Chương 8:
Tiêu Tiêu
23/08/2021
Tô Du không đáp lại tôi, chàng chỉ đứng nhìn tôi bước đi.
Sau bữa cơm tối, tôi và Hương nhi đi dạo trong sân. Hương nhi hỏi tôi hôm nay chỗ Yến Thanh ấy có gì, tôi bèn chuyển chủ đề hỏi em ấy, mẹ tôi là người như thế nào.
Hương nhi cúi đầu suy tư một lúc rồi mới đáp:
– Công chúa là báu vật của nương nương. Tuy có rất nhiều lời nói bóng gió về sự ra đời của Công chúa, chúng em đều biết rằng nương nương rất yêu người.
Sau đó Hương nhi không nói thêm nữa.
Tôi cũng im lặng, bảo Hương nhi về trước, lát nữa tôi tự về sau. Em ấy gật đầu lui xuống, tuy nhiên mới được mười bước đột ngột quay lại nói to với tôi:
– Công chúa, Hương nhi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng người phải nhớ mang Hương nhi theo đó ạ.
Tôi ngẩn người, gật đầu.
.
Hương nhi à, ta thật sự không biết mọi chuyện sẽ tiền triển thế nào, ngay cả khi bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Giống như tôi và Tô Du vậy, chia cắt là con đường giải thoát duy nhất cũng là niềm vui đối với chàng, còn với tôi có lẽ nó là sự mãn nguyện.
Khi tôi trở lại phòng đã gần nửa đêm. Hương nhi đốt nến trong phòng cho tôi, ánh nến phản chiếu bóng người trên cửa, mờ mờ ảo ảo.
Tô Du đến đây làm gì?
Ban ngày tôi mới nói muốn mạng chàng, ấy vậy mà chàng chẳng sợ tôi thực sự muốn giết chàng.
Tôi đẩy cửa vào, trong phòng không có người hầu, còn Tô Du đang nằm nhoài ngủ trên mặt bàn. Nghe thấy tiếng động, chàng mở mắt nhìn tôi và cười như một đứa trẻ. Đôi mắt biết cười ấy ánh lên sự ngây thơ, quyến rũ cực kì.
Mặt bỗng chốc đỏ bừng, tôi lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, hắng giọng hỏi:
– Đêm hôm khuya khoắt, Thái tử đến đây làm gì vậy?
Tô Du ngáp một cái, trả lời:
– Vốn dĩ là vợ chồng, bản cung đến đây cũng là chuyện bình thường.
Chàng đứng lên, tiến sát gần tôi.
– Chẳng lẽ ta không hay đến nên cô quên mất sự thật này ư?
Tôi lườm hắn, cất bước đến bên giường rồi ngồi xuống, sau đó tự nhiên cởi áo khoác ra, đắp chăn rồi đáp:
– Đương nhiên chưa quên. Vậy tôi ngủ trước, Thái tử cứ tự nhiên.
Dứt lời, tôi không thèm để ý đến hắn nữa mà lên thẳng giường đắp chăn đi ngủ.
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài và tiếp đó là âm thanh cởi quần áo sột soạt. Một bên giường lún xuống, hiển nhiên hắn đã lên giường.
Sau bữa cơm tối, tôi và Hương nhi đi dạo trong sân. Hương nhi hỏi tôi hôm nay chỗ Yến Thanh ấy có gì, tôi bèn chuyển chủ đề hỏi em ấy, mẹ tôi là người như thế nào.
Hương nhi cúi đầu suy tư một lúc rồi mới đáp:
– Công chúa là báu vật của nương nương. Tuy có rất nhiều lời nói bóng gió về sự ra đời của Công chúa, chúng em đều biết rằng nương nương rất yêu người.
Sau đó Hương nhi không nói thêm nữa.
Tôi cũng im lặng, bảo Hương nhi về trước, lát nữa tôi tự về sau. Em ấy gật đầu lui xuống, tuy nhiên mới được mười bước đột ngột quay lại nói to với tôi:
– Công chúa, Hương nhi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng người phải nhớ mang Hương nhi theo đó ạ.
Tôi ngẩn người, gật đầu.
.
Hương nhi à, ta thật sự không biết mọi chuyện sẽ tiền triển thế nào, ngay cả khi bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Giống như tôi và Tô Du vậy, chia cắt là con đường giải thoát duy nhất cũng là niềm vui đối với chàng, còn với tôi có lẽ nó là sự mãn nguyện.
Khi tôi trở lại phòng đã gần nửa đêm. Hương nhi đốt nến trong phòng cho tôi, ánh nến phản chiếu bóng người trên cửa, mờ mờ ảo ảo.
Tô Du đến đây làm gì?
Ban ngày tôi mới nói muốn mạng chàng, ấy vậy mà chàng chẳng sợ tôi thực sự muốn giết chàng.
Tôi đẩy cửa vào, trong phòng không có người hầu, còn Tô Du đang nằm nhoài ngủ trên mặt bàn. Nghe thấy tiếng động, chàng mở mắt nhìn tôi và cười như một đứa trẻ. Đôi mắt biết cười ấy ánh lên sự ngây thơ, quyến rũ cực kì.
Mặt bỗng chốc đỏ bừng, tôi lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, hắng giọng hỏi:
– Đêm hôm khuya khoắt, Thái tử đến đây làm gì vậy?
Tô Du ngáp một cái, trả lời:
– Vốn dĩ là vợ chồng, bản cung đến đây cũng là chuyện bình thường.
Chàng đứng lên, tiến sát gần tôi.
– Chẳng lẽ ta không hay đến nên cô quên mất sự thật này ư?
Tôi lườm hắn, cất bước đến bên giường rồi ngồi xuống, sau đó tự nhiên cởi áo khoác ra, đắp chăn rồi đáp:
– Đương nhiên chưa quên. Vậy tôi ngủ trước, Thái tử cứ tự nhiên.
Dứt lời, tôi không thèm để ý đến hắn nữa mà lên thẳng giường đắp chăn đi ngủ.
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng thở dài và tiếp đó là âm thanh cởi quần áo sột soạt. Một bên giường lún xuống, hiển nhiên hắn đã lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.