Chương 133: Tin tức nhà họ Phó
Lan Chi
11/06/2018
Từ sau khi Phó Tiểu Tiểu trở thành cửa hàng đồ ăn vặt của Cố Viễn, về đến nhà đã gọi điện em trai Tử Ngọc thăm dò quân tình.
Tại sao không gọi điện cho anh trai Tâm Ngô, bởi vì Tâm Ngô lập trí thành một bác sĩ, khi Tiểu Tiểu tiến vào đoàn Berlin, thì Tâm Ngô cũng thi đậu đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, tiến vào học viện y học không có ở nhà…….
Rất nhanh Tử Ngọc đã nhận điện thoại, vừa mở miệng đã nóng bỏng gọi: “Chị ơi…”
“Ừ.” Phó Tiểu Tiểu ở đầu này điện thoại cũng có chút luống cuống, hô to: “Tử Ngọc, chị rất nhớ em đó.”
Phó Tử Ngọc rất vui mừng, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Tốt nhất là như vậy. Nhưng mà chị gọi điện cho em là vì nghĩ đến em sao? Phó Tiểu Tiểu?”
“Ách…. Tiểu tử thối………. Lúc em còn mặc quần yếm thì chị đây đã biết nói chuyện rồi đó…..” Phó Tiểu Tiểu ờ mũi một cái, có chút chột dạ.
“Nhưng khi em bắt đầu làm toán khó thì chị ngay cả chín bảng cửu chương cũng không thuộc.”
“Được rồi, em là người lợi hại nhất, về sau em sẽ kiếm tiền nuôi chị được chưa?”
“Nếu như không ai thèm lấy chị, vậy thì em sẽ nuôi chị.” Bên kia điện thoại hừ hừ hai cái, sau đó miễn cưỡng nói: “Nói đi, chị có chuyện gì vậy hả?”
“Ặc, gần đây cha mẹ có bận rộn chuyện gì không?”
“May mắn, gần đây mẹ chụp một số quảng cáo từ thiện. Ông ngoại bị cảm một chút, mấy ngày nay cha đều đánh cờ với ông ngoại, mẹ phụ trách ngồi bên cạnh nhìn và pha trà.”
“A, vậy thì tốt.” Phó Tiểu Tiểu thở ra một hơi, vỗ ngực một cái mới nói tiếp: “Chị muốn nhờ cha mẹ làm nhiều chocolate một chút rồi gửi cho chị.”
“Không phải mẹ mới gửi cho chị sao?” Tử Ngọc hơi dừng một chút, sau đó âm âm nói: “Chị thành thật nói cho em biết, có phải gần đây chị quá tham ăn nên ăn nhiều đúng không?”
“Không có đâu?”
“Chị có làm nũng cũng vô dụng. Em sẽ bảo cha mẹ không làm chocolate gửi cho chị nữa, chị không thể chỉ ăn đồ ăn vặt mà không ăn cơm biết không? Hả? Nghe rõ chưa?” Một người em trai nào đó bắt đầu lên giọng…..
“Em lớn hay chị lớn hả? Chỉ có mình em mới suốt ngày trông nom đông trông nom tây thế đấy. Chị muốn nhiều hơn một chút không phải để chị ăn, là để cho bạn chị ăn cùng. Nếu không sắp xếp cân nặng của mình ổn thỏa thì sao chị có thể nhảy ballet được chứ. Chị cũng không phải không biết. Oa oa oa….”
“Bạn bè?” Nhưng nghe cô nói xong…… Tử Ngọc lại nhảy lên, kích động hơn bình thường nói: “Chị tạm thời đừng kết giao bạn bè, đoàn Berlin cạnh tranh kịch liệt như vậy, chị đừng có móc hết tim phổi của mình ra đối với người ta rồi để người ta gài bẫy. Hơn nữa lòng ghen tỵ của con gái là mạnh nhất, đục khoét nền tảng của mình đều là bạn thân, chính chị cần cân nhắc một chút, đến lúc đó chị bị gài bẫy rồi thì có tìm em khóc em cũng không để ý đến chị đâu.”
