Chương 27: Người đàn ông như vậy vẫn còn tồn tại à?
Tam Vô Thị Manh Điểm
28/02/2024
“Tiểu Bùi, có một số việc lẽ ra anh không nên nói với em.” Dương Trạch
Châu đã bắt đầu ngà ngà say, thân thể nghiêng ngả dựa vào Bùi Như Niệm:
“Hôm nay là ngày đầu tiên em vào đoàn phim nên có một số việc em vẫn
chưa hiểu rõ. Đoàn phim của bọn anh rất thân thiết với nhau, hình như…
Ekip của Từ Mân làm việc hơi quá đáng!”
Anh cứ luôn miệng càm ràm về việc ekip của Từ Mân cứng đầu bá đạo, không biết phân biệt phải trái như thế nào. Lời nói của anh luôn ám chỉ rằng vai diễn hiện tại của Từ Mân lúc đầu là của Bùi Như Niệm.
Từ Mân là nữ chính trong [Lộng Kiều], nhưng hôm nay cô không đến phim trường nên Bùi Như Niệm vẫn chưa được gặp “Nữ hoàng” của scandal, người luôn là nhân vật chính trong mỗi chủ đề bàn tán.
Bùi Như Niệm vận dụng triệt để kỹ thuật không thèm quan tâm của mình, cô không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu “Vậy sao”, “À à”, “Sau đó thì sao”, “Thì ra là vậy” để đảm bảo cuộc trò chuyện của hai người vẫn suôn sẻ.
Dương Trạch Châu tiếp tục uống rượu, anh vươn tay khoác vai Bùi Như Niệm: “Nói tóm lại là em đừng sợ gì hết. Nếu Từ Mân nhắm vào em thì cứ tới tìm anh.”
Bùi Như Niệm nhanh chóng né qua một bên rồi cầm ly rượu đặt vào tay anh: “Cảm ơn tiền bối, em kính anh một ly!”
“Nào, cụng ly!” Dương Trạch Châu lại uống cạn một ly rượu, cơn say càng chếnh choáng. Trong cơn choáng váng do men rượu, anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
Anh nhìn đống chai rượu rỗng trước mặt, suy nghĩ lại: Đâu phải chỉ là không bình thường mà là cmn cực kỳ không bình thường!
Uống nhiều đến mức say choáng váng đầu óc. Rốt cục thì mình uống say như vậy từ khi nào?
“Tiền bối, uống cùng em một ly nữa đi.” Bùi Như Niệm không biết phải tiếp chuyện như thế nào với anh nên chỉ có thể kính rượu cho qua.
“Không uống.” Dương Trạch Châu đột nhiên cao giọng, anh đè tay Bùi Như Niệm lại.
Mọi người trong đoàn phim nghe thấy động tĩnh thì đồng loạt nhìn qua, sợ Dương Trạch Châu làm chuyện gì đó.
Dương Trạch Châu trong mắt người ngoài chính là kiểu đàn ông vừa thân thiện, tốt bụng, lại vừa dịu dàng, ấm áp.
Nhưng những người trong ngành đã từng tiếp xúc ít nhiều với anh đều biết rõ, anh và ban quản lý thường giở một vài thủ đoạn nhỏ tạo áp lực buộc đoàn phim phải thêm diễn viên, ép biên kịch phải sửa kịch bản thêm đất diễn cho bản thân, cố ý tạo ra scandal để hắt nước bẩn cho các diễn viên khác trong đoàn phim…
Trong buổi thử vai phim [Lộng Kiều], đạo diễn và biên kịch đều rất vừa ý với Bùi Như Niệm nhưng nhà sản xuất lại nói bên đầu tư không đồng ý.
Họ không nói rõ bên đầu tư không đồng ý vì lí do gì, nhưng sau đó đã xác nhận lại diễn viên đóng vai Minh Yên là người tình bán công khai của Dương Trạch Châu.
Một nhân viên trong đoàn nhìn không nổi nữa, đứng lên khách khí hỏi: “Anh Dương, anh uống say rồi, tôi gọi điện thoại cho người đại diện đến đón anh được không?”
“Gọi cái gì mà gọi, không thấy tôi đang nói chuyện cùng Tiểu Bùi sao?” Dương Trạch Châu trừng mắt liếc anh một cái rồi tiếp tục nói với Bùi Như Niệm: “Lát nữa cơm nước xong chúng ta đi tăng hai được không?”
Đi tăng hai có nghĩa là sau khi buổi tụ tập kết thúc mà mọi người vẫn còn muốn đi chơi đâu đó thì họ thường sẽ đến KTV, Game Center hoặc làm những hoạt động linh tinh khác.
Nhưng “tăng hai” trong miệng Dương Trạch Châu hiển nhiên không chỉ đơn thuần là ý tứ này.
“Thật xin lỗi, lát nữa bạn của em sẽ đến đón em.” Bùi Như Niệm gượng gạo cười từ chối, trong lòng thầm cầu nguyện Quách Hân mau đến đây nhanh đi.
