Chương 137: Chương 82.2
Lan Chi
11/06/2018
Nhưng khó khăn không đáng sợ, sự đáng sợ chân chính là ở trong nội tâm của mình…..
Bởi vì cô và Cố Viễn cùng ra cùng vào với số lần quá nhiều, dần dần trong đoàn có tin, ‘Phó Tiểu Tiểu là người tình của Cố Viễn, xen vào gia đình của một người đàn ông có vợ’. Lời đồn đại này lực sát thương lớn hơn bất cứ tin đồn nào khác, bởi vì, nó trực tiếp ảnh hưởng đến Phó Tiểu Tiểu, họ nhắc nhở cô, nhắc nhở cô về chuyện cô vẫn luôn cố ý không thèm nghĩ đến. Mặc dù chưa bao giờ cô thấy bên cạnh anh có người khác………..
Trước ngày thi một ngày, Phó Tiểu Tiểu không ngủ được, cô lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng lại trốn vào trong đại lễ đường, lại một lần nữa ngồi vào trong góc ăn vặt. Ba giờ sáng, cuối cùng cô không nhịn được gọi điện thoại cho Cố Viễn, giọng điệu của anh có mấy phần gấp gáp, anh nói: “Ở đâu? Tôi lập tức qua.”
Mà Phó Tiểu Tiểu ôm điện thoại không lên tiếng, cô nghe thấy tiếng hô hấp của anh cũng có chút gấp gáp, chóp mũi có chút chua, vùi mặt vào đầu gối nhìn giày múa của mình ngẩn người.
Hai mươi phút sau cuối cùng Cố Viễn cũng chạy đến đoàn Berlin, dựa vào trực giác, tìm được Phó Tiểu Tiểu trong đại lễ đường. Khi đó, trong tay anh đang cầm cây đàn Violon đã rất lâu anh chưa từng kéo qua, nhưng vì Phó Tiểu Tiểu mà kéo đàn lại.
Lúc Phó Tiểu Tiểu nhìn thấy anh chỉ ngây ngốc nhìn, ngẩng mặt lên, ngốc nghếch mở to miệng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Sau đó cô giật giật, chợt cô đứng lên cấu một cái lên mặt Cố Viễn, sau đó ngơ ngác hỏi: “Có đau không?”
Khi Cố Viễn mắng nhiếc một câu, ôm mặt nói: “Đau.” Lúc này tiểu nha đầu mới cười cười, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải là mơ mà, anh đến rồi à.” Cố Viễn vì đau mà nheo mắt lại, nghe thấy lời nói của cô…., anh cũng bật cười, lại bất đắc dĩ dịu dàng gật đầu một cái.
Cố Viễn nghĩ là Phó Tiểu Tiểu quá khẩn trương, cho nên hỏi cô có muốn thử một lần không, sau đó anh tự giác gác violon trên vai, bắt đầu kéo nhạc đệm cho Swan Lake. Cố Viễn diễn rất hoàn mĩ, nhịp, tiết tấu cũng như tình cảm đều vô cùng tinh chuẩn, lôi cuốn vào vào vũ điệu.
Chẳng qua khi Phó Tiểu Tiểu nhảy đến đoạn biến tấu, đột nhiên cô lại ngã xuống mặt đất.
Cố Viễn sợ hết hồn, vội vàng ném đàn xuống chạy về phía Phó Tiểu Tiểu, ngồi xổm xuống xem xét chân cô, trong miệng vẫn hỏi: “Tiểu Tiểu, ngã có đau không?” Phó Tiểu Tiểu lại có thái độ khác thường, co rụt lại tránh về phía sau.
Sau đó, trong khung cảnh yên lặng, Phó Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng lên, cứ như vậy si ngốc nhìn Cố Viễn, gương mặt khéo lóe tinh sảo nhanh chóng đầy nước mắt. Đôi mắt màu lam của Phó Tiểu Tiểu cứ như vậy từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống, dính ướt lông mi, chảy không ngừng, mà sự cô đơn nơi đáy mắt của cô che hết tất cả sự tinh khiết và linh động của thường ngày.
Cô không hạnh phúc……. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cố Viễn lúc đó.
Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Cố Viễn, vừa nãy khi nhảy đến lúc biến tấu cực hạn, tôi không nhìn thấy gì cả, trong đầu trống rỗng. Một mình tôi đứng giữa trung tâm võ đài, giống như không có cái gì còn tồn tại, mà trong lòng tôi lại có sự cô độc không nói thành lời, thật sự là đặc biệt đặc biệt cho người ta cảm nhận sự cô độc…..”
Cố Viễn yên lặng nghe, anh không cố gắng đến gần cô, chỉ ngồi chồm hổm nhìn cô, sau đó thở dài nói: “Tiểu Tiểu, đừng khẩn trương, cô rất tuyệt.” Thấy Phó Tiểu Tiểu không có phản ứng, anh mới nghiêm túc nói từng câu từng chữ với cô: “Tiểu Tiểu, rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ cần thoải mái là tốt nhất, suy nghĩ càng nhiều thì càng phá hủy cô, khiến cho trái tim cô thấy thấp thỏm, khiến những chuyện trên thực tế vốn không hề hỏng bét nhưng lại trở nên hỏng bét. Cho nên bây giờ về nhà nghỉ ngơi thật tốt được không?”
Phó Tiểu Tiểu lại lắc đầu một cái, sau đó, đột nhiên cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Cố Viễn chằm chằm, hỏi: “Cố Viễn, anh kết hôn chưa?”
Cố Viễn theo bản năng gật đầu. Bên tai anh lại vang lên tiếng thở dài nhỏ nhỏ mà uất ức, khi đáy mắt Phó Tiểu Tiểu không còn chút ánh sáng nào nói: “Vậy anh thật là không có đạo đức…..”
Lúc này ngược lại là Cố Viễn ngơ ngác, anh trừng mắt nhìn, tin chắc vừa rồi khi anh nghe được câu nói của cô không phải là ảo giác, cuối cùng nở nụ cười, anh nhanh chóng nói: “Khóc cái gì, tôi chỉ là lừa gạt bọn họ thôi.”
“À.” Trong mắt Phó Tiểu Tiểu hiện lên chút ánh sáng.
“Chỉ là tôi không thích mỗi ngày đều có những cô gái chạy theo tôi.” Cố Viễn giải thích.
Phó Tiểu Tiểu cũng không muốn nghe những vấn đề vô dụng nữa, cô lắc đầu một cái, cắn chặt môi, nhắm mắt lại,d.i.ễ.n..đ..à.n..l.ê...q.u..ý..đ.ô.n, giống như đang làm liều nói: “Vậy anh có thích tôi không?” nhưng Phó Tiểu Tiểu nhắm mắt quá chặt, cũng vì vậy, cô không nhìn thấy Cố Viễn mắc cỡ đến nỗi đỏ bừng hai tai, anh rất nghiêm túc gật đầu.
Khi Phó Tiểu Tiểu mở mắt ra, cô khút khịt cái mũi, đưa tay ra sờ sờ nước mắt, dụi dụi con mắt. Sau đó lại giương mắt nhìn chằm chằm Cố Viễn, thái độ tinh linh cổ quái, ánh mắt chứa nước long lanh chuyển động không ngừng, Cố Viễn cũng không nói chuyện, cứ như vậy mặc cô nhìn, chờ cô điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
Cuối cùng anh nhìn thấy cô nhảy nhảy lên oán trách, từ trên cao chỉ xuống mặt anh, nói: “Cố Viễn, anh không yêu thích tôi……….. Đây là bệnh, phải trị, nhất định phải trị.” Anh bất đắc dĩ cười cười, lại muốn vỗ vỗ vào cái đầu dưa của con sóc nào đó. Đứa ngốc này cũng không có thuốc trị…..
Đoàn Berlin diễn Swan Lake giành được thành công to lớn. Phó Tiểu Tiểu chẳng những là nghé con không sợ cọp, kĩ thuật trong từng vũ điệu cũng không hề tầm thường. Cô diễn xuất vô cùng thành công, cô biểu diễn thiên nga trắng hiện lên với vẻ đẹp dịu dàng, lại cho thiên nga đen hiện lên với hơi thở tàn ác. Một ngày kia, khi tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, họ kéo dài thời gian chào cảm ơn đến sáu lần, kéo dài suốt nửa giờ.
