Chương 68: Chương 44.1
Lan Chi
13/04/2018
Lúc Phó Quân Nhan tới sân trượt băng đón tôi, tôi đang luyện tập quay
tròn, người hướng dẫn múa trên băng nói cho tôi biết, tôi phải tự tưởng
tượng mình trở thành một nghệ sĩ múa ballet, luôn luôn phải duy trì cơ
thể thăng bằng, không chỉ trên mặt băng mà còn cả ở trên không trung
cũng vậy. Tôi bỏ rất nhiều quyết tâm cố gắng luyện tập, cuối cùng cũng
có chút hiệu quả. Dĩ nhiên, tôi thuộc dạng có lúc linh có lúc không
linh, có những lúc tôi nhảy lên xinh đẹp vô cùng, có lúc lại rầm rầm ngã trên mặt băng. Hơn nữa luôn là trạng thái hai mắt nhắm chặt, một dáng
vẻ sợ chết điển hình.
Giây phút tôi lại ngã xuống lần nữa, Phó Quân Nhan đang đi từ bên ngoài vào ngồi ở hàng ghế dành cho khán giả, anh đau lòng nhìn tôi, hơi dừng một chút anh mới tiến lên phía trước, tay vịn ở lan can, cố gắng mỉm cười cổ vũ cho tôi. Lúc này cả sân băng chỉ còn lại một mình tôi mà thôi, người hướng dẫn múa trên băng cũng đã tan việc về nhà, nghĩ tới hôm sau sẽ diễn ra cuộc thi, tôi lại xoa xoa cái mông của mình, bĩu bĩu môi với Phó Quân Nhan nói: “Em luyện tập thêm một chút nữa.” Anh chỉ gật đầu, vẫn đứng yên lặng ở chỗ đó nhìn tôi.
Tôi cũng không nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu mình ngã xuống, tôi lại giương mắt nhìn, Phó Quân Nhan cũng đã đứng trên băng, anh ngồi chồm hổm xuống xem tôi, đáy mắt chứa đầy tình cảm mênh mang, anh đỡ nửa người của tôi, xoa xoa hai đầu gối cho tôi nói: “Đau không? Bảo Bối, chúng ta không thi nữa có được không?”
Tôi nhìn anh lắc đầu một cái, toét miệng cười khúc khích. Tôi cũng không thèm động đậy, giơ hai tay ra phía trước, lắc lắc lung tung trên không trung, nũng nịu nói: “Ôm em.” Anh cũng cười, nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, cúi đầu nhích lại gần trán tôi, hai tay ôm chặt tôi vào ngực đứng dậy, cứ như vậy ôm tôi rời khỏi sân băng.
Anh nói: “Bảo Bối, chúng ta về nhà nhé.” Hai tay tôi ôm chặt cổ anh, đầu nhỏ vùi trong ngực anh nhẹ nhàng gật đầu, tôi tập chung nghe từng tiếng đập của trái tim anh, trầm ổn có lực.
Anh khom người đặt tôi vào ghế phía trước, tôi vừa nâng mắt đã nhìn thấy một tấm thẻ đỏ tươi đặt chỗ kính chắn gió của tôi, trông rất bắt mắt. Tôi đưa tay muốn cầm, Phó Quân Nhan lại nhìn tôi một cái, vỗ vỗ xuống mu bàn tay của tôi nói: “Bảo Bối, đầu tiên em cứ thắt dây an toàn vào đã.” Tôi nhìn về phía anh, giả bộ không nghe thấy đưa tay ra muốn lấy. Phó Quân Nhan không biết làm sao, anh cúi người tháo dây an toàn của mình mà anh vừa thắt không lâu, sau đó lại khom người thắt dây an toàn cho tôi, tôi thoải mái mừng rỡ, nhân lúc anh khom người bên cạnh tôi, tôi cúi xuống hôn một cái trên môi anh.
Đáy mắt anh trở nên sâu hơn, khẽ khẽ cắn vào cánh môi của tôi. Không đau chỉ thấy tê tê, buồn buồn.
