Chương 97: chương 58.2
Lan Chi
25/05/2018
Sau hai giờ cuối cùng thời tiết cũng có chuyển biến tốt, sáng sớm anh họ tôi và Tiêu Dật Thần đã chuyển Phó Quân Nhan còn đang hôn mê đi trước.
Tôi và cha thì đến đồn cảnh sát làm biên bản, dọc đường đi luôn có những ánh đèn flash đi theo chúng tôi, cha tôi tức giận hét lên mấy câu.
Khiến cho hình tượng của chúng tôi càng giống như thiếu nữ và người đàn
ông nóng tính (Nguyên văn là cùng người tàn tật, nhưng mình thấy để thế
rất thiếu tôn trọng nên mình sửa lại.)…………..
Trong đồn cảnh sát, lần đầu tiên tôi gặp anh của phó đạo diễn. Gương mặt rất giống phó đạo diễn, chỉ là anh ta gầy, không có cái bụng như quả dưa hấu giống phó đạo diễn, thân hình cũng rất cao, tiếng phổ thông cũng không tốt, lắp ba lắp bắp, nhưng vừa nhìn qua cũng biết là người đôn hậu thật thà. Một gương mặt suy sụp tinh thần, nét mặt đau khổ, nhìn về phía tôi với ánh mắt bất lực,tôi thấy anh ta nói chuyện với nhân viên cảnh sát chỉ lắc đầu. Tôi nói lại với nhân viên cảnh sát tình trạng lúc đó, một người đàn ông cao gầy, giống như bị hút khô hết sức lực, ngã xuống đất ôm mặt khóc lớn, ai cũng không ngăn được. Tôi muốn đi tới, nhưng vừa mới bước đi đã bị cha tôi giữ lại, cha lắc đầu một cái với tôi, ánh mắt nhìn về phía bụng tôi, tôi vuốt bụng mình, do dự nhìn về phía người đàn ông cao gầy không còn chút tinh thần nào, cuối cùng tôi cũng không bước tới.
Phó Quân Nhan vẫn hôn mê, tôi vào phòng bệnh ở với anh, không đi chỗ nào cả. Anh họ tôi lại thành gà mẹ, mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm, nước và hoa quả đến, ân cần đến không chịu nổi, công ty cũng không quản, xì căng đan của anh ấy cũng ít đi. Hơn nữa luôn muốn dìu tôi đến khoa phụ sản để kiểm tra, rõ ràng bụng bầu của tôi cũng chưa lộ, nhưng thái độ của anh giống như ngày mai tôi đã sắp sinh rồi vậy.
Tôi mang thai bốn tuần rồi. Bác sĩ nói cho tôi biết, bảo bảo nhỏ quá, vẫn không thể qua loa được. Còn nói tôi đang bị thiếu dinh dưỡng, nhất định cố gắng ăn nhiều một chút, không cần vì giảm cân làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Tôi cười cười cũng không nói gì thêm, cúi đầu sờ sờ bụng mình, chỉ cảm thấy vui vẻ. Anh họ tôi nghe nói về bảo bảo thì phát ra vui mừng từ bốn phía, khích động khác thường, hoàn toàn là hưng phần không chịu nổi, hỏi bác sĩ: “Xin hỏi bệnh viện của các vị có khóa học bổ túc vú em gì đó không vậy? Tôi muốn đăng kí, tôi tuyệt đối muốn tham gia.” Tôi tức giận dùng cánh tay chọc chọc vào người anh, liếc mắt nhìn anh. Ra khỏi phòng khám tôi nhìn không được bắt đầu nổ súng máy: “Anh họ à, ngay cả Cố Tiểu An anh cũng không giải quyết được vậy mà còn cố gắng rành với Phó Quân Nhan làm gì? “ Anh họ tôi ngạc nhiên, oán trách trong miệng: “Đừng nói với anh về con hồ li nhỏ đó nữa…… Cặp mắt hoa đào vẫn luôn tươi cười….
