Chương 118: Ngoại truyện 4: Quân Nhan trước kia (2)
Lan Chi
09/06/2018
Sau khi Tiểu Quân Nhan kiêu ngạo lập tức liền hối hận anh sợ ‘cô’ không
để ý đến mình lại không nghĩ rằng nghe được tiếng khóc ô ô của ‘cô’, sau đó anh nghe thấy ‘cô’ đứt quãng nói: “ô ô ô ô ô, tiểu quỷ cậu có thể
nhìn thấy tôi à?” Giọng nói kia trở nên yếu ớt vô cùng đáng thương.
Phó Quân Nhan vụng trộm nghiêng mặt nhìn đoàn sương mù, gật đầu một cái.
“Thật.”
Lại gật đầu
“Ô ô ô, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tôi! Cậu nhìn thấy tôi thế nào? Cậu nhìn thấy gì ở tôi? Hiện tại dáng vẻ tôi như thế nào? Có phải nhìn thấy tôi là một đại mĩ nhân không?”
Nghe ‘cô’ càng nói càng vui vẻ gương mặt tiểu Quân Nhan cũng giãn ra, vẻ mặt không thay đổi gì trả lời: “Mĩ nhân thì không thấy chỉ thấy một đoàn sương mù.”
“ Ô ô ô, tại sao lại như vậy? Tôi là một mĩ nhân, đại mĩ nhân, tiểu quỷ tôi thực sự là một đại mĩ nhân!” Đoàn sương mù hơi rung động, giọng điệu kia vừa nóng nẩy lại có chút buồn bã.
“Cô là nữ quỷ.” Đáy mắt tiểu Quân Nhan có chút ý cười anh bò dậy từ trong chăn không để ý đến ‘cô’, nhặt một cành cây viết chữ trên mặt tuyết.
Rất lâu sau lưng anh cũng không có động tĩnh gì, đến khi anh thấy sau lưng có chút lạnh lẽo cô bắt đầu đọc theo chữ anh đã viết: “Tần càng trận đội kia rút càng mạnh, đợi đội kia tự bại rồi sau đó ngồi chỉ thân kia đến lượt đổi phiên. Ồ, đây không phải là binh pháp Tôn Tử, trong ‘thâu lương hoán trụ’ sao?”
Tiểu Quân Nhan hơi dừng một chút nhưng cũng không chịu ảnh hưởng nhiều đưa tay xóa những chữ đã viết đi, gương mặt nhỏ nhắn tập trung cúi đầu viết lại.
Anh lại nghe thấy âm thanh của ‘cô’ ôn hòa hơn rất nhiều, ‘cô’ nhẹ giọng nói: “Tiểu quỷ, cậu đúng là người có chết thì sống lưng vẫn cứng rắn, đúng là thật vô ích. Tôi đến dậy cậu có được không, hai chúng ta cần thương lượng nhé, cậu chỉ cần thỉnh thoảng trò chuyện với tôi, sau đó tôi sẽ dậy cho cậu những gì tôi biết được không? Tiểu quỷ, cậu không cần sợ tôi, tôi không ăn thịt người, cũng chỉ có cậu mới nhìn thấy tôi… tôi rất cô đơn…”
Tôi rất cô đơn…Bốn chữ này, khiến cho trong lòng tiểu Quân Nhan vốn đang mơ hồ lại có chút ê ẩm. Anh nghe thấy cô nói tiếp, giọng điệu hung dữ hơn một chút: “Cậu nhất định phải để ý đến tôi, nếu không tôi chẳng những không dậy cậu kiến thức mà còn muốn xơi tái cậu luôn.”
Tiểu Quân Nhan ngẩn người, che dấu mừng rỡ nơi đáy mắt, cứng ngắc gật đầu một cái.
Cô giống như rất vui vẻ, vỗ tay một cái, sau đó đến gần anh, lấy tình thân để nói chuyện, hỏi: “Tiểu quỷ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tám tuổi.”
Hình như ‘cô’ hơi do dự một chút mới thấp giọng nói: “tiểu quỷ, cậu nhỏ vậy sao lại ở đây một mình? Cha mẹ cậu đâu?”
Phó Quân Nhan hơi mím môi, nghe xong vấn đề này, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên sự quật cường, không nói gì mà quay mặt đi chỗ khác, để lại cho ‘cô’ một bóng lưng.
Lại nghe ‘cô’ nói giống như đang tự thoại: “Được rồi, chúng ta còn chưa quen thuộc…… tiểu quỷ, cậu đẹp hơn rất nhiều khi cậu cười đó biết không? Nhìn sang đây này. Chị dạy nhóc, nghiêm túc nghe cho kĩ này. Cái gọi là thâu lương hoán trụ, chính là không chế một chiếc bánh xe của xe con, nhóc khống chế được bánh xe thì cũng có thể khống chế được phương hướng di chuyển của cái xe.Diễnđànlêquýđôn.com Cũng giống như chị buôn bán kẹo, cho em một chút sức nặng thì sẽ có hai loại phương pháp ước lượng. Loại thứ nhất là cho một chút xíu đường lên quả cân rồi thêm từ từ. Loại thứ hai chính là đầu tiên rót đầy sau đó bớt đi từ từ. Cùng là để ước lượng sức nặng, nhưng là khách hàng thì sẽ thích theo cách thứ nhất hơn. Thậm chí có những người thông minh sẽ chỉnh sớm cái cân, sau đó khi kim chỉ đúng vạch rồi thì lại thêm cho người mua một chút nữa, như vậy thì người mua sẽ vui vẻ hơn.” Nói xong ‘cô’ hơi dừng lại một chút, hỏi: “tiểu quỷ, em nghe có hiểu không?”