“Bạn nào? Nói không cần đến nữa, để anh đưa em về nhà.” Dương Trạc Châu áp sát lại Bùi Như Niệm, nhìn cô bằng ánh mắt lờ đờ, say xỉn.
Thành thật mà nói thì từ đầu anh đã không ưa cô nàng diễn viên này, cũng vì sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh ta không thể đưa người tình bé nhỏ của mình vào đoàn phim.
Nhưng hôm nay sau khi gặp Bùi Như Niệm, Dương Trạch Châu đột nhiên có một suy nghĩ khác.
Nếu so về dáng người và khuôn mặt thì cô đẹp hơn người tình của anh ta rất nhiều, tính tình lại mềm mỏng, nhẹ nhàng. Thừa dịp hiện tại cô vẫn chưa nổi Dương Trạch Châu phải nhanh chóng xuống tay.
Dương Trạch Châu: “Trong tay anh có rất nhiều tài nguyên, nếu em đồng ý…”
“Cảm ơn, nhưng em không cần!” Bùi Như Niệm nghiêng người về phía sau, cố gắng tránh xa anh ta.
“Anh Dương!” Có người không nhịn nổi nữa, bước tới muốn giúp đỡ Bùi Như Niệm.
Anh ta chưa nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại của Bùi Như Niệm vang lên, phá tan sự im lặng.
Người ngồi kế bên cô sau khi nhìn thấy tên người gọi đến thì lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Trời đất mẹ ơi!
Cha mẹ ơi, người đàn ông như thế này vẫn còn tồn tại sao?
Bùi Như Niệm như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô nhanh chóng bắt máy: “Hân Hân, chị đến rồi à?”
Bên kia chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: “Ra đi.”
“…” Thân thể Bùi Như Niệm lập tức cứng đờ, cô hé miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc này Dương Trạch Châu đã lộ rõ bản chất, anh ta bực dọc gọi cô: “Em muốn đi đâu? Quay lại đây mau!”
“Em, bạn của em đến đón, em phải đi.” Bùi Như Niệm cuống quít nói rồi cầm lấy túi xách vội vàng rời đi, bỏ lại Dương Trạch Châu say xỉn quát tháo ầm ĩ.
Men rượu làm anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, anh ta xé rách lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, đùng đùng chửi bới Bùi Như Niệm không biết điều, yêu cầu đoàn phim ngay ngày mai phải đổi người.
Ngô Toàn liếc mắt xem thường nói: “Phim cũng đã bấm máy rồi, đổi là đổi thế nào?”
“Bảo ông đổi thì ông cứ đổi, đừng quên ai mới là chủ đầu tư cho bộ phim này!”
“Tôi không quên, đừng có việc gì cũng lấy vốn đầu tư ra để áp đặt tôi.” Ngô Toàn xoa xoa cái đầu không có bao nhiêu sợi tóc của mình, thở dài một hơi: “Tôi cũng chịu đựng đủ rồi, cậu cứ thoải mái rút vốn đầu tư đi. Tôi cũng không cần tiền bồi thường hợp đồng, cậu hãy rời khỏi đoàn phim [Lộng Kiều] đi.”
“…” Dương Trạch Châu dần dần thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Toàn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Ngô Toàn thật sự điên rồi. Ông vì một diễn viên nữ ba mà đuổi nam chính ra khỏi đoàn phim, đúng là nực cười.
“Được.” Dương Trạch Châu lạnh lùng cười một tiếng: “Đấu với tôi sao? Các người đừng hối hận!”
Bùi Như Niệm vội vã chạy ra khỏi nhà hàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
Chiếc xe đậu trước mặt cô lùi lại một chút, cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt như thần chết của Khanh Khả Ngôn.
Quầng thâm hiện rõ ràng dưới mí mắt anh. Hai ngày gần đây anh phải gấp rút đi truyền bá khắp nơi, bay từ nam ra bắc, hầu như không có một chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
“Sao anh lại đến đây?” Bùi Như Niệm kinh ngạc.
Khanh Khả Ngôn lấy di động ra đưa cho cô xem đoạn tin nhắn.
Trong lúc hoảng loạn Bùi Như Niệm sơ suất gửi nhầm tin nhắn cho Khanh Khả Ngôn thay vì Quách Hân.
Anh vừa mới xuống máy bay, nhận được tin nhắn của cô đã tức tốc chạy từ sân bay đến đây, không chậm trễ một giây.
“A, tôi gửi nhầm người.” Bùi Như Niệm cuống quít giải thích, liên tục nói cô không cố ý.
“Không gửi nhầm.” Khanh Khả Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu: “Lên xe đi.”
Bùi Như Niệm lo sợ run rẩy mở cửa xe, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Chỉ vì cô gửi nhầm tin nhắn mà hại Khanh Khả Ngôn phải đến tận đây đón cô dù anh đang bận.
Nhưng Khanh Khả Ngôn lại đang rất vui sướng, được nhìn thấy cô sau những ngày làm việc vất vả thì tất cả cảm giác mệt mỏi đều tan biến hết.
