Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ
Chương 49
Kim Đại
29/06/2017
Cũng không thể nói là từ xa lạ đến quen thuộc, song bây giờ lúc mở cửa nhìn thấy Vu Kỳ, Đỗ
Tiểu Nhiễm sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, người kia rất tự nhiên thích hợp xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Nhưng tính tình vẫn còn rất gia trưởng, chỉ là khá hơn hồi trước một chút, biết tôn trọng ý kiến của cô.
Những chuyện yêu nhau rồi kết hôn, dường như thời gian trôi qua nhanh hơn trước, cũng đã tổ chức, chẳng qua hôn lễ chỉ mới tiến hành một nửa đã kết thúc. Ngày đó Đỗ Tiểu Nhiễm ăn xong cơm tối đang ngồi trên salon xem chương trình nghệ thuật, thì cảm thấy hình như Vu Kỳ nhìn mình rất lâu, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn người kia: “Anh không xem tivi nhìn em làm gì?”
“Em nói xem lúc nào thì chúng ta kết hôn?” Anh hỏi câu này quá tự nhiên, thế nên mới đầu Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không kịp phản ứng.
Dừng một lát Đỗ Tiểu Nhiễm mới nói: “Anh xác định còn muốn?”
Lần đó gây chuyện ầm ĩ không vui, hơn nữa kinh động nhiều người như vậy.
“Em không thích nhiều người, cũng phải có nơi hưởng tuần trăng mật chứ.” Anh cười ghé sát vào cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chợt cảnh giác, lùi người về phía sau, mắng anh: “Anh đừng thừa dịp ý chí em yếu ớt mà động tay động chân.”
Lần trước thiếu chút nữa tin lời anh nói, hiện tại anh sẽ không làm khó mình, nhưng cũng chẳng biết anh học kỹ xảo trêu chọc gái ở đâu ra, rõ ràng dụ dỗ người ở khắp mọi nơi.
Lần nào cũng sẽ bất tri bất giác bị anh chiếm tiện nghi.
Anh cười vuốt xuôi cái mũi cô: “Chúng ta cũng không thể cả đời như vậy, bất kể con trai hay con gái, chúng ta như vậy cũng không có cách nào sinh người thừa kế cho nhà họ Vu.”
“Muốn em làm máy đẻ sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm cố ý trêu chọc anh, “Em thật sự chưa từng nghĩ qua chuyện sinh con, em cảm thấy hiện giờ rất tốt, tự do tự tại cũng không có người ràng buộc, nếu anh muốn sinh mà nói thì sớm nói rõ ràng một chút…..”
Anh cũng không cắt ngang lời cô mà chỉ cười híp mắt nhìn cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chỉ nói trong thoáng chốc đã không nhịn nổi nữa, dường như không thể kiềm chế bật cười, đồng thời cũng vuốt xuôi lỗ mũi anh, “Anh đó, cũng không biết phối hợp hả? Sao biết lời em nói không phải là thật?”
Anh cầm tay cô: “Em vẫn luôn muốn có một gia đình, cũng muốn có đứa bé, nếu như anh đoán không sai em muốn không chỉ một đứa.”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết nên nói cái gì, anh thế mà hiểu mình quá.
Im lặng một lúc cô nói: “Trước kia thỉnh thoảng cảm thấy mình rất có lòng tham, muốn có người yêu em, còn phải có đứa bé ngoan ngoãn, không nghĩ tới bất tri bất giác không phải là giấc mộng… Có lẽ….”
Đồng thời nhìn anh, có chút ranh ma tiến gần anh, gần đến mức như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn anh.
Lúc gần kề sát vào anh rất tự nhiên nhắm mắt lại, chờ nụ hôn của cô phủ xuống.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội cười né tránh, nhanh chóng từ trên ghế salon ngồi dậy, vừa chạy vào phòng ngủ mình vừa nói: “Còn có người nào say mê như anh nữa chứ, hôn môi cũng phải nhắm mắt lại.”
Nhưng vừa chạy được hai bước đã bị anh đuổi kịp, anh vừa đẩy cửa phòng ngủ ra vừa nghiêm túc dạy dỗ cô: “Có một số chuyện không thể mang ra đùa giỡn, phải giáo dục em một chút xíu mới được.”
Đỗ Tiểu Nhiễm biết hỏng rồi, cô hoảng sợ dứt khoát nói: “Em sai rồi, em sai rồi, anh đừng làm loạn nữa….”
Chờ đến buổi sáng Đỗ Tiểu Nhiễm mới biết chính là anh cố ý.
Buồn bực nằm trong chăn, nghe tiếng động bên ngoài biết anh đang chuẩn bị bữa ăn sáng.
