Chương 9: Người Bạn Mới
Nhok Cô Đơn
21/10/2015
Hiện giờ tại phòng của thầy Gin.....
- Em nói sao ? Miki đã nói là em ấy bị thú rừng rượt thật sao ? và các em đã tính tới cứu thì cũng bị té như em ấy ? mọi chuyện là như vậy sao ? (thầy gin)
- Vâng ! có lẽ Miki-san cậu ấy không thích em lắm....nhưng em cũng không nghĩ là cậu ấy sẽ hại em như thế này...có lẽ thầy cũng sẽ không tin lời em nhưng những gì em nói đều là sự thật ! (hana)
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hana đã khiến thầy Gin cảm thấy tin tưởng. Thầy nhìn Hana, xoa đầu cô và nói.
- Thầy tin em chứ ! dẫu sao thì em cũng là học sinh mà thầy tin tưởng mà (thầy gin)
- V-vâng....em cảm ơn thầy ! vì đã tin tưởng em.....(hana)
Hana ôm thầy giáo và khóc...trong khi đó ở chỗ cắm trại.........
- Sao các cậu còn chưa ngủ ? (yumi)
- Ah.....ờ thì tụi tớ chưa buồn ngủ lắm ! (ken)
- Ukm ! ngày hôm nay tớ đã ngủ nhiều rồi. Tự nhiên không thấy buồn ngủ nữa (akira)
- Thế-các cậu đang làm gì ở đây vậy ? (yumi)
- À....thật ra tụi tớ đang tính trừng trị Miki để cô ta không làm loạn với Hana nữa...(akira)
- Tớ thấy như thế thật là quá đáng với Hana ! cậu ấy không đáng bị như thế....(ken)
- Được rồi ! tớ sẽ giúp các cậu ! (yumi)
- Oh ! được chứ (akira)
- Tất nhiên là được rồi ! (ken)
Họ đã cùng nhau nghĩ kế hoạch để trừng trị Miki....và sáng hôm sau....ở chỗ Hana...cô đi tới chỗ mà cậu trai kia đang đứng ! cô nói.
- Chào buổi sáng ! Cậu đã ăn gì chưa ? (hana)
Cậu trai im lặng và bỏ đi...Hana vẫn tươi cười đi theo cậu. Khi đi tới chỗ một gốc cây rất to, cậu dừng lại và Hana cũng dừng lại theo cậu. Hana chợt hỏi.
- Đây....là đâu vậy ? (hana)
-.........(....)
Cậu ấy vẫn im lặng không nói gì. Hana nhìn thấy có một bia đã và cô đi lại gần bia đá cô nhìn thấy dưới bia đá có gì đó nhô lên, cô đọc chữ trên tấm bia...
- T-Tojido Yui ? là tên của một người nào đó sao ? (hana)
-......Ừ ! đó là tên bia mộ của mẹ tôi. tôi đã chôn cất bà ấy ở đây....(.....)
- Sa-sao cơ ? đây là bia mộ của mẹ cậu à ? (hana)
Hana vừa nói xong thì cô nhìn thấy đôi mắt của cậu trai trông rất buồn và cũng có vẻ là đôi mắt của sự tuyệt vọng...cô nhìn cậu ấy cảm thấy xót thương và muốn làm cậu ấy vui lên cô đã nói.
- Ở chỗ của tôi ! mẹ tôi nói rằng phải cầu nguyện nếu đến mộ của một người nào đó....vậy tôi sẽ cầu nguyện (hana)
Cậu trai nhìn cô và ngơ ngác...Hana cười và nói.
- Nè ! cậu tên gì ? (hana)
- Hở ? (...)
- Tôi hỏi cậu tên gì ? cậu không có tên à ? (hana)
- Ưm.......Tojido Souma ! (souma)
- Ra vậy ! Souma-kun à ? (hana)
Hana chấp tay lại cô nhắm mắt và cô nói.