“Đã có chuyện gì?” Khanh Khả Ngôn hỏi.
“…” Bùi Như Niệm do dự không biết có nên nói với anh hay không.
Khanh Khả Ngôn cúi đầu gọi thẳng tên cô: “Như Niệm.”
Mỗi lần anh gọi như vậy đều khiến Bùi Như Niệm có cảm giác như cô trở về lúc mười tám tuổi, giống như giữa họ không hề có bất kỳ khoảng cách nào, và Khanh Khả Ngôn cũng trở về là một cậu thiếu niên mà cô vẫn luôn theo đuổi.
“Hôm nay tôi…” Bùi Như Niệm vô thức kéo cái gối Pikachu bên cạnh qua ôm chặt lấy, rồi chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
“Sau khi nhận được tin nhắn của anh tôi đã cố gắng hết sức tránh xa anh ta, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.” Bùi Như Niệm uể oải gục đầu xuống, nửa khuôn mặt của cô vùi sâu vào cái gối ôm: “Cách tôi xử lý vấn đề tệ quá, không khéo léo chút nào.”
“Em làm rất tốt.” Khanh Khả Ngôn nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Lúc trước anh bảo em làm gì còn nhớ không?”
“Ghi âm sao? Tôi có ghi lại đây.” Bùi Như Niệm lấy một chiếc bút ghi âm trong túi xách ra.
Từ sau khi Khanh Khả Ngôn dặn cô đã chuẩn bị một cây bút ghi âm để sẵn trong túi, không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.
“Tốt.”
Tuy Khanh Khả Ngôn không muốn lội xuống bùn (*) trong cái giới này, nhưng anh đã leo lên tới một vị trí khá cao trong giới giải trí nên anh cũng nhìn ra được đủ loại thủ đoạn của người trong ngành.
(*) Lội xuống bùn: ẩn dụ hùa theo người khác làm việc xấu
Những nghệ sĩ như Dương Trạch Châu cho dù bản thân có ngang tàng đến đâu thì trong mắt người khác vẫn có thể sắm vai “một người đàn ông ấm áp, dịu dàng”. Những diễn viên nhỏ bị người như anh ta chèn ép thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, cho dù có chứng cớ thì cũng sẽ bị công ty của đối phương dùng quan hệ buộc phải rút lui.
Nhưng Bùi Như Niệm hoàn toàn không phải một diễn viên nhỏ không có người chống lưng.
Khanh Khả Ngôn: “Em chuyển file ghi âm đó qua cho anh đi, đến lúc cần anh sẽ giao nó cho bộ phận truyền thông.”
“Hả? Nhưng mà…” Bùi Như Niệm cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Bộ phận truyền thông của công ty Khanh Khả Ngôn dựa vào cái gì phải giúp đỡ cô?
Khanh Khả Ngôn nhàn nhạt trả lời: “Hợp đồng của em sắp hết hạn rồi, nên anh đại diện cho công ty môi giới muốn đề nghị ký hợp đồng chính thức với em.”
“???” Trên đầu Bùi Như Niệm chậm rãi hiện ra ba dấu chấm hỏi, chỉ thiếu viết lên mặt dòng chữ “Công ty của anh bị nghiện xóa đói giảm nghèo à.”
Quy mô công ty quản lý của Khanh Khả Ngôn không lớn lắm, dưới trướng chỉ có duy nhất một nghệ sĩ nhưng lại là người có vị trí then chốt trong ngành.
Mọi người đều biết người đại diện, bộ phận kế hoạch, bộ phận truyền thông, thậm chí bộ phận pháp lý cũng đều do đích thân Khanh Khả Ngôn bỏ tiền ra để đào tạo, có thể nói đây là ekip mạnh nhất trong giới.
Người trong ngành thường trêu chọc rằng dù có đưa cho họ một con mèo thì họ cũng có thể quảng bá thành một đại minh tinh. Biết bao nhiêu nghệ sĩ nổi tiếng khao khát được vào công ty của Khanh Khả Ngôn. Nhưng từ khi thành lập đến nay công ty chưa bao giờ tuyển người mới, cánh cửa công ty vẫn luôn khép kín chưa bao giờ mở ra.
Bây giờ Khanh Khả Ngôn lại muốn ký hợp đồng với cô, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Bùi Như Niệm sẽ có cả một ekip hùng mạnh về mọi mặt, chịu trách nhiệm cho mọi hoạt động phát triển của cô trong tương lai.
“Khanh Khả Ngôn.” Bùi Như Niệm xụ mặt, nghiêm túc nhắc nhở: “Bây giờ anh đã là một ông chủ rồi, đừng làm mấy việc lỗ vốn như vậy chứ.”
Khanh Khả Ngôn biết cô đang lo lắng cho anh nên khẽ mỉm cười: “Yên tâm, sẽ không lỗ vốn.”