Cô đỏ mặt, chờ chưa đầy một lát có tiếng mở cửa phòng ngủ, anh cho rằng cô vẫn chưa tỉnh nên rón rén đi vào.
Đỗ Tiểu Nhiễm có chút xấu hổ, cô vội giả vờ như còn đang ngủ, nhắm chặt hai mắt lại.
Anh đứng cạnh mép giường thấy cô vẫn còn ngủ say giấc cũng không đánh thức cô.
Chỉ là thấy chân cô lộ ra ngoài chăn, anh cẩn thận bỏ vào dưới chăn mỏng giúp cô.
Lúc anh đi ra mới cẩn thận cúi người hôn cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chờ sau khi anh đi ra mới mở mắt, cô lăn qua lăn lại trên giường có chút lười biếng, tuy nói là buổi sáng nhưng thật ra thì mặt trời đã mọc cao lắm rồi.
Rèm cửa sổ màu sáng có thể ngăn cảnh sắc bên ngoài, nhưng lại không ngăn được những tia sáng chói chang.
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi vào rắc đầy phòng ngủ.
Bên ngoài đã không còn tiếng động nào, chắc là anh lo đánh thức cô cho nên rất cẩn thận.
Cô nằm im một lát rồi mới từ trên giường đứng dậy mặc áo ngủ, lúc cô mở cửa phòng đi ra thì thấy Vu Kỳ đang ngồi bên cạnh bàn ăn, mặt hướng về phía phòng ngủ.
Trong nháy mắt cô mở cửa anh liền thấy cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt đi ra, “Em đi rửa mặt, anh ăn trước đi.”
Sợ anh không nghe lời lúc cô vào phòng rửa mặt, lại dặn thêm một câu: “Anh dậy sớm, đừng lần nào cũng chờ em như thế.”
Phòng ăn có cửa sổ không lớn không nhỏ, lúc này ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Chờ Đỗ Tiểu Nhiễm thu thập thỏa đáng đi ra ngoài đã thấy Vu Kỳ tắm dưới ánh mặt trời.
Trước kia mình hoàn toàn chưa từng nghĩ sau này sẽ có một ngày như vậy…
Nhưng rất lâu về trước, sau giữa trưa, cô từng thấy ánh mặt trời rắc trên người anh, khi đó cô vẫn chưa quen biết anh.
Còn bây giờ bọn họ đã trở thành một phần trong sinh mạng của nhau, vĩnh viễn không chia cách.
Hết!
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, người kia rất tự nhiên thích hợp xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Nhưng tính tình vẫn còn rất gia trưởng, chỉ là khá hơn hồi trước một chút, biết tôn trọng ý kiến của cô.
Những chuyện yêu nhau rồi kết hôn, dường như thời gian trôi qua nhanh hơn trước, cũng đã tổ chức, chẳng qua hôn lễ chỉ mới tiến hành một nửa đã kết thúc. Ngày đó Đỗ Tiểu Nhiễm ăn xong cơm tối đang ngồi trên salon xem chương trình nghệ thuật, thì cảm thấy hình như Vu Kỳ nhìn mình rất lâu, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn người kia: “Anh không xem tivi nhìn em làm gì?”
“Em nói xem lúc nào thì chúng ta kết hôn?” Anh hỏi câu này quá tự nhiên, thế nên mới đầu Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không kịp phản ứng.
Dừng một lát Đỗ Tiểu Nhiễm mới nói: “Anh xác định còn muốn?”
Lần đó gây chuyện ầm ĩ không vui, hơn nữa kinh động nhiều người như vậy.
“Em không thích nhiều người, cũng phải có nơi hưởng tuần trăng mật chứ.” Anh cười ghé sát vào cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chợt cảnh giác, lùi người về phía sau, mắng anh: “Anh đừng thừa dịp ý chí em yếu ớt mà động tay động chân.”
Lần trước thiếu chút nữa tin lời anh nói, hiện tại anh sẽ không làm khó mình, nhưng cũng chẳng biết anh học kỹ xảo trêu chọc gái ở đâu ra, rõ ràng dụ dỗ người ở khắp mọi nơi.
Lần nào cũng sẽ bất tri bất giác bị anh chiếm tiện nghi.
Anh cười vuốt xuôi cái mũi cô: “Chúng ta cũng không thể cả đời như vậy, bất kể con trai hay con gái, chúng ta như vậy cũng không có cách nào sinh người thừa kế cho nhà họ Vu.”
“Muốn em làm máy đẻ sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm cố ý trêu chọc anh, “Em thật sự chưa từng nghĩ qua chuyện sinh con, em cảm thấy hiện giờ rất tốt, tự do tự tại cũng không có người ràng buộc, nếu anh muốn sinh mà nói thì sớm nói rõ ràng một chút…..”
