Chương 106
Diệp Phỉ Nhiên
31/05/2024
Đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Văn Hoa giới thiệu như vậy. Trước đây khi Ngu Điềm cùng ông ấy đi tham dự vài buổi họp mặt bạn bè, người thân, Ngôn Văn Hoa cũng đều giới thiệu Ngu Điềm là “con gái”. Vì trong mắt ông ấy, dùng từ “con gái” để hình dung tình cảm của ông dành cho Ngu Điềm sẽ chuẩn xác hơn là “con dâu”. Ông ấy là thật lòng xem Ngu Điềm là người một nhà mà đối xử.
Đương nhiên, những người thân thiết với Ngôn Văn Hoa đa phần đều biết con trai của Ngôn Văn Hoa là Ngôn Minh đã đính hôn với Ngu Điềm, cũng biết Ngôn Văn Hoa gọi “con gái” là nói đùa.
Nhưng Ngôn Minh không ngờ được, giới thiệu như vậy lại tạo thành hiểu lầm to lớn cho Ngô Hạnh, đặc biệt là con trai của bà ấy – Thẩm Chu.
Bữa cơm hôm nay rất hài hòa, đầm ấp. Ấn tượng của Ngôn Minh đối với hai người Ngô Hạnh và Thẩm Chu vô cùng tốt. Hai mẹ con mặc dù không xuất thân phú quý, nhưng ăn nói lễ phép, kiêu ngạo không siểm nịnh. Thẩm Chu là là thể loại học bá nghiêm túc học tập, cũng hiểu được biết ơn, không xem chuyện nhỏ không tốn sức mà Ngôn Văn Hoa làm cho cậu ta là đương nhiên, trong từng câu nói với Ngôn Văn Hoa đều thể hiện sự tôn kính, rõ ràng là người biết cảm kích, ánh mắt cũng chân thành, tha thiết, trong trẻo.
Vốn là một buổi gặp mặt rất vui vẻ, mấy người cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc, bầu không khí hòa hợp, ngoại trừ…
Ngoại trừ sau hôm đó, Ngu Điềm thường xuyên tình cờ gặp được Thẩm Chu.
Ngôi trường mà cậu ta tốt nghiệp nằm ở đối diện Đại học Y thành phố Dung. Rõ ràng đã đi làm được một thời gian nhưng Thẩm Chu thường xuyên quay lại trường, có đôi khi nói là để gặp những người bạn đang học lên cao học, có lúc còn kỳ lạ hơn, nói là hoài niệm hương vị đồ ăn ở căng tin trường học, vậy nên nhân lúc nghỉ trưa qua đây ăn…
Phải biết rằng, nơi làm việc của cậu ta cách rất xa trường cũ.
Mà mỗi lần trở về trường, cậu ta đều sẽ tiện đường đi dạo qua Đại học Y thành phố Dung, sau đó lần nào cũng có thể “tình cờ” bắt gặp Ngu Điềm…
“Hôm nay lại gặp được Thẩm Chu ở trong trường, cậu ta nói đồ ăn ở nhà ăn của trường chúng ta rất ngon, muốn qua đây nếm thử. Nhưng rõ ràng là nhà ăn trong trường của bọn họ nấu còn ngon hơn. Trước giờ toàn là học sinh trường mình lén chạy sang đó ăn ké.”
“Cuối tuần cũng gặp được cậu ta, ngày hôm đó em có hoạt động nên mới phải tới trường, kết quả nhìn thấy Thẩm Chu đang chơi bóng ở trong sân thể dục trường mình, nói là sân bóng của trường bọn họ không đủ rộng. À đúng là cậu ta chơi bóng cũng không tệ. Xung quanh có rất nhiều sinh viên nữ của đại học y cổ vũ cho cậu ta, nhìn qua có vẻ rất được lòng phái đẹp.”
“Hôm nay trời mưa, em quên không mang ô, kết quả lại tình cờ gặp được Thẩm Chu. Trùng hợp thật, cậu ta liền đưa em tới ga tàu điện ngầm.”
“Buổi chiều em vừa mới tan học định đi tới phòng làm việc, kết quả lại gặp được Thẩm Chu ở ga tàu điện ngầm, cậu ta nói là có việc ở gần đây. Hàn huyên vài câu xong, cậu ta còn tặng em bánh kem mua ở cửa hàng đang nổi tiếng trên mạng. Em cảm ơn cậu ta xong thì cầm lấy đem về, anh có muốn ăn không? Bánh kem của hiệu này khá ngon, nhưng thời gian xếp hàng hơi lâu. Mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh tranh mua, Thẩm Chu vậy mà còn mua thừa một cái nên cho em, đây là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết sao?”
……………….
Một hai lần còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy, đừng nói là Ngôn Minh, ngay cả người đầu óc chậm chạp như Ngu Điềm cũng bắt đầu cảm thấy bất ổn: “Gần đây số lần em tình cờ gặp được Thẩm Chu hơi bị nhiều thì phải?”
Thẩm Chu hiển nhiên là đang dùng chiêu nước ấm nấu ếch, mỗi lần “tình cờ” gặp được Ngu Điềm đều kiểm soát rất tốt, gãi đúng chỗ ngứa, không biểu hiện ra quá rõ ràng, nhìn chỉ như một chàng trai bình thường, đáng tin cậy lại nhiệt tình, không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của Ngu Điềm.
Đầu óc cây du* của Ngu Điềm còn chưa thông suốt, nhưng Ngôn Minh sao lại không biết Thẩm Chu đang đánh bàn tính gì.
*Đầu óc cây du (榆木脑袋): để nói người ngoan cố, thiếu văn minh, chưa được giác ngộ.
“Gần đây em vẫn đeo nhẫn cưới phải không?”
