Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ
Chương 16
Kim Đại
24/05/2017
Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn ngây ngốc đứng đó.
Người vừa tới như gió xuân phơi phới, khuôn mặt quen thuộc, ngay cả mỉm cười cũng quen thuộc.
Cô ngây ngẩn hồi lâu rồi lại thẩn thờ.
Ngược lại người kia như nhớ gì đó, chào hỏi Vu Kỳ đang đứng bên cạnh cô.
Cả nửa ngày Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nói nên lời, mặc dù sớm suy đoán nhưng hai người thật đứng trước mặt, cũng khiến cô kinh sợ đến tột đỉnh.
Đó là hai người cực kỳ giống nhau, chỉ là quần áo đầu tóc không giống mà thôi.
Dù cô có chậm lụt cũng hiểu sự ảo diệu bên trong, khi người kia chuẩn bị lên xe, cô đưa tay nắm lấy tay áo người kia.
Người này mỉm cười nói chuyện với anh trai, dịu dàng cúi đầu nhìn về phía tay nắm tay áo mình, ánh mắt trong suốt lợi hại, khi ngẩng đầu nhìn về phía cô lần nữa, trong mắt là sự ấm áp cô từng ưa thích.
“Em có chuyện gì vậy?”
Nhịp tim của Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh một nhịp, “Anh, anh ta, các người là….”
Người nọ cười áy náy: “Ngại quá, bây giờ mới nói cho em biết, khi đó thấy em và anh trai anh chơi rất vui, anh không nói thật, anh ấy là anh trai anh, Vu Kỳ.”
Hô hấp Đỗ Tiểu Nhiễm nghẹn cứng lại, cô ầm ĩ một trận với một người ngay cả tên cũng không biết, dây dưa ở chỗ này lâu như vậy?
Mệt cho cô còn cho rằng từ trước tới nay mình đều ở cùng với người tên là Vu Lân?
Thật ra thì cô ngốc quá, ngay cả tên của đối phương cũng không biết!
Cô cười khổ, nhanh chóng thả tay ra.
Còn người mà mình cho rằng là bạn, thế mà cái gì cũng biết nhưng giấu….
Vu Lân cũng không ở lại lâu, có lẽ là biết không khí nơi đây không bình thường, chào hỏi một câu rồi tìm xe lên núi.
Trong lúc nhất thời những người xung quanh cũng không ai dám qua bên này.
Môi Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ au, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Mình không hiểu bị người kia lừa gạt vào trong núi, không hiểu chưa lấy chồng đã xảy ra quan hệ, buồn cười nhất chính là, mình thậm chí còn không biết cả tên thật của đối phương.
“Cho nên tên thật của anh là Vu Kỳ?” Ngước mắt liếc anh một cái, Đỗ Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói: “Anh cũng thật biết giả vờ.”
Nhà này trực tiếp dùng hai chữ Kỳ Lân đặt tên cho hai anh em.
Nhìn cũng lười nhìn người này, biết mình chạy không thoát, Đỗ Tiểu Nhiễm tùy tiện tìm một chiếc xe, mở cửa ngồi vào.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ, lúc ban đầu mình quen biết chắc là em trai Vu Lân, thế thì người mình vẫn rất không thích, rất nhiều tật xấu tính khí rất thối chính là anh trai Vu Kỳ?
Lần này mình chuẩn bị lấy cũng chính là người anh trai Vu Kỳ này?
Hơn nữa vấn đề lớn nhất là nếu như anh là chàng thiếu niên cởi mở lúc trước, cô quả thật có chút động lòng, nhưng vấn đề là anh không phải!
Anh biết mình tránh còn không kịp người hay nổi nóng mà!
Không biết có phải là phá vỡ những ngày trước kia hay không mà khi Vu Kỳ ngồi vào trong xem, cảm giác cả người không được bình thường.
Trước kia cô cũng mơ hồ cảm thấy anh rất kỳ cục, chính là người này tròng mắt liếc nhìn rất trong trẻo, vẻ mặt rất hòa nhã, nhưng khi làm việc thỉnh thoảng sẽ hiện lên nụ cười giễu cợt, quả thực cảm giác không hài hòa.
Bây giờ đã hiểu!
Anh vẫn luôn bắt chước một phần của em trai anh!
Hôm nay ngược lại quay về bản tính vốn có, mới vừa ngồi vào bên người cô, cô đã cảm giác được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh.
Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, không nhịn được nhích qua một bên, cố gắng cách xa anh một chút.
Chờ sau khi tài xế đằng trước khởi động xe, anh rất không không khách khí nhích sát tới bên cạnh cô.
Xe này chất lượng rất tốt, chỗ ngồi phía sau rất rộng, nhưng vóc dáng anh cao to, người đột nhiên ghé sát qua thì dẫn tới có cảm giác bị đè ép.
Còn nữa dù sao cũng là người đã từng tiếp xúc da thịt thân mật, cái kiểu mập mờ như rắn bò lên người khiến cả người cô dinh dính, ghê tởm muốn tránh ra.
Cô vội tránh né sang phía cửa sổ xe, dính sát vào cửa sổ xe nói: “Chỗ ngồi anh rộng như vậy, anh chen vào chỗ tôi làm gì!”
“Đang thất thần gì vậy?” Anh rất không vui, vẻ mặt giọng nói hoàn toàn không che giấu, ánh mắt quan sát gương mặt cô từ trên xuống dưới, “Mới vừa xa cách đã nhớ cậu ta?”
“Ai?” Đỗ Tiểu Nhiễm bị nói ngây người, nhấp nháy mắt mới nhớ tới, dáng vẻ như bị buồn nôn: “Anh có xấu hổ hay không, làm như đàn ông khắp thiên hạ đều chết sạch, Đỗ Tiểu Nhiễm tôi không phải ở cùng anh thì chính là ở cùng em trai anh ư? Hơn nữa con mắt nào của anh thấy tôi nhớ anh ta?”
Cho dù từng có cảm tình tốt với Vu Lân, thì đó cũng là chuyện rất nhiều năm về trước rồi!
Vả lại với tình hình vừa rồi mình cũng không phải người ngu, người đi tới câu nói đầu tiên là chúc mừng cô!
Cho dù mình có bất kỳ cảm tình nào với người ta, bây giờ cũng chỉ còn lại chán ghét!
Đỗ Tiểu Nhiễm nói xong, trong lòng sinh ra cơn giận, mặt của anh đã tiến gần sát, mặc dù anh chỉnh đốn vô cùng gọn gàng, thậm chí còn ngửi được mùi thơm mát rất dễ chịu trên người anh, nhưng vẫn không kiềm chế được chán ghét muốn đẩy anh ra.
Hết lần này tới lần khác đẩy ra không được, trong lòng giận dữ: “Anh cái người điên này! Hai anh em các anh đều không phải người tốt! Lúc đầu tôi chơi với anh ấy vô cùng vui vẻ, anh lại trà trộn vào, anh ấy không phải là một món đồ, biết đổi người mà cũng không nói với tôi!”
Rồi cảm thấy mắt mình cũng bị mù, mặc dù đối phương sinh đôi nhưng sinh đôi cũng không phải là giống nhau toàn bộ, tính tình biểu cảm động tác đều có sự chênh lệch, khuôn mặt nhìn kỹ cũng có chút khác biệt. truyện chỉ đăng bên Lê(Quý(Đôn
Chẳng qua trời sinh mình mắt mờ, tính tình khi còn bé lại không để ý chuyện vặt vãnh.
Bây giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, mới phát hiện mắt mờ lại có tác hại lớn như thế.
Đẩy hai cái, người ngược lại giống như muốn té nhào vào trong ngực anh, biết anh muốn động tay động chân với mình, Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nắm quả đấm hung hăng nện vào ngực anh một hồi.
Đánh tay mình cũng đau, anh lại chỉ phủi phủi quần áo, sửa sang lại quần áo bị đánh nhăn nhúm cho chỉnh tề.
Cuối cùng cũng không làm khó cô nữa, thả cô ra để cô ngồi lại bình thường, dù sao chen ở cửa xe, nhìn đáng thương như con chuột nhỏ, anh có chút không đành lòng.
Đỗ Tiểu Nhiễm bực bội chóp mũi đều đỏ, cố nén không rơi nước mắt.
Cho dù khóc cũng phải trốn mà khóc, tuyệt đối không để tên đáng ghét này thấy được.
Nghĩ lại mnới nhớ, đêm qua mình ở cùng tên kia cũng kỳ lạ vô cùng, hoàn toàn giống như bị hạ dược, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng bay bổng.
Chỉ là không có chứng cứ, cũng không muốn nhắc lại chuyện đêm qua.
