Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ
Chương 30
Kim Đại
22/06/2017
Đỗ Tiểu Nhiễm theo xe về đến thành phố D, chỗ này vẫn là lần đầu tiên cô tới.
Mặc dù trước kia có bạn học ở thành phố D, nhưng hiện giờ cô không dám liên lạc với người ta. lequydoon
Đầu tiên cô xuống xe, thật may là trong túi có không ít tiền, bụng hơi đói, cô đi tìm chỗ ăn trước, cuối cùng mới tìm khách sạn gần đó để ở.
Nhưng lúc đăng kí chứng minh thư, trong lòng rất lo lắng, sợ Vu Kỳ sẽ biết tình hình của mình.
Song nói như vậy, mình cũng không phải là tội phạm trốn trại gì, loại hệ thống thông tin mạng cũng không lập tức bắt được tin tức của mình đấy chứ?
Thời gian còn lại Đỗ Tiểu Nhiễm mua một tờ báo địa phương, đúng thời điểm vừa tốt nghiệp đại học, các loại tuyển dụng nhiều vô kể.
Thành phố D cũng coi như phát triển, cơ hội tìm việc rất nhiều, nhưng cô biết mình làm không lâu dài, quan trọng hơn chính là bằng tốt nghiệp giấy tờ gì đó cô không mang theo trên người, chỉ sợ tìm công việc tốt cũng không dễ dàng, cuối cùng cô chọn tìm việc thời gian ngắn.
Gọi điện thoại qua rồi chờ thời gian phỏng vấn, không nghĩ tới phỏng vấn lần đầu tiên, gần như không hỏi gì cô, lập tức nhiệt tình tuyển cô.
Đó là một cửa hàng bán bánh ngọt, mở tiệm hình như là một phú đại nhị nhãn rỗi, dù sao kể từ khi cô vào làm việc còn chưa từng nhìn thấy ông chủ lần nào.
Trong cửa hàng trang trí vô cùng đáng yêu, trên lầu buôn bán hàng tốt, những nhãn hiệu xa xỉ đắt đỏ nhất thế giới bày ở một chỗ, vừa mới nghĩ cũng biết tiền thuê chắc đủ để líu lưỡi không nói nên lời. Không nghĩ tới thế mà ông chủ không quan tâm đến tình hình buôn bán trong tiệm, rất vô tư để mặc cho nhân viên trong tiệm nhàn hạ ‘câu cá.’
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết sao mình được coi trọng, vốn tưởng rằng công việc này mệt chết đi được, không nghĩ tới lúc thật sự làm việc, lại phát hiện phần lớn thời gian đều nhàn rỗi ngẩn người.
Trong cửa tiệm cũng không có quy định gì đáng nói, muốn làm thì làm, đói bụng rồi có thể tùy tiện lấy bánh ngọt trong tủ mà ăn, khát thì có thể tự mình pha café uống, quả thực vừa nghĩ người mướn quá rảnh rỗi.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có tốp năm tốp ba khách, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đỗ Tiểu Nhiễm tìm phòng gần đó để ở.
Nhưng khi nỗi lo ban đầu qua đi, sau lúc cảm giác được an toàn cô lại phát hiện mình thế mà có chút là lạ.
Cho dù chơi mấy trò chơi trên điện thoại, dạo quanh rất nhiều diễn đàn vẫn cảm thấy trống vắng.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng cuộc sống trước kia cũng như vậy, cho dù là có bạn cùng phòng, tất cả mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng trước kia chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ.
Trước kia nghe nói gì mà cô đơn như chó con, còn cảm thấy lời đó rất đáng chế nhạo, hiện giờ nghe lại thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Có lần ngủ thẳng đến nửa đêm, không biết vì sao lại tỉnh, trong căn phòng yên tĩnh cô không biết làm sao chợt nhớ tới có lần cô đi dạo với Vu Kỳ, lúc đi tới bên cạnh con lạc đà Alpaca, lạc đà Alpaca vừa thấy anh thì bỏ chạy.
“Tên khốn kia….” Cô buồn bực nghĩ, “Bệnh thần kinh hoang tưởng, còn bắt nạt cả lạc đà Alpaca…”
Nhắm mắt lại nhưng phát hiện nụ cười của anh ta như đang ở trước mắt…
Rõ ràng một người không thích cười như vậy, nhưng lúc nào thấy cô cũng bật người trong nháy mắt….