Trải qua một loạt kiểm tra, Tiêu Dật Thần có nói với chúng tôi là đang mời đến rất nhiều chuyên gia đến tham gia hội chẩn, cuối cùng anh ta vui vẻ nói cho tôi biết, mức độ tổn thương của Phó Quân Nhan không tính là nghiêm trọng, chỉ cần chú ý phẫu thuật tu bổ kết hợp bổ sung dinh dưỡng thôi. Sau khi phẫu thuật thì chăm sóc thật tốt, sẽ không ảnh hưởng gì tới thân thể anh. Tôi gật đầu một cái, thấp thỏm lo âu trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, chỉ là cần chờ anh tỉnh lại, lúc đó nhất định tôi phải mắng anh, hung hăng mắng anh, mắng anh là người ngu ngốc nhất trên thế giới, còn ngốc hơn cả tôi……
Quả nhiên, tin tức chúng tôi gặp nạn và được cứu rất nhanh đã lên mặt báo, xung quanh đều huyên náo xôn xao, những người mê điện ảnh cũng xuất hiện trước cửa công ty chúng tôi thị uy. Thỉnh thoảng cũng có người gọi điện thoại hỏi tình huống của chúng tôi. Tôi rất do dự, cuối cùng chỉ nhận của anh Đinh Việt, Thư Sảng, và chị Nhược Phàm báo bình an mà thôi. Tôi không muốn người hâm mộ của chúng tôi có quá nhiều lo lắng, vì vậy tôi lên microblogging viết một câu: “Cảm ơn mọi người quan tâm và yêu mến, tôi tin tưởng, tất cả đều sẽ khá hơn, cố gắng lên.”
Giữa đường lại xảy ra chuyện, xuất hiện thêm hai nhóc kia bên người. Dì được mời trông An An không cẩn thận để cậu nhóc nhìn thấy tin tức trên ti vi, đó là tấm hình Phó Quân Nhan nằm trên băng ca được đẩy lên máy bay. Mặc dù An An còn nhỏ, nhưng đối với những ngày nguy hiểm vừa qua cũng có cảm giác. Sau khi nhìn xong cậu nhóc lập tức bật khóc, lần đầu tiên trong đời cậu nhóc không hề ngoan, bất kể dỗ thế nào nhóc cũng không chịu hợp tác, không ăn cơm cũng không chịu ngủ, ôm Tiểu Khải khóc thét lên, trong miệng luôn gọi muốn tìm chị, muốn tìm anh rể. Tiểu Khải cũng giận dỗi theo, lần này không chỉ xù lông mà còn cắn cả dì kia. Cha tôi vội vàng trở về cũng không khuyên được hai nhóc, không thể làm gì hơn là mang hai nhóc kia đến bệnh viện.
Cố Tiểu An vừa vào phòng bệnh đã khóc rầm rầm rào rào chạy thẳng vào lòng tôi, anh họ tôi nhanh chân chạy đến cản đứa nhỏ đang xông tới như xe lửa nhỏ, một chân cũng giơ ra ngăn cả Tiểu Khải đang gâu gâu chạy tới, họ sợ hai nhóc đụng vào tôi. Cha tôi nhìn mọi chuyện đang diễn ra mà đầu đầy mồ hôi, lắc đầu chống tay lên cửa phòng càu nhàu: “Sao lại có một đứa trẻ và một con chó bướng bỉnh như vậy chứ?”
Cố Tiểu An nhìn rõ tôi và Phó Quân Nhan đang nằm trên giường bệnh hôn mê cũng không khóc nữa. Chỉ giãy giụa trong lòng anh họ muốn bò về phía tôi, nghe thấy cha tôi nói thế cái bắp chân nhỏ đang vẫy đạp không ngừng cũng dừng lại. Trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng lại cười hì hì nháy nháy đôi mắt sáng trong, giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp lên nói: “Nơi này có ạ.” Tiểu Khải cũng ngoắc ngoắc cái đuôi, lắc lắc đầu kêu gâu một tiếng. Chúng tôi chỉ biết dở khóc dở cười, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại thấy buồn cười.