“Phó Tử Ngọc, thế giới tốt đẹp vậy mà hơi em cứ hình dung ra nó kinh khủng như vậy hả. Hơn nữa bạn chị là một người con trai á.”
“A.” Phó Tử Ngọc bên kia điện thoại ngây ngẩn cả người: “Phó Tiểu Tiểu, không phải chị không thích qua lại với con trai sao?”
“Ách……. Thật sao?” Phó Tiểu Tiểu mở ngăn kéo lấy ra chiếc khăn tay mà Cố Viễn dùng để trao đổi chocolate với cô, đặt trước mũi hít hà, nhỏ giọng nói: “Chị không biết, đúng vậy, ừ, cảm thấy những người con trai khác rất bẩn thỉu, ngay cả con trai trong đoàn cũng rất nhiều vẻ mặt. Nhưng khi anh ta cười lên có hai lúm đồng tiền rất đẹp. Anh ta còn thích ăn chocolate, anh ta nói tiếng Trung với chị, anh ta còn có một con chó biết xù lông như mẹ muốn. Khi chị khóc anh ta không hỏi tại sao chị khóc, chỉ hỏi chị là muốn ăn chocolate, anh ta dùng khăn lau nước mắt để đổi lấy chocolate, khiến cho chị không bị mất thể diện. Hơn nữa chị nói cho em biết một bí mật, chị luôn cảm thấy trên người anh ta có mùi vị giống cha…”
“Phó Tiểu Tiểu, chị yêu rồi.”
“Không có, anh ta kết hôn rồi.”
“Phó Tiểu Tiểu, chị có chết cũng đừng làm bậy. Hủy đi nhân duyên của người ta sẽ bị xui xẻo mười năm đó, đừng làm như vậy. Nếu để cha biết thì chị sẽ bị phạt không chỉ là đứng góc tường một tuần lễ thôi đâu, chị biết không?”
“Tử Ngọc, em không cẩn phải trưởng thành sớm như vậy? Chị nói anh ta là bạn chị, em không nghe thấy à?”
“Chị.”
“Ừ.”
“Chị, chị nghe cho rõ, có lẽ mới đầu người mới vào đoàn Berlin sẽ rất cực khổ, nhưng mà con đường để người ta trưởng thành không có đường tắt để đi. Tính cách yếu ớt không đủ để lột xác cho một cô gái, chỉ có đau khổ ngăn cách mới có thể đi đến chiến thắng. Cho nên, chị đừng làm việc gì sai trái.” Nói xong Tử Ngọc lại nói thêm một câu: “Cho dù toàn thế giới không cần chị, nhưng chúng ta vẫn mãi yêu chị.” Sau đó cậu hơi dừng một chút, lại trở nên miễng cưỡng nói: “Nhưng may mắn là chị cũng ít gây chuyện.”
“Thằng nhóc thối, chị luôn hiểu mà. Chị cũng yêu em và mọi người.” Phó Tiểu Tiểu xoa xoa vành mắt đã hồng lên, cười cúp điện thoại. voicoi08#dien#dan#le#quy#don
Không tính cả An An thì nhà họ Phó có ba đứa nhỏ, Phó Tâm Ngô rất giống Phó Quân Nhan, đứa nhỏ này tính tình từ nhỏ đã rất bình tĩnh, làm việc thỏa đáng, gặp chuyện gì cũng luôn mỉm cười, không hề thấy đứa nhỏ này phát giận bao giờ, coi như bạn có mắng nó thì nó cũng chỉ nhìn bạn bằng ánh mắt bình tĩnh, nhìn đến khi bạn không thể thốt lên lời, chỉ muốn nhìn nó mỉm cười. Mà Phó Tử Ngọc lại không như vậy, lúc Tâm Ngô còn trong bụng Cố Bảo Bối đã khiến cô ăn không ít khổ, Bảo Bối mang thai nó còn khổ hơn là mang long phượng thai, đứa nhỏ này cũng rất xảo quyệt, lúc sinh Tiểu Tiểu và Tâm Ngô Bảo Bối không đủ sữa nên cho hai nhóc kia ăn thêm sữa ngoài, hai nhóc kia lúc mới bắt đầu cũng nức nở nghẹn ngào khóc mấy tiếng, nhưng sau đó cũng chịu ngậm bình sữa uống. Nhưng Phó Tử Ngọc lại không vậy, đứa nhỏ này trừ sữa mẹ thì ngay cả nước cũng không chịu uống…….. Khiến cho Cố Bảo Bối gấp gần chết….