Cô rầu rĩ ngồi im, xe lái rất ổn định, không bao lâu thì về tới chỗ ở.
Lần này ngược lại Vu Kỳ không nói gì, chỉ dặn dò cô: “Đừng có chạy lung tung, có điều….”
Dường như nhớ tới chuyện thú vị nào đó, anh cong khóe miệng không khỏi ác ý nói: “Bản thân tôi thích trò chơi mèo vờn chuột, em có thể thử chạy xem, chỉ là lần này bắt được em nữa, tôi muốn có thêm phần thưởng.”
Nhớ tới nụ hôn như anh mắc bệnh thần kinh kia, Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy đôi môi khẽ đau.
Cô vội vàng mở cửa xe đi ra ngoài.
Nơi này giờ không giống nơi như trước, lúc trước ở đây vắng vẻ không có ai.
Hiện giờ từ trong xe đi ra ngoài liền phát hiện bên trong có không ít nhân viên làm việc.
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới biết mình chậm lụt cỡ nào, ở vùng đất rộng rãi bao la này, cô cho là ít người không cần dọn dẹp, nhưng khi nhìn thấy mặt đường đã sạch bóng, nhớ tới gió thổi lá cây bay khắp nơi.
Rõ ràng chỗ này mỗi ngày đều có người len lén quét dọn.
Bây giờ những người đó không cần phải trốn cô nữa, thấy cô có một số người giật mình chủ động chào hỏi cô, cung kính gọi cô là Đỗ tiểu thư.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhắm mắt trở lại phòng ngủ, chưa từ bỏ ý định lấy điện thoại ra nhìn thử xem.
Rõ ràng cái gì cũng tốt, duy chỉ có không có tín hiệu.
Không dám trông cậy vào người trong nhà, hiện giờ những người đó cũng đều ở đây một năm như cô hoặc lâu hơn, trước kia còn nghĩ trường học có thể tới tìm mình hay không, bây giờ chứng kiến điệu bộ của anh, chỉ sợ từ đầu tới cuối đều đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
“Làm sao bây giờ?” Cô rầu rĩ nói: “Gặp phải tên bệnh thần kinh, nên làm gì bây giờ?”
Người vừa tới như gió xuân phơi phới, khuôn mặt quen thuộc, ngay cả mỉm cười cũng quen thuộc.
Cô ngây ngẩn hồi lâu rồi lại thẩn thờ.
Ngược lại người kia như nhớ gì đó, chào hỏi Vu Kỳ đang đứng bên cạnh cô.
Cả nửa ngày Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nói nên lời, mặc dù sớm suy đoán nhưng hai người thật đứng trước mặt, cũng khiến cô kinh sợ đến tột đỉnh.
Đó là hai người cực kỳ giống nhau, chỉ là quần áo đầu tóc không giống mà thôi.
Dù cô có chậm lụt cũng hiểu sự ảo diệu bên trong, khi người kia chuẩn bị lên xe, cô đưa tay nắm lấy tay áo người kia.
Người này mỉm cười nói chuyện với anh trai, dịu dàng cúi đầu nhìn về phía tay nắm tay áo mình, ánh mắt trong suốt lợi hại, khi ngẩng đầu nhìn về phía cô lần nữa, trong mắt là sự ấm áp cô từng ưa thích.
“Em có chuyện gì vậy?”
Nhịp tim của Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh một nhịp, “Anh, anh ta, các người là….”
Người nọ cười áy náy: “Ngại quá, bây giờ mới nói cho em biết, khi đó thấy em và anh trai anh chơi rất vui, anh không nói thật, anh ấy là anh trai anh, Vu Kỳ.”
Hô hấp Đỗ Tiểu Nhiễm nghẹn cứng lại, cô ầm ĩ một trận với một người ngay cả tên cũng không biết, dây dưa ở chỗ này lâu như vậy?
Mệt cho cô còn cho rằng từ trước tới nay mình đều ở cùng với người tên là Vu Lân?
Thật ra thì cô ngốc quá, ngay cả tên của đối phương cũng không biết!
Cô cười khổ, nhanh chóng thả tay ra.
Còn người mà mình cho rằng là bạn, thế mà cái gì cũng biết nhưng giấu….
Vu Lân cũng không ở lại lâu, có lẽ là biết không khí nơi đây không bình thường, chào hỏi một câu rồi tìm xe lên núi.
