Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ
Chương 23
Kim Đại
09/06/2017
Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn, hoàn toàn không ngờ tới mình còn có tác dụng dùng vào việc này.
Lúc này đám người vây quanh bác sĩ đã tản ra, có lẽ có lời dặn của bác sĩ nên không ai dám đi qua quấy rầy Vu Kỳ.
Ngược lại bác sĩ chính cố ý đi tới trước mặt cô nói: “Cô Đỗ, tình hình của cậu Vu cũng khá tốt, cô muốn tới xem một chút không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm chần chừ, nhớ tới bộ dạng cả người đầy máu của anh, cuối cùng vẫn từ trên ghế đứng lên.
Lúc đi tới thấy sắc mặt anh trắng bệch nằm trên giường bệnh, bên cạnh còn có một số dụng cụ kiểm tra nhấp nháy.
Cô cúi người nhìn khuôn mặt anh, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên đầu anh, mới vừa rồi đã phẫu thuật đầu, rõ ràng tóc đen nhánh đẹp mắt, hiện giờ đã bị cạo sạch một nửa.
Bác sĩ đi theo vào, hạ thấp giọng nói: “Sợ tóc ảnh hưởng tới phẫu thuật, lúc đi vào phải cạo đầu anh Vu.”
Bộ dạng anh như vậy có vẻ hơi buồn cười.
Đỗ Tiểu Nhiễm gật đầu một cái, trong lòng suy nghĩ anh người này rất đỏm dáng, quần áo ngay cả một nếp gấp cũng không có.
Chờ khi anh nhìn thấy bộ dạng vẻ vang như này của mình, cũng không biết anh rầu rĩ thế nào nữa.
Đưa tay ghém góc chăn cho anh, sau dó Đỗ Tiểu Nhiễm từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, dặn dò bác sĩ: “Phiền ông chăm sóc anh ấy nhiều một chút, có bất kỳ tình huống gì lúc nào cũng có thể báo cho tôi biết.”
Dù sao cũng là cứu mình, cuối cùng cũng không thể không quan tâm tới tình hình của anh được.
Chờ nói xong mấy câu này, Đỗ Tiểu Nhiễm mới mệt mỏi đi về phòng ngủ.
Thật ra chỗ cô ở cách phòng y tế một đoạn, sau khi đi tới phòng ngủ cô đầu tiên là nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tắm.
Sau khi tắm xong lại thay quần áo lần nữa, quần áo kia dính máu cô cũng lười tìm người giặt, vò thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.
Mơ mơ màng màng ngủ một lúc lâu, trong thời gian đó như có nằm mơ, cuối cùng còn mơ thấy cảnh được anh ôm vào trong ngực.
Rõ ràng đã tắm rửa rồi, trên người cũng không còn vết máu nào, nhưng vẫn cảm thấy dinh dính nhơn nhớt, rất không thoải mái, nhớ tới thì cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Thật may là ngủ không bao lâu đã có người tới gõ cửa đưa đồ ăn tới.
Trước kia đều là Vu Kỳ mang đồ ăn qua cho cô, bây giờ thấy nhân viên làm việc, Đỗ Tiểu Nhiễm lại không thể nói mình có cảm giác gì.
Hơn nữa đúng như trợ lý Mạnh nói, cô dùng xong bữa không bao lâu sau thì đã có người tới chào hỏi cô, cô hoàn toàn không biết những người đó, nhưng những người kia rất quen cô, đầu tiên là hỏi thăm, sau đó thì bắt đầu hỏi ý kiến chuyện đó chuyện kia nên làm thế nào.
Cũng không phải có nhiều chuyện quan trọng, nhưng mà lại cần phải có người quyết định.
Đỗ Tiểu Nhiễm nghi ngờ những chuyện vô cùng vụn vặt kia đều có người đặc biệt xử lý, những người này chỉ là chợt không có chủ ý mới đến tìm cô.