Sau lớn lên cũng vậy, bất kì một chút động tĩnh to nhỏ nào cũng là do thằng nhóc này gây ra. Khi đó thằng nhóc này còn ôm Tiểu Khải, rất lông của Tiểu Khải, nhéo Tiểu Khải khiến nó phải nhe răng ra hù dọa nhóc. Kết quả là bạn nhỏ Tử Ngọc vậy mà lại hôn một cái lên gần mặt Tiểu Khải. Lúc được ba bốn tuổi, thằng nhóc này gây sự không ngừng, Cố Tiểu An cũng không đuổi kịp nó. Kết quả mỗi lần như vậy Phó Tử Ngọc sẽ bị Phó Quân Nhan sách vào phòng giáo huấn một mình nó, nhưng mỗi lần ra ngoài nó đều nở nụ cười hi hi, dương dương tự đắc nhìn Tiểu Tiểu và Tâm Ngô nói: “Nhìn kìa, cha yêu em nhất, cha dạy em nhiều nhất.” Khiến cho người một nhà tức đến mức chỉ biết im lặng nghiến răng…. Nhưng cố tình thằng nhóc này lại quá thông minh, nó làm chuyện gì cũng đều tốt đẹp, nhưng hết lần này đến lần khác là biết làm được nên so với người khác đều làm tốt hơn. Hơn nữa nó cũng rất yêu gia đình mình, yêu người thân của nó, chỉ là biểu hiện không quá rõ ràng mà thôi. Sau đó mọi người nó, đứa bé này nhà họ Phó có chữ ‘hiệp’ trên người.
Cho nên, trước khi Phó Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho cha mẹ làm nũng khoe mẽ thì bạn nhỏ Phó Tử Ngọc cũng vội vàng chạy đến trước mặt cha mẹ, xử lí sự tình giải thích hết một loạt vấn đề. Có hai kết quả mà bạn Phó Tử Ngọc giải thích đến, một là chị nhóc Phó Tiểu Tiểu thành công phá tan cuộc hôn nhân của người ta, lên chức tiểu tam. Loại thứ hai chính là chị nhóc bị người khác đá tung, khóc đến mức như con chuột mắc dịch trở về. Chỉ kết luận là, bất kể kết quả của chị ấy có ra sao thì gia đình ta cũng đều bao dung che chở cho chị, yêu chị.
Cố Bảo Bối và Phó Quân Nhan nghe xong, mặt mày nhăn lại thành một đường, cuối cùng Cố Bảo Bối sách thằng nhóc đến phòng dạy dỗ một trần, còn cắt tiền tiêu vặt của nó trong một tháng. Tử Ngọc tìm Phó Quân Nhan khóc lóc kể khổ, công tử Quân Nhan nhìn con trai nhỏ của mình, sờ sờ đầu nó nói: “Thằng nhóc này, con biết quá nhiều rồi…..” Quẫn……
Phó Tiểu Tiểu thành thật, trong điện thoại cha hỏi cô chuyện gì cô cũng đều ngoan ngoãn trả lời. Chẳng qua khi cha hỏi: “Cố Viễn có thích ăn đường không?” lúc đó Phó Tiểu Tiểu ảo não lắc đầu một cái trả lời: “Tiểu Tiểu không biết.”