“Tỉnh tỉnh, tôi chỉ là một diễn viên tuyến mười tám…Không đúng, tôi cũng không được tính là diễn viên tuyến mười tám nữa, nếu ký hợp đồng với công ty anh thì cũng chỉ có tài nguyên mại dâm trắng (*)thôi.”
(*) Mại dâm trắng: một từ phổ biến trên Internet, ban đầu bắt nguồn từ thuật ngữ mại dâm da trắng không cho tiền để ăn "Overlord Meal", và sau đó trở nên phổ biến trong cộng đồng người hâm mộ và cộng đồng game. Có nghĩa là Fanidol không chi tiền cho anh ta, không mua album, không mua thiết bị ngoại vi, không xem hòa nhạc, không mua vé xem phim, nhưng hưởng tài nguyên của người khác. Về sau, theo cách mở rộng, nó thường đề cập đến hành động thu hút tài nguyên miễn phí từ người khác.
“Mại dâm trắng là cái gì?”
Bùi Như Niệm nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học của từ mại dâm trắng cho anh.
Khanh Khả Ngôn nghe xong chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Hoan nghênh.”
Đợi chút, hoan nghênh mình làm mại dâm trắng sao?
Ặc...
Suy nghĩ của Bùi Như Niệm vô cùng hỗn loạn, cô nhịn không được nghĩ đến một số chuyện linh tinh.
Khanh Khả Ngôn nhắc lại vấn đề vừa nãy, nghiêm túc nói với cô: “Anh là một trong những cổ đông của công ty quản lý nên tất nhiên sẽ không hy vọng công ty lỗ vốn. Anh chọn em để lý hợp đồng đương nhiên anh đã có kế hoạch của riêng mình và nghĩ rằng chắc chắn em có thể kiếm được lợi nhuận về cho công ty.”
“Nếu em muốn tập trung vào sự nghiệp và muốn trở thành một diễn viên giỏi thì phải có một ekip tốt hỗ trợ.”
Bùi Như Niệm đồng ý với ý kiến của anh, nhưng cô vẫn hơi do dự: “Nhưng mà anh ký hợp đồng với tôi như vậy hình như hoàn toàn xuất phát từ…Quan hệ cá nhân đúng không?”
Khanh Khả Ngôn không phủ nhận, ngược lại còn nói thêm: “Anh rất hài lòng với năng lực làm việc của em.”
“Diễn viên có năng lực làm việc tốt rất nhiều, nếu anh muốn ký hợp đồng với người mới…”
“Anh không muốn ký hợp đồng với người mới.” Khanh Khả Ngôn dừng xe bên đường, quay sang chăm chú nhìn cô: “Anh chỉ muốn ký với em.”
Thiên vị trắng trợn.
Bùi Như Niệm có chút chờ mong, cô không thể vượt qua được sự cám dỗ này. Cô cúi đầu né tránh ánh mắt của Khanh Khả Ngôn, không trả lời.
Khanh Khả Ngôn vươn tay vuốt lại những sợi tóc rối bên tai cô.
“Anh biết em chỉ muốn dựa vào chính khả năng của bản thân để đạt được ước mơ của mình chứ không muốn dựa vào bất kỳ ai khác.”
Bùi Như Niệm cúi đầu “Vâng” một tiếng. Cô vẫn thường nghĩ Khanh Khả Ngôn cũng hoàn toàn dựa vào bản thân vậy tại sao cô lại không thể làm được như anh?
Mình với anh ấy chênh lệch lớn đến vậy sao?
“Em đó.” Khanh Khả Ngôn xoa xoa vành tai Bùi Như Niệm ý bảo hãy nghe anh nói: “Gia thế tốt là ưu điểm của em chứ không phải khuyết điểm. Em vào ngành đã được bốn năm hẳn cũng phải biết giới giải trí này chính là nơi chà đạp lên giấc mơ của em không thương tiếc. Một nghệ sĩ có nổi tiếng hay không phụ thuộc rất nhiều vào người chống lưng phía sau.”
Bùi Như Niệm vẫn bướng bỉnh nói: “Nhưng anh không giống vậy, anh chỉ dựa vào bản thân…”
“Không, trước kia anh cũng từng được người khác chống lưng, còn hiện tại anh tự chống cho bản thân mình, không sạch sẽ như em vẫn nghĩ đâu.” Khanh Khả Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Anh biết em không thích những việc như vậy mà chỉ muốn tự dựa vào mình. Vậy nên ký hợp đồng với anh đi, được không?”
Bùi Như Niệm cân nhắc lời nói của anh hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Anh ký hợp đồng với tôi thật sự sẽ không lỗ vốn chứ?”
“Sẽ không.” Khanh Khả Ngôn sảng khoái nói: “Điều kiện của em rất tốt, nếu được đổi sang làm việc chung với một ekip giỏi thì em sẽ nổi tiếng rất nhanh.”
“Vậy…Cho tôi chút thời gian suy nghĩ.”
“Được.”
Chấm dứt đề tài, Bùi Như Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì chỉ thấy một khung cảnh xa lạ.