Cầm thẻ trong tay, tôi gõ một cái, lúc này mới nhìn thấy chữ song hỉ to đùng, tôi lầm bầm một tiếng: “Hóa ra là thiệp mừng…..” Sau đó tôi giơ lên, thấy đây cũng chỉ là một hình thức thiệp mời bình thường, trong lòng tôi có mấy phần ngạc nhiên hỏi anh: “Đồng nghiệp công ty anh kết hôn? Thế mà cũng phát thiệp mời cho anh sao?” Nói như vậy, nhân viên công ty nghệ thuật kết hôn, chắc là sẽ gửi thiếp mời cho nghệ sĩ sao….
Anh nổ máy xe, nhàn nhạt nhìn qua, nói: “Không phải, là thiệp mời của Jay.”
Tôi cứng đờ người, có chút kinh ngạc. Cúi đầu mở ra, nội dung trên thiệp mời cũng rất đơn giản, chỉ có thời gian, địa điểm, nhân vật. Không có hình, cũng không có chuyển lời cho người khác, càng không có những thiết kết tinh xảo. So với kiếp trước xa hoa lộng lẫy thì kiếp này kém hơn rất nhiều.
Phó Quân Nhan lúc này mới dịu dàng gọi tôi một tiếng: “Bảo Bối.”
Tôi ngẩn người, nhìn thấy con đường phía trước có trạm thu vé, vội vàng kiểm tra lại trong trí nhớ, lấy vé trong hộp xê ra đưa cho Phó Quân Nhan. Tôi yếu ớt hỏi anh: “Ngày mai đám cưới diễn ra mà hôm nay anh mới nhận được thiệp mới sao?”
“Không phải, nhận được từ nửa tháng trước, nhưng do một người đồng nghiệp nhận hộ, lúc trước chỉ lo về nhà cũng em nên quen không lấy. Hôm nay thuận đường đến công ty nên lấy luôn.” Phó Quân Nhan tập chung lái xe nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời tôi.
“A…..” Tôi gật đầu, nhìn lại thiệp mời trong tay, không thể nói rõ trong lòng có bao nhiêu là phức tạp.
“Em có chưa?” Phó Quân Nhan nhân lúc đèn đỏ quay sang hỏi tôi.
Tôi nhăn mặt nhăn mũi lắc đầu, lúc này đèn xanh cũng sáng lên, xe chậm rãi di chuyển, tôi nhớ ra là anh đang lái xe thì làm sao nhìn thấy cơ chứ, vì thế nhỏ giọng than thở một tiếng: “ Em không có.”“Không có thì thôi, anh sẽ giúp em đưa quà tặng được không?” Anh hỏi.
“Anh muốn đi à?” Tôi có chút kinh ngạc, tôi cũng không nghĩ tới Jay lại mời anh….
“Hôm nay anh ta đã sập tường, người xa lánh, anh không giúp một tay, nhưng anh cũng không ném đá thêm đâu." Phó Quân Nhan nhẹ nhàng mím môi, nhàn nhạt nói tiếp, sau đó lại cười cười nói: “Hơn nữa, hôn lễ của họ diễn ra vào buổi trưa, anh đến kí tên, tặng quà. Còn về kịp đón em đến đài truyền hình.” Sau đó anh lại hỏi tôi: “Em muốn đưa lễ không?”
Tôi đặt trả thiệp mời, thở ra một hơi nói: “Không đưa.” Không chút suy nghĩ nói: “Đây là một đôi oán lữ (tình cảm trong oán trách.), có cái gì hay mà chúc phúc. Hơn nữa, em cũng không thích Từ Hồng, cho cô ta một cái bánh bao trắng em cũng thấy lãng phí.”
Phó Quân Nhan nghe xong cười khẽ: “Vậy anh phải đưa mấy cái bánh bao trắng đây?”
“Tốt nhất là anh không nên đưa, chúng ta kiếm được tiền cũng không dễ dàng.” Tôi kéo kéo ông tay áo của anh.
“Đứa nhỏ keo kiệt.” Anh phân tâm nhìn tôi một cái, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh, khóe miệng giương lên thành nụ cười chân thành mà tha thiết
Nhìn thấy ánh mắt anh sáng ngời, gò má tinh sảo, tôi lại nhìn lại tấm thiệp mầu đỏ sang loáng, không nhịn được, tôi khẽ thở dài: “Nhưng mà, Jay thật đáng thương.”
Tiếp theo, trong buồng xe, không gian yên lặng một lúc lâu.