Lần này Tiểu Quân Nhan cũng đồng ý với cô, quay mặt lại, đáy mắt sáng lên, nhìn giống như rất mong chờ nhìn về phía ‘cô’ nói: “Còn gì nữa không? Em muốn nghe nữa.”
‘Cô’ bật cười thành tiếng, sau đó hỏi: “Tiểu Quỷ, nếu em mở một nhà hàng kem đánh răng, em muốn tăng tiền lãi nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến người mua, em sẽ làm thế nào?”
Tiểu Quân Nhan suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, ngoan ngoãn trả lời: “Em không biết.”
“Vậy nên em phải cùng nói chuyện với chị. Tiểu quỷ, chị biết rất nhiều thứ đấy. Chỉ là bình thường chị hơi lười mà thôi……..” Nói xong cô còn nở nụ cười hả hê, nói: “Phương pháp đơn giản để tăng tiền lãi là mở rộng miệng của hộp kem đánh răng thêm 1cm, không ai để ý đến vấn đề này, nhưng mà, khi dùng nhiều hơn thì mua nhiều hơn, đương nhiên, lúc đó bán được nhiều hàng hơn thì tiền lãi sẽ tăng lên.”
Tiểu Quân Nhan cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu một cáu, ngửa mặt lên, lần đầu tiên nở nụ cười với ‘cô’, gương mặt nhỏ nhắn tinh sảo, nụ cười tươi sáng. ‘Cô’ hét lên một tiếng kinh hãi: “Oa, nhóc cười một cái chị chịu không nổi…….. ô ô ô ô, đến lúc trưởng thành thì sẽ thế nào đây……..”
Từ đó về sau, dưới gầm cầu trở nên rất ồn ào. Thỉnh thoảng ‘cô’ nhìn Tiểu Quân Nhan tiết kiệm khác thường sẽ oán trách: “Tiểu quỷ, không phải trong túi em rất có tiền sao? Không cần ngày ngày đều ăn bánh sừng bò được không? Không đủ dinh dưỡng đâu, tiền trong túi em nhiều như vậy, giữ lại làm gì? Em không muốn phát triển cao lên à?”
Tiểu Quân Nhan lắc đầu một cái, ngoan ngoãn nhìn đoàn sương mù, nhưng vẫn đem túi vải cất vào ngực, há miệng cắn một miếng bánh sừng bò để duy trì.
“Tiểu quỷ, có phải em sợ sau khi dùng hết tiền sẽ đói bụng không? Em về nhà cùng chị đi. Chị có rất nhiều tiền, mười người như em chị cũng nuôi được.” Ai ngờ, nói xong đột nhiên ‘cô’ lại lâm vào trầm mặc, dần dần anh nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của ‘cô’.
Tiểu Quân Nhan hơi ngạc nhiên, để bánh xuống, đến gần đoàn sương mù hơn, nhỏ giọng gọi ‘cô’: “Nữ quỷ.”
“Ừ…..” ‘Cô’ trả lời bằng giọng điệu vô lực.
“Chị làm sao thế?”
“Tiểu quỷ ………”
“Vâng………”
“Hình như chị chết thật rồi……” ‘Cô’ buồn bã nói, có cả tiếng khóc sụt sùi, nghe rất đáng thương.
“Không phải đâu……. Em nhìn thấy chị, nghe thấy chị nói chuyện mà nữ quỷ.” Tiểu Quân Nhan nhỏ giọng an ủi ‘cô’.
“Em vẫn nói em chỉ nhìn thấy một đoàn sương mù. Chị là đại mĩ nhân là. Đại mĩ nhân đó. Các bậc nữ thần đều không bằng đâu? Tại sao…… “ Nói xong ‘cô’ bắt đầu nghẹn ngào.“Mẹ em chết rồi, nhưng em hi vọng mẹ có thể giống chị, biến thành một đoàn sương mù, cũng có thể nói chuyện, có thể cười, có thể khóc, và em có thể nói chuyện với mẹ nữa…..”
“À?” ‘Cô’ như đang ngẩn người, sau đó lại nghẹn ngào hỏi anh: “Tiểu quỷ, em là cô nhi sao?”
Tiểu Quân Nhan mím môi, cúi mặt rất thấp hỏi ‘cô’: “Em có thể nói với chị không?”
Đám sương mù lớn tiếng trả lời: “Dĩ nhiên.”
Tiểu Quân Nhan gật đầu một cái, còn chưa mở miệng thì hốc mắt đã đỏ lên.
‘Cô’ cũng không thúc dục, chỉ là đột nhiên lại cười gượng hai tiếng, giống như đang lầm bầm lầu bầu mở miệng: “Tiểu quỷ, để chị nói cho em biết trước đi. Để xem trong chúng ta ai là người đáng thương hơn, có được không? Không khóc, không khóc, em là một nam tử hán mà. Chờ khi em lớn lên em còn phải giúp chị đấy. Đầu tiên, chị em thực sự là một mĩ nhân đó. Mẹ chị là người Nga, cha chị là người Trung Quốc, chị là con lai. Chị còn là một diễn viên. Chị rất nổi tiếng đấy. Nhưng mà, chị không may mắn, chị bị bạn trai đã yêu đương mười năm đá. Thật ra thì anh ấy cũng không có tính hư gì, chỉ là có chút không kiên quyết mà thôi. Chúng ta vì sự nghiệp, vì công ty đại diện mà chỉ dám len lén yêu đương. Nhưng những điều này chị không thèm để ý, chị luôn cảm thấy, chị ở bên cạnh anh ấy không có gì có thể đe dọa được, anh ấy cũng thật lòng yêu thương chị, sau đó anh ấy sẽ cưới chị. Cho nên chị luôn bên cạnh anh ấy, yên tâm chờ đợi anh ấy, kết quả không cẩn thận nên xảy ra bị kịch….