Sau đó Phó Quân Nhan ở đầu kia nói: “Lần sau con hỏi Cố Viễn một chút nhé. Hơn nữa con phải chăm sóc anh ta thật tốt đấy, con phải làm được biết không nào?”
Phó Tiểu Tiểu quẫn rồi, khoe khang nói: “Con không phải chăm sóc anh ta, con là, con chỉ là thấy hắn thật đáng thương, hơn nữa anh ta rất thích ăn chocolate, con chó nhỏ của anh ta cũng có thể xù lông, anh ta cười lên có hai lúm đồng tiền thật đáng yêu. Con cảm thấy anh ta rất đáng thương, hơn nữa đồ ăn vặt của anh ta là do con cho.”
Phó Tiểu Tiểu không biết, bên này điện thoại Phó Quân Nhan đang cầm bảng điều tra trong tay, vừa nghe điện thoại vừa gật đầu với Cố Bảo Bối. Mắt hai người đều đỏ bừng lên, Cố Bảo Bối oa một tiếng khóc lên, xoay người muốn vọt về phòng chuẩn bị hành lí, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “An An của tôi, An An của tôi.”
Phó Quân Nhan nhanh tay lẹ mắt kéo Cố Bảo Bối đang hấp ta hấp tấp lại, nói: “Bảo Bối ngốc nghếch, em làm gì vậy? Bây giờ em muốn đi trói đứa nhỏ về sao?”
“An An sẽ trở về cùng chúng ta. Nó nhất định cũng muốn trở về cùng chúng ta.”
“Em á. Không nên gấp. Ông ngoại và bà ngoại của nó cũng lớn tuổi rồi, họ không chịu được loại hành hạ này của chúng ta đâu, đừng làm rộn mà.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, em muốn An An. Ai dám đổ sơn vào người em trai em chứ, thật là đáng đánh đòn. Hà hà…. Anh tìm giúp em một người dội trả người đó hai thùng đi. Vẫn là con gái em có tiền đồ.”
“Khụ khụ.” Phó Quân Nhan trợn tròn mắt cười cười, vuốt vuốt đầu cô, kéo Cố Bảo Bối vào ngực. Bọn họ sinh con sớm, điều kiện cuộc sống của hai người cũng tốt, nên được bảo dưỡng tốt. Đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, nhưng nhìn qua bọn họ vẫn rất trẻ, vẫn đẹp trai, vẫn mĩ lệ như cũ, năm tháng chỉ khiến cho trên người họ có thêm mấy phần khí chất, mấy phần mềm mại uyển chuyển. Mà họ đều giành cho nhau tình yêu và sự bao dung, còn cả tình cảm triền miên không ngừng cũng vì năm tháng mà trở thành bình thản đạm bạc đến không thấy….
“Em rất nhớ An An, em rất nhớ Tiểu Khải, Phó Quân Nhan ……”
“Anh hiểu rõ……”
“Vậy chúng ta đến đánh bất tỉnh An An rồi vác về được không?”
“Em lỡ sao….?”
“Không lỡ…..”
“Đừng nóng vội, để Tiểu Tiểu dẫn nó về thôi…….” Phó Quân Nhan sờ sờ đầu cô nói.
“Tiểu nha đầu kia không nhớ cái gì thì làm sao có thể nhận ra An An chứ.”
“An An nhận được Tiểu Tiểu là tốt rồi.”
“Anh chắc chắn không?” Cố Bảo Bối nghi ngờ ngẩng đầu lên, lúc An An rời nhà đi thì Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một đứa nhỏ……
Phó Quân Nhan gật đầu một cái, nở nụ cười với Cố Bảo Bối. Cố Bảo Bối đưa tay sờ sờ giọt nước mắt trong hốc mắt, cọ mặt vào ngực Phó Quân Nhan, nhỏ giọng nói: “Vậy thì chờ thêm một chút, cũng đã chờ nhiểu năm như vậy rồi mà. Nhiều năm như vậy tìm không được, bây giờ chỉ là chờ thêm mấy ngày thôi mà.”…
Tại sao không gọi điện cho anh trai Tâm Ngô, bởi vì Tâm Ngô lập trí thành một bác sĩ, khi Tiểu Tiểu tiến vào đoàn Berlin, thì Tâm Ngô cũng thi đậu đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, tiến vào học viện y học không có ở nhà…….