Còn đối với một ngày quan trọng như vậy của Phó Tiểu Tiểu, tới không chỉ là một mình Cố Viễn. Còn có hai người nhà họ Phó, chỉ là bọn họ không muốn tạo áp lực cho Phó Tiểu Tiểu, cho nên lặng lẽ ngồi trong khán phòng nhìn cô biểu diễn.
Lúc chào cảm ơn, khi Cố Bảo Bối nhìn thấy trong khán phòng Cố Viễn đang đi ra, Cố Bảo Bối không còn nhớ rõ phải vui mừng cho con gái mình nữa, không để ý bất kì thứ gì chạy về phía Cố Viễn, chạy có chút điên cuồng, có chút uất ức. Trong giây phút Cố Bảo Bối rơi lệ đầy mặt ôm lấy Cố Viễn từ phía sau, lớn tiếng hô lên: “An An, An An.”
Mà Cố Viễn bị một người ôm lại từ phía sau anh cũng chấn động, nhưng khi nghe rõ âm thanh của Cố Bảo Bối, khi anh quay người lại thì hốc mắt đã đỏ lên. Mười hai năm a, anh đã rời nhà đi mười hai năm. Mười hai năm anh chỉ có thể mượn internet để nhìn chị và anh rể. Mười hai năm a, đời một người có mấy cái mười hai năm? Mười hai năm, cuối cùng anh cũng gặp lại người thân của anh, không có một chút máu mủ nào, nhưng so với những người thân máu mủ còn thân thiết hơn……
Sau đó anh gọi, anh nói, nói như một đứa nhỏ: “Chị ơi, An An nhớ chị, An An rất nhớ chị……”
Sau này, khi Phó Tiểu Tiểu và Cố An kết hôn. Anh đã đổi lại tên của mình. Khi trên thẻ căn cước của anh trên dòng họ tên viết Cố An, lúc anh cầm trên tay sự vui sướng đến nỗi tay anh cũng run rẩy.
Chỉ tiếc, Phó Tiểu Tiểu còn chưa nhớ lại được chuyện lúc nhỏ.
Ngày hôn lễ, Phó Tiểu Tiểu chậm rãi hỏi Cố An: “Anh chính là không muốn bị con gái quấn lấy nên mới nói láo là mình đã kết hôn sao?”
Cố An lại ôm cô cười, sau đó anh dừng lại một chút mới nói: “Khi còn bé, anh nói anh kết hôn từ khi còn bé. Bởi vì anh cho là, anh ở trong hình của giấy hôn thú của chị và anh rể, vậy thì cũng coi như anh đã kết hôn với chị và anh rể. Nhưng sau này, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh mới nhớ ra, thật ra thì khi đó, trong bụng chị là em….. em cũng ở trong hình của giấy hôn thú, chúng ta đã sớm chụp xong hình của giấy hôn thú rồi.” Anh vừa nói vừa cười cười, lộ ra chiêu bài má lúm đồng tiền đáng yêu của mình, nhìn Phó Tiểu Tiểu nói: “Tiểu Tiểu, thì ra là, lúc em còn chưa đến cõi đời này, anh luôn sâu xa nghĩ rằng đó là em.”
Thật ra thì đây vốn là một đoạn văn rất lãng mạn, nhưng cố tình lại bị Phó Tử Ngọc núp ở cạnh cửa nghe thấy. Mà bạn học Phó Tử Ngọc nghe lén thì nghe lén đi, thế nhưng lại không có đạo đức đi truyền bá khắp nơi, lúc truyền bá, cuối cùng còn không quên công thêm một câu: “Anh trai tôi cũng coi như là bị cậu nhỏ định ra rồi, may mắn tránh được một kiếp………. Hoặc là để cậu nhỏ cũng lấy anh trai thì thế nào nhỉ?”