“Lúc nào cũng đeo mà!” Ngu Điềm chớp mắt: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ngôn Minh mím chặt môi, sắc mặt không tốt nói: “Chỉ là có một số người ánh mắt không được tốt lắm, người khác đeo nhẫn cưới đã có chồng hẳn hoi rồi còn muốn đào góc tường, nên tới khoa mắt của anh khám xem.”
“Hả?”
Anh hôn lên má Ngu Điềm: “Không có gì, anh chỉ cảm thấy nên tới đón em tan học nhiều hơn, ngày mưa giúp em che ô, là chuyện mà một người chồng nên làm.”
Ngu Điềm cũng không nhận ra có chỗ nào khác biệt, gần đây cô đang phiên dịch một số tài liệu y học, bận thật sự, cũng không coi khúc nhạc đệm nhỏ này là chuyện gì, nhưng Ngôn Minh lại nói được làm được. Hôm sau, ngoài trời lất phất mưa nhỏ, vừa hay đến ngày nghỉ của Ngôn Minh, anh cũng có mang theo ô, đã chờ từ sớm ở ngoài cửa lớp Ngu Điềm.
Vì vẫn còn đang đi học nên Ngu Điềm cũng không gióng trống khua chiêng công khai quá mức chuyện đã kết hôn. Ngoài Tề Tư Hạo, Cao Mân, Tưởng Ngọc Minh và Nhậm Nhã Lệ ra thì trong số các bạn học chỉ có Trần Cương vừa mới biết.
Trước đây, mặc dù cũng có một vài bạn cùng trường biết quan hệ giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm, nhưng thời gian qua lâu rồi, đa phần sinh viên y đều vùi đầu học tập, không rõ lắm hai người đã phát triển tới đâu, càng có không ít bạn học cùng lớp nghiên cứu sinh hiện giờ không phải sinh viên của Đại học Y thành phố Dung, thậm chí còn không biết Đại học Y thành phố Dung có một cựu sinh viên nổi tiếng là Ngôn Minh.
Hiện giờ Ngôn Minh mặc áo sơ mi trắng quần âu, dáng người cao lớn đứng chờ ở cửa, quả nhiên hấp dẫn không ít người chú ý.
Ngu Điềm gần như liếc mắt đã ngay lập tức nhìn thấy Ngôn Minh, bèn cười vẫy tay, sau đó thu dọn sách vở vào cặp, tung tăng chạy ra ngoài…
“Anh Ngôn Minh, anh đúng là nói được làm được tới đón em này!”
Lúc này bên cạnh Ngu Điềm vừa hay có một bạn học nữ, nghe giọng của Ngu Điềm, đối phương không nhịn được quay ra hóng chuyện…
“Ngu Điềm, đây là…anh trai cậu à? Đẹp trai quá!”
Ngu Điềm bẩm sinh đã sợ phiền toái, vừa định gật đầu, kết quả lại bị Ngôn Minh ngăn lại, cắt ngang chủ đề: “Tuy rằng Ngu Điềm gọi tôi là anh trai, nhưng trên phương diện pháp luật tôi là chồng của cô ấy.”
“Oa!!!”
Bạn học nữ không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô: “Cậu kết hôn rồi?! Wow! Hai người trông rất đẹp đôi!” Hai mắt cô ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc không dám tin: “Trước đây tôi thấy cậu mang nhẫn, còn tưởng là đeo chơi thôi, hóa ra là nhẫn cưới thật! Trời ạ, chúc mừng chúc mừng, chồng của cậu đúng là một đại soái ca, chúc cậu hạnh phúc!”
Bạn học nữ nhìn hai người với ánh mắt hâm mộ, sau đó lôi kéo mấy cô gái xung quanh cũng vừa mới nghe được, vừa đi vừa buôn chuyện.
Ngu Điềm cảm thấy có chút buồn bực: “Em vẫn luôn đeo nhẫn cưới, sao không ai cảm thấy em đã kết hôn vậy, còn cho là em đeo bừa nữa chứ? Ai lại đeo nhẫn cưới linh tinh bao giờ!”
“Chắc là trông em không giống người đã kết hôn.” Ngôn Minh rất tự nhiên nhận lấy cặp sách trong tay Ngu Điềm, khoác lên vai, sau đó nắm tay Ngu Điềm: “Đương nhiên, cũng không thể trách em, anh vẫn nên tự trách bản mình thôi. Do gần đây anh bận quá nhiều việc, không thường xuyên tới đây quét cảm giác tồn tại, để mọi người đều ý thức được chúng ta là vợ chồng mới cưới.”
Ngôn Minh nói tới đây, nhìn về phía Ngu Điềm: “Em không ngại phải không? Chuyện anh công khai quan hệ của chúng ta?”
“Không đâu, không ngại.” Đã kết hôn rồi, còn có cái gì phải ngại, Ngu Điềm cũng không để ý chuyện công khai, chỉ đơn giản là lười, cũng thấy không cần thiết gióng trống khua chiêng tuyên bố. Chưa tổ chức hôn lễ cũng chỉ vì chính mình và Ngôn Minh đều tương đối bận, mà tiệc cưới lại cần phải có nhiều thời gian chuẩn bị.
“Vậy là tốt rồi.”
Ngôn Minh cười: “Đi thôi, lát nữa nhớ ôm sát anh.”
Ngu Điềm ngẩn người, nhưng rất nhanh, cô đã ý thức được Ngôn Minh nói “ôm sát” là có ý gì, bởi vì anh cầm theo một chiếc ô nhỏ che mưa.
Rõ ràng trong nhà có bao nhiêu ô lớn…
Có thể là vội ra cửa, nên tiện tay cầm cái nhỏ.
Nhưng mà, rất nhanh Ngu Điềm đã ý thức được, Ngôn Minh hẳn là cố ý.