Ví dụ như buổi tối có muốn bật đèn sáng hay không, các món ăn hôn lễ bây giờ đã phải chuẩn bị chưa hay là chờ Vu tiên sinh khá hơn một chút rồi mới chuẩn bị.
“Nên chờ đi.” Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng nói với những người đó: “Hiện giờ Vu tiên sinh bị thương thành như vậy, chuyện hôn lễ vẫn nên đợi đã, không vội từ chỗ này trở về gấp làm gì.”
Còn rất nhiều chuyện cô không rõ ràng lắm cũng cần quyết định, cũng may là giữa lúc đó có trợ lý Mạnh và một dì mập mạp tới, ở bên cạnh hướng dẫn cô, nói với cô cách thức điều khiển mọi người, lúc này cô mới làm việc dễ dàng hơn một chút.
Ngược lại qua một ngày sau đó, rất nhanh tin tức bên phòng y tế truyền tới nói với cô Vu tiên sinh đã tỉnh lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nghe thấy lời này, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Chờ lúc đi qua thấy anh đã có thể ngồi dựa lưng vào đệm.
Có lẽ vì để đồng đều nên một bên tóc cũng đã cạo sạch, hiện giờ tóc không có, không thể nói là khó coi nhưng sắc mặt không tốt như vậy, thêm không có tóc che, tinh thần cả người anh có vẻ không được tốt lắm.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa đi tới thì cảm thấy có người bên cạnh kéo cô lại, cô kinh ngạc cúi đầu nhìn thì thấy trợ lý Mạnh đang cẩn thận dùng tay ra hiệu với cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực, lúc này Vu Kỳ đang ở bên trong, cái người trợ lý Mạnh làm như vậy không sợ bị Vu Kỳ nhìn thấy sao?
Trợ lý Mạnh vừa khoát tay vừa chớp mắt.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng hiểu ra, vội lùi về sau mấy bước.
Lúc này trợ lý Mạnh mới nhỏ giọng nói: “Cô Đỗ, những chỗ khác của anh Vu đều tốt, chỉ là ánh mắt…”
Trợ lý Mạnh khua chân múa tay: “Nguyên nhân cụ thể bác sĩ vẫn đang kiểm tra, không biết là tạm thời hay là… Cô Đỗ phải khuyên nhủ anh Vu, lúc này ngược lại không thể gấp gáp…”
Đỗ Tiểu Nhiễm bị bất ngờ, vội vã nhìn vào phía trong phòng bệnh, quả thật nhìn thấy bộ dạng anh có chút khác lạ.
Sẽ không thật sự có di chứng đấy chứ?
Tâm tình vô cùng phức tập, lúc đầu trong lòng cảm thấy anh bị thương là phải vì cưỡng ép mình tới đây, rõ ràng là ông trời muốn trừng phạt anh!
Nhưng tại sao khi đó anh lại cứu mình….
Khiến cô giờ muốn vui sướng khi người gặp họa cũng không làm được, ngược lại thấy anh như vậy cũng khó chịu theo.
Lúc đi tới, chắc là anh nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Trước kia ánh mắt rất vui vẻ khi nhìn thấy cô, lần này không nhìn sang mà là di chuyển cả khuôn mặt về phía cô.
“Em không bị thương gì chứ?”
Không ngời tới câu đầu tiên anh nói là lại hỏi cái này, Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng nói: “Không có, tôi rất khỏe.”
Chưa từ bỏ ý định quơ quơ tay trước mặt anh, quơ trên quơ dưới, có lẽ không khí di chuyển khiến anh phát hiện.
Rõ ràng liếc nhìn tròng mắt chẳng có vấn đề gì, nhưng sao lại không nhìn thấy?
Đầu anh nghiêng qua một bên, giống như muốn cố gắng trông rõ cô.
Cuối cùng anh đưa tay ra.
Theo bản năng, Đỗ Tiểu Nhiễm liền bỏ tay vào trong lòng bàn tay anh.
