Chương 41: Bá đạo như anh
Mạc Oanh
29/07/2014
Lục Thần tức giận đến nỗi giậm chân thình thịch, làm sao anh có thể không tức giận được chứ!
Nguyên nhân là vì ngày hôm qua cô đi tham dự hoạt động gì đấy, cho nên ngày hôm sau huấn luyện xong quay về cũng không thèm quan tâm đến ăn uống, việc đầu tiên chính là tìm tin tức về cô ở trên mạng. Hơn nửa tháng không gặp, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thực sự rất nhớ.
Tin tức này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là suýt chút nữa làm cho anh tức chết rồi, nhìn chằm chằm vào người trong đoạn video trên mạng, ngọn lửa trong lòng càng thêm cháy rừng rực, nhất là nhìn thấy tên đàn ông bên cạnh cô lại dám vòng tay ôm ngang hông cô!
"Mẹ kiếp!" Lục Thần tức giận đánh một quả đấm vào chiếc bàn, lực mạnh đến nỗi tay hơi sưng đỏ.
Nhưng cũng không thèm để ý đau đớn trên tay, nổi giận tắt video kia đi, cầm điện thoại di động lên gọi cho Ôn Hoàn.
Lúc Lục Thần gọi đến Ôn Hoàn vừa mới kết thúc cảnh quay ngày hôm nay, ngồi ở trên ghế đang chờ Tiểu Lâm thu dọn đồ đạc quay về khách sạn. Đang suy nghĩ xem cảnh quay ngày mai nên diễn thế nào cho hay thì chiếc điện thoại đặt ở trên bàn trà vang lên. Liếc nhìn dãy số báo trên màn hình, khẽ cong khóe miệng, với tay ra cầm lên nhận, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói, đầu dây bên kia đã có tiếng quát nóng nảy của người nào đó: "Ôn Hoàn, thứ em mặc là cái gì, còn nữa, người đàn ông kia là ai, tay hắn ta để vào chỗ nào đấy, em hỏi xem có phải hắn ta chán sống rồi hay không, kêu hắn qua đây anh trừng trị hắn, cho hắn được như ý!"
Ôn Hoàn sửng sốt, hoàn toàn không biết lửa giận của anh từ đâu mà tới, khó hiểu hỏi: "Lục Thần, anh làm sao vậy? Anh đang nói cái gì đấy?"
"Anh làm sao, anh làm sao à, anh đang sắp điên lên rồi đây!" Lục Thần bên kia đầu dây gầm lên giận dữ: "Tối hôm qua thứ em mặc tên là gì, vậy mà cũng gọi là quần áo sao!"
Nghe vậy giờ Ôn Hoàn mới hiểu một chút, nhớ lại lời tối qua của Lục Viện, lúc này mới rõ hóa ra là chị ấy chỉ cái này, nghĩ vậy đột nhiên khẽ cười thành tiếng.
Nghe thấy cô cười, Lục Thần bên kia điện thoại càng nổi giận, giận đến nỗi la to vào điện thoại: "Ôn Hoàn!"
"Ừm, em vẫn đang nghe." Ôn Hoàn khẽ cười trả lời.
Lục Thần bên kia điện thoại nghiêm khắc nói: "Em chú ý thái độ một chút, chuyện này rất nghiêm túc, không phải cợt nhả với anh!"
"Khụ khụ." Ôn Hoàn cố nín cười, gắng sức không để cho mình bật ra tiếng cười, nói: "Vâng, em vẫn rất nghiêm túc."
Nghe cô nói như vậy, lúc này Lục Thần mới lên tiếng: "Sau này không được mặc quần áo như vậy nữa, muốn mặc cũng chỉ có thể mặc cho anh ngắm!" Mặc như vậy đi ra ngoài để cho người ta nhìn phí phạm ra, những người đó lấy đâu ra may mắn lớn như vậy chứ, đây là lợi ích của một mình anh!