Khi cô ôm eo Ngôn Minh đi tới cổng, lại lần nữa “tình cờ gặp được” Thẩm Chu cũng mang theo ô, đang đứng trước cổng trường ôm cây đợi thỏ.
Cậu ta thấy Ngu Điềm và Ngôn Minh cùng nhau xuất hiện thì ngẩn người, nhưng vẫn cầm ô tiến lên, chào hỏi với hai người.
“Anh Ngôn Minh, Cá Nhỏ, trùng hợp vậy. Hai người đang cùng nhau về nhà à?”
“Ừ.” Giọng Ngôn Minh bình tĩnh: “Đúng rồi, cậu tan làm rồi tới thăm quan Đại học Y thành phố Dung phải không? Có cần tôi tiễn cậu một đoạn? Hiện giờ mưa rất lớn, cũng không tiện gọi xe, kế tiếp tôi cũng không có việc gì bận.”
Ngôn Minh đối xử với bệnh nhân của mình hết sức chu đáo, nhưng anh là người công tư phân minh, bình thường khi xã giao luôn có ý thức giữ khoảng cách với đối phương, hiếm khi chủ động để người lạ tiến vào cuộc sống của mình.
Giờ phút này anh chủ động đưa Thẩm Chu về nhà, Ngu Điềm hơi ngạc nhiên. Dù sao theo như cô được biết, trước mắt mẹ của Thẩm Chu và Ngôn Văn Hoa vẫn chỉ là quan hệ bạn bè, không có dấu hiệu sắp tiến thêm bước nữa.
Thẩm Chu mừng rỡ như điên trước lời đề nghị của Ngôn Minh, cậu ta mở ô, đi theo hai người tới bãi đỗ xe, mà dọc đường đi Ngôn Minh vẫn luôn ôm chặt Ngu Điềm.
Ngoài dự đoán của Ngu Điềm, hôm nay Ngôn Minh lái xe của Ngôn Văn Hoa, một chiếc Lamborghini không hề khiêm tốn.
Là đàn ông, Thẩm Chu đương nhiên cũng tò mò về chiếc siêu xe này, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, sau khi lên xe cũng khó nén được kích động.
Cậu ta khá kính trọng Ngôn Minh, mở miệng đều gọi “anh”. Dù đang nói chuyện phiếm cùng Ngôn Minh nhưng Ngu Điềm vẫn cảm giác được, ánh mắt của Thẩm Chu hơn nửa đều dừng ở trên người mình, mà đề tài cậu ta trò chuyện với Ngôn Minh cũng thường vòng về trên người Ngu Điềm.
“Cá Nhỏ thích ăn đồ ăn vặt gì?”
“Cá Nhỏ muốn làm giáo sư tương lai à?”
“Bình thường cuối tuần Cá Nhỏ thích làm gì?”
“Anh có nuôi một con mèo đi lạc. Cá Nhỏ, nếu em thích thì lúc rảnh có thể tới chỗ anh xem…”
Ngu Điềm vốn không nghĩ nhiều về chuyện hay “tình cờ gặp được”, nhưng giờ đối diện với biểu hiện rõ ràng như vậy của Thẩm Chu, cô cuối cùng cũng phản ứng lại. Đồng thời, cô cũng hiểu được ý đồ mang ô nhỏ và cố ý lái Lamborghini của Ngôn Minh.
Âm thầm ghen tuông, tuyên bố chủ quyền một cách kín đáo.
Người đàn ông này sao có thể trẻ con đến vậy.
Chỉ là…
Chỉ là cô luôn đeo nhẫn cưới mà!
Ngu Điềm hơi lúng túng, cũng không biết phải giải thích như thế nào. Người như Thẩm Chu, có lẽ không phải là cố ý, chắc không rõ quan hệ của Ngu Điềm và Ngôn Minh nên mới sinh ra hiểu lầm như bây giờ.
Nhưng cậu ta không chủ động bày tỏ, Ngu Điềm cũng không thể chủ động đi làm sáng tỏ.
Vì thế, Ngu Điềm không thể không nhìn về phía Ngôn Minh xin giúp đỡ, quả nhiên nhận được ánh mắt ai oái “Em trêu hoa ghẹo nguyệt thật là giỏi” của Ngôn Minh.
Nhưng Ngôn Minh luôn có thể cho Ngu Điềm rất nhiều cảm giác an toàn, anh là người đáng tin cậy để dựa dẫm, có thể giải quyết bất kỳ phiền muộn nào của Ngu Điềm. Cho dù là hoàn cảnh khó xử như hiện tại, anh vẫn có biện pháp…
Đối với câu hỏi của Thẩm Chu, Ngôn Minh trả lời rất kiên nhẫn.
Thẩm Chu quả nhiên nở nụ cười: “Anh Ngôn Minh, tình cảm của anh và Cá Nhỏ tốt thật.”
Anh gật đầu rất tự nhiên, như đã sớm đoán được Thẩm Chu sẽ nói như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Ừm, dù sao cũng là vợ của tôi mà.”
Thẩm Chu vốn còn đang cười, nghe xong lời này, biểu cảm đột nhiên cứng lại. Cậu ta mở to hai mắt, nhìn Ngôn Minh, lại nhìn Ngu Điềm.
“Anh Ngôn Minh, anh đang nói đùa sao?”