Sau đó anh ấy kết hôn, nhưng vẫn chăm sóc cho chị rất chu đáo, mặc dù vì anh ấy tốt nên chị thấy rất lúng túng, nhưng cuối cùng cũng là người từng có tình cảm, cũng không đành lòng để thực sự vạch mặt nhau. Cha và anh họ của chị còn nói với chị không biết bao nhiêu lần về vợ chồng họ, chị còn cãi lại. Một lần khó khăn cứ dây dưa như vậy mãi. Chị không muốn, nói như vậy chị là sống vì người khác rồi. Mọi người đều cho rằng chị đang sống vì đợi anh ấy, thật ra thì chị sống không phải vì đợi anh ấy, chị đợi một người khác, người nguyện ý dắt tay chị đi tiếp, thế nhưng, hình như người như vậy rất khó tìm. Ngày đó, lúc anh ấy gọi điện thoại cho chị, chị đang lái xe trên đường cao tốc, kết quả là khi nghe anh ấy nói vợ anh ấy vừa sinh cho anh ấy một người con gái, chị nhịn không được lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, chỉ một mình, tình cảnh khó khăn. Vậy mà anh ấy lại có cuộc sống tốt đẹp. Lại nhớ tới một chút chuyện khác, chị vừa khổ sở lại vừa đau lòng, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ…………. sau đó, chị biến thành đồ quái dị như bây giờ…..
“Nữ quỷ, chị không cần khổ sở……….”
“Ừ, em cũng không cần khổ sở. Ai, không đúng, tiểu quỷ, đến lượt em rồi.”
Sau đó, Tiểu Quân Nhan đỏ ửng vành mắt kể lại câu chuyện của mình. Lại một lần nữa, trong hình thể trong suốt, ‘cô’ phồng mặt mình lên thành cái bánh bao. Đám sương mù bắt đầu tức giận, hét lên: “Chị giúp đưa em đi tìm tên khốn kia, chị giúp em xé xác hắn. Bắt nạt người quá đáng. Vương bát đản.”
Cuối cùng, ‘cô’ cũng không thể nào mà xé xác được Vương Quân. Bởi vì lúc này cô chỉ đi khỏi đây khoảng hai con đường sẽ bị bắn trở về,d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê..q..u.ý..đ.ô..n, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Trong cuộc sống sau này, ‘cô’ bắt đầu dạy anh mỉm cười, tiểu Quân Nhan chỉ cần cười một tiếng, đám sương mù sẽ vui sướng đến tán loạn. Vì thế, Tiểu Quân Nhan đột nhiên lại cảm thấy, mỉm cười là chuyện rất vui vẻ.
‘Cô’ nghiêm túc nói cho anh biết: “Tiểu quỷ, khi còn nhỏ có nhiều chuyện không biết, chuyện này cũng không có gì, sau khi lớn lên, em còn phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Kinh nghiệm của những lần hoạn nạn có lúc cũng có thể tính là một loại may mắn. Thời gian sẽ cho em biết, những hoạn nạn em phải trải qua trong quá khứ sẽ cho em những bài học quý báu như thế nào. Còn những tài phú đáng quý, đây là cái tầm thường, bởi vì ai cũng có thể có được.”
‘Cô’ sẽ nhìn những chữ anh viết xuống tuyết, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói cho anh biết: “Tiểu quỷ, chữ em viết rất tốt, góc độ cũng thích đáng, chữ viết vừa phải, cho dù là dùng cành cây viết lên mặt tuyết, nhưng nhìn qua cũng biết là em có sự khổ luyện, hơn nữa nét chữ cứng cáp, bút phong mạnh mẽ. Nhưng mà, người cũng như chữ, cứng quá thì dễ gãy. Em đừng luyện kiểu chữ tự này nữa, chúng ta luyện hành giai đi.”
“Tiểu quỷ, em thật thông minh, chị vừa nói qua em đã hiểu rồi.”
“Tiểu quỷ, em không lần làm cho gương mặt nhỏ nhắn của em thành nghiêm túc như vậy, không nên sống trong oán hận, em phải sống với nụ cười.”
“Tiểu quỷ, em không cần cao lớn à? Muốn cao lên thì mỗi ngày em đều uống sữa tươi đi.”
“Tiểu quỷ, vận mạng là vô hình, nhưng nó cũng là do chính mình tạo nên, em không cần học cách sống không đúng của chị. Em phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, làm tốt chuyện của chính mình, đối xử tốt với người bên cạnh, buông xuống những chuyện đã qua, làm tốt những chuyện em đã bỏ lỡ. Em có hiểu không?”
“Em biết đánh violon không? A, không biết sao? Vậy chị nói, em vẽ thử xuống đất nha.”
“Đúng đúng đúng, không sai biệt nhiều lắm, chính là dáng vẻ này. Đầu tiên chị dạy em học khuông nhạc nhé.”
