Chương 64: Em yêu anh
Mạc Oanh
29/07/2014
Ôn Hoàn đẩy mẹ Ôn quay về, toàn bộ vẻ mặt cũng thay đổi, giống như là phía sau có người truy đuổi, về đến nhà liền vội vã đóng cửa lại.
Bác Trương đi từ trong phòng bếp ra, thấy bộ dạng hốt hoảng của cô vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ôn Hoàn chỉ lắc đầu nói: "Không có gì. Vừa nói vừa đẩy mẹ vào phòng, như là đang tránh né cái gì, đóng cửa thật chặt lại.
Bác Trương không yên tâm sợ xảy ra chuyện gì, bước tới gõ nhẹ lên cửa nói: "Thiếu phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cô mở cửa ra có được không?"
Một lúc lâu sau Ôn Hoàn mới mở cửa phòng ra, tâm tình so với vừa rồi đã ổn định hơn rất nhiều, cô nhìn bác Trương lắc đầu: "Bác Trương, cháu thực sự không có việc gì, bác đừng hỏi nữa, chỉ là cháu gặp phải người không muốn gặp mà thôi."
Thấy cô như vậy bác Trương cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, liếc nhìn mẹ Ôn đang ngồi yên lặng trong phòng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, có muốn chuẩn bị cơm cho bà Thái ăn không?"
Ôn Hoàn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đúng là không còn sớm nữa, gật đầu nói: "Bác chuẩn bị thức ăn đi, cháu đẩy mẹ ra."
Buổi tối đợi đến lúc Lục Thần trở lại bác Trương vẫn còn chưa ngủ đang ở trong phòng khách dọn dẹp đồ đạc, bác Trương nói qua loa chuyện xảy ra ngày hôm này, đặc biệt là biểu cảm hoảng hốt của Ôn Hoàn lúc quay về.
Lục Thần hơi nhíu mày, gật đầu tỏ ý đã biết. Ôn Hoàn cũng vẫn còn chưa ngủ đang ở trong phòng mẹ Ôn, ngồi ở đầu giường của bà.
Lục Thần khẽ đẩy cửa đi vào thì thấy cô đang ngồi ở đầu giường suy nghĩ chuyện gì đó đến nỗi thất thần, khẽ khàng đi về phía cô, vỗ nhẹ lên bả vai cô làm cho cô phục hồi lại tinh thần.
Ôn Hoàn quay đầu nhìn anh, bình thản khẽ cười với anh, lo lắng mẹ đang ngủ yên ổn ở trên giường nên hạ giọng nói với anh: "Về rồi ạ."
Lục Thần gật đầu với cô, đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài, cố gắng làm đè nén giọng nói của mình: "Ra ngoài ăn cơm với anh."
Ôn Hoàn gật đầu: "Vâng." Sau khi anh quay về đơn vị vì một số huấn luyện và thi đấu gì đó thì thời gian hai người gặp mặt nhau mỗi ngày cũng không nhiều. Sáng sớm lúc cô còn chưa tỉnh anh đã ra cửa cho nên bình thường hai người chỉ có thời gian ngắn ngủi buổi tối để gặp mặt nhau, đôi khi cô lo anh phải đi lại giữa đơn vị và ở nhà sẽ rất mệt mỏi nên kêu anh ở lại trong đơn vị nhưng anh không chịu, nói một ngày không nhìn thấy cô đã cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Ôn Hoàn biết thật ra anh lo lắng cho cô, lo lúc này không có anh ở bên cạnh mình sợ cô sẽ suy nghĩ linh tinh, nhưng thấy anh đi lại hai bên như vậy làm sao cô không đau lòng vì những vất vả của anh.
Bác Trương sau khi hâm nóng thức ăn cho hai người liền trở về phòng, để cho bọn họ có nhiều thời gian hơn một chút. Ôn Hoàn ngồi đối diện anh, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh, cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn anh như thế, cùng anh ăn cơm.
Lục Thần gắp một miếng thịt đưa tới trước cô: "Cái này ăn rất ngon."
Ôn Hoàn nhìn chằm chằm miếng thịt kia, có chút bất đắc dĩ nói: "Em ăn rồi, Lục tiên sinh."
Lục Thần cũng không rút lại đôi đũa mà kiên trì nói: "Bà Lục, nể mặt cùng anh ăn một miếng đi."