Mắt Ngôn Minh nhìn bảng điều khiển, ngữ khí bình thản không gợn sóng giống như kỹ thuật lái xe vững vàng của anh: “Nói đùa gì chứ. Tôi và Ngu Điềm đã kết hôn, chỉ là còn chưa tổ chức hôn lễ. Chẳng lẽ nhìn chúng tôi không giống vợ chồng?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Chu xuất hiện dấu hiệu nứt toạc: “Nhưng…Nhưng Cá Nhỏ không phải là em gái của anh sao? Em nghe cô ấy gọi anh là ‘anh Ngôn Minh’, nghe chú Ngôn giới thiệu cô ấy là con gái, anh là con trai của chú ấy…Em cho rằng họ của hai người không giống như là vì sau khi chú Ngôn ly hôn, con trai theo họ của chú ấy, còn con gái theo họ mẹ…”
“Con trai con gái là xưng hô ba tôi nói đùa thôi. Đương nhiên cũng không hoàn toàn sai, bởi vì tôi và Ngu Điềm quả thật là người một nhà, Ngu Điềm cũng gọi ba tôi là ba, ba tôi cũng coi Ngu Điềm như con gái ruột. Còn việc Ngu Điềm gọi tôi là ‘anh Ngôn Minh’ là do cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, vẫn luôn gọi vậy, cũng không sửa miệng. Vậy nên, cô ấy là em gái, cũng là vợ của tôi.”
Thẩm Chu sau một thoáng bối rối, cuối cùng đã chấp nhận hiện thực, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Ngôn Minh cũng không chủ động nhắc giải thích hay tuyên bố gì, quan hệ giữa anh và Ngu Điềm đều là Thẩm Chu chủ động đặt câu hỏi, anh chỉ phối hợp trả lời, dùng cách này để Thẩm Chu tự hiểu, cũng không đến mức khiến cậu ta không xuống được mặt bàn.
Nhưng điều này cũng không thể khiến trong lòng Thẩm Chu bớt xấu hổ, cậu ta dở khóc dở cười: “Ngày đó em còn nghĩ, ngón tay đeo nhẫn của Cá Nhỏ là nhẫn cưới. vốn còn tưởng rằng mấy cô gái lúc đeo nhẫn chỉ quan tâm đẹp là được, cũng không để ý đeo nhẫn ở các ngón tay khác nhau có ý nghĩa không giống nhau. Kết quả không ngờ tới Cá Nhỏ đeo là nhẫn cưới thật.”
“Ừ, đúng vậy, cậu hiện tại đang độc thân phải không?”
Thẩm Chu gãi đầu: “Trước mắt là vậy.”
“Vậy khi nào rảnh để Ngu Điềm giới thiệu cho cậu làm quen với vài bạn học nữ.” Giọng điệu của Ngôn Minh rất lương thiện hữu hảo: “Ngu Điềm, em xem trong trường có bạn nữ thích hợp thì dắt mối cho Thẩm Chu. Dù sao em cũng nói hay gặp được cậu ấy ở trường còn gì? Thiết nghĩ số lần cậu ấy tới Đại học Y thành phố Dung nhiều, quen bạn gái ở trường mình, cũng đẹp cả đôi đường.”
Cũng là lúc này, Thẩm Chu mới ý thức được mục đích hôm nay Ngôn Minh chủ động tới đón Ngu Điềm.
Trong mưa, cậu ta nhìn thấy Ngôn Minh ôm vai Ngu Điềm đi cùng nhau, Ngu Điềm hơi ôm eo Ngôn Minh, hai người cùng che chung một tán ô, Thẩm Chu liền xuất hiện ảo giác “giữa hai người họ không có chỗ cho người thứ ba xen vào”. Mặc dù cậu ta cũng biết có những anh em khá thân mật, nhưng lại thấy loại thân mật giữa Ngu Điềm và Ngôn Minh hơi mang theo hương vị ái muội kỳ lạ.
Giờ phút này, Thẩm Chu đã biết những suy nghĩ đó của mình không phải là ảo giác.
Giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm quả thật không thể có thêm một ai khác.
Hai người vốn không phải là anh em, mà là…
Cậu ta cũng thông mình, nghe ra được nhắc nhở thiện ý của Ngôn Minh – Ngu Điềm là người của anh.
Ngôn Minh có ý tốt nhưng không cho người khác cơ hội nghi ngờ, tự nhiên thể hiện mối quan hệ chân thật giữa anh và Ngu Điềm, hơn nữa còn khéo léo nhắc nhở Thẩm Chu không nên tiếp tục hiểu lầm, để tránh cho cả ba người phải xấu hổ.
Thẩm Chu là người rất hiểu chuyện và biết điều. Lúc này, ngoại trừ có chút buồn rầu vì sự ngu ngốc của chính mình thì ngay khi Ngôn Minh nói ra mối quan hệ với Ngu Điềm, cậu ta lập tức kéo giãn khoảng cách với Ngu Điềm, không còn tiếp tục nói về chủ đề liên quan tới Ngu Điềm, cũng không dám nhìn cô một cái nào, thay vào đó là trò chuyện với Ngôn Minh về các mối quan hệ cá nhân nơi công sở.
Cuối cùng, đoạn đường còn lại hai người nói chuyện nhau rất vui vẻ, Ngôn Minh đưa cậu ta về tới tận cửa tiểu khu.
Thẩm Chu lịch sự nói cảm ơn, sau đó vẫy tay tạm biệt…
“Tạm biệt anh Ngôn Minh!”
Cậu ta cầm ô, nhìn Ngôn Minh một cái, sau đó lại nhìn về phía Ngu Điềm: “Tạm biệt chị dâu Cá Nhỏ!”
Một tiếng “chị dâu” này cuối cùng đã khiến Ngôn Minh vừa lòng, cười khẽ, cũng nhiệt tình phất tay với Thẩm Chu.
Đợi đến khi trong xe chỉ còn lại hai người, Ngôn Minh mới dừng lại, một lần nữa lên tiếng…
“Anh nghĩ, để tránh có nhiều người hiểu lầm giống Thẩm Chu, sau này ở bên ngoài, em vẫn đừng nên gọi anh là ‘anh Ngôn Minh’ nữa.”
Anh như đã suy nghĩ cặn kẽ nói: “Quả thực rất dễ gây hiểu lầm. Còn ‘anh Ngôn Minh’ có thể để dành về nhà gọi.”