Anh nhanh chóng cầm lấy tay cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm hối hận, mí mặt giật giật, hoàn toàn không biết mình làm sao, thế mà lại làm ra chuyện như vậy!
Dường như tâm tình anh khá hơn một chút, “Em không sao là tốt rồi, đôi mắt tôi vẫn đang kiểm tra, vốn là muốn nhanh chóng kết hôn, như bây giờ có thể phải chờ một thời gian.”
“À…” Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn không biết nên nói cái gì, “Anh, trước tiên anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe đã…”
“Bộ đạng đầu trọc của tôi có dọa người không?”
“Không dọa người.” Đỗ Tiểu Nhiễm từ trên ghế đứng dậy, nhìn đỉnh đầu anh tò mò nói: “Nhưng trên đầu anh có một vết sẹo do phẫu thuật, không biết sau này tóc có thể mọc ra hay không, tôi xem một chút nào… Sẹo nửa vòng cung.”
Khua tay trước mặt anh, lại nghĩ tới anh không thấy được vội đổi thành nói: “Một vòng như bàn tay, vết thương còn đau không?”
“Không đau lắm.” Anh cười cười.
Ánh mắt vẫn như trước kia, chỉ là không có ánh sáng như trước.
Đỗ Tiểu Nhiễm không yên ngồi xuống lần nữa, trước kia cô chắc là sẽ không đón nhận ánh mắt nhìn của anh, cũng tuyệt đối không muốn chủ động nhìn anh.
Nhưng bây giờ biết anh không nhìn thấy, giờ nhìn về phía anh cô không còn kiêng kỵ giống như trước.
“Anh đừng nghĩ gì cả, hiện tại quan trọng nhất chính là phải dưỡng tốt thân thể, chắc mắt chỉ là tạm thời, anh đừng nóng vội, nghỉ ngơi nhiều thân thể khôi phục tốt rồi thì có lẽ ánh mắt cũng nhanh chóng khỏi.”
Nói xong lại nghĩ tới gì đó, Đỗ Tiểu Nhiễm do dự, nhìn đôi môi anh không có chút huyết sắc, khẽ thở dài: “Anh cũng đừng lo lắng chuyện ở chỗ này, ngày hôm qua tôi giúp anh xử lý một ít rồi, có lẽ mặc dù những thứ đó tôi không phải là rất am hiểu, nhưng có trợ lý Mạnh và một dì mập mạp giúp đỡ tôi….”
Song rất kỳ cục, còn tưởng rằng cần anh xử lý giải quyết phải là những chuyện to lớn một chút, không nghĩ tới bây giờ những chuyện tìm tới để cô xử lý lại là chuyện nội bộ.
Hơn nữa rất nhiều chuyện nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, rất có cảm giác là người phụ nữ làm chủ gia đình.
Chẳng lẽ trước kia anh đều làm những việc này?
“Cái dì mập mạp kia nói với tôi rất nhiều.” Hiện giờ Đỗ Tiểu Nhiễm có cảm giác như xuyên không, bẻ ngón tay nói với anh: “Nói nhà họ Vu anh rất lợi hại, đã trải qua rất nhiều biến đổi, những người làm việc kia có rất nhiều người từng chịu ơn nhà họ Vu, rất nhiều người mấy đời đều làm việc vì nhà họ Vu. Còn có ngoại trừ nhà họ Vu thì có nhà ông bà ngoại, nhà họ Vu rất nhiều phép tắc, ví dụ như trước kia con cháu nhà họ Vu không thể đánh bài không thể cưới vợ bé, bây giờ thì là không cho phép hút thuốc phiện không cho phép lấy diễn viên, nhưng không cho phép lấy diễn viên, chắc là chỉ không thể theo đuổi…”
Thật ra thì dì mập mạp đó nói rất nhiều so với những điều này, những thứ kia đều là nói xấu, quan trọng nhất là sau cùng di mập mạp nói về vấn đề sinh đẻ, cái gì mà mấy năm nhà họ Vu rất cô đơn, theo đó rất nhiều người lớn trong nhà cũng gấp gáp, bây giờ mong cô nhanh chóng gả vào để sinh con đẻ cái.