Haizzz, dù sao cũng không quan hệ gì với cô nữa.
Đỗ Tiểu Nhiễm cố gắng làm phai mờ những chuyện kia, từng bước làm quen với hoàn cảnh mới, mỗi ngày đường đi chỉ có hai điểm cố định, không phải tới cửa hàng bánh ngọt làm việc thì chính là trở về phòng đọc sách, nghỉ ngơi.
Như vậy trôi qua một tuần lễ, mọi thứ đều gió êm sóng lặng, Đỗ Tiểu Nhiễm chợt có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi làm việc rõ ràng tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả mấy cô gái làm việc chung cũng thấy kinh ngạc, nói, “Ái chà, hôm nay Tiểu Nhiễm cô rất thích cười nhé.”
“Vậy sao.” Đỗ Tiểu Nhiễm cười híp mắt.
Cô gái bên cạnh cầm một miếng bánh cake đen đưa một miếng cho Đỗ Tiểu Nhiễm, “Lát nữa muốn đi xem trang điểm hay không, nghe nói bên kia có hoạt động gì đó.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn qua trong cửa hàng, mặc dù nhìn ông chủ như không quan tâm nhưng dù sao cô cũng vừa mới tới làm, sao có thể rảnh rỗi như mấy nhân viên kỳ cựu kia được, nên trả lời: “Tôi không đi, tôi cũng ít dùng những thứ kia.”
“Cô đúng là rất ít dùng, bình thường ngay cả son môi cũng chẳng thấy cô tô, nhưng tuổi trẻ sao lại vậy, là cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đấy.”
Đỗ Tiểu Nhiễm vội cười nói: “Gì mà cô gái nhỏ, qua hai năm nữa kết hôn cũng xem như là kết hôn muộn đó.”
“Vậy thì chớ trì hoãn.” Một chị đồng nghiệp, vẻ mặt vui vẻ nói cô: “Em ấy à, gặp phải người đàn ông tốt thì mau chóng nắm lấy, cũng đừng vờ không biết! Các cô gái như các em có đôi khi đầu óc không linh hoạt, lúc nào cũng tính toán cả chuyện nhỏ nhặt, thật ra thì đàn ông chỉ cần đối xử tốt với em, xài tiền cho em, em còn mưu cầu gì nữa đây?”
Nói xong những người đó cười cười nói nói đi ra ngoài.
Lúc này trong cửa hàng vắng vẻ vô cùng, hôm nay không phải là chủ nhật, cả khu buôn bán đều thưa thớt người, quan trọng là mặt hàng phía trước không giống nhau, phần lớn đều là hàng xa xỉ phẩm cao cấp, túi xách giày dép hàng hiệu gì đó, cho nên liên lụy tới cửa hàng bánh ngọt của bọn họ cũng vắng tanh. Truyện bên Lê&Quý(Đôn
Đỗ Tiểu Nhiễm thấy ít khách vội thu dọn bàn ghế, thật sự là một người khách cũng không có. Cuối cùng rảnh rỗi nhàm chán cô tìm góc ngồi cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại di động.
Lúc nãy cô mới tải trò chơi chém hoa quả, đang ngồi chơi thì thấy cửa tiệm có tiếng động, cô vội ngẩng đầu lên, nhiệt tình nói, “Xin chào ngài.”
Trong phòng phía đằng trước có chậu cây cảnh che chắn, lúc cô đi vòng ra bên ngoài, trong nháy mắt cả người ngẩn ngơ.
Vốn trong cửa hàng vắng vẻ, lúc này có một người đang ngồi, đầu người nọ không quay về phía cô mà là đang nhìn tủ bánh, dáng vẻ như đang chọn lựa bánh ở trong đó.
Giọng nói của Đỗ Tiểu Nhiễm bị nghẹn trong cổ họng, thân thể càng căng cứng.
Cả người sợ hãi lùi về sau một bước.