Trong lúc nhất thời những người xung quanh cũng không ai dám qua bên này.
Môi Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ au, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Mình không hiểu bị người kia lừa gạt vào trong núi, không hiểu chưa lấy chồng đã xảy ra quan hệ, buồn cười nhất chính là, mình thậm chí còn không biết cả tên thật của đối phương.
“Cho nên tên thật của anh là Vu Kỳ?” Ngước mắt liếc anh một cái, Đỗ Tiểu Nhiễm lạnh lùng nói: “Anh cũng thật biết giả vờ.”
Nhà này trực tiếp dùng hai chữ Kỳ Lân đặt tên cho hai anh em.
Nhìn cũng lười nhìn người này, biết mình chạy không thoát, Đỗ Tiểu Nhiễm tùy tiện tìm một chiếc xe, mở cửa ngồi vào.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ, lúc ban đầu mình quen biết chắc là em trai Vu Lân, thế thì người mình vẫn rất không thích, rất nhiều tật xấu tính khí rất thối chính là anh trai Vu Kỳ?
Lần này mình chuẩn bị lấy cũng chính là người anh trai Vu Kỳ này?
Hơn nữa vấn đề lớn nhất là nếu như anh là chàng thiếu niên cởi mở lúc trước, cô quả thật có chút động lòng, nhưng vấn đề là anh không phải!
Anh biết mình tránh còn không kịp người hay nổi nóng mà!
Không biết có phải là phá vỡ những ngày trước kia hay không mà khi Vu Kỳ ngồi vào trong xem, cảm giác cả người không được bình thường.
Trước kia cô cũng mơ hồ cảm thấy anh rất kỳ cục, chính là người này tròng mắt liếc nhìn rất trong trẻo, vẻ mặt rất hòa nhã, nhưng khi làm việc thỉnh thoảng sẽ hiện lên nụ cười giễu cợt, quả thực cảm giác không hài hòa.
Bây giờ đã hiểu!
Anh vẫn luôn bắt chước một phần của em trai anh!
Hôm nay ngược lại quay về bản tính vốn có, mới vừa ngồi vào bên người cô, cô đã cảm giác được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh.
Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, không nhịn được nhích qua một bên, cố gắng cách xa anh một chút.
Chờ sau khi tài xế đằng trước khởi động xe, anh rất không không khách khí nhích sát tới bên cạnh cô.
Xe này chất lượng rất tốt, chỗ ngồi phía sau rất rộng, nhưng vóc dáng anh cao to, người đột nhiên ghé sát qua thì dẫn tới có cảm giác bị đè ép.
Còn nữa dù sao cũng là người đã từng tiếp xúc da thịt thân mật, cái kiểu mập mờ như rắn bò lên người khiến cả người cô dinh dính, ghê tởm muốn tránh ra.
Cô vội tránh né sang phía cửa sổ xe, dính sát vào cửa sổ xe nói: “Chỗ ngồi anh rộng như vậy, anh chen vào chỗ tôi làm gì!”
“Đang thất thần gì vậy?” Anh rất không vui, vẻ mặt giọng nói hoàn toàn không che giấu, ánh mắt quan sát gương mặt cô từ trên xuống dưới, “Mới vừa xa cách đã nhớ cậu ta?”
“Ai?” Đỗ Tiểu Nhiễm bị nói ngây người, nhấp nháy mắt mới nhớ tới, dáng vẻ như bị buồn nôn: “Anh có xấu hổ hay không, làm như đàn ông khắp thiên hạ đều chết sạch, Đỗ Tiểu Nhiễm tôi không phải ở cùng anh thì chính là ở cùng em trai anh ư? Hơn nữa con mắt nào của anh thấy tôi nhớ anh ta?”
Cho dù từng có cảm tình tốt với Vu Lân, thì đó cũng là chuyện rất nhiều năm về trước rồi!
Vả lại với tình hình vừa rồi mình cũng không phải người ngu, người đi tới câu nói đầu tiên là chúc mừng cô!
Cho dù mình có bất kỳ cảm tình nào với người ta, bây giờ cũng chỉ còn lại chán ghét!
Đỗ Tiểu Nhiễm nói xong, trong lòng sinh ra cơn giận, mặt của anh đã tiến gần sát, mặc dù anh chỉnh đốn vô cùng gọn gàng, thậm chí còn ngửi được mùi thơm mát rất dễ chịu trên người anh, nhưng vẫn không kiềm chế được chán ghét muốn đẩy anh ra.