Còn nói bên này chủ nhà Vu Kỳ vẫn im hơi lặng tiếng, bên kia Vu Lân lại là một công tử ăn chơi.
Mặc dù không hiểu tại sao Vu Lân lại thành công tử ăn chơi, nhưng mà nếu cô gả vào tác dụng sinh con đẻ cái là không chạy đi đâu được.
“Còn nói nhà họ Vu sau này mới dời tới đây, nguyên quán trước kia là ở đất Thục, những điều này vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Cô nhớ kể lại xong thì thấy anh mỉm cười, tay vẫn nắm tay cô, “Em nói dì mập là thím Thẩm, bà ấy vẫn mong đợi ở đây có thể có đứa bé cho bà ấy chăm sóc.”
Nhìn vẻ mặt anh không tệ, Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được hỏi: “Không phải lúc thím Lưu còn trẻ từng nuôi nấng anh đấy chứ?”
“Không phải đâu, tôi là được ông nội nuôi lớn.” Vu Kỳ nói xong đưa một tay ra, nâng giữa không trung không biết muốn làm gì.
Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc hỏi anh: “Anh làm sao vậy, là khát nước à?”
“Không phải, tôi muốn sờ mặt em.”
Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng, “Tôi cũng đã lớn như vậy, tại sao phải để anh sờ mặt.”
Anh cười, “Tôi rất vui, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên em bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với tôi.”
“Vậy là anh liền muốn sờ mặt sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm cầm tay đang treo lơ lửng giữa không của anh, đẩy trở về: “Anh cũng đã bị như vậy mà không thể ngoan ngoãn một chút.”
Hoặc ít hoặc nhiều có phần áy náy, nhưng vừa nghĩ lại thì cảm thấy mình áy náy cái lông ấy.
Lúc này đám người vây quanh bác sĩ đã tản ra, có lẽ có lời dặn của bác sĩ nên không ai dám đi qua quấy rầy Vu Kỳ.
Ngược lại bác sĩ chính cố ý đi tới trước mặt cô nói: “Cô Đỗ, tình hình của cậu Vu cũng khá tốt, cô muốn tới xem một chút không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm chần chừ, nhớ tới bộ dạng cả người đầy máu của anh, cuối cùng vẫn từ trên ghế đứng lên.
Lúc đi tới thấy sắc mặt anh trắng bệch nằm trên giường bệnh, bên cạnh còn có một số dụng cụ kiểm tra nhấp nháy.
Cô cúi người nhìn khuôn mặt anh, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên đầu anh, mới vừa rồi đã phẫu thuật đầu, rõ ràng tóc đen nhánh đẹp mắt, hiện giờ đã bị cạo sạch một nửa.
Bác sĩ đi theo vào, hạ thấp giọng nói: “Sợ tóc ảnh hưởng tới phẫu thuật, lúc đi vào phải cạo đầu anh Vu.”
Bộ dạng anh như vậy có vẻ hơi buồn cười.
Đỗ Tiểu Nhiễm gật đầu một cái, trong lòng suy nghĩ anh người này rất đỏm dáng, quần áo ngay cả một nếp gấp cũng không có.
Chờ khi anh nhìn thấy bộ dạng vẻ vang như này của mình, cũng không biết anh rầu rĩ thế nào nữa.
Đưa tay ghém góc chăn cho anh, sau dó Đỗ Tiểu Nhiễm từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, dặn dò bác sĩ: “Phiền ông chăm sóc anh ấy nhiều một chút, có bất kỳ tình huống gì lúc nào cũng có thể báo cho tôi biết.”
Dù sao cũng là cứu mình, cuối cùng cũng không thể không quan tâm tới tình hình của anh được.