"Anh như vậy được gọi là chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho phép dân đốt đèn sao?" Ôn Hoàn khẽ cười hỏi.
"Đây là anh bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ!" Lục Thần nói năng hùng hồn, một bộ đó là chuyện đương nhiên.
Ôn Hoàn cười, rõ ràng người đàn ông bên kia điện thoại bá đạo ngông cuồng, nhưng mà bá đạo và tính chiếm hữu muốn làm của riêng của anh cho người ta có cảm giác được trân trọng.
"Còn nữa, sau này phải giữ khoảng cách một mét trở lên với tên họ Văn kia, em xem, tay của thằng ranh kia để ở đâu, hắn vốn là cố tình chọc ghẹo." Vừa nghĩ đến tay của tên họ Văn kia đặt ở ngang hông cô, bực bội trong lòng lại từ từ bùng phát ra, vợ của anh như vậy mà để cho người ta sờ soạng phí phạm đi, nghĩ lại là thấy tức giận rồi!
Ôn Hoàn thật sự là bị anh đánh bại, nhưng cũng biết người đàn ông này ngây thơ như đứa trẻ, chỉ có thể nghe theo lời của anh: "Được rồi, biết rồi."
Lục Thần ngẫm nghĩ một lát vẫn cảm thấy lo lắng, lại nói thêm: "Không được, đợi bộ phim này của em kết thúc, chúng ta phải nói cho rõ ràng các vấn đề về hợp đồng của em, cái vòng giải trí này của các em thực rối loạn, không thích hợp với em." Nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, may mắn gặp phải mình, nếu như gặp phải người khác, vậy cũng không biết giờ sẽ là dạng tình huống gì nữa.
"Sau này em không đi làm, anh nuôi em à?" Ôn Hoàn cười hỏi, thực ra đã biết đáp án của anh, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Lục Thần không để cho cô thất vọng, không hề nghĩ ngợi nói ngay: "Đương nhiên là anh nuôi em, không thì anh nuôi ai?" Giọng nói coi đó như là chuyện đương nhiên.
Ôn Hoàn cười, dáng vẻ nhướn mày cười vô cùng đẹp mắt. Vẫn còn muốn nói với Lục Thần cái gì đó, ngước mắt lên lại thấy Văn Phong đang đi về phía cô, mắt bình tĩnh nhìn cô, hình như là tìm cô muốn nói chuyện gì đó.
Tưởng là anh ta muốn qua đây thảo luận chuyện cảnh quay đối mặt ngày mai với cô, cũng biết anh ta có yêu cầu nghiêm khắc với công việc, liền nói ngay với Lục Thần bên kia đầu dây: "Em vẫn còn việc chưa làm xong, chờ chút nữa quay về em gọi lại cho anh."
Lục Thần cũng không phải loại người không phân biệt được đúng sai, nghe thấy cô nói như vậy liền không kiếm chuyện với cô nữa, chỉ nói: "Lát nữa anh gọi lại cho em." Nói xong liền cúp điện thoại.
Tắt điện thoại xong, vừa lúc Văn Phong đi tới trước mặt cô.
Ôn Hoàn nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Văn Phong nhìn cô, hỏi thẳng: "Cô quen biết với Lục Viện à?"
Ôn Hoàn sửng sốt, hơi bất ngờ anh ta qua đây là vì hỏi chuyện của Lục Viện, nhìn anh ta hỏi ngược lại: "Anh cũng quen Lục Viện sao?" Nhìn điệu bộ của Lục Viện ngày hôm qua, hai người có vẻ như là không biết nhau.
Văn Phong không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục hỏi: "Ngày hôm qua người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy là chồng của cô ấy sao?"
Ôn Hoàn gật đầu, nhíu mày: "Rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?"
"À." Văn Phong tự giễu khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Không có gì." Nói xong xoay người đi luôn.