“Tiểu quỷ, em dùng tiền trong túi mua một cây đàn violon được không? Chị đến dạy em đánh……”
“Tiểu quỷ, sau khi em trưởng thành nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành, cho nên, em không được học người cha kia của em, phải sống một cách sạch sẽ biết không? Không cần dựa vào dáng vẻ của mình để đi bắt nạt con gái nhà người ta. Làm bạn có thể hiểu được, nhưng tình yêu còn quan trọng hơn nhiều. Có biết không?”
“Tiểu quỷ, ông Phúc của em chắc là không tới đâu, em cầm số tiền này ra ngoài tìm một trường học để đi học đi, được không?”
“Em không cần khóc………. Khóc cái gì cơ chứ. Không phải chị muốn rời khỏi em, chị cảm thấy, chị không ăn được, cũng không uống được, nói không chừng chị có thể ở bên em cả đời.”
Khi còn bé Quân Nhan nặng nề gật đầu, vì vậy cả người cũng trở nên lạnh lẽo khi nghĩ đến việc không thấy nữ quỷ, nữ quỷ là người cho anh biết đến cảm giác ấm áp.
Mặc dù có lúc ‘cô’ rất mơ hồ, có lúc dạy anh ‘cô’ cũng sẽ dạy sai, ‘cô’ thích phồng gương mặt mình lên thành một cái bánh bao. Lúc đó anh sẽ nhắc nhở ‘cô’: “Hôm qua chị không nói như vậy, hình như là sai rồi.” Lúc đó ‘cô’ sẽ nhảy dựng lên: “Con mắt nào của em nhìn thấy chị dạy sai. Làm sao sai, không có, tuyệt đối không có. Cha và anh họ chị dều dạy chị như thế. Tiểu quỷ, em nghe cho kĩ một chút đi.” Sau một lát, chính mình lại tự hạ thấp âm thanh nói: “Ặc, chờ một chút, quá lâu không đụng đến rồi, hình như có sai lầm thật……..”
Nhưng ‘cô’ lại luôn là một người bầu bạn ấm áp, ‘cô’ hát cho anh nghe, trước khi ngủ kể chuyện xưa cho anh, thỉnh thoảng sau khi anh vừa tỉnh lại ‘cô’ sẽ vui mừng nói: “Tiểu quỷ, cuối cùng em cũng tỉnh lại. Chị là không cần ngủ cũng không sao mà……. Chị luôn chờ em tỉnh lại đó….” ‘Cô’ biết dỗ anh, cũng sẽ hung hăng mắng anh, mỗi là không đụng được cũng không sờ được, nhưng ‘cô’ cũng giống như người thân ở trong cuộc sống của anh.
Nhưng cả đời, không đến được……
Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua, khắp nơi truyền đi tin tức, dưới gầm cầu có một cậu nhóc xinh đẹp, mỗi ngày đều lầm bầm lầu bầu, không biết trộm được từ đâu một cây đàn violon, mỗi ngày đều đánh đàn. Cuối cùng, có một ngày tin tức truyền đến nhà họ Vương, Vương Quân và người tình của ông ta vẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm, sau khi họ bàn bạc với nhau. Người đàn bà kia dẫn một số người đến tìm dưới chân cầu.
Một ngày kia, ‘cô’ đang dạy Tiểu Quân Nhan kéo Lục Tụ tử, tiếng đàn quá kém, nhưng Tiểu Quân Nhan chỉ dựa vào mình, kéo được đàn như vậy đã quả là không tồi rồi, những đám sương mù kia luôn bay vòng quanh người anh, vui vui vẻ vẻ. ‘Cô’ cười cười nói với anh: “Tiểu quỷ, chờ khi em trưởng thành, mỗi ngày pha cho chị một cốc sữa tươi, mỗi ngày kéo một bài cho chị. A ha ha ha ha…..” Cũng chính là ngày đó, lúc có viên đạn bay về phía anh, ‘cô’ đã chắn trước người anh, cô bị trúng đạn, cả đám sương mù đập vào thành cầu. Sau đó, bọn họ cùng nhau bỏ chạy, cuối cùng, khi họ đang nấp trong một hẻm nhỏ, đột nhiên ‘cô’ lai hét lên một tiếng rất đau thương, sau đó Tiểu Quân Nhan nhìn thấy rõ, đám sương mù thể hiện thân thể của ‘cô’ cũng từ từ tan ra.
Hắn nghe ra thấy ‘cô’ khổ sở mà tự giễu nói: “Tiểu quỷ, hình như chị bị đạn bắn trúng rồi…….a…………a ……… Quỷ mà cũng chết nữa à.”
Sau đó âm thanh của ‘cô’ càng ngày càng nhỏ, cô giống như đang cố gắng dùng hết chỗ sức lực còn lại của mình nói: “Tiểu quỷ, nghe lời chị, không cần đợi thêm nữa, không được quay lại chỗ đó, ông Phúc của em sẽ không đến đâu. Em phải cười nhiều hơn, em không được sống như cha em, em đừng oán thế giới này, em phải cố gắng lớn lên, học tập thật giỏi để có tiền đồ thật tốt. Nếu như không có biện pháp, em cũng không cần báo thù, em chỉ cần sống thật tốt, sống để họ nhìn cái cách sống của em. Ông trời chắc chắn sẽ mở to mắt, chỉ là ông ấy đang bận rộn quá, bận rộn quá nên chưa kịp trông nom thôi. Em hãy là một người đàn ông tốt, đỉnh thiên lập địa, sẽ có người yêu em, sẽ có người xoa dịu vết thương của em. Có được không?”