Biết anh là người cố chấp giống như đầu bò, Ôn Hoàn cũng chỉ đành thuận theo mà há miệng ăn.
"Như vậy mới ngoan." Người nào đó hài lòng gật đầu, lại nuốt vài miếng cơm sau đó lại gặp một miếng khác đưa tới trước mặt cô, biểu cảm kia vẫn là bộ dạng không cho phép từ chối.
Ở đây bị người cưỡng bức lẫn dụ dỗ ăn xong vài miếng thịt, Ôn Hoàn giả vờ tức giận nói: "Anh bạn Lục Tiểu Thần, anh đủ rồi đó." Cả buổi tối hại cô ăn nhiều như vậy, rốt cuộc là anh muốn thế nào chứ!
"Cô bé Ôn Tiểu Hoàn, em quá gầy! Như vậy mà ôm rất đau xương cốt, đây là em đang tổn hại lợi ích của anh!" Lục Thần nói xong liền nghiêm trang, một bộ không khoan nhượng.
Ôn Hoàn có phần bị anh đánh bại, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh làm cho em ăn nhiều như vậy, không phải là em không muốn ăn mà là em thực sự ăn không vô, ăn nhiều dạ dày sẽ khó chịu." Tất nhiên cứng rắn không được thì chỉ có thể chuyển sang mềm.
Chiêu này quả nhiên đối với người nào đó có tác dụng, vừa nghe nói cô ăn nhiều dạ dày sẽ khó chịu liền vội vàng rút lại đôi đũa bỏ luôn vào miệng của mình, vừa nhai thức ăn vừa nói: "Dạ dày em là dạ dày chim sẻ à, lớn quá nhỉ, sắp vượt qua cá vàng rồi." Lầm bầm nói xong, chân mày cũng không chịu được hơi nhíu lại.
Ôn Hoàn le lưỡi một cái với anh, hoàn toàn không quan tâm mà đi trêu chọc anh.
Lục Thần lại cúi đầu ăn cơm, giống như lơ đãng hỏi: "Hôm nay ở nhà làm gì?!"
"Đưa mẹ ra ngoài đi dạo một chút." Ôn Hoàn nói sự thật.
"Gặp người nào sao?" Lục Thần hỏi, đánh mắt nhìn cô một cái.
Ôn Hoàn khẽ thở dài nói: "Bác Trương nói gì với anh à."
Lục Thần buông bát, chăm chú nhìn cô nói: "Bác Trương chỉ lo lăng cho em, anh cũng vậy."
Ôn Hoàn gật đầu, làm sao cô không biết bọn họ quan tâm cô, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Lúc xế chiều ngồi ở công viên cùng mẹ một lúc, khi quay về đến cửa khu nhà thì gặp mẹ của Thành Việt."
Không cần hỏi nhiều Lục Thần cũng đã đoán được.
Ôn Hoàn cũng không nói thêm nữa, thực ra cũng không có gì, chỉ là gặp một người quen trước kia mà vừa vặn người này có thể có liên qua đến án tử của ba cô mà thôi.
Đợi anh cơm nước xong Ôn Hoàn vừa dọn dẹp bát đũa vừa nhắc Lục Thần đi tắm trước.
Đợi Ôn Hoàn thu dọn xong tiện thể rửa sạch mấy chiếc bát kia rồi vào phòng của mẹ nhìn thoáng qua sau đó mới trở về căn phòng của cô và Lục Thần.
Lúc đi vào nước trong phòng tắm vẫn còn mở, Ôn Hoàn ngồi ở trên giường tiện tay đem tạp chí qua nhìn, toàn là một số tin đồn vo vị, giả giả thật thật.
Nhưng ngược lại có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy tin tức của Văn Phong trên tạp chí, vì trong ấn tượng của cô Văn Phong rất ít xuất hiện trên những loại tạp chí buôn chuyện như thế này, mà càng khoa trương khi nói là Văn Phong tự nhiên mất tích, bỏ bom các hoạt động quảng cáo doanh nghiệp, hiện giờ ngay cả công ty quản lý cũng không tìm được tung tích của anh ta, thậm chí công ty của anh ta còn nói, nếu trong vòng một tuần Văn Phong không xuất hiện coi như anh ta vi phạm hợp đồng, sẽ đến tòa án tố tụng anh ta.