Mà Cố An vẫn luôn trong phòng hóa trang, khi anh ra ngoài biết được thì chỉ cười cười. Sau đó lúc thời gian anh chiêu đãi khách, anh gọi Phó Tử Ngọc đến bên cạnh. Sau đó trước mặt mọi người, thân thiện vỗ vỗ vào vai Tử Ngọc, gọi đứa trẻ nghịch ngợm nhất nhà họ Phó: “Phó Ngoan Ngoãn……”
Bởi vì cô và Cố Viễn cùng ra cùng vào với số lần quá nhiều, dần dần trong đoàn có tin, ‘Phó Tiểu Tiểu là người tình của Cố Viễn, xen vào gia đình của một người đàn ông có vợ’. Lời đồn đại này lực sát thương lớn hơn bất cứ tin đồn nào khác, bởi vì, nó trực tiếp ảnh hưởng đến Phó Tiểu Tiểu, họ nhắc nhở cô, nhắc nhở cô về chuyện cô vẫn luôn cố ý không thèm nghĩ đến. Mặc dù chưa bao giờ cô thấy bên cạnh anh có người khác………..
Trước ngày thi một ngày, Phó Tiểu Tiểu không ngủ được, cô lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng lại trốn vào trong đại lễ đường, lại một lần nữa ngồi vào trong góc ăn vặt. Ba giờ sáng, cuối cùng cô không nhịn được gọi điện thoại cho Cố Viễn, giọng điệu của anh có mấy phần gấp gáp, anh nói: “Ở đâu? Tôi lập tức qua.”
Mà Phó Tiểu Tiểu ôm điện thoại không lên tiếng, cô nghe thấy tiếng hô hấp của anh cũng có chút gấp gáp, chóp mũi có chút chua, vùi mặt vào đầu gối nhìn giày múa của mình ngẩn người.
Hai mươi phút sau cuối cùng Cố Viễn cũng chạy đến đoàn Berlin, dựa vào trực giác, tìm được Phó Tiểu Tiểu trong đại lễ đường. Khi đó, trong tay anh đang cầm cây đàn Violon đã rất lâu anh chưa từng kéo qua, nhưng vì Phó Tiểu Tiểu mà kéo đàn lại.
Lúc Phó Tiểu Tiểu nhìn thấy anh chỉ ngây ngốc nhìn, ngẩng mặt lên, ngốc nghếch mở to miệng, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Sau đó cô giật giật, chợt cô đứng lên cấu một cái lên mặt Cố Viễn, sau đó ngơ ngác hỏi: “Có đau không?”
Khi Cố Viễn mắng nhiếc một câu, ôm mặt nói: “Đau.” Lúc này tiểu nha đầu mới cười cười, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải là mơ mà, anh đến rồi à.” Cố Viễn vì đau mà nheo mắt lại, nghe thấy lời nói của cô…., anh cũng bật cười, lại bất đắc dĩ dịu dàng gật đầu một cái.
Cố Viễn nghĩ là Phó Tiểu Tiểu quá khẩn trương, cho nên hỏi cô có muốn thử một lần không, sau đó anh tự giác gác violon trên vai, bắt đầu kéo nhạc đệm cho Swan Lake. Cố Viễn diễn rất hoàn mĩ, nhịp, tiết tấu cũng như tình cảm đều vô cùng tinh chuẩn, lôi cuốn vào vào vũ điệu.
Chẳng qua khi Phó Tiểu Tiểu nhảy đến đoạn biến tấu, đột nhiên cô lại ngã xuống mặt đất.
Cố Viễn sợ hết hồn, vội vàng ném đàn xuống chạy về phía Phó Tiểu Tiểu, ngồi xổm xuống xem xét chân cô, trong miệng vẫn hỏi: “Tiểu Tiểu, ngã có đau không?” Phó Tiểu Tiểu lại có thái độ khác thường, co rụt lại tránh về phía sau.
Sau đó, trong khung cảnh yên lặng, Phó Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng lên, cứ như vậy si ngốc nhìn Cố Viễn, gương mặt khéo lóe tinh sảo nhanh chóng đầy nước mắt. Đôi mắt màu lam của Phó Tiểu Tiểu cứ như vậy từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống, dính ướt lông mi, chảy không ngừng, mà sự cô đơn nơi đáy mắt của cô che hết tất cả sự tinh khiết và linh động của thường ngày.
Cô không hạnh phúc……. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cố Viễn lúc đó.
Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Cố Viễn, vừa nãy khi nhảy đến lúc biến tấu cực hạn, tôi không nhìn thấy gì cả, trong đầu trống rỗng. Một mình tôi đứng giữa trung tâm võ đài, giống như không có cái gì còn tồn tại, mà trong lòng tôi lại có sự cô độc không nói thành lời, thật sự là đặc biệt đặc biệt cho người ta cảm nhận sự cô độc…..”
Cố Viễn yên lặng nghe, anh không cố gắng đến gần cô, chỉ ngồi chồm hổm nhìn cô, sau đó thở dài nói: “Tiểu Tiểu, đừng khẩn trương, cô rất tuyệt.” Thấy Phó Tiểu Tiểu không có phản ứng, anh mới nghiêm túc nói từng câu từng chữ với cô: “Tiểu Tiểu, rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ cần thoải mái là tốt nhất, suy nghĩ càng nhiều thì càng phá hủy cô, khiến cho trái tim cô thấy thấp thỏm, khiến những chuyện trên thực tế vốn không hề hỏng bét nhưng lại trở nên hỏng bét. Cho nên bây giờ về nhà nghỉ ngơi thật tốt được không?”
Phó Tiểu Tiểu lại lắc đầu một cái, sau đó, đột nhiên cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Cố Viễn chằm chằm, hỏi: “Cố Viễn, anh kết hôn chưa?”
Cố Viễn theo bản năng gật đầu. Bên tai anh lại vang lên tiếng thở dài nhỏ nhỏ mà uất ức, khi đáy mắt Phó Tiểu Tiểu không còn chút ánh sáng nào nói: “Vậy anh thật là không có đạo đức…..”
Lúc này ngược lại là Cố Viễn ngơ ngác, anh trừng mắt nhìn, tin chắc vừa rồi khi anh nghe được câu nói của cô không phải là ảo giác, cuối cùng nở nụ cười, anh nhanh chóng nói: “Khóc cái gì, tôi chỉ là lừa gạt bọn họ thôi.”
“À.” Trong mắt Phó Tiểu Tiểu hiện lên chút ánh sáng.
“Chỉ là tôi không thích mỗi ngày đều có những cô gái chạy theo tôi.” Cố Viễn giải thích.
Phó Tiểu Tiểu cũng không muốn nghe những vấn đề vô dụng nữa, cô lắc đầu một cái, cắn chặt môi, nhắm mắt lại,d.i.ễ.n..đ..à.n..l.ê...q.u..ý..đ.ô.n, giống như đang làm liều nói: “Vậy anh có thích tôi không?” nhưng Phó Tiểu Tiểu nhắm mắt quá chặt, cũng vì vậy, cô không nhìn thấy Cố Viễn mắc cỡ đến nỗi đỏ bừng hai tai, anh rất nghiêm túc gật đầu.
Khi Phó Tiểu Tiểu mở mắt ra, cô khút khịt cái mũi, đưa tay ra sờ sờ nước mắt, dụi dụi con mắt. Sau đó lại giương mắt nhìn chằm chằm Cố Viễn, thái độ tinh linh cổ quái, ánh mắt chứa nước long lanh chuyển động không ngừng, Cố Viễn cũng không nói chuyện, cứ như vậy mặc cô nhìn, chờ cô điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
Cuối cùng anh nhìn thấy cô nhảy nhảy lên oán trách, từ trên cao chỉ xuống mặt anh, nói: “Cố Viễn, anh không yêu thích tôi……….. Đây là bệnh, phải trị, nhất định phải trị.” Anh bất đắc dĩ cười cười, lại muốn vỗ vỗ vào cái đầu dưa của con sóc nào đó. Đứa ngốc này cũng không có thuốc trị…..
Đoàn Berlin diễn Swan Lake giành được thành công to lớn. Phó Tiểu Tiểu chẳng những là nghé con không sợ cọp, kĩ thuật trong từng vũ điệu cũng không hề tầm thường. Cô diễn xuất vô cùng thành công, cô biểu diễn thiên nga trắng hiện lên với vẻ đẹp dịu dàng, lại cho thiên nga đen hiện lên với hơi thở tàn ác. Một ngày kia, khi tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay, họ kéo dài thời gian chào cảm ơn đến sáu lần, kéo dài suốt nửa giờ.