Anh cũng không cắt ngang lời cô mà chỉ cười híp mắt nhìn cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chỉ nói trong thoáng chốc đã không nhịn nổi nữa, dường như không thể kiềm chế bật cười, đồng thời cũng vuốt xuôi lỗ mũi anh, “Anh đó, cũng không biết phối hợp hả? Sao biết lời em nói không phải là thật?”
Anh cầm tay cô: “Em vẫn luôn muốn có một gia đình, cũng muốn có đứa bé, nếu như anh đoán không sai em muốn không chỉ một đứa.”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết nên nói cái gì, anh thế mà hiểu mình quá.
Im lặng một lúc cô nói: “Trước kia thỉnh thoảng cảm thấy mình rất có lòng tham, muốn có người yêu em, còn phải có đứa bé ngoan ngoãn, không nghĩ tới bất tri bất giác không phải là giấc mộng… Có lẽ….”
Đồng thời nhìn anh, có chút ranh ma tiến gần anh, gần đến mức như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn anh.
Lúc gần kề sát vào anh rất tự nhiên nhắm mắt lại, chờ nụ hôn của cô phủ xuống.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội cười né tránh, nhanh chóng từ trên ghế salon ngồi dậy, vừa chạy vào phòng ngủ mình vừa nói: “Còn có người nào say mê như anh nữa chứ, hôn môi cũng phải nhắm mắt lại.”
Nhưng vừa chạy được hai bước đã bị anh đuổi kịp, anh vừa đẩy cửa phòng ngủ ra vừa nghiêm túc dạy dỗ cô: “Có một số chuyện không thể mang ra đùa giỡn, phải giáo dục em một chút xíu mới được.”
Đỗ Tiểu Nhiễm biết hỏng rồi, cô hoảng sợ dứt khoát nói: “Em sai rồi, em sai rồi, anh đừng làm loạn nữa….”
Chờ đến buổi sáng Đỗ Tiểu Nhiễm mới biết chính là anh cố ý.
Buồn bực nằm trong chăn, nghe tiếng động bên ngoài biết anh đang chuẩn bị bữa ăn sáng.
Cô đỏ mặt, chờ chưa đầy một lát có tiếng mở cửa phòng ngủ, anh cho rằng cô vẫn chưa tỉnh nên rón rén đi vào.
Đỗ Tiểu Nhiễm có chút xấu hổ, cô vội giả vờ như còn đang ngủ, nhắm chặt hai mắt lại.
Anh đứng cạnh mép giường thấy cô vẫn còn ngủ say giấc cũng không đánh thức cô.
Chỉ là thấy chân cô lộ ra ngoài chăn, anh cẩn thận bỏ vào dưới chăn mỏng giúp cô.
Lúc anh đi ra mới cẩn thận cúi người hôn cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm chờ sau khi anh đi ra mới mở mắt, cô lăn qua lăn lại trên giường có chút lười biếng, tuy nói là buổi sáng nhưng thật ra thì mặt trời đã mọc cao lắm rồi.
Rèm cửa sổ màu sáng có thể ngăn cảnh sắc bên ngoài, nhưng lại không ngăn được những tia sáng chói chang.
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi vào rắc đầy phòng ngủ.
Bên ngoài đã không còn tiếng động nào, chắc là anh lo đánh thức cô cho nên rất cẩn thận.
Cô nằm im một lát rồi mới từ trên giường đứng dậy mặc áo ngủ, lúc cô mở cửa phòng đi ra thì thấy Vu Kỳ đang ngồi bên cạnh bàn ăn, mặt hướng về phía phòng ngủ.
Trong nháy mắt cô mở cửa anh liền thấy cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt đi ra, “Em đi rửa mặt, anh ăn trước đi.”
Sợ anh không nghe lời lúc cô vào phòng rửa mặt, lại dặn thêm một câu: “Anh dậy sớm, đừng lần nào cũng chờ em như thế.”
Phòng ăn có cửa sổ không lớn không nhỏ, lúc này ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Chờ Đỗ Tiểu Nhiễm thu thập thỏa đáng đi ra ngoài đã thấy Vu Kỳ tắm dưới ánh mặt trời.
Trước kia mình hoàn toàn chưa từng nghĩ sau này sẽ có một ngày như vậy…
Nhưng rất lâu về trước, sau giữa trưa, cô từng thấy ánh mặt trời rắc trên người anh, khi đó cô vẫn chưa quen biết anh.
Còn bây giờ bọn họ đã trở thành một phần trong sinh mạng của nhau, vĩnh viễn không chia cách.
Hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.