Ôn Hoàn không biết những điều này là thật hay giả, đem điện thoại di động tới định gọi cho anh ta, cô không biết có kết nối được hay không nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết, hai người từng hợp tác cùng nhau, hơn nữa hợp tác cũng không quá tệ hay quá vui vẻ, coi như quan tâm một chút cũng không sao.
Nghĩ vậy liền tìm số của anh ta trong điện thoại, sau đó gọi cho anh ta. Điện thoại mới reo lên liền lập tức chuyển tới giọng nói của nhân viên chăm sóc khách hàng không mang theo bất kì tâm tình và tình cảm gì, nhắc nhở số máy cô vừa bấm tạm thời không thể liên lạc được.
Cúp điện thoại xong đúng lúc Lục Thần từ trong phòng tắm đi ra, bên hông quấn một chiếc khăn lông, thân trên để trần, thấy cô cầm điện thoại di động bèn vừa lau tóc vừa hỏi: "Đã trễ thế này còn gọi cho ai vậy?"
Ôn Hoàn lắc đầu, chỉ nói: "Thấy một tin tức định gọi tới hỏi thăm tình hình, nhưng lại không kết nối được."
Lục Thần cúi đầu liếc nhìn tạp chí trên đùi cô thì thấy tin tức của Văn Phong bèn hạ giọng thầm thì: "Là tên nhãi kia à."
Ôn Hoàn giơ tay đón lấy khăn mặt trong tay anh nói: "Em giúp anh lau."
Lục Thần đương nhiên vui mừng hưởng thụ sự phục vụ của vợ yêu, ngồi ngay ngắn ở trên giường cảm thụ ngón tay của cô xuyên qua tóc anh, lực không lớn, rất nhẹ nhàng.
Tóc của Lục Thần cũng không nhiều, hơn nữa lại ngắn cho nên không mất bao lâu đã lau khô bảy tám phần, cô dịu dàng nói: "Được rồi."
Nghe vậy Lục Thần trái lại không ngồi dậy mà xoay người ngã luôn xuống đùi của cô, nhắm mắt nghiêng đầu nói: "Lỗ tai rất ngữa, giúp anh ngoáy đi."
Ôn Hoàn tức giận vỗ anh, nhưng vẫn cầm que ngoáy tai tới cẩn thận ngoáy cho anh, rất sợ sơ ý một chút mình sẽ không khống chế được sức lực.
Lục Thần hưởng thụ nhắm mắt lại, anh thích sự yên lặng như vậy, thích bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển ở trên người anh.
Một lúc lâu sau Ôn Hoàn thổi thổi lỗ tai của anh nói: "Được rồi."
Lục Thần dựa ở trên người của cô nhất thời không có phản ứng, Ôn Hoàn cúi đầu nhìn lại thì mới phát hiện Lục Thần lại ngủ ở trên đùi cô.
Ôn Hoàn than nhẹ, có phần thương anh mệt mỏi, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh, khẽ lướt qua da thịt của anh, cô không dám động đậy, sợ động một cái thôi sẽ đánh thức anh cho nên cứ ngồi như vậy để cho anh dựa vào.
Lục Thần dựa ở trên đùi cô ngủ một lúc lâu, mãi đến tận gần 12 giờ, gần đây trong đơn vị cường độ huấn luyện cao vì phải chuẩn bị cho thi đấu tháng sau, hơn nữa còn có một nhóm binh sĩ mới phải tuyển chọn, khắp nơi đều là chuyện này.
Xoay người ngồi dậy lúc này mới để ý thấy Ôn Hoàn cứ như vậy tựa ở đầu giường ngủ, còn ngoẹo đầu, thậm chí ngay cả gối đầu cũng không chèn vào.
Lục Thần than nhẹ, xoay người xuống giường định ôm cô nằm xuống để cho cô ngủ thật ngon, nhưng lúc vừa mới giơ tay chuẩn bị di chuyển thì Ôn Hoàn từ từ tỉnh lại, thấy anh hỏi: "Anh tỉnh rồi à."
Lục Thần gật đầu, vừa ôm lấy cô vừa nói: "Sao không gọi anh thức dậy."