Rất nhanh Tử Ngọc đã nhận điện thoại, vừa mở miệng đã nóng bỏng gọi: “Chị ơi…”
“Ừ.” Phó Tiểu Tiểu ở đầu này điện thoại cũng có chút luống cuống, hô to: “Tử Ngọc, chị rất nhớ em đó.”
Phó Tử Ngọc rất vui mừng, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: “Tốt nhất là như vậy. Nhưng mà chị gọi điện cho em là vì nghĩ đến em sao? Phó Tiểu Tiểu?”
“Ách…. Tiểu tử thối………. Lúc em còn mặc quần yếm thì chị đây đã biết nói chuyện rồi đó…..” Phó Tiểu Tiểu ờ mũi một cái, có chút chột dạ.
“Nhưng khi em bắt đầu làm toán khó thì chị ngay cả chín bảng cửu chương cũng không thuộc.”
“Được rồi, em là người lợi hại nhất, về sau em sẽ kiếm tiền nuôi chị được chưa?”
“Nếu như không ai thèm lấy chị, vậy thì em sẽ nuôi chị.” Bên kia điện thoại hừ hừ hai cái, sau đó miễn cưỡng nói: “Nói đi, chị có chuyện gì vậy hả?”
“Ặc, gần đây cha mẹ có bận rộn chuyện gì không?”
“May mắn, gần đây mẹ chụp một số quảng cáo từ thiện. Ông ngoại bị cảm một chút, mấy ngày nay cha đều đánh cờ với ông ngoại, mẹ phụ trách ngồi bên cạnh nhìn và pha trà.”
“A, vậy thì tốt.” Phó Tiểu Tiểu thở ra một hơi, vỗ ngực một cái mới nói tiếp: “Chị muốn nhờ cha mẹ làm nhiều chocolate một chút rồi gửi cho chị.”
“Không phải mẹ mới gửi cho chị sao?” Tử Ngọc hơi dừng một chút, sau đó âm âm nói: “Chị thành thật nói cho em biết, có phải gần đây chị quá tham ăn nên ăn nhiều đúng không?”
“Không có đâu?”
“Chị có làm nũng cũng vô dụng. Em sẽ bảo cha mẹ không làm chocolate gửi cho chị nữa, chị không thể chỉ ăn đồ ăn vặt mà không ăn cơm biết không? Hả? Nghe rõ chưa?” Một người em trai nào đó bắt đầu lên giọng…..
“Em lớn hay chị lớn hả? Chỉ có mình em mới suốt ngày trông nom đông trông nom tây thế đấy. Chị muốn nhiều hơn một chút không phải để chị ăn, là để cho bạn chị ăn cùng. Nếu không sắp xếp cân nặng của mình ổn thỏa thì sao chị có thể nhảy ballet được chứ. Chị cũng không phải không biết. Oa oa oa….”
“Bạn bè?” Nhưng nghe cô nói xong…… Tử Ngọc lại nhảy lên, kích động hơn bình thường nói: “Chị tạm thời đừng kết giao bạn bè, đoàn Berlin cạnh tranh kịch liệt như vậy, chị đừng có móc hết tim phổi của mình ra đối với người ta rồi để người ta gài bẫy. Hơn nữa lòng ghen tỵ của con gái là mạnh nhất, đục khoét nền tảng của mình đều là bạn thân, chính chị cần cân nhắc một chút, đến lúc đó chị bị gài bẫy rồi thì có tìm em khóc em cũng không để ý đến chị đâu.”