Ôn Hoàn nhìn bóng lưng của anh ta, chân mày nhíu chặt hơn, không hiểu anh ta qua đây hỏi hai câu hỏi đó để làm gì.
Nguyên nhân là vì ngày hôm qua cô đi tham dự hoạt động gì đấy, cho nên ngày hôm sau huấn luyện xong quay về cũng không thèm quan tâm đến ăn uống, việc đầu tiên chính là tìm tin tức về cô ở trên mạng. Hơn nửa tháng không gặp, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thực sự rất nhớ.
Tin tức này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là suýt chút nữa làm cho anh tức chết rồi, nhìn chằm chằm vào người trong đoạn video trên mạng, ngọn lửa trong lòng càng thêm cháy rừng rực, nhất là nhìn thấy tên đàn ông bên cạnh cô lại dám vòng tay ôm ngang hông cô!
"Mẹ kiếp!" Lục Thần tức giận đánh một quả đấm vào chiếc bàn, lực mạnh đến nỗi tay hơi sưng đỏ.
Nhưng cũng không thèm để ý đau đớn trên tay, nổi giận tắt video kia đi, cầm điện thoại di động lên gọi cho Ôn Hoàn.
Lúc Lục Thần gọi đến Ôn Hoàn vừa mới kết thúc cảnh quay ngày hôm nay, ngồi ở trên ghế đang chờ Tiểu Lâm thu dọn đồ đạc quay về khách sạn. Đang suy nghĩ xem cảnh quay ngày mai nên diễn thế nào cho hay thì chiếc điện thoại đặt ở trên bàn trà vang lên. Liếc nhìn dãy số báo trên màn hình, khẽ cong khóe miệng, với tay ra cầm lên nhận, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói, đầu dây bên kia đã có tiếng quát nóng nảy của người nào đó: "Ôn Hoàn, thứ em mặc là cái gì, còn nữa, người đàn ông kia là ai, tay hắn ta để vào chỗ nào đấy, em hỏi xem có phải hắn ta chán sống rồi hay không, kêu hắn qua đây anh trừng trị hắn, cho hắn được như ý!"
Ôn Hoàn sửng sốt, hoàn toàn không biết lửa giận của anh từ đâu mà tới, khó hiểu hỏi: "Lục Thần, anh làm sao vậy? Anh đang nói cái gì đấy?"
"Anh làm sao, anh làm sao à, anh đang sắp điên lên rồi đây!" Lục Thần bên kia đầu dây gầm lên giận dữ: "Tối hôm qua thứ em mặc tên là gì, vậy mà cũng gọi là quần áo sao!"
Nghe vậy giờ Ôn Hoàn mới hiểu một chút, nhớ lại lời tối qua của Lục Viện, lúc này mới rõ hóa ra là chị ấy chỉ cái này, nghĩ vậy đột nhiên khẽ cười thành tiếng.
Nghe thấy cô cười, Lục Thần bên kia điện thoại càng nổi giận, giận đến nỗi la to vào điện thoại: "Ôn Hoàn!"
"Ừm, em vẫn đang nghe." Ôn Hoàn khẽ cười trả lời.
Lục Thần bên kia điện thoại nghiêm khắc nói: "Em chú ý thái độ một chút, chuyện này rất nghiêm túc, không phải cợt nhả với anh!"
"Khụ khụ." Ôn Hoàn cố nín cười, gắng sức không để cho mình bật ra tiếng cười, nói: "Vâng, em vẫn rất nghiêm túc."
Nghe cô nói như vậy, lúc này Lục Thần mới lên tiếng: "Sau này không được mặc quần áo như vậy nữa, muốn mặc cũng chỉ có thể mặc cho anh ngắm!" Mặc như vậy đi ra ngoài để cho người ta nhìn phí phạm ra, những người đó lấy đâu ra may mắn lớn như vậy chứ, đây là lợi ích của một mình anh!
"Anh như vậy được gọi là chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho phép dân đốt đèn sao?" Ôn Hoàn khẽ cười hỏi.