Hoàn toàn không ngờ tới anh thế mà dùng cách như ảo thuật xuất hiện ở chỗ này!Quan trọng là anh xuất hiện thì xuất hiện, nhưng sao vẻ mặt có thể bình tĩnh đến vậy, trong tưởng tượng vẻ mặt anh nên kích động, căm hận khi tìm được cô, nắm tay cô tức giận mắng sao cô có thể tự mình chạy trốn….
Nhưng đầu óc cô nghĩ ra rất nhiều hình ảnh kinh khủng, lại không có cảnh nào như vậy.
Anh bình tĩnh tự nhiên như thế ngồi đó, không có dáng vẻ kích động gấp gáp.
Mà là yên lặng chờ cô đi tới.
Anh quá ung dung thản nhiên, Đỗ Tiểu Nhiễm không tránh khỏi nhìn ra ngoài cửa hàng, lúc này bên ngoài cửa hàng vô cùng vắng vẻ, những người bảo vệ anh cũng không tới đây, xem ra là một mình anh tới.
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới bước về trước hai bước, đi tới trước mặt anh.
Mấy ngày không gặp, tóc của anh dài ra một chút.
Lúc cô đi tới anh rất tùy ý dựa vào trên ghế salon, ngón tay khẽ vuốt ve tay vịn, hỏi cô rất nhẹ nhàng: “Giải sầu đủ chưa?”
Đỗ Tiểu Nhiễm chột dạ, nhanh chóng hung hăng trả lời anh, “Còn anh, mắt anh thấy được? Anh là một tên lường gạt, anh lợi dụng tôi mềm lòng để lừa gạt tôi! Anh cái người…”
“Hèn hạ?” Anh cau mày, “Mục đích không trong sáng? Vô sỉ?”
Anh khẽ cười, “Có thể tức giận, cũng đã bảy ngày, đủ để em xả hết giận rồi chứ.”
Đưa tay chỉ vào vị trí trước mặt mình, “Đừng đứng nữa, em cũng không phải thật sự được thuê để làm nhân viên cửa hàng, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nghe lời này mặt đỏ au, trong nháy mắt cái gì cũng hiểu, không trách được người khác tìm công việc khó khắn đến thế, cho dù tìm được cũng phải thử việc nếm đủ loại cực khổ cả tháng, còn mình ngày ngày mơ mơ màng màng ăn bánh ngọt…
Thì ra ông chủ phú đại nhị chính là vị trước mắt này!
Có chút khó tin nhìn anh, điều này cũng không tránh khỏi quá trùng hợp, “Sao tôi lại chạy đến chỗ này… Cái tiệm này…”
“Còn có thể tại sao?” Anh nhìn cô cười một tiếng, “Biết em muốn tới chỗ này nộp đơn, tôi dứt khoát mua lại chỗ này, chớ tức giận, ngồi xuống đi, đã rất lâu rồi không gặp em.”
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới ngồi đối diện anh, “Anh thật đúng là âm hồn không tan.”
“Ngoại trừ mắng tôi, em không có điều gì khác để nói sao?” Anh cười cười cẩn thận quan sát cô: “Cũng may em không gầy đi.”
“Tại sao tôi lại gầy.” Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận, “Anh đừng vui vẻ quá, anh cho rằng đây là trong núi, anh có thể tùy tiện trói tôi mang về! Anh có tin vừa động tới tôi, tôi lập tức kêu người hay không!”
Cô nói xong đứng lên đi ra ngoài, vốn đang lo lắng anh sẽ đuổi theo ra đây dây dưa với mình, nhưng thấy anh chỉ chầm chậm đứng dậy, giữa lúc đó vẫn không quên cầm điện thoại vừa rơi xuống giúp cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm càng lo lắng, thấy anh đưa điện thoại tới cô vội dừng bước lại, hỏi: “Anh lại đang tính toán gì đó?”
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, người của anh đứng chặn mình ở bên ngoài?
Chờ đợi mình đi ra ngoài hả?
Hay là làm sao?
Nếu không anh chẳng thể nào không sợ hãi như vậy mà để mặc cho mình đi ra ngoài.
Anh không để ý tới lời cô nói, cầm điện thoại di động trả lại cho cô, sau đó theo hướng của cô tiếp tục đi ra bên ngoài.
Cái khu buôn bán này rất lớn, bên trong trang hoàng tráng lệ đẹp đẽ.