“Phó Tử Ngọc, thế giới tốt đẹp vậy mà hơi em cứ hình dung ra nó kinh khủng như vậy hả. Hơn nữa bạn chị là một người con trai á.”
“A.” Phó Tử Ngọc bên kia điện thoại ngây ngẩn cả người: “Phó Tiểu Tiểu, không phải chị không thích qua lại với con trai sao?”
“Ách……. Thật sao?” Phó Tiểu Tiểu mở ngăn kéo lấy ra chiếc khăn tay mà Cố Viễn dùng để trao đổi chocolate với cô, đặt trước mũi hít hà, nhỏ giọng nói: “Chị không biết, đúng vậy, ừ, cảm thấy những người con trai khác rất bẩn thỉu, ngay cả con trai trong đoàn cũng rất nhiều vẻ mặt. Nhưng khi anh ta cười lên có hai lúm đồng tiền rất đẹp. Anh ta còn thích ăn chocolate, anh ta nói tiếng Trung với chị, anh ta còn có một con chó biết xù lông như mẹ muốn. Khi chị khóc anh ta không hỏi tại sao chị khóc, chỉ hỏi chị là muốn ăn chocolate, anh ta dùng khăn lau nước mắt để đổi lấy chocolate, khiến cho chị không bị mất thể diện. Hơn nữa chị nói cho em biết một bí mật, chị luôn cảm thấy trên người anh ta có mùi vị giống cha…”
“Phó Tiểu Tiểu, chị yêu rồi.”
“Không có, anh ta kết hôn rồi.”
“Phó Tiểu Tiểu, chị có chết cũng đừng làm bậy. Hủy đi nhân duyên của người ta sẽ bị xui xẻo mười năm đó, đừng làm như vậy. Nếu để cha biết thì chị sẽ bị phạt không chỉ là đứng góc tường một tuần lễ thôi đâu, chị biết không?”
“Tử Ngọc, em không cẩn phải trưởng thành sớm như vậy? Chị nói anh ta là bạn chị, em không nghe thấy à?”
“Chị.”
“Ừ.”
“Chị, chị nghe cho rõ, có lẽ mới đầu người mới vào đoàn Berlin sẽ rất cực khổ, nhưng mà con đường để người ta trưởng thành không có đường tắt để đi. Tính cách yếu ớt không đủ để lột xác cho một cô gái, chỉ có đau khổ ngăn cách mới có thể đi đến chiến thắng. Cho nên, chị đừng làm việc gì sai trái.” Nói xong Tử Ngọc lại nói thêm một câu: “Cho dù toàn thế giới không cần chị, nhưng chúng ta vẫn mãi yêu chị.” Sau đó cậu hơi dừng một chút, lại trở nên miễng cưỡng nói: “Nhưng may mắn là chị cũng ít gây chuyện.”
“Thằng nhóc thối, chị luôn hiểu mà. Chị cũng yêu em và mọi người.” Phó Tiểu Tiểu xoa xoa vành mắt đã hồng lên, cười cúp điện thoại. voicoi08#dien#dan#le#quy#don
Không tính cả An An thì nhà họ Phó có ba đứa nhỏ, Phó Tâm Ngô rất giống Phó Quân Nhan, đứa nhỏ này tính tình từ nhỏ đã rất bình tĩnh, làm việc thỏa đáng, gặp chuyện gì cũng luôn mỉm cười, không hề thấy đứa nhỏ này phát giận bao giờ, coi như bạn có mắng nó thì nó cũng chỉ nhìn bạn bằng ánh mắt bình tĩnh, nhìn đến khi bạn không thể thốt lên lời, chỉ muốn nhìn nó mỉm cười. Mà Phó Tử Ngọc lại không như vậy, lúc Tâm Ngô còn trong bụng Cố Bảo Bối đã khiến cô ăn không ít khổ, Bảo Bối mang thai nó còn khổ hơn là mang long phượng thai, đứa nhỏ này cũng rất xảo quyệt, lúc sinh Tiểu Tiểu và Tâm Ngô Bảo Bối không đủ sữa nên cho hai nhóc kia ăn thêm sữa ngoài, hai nhóc kia lúc mới bắt đầu cũng nức nở nghẹn ngào khóc mấy tiếng, nhưng sau đó cũng chịu ngậm bình sữa uống. Nhưng Phó Tử Ngọc lại không vậy, đứa nhỏ này trừ sữa mẹ thì ngay cả nước cũng không chịu uống…….. Khiến cho Cố Bảo Bối gấp gần chết….