"Anh quá mệt mỏi mà." Ôn Hoàn nói, đột nhiên trên đùi truyền tới tê dại khiến cho cô cất tiếng kêu lên, giơ tay la to: "Ôi, đừng, đừng, đừng nhúc nhích, tê, chân tê dại..."
Lục Thần thả cô xuống, vươn tay xuống chân của cô tìm kiếm, vừa xoa chân vừa hỏi cô: "Ở đây à?"
Ôn Hoàn gật đầu, tê dại khiến cho cô đối với xoa bóp của anh nhất thời không có cảm giác nào.
"Sao không gọi anh dậy." Lục Thần ngẩng đầu nhìn cô có chút không đồng tình nói.
Ôn Hoàn khẽ cười với anh: "Em không sao, chỉ là do ngồi lâu tê dại mà thôi, không có chuyện gì lớn được."
Lục Thần cũng không nói gì, chuyên tâm nắn bóp chân giúp cô.
Thấy anh không nói lời nào, một lúc sau Ôn Hoàn mới lên tiếng: "Lục Thần, nếu không sau này anh ở lại ký túc xá trong đơn vị đi, qua lại cả hai nơi thế này rất cực khổ."
Lục Thần ngước mắt nhìn cô một cái, nói: "Chuyện này chúng ta từng thảo luận rồi, như bây giờ rất tốt, anh không cảm thấy mệt mỏi hay khổ cực gì cả."
"Nhưng em sẽ đau lòng vì anh, lo lắng cho anh." Ôn Hoàn nói thẳng ra.
Lục Thân buông chân của cô xuống, nhìn cô chăm chú nói: "Đừng đau lòng vì anh cũng đừng lo lắng cho anh, ăn nhiều một chút, đừng suy nghĩ nhiều chuyện, để cho mình thật tốt."
Ôn Hoàn than nhẹ, nhìn anh hỏi: "Có phải em rất phiền phức không?"
Lục Thần giơ tay nhéo mũi cô, nói: "Anh không chê em là được rồi."
Ôn Hoàn cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai của anh nói: "Lục Thần, em đã từng nói với anh em rất yêu anh chưa."
"Nói nhiều mấy lần cũng không sao." Lục Thần quay lại ôm cô, khóe miệng mang theo nụ cười.
Nghe lời, Ôn Hoàn nói vào lỗ tai của anh: "Lục Thần, em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh."
Bác Trương đi từ trong phòng bếp ra, thấy bộ dạng hốt hoảng của cô vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Ôn Hoàn chỉ lắc đầu nói: "Không có gì. Vừa nói vừa đẩy mẹ vào phòng, như là đang tránh né cái gì, đóng cửa thật chặt lại.
Bác Trương không yên tâm sợ xảy ra chuyện gì, bước tới gõ nhẹ lên cửa nói: "Thiếu phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cô mở cửa ra có được không?"
Một lúc lâu sau Ôn Hoàn mới mở cửa phòng ra, tâm tình so với vừa rồi đã ổn định hơn rất nhiều, cô nhìn bác Trương lắc đầu: "Bác Trương, cháu thực sự không có việc gì, bác đừng hỏi nữa, chỉ là cháu gặp phải người không muốn gặp mà thôi."
Thấy cô như vậy bác Trương cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, liếc nhìn mẹ Ôn đang ngồi yên lặng trong phòng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, có muốn chuẩn bị cơm cho bà Thái ăn không?"
Ôn Hoàn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đúng là không còn sớm nữa, gật đầu nói: "Bác chuẩn bị thức ăn đi, cháu đẩy mẹ ra."
Buổi tối đợi đến lúc Lục Thần trở lại bác Trương vẫn còn chưa ngủ đang ở trong phòng khách dọn dẹp đồ đạc, bác Trương nói qua loa chuyện xảy ra ngày hôm này, đặc biệt là biểu cảm hoảng hốt của Ôn Hoàn lúc quay về.
Lục Thần hơi nhíu mày, gật đầu tỏ ý đã biết. Ôn Hoàn cũng vẫn còn chưa ngủ đang ở trong phòng mẹ Ôn, ngồi ở đầu giường của bà.
Lục Thần khẽ đẩy cửa đi vào thì thấy cô đang ngồi ở đầu giường suy nghĩ chuyện gì đó đến nỗi thất thần, khẽ khàng đi về phía cô, vỗ nhẹ lên bả vai cô làm cho cô phục hồi lại tinh thần.