Chờ nói xong mấy câu này, Đỗ Tiểu Nhiễm mới mệt mỏi đi về phòng ngủ.
Thật ra chỗ cô ở cách phòng y tế một đoạn, sau khi đi tới phòng ngủ cô đầu tiên là nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tắm.
Sau khi tắm xong lại thay quần áo lần nữa, quần áo kia dính máu cô cũng lười tìm người giặt, vò thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.
Mơ mơ màng màng ngủ một lúc lâu, trong thời gian đó như có nằm mơ, cuối cùng còn mơ thấy cảnh được anh ôm vào trong ngực.
Rõ ràng đã tắm rửa rồi, trên người cũng không còn vết máu nào, nhưng vẫn cảm thấy dinh dính nhơn nhớt, rất không thoải mái, nhớ tới thì cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Thật may là ngủ không bao lâu đã có người tới gõ cửa đưa đồ ăn tới.
Trước kia đều là Vu Kỳ mang đồ ăn qua cho cô, bây giờ thấy nhân viên làm việc, Đỗ Tiểu Nhiễm lại không thể nói mình có cảm giác gì.
Hơn nữa đúng như trợ lý Mạnh nói, cô dùng xong bữa không bao lâu sau thì đã có người tới chào hỏi cô, cô hoàn toàn không biết những người đó, nhưng những người kia rất quen cô, đầu tiên là hỏi thăm, sau đó thì bắt đầu hỏi ý kiến chuyện đó chuyện kia nên làm thế nào.
Cũng không phải có nhiều chuyện quan trọng, nhưng mà lại cần phải có người quyết định.
Đỗ Tiểu Nhiễm nghi ngờ những chuyện vô cùng vụn vặt kia đều có người đặc biệt xử lý, những người này chỉ là chợt không có chủ ý mới đến tìm cô.
Ví dụ như buổi tối có muốn bật đèn sáng hay không, các món ăn hôn lễ bây giờ đã phải chuẩn bị chưa hay là chờ Vu tiên sinh khá hơn một chút rồi mới chuẩn bị.
“Nên chờ đi.” Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng nói với những người đó: “Hiện giờ Vu tiên sinh bị thương thành như vậy, chuyện hôn lễ vẫn nên đợi đã, không vội từ chỗ này trở về gấp làm gì.”
Còn rất nhiều chuyện cô không rõ ràng lắm cũng cần quyết định, cũng may là giữa lúc đó có trợ lý Mạnh và một dì mập mạp tới, ở bên cạnh hướng dẫn cô, nói với cô cách thức điều khiển mọi người, lúc này cô mới làm việc dễ dàng hơn một chút.
Ngược lại qua một ngày sau đó, rất nhanh tin tức bên phòng y tế truyền tới nói với cô Vu tiên sinh đã tỉnh lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nghe thấy lời này, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Chờ lúc đi qua thấy anh đã có thể ngồi dựa lưng vào đệm.
Có lẽ vì để đồng đều nên một bên tóc cũng đã cạo sạch, hiện giờ tóc không có, không thể nói là khó coi nhưng sắc mặt không tốt như vậy, thêm không có tóc che, tinh thần cả người anh có vẻ không được tốt lắm.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa đi tới thì cảm thấy có người bên cạnh kéo cô lại, cô kinh ngạc cúi đầu nhìn thì thấy trợ lý Mạnh đang cẩn thận dùng tay ra hiệu với cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực, lúc này Vu Kỳ đang ở bên trong, cái người trợ lý Mạnh làm như vậy không sợ bị Vu Kỳ nhìn thấy sao?
Trợ lý Mạnh vừa khoát tay vừa chớp mắt.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng hiểu ra, vội lùi về sau mấy bước.