Ngu Điềm cắn môi: “Vậy ở bên ngoài gọi anh là gì?”
Ngôn Minh hôn Ngu Điềm một cái: “Gọi chồng.”
Đương nhiên, những người thân thiết với Ngôn Văn Hoa đa phần đều biết con trai của Ngôn Văn Hoa là Ngôn Minh đã đính hôn với Ngu Điềm, cũng biết Ngôn Văn Hoa gọi “con gái” là nói đùa.
Nhưng Ngôn Minh không ngờ được, giới thiệu như vậy lại tạo thành hiểu lầm to lớn cho Ngô Hạnh, đặc biệt là con trai của bà ấy – Thẩm Chu.
Bữa cơm hôm nay rất hài hòa, đầm ấp. Ấn tượng của Ngôn Minh đối với hai người Ngô Hạnh và Thẩm Chu vô cùng tốt. Hai mẹ con mặc dù không xuất thân phú quý, nhưng ăn nói lễ phép, kiêu ngạo không siểm nịnh. Thẩm Chu là là thể loại học bá nghiêm túc học tập, cũng hiểu được biết ơn, không xem chuyện nhỏ không tốn sức mà Ngôn Văn Hoa làm cho cậu ta là đương nhiên, trong từng câu nói với Ngôn Văn Hoa đều thể hiện sự tôn kính, rõ ràng là người biết cảm kích, ánh mắt cũng chân thành, tha thiết, trong trẻo.
Vốn là một buổi gặp mặt rất vui vẻ, mấy người cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc, bầu không khí hòa hợp, ngoại trừ…
Ngoại trừ sau hôm đó, Ngu Điềm thường xuyên tình cờ gặp được Thẩm Chu.
Ngôi trường mà cậu ta tốt nghiệp nằm ở đối diện Đại học Y thành phố Dung. Rõ ràng đã đi làm được một thời gian nhưng Thẩm Chu thường xuyên quay lại trường, có đôi khi nói là để gặp những người bạn đang học lên cao học, có lúc còn kỳ lạ hơn, nói là hoài niệm hương vị đồ ăn ở căng tin trường học, vậy nên nhân lúc nghỉ trưa qua đây ăn…
Phải biết rằng, nơi làm việc của cậu ta cách rất xa trường cũ.
Mà mỗi lần trở về trường, cậu ta đều sẽ tiện đường đi dạo qua Đại học Y thành phố Dung, sau đó lần nào cũng có thể “tình cờ” bắt gặp Ngu Điềm…
“Hôm nay lại gặp được Thẩm Chu ở trong trường, cậu ta nói đồ ăn ở nhà ăn của trường chúng ta rất ngon, muốn qua đây nếm thử. Nhưng rõ ràng là nhà ăn trong trường của bọn họ nấu còn ngon hơn. Trước giờ toàn là học sinh trường mình lén chạy sang đó ăn ké.”
“Cuối tuần cũng gặp được cậu ta, ngày hôm đó em có hoạt động nên mới phải tới trường, kết quả nhìn thấy Thẩm Chu đang chơi bóng ở trong sân thể dục trường mình, nói là sân bóng của trường bọn họ không đủ rộng. À đúng là cậu ta chơi bóng cũng không tệ. Xung quanh có rất nhiều sinh viên nữ của đại học y cổ vũ cho cậu ta, nhìn qua có vẻ rất được lòng phái đẹp.”
“Hôm nay trời mưa, em quên không mang ô, kết quả lại tình cờ gặp được Thẩm Chu. Trùng hợp thật, cậu ta liền đưa em tới ga tàu điện ngầm.”
“Buổi chiều em vừa mới tan học định đi tới phòng làm việc, kết quả lại gặp được Thẩm Chu ở ga tàu điện ngầm, cậu ta nói là có việc ở gần đây. Hàn huyên vài câu xong, cậu ta còn tặng em bánh kem mua ở cửa hàng đang nổi tiếng trên mạng. Em cảm ơn cậu ta xong thì cầm lấy đem về, anh có muốn ăn không? Bánh kem của hiệu này khá ngon, nhưng thời gian xếp hàng hơi lâu. Mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh tranh mua, Thẩm Chu vậy mà còn mua thừa một cái nên cho em, đây là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống trong truyền thuyết sao?”
……………….
Một hai lần còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy, đừng nói là Ngôn Minh, ngay cả người đầu óc chậm chạp như Ngu Điềm cũng bắt đầu cảm thấy bất ổn: “Gần đây số lần em tình cờ gặp được Thẩm Chu hơi bị nhiều thì phải?”
Thẩm Chu hiển nhiên là đang dùng chiêu nước ấm nấu ếch, mỗi lần “tình cờ” gặp được Ngu Điềm đều kiểm soát rất tốt, gãi đúng chỗ ngứa, không biểu hiện ra quá rõ ràng, nhìn chỉ như một chàng trai bình thường, đáng tin cậy lại nhiệt tình, không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của Ngu Điềm.
Đầu óc cây du* của Ngu Điềm còn chưa thông suốt, nhưng Ngôn Minh sao lại không biết Thẩm Chu đang đánh bàn tính gì.
*Đầu óc cây du (榆木脑袋): để nói người ngoan cố, thiếu văn minh, chưa được giác ngộ.
“Gần đây em vẫn đeo nhẫn cưới phải không?”
“Lúc nào cũng đeo mà!” Ngu Điềm chớp mắt: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Ngôn Minh mím chặt môi, sắc mặt không tốt nói: “Chỉ là có một số người ánh mắt không được tốt lắm, người khác đeo nhẫn cưới đã có chồng hẳn hoi rồi còn muốn đào góc tường, nên tới khoa mắt của anh khám xem.”