Ôn Hoàn quay đầu nhìn anh, bình thản khẽ cười với anh, lo lắng mẹ đang ngủ yên ổn ở trên giường nên hạ giọng nói với anh: "Về rồi ạ."
Lục Thần gật đầu với cô, đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài, cố gắng làm đè nén giọng nói của mình: "Ra ngoài ăn cơm với anh."
Ôn Hoàn gật đầu: "Vâng." Sau khi anh quay về đơn vị vì một số huấn luyện và thi đấu gì đó thì thời gian hai người gặp mặt nhau mỗi ngày cũng không nhiều. Sáng sớm lúc cô còn chưa tỉnh anh đã ra cửa cho nên bình thường hai người chỉ có thời gian ngắn ngủi buổi tối để gặp mặt nhau, đôi khi cô lo anh phải đi lại giữa đơn vị và ở nhà sẽ rất mệt mỏi nên kêu anh ở lại trong đơn vị nhưng anh không chịu, nói một ngày không nhìn thấy cô đã cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Ôn Hoàn biết thật ra anh lo lắng cho cô, lo lúc này không có anh ở bên cạnh mình sợ cô sẽ suy nghĩ linh tinh, nhưng thấy anh đi lại hai bên như vậy làm sao cô không đau lòng vì những vất vả của anh.
Bác Trương sau khi hâm nóng thức ăn cho hai người liền trở về phòng, để cho bọn họ có nhiều thời gian hơn một chút. Ôn Hoàn ngồi đối diện anh, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh, cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn anh như thế, cùng anh ăn cơm.
Lục Thần gắp một miếng thịt đưa tới trước cô: "Cái này ăn rất ngon."
Ôn Hoàn nhìn chằm chằm miếng thịt kia, có chút bất đắc dĩ nói: "Em ăn rồi, Lục tiên sinh."
Lục Thần cũng không rút lại đôi đũa mà kiên trì nói: "Bà Lục, nể mặt cùng anh ăn một miếng đi."
Biết anh là người cố chấp giống như đầu bò, Ôn Hoàn cũng chỉ đành thuận theo mà há miệng ăn.
"Như vậy mới ngoan." Người nào đó hài lòng gật đầu, lại nuốt vài miếng cơm sau đó lại gặp một miếng khác đưa tới trước mặt cô, biểu cảm kia vẫn là bộ dạng không cho phép từ chối.
Ở đây bị người cưỡng bức lẫn dụ dỗ ăn xong vài miếng thịt, Ôn Hoàn giả vờ tức giận nói: "Anh bạn Lục Tiểu Thần, anh đủ rồi đó." Cả buổi tối hại cô ăn nhiều như vậy, rốt cuộc là anh muốn thế nào chứ!
"Cô bé Ôn Tiểu Hoàn, em quá gầy! Như vậy mà ôm rất đau xương cốt, đây là em đang tổn hại lợi ích của anh!" Lục Thần nói xong liền nghiêm trang, một bộ không khoan nhượng.
Ôn Hoàn có phần bị anh đánh bại, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh làm cho em ăn nhiều như vậy, không phải là em không muốn ăn mà là em thực sự ăn không vô, ăn nhiều dạ dày sẽ khó chịu." Tất nhiên cứng rắn không được thì chỉ có thể chuyển sang mềm.
Chiêu này quả nhiên đối với người nào đó có tác dụng, vừa nghe nói cô ăn nhiều dạ dày sẽ khó chịu liền vội vàng rút lại đôi đũa bỏ luôn vào miệng của mình, vừa nhai thức ăn vừa nói: "Dạ dày em là dạ dày chim sẻ à, lớn quá nhỉ, sắp vượt qua cá vàng rồi." Lầm bầm nói xong, chân mày cũng không chịu được hơi nhíu lại.
Ôn Hoàn le lưỡi một cái với anh, hoàn toàn không quan tâm mà đi trêu chọc anh.
Lục Thần lại cúi đầu ăn cơm, giống như lơ đãng hỏi: "Hôm nay ở nhà làm gì?!"
"Đưa mẹ ra ngoài đi dạo một chút." Ôn Hoàn nói sự thật.
"Gặp người nào sao?" Lục Thần hỏi, đánh mắt nhìn cô một cái.