“Ơ, đây là đâu?” Cô hỏi.
Khanh Khả Ngôn mở cửa xe, nhẹ nhàng trả lời: “Nhà của anh.”
"...?"
Đầu Bùi Như Niệm lại hiện lên một dấu chấm hỏi.
Anh cứ luôn miệng càm ràm về việc ekip của Từ Mân cứng đầu bá đạo, không biết phân biệt phải trái như thế nào. Lời nói của anh luôn ám chỉ rằng vai diễn hiện tại của Từ Mân lúc đầu là của Bùi Như Niệm.
Từ Mân là nữ chính trong [Lộng Kiều], nhưng hôm nay cô không đến phim trường nên Bùi Như Niệm vẫn chưa được gặp “Nữ hoàng” của scandal, người luôn là nhân vật chính trong mỗi chủ đề bàn tán.
Bùi Như Niệm vận dụng triệt để kỹ thuật không thèm quan tâm của mình, cô không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu “Vậy sao”, “À à”, “Sau đó thì sao”, “Thì ra là vậy” để đảm bảo cuộc trò chuyện của hai người vẫn suôn sẻ.
Dương Trạch Châu tiếp tục uống rượu, anh vươn tay khoác vai Bùi Như Niệm: “Nói tóm lại là em đừng sợ gì hết. Nếu Từ Mân nhắm vào em thì cứ tới tìm anh.”
Bùi Như Niệm nhanh chóng né qua một bên rồi cầm ly rượu đặt vào tay anh: “Cảm ơn tiền bối, em kính anh một ly!”
“Nào, cụng ly!” Dương Trạch Châu lại uống cạn một ly rượu, cơn say càng chếnh choáng. Trong cơn choáng váng do men rượu, anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất ổn.
Anh nhìn đống chai rượu rỗng trước mặt, suy nghĩ lại: Đâu phải chỉ là không bình thường mà là cmn cực kỳ không bình thường!
Uống nhiều đến mức say choáng váng đầu óc. Rốt cục thì mình uống say như vậy từ khi nào?
“Tiền bối, uống cùng em một ly nữa đi.” Bùi Như Niệm không biết phải tiếp chuyện như thế nào với anh nên chỉ có thể kính rượu cho qua.
“Không uống.” Dương Trạch Châu đột nhiên cao giọng, anh đè tay Bùi Như Niệm lại.
Mọi người trong đoàn phim nghe thấy động tĩnh thì đồng loạt nhìn qua, sợ Dương Trạch Châu làm chuyện gì đó.
Dương Trạch Châu trong mắt người ngoài chính là kiểu đàn ông vừa thân thiện, tốt bụng, lại vừa dịu dàng, ấm áp.
Nhưng những người trong ngành đã từng tiếp xúc ít nhiều với anh đều biết rõ, anh và ban quản lý thường giở một vài thủ đoạn nhỏ tạo áp lực buộc đoàn phim phải thêm diễn viên, ép biên kịch phải sửa kịch bản thêm đất diễn cho bản thân, cố ý tạo ra scandal để hắt nước bẩn cho các diễn viên khác trong đoàn phim…
Trong buổi thử vai phim [Lộng Kiều], đạo diễn và biên kịch đều rất vừa ý với Bùi Như Niệm nhưng nhà sản xuất lại nói bên đầu tư không đồng ý.
Họ không nói rõ bên đầu tư không đồng ý vì lí do gì, nhưng sau đó đã xác nhận lại diễn viên đóng vai Minh Yên là người tình bán công khai của Dương Trạch Châu.
Một nhân viên trong đoàn nhìn không nổi nữa, đứng lên khách khí hỏi: “Anh Dương, anh uống say rồi, tôi gọi điện thoại cho người đại diện đến đón anh được không?”
“Gọi cái gì mà gọi, không thấy tôi đang nói chuyện cùng Tiểu Bùi sao?” Dương Trạch Châu trừng mắt liếc anh một cái rồi tiếp tục nói với Bùi Như Niệm: “Lát nữa cơm nước xong chúng ta đi tăng hai được không?”
Đi tăng hai có nghĩa là sau khi buổi tụ tập kết thúc mà mọi người vẫn còn muốn đi chơi đâu đó thì họ thường sẽ đến KTV, Game Center hoặc làm những hoạt động linh tinh khác.
Nhưng “tăng hai” trong miệng Dương Trạch Châu hiển nhiên không chỉ đơn thuần là ý tứ này.
“Thật xin lỗi, lát nữa bạn của em sẽ đến đón em.” Bùi Như Niệm gượng gạo cười từ chối, trong lòng thầm cầu nguyện Quách Hân mau đến đây nhanh đi.
“Bạn nào? Nói không cần đến nữa, để anh đưa em về nhà.” Dương Trạc Châu áp sát lại Bùi Như Niệm, nhìn cô bằng ánh mắt lờ đờ, say xỉn.