Cuối cùng, Tiểu Quân Nhan trong mờ mịt và luống cuống nhìn thấy đám sương mù từ từ tan ra, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa, mà bên tai cũng không còn âm thanh của ‘cô’………
Phó Quân Nhan vụng trộm nghiêng mặt nhìn đoàn sương mù, gật đầu một cái.
“Thật.”
Lại gật đầu
“Ô ô ô, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tôi! Cậu nhìn thấy tôi thế nào? Cậu nhìn thấy gì ở tôi? Hiện tại dáng vẻ tôi như thế nào? Có phải nhìn thấy tôi là một đại mĩ nhân không?”
Nghe ‘cô’ càng nói càng vui vẻ gương mặt tiểu Quân Nhan cũng giãn ra, vẻ mặt không thay đổi gì trả lời: “Mĩ nhân thì không thấy chỉ thấy một đoàn sương mù.”
“ Ô ô ô, tại sao lại như vậy? Tôi là một mĩ nhân, đại mĩ nhân, tiểu quỷ tôi thực sự là một đại mĩ nhân!” Đoàn sương mù hơi rung động, giọng điệu kia vừa nóng nẩy lại có chút buồn bã.
“Cô là nữ quỷ.” Đáy mắt tiểu Quân Nhan có chút ý cười anh bò dậy từ trong chăn không để ý đến ‘cô’, nhặt một cành cây viết chữ trên mặt tuyết.
Rất lâu sau lưng anh cũng không có động tĩnh gì, đến khi anh thấy sau lưng có chút lạnh lẽo cô bắt đầu đọc theo chữ anh đã viết: “Tần càng trận đội kia rút càng mạnh, đợi đội kia tự bại rồi sau đó ngồi chỉ thân kia đến lượt đổi phiên. Ồ, đây không phải là binh pháp Tôn Tử, trong ‘thâu lương hoán trụ’ sao?”
Tiểu Quân Nhan hơi dừng một chút nhưng cũng không chịu ảnh hưởng nhiều đưa tay xóa những chữ đã viết đi, gương mặt nhỏ nhắn tập trung cúi đầu viết lại.
Anh lại nghe thấy âm thanh của ‘cô’ ôn hòa hơn rất nhiều, ‘cô’ nhẹ giọng nói: “Tiểu quỷ, cậu đúng là người có chết thì sống lưng vẫn cứng rắn, đúng là thật vô ích. Tôi đến dậy cậu có được không, hai chúng ta cần thương lượng nhé, cậu chỉ cần thỉnh thoảng trò chuyện với tôi, sau đó tôi sẽ dậy cho cậu những gì tôi biết được không? Tiểu quỷ, cậu không cần sợ tôi, tôi không ăn thịt người, cũng chỉ có cậu mới nhìn thấy tôi… tôi rất cô đơn…”
Tôi rất cô đơn…Bốn chữ này, khiến cho trong lòng tiểu Quân Nhan vốn đang mơ hồ lại có chút ê ẩm. Anh nghe thấy cô nói tiếp, giọng điệu hung dữ hơn một chút: “Cậu nhất định phải để ý đến tôi, nếu không tôi chẳng những không dậy cậu kiến thức mà còn muốn xơi tái cậu luôn.”
Tiểu Quân Nhan ngẩn người, che dấu mừng rỡ nơi đáy mắt, cứng ngắc gật đầu một cái.
Cô giống như rất vui vẻ, vỗ tay một cái, sau đó đến gần anh, lấy tình thân để nói chuyện, hỏi: “Tiểu quỷ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tám tuổi.”
Hình như ‘cô’ hơi do dự một chút mới thấp giọng nói: “tiểu quỷ, cậu nhỏ vậy sao lại ở đây một mình? Cha mẹ cậu đâu?”
Phó Quân Nhan hơi mím môi, nghe xong vấn đề này, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên sự quật cường, không nói gì mà quay mặt đi chỗ khác, để lại cho ‘cô’ một bóng lưng.
Lại nghe ‘cô’ nói giống như đang tự thoại: “Được rồi, chúng ta còn chưa quen thuộc…… tiểu quỷ, cậu đẹp hơn rất nhiều khi cậu cười đó biết không? Nhìn sang đây này. Chị dạy nhóc, nghiêm túc nghe cho kĩ này. Cái gọi là thâu lương hoán trụ, chính là không chế một chiếc bánh xe của xe con, nhóc khống chế được bánh xe thì cũng có thể khống chế được phương hướng di chuyển của cái xe.Diễnđànlêquýđôn.com Cũng giống như chị buôn bán kẹo, cho em một chút sức nặng thì sẽ có hai loại phương pháp ước lượng. Loại thứ nhất là cho một chút xíu đường lên quả cân rồi thêm từ từ. Loại thứ hai chính là đầu tiên rót đầy sau đó bớt đi từ từ. Cùng là để ước lượng sức nặng, nhưng là khách hàng thì sẽ thích theo cách thứ nhất hơn. Thậm chí có những người thông minh sẽ chỉnh sớm cái cân, sau đó khi kim chỉ đúng vạch rồi thì lại thêm cho người mua một chút nữa, như vậy thì người mua sẽ vui vẻ hơn.” Nói xong ‘cô’ hơi dừng lại một chút, hỏi: “tiểu quỷ, em nghe có hiểu không?”