Ôn Hoàn khẽ thở dài nói: "Bác Trương nói gì với anh à."
Lục Thần buông bát, chăm chú nhìn cô nói: "Bác Trương chỉ lo lăng cho em, anh cũng vậy."
Ôn Hoàn gật đầu, làm sao cô không biết bọn họ quan tâm cô, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: "Lúc xế chiều ngồi ở công viên cùng mẹ một lúc, khi quay về đến cửa khu nhà thì gặp mẹ của Thành Việt."
Không cần hỏi nhiều Lục Thần cũng đã đoán được.
Ôn Hoàn cũng không nói thêm nữa, thực ra cũng không có gì, chỉ là gặp một người quen trước kia mà vừa vặn người này có thể có liên qua đến án tử của ba cô mà thôi.
Đợi anh cơm nước xong Ôn Hoàn vừa dọn dẹp bát đũa vừa nhắc Lục Thần đi tắm trước.
Đợi Ôn Hoàn thu dọn xong tiện thể rửa sạch mấy chiếc bát kia rồi vào phòng của mẹ nhìn thoáng qua sau đó mới trở về căn phòng của cô và Lục Thần.
Lúc đi vào nước trong phòng tắm vẫn còn mở, Ôn Hoàn ngồi ở trên giường tiện tay đem tạp chí qua nhìn, toàn là một số tin đồn vo vị, giả giả thật thật.
Nhưng ngược lại có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy tin tức của Văn Phong trên tạp chí, vì trong ấn tượng của cô Văn Phong rất ít xuất hiện trên những loại tạp chí buôn chuyện như thế này, mà càng khoa trương khi nói là Văn Phong tự nhiên mất tích, bỏ bom các hoạt động quảng cáo doanh nghiệp, hiện giờ ngay cả công ty quản lý cũng không tìm được tung tích của anh ta, thậm chí công ty của anh ta còn nói, nếu trong vòng một tuần Văn Phong không xuất hiện coi như anh ta vi phạm hợp đồng, sẽ đến tòa án tố tụng anh ta.
Ôn Hoàn không biết những điều này là thật hay giả, đem điện thoại di động tới định gọi cho anh ta, cô không biết có kết nối được hay không nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết, hai người từng hợp tác cùng nhau, hơn nữa hợp tác cũng không quá tệ hay quá vui vẻ, coi như quan tâm một chút cũng không sao.
Nghĩ vậy liền tìm số của anh ta trong điện thoại, sau đó gọi cho anh ta. Điện thoại mới reo lên liền lập tức chuyển tới giọng nói của nhân viên chăm sóc khách hàng không mang theo bất kì tâm tình và tình cảm gì, nhắc nhở số máy cô vừa bấm tạm thời không thể liên lạc được.
Cúp điện thoại xong đúng lúc Lục Thần từ trong phòng tắm đi ra, bên hông quấn một chiếc khăn lông, thân trên để trần, thấy cô cầm điện thoại di động bèn vừa lau tóc vừa hỏi: "Đã trễ thế này còn gọi cho ai vậy?"
Ôn Hoàn lắc đầu, chỉ nói: "Thấy một tin tức định gọi tới hỏi thăm tình hình, nhưng lại không kết nối được."
Lục Thần cúi đầu liếc nhìn tạp chí trên đùi cô thì thấy tin tức của Văn Phong bèn hạ giọng thầm thì: "Là tên nhãi kia à."
Ôn Hoàn giơ tay đón lấy khăn mặt trong tay anh nói: "Em giúp anh lau."
Lục Thần đương nhiên vui mừng hưởng thụ sự phục vụ của vợ yêu, ngồi ngay ngắn ở trên giường cảm thụ ngón tay của cô xuyên qua tóc anh, lực không lớn, rất nhẹ nhàng.
Tóc của Lục Thần cũng không nhiều, hơn nữa lại ngắn cho nên không mất bao lâu đã lau khô bảy tám phần, cô dịu dàng nói: "Được rồi."
Nghe vậy Lục Thần trái lại không ngồi dậy mà xoay người ngã luôn xuống đùi của cô, nhắm mắt nghiêng đầu nói: "Lỗ tai rất ngữa, giúp anh ngoáy đi."