Tôi dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi anh: “Phó Quân Nhan, anh có tin vào vận mệnh không?”
“Không tin.” Anh trả lời không hề chần chờ.
“Em cũng không tin.” Tôi cười, Phó Quân Nhan một tay cầm tay lái, một tay đưa tới, phủ lên mu bàn tay của tôi, thật ấm áp, cảm giác rất an toàn.
Phó Quân Nhan cũng không ở lại tiệc cưới lâu, anh chỉ đến tặng bao tiền mừng, một chốc đã về. Xe đậu ở ven đường, tôi ngồi trên ghế phụ lái chờ anh, nhìn thấy anh từ trong khách sạn đi ra, mọi hành động giơ tay nhấc chân đều là vô cùng tao nhã. Tôi cũng không kiêng dè gì cả, thò đầu ra khỏi của xe, vẫy vẫy tay với anh, anh nhìn về phía tôi cười một tiếng, một nụ cười khiến tuyết tan, băng tan, ánh mặt trời rực rỡ.
Ngày hôm sau, rất nhiều tờ báo đều đang hình này, Phó Quân Nhan nhìn hình, gật gật đầu nói: “Chụp cũng không tệ lắm.” Tên nhưng bài báo kia cũng không kém phần ‘xinh đẹp’ khiến cho người khác cảm thán đúng là bài báo mười phân ven mười (ý là không chê vào đâu được ý.), “Đám cưới của Jay và Từ Hồng, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối đều xuất hiện tại bữa tiệc”, “Không còn danh tiếng không có nghĩa là không còn tình cảm, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối đều là những người có tình có nghĩa”, “Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có đôi có cặp xuất hiện, giống như tình yêu”, “Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối là những minh tinh nhưng đều xuất hiện trong hôn lễ”, “Tác phẩm mới của Phó Quân Nhan vừa mới hơ khổ thẻ tre, anh đã vội vàng về nước tìm Cố Bảo Bối”. Trong đó có một tờ báo còn viết, có người lộ ra tin tức, trên cuộc tuyển chọn diễn viên chính cho một tác phẩm mới, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối liếc mắt đưa tình, tình hình rất mờ ám (ái muội).
Hội CP cũng rất vui mừng, cái gì mà: “Công tử cuối cùng cũng tóm được cá nóc”, “Công khai tình cảm lưu luyến đi, công khai tình cảm lưu luyến đi”, “Ôi, cuối cùng tôi cũng lại tin tưởng vào tình yêu rồi”. Tôi nhìn thấy mà cơ mặt không ngừng co giật, cảm thấy hết chỗ nói nổi.
Giây phút tôi lại ngã xuống lần nữa, Phó Quân Nhan đang đi từ bên ngoài vào ngồi ở hàng ghế dành cho khán giả, anh đau lòng nhìn tôi, hơi dừng một chút anh mới tiến lên phía trước, tay vịn ở lan can, cố gắng mỉm cười cổ vũ cho tôi. Lúc này cả sân băng chỉ còn lại một mình tôi mà thôi, người hướng dẫn múa trên băng cũng đã tan việc về nhà, nghĩ tới hôm sau sẽ diễn ra cuộc thi, tôi lại xoa xoa cái mông của mình, bĩu bĩu môi với Phó Quân Nhan nói: “Em luyện tập thêm một chút nữa.” Anh chỉ gật đầu, vẫn đứng yên lặng ở chỗ đó nhìn tôi.
Tôi cũng không nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu mình ngã xuống, tôi lại giương mắt nhìn, Phó Quân Nhan cũng đã đứng trên băng, anh ngồi chồm hổm xuống xem tôi, đáy mắt chứa đầy tình cảm mênh mang, anh đỡ nửa người của tôi, xoa xoa hai đầu gối cho tôi nói: “Đau không? Bảo Bối, chúng ta không thi nữa có được không?”
Tôi nhìn anh lắc đầu một cái, toét miệng cười khúc khích. Tôi cũng không thèm động đậy, giơ hai tay ra phía trước, lắc lắc lung tung trên không trung, nũng nịu nói: “Ôm em.” Anh cũng cười, nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, cúi đầu nhích lại gần trán tôi, hai tay ôm chặt tôi vào ngực đứng dậy, cứ như vậy ôm tôi rời khỏi sân băng.