Thành thật mà nói thì từ đầu anh đã không ưa cô nàng diễn viên này, cũng vì sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh ta không thể đưa người tình bé nhỏ của mình vào đoàn phim.
Nhưng hôm nay sau khi gặp Bùi Như Niệm, Dương Trạch Châu đột nhiên có một suy nghĩ khác.
Nếu so về dáng người và khuôn mặt thì cô đẹp hơn người tình của anh ta rất nhiều, tính tình lại mềm mỏng, nhẹ nhàng. Thừa dịp hiện tại cô vẫn chưa nổi Dương Trạch Châu phải nhanh chóng xuống tay.
Dương Trạch Châu: “Trong tay anh có rất nhiều tài nguyên, nếu em đồng ý…”
“Cảm ơn, nhưng em không cần!” Bùi Như Niệm nghiêng người về phía sau, cố gắng tránh xa anh ta.
“Anh Dương!” Có người không nhịn nổi nữa, bước tới muốn giúp đỡ Bùi Như Niệm.
Anh ta chưa nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại của Bùi Như Niệm vang lên, phá tan sự im lặng.
Người ngồi kế bên cô sau khi nhìn thấy tên người gọi đến thì lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Trời đất mẹ ơi!
Cha mẹ ơi, người đàn ông như thế này vẫn còn tồn tại sao?
Bùi Như Niệm như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô nhanh chóng bắt máy: “Hân Hân, chị đến rồi à?”
Bên kia chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: “Ra đi.”
“…” Thân thể Bùi Như Niệm lập tức cứng đờ, cô hé miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc này Dương Trạch Châu đã lộ rõ bản chất, anh ta bực dọc gọi cô: “Em muốn đi đâu? Quay lại đây mau!”
“Em, bạn của em đến đón, em phải đi.” Bùi Như Niệm cuống quít nói rồi cầm lấy túi xách vội vàng rời đi, bỏ lại Dương Trạch Châu say xỉn quát tháo ầm ĩ.
Men rượu làm anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, anh ta xé rách lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, đùng đùng chửi bới Bùi Như Niệm không biết điều, yêu cầu đoàn phim ngay ngày mai phải đổi người.
Ngô Toàn liếc mắt xem thường nói: “Phim cũng đã bấm máy rồi, đổi là đổi thế nào?”
“Bảo ông đổi thì ông cứ đổi, đừng quên ai mới là chủ đầu tư cho bộ phim này!”
“Tôi không quên, đừng có việc gì cũng lấy vốn đầu tư ra để áp đặt tôi.” Ngô Toàn xoa xoa cái đầu không có bao nhiêu sợi tóc của mình, thở dài một hơi: “Tôi cũng chịu đựng đủ rồi, cậu cứ thoải mái rút vốn đầu tư đi. Tôi cũng không cần tiền bồi thường hợp đồng, cậu hãy rời khỏi đoàn phim [Lộng Kiều] đi.”
“…” Dương Trạch Châu dần dần thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Toàn, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Ngô Toàn thật sự điên rồi. Ông vì một diễn viên nữ ba mà đuổi nam chính ra khỏi đoàn phim, đúng là nực cười.
“Được.” Dương Trạch Châu lạnh lùng cười một tiếng: “Đấu với tôi sao? Các người đừng hối hận!”
Bùi Như Niệm vội vã chạy ra khỏi nhà hàng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
Chiếc xe đậu trước mặt cô lùi lại một chút, cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt như thần chết của Khanh Khả Ngôn.
Quầng thâm hiện rõ ràng dưới mí mắt anh. Hai ngày gần đây anh phải gấp rút đi truyền bá khắp nơi, bay từ nam ra bắc, hầu như không có một chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
“Sao anh lại đến đây?” Bùi Như Niệm kinh ngạc.
Khanh Khả Ngôn lấy di động ra đưa cho cô xem đoạn tin nhắn.
Trong lúc hoảng loạn Bùi Như Niệm sơ suất gửi nhầm tin nhắn cho Khanh Khả Ngôn thay vì Quách Hân.
Anh vừa mới xuống máy bay, nhận được tin nhắn của cô đã tức tốc chạy từ sân bay đến đây, không chậm trễ một giây.
“A, tôi gửi nhầm người.” Bùi Như Niệm cuống quít giải thích, liên tục nói cô không cố ý.
“Không gửi nhầm.” Khanh Khả Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu: “Lên xe đi.”
Bùi Như Niệm lo sợ run rẩy mở cửa xe, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Chỉ vì cô gửi nhầm tin nhắn mà hại Khanh Khả Ngôn phải đến tận đây đón cô dù anh đang bận.
Nhưng Khanh Khả Ngôn lại đang rất vui sướng, được nhìn thấy cô sau những ngày làm việc vất vả thì tất cả cảm giác mệt mỏi đều tan biến hết.
“Đã có chuyện gì?” Khanh Khả Ngôn hỏi.
“…” Bùi Như Niệm do dự không biết có nên nói với anh hay không.