Lần này Tiểu Quân Nhan cũng đồng ý với cô, quay mặt lại, đáy mắt sáng lên, nhìn giống như rất mong chờ nhìn về phía ‘cô’ nói: “Còn gì nữa không? Em muốn nghe nữa.”
‘Cô’ bật cười thành tiếng, sau đó hỏi: “Tiểu Quỷ, nếu em mở một nhà hàng kem đánh răng, em muốn tăng tiền lãi nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến người mua, em sẽ làm thế nào?”
Tiểu Quân Nhan suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, ngoan ngoãn trả lời: “Em không biết.”
“Vậy nên em phải cùng nói chuyện với chị. Tiểu quỷ, chị biết rất nhiều thứ đấy. Chỉ là bình thường chị hơi lười mà thôi……..” Nói xong cô còn nở nụ cười hả hê, nói: “Phương pháp đơn giản để tăng tiền lãi là mở rộng miệng của hộp kem đánh răng thêm 1cm, không ai để ý đến vấn đề này, nhưng mà, khi dùng nhiều hơn thì mua nhiều hơn, đương nhiên, lúc đó bán được nhiều hàng hơn thì tiền lãi sẽ tăng lên.”
Tiểu Quân Nhan cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu một cáu, ngửa mặt lên, lần đầu tiên nở nụ cười với ‘cô’, gương mặt nhỏ nhắn tinh sảo, nụ cười tươi sáng. ‘Cô’ hét lên một tiếng kinh hãi: “Oa, nhóc cười một cái chị chịu không nổi…….. ô ô ô ô, đến lúc trưởng thành thì sẽ thế nào đây……..”
Từ đó về sau, dưới gầm cầu trở nên rất ồn ào. Thỉnh thoảng ‘cô’ nhìn Tiểu Quân Nhan tiết kiệm khác thường sẽ oán trách: “Tiểu quỷ, không phải trong túi em rất có tiền sao? Không cần ngày ngày đều ăn bánh sừng bò được không? Không đủ dinh dưỡng đâu, tiền trong túi em nhiều như vậy, giữ lại làm gì? Em không muốn phát triển cao lên à?”
Tiểu Quân Nhan lắc đầu một cái, ngoan ngoãn nhìn đoàn sương mù, nhưng vẫn đem túi vải cất vào ngực, há miệng cắn một miếng bánh sừng bò để duy trì.
“Tiểu quỷ, có phải em sợ sau khi dùng hết tiền sẽ đói bụng không? Em về nhà cùng chị đi. Chị có rất nhiều tiền, mười người như em chị cũng nuôi được.” Ai ngờ, nói xong đột nhiên ‘cô’ lại lâm vào trầm mặc, dần dần anh nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của ‘cô’.
Tiểu Quân Nhan hơi ngạc nhiên, để bánh xuống, đến gần đoàn sương mù hơn, nhỏ giọng gọi ‘cô’: “Nữ quỷ.”
“Ừ…..” ‘Cô’ trả lời bằng giọng điệu vô lực.
“Chị làm sao thế?”
“Tiểu quỷ ………”
“Vâng………”
“Hình như chị chết thật rồi……” ‘Cô’ buồn bã nói, có cả tiếng khóc sụt sùi, nghe rất đáng thương.
“Không phải đâu……. Em nhìn thấy chị, nghe thấy chị nói chuyện mà nữ quỷ.” Tiểu Quân Nhan nhỏ giọng an ủi ‘cô’.
“Em vẫn nói em chỉ nhìn thấy một đoàn sương mù. Chị là đại mĩ nhân là. Đại mĩ nhân đó. Các bậc nữ thần đều không bằng đâu? Tại sao…… “ Nói xong ‘cô’ bắt đầu nghẹn ngào.“Mẹ em chết rồi, nhưng em hi vọng mẹ có thể giống chị, biến thành một đoàn sương mù, cũng có thể nói chuyện, có thể cười, có thể khóc, và em có thể nói chuyện với mẹ nữa…..”
“À?” ‘Cô’ như đang ngẩn người, sau đó lại nghẹn ngào hỏi anh: “Tiểu quỷ, em là cô nhi sao?”
Tiểu Quân Nhan mím môi, cúi mặt rất thấp hỏi ‘cô’: “Em có thể nói với chị không?”
Đám sương mù lớn tiếng trả lời: “Dĩ nhiên.”
Tiểu Quân Nhan gật đầu một cái, còn chưa mở miệng thì hốc mắt đã đỏ lên.
‘Cô’ cũng không thúc dục, chỉ là đột nhiên lại cười gượng hai tiếng, giống như đang lầm bầm lầu bầu mở miệng: “Tiểu quỷ, để chị nói cho em biết trước đi. Để xem trong chúng ta ai là người đáng thương hơn, có được không? Không khóc, không khóc, em là một nam tử hán mà. Chờ khi em lớn lên em còn phải giúp chị đấy. Đầu tiên, chị em thực sự là một mĩ nhân đó. Mẹ chị là người Nga, cha chị là người Trung Quốc, chị là con lai. Chị còn là một diễn viên. Chị rất nổi tiếng đấy. Nhưng mà, chị không may mắn, chị bị bạn trai đã yêu đương mười năm đá. Thật ra thì anh ấy cũng không có tính hư gì, chỉ là có chút không kiên quyết mà thôi. Chúng ta vì sự nghiệp, vì công ty đại diện mà chỉ dám len lén yêu đương. Nhưng những điều này chị không thèm để ý, chị luôn cảm thấy, chị ở bên cạnh anh ấy không có gì có thể đe dọa được, anh ấy cũng thật lòng yêu thương chị, sau đó anh ấy sẽ cưới chị. Cho nên chị luôn bên cạnh anh ấy, yên tâm chờ đợi anh ấy, kết quả không cẩn thận nên xảy ra bị kịch….