“Hả?”
Anh hôn lên má Ngu Điềm: “Không có gì, anh chỉ cảm thấy nên tới đón em tan học nhiều hơn, ngày mưa giúp em che ô, là chuyện mà một người chồng nên làm.”
Ngu Điềm cũng không nhận ra có chỗ nào khác biệt, gần đây cô đang phiên dịch một số tài liệu y học, bận thật sự, cũng không coi khúc nhạc đệm nhỏ này là chuyện gì, nhưng Ngôn Minh lại nói được làm được. Hôm sau, ngoài trời lất phất mưa nhỏ, vừa hay đến ngày nghỉ của Ngôn Minh, anh cũng có mang theo ô, đã chờ từ sớm ở ngoài cửa lớp Ngu Điềm.
Vì vẫn còn đang đi học nên Ngu Điềm cũng không gióng trống khua chiêng công khai quá mức chuyện đã kết hôn. Ngoài Tề Tư Hạo, Cao Mân, Tưởng Ngọc Minh và Nhậm Nhã Lệ ra thì trong số các bạn học chỉ có Trần Cương vừa mới biết.
Trước đây, mặc dù cũng có một vài bạn cùng trường biết quan hệ giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm, nhưng thời gian qua lâu rồi, đa phần sinh viên y đều vùi đầu học tập, không rõ lắm hai người đã phát triển tới đâu, càng có không ít bạn học cùng lớp nghiên cứu sinh hiện giờ không phải sinh viên của Đại học Y thành phố Dung, thậm chí còn không biết Đại học Y thành phố Dung có một cựu sinh viên nổi tiếng là Ngôn Minh.
Hiện giờ Ngôn Minh mặc áo sơ mi trắng quần âu, dáng người cao lớn đứng chờ ở cửa, quả nhiên hấp dẫn không ít người chú ý.
Ngu Điềm gần như liếc mắt đã ngay lập tức nhìn thấy Ngôn Minh, bèn cười vẫy tay, sau đó thu dọn sách vở vào cặp, tung tăng chạy ra ngoài…
“Anh Ngôn Minh, anh đúng là nói được làm được tới đón em này!”
Lúc này bên cạnh Ngu Điềm vừa hay có một bạn học nữ, nghe giọng của Ngu Điềm, đối phương không nhịn được quay ra hóng chuyện…
“Ngu Điềm, đây là…anh trai cậu à? Đẹp trai quá!”
Ngu Điềm bẩm sinh đã sợ phiền toái, vừa định gật đầu, kết quả lại bị Ngôn Minh ngăn lại, cắt ngang chủ đề: “Tuy rằng Ngu Điềm gọi tôi là anh trai, nhưng trên phương diện pháp luật tôi là chồng của cô ấy.”
“Oa!!!”
Bạn học nữ không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô: “Cậu kết hôn rồi?! Wow! Hai người trông rất đẹp đôi!” Hai mắt cô ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc không dám tin: “Trước đây tôi thấy cậu mang nhẫn, còn tưởng là đeo chơi thôi, hóa ra là nhẫn cưới thật! Trời ạ, chúc mừng chúc mừng, chồng của cậu đúng là một đại soái ca, chúc cậu hạnh phúc!”
Bạn học nữ nhìn hai người với ánh mắt hâm mộ, sau đó lôi kéo mấy cô gái xung quanh cũng vừa mới nghe được, vừa đi vừa buôn chuyện.
Ngu Điềm cảm thấy có chút buồn bực: “Em vẫn luôn đeo nhẫn cưới, sao không ai cảm thấy em đã kết hôn vậy, còn cho là em đeo bừa nữa chứ? Ai lại đeo nhẫn cưới linh tinh bao giờ!”
“Chắc là trông em không giống người đã kết hôn.” Ngôn Minh rất tự nhiên nhận lấy cặp sách trong tay Ngu Điềm, khoác lên vai, sau đó nắm tay Ngu Điềm: “Đương nhiên, cũng không thể trách em, anh vẫn nên tự trách bản mình thôi. Do gần đây anh bận quá nhiều việc, không thường xuyên tới đây quét cảm giác tồn tại, để mọi người đều ý thức được chúng ta là vợ chồng mới cưới.”
Ngôn Minh nói tới đây, nhìn về phía Ngu Điềm: “Em không ngại phải không? Chuyện anh công khai quan hệ của chúng ta?”
“Không đâu, không ngại.” Đã kết hôn rồi, còn có cái gì phải ngại, Ngu Điềm cũng không để ý chuyện công khai, chỉ đơn giản là lười, cũng thấy không cần thiết gióng trống khua chiêng tuyên bố. Chưa tổ chức hôn lễ cũng chỉ vì chính mình và Ngôn Minh đều tương đối bận, mà tiệc cưới lại cần phải có nhiều thời gian chuẩn bị.
“Vậy là tốt rồi.”
Ngôn Minh cười: “Đi thôi, lát nữa nhớ ôm sát anh.”
Ngu Điềm ngẩn người, nhưng rất nhanh, cô đã ý thức được Ngôn Minh nói “ôm sát” là có ý gì, bởi vì anh cầm theo một chiếc ô nhỏ che mưa.
Rõ ràng trong nhà có bao nhiêu ô lớn…
Có thể là vội ra cửa, nên tiện tay cầm cái nhỏ.
Nhưng mà, rất nhanh Ngu Điềm đã ý thức được, Ngôn Minh hẳn là cố ý.
Khi cô ôm eo Ngôn Minh đi tới cổng, lại lần nữa “tình cờ gặp được” Thẩm Chu cũng mang theo ô, đang đứng trước cổng trường ôm cây đợi thỏ.
Cậu ta thấy Ngu Điềm và Ngôn Minh cùng nhau xuất hiện thì ngẩn người, nhưng vẫn cầm ô tiến lên, chào hỏi với hai người.