Anh nói: “Bảo Bối, chúng ta về nhà nhé.” Hai tay tôi ôm chặt cổ anh, đầu nhỏ vùi trong ngực anh nhẹ nhàng gật đầu, tôi tập chung nghe từng tiếng đập của trái tim anh, trầm ổn có lực.
Anh khom người đặt tôi vào ghế phía trước, tôi vừa nâng mắt đã nhìn thấy một tấm thẻ đỏ tươi đặt chỗ kính chắn gió của tôi, trông rất bắt mắt. Tôi đưa tay muốn cầm, Phó Quân Nhan lại nhìn tôi một cái, vỗ vỗ xuống mu bàn tay của tôi nói: “Bảo Bối, đầu tiên em cứ thắt dây an toàn vào đã.” Tôi nhìn về phía anh, giả bộ không nghe thấy đưa tay ra muốn lấy. Phó Quân Nhan không biết làm sao, anh cúi người tháo dây an toàn của mình mà anh vừa thắt không lâu, sau đó lại khom người thắt dây an toàn cho tôi, tôi thoải mái mừng rỡ, nhân lúc anh khom người bên cạnh tôi, tôi cúi xuống hôn một cái trên môi anh.
Đáy mắt anh trở nên sâu hơn, khẽ khẽ cắn vào cánh môi của tôi. Không đau chỉ thấy tê tê, buồn buồn.
Cầm thẻ trong tay, tôi gõ một cái, lúc này mới nhìn thấy chữ song hỉ to đùng, tôi lầm bầm một tiếng: “Hóa ra là thiệp mừng…..” Sau đó tôi giơ lên, thấy đây cũng chỉ là một hình thức thiệp mời bình thường, trong lòng tôi có mấy phần ngạc nhiên hỏi anh: “Đồng nghiệp công ty anh kết hôn? Thế mà cũng phát thiệp mời cho anh sao?” Nói như vậy, nhân viên công ty nghệ thuật kết hôn, chắc là sẽ gửi thiếp mời cho nghệ sĩ sao….
Anh nổ máy xe, nhàn nhạt nhìn qua, nói: “Không phải, là thiệp mời của Jay.”
Tôi cứng đờ người, có chút kinh ngạc. Cúi đầu mở ra, nội dung trên thiệp mời cũng rất đơn giản, chỉ có thời gian, địa điểm, nhân vật. Không có hình, cũng không có chuyển lời cho người khác, càng không có những thiết kết tinh xảo. So với kiếp trước xa hoa lộng lẫy thì kiếp này kém hơn rất nhiều.
Phó Quân Nhan lúc này mới dịu dàng gọi tôi một tiếng: “Bảo Bối.”
Tôi ngẩn người, nhìn thấy con đường phía trước có trạm thu vé, vội vàng kiểm tra lại trong trí nhớ, lấy vé trong hộp xê ra đưa cho Phó Quân Nhan. Tôi yếu ớt hỏi anh: “Ngày mai đám cưới diễn ra mà hôm nay anh mới nhận được thiệp mới sao?”
“Không phải, nhận được từ nửa tháng trước, nhưng do một người đồng nghiệp nhận hộ, lúc trước chỉ lo về nhà cũng em nên quen không lấy. Hôm nay thuận đường đến công ty nên lấy luôn.” Phó Quân Nhan tập chung lái xe nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời tôi.
“A…..” Tôi gật đầu, nhìn lại thiệp mời trong tay, không thể nói rõ trong lòng có bao nhiêu là phức tạp.
“Em có chưa?” Phó Quân Nhan nhân lúc đèn đỏ quay sang hỏi tôi.
Tôi nhăn mặt nhăn mũi lắc đầu, lúc này đèn xanh cũng sáng lên, xe chậm rãi di chuyển, tôi nhớ ra là anh đang lái xe thì làm sao nhìn thấy cơ chứ, vì thế nhỏ giọng than thở một tiếng: “ Em không có.”“Không có thì thôi, anh sẽ giúp em đưa quà tặng được không?” Anh hỏi.
“Anh muốn đi à?” Tôi có chút kinh ngạc, tôi cũng không nghĩ tới Jay lại mời anh….