Khanh Khả Ngôn cúi đầu gọi thẳng tên cô: “Như Niệm.”
Mỗi lần anh gọi như vậy đều khiến Bùi Như Niệm có cảm giác như cô trở về lúc mười tám tuổi, giống như giữa họ không hề có bất kỳ khoảng cách nào, và Khanh Khả Ngôn cũng trở về là một cậu thiếu niên mà cô vẫn luôn theo đuổi.
“Hôm nay tôi…” Bùi Như Niệm vô thức kéo cái gối Pikachu bên cạnh qua ôm chặt lấy, rồi chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
“Sau khi nhận được tin nhắn của anh tôi đã cố gắng hết sức tránh xa anh ta, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.” Bùi Như Niệm uể oải gục đầu xuống, nửa khuôn mặt của cô vùi sâu vào cái gối ôm: “Cách tôi xử lý vấn đề tệ quá, không khéo léo chút nào.”
“Em làm rất tốt.” Khanh Khả Ngôn nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Lúc trước anh bảo em làm gì còn nhớ không?”
“Ghi âm sao? Tôi có ghi lại đây.” Bùi Như Niệm lấy một chiếc bút ghi âm trong túi xách ra.
Từ sau khi Khanh Khả Ngôn dặn cô đã chuẩn bị một cây bút ghi âm để sẵn trong túi, không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.
“Tốt.”
Tuy Khanh Khả Ngôn không muốn lội xuống bùn (*) trong cái giới này, nhưng anh đã leo lên tới một vị trí khá cao trong giới giải trí nên anh cũng nhìn ra được đủ loại thủ đoạn của người trong ngành.
(*) Lội xuống bùn: ẩn dụ hùa theo người khác làm việc xấu
Những nghệ sĩ như Dương Trạch Châu cho dù bản thân có ngang tàng đến đâu thì trong mắt người khác vẫn có thể sắm vai “một người đàn ông ấm áp, dịu dàng”. Những diễn viên nhỏ bị người như anh ta chèn ép thì cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, cho dù có chứng cớ thì cũng sẽ bị công ty của đối phương dùng quan hệ buộc phải rút lui.
Nhưng Bùi Như Niệm hoàn toàn không phải một diễn viên nhỏ không có người chống lưng.
Khanh Khả Ngôn: “Em chuyển file ghi âm đó qua cho anh đi, đến lúc cần anh sẽ giao nó cho bộ phận truyền thông.”
“Hả? Nhưng mà…” Bùi Như Niệm cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Bộ phận truyền thông của công ty Khanh Khả Ngôn dựa vào cái gì phải giúp đỡ cô?
Khanh Khả Ngôn nhàn nhạt trả lời: “Hợp đồng của em sắp hết hạn rồi, nên anh đại diện cho công ty môi giới muốn đề nghị ký hợp đồng chính thức với em.”
“???” Trên đầu Bùi Như Niệm chậm rãi hiện ra ba dấu chấm hỏi, chỉ thiếu viết lên mặt dòng chữ “Công ty của anh bị nghiện xóa đói giảm nghèo à.”
Quy mô công ty quản lý của Khanh Khả Ngôn không lớn lắm, dưới trướng chỉ có duy nhất một nghệ sĩ nhưng lại là người có vị trí then chốt trong ngành.
Mọi người đều biết người đại diện, bộ phận kế hoạch, bộ phận truyền thông, thậm chí bộ phận pháp lý cũng đều do đích thân Khanh Khả Ngôn bỏ tiền ra để đào tạo, có thể nói đây là ekip mạnh nhất trong giới.
Người trong ngành thường trêu chọc rằng dù có đưa cho họ một con mèo thì họ cũng có thể quảng bá thành một đại minh tinh. Biết bao nhiêu nghệ sĩ nổi tiếng khao khát được vào công ty của Khanh Khả Ngôn. Nhưng từ khi thành lập đến nay công ty chưa bao giờ tuyển người mới, cánh cửa công ty vẫn luôn khép kín chưa bao giờ mở ra.
Bây giờ Khanh Khả Ngôn lại muốn ký hợp đồng với cô, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Bùi Như Niệm sẽ có cả một ekip hùng mạnh về mọi mặt, chịu trách nhiệm cho mọi hoạt động phát triển của cô trong tương lai.
“Khanh Khả Ngôn.” Bùi Như Niệm xụ mặt, nghiêm túc nhắc nhở: “Bây giờ anh đã là một ông chủ rồi, đừng làm mấy việc lỗ vốn như vậy chứ.”
Khanh Khả Ngôn biết cô đang lo lắng cho anh nên khẽ mỉm cười: “Yên tâm, sẽ không lỗ vốn.”
“Tỉnh tỉnh, tôi chỉ là một diễn viên tuyến mười tám…Không đúng, tôi cũng không được tính là diễn viên tuyến mười tám nữa, nếu ký hợp đồng với công ty anh thì cũng chỉ có tài nguyên mại dâm trắng (*)thôi.”