“Anh Ngôn Minh, Cá Nhỏ, trùng hợp vậy. Hai người đang cùng nhau về nhà à?”
“Ừ.” Giọng Ngôn Minh bình tĩnh: “Đúng rồi, cậu tan làm rồi tới thăm quan Đại học Y thành phố Dung phải không? Có cần tôi tiễn cậu một đoạn? Hiện giờ mưa rất lớn, cũng không tiện gọi xe, kế tiếp tôi cũng không có việc gì bận.”
Ngôn Minh đối xử với bệnh nhân của mình hết sức chu đáo, nhưng anh là người công tư phân minh, bình thường khi xã giao luôn có ý thức giữ khoảng cách với đối phương, hiếm khi chủ động để người lạ tiến vào cuộc sống của mình.
Giờ phút này anh chủ động đưa Thẩm Chu về nhà, Ngu Điềm hơi ngạc nhiên. Dù sao theo như cô được biết, trước mắt mẹ của Thẩm Chu và Ngôn Văn Hoa vẫn chỉ là quan hệ bạn bè, không có dấu hiệu sắp tiến thêm bước nữa.
Thẩm Chu mừng rỡ như điên trước lời đề nghị của Ngôn Minh, cậu ta mở ô, đi theo hai người tới bãi đỗ xe, mà dọc đường đi Ngôn Minh vẫn luôn ôm chặt Ngu Điềm.
Ngoài dự đoán của Ngu Điềm, hôm nay Ngôn Minh lái xe của Ngôn Văn Hoa, một chiếc Lamborghini không hề khiêm tốn.
Là đàn ông, Thẩm Chu đương nhiên cũng tò mò về chiếc siêu xe này, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, sau khi lên xe cũng khó nén được kích động.
Cậu ta khá kính trọng Ngôn Minh, mở miệng đều gọi “anh”. Dù đang nói chuyện phiếm cùng Ngôn Minh nhưng Ngu Điềm vẫn cảm giác được, ánh mắt của Thẩm Chu hơn nửa đều dừng ở trên người mình, mà đề tài cậu ta trò chuyện với Ngôn Minh cũng thường vòng về trên người Ngu Điềm.
“Cá Nhỏ thích ăn đồ ăn vặt gì?”
“Cá Nhỏ muốn làm giáo sư tương lai à?”
“Bình thường cuối tuần Cá Nhỏ thích làm gì?”
“Anh có nuôi một con mèo đi lạc. Cá Nhỏ, nếu em thích thì lúc rảnh có thể tới chỗ anh xem…”
Ngu Điềm vốn không nghĩ nhiều về chuyện hay “tình cờ gặp được”, nhưng giờ đối diện với biểu hiện rõ ràng như vậy của Thẩm Chu, cô cuối cùng cũng phản ứng lại. Đồng thời, cô cũng hiểu được ý đồ mang ô nhỏ và cố ý lái Lamborghini của Ngôn Minh.
Âm thầm ghen tuông, tuyên bố chủ quyền một cách kín đáo.
Người đàn ông này sao có thể trẻ con đến vậy.
Chỉ là…
Chỉ là cô luôn đeo nhẫn cưới mà!
Ngu Điềm hơi lúng túng, cũng không biết phải giải thích như thế nào. Người như Thẩm Chu, có lẽ không phải là cố ý, chắc không rõ quan hệ của Ngu Điềm và Ngôn Minh nên mới sinh ra hiểu lầm như bây giờ.
Nhưng cậu ta không chủ động bày tỏ, Ngu Điềm cũng không thể chủ động đi làm sáng tỏ.
Vì thế, Ngu Điềm không thể không nhìn về phía Ngôn Minh xin giúp đỡ, quả nhiên nhận được ánh mắt ai oái “Em trêu hoa ghẹo nguyệt thật là giỏi” của Ngôn Minh.
Nhưng Ngôn Minh luôn có thể cho Ngu Điềm rất nhiều cảm giác an toàn, anh là người đáng tin cậy để dựa dẫm, có thể giải quyết bất kỳ phiền muộn nào của Ngu Điềm. Cho dù là hoàn cảnh khó xử như hiện tại, anh vẫn có biện pháp…
Đối với câu hỏi của Thẩm Chu, Ngôn Minh trả lời rất kiên nhẫn.
Thẩm Chu quả nhiên nở nụ cười: “Anh Ngôn Minh, tình cảm của anh và Cá Nhỏ tốt thật.”
Anh gật đầu rất tự nhiên, như đã sớm đoán được Thẩm Chu sẽ nói như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Ừm, dù sao cũng là vợ của tôi mà.”
Thẩm Chu vốn còn đang cười, nghe xong lời này, biểu cảm đột nhiên cứng lại. Cậu ta mở to hai mắt, nhìn Ngôn Minh, lại nhìn Ngu Điềm.
“Anh Ngôn Minh, anh đang nói đùa sao?”
Mắt Ngôn Minh nhìn bảng điều khiển, ngữ khí bình thản không gợn sóng giống như kỹ thuật lái xe vững vàng của anh: “Nói đùa gì chứ. Tôi và Ngu Điềm đã kết hôn, chỉ là còn chưa tổ chức hôn lễ. Chẳng lẽ nhìn chúng tôi không giống vợ chồng?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Chu xuất hiện dấu hiệu nứt toạc: “Nhưng…Nhưng Cá Nhỏ không phải là em gái của anh sao? Em nghe cô ấy gọi anh là ‘anh Ngôn Minh’, nghe chú Ngôn giới thiệu cô ấy là con gái, anh là con trai của chú ấy…Em cho rằng họ của hai người không giống như là vì sau khi chú Ngôn ly hôn, con trai theo họ của chú ấy, còn con gái theo họ mẹ…”
“Con trai con gái là xưng hô ba tôi nói đùa thôi. Đương nhiên cũng không hoàn toàn sai, bởi vì tôi và Ngu Điềm quả thật là người một nhà, Ngu Điềm cũng gọi ba tôi là ba, ba tôi cũng coi Ngu Điềm như con gái ruột. Còn việc Ngu Điềm gọi tôi là ‘anh Ngôn Minh’ là do cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, vẫn luôn gọi vậy, cũng không sửa miệng. Vậy nên, cô ấy là em gái, cũng là vợ của tôi.”