- Chào bác ! bác có khỏe không ạ ? cháu xin tự giới thiệu cháu là Hana ! cháu vừa gặp con trai của bác...bác ở trên thiên đường xin hãy phù hộ cho cậu ấy nhé. Cháu chỉ nói nhiêu đó ! xin cảm ơn bác đã lắng nghe cháu....(hana)
- Phụt ! hahahahahahahahahaha !!! (souma)
Cậu trai bật cười ! cậu cười to khiến Hana ngạc nhiên...Hana hỏi.
- Cậu làm sao thế ? sốt à ? (hana)
- Không ! chỉ là...tôi thấy cô rất thú vị.....lâu rồi tôi chưa được cười như bây giờ (souma)
- Thật sao ? (hana)
- Ừ ! (souma)
- Vậy cậu hãy đi theo tôi ! đến trường và học cùng tôi. Cậu sẽ vui hơn nếu cứ mãi ở đây đấy ! (hana)
-...... việc đấy thì tôi cần thời gian để suy nghĩ...(souma)
- Không sao ! tôi sẽ chờ ! khi làm bạn với tôi cậu sẽ vui lắm cho coi (hana)
- Cô....đúng là cô gái thú vị ! (souma)
- Đừng gọi tôi là "cô" hay "cô gái thú vị" nữa ! tôi là Hana ! Mizuki Hana ! nhớ cho rõ đấy ! giờ tôi phải đi rồi. Gặp cậu sau Souma-kun ! (hana)
Hana chạy đi mất, Souma quay lại nhìn ngôi mộ...cậu lại làm vẻ mặt buồn bã nhưng cậu chợt cười và nói với ngôi mộ...
- Con....có lẽ sẽ phải đi rồi mẹ....(souma)
Nói xong cậu bỏ đi....lá cây được gió thổi đu đưa rồi từ từ hiện lên hình bóng của một người đang đứng gần mộ và nhìn Souma và cái bóng đó nói...
- Bảo trọng nhé....con yêu ! (yui)
Cái bóng biếng mất và gió ngừng đưa...bỗng nhiên Souma cảm giác như có ai đó đang nhắn nhủ điều gì đó với mình....cậu quay lại nhìn thấy mộ và cậu cười rồi nói.
- Vâng ! thưa mẹ....(souma)
Rồi mọi chuyện sẽ còn ra sao nữa đây ?
- Em nói sao ? Miki đã nói là em ấy bị thú rừng rượt thật sao ? và các em đã tính tới cứu thì cũng bị té như em ấy ? mọi chuyện là như vậy sao ? (thầy gin)
- Vâng ! có lẽ Miki-san cậu ấy không thích em lắm....nhưng em cũng không nghĩ là cậu ấy sẽ hại em như thế này...có lẽ thầy cũng sẽ không tin lời em nhưng những gì em nói đều là sự thật ! (hana)
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hana đã khiến thầy Gin cảm thấy tin tưởng. Thầy nhìn Hana, xoa đầu cô và nói.
- Thầy tin em chứ ! dẫu sao thì em cũng là học sinh mà thầy tin tưởng mà (thầy gin)
- V-vâng....em cảm ơn thầy ! vì đã tin tưởng em.....(hana)
Hana ôm thầy giáo và khóc...trong khi đó ở chỗ cắm trại.........
- Sao các cậu còn chưa ngủ ? (yumi)
- Ah.....ờ thì tụi tớ chưa buồn ngủ lắm ! (ken)
- Ukm ! ngày hôm nay tớ đã ngủ nhiều rồi. Tự nhiên không thấy buồn ngủ nữa (akira)
- Thế-các cậu đang làm gì ở đây vậy ? (yumi)
- À....thật ra tụi tớ đang tính trừng trị Miki để cô ta không làm loạn với Hana nữa...(akira)
- Tớ thấy như thế thật là quá đáng với Hana ! cậu ấy không đáng bị như thế....(ken)
- Được rồi ! tớ sẽ giúp các cậu ! (yumi)
- Oh ! được chứ (akira)
- Tất nhiên là được rồi ! (ken)
Họ đã cùng nhau nghĩ kế hoạch để trừng trị Miki....và sáng hôm sau....ở chỗ Hana...cô đi tới chỗ mà cậu trai kia đang đứng ! cô nói.