Lúc này trợ lý Mạnh mới nhỏ giọng nói: “Cô Đỗ, những chỗ khác của anh Vu đều tốt, chỉ là ánh mắt…”
Trợ lý Mạnh khua chân múa tay: “Nguyên nhân cụ thể bác sĩ vẫn đang kiểm tra, không biết là tạm thời hay là… Cô Đỗ phải khuyên nhủ anh Vu, lúc này ngược lại không thể gấp gáp…”
Đỗ Tiểu Nhiễm bị bất ngờ, vội vã nhìn vào phía trong phòng bệnh, quả thật nhìn thấy bộ dạng anh có chút khác lạ.
Sẽ không thật sự có di chứng đấy chứ?
Tâm tình vô cùng phức tập, lúc đầu trong lòng cảm thấy anh bị thương là phải vì cưỡng ép mình tới đây, rõ ràng là ông trời muốn trừng phạt anh!
Nhưng tại sao khi đó anh lại cứu mình….
Khiến cô giờ muốn vui sướng khi người gặp họa cũng không làm được, ngược lại thấy anh như vậy cũng khó chịu theo.
Lúc đi tới, chắc là anh nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Trước kia ánh mắt rất vui vẻ khi nhìn thấy cô, lần này không nhìn sang mà là di chuyển cả khuôn mặt về phía cô.
“Em không bị thương gì chứ?”
Không ngời tới câu đầu tiên anh nói là lại hỏi cái này, Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng nói: “Không có, tôi rất khỏe.”
Chưa từ bỏ ý định quơ quơ tay trước mặt anh, quơ trên quơ dưới, có lẽ không khí di chuyển khiến anh phát hiện.
Rõ ràng liếc nhìn tròng mắt chẳng có vấn đề gì, nhưng sao lại không nhìn thấy?
Đầu anh nghiêng qua một bên, giống như muốn cố gắng trông rõ cô.
Cuối cùng anh đưa tay ra.
Theo bản năng, Đỗ Tiểu Nhiễm liền bỏ tay vào trong lòng bàn tay anh.
Anh nhanh chóng cầm lấy tay cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm hối hận, mí mặt giật giật, hoàn toàn không biết mình làm sao, thế mà lại làm ra chuyện như vậy!
Dường như tâm tình anh khá hơn một chút, “Em không sao là tốt rồi, đôi mắt tôi vẫn đang kiểm tra, vốn là muốn nhanh chóng kết hôn, như bây giờ có thể phải chờ một thời gian.”
“À…” Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn không biết nên nói cái gì, “Anh, trước tiên anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe đã…”
“Bộ đạng đầu trọc của tôi có dọa người không?”
“Không dọa người.” Đỗ Tiểu Nhiễm từ trên ghế đứng dậy, nhìn đỉnh đầu anh tò mò nói: “Nhưng trên đầu anh có một vết sẹo do phẫu thuật, không biết sau này tóc có thể mọc ra hay không, tôi xem một chút nào… Sẹo nửa vòng cung.”
Khua tay trước mặt anh, lại nghĩ tới anh không thấy được vội đổi thành nói: “Một vòng như bàn tay, vết thương còn đau không?”
“Không đau lắm.” Anh cười cười.
Ánh mắt vẫn như trước kia, chỉ là không có ánh sáng như trước.
Đỗ Tiểu Nhiễm không yên ngồi xuống lần nữa, trước kia cô chắc là sẽ không đón nhận ánh mắt nhìn của anh, cũng tuyệt đối không muốn chủ động nhìn anh.
Nhưng bây giờ biết anh không nhìn thấy, giờ nhìn về phía anh cô không còn kiêng kỵ giống như trước.
“Anh đừng nghĩ gì cả, hiện tại quan trọng nhất chính là phải dưỡng tốt thân thể, chắc mắt chỉ là tạm thời, anh đừng nóng vội, nghỉ ngơi nhiều thân thể khôi phục tốt rồi thì có lẽ ánh mắt cũng nhanh chóng khỏi.”