Anh họ tôi tức giận, An An từ trước đến giờ luôn thích đối nghịch với anh họ, nhóc bị anh đặt lên giường bệnh của Phó Quân Nhan, sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, nói cho nhóc biết tôi không thoải mái. Để cho cậu nhóc ngoan ngoãn yên tĩnh. An An phồng gương mặt bánh bao lên, gật đầu một cái, nhìn tôi, lại nghiêng đầu quan sát Phó Quân Nhan đang hôn mê, tiếp tục không thèm để ý đến anh họ tôi.Sau đó anh họ tôi cúi người xuống ôm lấy An An vẫn đang ngồi bên cạnh tôi lên, ôm lấy nó, nhìn Phó Quân Nhan đang hôn mê trên giường một chút, sờ sờ cái đầu đầy lông của Tiểu Khải, giọng điệu vội vàng nói với nó: “Chó, mày phải nghe cho rõ, mày phải học cậu chủ nhỏ của mày. Chủ lớn của mày không sao cả, đều ổn, mày thấy chưa? Đừng kêu linh tinh. Còn nữa. Nếu mày dám cắn tao thì tao sẽ cắn lại mày đấy. Biết chưa?”
Đây là dạng tiền đồ gì vậy? Chó cắn lại còn cắn trả lại nữa chứ…………… Anh họ, anh đang làm mọi người sợ hãi đó……………
Tôi cười đến nghẹn, Tiểu Khải giống như đang hiểu nên cũng kêu lên mấy tiếng, tức giận lắc lắc cái đầu đầy lông, tức giận gâu gâu lên mấy tiếng với anh họ tôi, đôi mắt to tròn đen láy lại nhìn về phía tôi, thè lưỡi ra hà hơi, lắc lắc cái đuôi, đưa móng vuốt bên phải ra vẫy về phía tôi. Anh họ tôi ôm chặt lấy nó không dám thả ra, Tiểu Khải thấy rất lâu mà tôi không đưa tay ra cứu nó, lỗ mũi cũng giật giật làm bộ đáng thương kêu lên mấy tiếng, vẫy vẫy hai tai.
Tôi nhìn thấy đáng thương, cẩn thận quay đầu hỏi cha tôi. “Ôm một cái chắc không sao đâu phải không ạ?” Cha tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nuôi chó không tốt cho phụ nữ có thai.”
Tôi bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn là đưa tay ra sờ sờ đầu Tiểu Khải, nghiêm túc nói với Tiểu Khải: “Tiểu Khải, em đến nhà anh họ chị ở một thời gian ngắn được không? Gần đây chị có chút không khỏe, không thể chăm sóc cho em được, đợi khi nào chị tốt lên sẽ đến đón em về được không?”
