Nghĩ một lúc cô mới nói: “Khi tôi vừa đến Italia, đã thuê nhà ở cạnh nhà họ, mẹ của An An có lúc bận, tôi lại ở nhà, nên thỉnh thoảng trông chừng nó, sau này, nó chính là em tôi.” Cố Tiểu An vẫn đang uống sữa ừng ực mà lại gật đầu, cứ như hiểu được kêu: “Chị.” Cô cười vui vẻ, kiềm không được nói: “Đáng tiếc chị không đủ lớn, không thể nhận cậu làm con trai.” Nó né đầu qua, ừng ực hít lấy núm vú cao su không để ý tôi nữa.
Cố Tiểu An uống xong liền bổ nhào về phía chú chó trắng, chú chó cũng nhường nó, khồng hề để tâm việc bị đứa trẻ vừa chập chững biết đi đẩy ngã.Trong phút chốc tôi cảm thấy nở mày mở mặt, có chút sảng khoái như được báo thù.
“Tiểu Khải thích An An.” Phó Quân Nhan bỏ sandwich gọn gàng vào đĩa rồi đưa cho cô, sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống.
Tôi gật gật đầu, nhìn xung quanh, biệt thự này được trang hoàn thật là nhã nhặn ấm áp, nhìn kĩ thì quả là tốn không ít tiền. Đoàn phim làm gì mà cho phòng ở tốt như vậy, với lại cô còn là người mới. Nghĩ nghĩ, thì vẫn là nên hỏi Cố Quân Nhan: “Đây là đâu, cách đoàn phim xa không?”
Anh giống như biết tôi sẽ hỏi như vậy, lắc đầu nói: “Không xa.” Lại gắp salad vào bát cô. “Căn hộ mà đoàn phim đang mướn không tiện khi dắt theo trẻ em, John nghĩ nên cho em dọn qua ở chung với tôi, nếu em đồng ý, em và An An ở lầu trên, có chuyện gì thì tôi ở lầu dưới, em nói xem như thế có được không?”
Ngữ khí của anh ôn hòa dễ gần, tôi không tự giác đã muốn nói ‘được’, nhưng lại cảm thấy có chỗ không đúng. Tôi chưa nghĩ ra chỗ nào không đúng thì Phó Quân Nhan đã mở lời nói: “Tiểu Ái, người diễn vai Tiếu Mạt Tiếu trong đoàn phim của em ngã bị thương ở xương chân, đã phải từ bỏ vai diễn rồi, tôi đã nhận diễn vai của anh ta.”
“A!” Tôi sửng dốt, cái nĩa rớt xuống cái bát phát ra một tiếng vang.
Cố Tiểu An bịch bịch bịch chạy qua đây, ôm lấy chân cô, ngước mặt lên gọi: “Chị!”
Con ‘đại bạch cẩu’ cũng xuỵt một cái mà chạy qua đây, ngồi xổm bên chân cô “gâu!” một tiếng.
Phó Quân Nhan giống như nhìn thấy sự thất thần của cô, đưa tay ra sờ sờ đầu Cố Tiểu An, rồi lại sờ sờ đâu con đại bạch cẩu, nói một câu “không sao.” Một người một chó lại vểnh mông lên tung tăng tung tăng chạy đi.
Cô đột nhiên cảm thấy rất xúc động, nghiêng đầu qua tinh tế mà đánh giá Phó Quân Nhan, anh cũng nghiêng đầu qua mà nhìn cô, lỗ tai của cô ‘soạt’ một cái đỏ lên, nghĩ đến câu ‘nhất kiến Quân Nhan ngộ chung thân’, tất thì thu lại tầm mắt, đành phải nhìn chằm chằm xuống ngón chân mình, mới nói: “ Anh không giống.”
“Tiểu Ái, em nói gì?”
“Anh rất điển trai không sai, nhưng Tiếu Mạt Tiếu nổi tiếng là độc mồm, lúc ấy ở giới giải trí không ai dám chọc vào con ‘ong’ lớn này.” Cô nghĩ lại hình tượng năm ấy khi daddy còn đang là nghệ sĩ, cùng với sự kiêu ngạo trước giờ của ông, đem so sánh với người đàn ông ôn nhu như ngọc này, trong lòng đánh một dấu ‘X’ lớn.
“Tiểu Ái , anh là diễn viên.”
“Tôi đương nhiên biết, Phó Quân Nhan đương nhiên là diễn gì thì giống đó.”
“Cảm ơn.” Anh cười rất ôn hòa, cư nhiên lại đưa tay ra xoa xoa tóc của cô, nói: “Em cũng sẽ làm rất tốt.”
Cô dùng lực gật đầu một cái, cô nhất định sẽ diễn tốt vai của mami, đây là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho bà……
Lại nghe anh nói: “Em xem, Tiểu Khải rất thích An An, cảm ơn em đã ở lại nơi này.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của anh, ánh mắt anh rất sâu, dường như có gì đó không đúng thì đã bị anh kéo lấy tay, chỉ nghe anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ái, ngày đầu tiên quay phim, cố lên.”
(1) Nhất tỷ: là những diễn viên có đủ yếu tố nhan sắc và tài năng, và luôn dành được những giải thưởng quan trọng hàng năm của nhà đài.
(2) Ngưỡng vọng: ngưỡng mộ, hy vọng, kính trọng.
(3) Nhất kiến Quân Nhan ngộ chung thân: một khi đã gặp qua Quân Nhan sẽ bỏ lỡ chung thân đại sự của mình. ( ý đây là vì anh Quân Nhan quá có sức hấp dẫn làm mê hoặc các chị hết rồi không ai muốn kết hôn nữa =)) )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.