Da đầu Đỗ Tiểu Nhiễm cũng thấy tê dại theo, chờ lúc đi ra bên ngoài cũng không thấy những người hung tợn dã man đâu, cô vẫn còn rất lo lắng, không nhịn được nhìn hai bên đường.
Tất cả cảnh tượng đều bình thường, không có chút đặc biệt, người đi trên đường cũng chính xác là những người đi đường.
Cô không nhịn được buồn bực, nhìn vào mặt anh.
Lúc này Vu Kỳ mới chậm rãi mở miệng, “Sau khi em đi tôi có kiểm điểm lại mình, tôi nghĩ là tôi ép em quá, cho nên bây giờ em muốn làm gì cũng đều có thể.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nửa tin nửa ngờ, “Anh… Xác định?”
Thấy anh nghiêm túc gật đầu, Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh khiến cho hồ đồ.
Người này thật sự là người trước đây dụ dỗ lừa gạt mình, còn dùng kỹ xảo đặc biệt để làm mình đồng cảm sao?
Thật sự là bị anh lừa gạt nhiều lần rồi, cô không dám tin anh ngay lập tức.
“Anh đừng tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ mềm lòng!” Đỗ Tiểu Nhiễm kiên quyết nói: “Anh biết anh sắp dọa tôi sợ muốn chết không, vì trốn tránh anh tôi như một tên tội phạm trốn trại. Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, bất kể là ở tiệm bánh hay phòng ở đều không được bình yên, ban ngày như vậy còn chưa tính, ban đêm còn nằm mơ thấy anh, anh như con chó điên chạy đuổi theo tôi….”
“Con chó kia đáng yêu không? Trêu chọc em vui không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nói cho anh biết, “Thích tuyệt đối là không có, ghê tởm là một đống lớn, ghẻ lở không nói, vừa chạy nước miếng vừa bay tung tóe khắp nơi!”
Nói xong còn không nhịn được làm mặt quỷ với anh.
Vu Kỳ cũng cười, đưa tay siết chặt mặt cô: “Bản thân tôi cũng nằm mơ thấy bộ dạng con thỏ nhỏ co quắp người chờ tôi tới ăn.”
Mặc dù trước kia có bạn học ở thành phố D, nhưng hiện giờ cô không dám liên lạc với người ta. lequydoon
Đầu tiên cô xuống xe, thật may là trong túi có không ít tiền, bụng hơi đói, cô đi tìm chỗ ăn trước, cuối cùng mới tìm khách sạn gần đó để ở.
Nhưng lúc đăng kí chứng minh thư, trong lòng rất lo lắng, sợ Vu Kỳ sẽ biết tình hình của mình.
Song nói như vậy, mình cũng không phải là tội phạm trốn trại gì, loại hệ thống thông tin mạng cũng không lập tức bắt được tin tức của mình đấy chứ?
Thời gian còn lại Đỗ Tiểu Nhiễm mua một tờ báo địa phương, đúng thời điểm vừa tốt nghiệp đại học, các loại tuyển dụng nhiều vô kể.
Thành phố D cũng coi như phát triển, cơ hội tìm việc rất nhiều, nhưng cô biết mình làm không lâu dài, quan trọng hơn chính là bằng tốt nghiệp giấy tờ gì đó cô không mang theo trên người, chỉ sợ tìm công việc tốt cũng không dễ dàng, cuối cùng cô chọn tìm việc thời gian ngắn.
Gọi điện thoại qua rồi chờ thời gian phỏng vấn, không nghĩ tới phỏng vấn lần đầu tiên, gần như không hỏi gì cô, lập tức nhiệt tình tuyển cô.
Đó là một cửa hàng bán bánh ngọt, mở tiệm hình như là một phú đại nhị nhãn rỗi, dù sao kể từ khi cô vào làm việc còn chưa từng nhìn thấy ông chủ lần nào.
Trong cửa hàng trang trí vô cùng đáng yêu, trên lầu buôn bán hàng tốt, những nhãn hiệu xa xỉ đắt đỏ nhất thế giới bày ở một chỗ, vừa mới nghĩ cũng biết tiền thuê chắc đủ để líu lưỡi không nói nên lời. Không nghĩ tới thế mà ông chủ không quan tâm đến tình hình buôn bán trong tiệm, rất vô tư để mặc cho nhân viên trong tiệm nhàn hạ ‘câu cá.’