Ôn Hoàn tức giận vỗ anh, nhưng vẫn cầm que ngoáy tai tới cẩn thận ngoáy cho anh, rất sợ sơ ý một chút mình sẽ không khống chế được sức lực.
Lục Thần hưởng thụ nhắm mắt lại, anh thích sự yên lặng như vậy, thích bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển ở trên người anh.
Một lúc lâu sau Ôn Hoàn thổi thổi lỗ tai của anh nói: "Được rồi."
Lục Thần dựa ở trên người của cô nhất thời không có phản ứng, Ôn Hoàn cúi đầu nhìn lại thì mới phát hiện Lục Thần lại ngủ ở trên đùi cô.
Ôn Hoàn than nhẹ, có phần thương anh mệt mỏi, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh, khẽ lướt qua da thịt của anh, cô không dám động đậy, sợ động một cái thôi sẽ đánh thức anh cho nên cứ ngồi như vậy để cho anh dựa vào.
Lục Thần dựa ở trên đùi cô ngủ một lúc lâu, mãi đến tận gần 12 giờ, gần đây trong đơn vị cường độ huấn luyện cao vì phải chuẩn bị cho thi đấu tháng sau, hơn nữa còn có một nhóm binh sĩ mới phải tuyển chọn, khắp nơi đều là chuyện này.
Xoay người ngồi dậy lúc này mới để ý thấy Ôn Hoàn cứ như vậy tựa ở đầu giường ngủ, còn ngoẹo đầu, thậm chí ngay cả gối đầu cũng không chèn vào.
Lục Thần than nhẹ, xoay người xuống giường định ôm cô nằm xuống để cho cô ngủ thật ngon, nhưng lúc vừa mới giơ tay chuẩn bị di chuyển thì Ôn Hoàn từ từ tỉnh lại, thấy anh hỏi: "Anh tỉnh rồi à."
Lục Thần gật đầu, vừa ôm lấy cô vừa nói: "Sao không gọi anh thức dậy."
"Anh quá mệt mỏi mà." Ôn Hoàn nói, đột nhiên trên đùi truyền tới tê dại khiến cho cô cất tiếng kêu lên, giơ tay la to: "Ôi, đừng, đừng, đừng nhúc nhích, tê, chân tê dại..."
Lục Thần thả cô xuống, vươn tay xuống chân của cô tìm kiếm, vừa xoa chân vừa hỏi cô: "Ở đây à?"
Ôn Hoàn gật đầu, tê dại khiến cho cô đối với xoa bóp của anh nhất thời không có cảm giác nào.
"Sao không gọi anh dậy." Lục Thần ngẩng đầu nhìn cô có chút không đồng tình nói.
Ôn Hoàn khẽ cười với anh: "Em không sao, chỉ là do ngồi lâu tê dại mà thôi, không có chuyện gì lớn được."
Lục Thần cũng không nói gì, chuyên tâm nắn bóp chân giúp cô.
Thấy anh không nói lời nào, một lúc sau Ôn Hoàn mới lên tiếng: "Lục Thần, nếu không sau này anh ở lại ký túc xá trong đơn vị đi, qua lại cả hai nơi thế này rất cực khổ."
Lục Thần ngước mắt nhìn cô một cái, nói: "Chuyện này chúng ta từng thảo luận rồi, như bây giờ rất tốt, anh không cảm thấy mệt mỏi hay khổ cực gì cả."
"Nhưng em sẽ đau lòng vì anh, lo lắng cho anh." Ôn Hoàn nói thẳng ra.
Lục Thân buông chân của cô xuống, nhìn cô chăm chú nói: "Đừng đau lòng vì anh cũng đừng lo lắng cho anh, ăn nhiều một chút, đừng suy nghĩ nhiều chuyện, để cho mình thật tốt."
Ôn Hoàn than nhẹ, nhìn anh hỏi: "Có phải em rất phiền phức không?"
Lục Thần giơ tay nhéo mũi cô, nói: "Anh không chê em là được rồi."
Ôn Hoàn cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai của anh nói: "Lục Thần, em đã từng nói với anh em rất yêu anh chưa."
"Nói nhiều mấy lần cũng không sao." Lục Thần quay lại ôm cô, khóe miệng mang theo nụ cười.
Nghe lời, Ôn Hoàn nói vào lỗ tai của anh: "Lục Thần, em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.