Tiểu Khải hình như nghe hiểu được, nó không gọi cũng không vẫy nữa, chỉ có hai mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm lấy tôi, ướt nhẹp giống như con người đang muốn khóc. Lúc này Cố Tiểu An đang ngồi trên giường bệnh cũng quay đầu, gương mặt méo mó nhìn bên này lại nhìn bên kia một chút, đột nhiên khóc ào lên, thở hổn hển nhìn tôi khóc, non nớt kêu lên: “Chị ơi, chị ơi, Khải Khải sẽ không cắn chị và anh rể đâu. Đừng đuổi Khải Khải đi mà chị. Đừng vứt bỏ Khải Khải mà chị, Khải Khải sẽ không cắn người nữa đâu.” Tôi quẫn, quả nhiên cậu nhóc kia biết chuyện Tiểu Khải đã làm sai, trong lòng thấy chột dạ nên muốn xin tôi đừng phạt Tiểu Khải……
Cố Tiểu An vừa nói vừa khóc chạy bình bịch lại chỗ túi sách Lạc Lạc nhỏ của cậu nhóc, mím môi nói: “An An sẽ lấy bình sữa yêu thích nhất đền cho dì…… ô….ô…ô….” Tôi vừa bất đắc dĩ lại thấy đau lòng, vươn tay sờ đầu nhỏ của nhóc, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ nhắn của nhóc lắc đầu nói: “Ngoan, chị không phạt Tiểu Khải, hai em đều rất ngoan.” Nhưng tôi vẫn không kìm được tiếng thở dài, nhìn Phó Quân Nhan vẫn còn đang hôn mê, tôi thật sự rất hi vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Cuối cùng tôi thao thao bất tuyệt giải thích với cậu nhóc lúc lâu, mới có thể giải quyết được. An An không còn lôi kéo nữa để cho anh họ có thể dẫn Tiểu Khải đi, cậu nhóc ôm túi sách Lạc Lạc của mình dấu ra sau lưng, ngoắc ngoắc tay với anh họ tôi, ngước gương mặt bánh bao mềm mại hôm một cái vào mặt anh họ tôi, sau đó ưỡn ẹo lắc lắc ngón tay mập mạp, phồng gương mặt bánh bao lên, nở nụ cười lấy lòng nói: “Anh hãy yêu thương Khải Khải nhé.” Anh họ tôi gật đầu một cái, lại quay sang nói thầm với tôi: “Nói nhóc đó là con hồ li nhỏ mà….. tinh lắm….” Tôi nghiêng đầu đi lựa chọn không nhìn….
Sau khi Cố Tiểu An biết trong bụng tôi có một cháu trai nhỏ, giống như dùng gương mặt sùng bái, cái miệng hồng hồng non nớt hơi nhếch lên, nhìn tôi chằm chằm khoảng một giờ, tôi không thể làm gì khác là dùng khăn giấy lau nước rãi cho nhóc, vỗ vỗ cái đầu quả dưa của nhóc để nhóc ngậm miệng lại. Nhưng chỉ được một lúc cậu nhóc kia lại oa lên một tiếng, nhìn về phía tôi cười ha ha, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm lầu bầu: “Oa oa oa. Cháu trai nhỏ. Oa oa oa.”
Trong đồn cảnh sát, lần đầu tiên tôi gặp anh của phó đạo diễn. Gương mặt rất giống phó đạo diễn, chỉ là anh ta gầy, không có cái bụng như quả dưa hấu giống phó đạo diễn, thân hình cũng rất cao, tiếng phổ thông cũng không tốt, lắp ba lắp bắp, nhưng vừa nhìn qua cũng biết là người đôn hậu thật thà. Một gương mặt suy sụp tinh thần, nét mặt đau khổ, nhìn về phía tôi với ánh mắt bất lực,tôi thấy anh ta nói chuyện với nhân viên cảnh sát chỉ lắc đầu. Tôi nói lại với nhân viên cảnh sát tình trạng lúc đó, một người đàn ông cao gầy, giống như bị hút khô hết sức lực, ngã xuống đất ôm mặt khóc lớn, ai cũng không ngăn được. Tôi muốn đi tới, nhưng vừa mới bước đi đã bị cha tôi giữ lại, cha lắc đầu một cái với tôi, ánh mắt nhìn về phía bụng tôi, tôi vuốt bụng mình, do dự nhìn về phía người đàn ông cao gầy không còn chút tinh thần nào, cuối cùng tôi cũng không bước tới.
Phó Quân Nhan vẫn hôn mê, tôi vào phòng bệnh ở với anh, không đi chỗ nào cả. Anh họ tôi lại thành gà mẹ, mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm, nước và hoa quả đến, ân cần đến không chịu nổi, công ty cũng không quản, xì căng đan của anh ấy cũng ít đi. Hơn nữa luôn muốn dìu tôi đến khoa phụ sản để kiểm tra, rõ ràng bụng bầu của tôi cũng chưa lộ, nhưng thái độ của anh giống như ngày mai tôi đã sắp sinh rồi vậy.