Sau đó anh ấy kết hôn, nhưng vẫn chăm sóc cho chị rất chu đáo, mặc dù vì anh ấy tốt nên chị thấy rất lúng túng, nhưng cuối cùng cũng là người từng có tình cảm, cũng không đành lòng để thực sự vạch mặt nhau. Cha và anh họ của chị còn nói với chị không biết bao nhiêu lần về vợ chồng họ, chị còn cãi lại. Một lần khó khăn cứ dây dưa như vậy mãi. Chị không muốn, nói như vậy chị là sống vì người khác rồi. Mọi người đều cho rằng chị đang sống vì đợi anh ấy, thật ra thì chị sống không phải vì đợi anh ấy, chị đợi một người khác, người nguyện ý dắt tay chị đi tiếp, thế nhưng, hình như người như vậy rất khó tìm. Ngày đó, lúc anh ấy gọi điện thoại cho chị, chị đang lái xe trên đường cao tốc, kết quả là khi nghe anh ấy nói vợ anh ấy vừa sinh cho anh ấy một người con gái, chị nhịn không được lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, chỉ một mình, tình cảnh khó khăn. Vậy mà anh ấy lại có cuộc sống tốt đẹp. Lại nhớ tới một chút chuyện khác, chị vừa khổ sở lại vừa đau lòng, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ…………. sau đó, chị biến thành đồ quái dị như bây giờ…..
“Nữ quỷ, chị không cần khổ sở……….”
“Ừ, em cũng không cần khổ sở. Ai, không đúng, tiểu quỷ, đến lượt em rồi.”
Sau đó, Tiểu Quân Nhan đỏ ửng vành mắt kể lại câu chuyện của mình. Lại một lần nữa, trong hình thể trong suốt, ‘cô’ phồng mặt mình lên thành cái bánh bao. Đám sương mù bắt đầu tức giận, hét lên: “Chị giúp đưa em đi tìm tên khốn kia, chị giúp em xé xác hắn. Bắt nạt người quá đáng. Vương bát đản.”
Cuối cùng, ‘cô’ cũng không thể nào mà xé xác được Vương Quân. Bởi vì lúc này cô chỉ đi khỏi đây khoảng hai con đường sẽ bị bắn trở về,d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê..q..u.ý..đ.ô..n, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Trong cuộc sống sau này, ‘cô’ bắt đầu dạy anh mỉm cười, tiểu Quân Nhan chỉ cần cười một tiếng, đám sương mù sẽ vui sướng đến tán loạn. Vì thế, Tiểu Quân Nhan đột nhiên lại cảm thấy, mỉm cười là chuyện rất vui vẻ.
‘Cô’ nghiêm túc nói cho anh biết: “Tiểu quỷ, khi còn nhỏ có nhiều chuyện không biết, chuyện này cũng không có gì, sau khi lớn lên, em còn phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Kinh nghiệm của những lần hoạn nạn có lúc cũng có thể tính là một loại may mắn. Thời gian sẽ cho em biết, những hoạn nạn em phải trải qua trong quá khứ sẽ cho em những bài học quý báu như thế nào. Còn những tài phú đáng quý, đây là cái tầm thường, bởi vì ai cũng có thể có được.”
‘Cô’ sẽ nhìn những chữ anh viết xuống tuyết, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói cho anh biết: “Tiểu quỷ, chữ em viết rất tốt, góc độ cũng thích đáng, chữ viết vừa phải, cho dù là dùng cành cây viết lên mặt tuyết, nhưng nhìn qua cũng biết là em có sự khổ luyện, hơn nữa nét chữ cứng cáp, bút phong mạnh mẽ. Nhưng mà, người cũng như chữ, cứng quá thì dễ gãy. Em đừng luyện kiểu chữ tự này nữa, chúng ta luyện hành giai đi.”
“Tiểu quỷ, em thật thông minh, chị vừa nói qua em đã hiểu rồi.”
“Tiểu quỷ, em không lần làm cho gương mặt nhỏ nhắn của em thành nghiêm túc như vậy, không nên sống trong oán hận, em phải sống với nụ cười.”
“Tiểu quỷ, em không cần cao lớn à? Muốn cao lên thì mỗi ngày em đều uống sữa tươi đi.”
“Tiểu quỷ, vận mạng là vô hình, nhưng nó cũng là do chính mình tạo nên, em không cần học cách sống không đúng của chị. Em phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện, làm tốt chuyện của chính mình, đối xử tốt với người bên cạnh, buông xuống những chuyện đã qua, làm tốt những chuyện em đã bỏ lỡ. Em có hiểu không?”
“Em biết đánh violon không? A, không biết sao? Vậy chị nói, em vẽ thử xuống đất nha.”
“Đúng đúng đúng, không sai biệt nhiều lắm, chính là dáng vẻ này. Đầu tiên chị dạy em học khuông nhạc nhé.”
“Tiểu quỷ, em dùng tiền trong túi mua một cây đàn violon được không? Chị đến dạy em đánh……”
“Tiểu quỷ, sau khi em trưởng thành nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành, cho nên, em không được học người cha kia của em, phải sống một cách sạch sẽ biết không? Không cần dựa vào dáng vẻ của mình để đi bắt nạt con gái nhà người ta. Làm bạn có thể hiểu được, nhưng tình yêu còn quan trọng hơn nhiều. Có biết không?”