Hết lần này tới lần khác đẩy ra không được, trong lòng giận dữ: “Anh cái người điên này! Hai anh em các anh đều không phải người tốt! Lúc đầu tôi chơi với anh ấy vô cùng vui vẻ, anh lại trà trộn vào, anh ấy không phải là một món đồ, biết đổi người mà cũng không nói với tôi!”
Rồi cảm thấy mắt mình cũng bị mù, mặc dù đối phương sinh đôi nhưng sinh đôi cũng không phải là giống nhau toàn bộ, tính tình biểu cảm động tác đều có sự chênh lệch, khuôn mặt nhìn kỹ cũng có chút khác biệt. truyện chỉ đăng bên Lê(Quý(Đôn
Chẳng qua trời sinh mình mắt mờ, tính tình khi còn bé lại không để ý chuyện vặt vãnh.
Bây giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, mới phát hiện mắt mờ lại có tác hại lớn như thế.
Đẩy hai cái, người ngược lại giống như muốn té nhào vào trong ngực anh, biết anh muốn động tay động chân với mình, Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nắm quả đấm hung hăng nện vào ngực anh một hồi.
Đánh tay mình cũng đau, anh lại chỉ phủi phủi quần áo, sửa sang lại quần áo bị đánh nhăn nhúm cho chỉnh tề.
Cuối cùng cũng không làm khó cô nữa, thả cô ra để cô ngồi lại bình thường, dù sao chen ở cửa xe, nhìn đáng thương như con chuột nhỏ, anh có chút không đành lòng.
Đỗ Tiểu Nhiễm bực bội chóp mũi đều đỏ, cố nén không rơi nước mắt.
Cho dù khóc cũng phải trốn mà khóc, tuyệt đối không để tên đáng ghét này thấy được.
Nghĩ lại mnới nhớ, đêm qua mình ở cùng tên kia cũng kỳ lạ vô cùng, hoàn toàn giống như bị hạ dược, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng bay bổng.
Chỉ là không có chứng cứ, cũng không muốn nhắc lại chuyện đêm qua.
Cô rầu rĩ ngồi im, xe lái rất ổn định, không bao lâu thì về tới chỗ ở.
Lần này ngược lại Vu Kỳ không nói gì, chỉ dặn dò cô: “Đừng có chạy lung tung, có điều….”
Dường như nhớ tới chuyện thú vị nào đó, anh cong khóe miệng không khỏi ác ý nói: “Bản thân tôi thích trò chơi mèo vờn chuột, em có thể thử chạy xem, chỉ là lần này bắt được em nữa, tôi muốn có thêm phần thưởng.”
Nhớ tới nụ hôn như anh mắc bệnh thần kinh kia, Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy đôi môi khẽ đau.
Cô vội vàng mở cửa xe đi ra ngoài.
Nơi này giờ không giống nơi như trước, lúc trước ở đây vắng vẻ không có ai.
Hiện giờ từ trong xe đi ra ngoài liền phát hiện bên trong có không ít nhân viên làm việc.
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới biết mình chậm lụt cỡ nào, ở vùng đất rộng rãi bao la này, cô cho là ít người không cần dọn dẹp, nhưng khi nhìn thấy mặt đường đã sạch bóng, nhớ tới gió thổi lá cây bay khắp nơi.
Rõ ràng chỗ này mỗi ngày đều có người len lén quét dọn.
Bây giờ những người đó không cần phải trốn cô nữa, thấy cô có một số người giật mình chủ động chào hỏi cô, cung kính gọi cô là Đỗ tiểu thư.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhắm mắt trở lại phòng ngủ, chưa từ bỏ ý định lấy điện thoại ra nhìn thử xem.
Rõ ràng cái gì cũng tốt, duy chỉ có không có tín hiệu.
Không dám trông cậy vào người trong nhà, hiện giờ những người đó cũng đều ở đây một năm như cô hoặc lâu hơn, trước kia còn nghĩ trường học có thể tới tìm mình hay không, bây giờ chứng kiến điệu bộ của anh, chỉ sợ từ đầu tới cuối đều đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
“Làm sao bây giờ?” Cô rầu rĩ nói: “Gặp phải tên bệnh thần kinh, nên làm gì bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.