Tôi mang thai bốn tuần rồi. Bác sĩ nói cho tôi biết, bảo bảo nhỏ quá, vẫn không thể qua loa được. Còn nói tôi đang bị thiếu dinh dưỡng, nhất định cố gắng ăn nhiều một chút, không cần vì giảm cân làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Tôi cười cười cũng không nói gì thêm, cúi đầu sờ sờ bụng mình, chỉ cảm thấy vui vẻ. Anh họ tôi nghe nói về bảo bảo thì phát ra vui mừng từ bốn phía, khích động khác thường, hoàn toàn là hưng phần không chịu nổi, hỏi bác sĩ: “Xin hỏi bệnh viện của các vị có khóa học bổ túc vú em gì đó không vậy? Tôi muốn đăng kí, tôi tuyệt đối muốn tham gia.” Tôi tức giận dùng cánh tay chọc chọc vào người anh, liếc mắt nhìn anh. Ra khỏi phòng khám tôi nhìn không được bắt đầu nổ súng máy: “Anh họ à, ngay cả Cố Tiểu An anh cũng không giải quyết được vậy mà còn cố gắng rành với Phó Quân Nhan làm gì? “ Anh họ tôi ngạc nhiên, oán trách trong miệng: “Đừng nói với anh về con hồ li nhỏ đó nữa…… Cặp mắt hoa đào vẫn luôn tươi cười….
Trải qua một loạt kiểm tra, Tiêu Dật Thần có nói với chúng tôi là đang mời đến rất nhiều chuyên gia đến tham gia hội chẩn, cuối cùng anh ta vui vẻ nói cho tôi biết, mức độ tổn thương của Phó Quân Nhan không tính là nghiêm trọng, chỉ cần chú ý phẫu thuật tu bổ kết hợp bổ sung dinh dưỡng thôi. Sau khi phẫu thuật thì chăm sóc thật tốt, sẽ không ảnh hưởng gì tới thân thể anh. Tôi gật đầu một cái, thấp thỏm lo âu trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, chỉ là cần chờ anh tỉnh lại, lúc đó nhất định tôi phải mắng anh, hung hăng mắng anh, mắng anh là người ngu ngốc nhất trên thế giới, còn ngốc hơn cả tôi……
Quả nhiên, tin tức chúng tôi gặp nạn và được cứu rất nhanh đã lên mặt báo, xung quanh đều huyên náo xôn xao, những người mê điện ảnh cũng xuất hiện trước cửa công ty chúng tôi thị uy. Thỉnh thoảng cũng có người gọi điện thoại hỏi tình huống của chúng tôi. Tôi rất do dự, cuối cùng chỉ nhận của anh Đinh Việt, Thư Sảng, và chị Nhược Phàm báo bình an mà thôi. Tôi không muốn người hâm mộ của chúng tôi có quá nhiều lo lắng, vì vậy tôi lên microblogging viết một câu: “Cảm ơn mọi người quan tâm và yêu mến, tôi tin tưởng, tất cả đều sẽ khá hơn, cố gắng lên.”
Giữa đường lại xảy ra chuyện, xuất hiện thêm hai nhóc kia bên người. Dì được mời trông An An không cẩn thận để cậu nhóc nhìn thấy tin tức trên ti vi, đó là tấm hình Phó Quân Nhan nằm trên băng ca được đẩy lên máy bay. Mặc dù An An còn nhỏ, nhưng đối với những ngày nguy hiểm vừa qua cũng có cảm giác. Sau khi nhìn xong cậu nhóc lập tức bật khóc, lần đầu tiên trong đời cậu nhóc không hề ngoan, bất kể dỗ thế nào nhóc cũng không chịu hợp tác, không ăn cơm cũng không chịu ngủ, ôm Tiểu Khải khóc thét lên, trong miệng luôn gọi muốn tìm chị, muốn tìm anh rể. Tiểu Khải cũng giận dỗi theo, lần này không chỉ xù lông mà còn cắn cả dì kia. Cha tôi vội vàng trở về cũng không khuyên được hai nhóc, không thể làm gì hơn là mang hai nhóc kia đến bệnh viện.