“Tiểu quỷ, ông Phúc của em chắc là không tới đâu, em cầm số tiền này ra ngoài tìm một trường học để đi học đi, được không?”
“Em không cần khóc………. Khóc cái gì cơ chứ. Không phải chị muốn rời khỏi em, chị cảm thấy, chị không ăn được, cũng không uống được, nói không chừng chị có thể ở bên em cả đời.”
Khi còn bé Quân Nhan nặng nề gật đầu, vì vậy cả người cũng trở nên lạnh lẽo khi nghĩ đến việc không thấy nữ quỷ, nữ quỷ là người cho anh biết đến cảm giác ấm áp.
Mặc dù có lúc ‘cô’ rất mơ hồ, có lúc dạy anh ‘cô’ cũng sẽ dạy sai, ‘cô’ thích phồng gương mặt mình lên thành một cái bánh bao. Lúc đó anh sẽ nhắc nhở ‘cô’: “Hôm qua chị không nói như vậy, hình như là sai rồi.” Lúc đó ‘cô’ sẽ nhảy dựng lên: “Con mắt nào của em nhìn thấy chị dạy sai. Làm sao sai, không có, tuyệt đối không có. Cha và anh họ chị dều dạy chị như thế. Tiểu quỷ, em nghe cho kĩ một chút đi.” Sau một lát, chính mình lại tự hạ thấp âm thanh nói: “Ặc, chờ một chút, quá lâu không đụng đến rồi, hình như có sai lầm thật……..”
Nhưng ‘cô’ lại luôn là một người bầu bạn ấm áp, ‘cô’ hát cho anh nghe, trước khi ngủ kể chuyện xưa cho anh, thỉnh thoảng sau khi anh vừa tỉnh lại ‘cô’ sẽ vui mừng nói: “Tiểu quỷ, cuối cùng em cũng tỉnh lại. Chị là không cần ngủ cũng không sao mà……. Chị luôn chờ em tỉnh lại đó….” ‘Cô’ biết dỗ anh, cũng sẽ hung hăng mắng anh, mỗi là không đụng được cũng không sờ được, nhưng ‘cô’ cũng giống như người thân ở trong cuộc sống của anh.
Nhưng cả đời, không đến được……
Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua, khắp nơi truyền đi tin tức, dưới gầm cầu có một cậu nhóc xinh đẹp, mỗi ngày đều lầm bầm lầu bầu, không biết trộm được từ đâu một cây đàn violon, mỗi ngày đều đánh đàn. Cuối cùng, có một ngày tin tức truyền đến nhà họ Vương, Vương Quân và người tình của ông ta vẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm, sau khi họ bàn bạc với nhau. Người đàn bà kia dẫn một số người đến tìm dưới chân cầu.
Một ngày kia, ‘cô’ đang dạy Tiểu Quân Nhan kéo Lục Tụ tử, tiếng đàn quá kém, nhưng Tiểu Quân Nhan chỉ dựa vào mình, kéo được đàn như vậy đã quả là không tồi rồi, những đám sương mù kia luôn bay vòng quanh người anh, vui vui vẻ vẻ. ‘Cô’ cười cười nói với anh: “Tiểu quỷ, chờ khi em trưởng thành, mỗi ngày pha cho chị một cốc sữa tươi, mỗi ngày kéo một bài cho chị. A ha ha ha ha…..” Cũng chính là ngày đó, lúc có viên đạn bay về phía anh, ‘cô’ đã chắn trước người anh, cô bị trúng đạn, cả đám sương mù đập vào thành cầu. Sau đó, bọn họ cùng nhau bỏ chạy, cuối cùng, khi họ đang nấp trong một hẻm nhỏ, đột nhiên ‘cô’ lai hét lên một tiếng rất đau thương, sau đó Tiểu Quân Nhan nhìn thấy rõ, đám sương mù thể hiện thân thể của ‘cô’ cũng từ từ tan ra.
Hắn nghe ra thấy ‘cô’ khổ sở mà tự giễu nói: “Tiểu quỷ, hình như chị bị đạn bắn trúng rồi…….a…………a ……… Quỷ mà cũng chết nữa à.”
Sau đó âm thanh của ‘cô’ càng ngày càng nhỏ, cô giống như đang cố gắng dùng hết chỗ sức lực còn lại của mình nói: “Tiểu quỷ, nghe lời chị, không cần đợi thêm nữa, không được quay lại chỗ đó, ông Phúc của em sẽ không đến đâu. Em phải cười nhiều hơn, em không được sống như cha em, em đừng oán thế giới này, em phải cố gắng lớn lên, học tập thật giỏi để có tiền đồ thật tốt. Nếu như không có biện pháp, em cũng không cần báo thù, em chỉ cần sống thật tốt, sống để họ nhìn cái cách sống của em. Ông trời chắc chắn sẽ mở to mắt, chỉ là ông ấy đang bận rộn quá, bận rộn quá nên chưa kịp trông nom thôi. Em hãy là một người đàn ông tốt, đỉnh thiên lập địa, sẽ có người yêu em, sẽ có người xoa dịu vết thương của em. Có được không?”
Cuối cùng, Tiểu Quân Nhan trong mờ mịt và luống cuống nhìn thấy đám sương mù từ từ tan ra, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa, mà bên tai cũng không còn âm thanh của ‘cô’………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.