- Chào buổi sáng ! Cậu đã ăn gì chưa ? (hana)
Cậu trai im lặng và bỏ đi...Hana vẫn tươi cười đi theo cậu. Khi đi tới chỗ một gốc cây rất to, cậu dừng lại và Hana cũng dừng lại theo cậu. Hana chợt hỏi.
- Đây....là đâu vậy ? (hana)
-.........(....)
Cậu ấy vẫn im lặng không nói gì. Hana nhìn thấy có một bia đã và cô đi lại gần bia đá cô nhìn thấy dưới bia đá có gì đó nhô lên, cô đọc chữ trên tấm bia...
- T-Tojido Yui ? là tên của một người nào đó sao ? (hana)
-......Ừ ! đó là tên bia mộ của mẹ tôi. tôi đã chôn cất bà ấy ở đây....(.....)
- Sa-sao cơ ? đây là bia mộ của mẹ cậu à ? (hana)
Hana vừa nói xong thì cô nhìn thấy đôi mắt của cậu trai trông rất buồn và cũng có vẻ là đôi mắt của sự tuyệt vọng...cô nhìn cậu ấy cảm thấy xót thương và muốn làm cậu ấy vui lên cô đã nói.
- Ở chỗ của tôi ! mẹ tôi nói rằng phải cầu nguyện nếu đến mộ của một người nào đó....vậy tôi sẽ cầu nguyện (hana)
Cậu trai nhìn cô và ngơ ngác...Hana cười và nói.
- Nè ! cậu tên gì ? (hana)
- Hở ? (...)
- Tôi hỏi cậu tên gì ? cậu không có tên à ? (hana)
- Ưm.......Tojido Souma ! (souma)
- Ra vậy ! Souma-kun à ? (hana)
Hana chấp tay lại cô nhắm mắt và cô nói.
- Chào bác ! bác có khỏe không ạ ? cháu xin tự giới thiệu cháu là Hana ! cháu vừa gặp con trai của bác...bác ở trên thiên đường xin hãy phù hộ cho cậu ấy nhé. Cháu chỉ nói nhiêu đó ! xin cảm ơn bác đã lắng nghe cháu....(hana)
- Phụt ! hahahahahahahahahaha !!! (souma)
Cậu trai bật cười ! cậu cười to khiến Hana ngạc nhiên...Hana hỏi.
- Cậu làm sao thế ? sốt à ? (hana)
- Không ! chỉ là...tôi thấy cô rất thú vị.....lâu rồi tôi chưa được cười như bây giờ (souma)
- Thật sao ? (hana)
- Ừ ! (souma)
- Vậy cậu hãy đi theo tôi ! đến trường và học cùng tôi. Cậu sẽ vui hơn nếu cứ mãi ở đây đấy ! (hana)
-...... việc đấy thì tôi cần thời gian để suy nghĩ...(souma)
- Không sao ! tôi sẽ chờ ! khi làm bạn với tôi cậu sẽ vui lắm cho coi (hana)
- Cô....đúng là cô gái thú vị ! (souma)
- Đừng gọi tôi là "cô" hay "cô gái thú vị" nữa ! tôi là Hana ! Mizuki Hana ! nhớ cho rõ đấy ! giờ tôi phải đi rồi. Gặp cậu sau Souma-kun ! (hana)
Hana chạy đi mất, Souma quay lại nhìn ngôi mộ...cậu lại làm vẻ mặt buồn bã nhưng cậu chợt cười và nói với ngôi mộ...
- Con....có lẽ sẽ phải đi rồi mẹ....(souma)
Nói xong cậu bỏ đi....lá cây được gió thổi đu đưa rồi từ từ hiện lên hình bóng của một người đang đứng gần mộ và nhìn Souma và cái bóng đó nói...
- Bảo trọng nhé....con yêu ! (yui)
Cái bóng biếng mất và gió ngừng đưa...bỗng nhiên Souma cảm giác như có ai đó đang nhắn nhủ điều gì đó với mình....cậu quay lại nhìn thấy mộ và cậu cười rồi nói.
- Vâng ! thưa mẹ....(souma)
Rồi mọi chuyện sẽ còn ra sao nữa đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.