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết sao mình được coi trọng, vốn tưởng rằng công việc này mệt chết đi được, không nghĩ tới lúc thật sự làm việc, lại phát hiện phần lớn thời gian đều nhàn rỗi ngẩn người.
Trong cửa tiệm cũng không có quy định gì đáng nói, muốn làm thì làm, đói bụng rồi có thể tùy tiện lấy bánh ngọt trong tủ mà ăn, khát thì có thể tự mình pha café uống, quả thực vừa nghĩ người mướn quá rảnh rỗi.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có tốp năm tốp ba khách, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đỗ Tiểu Nhiễm tìm phòng gần đó để ở.
Nhưng khi nỗi lo ban đầu qua đi, sau lúc cảm giác được an toàn cô lại phát hiện mình thế mà có chút là lạ.
Cho dù chơi mấy trò chơi trên điện thoại, dạo quanh rất nhiều diễn đàn vẫn cảm thấy trống vắng.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng cuộc sống trước kia cũng như vậy, cho dù là có bạn cùng phòng, tất cả mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng trước kia chưa từng cảm thấy cô đơn như bây giờ.
Trước kia nghe nói gì mà cô đơn như chó con, còn cảm thấy lời đó rất đáng chế nhạo, hiện giờ nghe lại thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Có lần ngủ thẳng đến nửa đêm, không biết vì sao lại tỉnh, trong căn phòng yên tĩnh cô không biết làm sao chợt nhớ tới có lần cô đi dạo với Vu Kỳ, lúc đi tới bên cạnh con lạc đà Alpaca, lạc đà Alpaca vừa thấy anh thì bỏ chạy.
“Tên khốn kia….” Cô buồn bực nghĩ, “Bệnh thần kinh hoang tưởng, còn bắt nạt cả lạc đà Alpaca…”
Nhắm mắt lại nhưng phát hiện nụ cười của anh ta như đang ở trước mắt…
Rõ ràng một người không thích cười như vậy, nhưng lúc nào thấy cô cũng bật người trong nháy mắt….
Haizzz, dù sao cũng không quan hệ gì với cô nữa.
Đỗ Tiểu Nhiễm cố gắng làm phai mờ những chuyện kia, từng bước làm quen với hoàn cảnh mới, mỗi ngày đường đi chỉ có hai điểm cố định, không phải tới cửa hàng bánh ngọt làm việc thì chính là trở về phòng đọc sách, nghỉ ngơi.
Như vậy trôi qua một tuần lễ, mọi thứ đều gió êm sóng lặng, Đỗ Tiểu Nhiễm chợt có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi làm việc rõ ràng tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả mấy cô gái làm việc chung cũng thấy kinh ngạc, nói, “Ái chà, hôm nay Tiểu Nhiễm cô rất thích cười nhé.”
“Vậy sao.” Đỗ Tiểu Nhiễm cười híp mắt.
Cô gái bên cạnh cầm một miếng bánh cake đen đưa một miếng cho Đỗ Tiểu Nhiễm, “Lát nữa muốn đi xem trang điểm hay không, nghe nói bên kia có hoạt động gì đó.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn qua trong cửa hàng, mặc dù nhìn ông chủ như không quan tâm nhưng dù sao cô cũng vừa mới tới làm, sao có thể rảnh rỗi như mấy nhân viên kỳ cựu kia được, nên trả lời: “Tôi không đi, tôi cũng ít dùng những thứ kia.”
“Cô đúng là rất ít dùng, bình thường ngay cả son môi cũng chẳng thấy cô tô, nhưng tuổi trẻ sao lại vậy, là cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp đấy.”
Đỗ Tiểu Nhiễm vội cười nói: “Gì mà cô gái nhỏ, qua hai năm nữa kết hôn cũng xem như là kết hôn muộn đó.”