Sau lớn lên cũng vậy, bất kì một chút động tĩnh to nhỏ nào cũng là do thằng nhóc này gây ra. Khi đó thằng nhóc này còn ôm Tiểu Khải, rất lông của Tiểu Khải, nhéo Tiểu Khải khiến nó phải nhe răng ra hù dọa nhóc. Kết quả là bạn nhỏ Tử Ngọc vậy mà lại hôn một cái lên gần mặt Tiểu Khải. Lúc được ba bốn tuổi, thằng nhóc này gây sự không ngừng, Cố Tiểu An cũng không đuổi kịp nó. Kết quả mỗi lần như vậy Phó Tử Ngọc sẽ bị Phó Quân Nhan sách vào phòng giáo huấn một mình nó, nhưng mỗi lần ra ngoài nó đều nở nụ cười hi hi, dương dương tự đắc nhìn Tiểu Tiểu và Tâm Ngô nói: “Nhìn kìa, cha yêu em nhất, cha dạy em nhiều nhất.” Khiến cho người một nhà tức đến mức chỉ biết im lặng nghiến răng…. Nhưng cố tình thằng nhóc này lại quá thông minh, nó làm chuyện gì cũng đều tốt đẹp, nhưng hết lần này đến lần khác là biết làm được nên so với người khác đều làm tốt hơn. Hơn nữa nó cũng rất yêu gia đình mình, yêu người thân của nó, chỉ là biểu hiện không quá rõ ràng mà thôi. Sau đó mọi người nó, đứa bé này nhà họ Phó có chữ ‘hiệp’ trên người.
Cho nên, trước khi Phó Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho cha mẹ làm nũng khoe mẽ thì bạn nhỏ Phó Tử Ngọc cũng vội vàng chạy đến trước mặt cha mẹ, xử lí sự tình giải thích hết một loạt vấn đề. Có hai kết quả mà bạn Phó Tử Ngọc giải thích đến, một là chị nhóc Phó Tiểu Tiểu thành công phá tan cuộc hôn nhân của người ta, lên chức tiểu tam. Loại thứ hai chính là chị nhóc bị người khác đá tung, khóc đến mức như con chuột mắc dịch trở về. Chỉ kết luận là, bất kể kết quả của chị ấy có ra sao thì gia đình ta cũng đều bao dung che chở cho chị, yêu chị.
Cố Bảo Bối và Phó Quân Nhan nghe xong, mặt mày nhăn lại thành một đường, cuối cùng Cố Bảo Bối sách thằng nhóc đến phòng dạy dỗ một trần, còn cắt tiền tiêu vặt của nó trong một tháng. Tử Ngọc tìm Phó Quân Nhan khóc lóc kể khổ, công tử Quân Nhan nhìn con trai nhỏ của mình, sờ sờ đầu nó nói: “Thằng nhóc này, con biết quá nhiều rồi…..” Quẫn……
Phó Tiểu Tiểu thành thật, trong điện thoại cha hỏi cô chuyện gì cô cũng đều ngoan ngoãn trả lời. Chẳng qua khi cha hỏi: “Cố Viễn có thích ăn đường không?” lúc đó Phó Tiểu Tiểu ảo não lắc đầu một cái trả lời: “Tiểu Tiểu không biết.”