(*) Mại dâm trắng: một từ phổ biến trên Internet, ban đầu bắt nguồn từ thuật ngữ mại dâm da trắng không cho tiền để ăn "Overlord Meal", và sau đó trở nên phổ biến trong cộng đồng người hâm mộ và cộng đồng game. Có nghĩa là Fanidol không chi tiền cho anh ta, không mua album, không mua thiết bị ngoại vi, không xem hòa nhạc, không mua vé xem phim, nhưng hưởng tài nguyên của người khác. Về sau, theo cách mở rộng, nó thường đề cập đến hành động thu hút tài nguyên miễn phí từ người khác.
“Mại dâm trắng là cái gì?”
Bùi Như Niệm nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học của từ mại dâm trắng cho anh.
Khanh Khả Ngôn nghe xong chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Hoan nghênh.”
Đợi chút, hoan nghênh mình làm mại dâm trắng sao?
Ặc...
Suy nghĩ của Bùi Như Niệm vô cùng hỗn loạn, cô nhịn không được nghĩ đến một số chuyện linh tinh.
Khanh Khả Ngôn nhắc lại vấn đề vừa nãy, nghiêm túc nói với cô: “Anh là một trong những cổ đông của công ty quản lý nên tất nhiên sẽ không hy vọng công ty lỗ vốn. Anh chọn em để lý hợp đồng đương nhiên anh đã có kế hoạch của riêng mình và nghĩ rằng chắc chắn em có thể kiếm được lợi nhuận về cho công ty.”
“Nếu em muốn tập trung vào sự nghiệp và muốn trở thành một diễn viên giỏi thì phải có một ekip tốt hỗ trợ.”
Bùi Như Niệm đồng ý với ý kiến của anh, nhưng cô vẫn hơi do dự: “Nhưng mà anh ký hợp đồng với tôi như vậy hình như hoàn toàn xuất phát từ…Quan hệ cá nhân đúng không?”
Khanh Khả Ngôn không phủ nhận, ngược lại còn nói thêm: “Anh rất hài lòng với năng lực làm việc của em.”
“Diễn viên có năng lực làm việc tốt rất nhiều, nếu anh muốn ký hợp đồng với người mới…”
“Anh không muốn ký hợp đồng với người mới.” Khanh Khả Ngôn dừng xe bên đường, quay sang chăm chú nhìn cô: “Anh chỉ muốn ký với em.”
Thiên vị trắng trợn.
Bùi Như Niệm có chút chờ mong, cô không thể vượt qua được sự cám dỗ này. Cô cúi đầu né tránh ánh mắt của Khanh Khả Ngôn, không trả lời.
Khanh Khả Ngôn vươn tay vuốt lại những sợi tóc rối bên tai cô.
“Anh biết em chỉ muốn dựa vào chính khả năng của bản thân để đạt được ước mơ của mình chứ không muốn dựa vào bất kỳ ai khác.”
Bùi Như Niệm cúi đầu “Vâng” một tiếng. Cô vẫn thường nghĩ Khanh Khả Ngôn cũng hoàn toàn dựa vào bản thân vậy tại sao cô lại không thể làm được như anh?
Mình với anh ấy chênh lệch lớn đến vậy sao?
“Em đó.” Khanh Khả Ngôn xoa xoa vành tai Bùi Như Niệm ý bảo hãy nghe anh nói: “Gia thế tốt là ưu điểm của em chứ không phải khuyết điểm. Em vào ngành đã được bốn năm hẳn cũng phải biết giới giải trí này chính là nơi chà đạp lên giấc mơ của em không thương tiếc. Một nghệ sĩ có nổi tiếng hay không phụ thuộc rất nhiều vào người chống lưng phía sau.”
Bùi Như Niệm vẫn bướng bỉnh nói: “Nhưng anh không giống vậy, anh chỉ dựa vào bản thân…”
“Không, trước kia anh cũng từng được người khác chống lưng, còn hiện tại anh tự chống cho bản thân mình, không sạch sẽ như em vẫn nghĩ đâu.” Khanh Khả Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Anh biết em không thích những việc như vậy mà chỉ muốn tự dựa vào mình. Vậy nên ký hợp đồng với anh đi, được không?”
Bùi Như Niệm cân nhắc lời nói của anh hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Anh ký hợp đồng với tôi thật sự sẽ không lỗ vốn chứ?”
“Sẽ không.” Khanh Khả Ngôn sảng khoái nói: “Điều kiện của em rất tốt, nếu được đổi sang làm việc chung với một ekip giỏi thì em sẽ nổi tiếng rất nhanh.”
“Vậy…Cho tôi chút thời gian suy nghĩ.”
“Được.”
Chấm dứt đề tài, Bùi Như Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì chỉ thấy một khung cảnh xa lạ.
“Ơ, đây là đâu?” Cô hỏi.
Khanh Khả Ngôn mở cửa xe, nhẹ nhàng trả lời: “Nhà của anh.”
"...?"
Đầu Bùi Như Niệm lại hiện lên một dấu chấm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.