Cố Tiểu An vừa vào phòng bệnh đã khóc rầm rầm rào rào chạy thẳng vào lòng tôi, anh họ tôi nhanh chân chạy đến cản đứa nhỏ đang xông tới như xe lửa nhỏ, một chân cũng giơ ra ngăn cả Tiểu Khải đang gâu gâu chạy tới, họ sợ hai nhóc đụng vào tôi. Cha tôi nhìn mọi chuyện đang diễn ra mà đầu đầy mồ hôi, lắc đầu chống tay lên cửa phòng càu nhàu: “Sao lại có một đứa trẻ và một con chó bướng bỉnh như vậy chứ?”
Cố Tiểu An nhìn rõ tôi và Phó Quân Nhan đang nằm trên giường bệnh hôn mê cũng không khóc nữa. Chỉ giãy giụa trong lòng anh họ muốn bò về phía tôi, nghe thấy cha tôi nói thế cái bắp chân nhỏ đang vẫy đạp không ngừng cũng dừng lại. Trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng lại cười hì hì nháy nháy đôi mắt sáng trong, giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp lên nói: “Nơi này có ạ.” Tiểu Khải cũng ngoắc ngoắc cái đuôi, lắc lắc đầu kêu gâu một tiếng. Chúng tôi chỉ biết dở khóc dở cười, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại thấy buồn cười.
Anh họ tôi tức giận, An An từ trước đến giờ luôn thích đối nghịch với anh họ, nhóc bị anh đặt lên giường bệnh của Phó Quân Nhan, sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, nói cho nhóc biết tôi không thoải mái. Để cho cậu nhóc ngoan ngoãn yên tĩnh. An An phồng gương mặt bánh bao lên, gật đầu một cái, nhìn tôi, lại nghiêng đầu quan sát Phó Quân Nhan đang hôn mê, tiếp tục không thèm để ý đến anh họ tôi.Sau đó anh họ tôi cúi người xuống ôm lấy An An vẫn đang ngồi bên cạnh tôi lên, ôm lấy nó, nhìn Phó Quân Nhan đang hôn mê trên giường một chút, sờ sờ cái đầu đầy lông của Tiểu Khải, giọng điệu vội vàng nói với nó: “Chó, mày phải nghe cho rõ, mày phải học cậu chủ nhỏ của mày. Chủ lớn của mày không sao cả, đều ổn, mày thấy chưa? Đừng kêu linh tinh. Còn nữa. Nếu mày dám cắn tao thì tao sẽ cắn lại mày đấy. Biết chưa?”
Đây là dạng tiền đồ gì vậy? Chó cắn lại còn cắn trả lại nữa chứ…………… Anh họ, anh đang làm mọi người sợ hãi đó……………
Tôi cười đến nghẹn, Tiểu Khải giống như đang hiểu nên cũng kêu lên mấy tiếng, tức giận lắc lắc cái đầu đầy lông, tức giận gâu gâu lên mấy tiếng với anh họ tôi, đôi mắt to tròn đen láy lại nhìn về phía tôi, thè lưỡi ra hà hơi, lắc lắc cái đuôi, đưa móng vuốt bên phải ra vẫy về phía tôi. Anh họ tôi ôm chặt lấy nó không dám thả ra, Tiểu Khải thấy rất lâu mà tôi không đưa tay ra cứu nó, lỗ mũi cũng giật giật làm bộ đáng thương kêu lên mấy tiếng, vẫy vẫy hai tai.