Thẩm Chu sau một thoáng bối rối, cuối cùng đã chấp nhận hiện thực, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
Ngôn Minh cũng không chủ động nhắc giải thích hay tuyên bố gì, quan hệ giữa anh và Ngu Điềm đều là Thẩm Chu chủ động đặt câu hỏi, anh chỉ phối hợp trả lời, dùng cách này để Thẩm Chu tự hiểu, cũng không đến mức khiến cậu ta không xuống được mặt bàn.
Nhưng điều này cũng không thể khiến trong lòng Thẩm Chu bớt xấu hổ, cậu ta dở khóc dở cười: “Ngày đó em còn nghĩ, ngón tay đeo nhẫn của Cá Nhỏ là nhẫn cưới. vốn còn tưởng rằng mấy cô gái lúc đeo nhẫn chỉ quan tâm đẹp là được, cũng không để ý đeo nhẫn ở các ngón tay khác nhau có ý nghĩa không giống nhau. Kết quả không ngờ tới Cá Nhỏ đeo là nhẫn cưới thật.”
“Ừ, đúng vậy, cậu hiện tại đang độc thân phải không?”
Thẩm Chu gãi đầu: “Trước mắt là vậy.”
“Vậy khi nào rảnh để Ngu Điềm giới thiệu cho cậu làm quen với vài bạn học nữ.” Giọng điệu của Ngôn Minh rất lương thiện hữu hảo: “Ngu Điềm, em xem trong trường có bạn nữ thích hợp thì dắt mối cho Thẩm Chu. Dù sao em cũng nói hay gặp được cậu ấy ở trường còn gì? Thiết nghĩ số lần cậu ấy tới Đại học Y thành phố Dung nhiều, quen bạn gái ở trường mình, cũng đẹp cả đôi đường.”
Cũng là lúc này, Thẩm Chu mới ý thức được mục đích hôm nay Ngôn Minh chủ động tới đón Ngu Điềm.
Trong mưa, cậu ta nhìn thấy Ngôn Minh ôm vai Ngu Điềm đi cùng nhau, Ngu Điềm hơi ôm eo Ngôn Minh, hai người cùng che chung một tán ô, Thẩm Chu liền xuất hiện ảo giác “giữa hai người họ không có chỗ cho người thứ ba xen vào”. Mặc dù cậu ta cũng biết có những anh em khá thân mật, nhưng lại thấy loại thân mật giữa Ngu Điềm và Ngôn Minh hơi mang theo hương vị ái muội kỳ lạ.
Giờ phút này, Thẩm Chu đã biết những suy nghĩ đó của mình không phải là ảo giác.
Giữa Ngôn Minh và Ngu Điềm quả thật không thể có thêm một ai khác.
Hai người vốn không phải là anh em, mà là…
Cậu ta cũng thông mình, nghe ra được nhắc nhở thiện ý của Ngôn Minh – Ngu Điềm là người của anh.
Ngôn Minh có ý tốt nhưng không cho người khác cơ hội nghi ngờ, tự nhiên thể hiện mối quan hệ chân thật giữa anh và Ngu Điềm, hơn nữa còn khéo léo nhắc nhở Thẩm Chu không nên tiếp tục hiểu lầm, để tránh cho cả ba người phải xấu hổ.
Thẩm Chu là người rất hiểu chuyện và biết điều. Lúc này, ngoại trừ có chút buồn rầu vì sự ngu ngốc của chính mình thì ngay khi Ngôn Minh nói ra mối quan hệ với Ngu Điềm, cậu ta lập tức kéo giãn khoảng cách với Ngu Điềm, không còn tiếp tục nói về chủ đề liên quan tới Ngu Điềm, cũng không dám nhìn cô một cái nào, thay vào đó là trò chuyện với Ngôn Minh về các mối quan hệ cá nhân nơi công sở.
Cuối cùng, đoạn đường còn lại hai người nói chuyện nhau rất vui vẻ, Ngôn Minh đưa cậu ta về tới tận cửa tiểu khu.
Thẩm Chu lịch sự nói cảm ơn, sau đó vẫy tay tạm biệt…
“Tạm biệt anh Ngôn Minh!”
Cậu ta cầm ô, nhìn Ngôn Minh một cái, sau đó lại nhìn về phía Ngu Điềm: “Tạm biệt chị dâu Cá Nhỏ!”
Một tiếng “chị dâu” này cuối cùng đã khiến Ngôn Minh vừa lòng, cười khẽ, cũng nhiệt tình phất tay với Thẩm Chu.
Đợi đến khi trong xe chỉ còn lại hai người, Ngôn Minh mới dừng lại, một lần nữa lên tiếng…
“Anh nghĩ, để tránh có nhiều người hiểu lầm giống Thẩm Chu, sau này ở bên ngoài, em vẫn đừng nên gọi anh là ‘anh Ngôn Minh’ nữa.”
Anh như đã suy nghĩ cặn kẽ nói: “Quả thực rất dễ gây hiểu lầm. Còn ‘anh Ngôn Minh’ có thể để dành về nhà gọi.”
Ngu Điềm cắn môi: “Vậy ở bên ngoài gọi anh là gì?”
Ngôn Minh hôn Ngu Điềm một cái: “Gọi chồng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.