Nói xong lại nghĩ tới gì đó, Đỗ Tiểu Nhiễm do dự, nhìn đôi môi anh không có chút huyết sắc, khẽ thở dài: “Anh cũng đừng lo lắng chuyện ở chỗ này, ngày hôm qua tôi giúp anh xử lý một ít rồi, có lẽ mặc dù những thứ đó tôi không phải là rất am hiểu, nhưng có trợ lý Mạnh và một dì mập mạp giúp đỡ tôi….”
Song rất kỳ cục, còn tưởng rằng cần anh xử lý giải quyết phải là những chuyện to lớn một chút, không nghĩ tới bây giờ những chuyện tìm tới để cô xử lý lại là chuyện nội bộ.
Hơn nữa rất nhiều chuyện nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, rất có cảm giác là người phụ nữ làm chủ gia đình.
Chẳng lẽ trước kia anh đều làm những việc này?
“Cái dì mập mạp kia nói với tôi rất nhiều.” Hiện giờ Đỗ Tiểu Nhiễm có cảm giác như xuyên không, bẻ ngón tay nói với anh: “Nói nhà họ Vu anh rất lợi hại, đã trải qua rất nhiều biến đổi, những người làm việc kia có rất nhiều người từng chịu ơn nhà họ Vu, rất nhiều người mấy đời đều làm việc vì nhà họ Vu. Còn có ngoại trừ nhà họ Vu thì có nhà ông bà ngoại, nhà họ Vu rất nhiều phép tắc, ví dụ như trước kia con cháu nhà họ Vu không thể đánh bài không thể cưới vợ bé, bây giờ thì là không cho phép hút thuốc phiện không cho phép lấy diễn viên, nhưng không cho phép lấy diễn viên, chắc là chỉ không thể theo đuổi…”
Thật ra thì dì mập mạp đó nói rất nhiều so với những điều này, những thứ kia đều là nói xấu, quan trọng nhất là sau cùng di mập mạp nói về vấn đề sinh đẻ, cái gì mà mấy năm nhà họ Vu rất cô đơn, theo đó rất nhiều người lớn trong nhà cũng gấp gáp, bây giờ mong cô nhanh chóng gả vào để sinh con đẻ cái.
Còn nói bên này chủ nhà Vu Kỳ vẫn im hơi lặng tiếng, bên kia Vu Lân lại là một công tử ăn chơi.
Mặc dù không hiểu tại sao Vu Lân lại thành công tử ăn chơi, nhưng mà nếu cô gả vào tác dụng sinh con đẻ cái là không chạy đi đâu được.
“Còn nói nhà họ Vu sau này mới dời tới đây, nguyên quán trước kia là ở đất Thục, những điều này vẫn là lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Cô nhớ kể lại xong thì thấy anh mỉm cười, tay vẫn nắm tay cô, “Em nói dì mập là thím Thẩm, bà ấy vẫn mong đợi ở đây có thể có đứa bé cho bà ấy chăm sóc.”
Nhìn vẻ mặt anh không tệ, Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được hỏi: “Không phải lúc thím Lưu còn trẻ từng nuôi nấng anh đấy chứ?”
“Không phải đâu, tôi là được ông nội nuôi lớn.” Vu Kỳ nói xong đưa một tay ra, nâng giữa không trung không biết muốn làm gì.
Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc hỏi anh: “Anh làm sao vậy, là khát nước à?”
“Không phải, tôi muốn sờ mặt em.”
Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng, “Tôi cũng đã lớn như vậy, tại sao phải để anh sờ mặt.”
Anh cười, “Tôi rất vui, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên em bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với tôi.”
“Vậy là anh liền muốn sờ mặt sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm cầm tay đang treo lơ lửng giữa không của anh, đẩy trở về: “Anh cũng đã bị như vậy mà không thể ngoan ngoãn một chút.”
Hoặc ít hoặc nhiều có phần áy náy, nhưng vừa nghĩ lại thì cảm thấy mình áy náy cái lông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.