“Vậy thì chớ trì hoãn.” Một chị đồng nghiệp, vẻ mặt vui vẻ nói cô: “Em ấy à, gặp phải người đàn ông tốt thì mau chóng nắm lấy, cũng đừng vờ không biết! Các cô gái như các em có đôi khi đầu óc không linh hoạt, lúc nào cũng tính toán cả chuyện nhỏ nhặt, thật ra thì đàn ông chỉ cần đối xử tốt với em, xài tiền cho em, em còn mưu cầu gì nữa đây?”
Nói xong những người đó cười cười nói nói đi ra ngoài.
Lúc này trong cửa hàng vắng vẻ vô cùng, hôm nay không phải là chủ nhật, cả khu buôn bán đều thưa thớt người, quan trọng là mặt hàng phía trước không giống nhau, phần lớn đều là hàng xa xỉ phẩm cao cấp, túi xách giày dép hàng hiệu gì đó, cho nên liên lụy tới cửa hàng bánh ngọt của bọn họ cũng vắng tanh. Truyện bên Lê&Quý(Đôn
Đỗ Tiểu Nhiễm thấy ít khách vội thu dọn bàn ghế, thật sự là một người khách cũng không có. Cuối cùng rảnh rỗi nhàm chán cô tìm góc ngồi cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại di động.
Lúc nãy cô mới tải trò chơi chém hoa quả, đang ngồi chơi thì thấy cửa tiệm có tiếng động, cô vội ngẩng đầu lên, nhiệt tình nói, “Xin chào ngài.”
Trong phòng phía đằng trước có chậu cây cảnh che chắn, lúc cô đi vòng ra bên ngoài, trong nháy mắt cả người ngẩn ngơ.
Vốn trong cửa hàng vắng vẻ, lúc này có một người đang ngồi, đầu người nọ không quay về phía cô mà là đang nhìn tủ bánh, dáng vẻ như đang chọn lựa bánh ở trong đó.
Giọng nói của Đỗ Tiểu Nhiễm bị nghẹn trong cổ họng, thân thể càng căng cứng.
Cả người sợ hãi lùi về sau một bước.
Hoàn toàn không ngờ tới anh thế mà dùng cách như ảo thuật xuất hiện ở chỗ này!Quan trọng là anh xuất hiện thì xuất hiện, nhưng sao vẻ mặt có thể bình tĩnh đến vậy, trong tưởng tượng vẻ mặt anh nên kích động, căm hận khi tìm được cô, nắm tay cô tức giận mắng sao cô có thể tự mình chạy trốn….
Nhưng đầu óc cô nghĩ ra rất nhiều hình ảnh kinh khủng, lại không có cảnh nào như vậy.
Anh bình tĩnh tự nhiên như thế ngồi đó, không có dáng vẻ kích động gấp gáp.
Mà là yên lặng chờ cô đi tới.
Anh quá ung dung thản nhiên, Đỗ Tiểu Nhiễm không tránh khỏi nhìn ra ngoài cửa hàng, lúc này bên ngoài cửa hàng vô cùng vắng vẻ, những người bảo vệ anh cũng không tới đây, xem ra là một mình anh tới.
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới bước về trước hai bước, đi tới trước mặt anh.
Mấy ngày không gặp, tóc của anh dài ra một chút.
Lúc cô đi tới anh rất tùy ý dựa vào trên ghế salon, ngón tay khẽ vuốt ve tay vịn, hỏi cô rất nhẹ nhàng: “Giải sầu đủ chưa?”
Đỗ Tiểu Nhiễm chột dạ, nhanh chóng hung hăng trả lời anh, “Còn anh, mắt anh thấy được? Anh là một tên lường gạt, anh lợi dụng tôi mềm lòng để lừa gạt tôi! Anh cái người…”
“Hèn hạ?” Anh cau mày, “Mục đích không trong sáng? Vô sỉ?”
Anh khẽ cười, “Có thể tức giận, cũng đã bảy ngày, đủ để em xả hết giận rồi chứ.”
Đưa tay chỉ vào vị trí trước mặt mình, “Đừng đứng nữa, em cũng không phải thật sự được thuê để làm nhân viên cửa hàng, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nghe lời này mặt đỏ au, trong nháy mắt cái gì cũng hiểu, không trách được người khác tìm công việc khó khắn đến thế, cho dù tìm được cũng phải thử việc nếm đủ loại cực khổ cả tháng, còn mình ngày ngày mơ mơ màng màng ăn bánh ngọt…
Thì ra ông chủ phú đại nhị chính là vị trước mắt này!