"Đây là anh bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ!" Lục Thần nói năng hùng hồn, một bộ đó là chuyện đương nhiên.
Ôn Hoàn cười, rõ ràng người đàn ông bên kia điện thoại bá đạo ngông cuồng, nhưng mà bá đạo và tính chiếm hữu muốn làm của riêng của anh cho người ta có cảm giác được trân trọng.
"Còn nữa, sau này phải giữ khoảng cách một mét trở lên với tên họ Văn kia, em xem, tay của thằng ranh kia để ở đâu, hắn vốn là cố tình chọc ghẹo." Vừa nghĩ đến tay của tên họ Văn kia đặt ở ngang hông cô, bực bội trong lòng lại từ từ bùng phát ra, vợ của anh như vậy mà để cho người ta sờ soạng phí phạm đi, nghĩ lại là thấy tức giận rồi!
Ôn Hoàn thật sự là bị anh đánh bại, nhưng cũng biết người đàn ông này ngây thơ như đứa trẻ, chỉ có thể nghe theo lời của anh: "Được rồi, biết rồi."
Lục Thần ngẫm nghĩ một lát vẫn cảm thấy lo lắng, lại nói thêm: "Không được, đợi bộ phim này của em kết thúc, chúng ta phải nói cho rõ ràng các vấn đề về hợp đồng của em, cái vòng giải trí này của các em thực rối loạn, không thích hợp với em." Nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, may mắn gặp phải mình, nếu như gặp phải người khác, vậy cũng không biết giờ sẽ là dạng tình huống gì nữa.
"Sau này em không đi làm, anh nuôi em à?" Ôn Hoàn cười hỏi, thực ra đã biết đáp án của anh, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Lục Thần không để cho cô thất vọng, không hề nghĩ ngợi nói ngay: "Đương nhiên là anh nuôi em, không thì anh nuôi ai?" Giọng nói coi đó như là chuyện đương nhiên.
Ôn Hoàn cười, dáng vẻ nhướn mày cười vô cùng đẹp mắt. Vẫn còn muốn nói với Lục Thần cái gì đó, ngước mắt lên lại thấy Văn Phong đang đi về phía cô, mắt bình tĩnh nhìn cô, hình như là tìm cô muốn nói chuyện gì đó.
Tưởng là anh ta muốn qua đây thảo luận chuyện cảnh quay đối mặt ngày mai với cô, cũng biết anh ta có yêu cầu nghiêm khắc với công việc, liền nói ngay với Lục Thần bên kia đầu dây: "Em vẫn còn việc chưa làm xong, chờ chút nữa quay về em gọi lại cho anh."
Lục Thần cũng không phải loại người không phân biệt được đúng sai, nghe thấy cô nói như vậy liền không kiếm chuyện với cô nữa, chỉ nói: "Lát nữa anh gọi lại cho em." Nói xong liền cúp điện thoại.
Tắt điện thoại xong, vừa lúc Văn Phong đi tới trước mặt cô.
Ôn Hoàn nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Văn Phong nhìn cô, hỏi thẳng: "Cô quen biết với Lục Viện à?"
Ôn Hoàn sửng sốt, hơi bất ngờ anh ta qua đây là vì hỏi chuyện của Lục Viện, nhìn anh ta hỏi ngược lại: "Anh cũng quen Lục Viện sao?" Nhìn điệu bộ của Lục Viện ngày hôm qua, hai người có vẻ như là không biết nhau.
Văn Phong không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục hỏi: "Ngày hôm qua người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy là chồng của cô ấy sao?"
Ôn Hoàn gật đầu, nhíu mày: "Rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?"
"À." Văn Phong tự giễu khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Không có gì." Nói xong xoay người đi luôn.
Ôn Hoàn nhìn bóng lưng của anh ta, chân mày nhíu chặt hơn, không hiểu anh ta qua đây hỏi hai câu hỏi đó để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.