“Hôm nay anh ta đã sập tường, người xa lánh, anh không giúp một tay, nhưng anh cũng không ném đá thêm đâu." Phó Quân Nhan nhẹ nhàng mím môi, nhàn nhạt nói tiếp, sau đó lại cười cười nói: “Hơn nữa, hôn lễ của họ diễn ra vào buổi trưa, anh đến kí tên, tặng quà. Còn về kịp đón em đến đài truyền hình.” Sau đó anh lại hỏi tôi: “Em muốn đưa lễ không?”
Tôi đặt trả thiệp mời, thở ra một hơi nói: “Không đưa.” Không chút suy nghĩ nói: “Đây là một đôi oán lữ (tình cảm trong oán trách.), có cái gì hay mà chúc phúc. Hơn nữa, em cũng không thích Từ Hồng, cho cô ta một cái bánh bao trắng em cũng thấy lãng phí.”
Phó Quân Nhan nghe xong cười khẽ: “Vậy anh phải đưa mấy cái bánh bao trắng đây?”
“Tốt nhất là anh không nên đưa, chúng ta kiếm được tiền cũng không dễ dàng.” Tôi kéo kéo ông tay áo của anh.
“Đứa nhỏ keo kiệt.” Anh phân tâm nhìn tôi một cái, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh, khóe miệng giương lên thành nụ cười chân thành mà tha thiết
Nhìn thấy ánh mắt anh sáng ngời, gò má tinh sảo, tôi lại nhìn lại tấm thiệp mầu đỏ sang loáng, không nhịn được, tôi khẽ thở dài: “Nhưng mà, Jay thật đáng thương.”
Tiếp theo, trong buồng xe, không gian yên lặng một lúc lâu.
Tôi dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi anh: “Phó Quân Nhan, anh có tin vào vận mệnh không?”
“Không tin.” Anh trả lời không hề chần chờ.
“Em cũng không tin.” Tôi cười, Phó Quân Nhan một tay cầm tay lái, một tay đưa tới, phủ lên mu bàn tay của tôi, thật ấm áp, cảm giác rất an toàn.
Phó Quân Nhan cũng không ở lại tiệc cưới lâu, anh chỉ đến tặng bao tiền mừng, một chốc đã về. Xe đậu ở ven đường, tôi ngồi trên ghế phụ lái chờ anh, nhìn thấy anh từ trong khách sạn đi ra, mọi hành động giơ tay nhấc chân đều là vô cùng tao nhã. Tôi cũng không kiêng dè gì cả, thò đầu ra khỏi của xe, vẫy vẫy tay với anh, anh nhìn về phía tôi cười một tiếng, một nụ cười khiến tuyết tan, băng tan, ánh mặt trời rực rỡ.
Ngày hôm sau, rất nhiều tờ báo đều đang hình này, Phó Quân Nhan nhìn hình, gật gật đầu nói: “Chụp cũng không tệ lắm.” Tên nhưng bài báo kia cũng không kém phần ‘xinh đẹp’ khiến cho người khác cảm thán đúng là bài báo mười phân ven mười (ý là không chê vào đâu được ý.), “Đám cưới của Jay và Từ Hồng, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối đều xuất hiện tại bữa tiệc”, “Không còn danh tiếng không có nghĩa là không còn tình cảm, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối đều là những người có tình có nghĩa”, “Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có đôi có cặp xuất hiện, giống như tình yêu”, “Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối là những minh tinh nhưng đều xuất hiện trong hôn lễ”, “Tác phẩm mới của Phó Quân Nhan vừa mới hơ khổ thẻ tre, anh đã vội vàng về nước tìm Cố Bảo Bối”. Trong đó có một tờ báo còn viết, có người lộ ra tin tức, trên cuộc tuyển chọn diễn viên chính cho một tác phẩm mới, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối liếc mắt đưa tình, tình hình rất mờ ám (ái muội).
Hội CP cũng rất vui mừng, cái gì mà: “Công tử cuối cùng cũng tóm được cá nóc”, “Công khai tình cảm lưu luyến đi, công khai tình cảm lưu luyến đi”, “Ôi, cuối cùng tôi cũng lại tin tưởng vào tình yêu rồi”. Tôi nhìn thấy mà cơ mặt không ngừng co giật, cảm thấy hết chỗ nói nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.