Tôi nhìn thấy đáng thương, cẩn thận quay đầu hỏi cha tôi. “Ôm một cái chắc không sao đâu phải không ạ?” Cha tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nuôi chó không tốt cho phụ nữ có thai.”
Tôi bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn là đưa tay ra sờ sờ đầu Tiểu Khải, nghiêm túc nói với Tiểu Khải: “Tiểu Khải, em đến nhà anh họ chị ở một thời gian ngắn được không? Gần đây chị có chút không khỏe, không thể chăm sóc cho em được, đợi khi nào chị tốt lên sẽ đến đón em về được không?”
Tiểu Khải hình như nghe hiểu được, nó không gọi cũng không vẫy nữa, chỉ có hai mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm lấy tôi, ướt nhẹp giống như con người đang muốn khóc. Lúc này Cố Tiểu An đang ngồi trên giường bệnh cũng quay đầu, gương mặt méo mó nhìn bên này lại nhìn bên kia một chút, đột nhiên khóc ào lên, thở hổn hển nhìn tôi khóc, non nớt kêu lên: “Chị ơi, chị ơi, Khải Khải sẽ không cắn chị và anh rể đâu. Đừng đuổi Khải Khải đi mà chị. Đừng vứt bỏ Khải Khải mà chị, Khải Khải sẽ không cắn người nữa đâu.” Tôi quẫn, quả nhiên cậu nhóc kia biết chuyện Tiểu Khải đã làm sai, trong lòng thấy chột dạ nên muốn xin tôi đừng phạt Tiểu Khải……
Cố Tiểu An vừa nói vừa khóc chạy bình bịch lại chỗ túi sách Lạc Lạc nhỏ của cậu nhóc, mím môi nói: “An An sẽ lấy bình sữa yêu thích nhất đền cho dì…… ô….ô…ô….” Tôi vừa bất đắc dĩ lại thấy đau lòng, vươn tay sờ đầu nhỏ của nhóc, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ nhắn của nhóc lắc đầu nói: “Ngoan, chị không phạt Tiểu Khải, hai em đều rất ngoan.” Nhưng tôi vẫn không kìm được tiếng thở dài, nhìn Phó Quân Nhan vẫn còn đang hôn mê, tôi thật sự rất hi vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Cuối cùng tôi thao thao bất tuyệt giải thích với cậu nhóc lúc lâu, mới có thể giải quyết được. An An không còn lôi kéo nữa để cho anh họ có thể dẫn Tiểu Khải đi, cậu nhóc ôm túi sách Lạc Lạc của mình dấu ra sau lưng, ngoắc ngoắc tay với anh họ tôi, ngước gương mặt bánh bao mềm mại hôm một cái vào mặt anh họ tôi, sau đó ưỡn ẹo lắc lắc ngón tay mập mạp, phồng gương mặt bánh bao lên, nở nụ cười lấy lòng nói: “Anh hãy yêu thương Khải Khải nhé.” Anh họ tôi gật đầu một cái, lại quay sang nói thầm với tôi: “Nói nhóc đó là con hồ li nhỏ mà….. tinh lắm….” Tôi nghiêng đầu đi lựa chọn không nhìn….
Sau khi Cố Tiểu An biết trong bụng tôi có một cháu trai nhỏ, giống như dùng gương mặt sùng bái, cái miệng hồng hồng non nớt hơi nhếch lên, nhìn tôi chằm chằm khoảng một giờ, tôi không thể làm gì khác là dùng khăn giấy lau nước rãi cho nhóc, vỗ vỗ cái đầu quả dưa của nhóc để nhóc ngậm miệng lại. Nhưng chỉ được một lúc cậu nhóc kia lại oa lên một tiếng, nhìn về phía tôi cười ha ha, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm lầu bầu: “Oa oa oa. Cháu trai nhỏ. Oa oa oa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.