Sau đó Phó Quân Nhan ở đầu kia nói: “Lần sau con hỏi Cố Viễn một chút nhé. Hơn nữa con phải chăm sóc anh ta thật tốt đấy, con phải làm được biết không nào?”
Phó Tiểu Tiểu quẫn rồi, khoe khang nói: “Con không phải chăm sóc anh ta, con là, con chỉ là thấy hắn thật đáng thương, hơn nữa anh ta rất thích ăn chocolate, con chó nhỏ của anh ta cũng có thể xù lông, anh ta cười lên có hai lúm đồng tiền thật đáng yêu. Con cảm thấy anh ta rất đáng thương, hơn nữa đồ ăn vặt của anh ta là do con cho.”
Phó Tiểu Tiểu không biết, bên này điện thoại Phó Quân Nhan đang cầm bảng điều tra trong tay, vừa nghe điện thoại vừa gật đầu với Cố Bảo Bối. Mắt hai người đều đỏ bừng lên, Cố Bảo Bối oa một tiếng khóc lên, xoay người muốn vọt về phòng chuẩn bị hành lí, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “An An của tôi, An An của tôi.”
Phó Quân Nhan nhanh tay lẹ mắt kéo Cố Bảo Bối đang hấp ta hấp tấp lại, nói: “Bảo Bối ngốc nghếch, em làm gì vậy? Bây giờ em muốn đi trói đứa nhỏ về sao?”
“An An sẽ trở về cùng chúng ta. Nó nhất định cũng muốn trở về cùng chúng ta.”
“Em á. Không nên gấp. Ông ngoại và bà ngoại của nó cũng lớn tuổi rồi, họ không chịu được loại hành hạ này của chúng ta đâu, đừng làm rộn mà.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, em muốn An An. Ai dám đổ sơn vào người em trai em chứ, thật là đáng đánh đòn. Hà hà…. Anh tìm giúp em một người dội trả người đó hai thùng đi. Vẫn là con gái em có tiền đồ.”
“Khụ khụ.” Phó Quân Nhan trợn tròn mắt cười cười, vuốt vuốt đầu cô, kéo Cố Bảo Bối vào ngực. Bọn họ sinh con sớm, điều kiện cuộc sống của hai người cũng tốt, nên được bảo dưỡng tốt. Đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, nhưng nhìn qua bọn họ vẫn rất trẻ, vẫn đẹp trai, vẫn mĩ lệ như cũ, năm tháng chỉ khiến cho trên người họ có thêm mấy phần khí chất, mấy phần mềm mại uyển chuyển. Mà họ đều giành cho nhau tình yêu và sự bao dung, còn cả tình cảm triền miên không ngừng cũng vì năm tháng mà trở thành bình thản đạm bạc đến không thấy….
“Em rất nhớ An An, em rất nhớ Tiểu Khải, Phó Quân Nhan ……”
“Anh hiểu rõ……”
“Vậy chúng ta đến đánh bất tỉnh An An rồi vác về được không?”
“Em lỡ sao….?”
“Không lỡ…..”
“Đừng nóng vội, để Tiểu Tiểu dẫn nó về thôi…….” Phó Quân Nhan sờ sờ đầu cô nói.
“Tiểu nha đầu kia không nhớ cái gì thì làm sao có thể nhận ra An An chứ.”
“An An nhận được Tiểu Tiểu là tốt rồi.”
“Anh chắc chắn không?” Cố Bảo Bối nghi ngờ ngẩng đầu lên, lúc An An rời nhà đi thì Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một đứa nhỏ……
Phó Quân Nhan gật đầu một cái, nở nụ cười với Cố Bảo Bối. Cố Bảo Bối đưa tay sờ sờ giọt nước mắt trong hốc mắt, cọ mặt vào ngực Phó Quân Nhan, nhỏ giọng nói: “Vậy thì chờ thêm một chút, cũng đã chờ nhiểu năm như vậy rồi mà. Nhiều năm như vậy tìm không được, bây giờ chỉ là chờ thêm mấy ngày thôi mà.”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.