Còn đối với một ngày quan trọng như vậy của Phó Tiểu Tiểu, tới không chỉ là một mình Cố Viễn. Còn có hai người nhà họ Phó, chỉ là bọn họ không muốn tạo áp lực cho Phó Tiểu Tiểu, cho nên lặng lẽ ngồi trong khán phòng nhìn cô biểu diễn.
Lúc chào cảm ơn, khi Cố Bảo Bối nhìn thấy trong khán phòng Cố Viễn đang đi ra, Cố Bảo Bối không còn nhớ rõ phải vui mừng cho con gái mình nữa, không để ý bất kì thứ gì chạy về phía Cố Viễn, chạy có chút điên cuồng, có chút uất ức. Trong giây phút Cố Bảo Bối rơi lệ đầy mặt ôm lấy Cố Viễn từ phía sau, lớn tiếng hô lên: “An An, An An.”
Mà Cố Viễn bị một người ôm lại từ phía sau anh cũng chấn động, nhưng khi nghe rõ âm thanh của Cố Bảo Bối, khi anh quay người lại thì hốc mắt đã đỏ lên. Mười hai năm a, anh đã rời nhà đi mười hai năm. Mười hai năm anh chỉ có thể mượn internet để nhìn chị và anh rể. Mười hai năm a, đời một người có mấy cái mười hai năm? Mười hai năm, cuối cùng anh cũng gặp lại người thân của anh, không có một chút máu mủ nào, nhưng so với những người thân máu mủ còn thân thiết hơn……
Sau đó anh gọi, anh nói, nói như một đứa nhỏ: “Chị ơi, An An nhớ chị, An An rất nhớ chị……”
Sau này, khi Phó Tiểu Tiểu và Cố An kết hôn. Anh đã đổi lại tên của mình. Khi trên thẻ căn cước của anh trên dòng họ tên viết Cố An, lúc anh cầm trên tay sự vui sướng đến nỗi tay anh cũng run rẩy.
Chỉ tiếc, Phó Tiểu Tiểu còn chưa nhớ lại được chuyện lúc nhỏ.
Ngày hôn lễ, Phó Tiểu Tiểu chậm rãi hỏi Cố An: “Anh chính là không muốn bị con gái quấn lấy nên mới nói láo là mình đã kết hôn sao?”
Cố An lại ôm cô cười, sau đó anh dừng lại một chút mới nói: “Khi còn bé, anh nói anh kết hôn từ khi còn bé. Bởi vì anh cho là, anh ở trong hình của giấy hôn thú của chị và anh rể, vậy thì cũng coi như anh đã kết hôn với chị và anh rể. Nhưng sau này, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh mới nhớ ra, thật ra thì khi đó, trong bụng chị là em….. em cũng ở trong hình của giấy hôn thú, chúng ta đã sớm chụp xong hình của giấy hôn thú rồi.” Anh vừa nói vừa cười cười, lộ ra chiêu bài má lúm đồng tiền đáng yêu của mình, nhìn Phó Tiểu Tiểu nói: “Tiểu Tiểu, thì ra là, lúc em còn chưa đến cõi đời này, anh luôn sâu xa nghĩ rằng đó là em.”
Thật ra thì đây vốn là một đoạn văn rất lãng mạn, nhưng cố tình lại bị Phó Tử Ngọc núp ở cạnh cửa nghe thấy. Mà bạn học Phó Tử Ngọc nghe lén thì nghe lén đi, thế nhưng lại không có đạo đức đi truyền bá khắp nơi, lúc truyền bá, cuối cùng còn không quên công thêm một câu: “Anh trai tôi cũng coi như là bị cậu nhỏ định ra rồi, may mắn tránh được một kiếp………. Hoặc là để cậu nhỏ cũng lấy anh trai thì thế nào nhỉ?”
Mà Cố An vẫn luôn trong phòng hóa trang, khi anh ra ngoài biết được thì chỉ cười cười. Sau đó lúc thời gian anh chiêu đãi khách, anh gọi Phó Tử Ngọc đến bên cạnh. Sau đó trước mặt mọi người, thân thiện vỗ vỗ vào vai Tử Ngọc, gọi đứa trẻ nghịch ngợm nhất nhà họ Phó: “Phó Ngoan Ngoãn……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.