Chương 10:
Tiêu Tiêu
23/08/2021
Tô Du không hay uống rượu, trước khi ăn cơm phải mời người khác trước rồi mới ăn. Tối nay không hỏi tên loại rượu, nhận rượu từ tay tôi rồi rót một ly.
Tôi không uống rượu, chỉ nhìn chàng uống. Bình rượu nhanh chóng vơi đi một nửa, Tô Du bỗng nhiên hỏi tôi:
– Sao không uống cùng?
Tôi không đáp, không nhìn Tô Du nữa mà ngước lên ngắm trăng. Cho đến khi Tô Du uống hết bình rượu mới trả lời:
– Tô Du à, anh có biết không, bình rượu này tôi vẫn luôn để dành cho anh, kể từ khi tôi đến đây.
Tôi không quan sát vẻ mặt của Tô Du, nói nhanh như những hạt đỗ lăn tròn trên đất:
– Tôi luôn nghĩ, bao giờ anh thích tôi tôi sẽ đưa bình rượu này cho anh uống. Có điều, đến bây giờ tôi mới nhận ra đó là điều không thể.
Giọng tôi bắt đầu nghẹn ngào.
– Anh biết không, ban đầu tôi đều đếm từng ngày đã trôi qua, đếm đến khi nào trong mắt anh có tôi. Sau đó tôi quyết định không đếm nữa, thời gian một ngày ngắn quá, tôi nghĩ đếm năm sẽ tốt hơn. Cuối cùng bây giờ tôi không muốn đếm nữa. Tô Du, tôi mệt lắm rồi, tạm biệt!
Tôi đứng dậy, giả vờ nói lời tạm biệt với Tô Du:
– Thái tử điện hạ, tôi phải đến chỗ Yến Thanh rồi, tạm biệt nhé!
Tôi vẫy tay với Tô Du, nhanh chóng sải bước về phía trước. Tô Du đứng phắt dậy, ôm lấy tôi từ đằng sau.
Những giọt nước mắt bỗng chốc trào khỏi bờ mi không kiểm soát nổi, tôi quay lại ôm chầm Tô Du, sau đó đẩy chàng ra và bước đi thật nhanh.
Tô Du không đuổi theo.
Yến Thanh chờ tôi ngoài cửa nhưng ông ta không đưa tôi vào phòng mà rẽ vào một rừng cây nhỏ.
Tôi không hề biết trong rừng cây nhỏ của phủ Thái tử sẽ có phong cảnh đặc biệt thế này. Xuyên qua cánh rừng rậm rạp xuất hiện một mảnh đất trống hình tròn với một hồ xây bằng đá cẩm thạch ở giữa. Đáy hồ đầy chất lỏng màu đen. Yến Thanh dặn tôi đừng để ngã, nếu không sẽ mất mạng.
Yến Thanh rạch cổ tay tôi bằng một con dao găm, máu chầm chậm chảy dọc theo bức tường màu đỏ vào trong hồ.
Chất lỏng màu đen trong hồ như có sự sống vậy, nôn nóng trườn lên bờ tường cuốn máu xuống.
Chất lỏng màu đen liên tục nhảy lên làm tôi hơi choáng váng, người lảo đảo. Yến Thanh nắm chặt tay tôi, nói khẽ:
– Đừng dịch chuyển, hồ thuốc này có linh hồn, rơi xuống rồi cả người cô sẽ thành thuốc, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu nổi đâu.
Tôi buộc phải bình tĩnh lại, tái nhợt hỏi:
– Yến Thanh, ông biết ông già không?
Ông ta liếc nhìn tôi:
– Trên đời này nhiều ông già lắm.
Tôi mỉm cười:
– Ta không nói đùa. Ông già nói với ta sư đệ ông ấy là danh y và còn nói ta sẽ gặp người này. Ta đoán ông chính là sư đệ của ông ấy.
– Ta có một sư huynh, nhưng hắn là kẻ thù của ta. – Yến Thanh siết chặt tay tôi, máu bất ngờ trào ra.
Chất lỏng màu đen nhảy lên ngày càng nhiều, leo lên cổ tay tôi rồi nhanh chóng thấm vào máu. Cảm giác mát lạnh trèo lên từ cổ tay và bắt đầu ăn mòn ý thức của tôi.
Yến Thanh lấy lá bùa ra, lẩm bẩm đọc lời chú, ông ấy cắn đầu ngón tay mình, giọt máu chảy xuống tay tôi.
Con mắt Yến Thanh chợt đỏ quạch, ánh trăng bàng bạc phản chiếu gương mặt ấy trắng bệch đến lạ:
– Rốt cuộc cô là ai? Mẹ cô ở đâu?
Yến Thanh trước mắt tôi y hệt quỷ hút máu, tôi khó hiểu.
– Mẹ ư? Đáng lẽ mẹ nên được ở một nơi yên tĩnh.
Một nơi không bao giờ bị người khác làm phiền.
Cảm giác mát lạnh tiến dần vào tim. Tôi nghĩ mình sẽ nhanh chóng được rời khỏi những thứ đáng ghét này.
Mắt.
Quang cảnh xung quanh mờ dần mờ dần. Yến Thanh lay mạnh người tôi, ông ấy muốn cầm máu cho tôi, còn muốn hỏi tôi gì nữa đây. Nhưng trước tiên tôi muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ấy nên cố gắng hết sức nhảy xuống ao.