Có chút khó tin nhìn anh, điều này cũng không tránh khỏi quá trùng hợp, “Sao tôi lại chạy đến chỗ này… Cái tiệm này…”
“Còn có thể tại sao?” Anh nhìn cô cười một tiếng, “Biết em muốn tới chỗ này nộp đơn, tôi dứt khoát mua lại chỗ này, chớ tức giận, ngồi xuống đi, đã rất lâu rồi không gặp em.”
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới ngồi đối diện anh, “Anh thật đúng là âm hồn không tan.”
“Ngoại trừ mắng tôi, em không có điều gì khác để nói sao?” Anh cười cười cẩn thận quan sát cô: “Cũng may em không gầy đi.”
“Tại sao tôi lại gầy.” Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận, “Anh đừng vui vẻ quá, anh cho rằng đây là trong núi, anh có thể tùy tiện trói tôi mang về! Anh có tin vừa động tới tôi, tôi lập tức kêu người hay không!”
Cô nói xong đứng lên đi ra ngoài, vốn đang lo lắng anh sẽ đuổi theo ra đây dây dưa với mình, nhưng thấy anh chỉ chầm chậm đứng dậy, giữa lúc đó vẫn không quên cầm điện thoại vừa rơi xuống giúp cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm càng lo lắng, thấy anh đưa điện thoại tới cô vội dừng bước lại, hỏi: “Anh lại đang tính toán gì đó?”
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, người của anh đứng chặn mình ở bên ngoài?
Chờ đợi mình đi ra ngoài hả?
Hay là làm sao?
Nếu không anh chẳng thể nào không sợ hãi như vậy mà để mặc cho mình đi ra ngoài.
Anh không để ý tới lời cô nói, cầm điện thoại di động trả lại cho cô, sau đó theo hướng của cô tiếp tục đi ra bên ngoài.
Cái khu buôn bán này rất lớn, bên trong trang hoàng tráng lệ đẹp đẽ.
Da đầu Đỗ Tiểu Nhiễm cũng thấy tê dại theo, chờ lúc đi ra bên ngoài cũng không thấy những người hung tợn dã man đâu, cô vẫn còn rất lo lắng, không nhịn được nhìn hai bên đường.
Tất cả cảnh tượng đều bình thường, không có chút đặc biệt, người đi trên đường cũng chính xác là những người đi đường.
Cô không nhịn được buồn bực, nhìn vào mặt anh.
Lúc này Vu Kỳ mới chậm rãi mở miệng, “Sau khi em đi tôi có kiểm điểm lại mình, tôi nghĩ là tôi ép em quá, cho nên bây giờ em muốn làm gì cũng đều có thể.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nửa tin nửa ngờ, “Anh… Xác định?”
Thấy anh nghiêm túc gật đầu, Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh khiến cho hồ đồ.
Người này thật sự là người trước đây dụ dỗ lừa gạt mình, còn dùng kỹ xảo đặc biệt để làm mình đồng cảm sao?
Thật sự là bị anh lừa gạt nhiều lần rồi, cô không dám tin anh ngay lập tức.
“Anh đừng tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ mềm lòng!” Đỗ Tiểu Nhiễm kiên quyết nói: “Anh biết anh sắp dọa tôi sợ muốn chết không, vì trốn tránh anh tôi như một tên tội phạm trốn trại. Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, bất kể là ở tiệm bánh hay phòng ở đều không được bình yên, ban ngày như vậy còn chưa tính, ban đêm còn nằm mơ thấy anh, anh như con chó điên chạy đuổi theo tôi….”
“Con chó kia đáng yêu không? Trêu chọc em vui không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nói cho anh biết, “Thích tuyệt đối là không có, ghê tởm là một đống lớn, ghẻ lở không nói, vừa chạy nước miếng vừa bay tung tóe khắp nơi!”
Nói xong còn không nhịn được làm mặt quỷ với anh.
Vu Kỳ cũng cười, đưa tay siết chặt mặt cô: “Bản thân tôi cũng nằm mơ thấy bộ dạng con thỏ nhỏ co quắp người chờ tôi tới ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.