Tô Du, lần này tạm biệt thật sự.
Tôi không uống rượu, chỉ nhìn chàng uống. Bình rượu nhanh chóng vơi đi một nửa, Tô Du bỗng nhiên hỏi tôi:
– Sao không uống cùng?
Tôi không đáp, không nhìn Tô Du nữa mà ngước lên ngắm trăng. Cho đến khi Tô Du uống hết bình rượu mới trả lời:
– Tô Du à, anh có biết không, bình rượu này tôi vẫn luôn để dành cho anh, kể từ khi tôi đến đây.
Tôi không quan sát vẻ mặt của Tô Du, nói nhanh như những hạt đỗ lăn tròn trên đất:
– Tôi luôn nghĩ, bao giờ anh thích tôi tôi sẽ đưa bình rượu này cho anh uống. Có điều, đến bây giờ tôi mới nhận ra đó là điều không thể.
Giọng tôi bắt đầu nghẹn ngào.
– Anh biết không, ban đầu tôi đều đếm từng ngày đã trôi qua, đếm đến khi nào trong mắt anh có tôi. Sau đó tôi quyết định không đếm nữa, thời gian một ngày ngắn quá, tôi nghĩ đếm năm sẽ tốt hơn. Cuối cùng bây giờ tôi không muốn đếm nữa. Tô Du, tôi mệt lắm rồi, tạm biệt!
Tôi đứng dậy, giả vờ nói lời tạm biệt với Tô Du:
– Thái tử điện hạ, tôi phải đến chỗ Yến Thanh rồi, tạm biệt nhé!
Tôi vẫy tay với Tô Du, nhanh chóng sải bước về phía trước. Tô Du đứng phắt dậy, ôm lấy tôi từ đằng sau.
Những giọt nước mắt bỗng chốc trào khỏi bờ mi không kiểm soát nổi, tôi quay lại ôm chầm Tô Du, sau đó đẩy chàng ra và bước đi thật nhanh.
Tô Du không đuổi theo.
Yến Thanh chờ tôi ngoài cửa nhưng ông ta không đưa tôi vào phòng mà rẽ vào một rừng cây nhỏ.
Tôi không hề biết trong rừng cây nhỏ của phủ Thái tử sẽ có phong cảnh đặc biệt thế này. Xuyên qua cánh rừng rậm rạp xuất hiện một mảnh đất trống hình tròn với một hồ xây bằng đá cẩm thạch ở giữa. Đáy hồ đầy chất lỏng màu đen. Yến Thanh dặn tôi đừng để ngã, nếu không sẽ mất mạng.
Yến Thanh rạch cổ tay tôi bằng một con dao găm, máu chầm chậm chảy dọc theo bức tường màu đỏ vào trong hồ.
Chất lỏng màu đen trong hồ như có sự sống vậy, nôn nóng trườn lên bờ tường cuốn máu xuống.
Chất lỏng màu đen liên tục nhảy lên làm tôi hơi choáng váng, người lảo đảo. Yến Thanh nắm chặt tay tôi, nói khẽ:
– Đừng dịch chuyển, hồ thuốc này có linh hồn, rơi xuống rồi cả người cô sẽ thành thuốc, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu nổi đâu.
Tôi buộc phải bình tĩnh lại, tái nhợt hỏi:
– Yến Thanh, ông biết ông già không?
Ông ta liếc nhìn tôi:
– Trên đời này nhiều ông già lắm.
Tôi mỉm cười:
– Ta không nói đùa. Ông già nói với ta sư đệ ông ấy là danh y và còn nói ta sẽ gặp người này. Ta đoán ông chính là sư đệ của ông ấy.
– Ta có một sư huynh, nhưng hắn là kẻ thù của ta. – Yến Thanh siết chặt tay tôi, máu bất ngờ trào ra.
Chất lỏng màu đen nhảy lên ngày càng nhiều, leo lên cổ tay tôi rồi nhanh chóng thấm vào máu. Cảm giác mát lạnh trèo lên từ cổ tay và bắt đầu ăn mòn ý thức của tôi.
Yến Thanh lấy lá bùa ra, lẩm bẩm đọc lời chú, ông ấy cắn đầu ngón tay mình, giọt máu chảy xuống tay tôi.
Con mắt Yến Thanh chợt đỏ quạch, ánh trăng bàng bạc phản chiếu gương mặt ấy trắng bệch đến lạ:
– Rốt cuộc cô là ai? Mẹ cô ở đâu?
Yến Thanh trước mắt tôi y hệt quỷ hút máu, tôi khó hiểu.
– Mẹ ư? Đáng lẽ mẹ nên được ở một nơi yên tĩnh.
Một nơi không bao giờ bị người khác làm phiền.
Cảm giác mát lạnh tiến dần vào tim. Tôi nghĩ mình sẽ nhanh chóng được rời khỏi những thứ đáng ghét này.
Mắt.
Quang cảnh xung quanh mờ dần mờ dần. Yến Thanh lay mạnh người tôi, ông ấy muốn cầm máu cho tôi, còn muốn hỏi tôi gì nữa đây. Nhưng trước tiên tôi muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ấy nên cố gắng hết sức nhảy xuống ao.
Tô Du, lần này tạm biệt thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.