Chương 30
Diệp Phỉ Nhiên
31/05/2024
Nhưng Ngu Điềm không ngờ tới, trước đó cô vừa mới thề son sắt sẽ rời xa đàn ông, lên kế hoạch biên tập video thật hoàn mỹ làm ra một kỳ chương trình thành công, lại vì một cuộc điện thoại của Nhậm Nhã Lệ mà không thể không đi bệnh viện trực thuộc tìm Ngôn Minh.
Nhậm Nhã Lệ đột nhiên bị mù.
Lúc đầu khi nhận được điện thoại của Nhậm Nhã Lệ, Ngu Điềm không tin, cô nghi ngờ Nhậm Nhã Lệ đi đường vòng thông qua mình muốn tìm cớ tiếp tục lại gần Tề Tư Hạo.
Nhưng đến khi nhìn thấy Nhậm Nhã Lệ, loại nghi ngờ này đã tự sụp đổ.
Nhậm Nhã Lệ hoàn toàn không thể tự mình đi đường, toàn bộ hành trình đều nhờ mẹ cô ta đi bên cạnh đỡ.
Ngu Điềm thử đung đưa ngón tay vài lần trước mặt cô ta nhưng hai mắt Nhậm Nhã Lệ vẫn hiện ra vẻ mờ mịt, không thể nhìn thấy, một chút cũng không phản ứng, thậm chí đến ánh sáng cũng không cảm nhận được, nhưng hỏi thăm xong, Ngu Điềm biết được mắt Nhậm Nhã Lệ chưa từng chịu tổn thương bên ngoài, gần đây cũng không uống thuốc gì linh tinh.
Đối với việc này, Nhậm Nhã Lệ gấp tới sắp khóc: “Tôi cũng không biết vì sao lại thế này, ngủ một giấc dậy đột nhiên không nhìn thấy gì, mẹ tôi đã đưa tôi tới bệnh viện do nhà mình mở, cũng uống không ít thuốc, có thể kiểm tra cái gì đều kiểu tra hết rồi nhưng vẫn không tìm ra được chỗ nào có vấn đề.”
“Ngu Điềm, anh trai của cô không phải là bác sĩ chủ trị khoa mắt sao? Còn là bệnh viện trực thuộc, có thể giúp tôi mời anh ấy khám bệnh không?”
Nhậm Nhã Lệ còn chưa nói xong, mẹ cô ta đã chen lời: “Chúng tôi lên mạng đăng ký lấy số khám bệnh của chuyên gia khoa mắt bệnh viện trực thuộc, nhưng bình thường tất cả số khám chuyên gia đều phải đợi hai tuần mới tới lượt. Nhã Lệ của chúng tôi tuần sau phải chủ trì một buổi tiệc tối, là tài nguyên chúng tôi rất vất vả lắm mới lấy được, đây sẽ là lần đầu tiên Nhã Lệ dẫn chương trình trên sân khấu, Nhã Lệ cũng rất chờ mong, đôi mắt này chúng tôi nhất định phải chữa khỏi trước buổi tiệc tối, thật sự không thể đợi thêm được nữa!”
Có thể nhìn ra mẹ của Nhậm Nhã Lệ thật sự rất lo lắng, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử: “Ngu Điềm đúng không? Nhã Lệ nói cháu là bạn của con bé, anh trai cháu đang làm ở khoa mắt bệnh viện trực thuộc, có thể nhờ người đó khám trước cho chúng tôi không? Nhã Lệ của chúng tôi vì không thể thuận lợi lên sân khấu, đã khóc mấy ngày nay rồi, có phải không Nhã Lệ?”
Vành mắt Nhậm Nhã Lệ hồng hồng, bị mẹ mình gọi tên thì ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt bi thương.
Ngu Điềm tuy không thân với Nhậm Nhã Lệ nhưng tính cách của cô không thể làm như không thấy người đến cửa cầu xin sự giúp đỡ.
“Cháu thử xem vậy, hôm nay anh trai cháu không đi khám ngoại trú, đang ở văn phòng, nếu anh ấy không họp chắc sẽ có thời gian, cháu mang hai người tới văn phòng anh ấy xem sao?”
Ngu Điềm nói xong, liền căng da đầu gọi điện thoại cho Ngôn Minh dưới ánh mắt tha thiết ngàn ân vạn tạ của mẹ Nhậm Nhã Lệ.
“Anh Ngôn Minh, em là Ngu Điềm, hiện tại anh có rảnh không?”
……………..
Ngu Điềm cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ngôn Minh tuy vẫn lãnh đạm như cũ nhưng có rảnh, cũng đồng ý với yêu cầu của Ngu Điềm đưa bạn tới khám.
Gần như một phút cũng không trì hoãn, Ngu Điềm mang theo Nhậm Nhã Lệ và mẹ của cô ta đi đến văn phòng của Ngôn Minh.
**
Nhận được điện thoại của Ngu Điềm, Ngôn Minh cũng không bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy yên lòng, nhẹ nhõm.
Từ tối hôm qua sau khi về nhà, Ngu Điềm không còn liên lạc với anh nữa.
Nếu ở trong quá khứ, đây là chuyện không thể nào.
Từ khi quen biết tới nay, Ngu Điềm luôn rất thẳng thắn, hầu như mỗi ngày đều sẽ chủ động liên lạc với Ngôn Minh, có đôi khi gửi một vài bài đăng liên quan đến y học, có đôi khi lại hỏi một ít vấn đề chuyên nghiệp, hoặc thăm dò chi tiết thao tác giải phẫu, nhìn qua như một sinh viên y hiếu học, nhưng Ngôn Minh biết, hơn phân nửa là cô muốn tìm một lý do hợp lý tới soát cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Nhưng tối hôm qua sau khi khóc, không biết có phải đã chịu đả kích hay không mà đến giờ vẫn không liên lạc với anh.
Ngôn Minh nghi ngờ đây là bẫy rập của Ngu Điềm, nhưng mỗi ngày đều liên lạc khiến Ngôn Minh dường như sinh ra phản xạ có điều kiện, bắt đầu từ lúc vào làm cứ liên tục nhìn điện thoại.
Hôm nay Ngu Điềm tìm cớ khá hay, nói rằng mắt bạn đột nhiên bị mù.
Chờ tới khi cô mang theo người tới, Ngôn Minh càng hiểu rõ.
Đây thậm chí còn không được coi là "bạn bè", nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái này là “tình địch” trước đó theo đuổi Tề Tư Hạo không thành giận chó đánh mèo căm thù Ngu Điềm.
Tìm được một người có vấn đề về mắt làm lý do chính đáng tới để gặp mình, Ngu Điềm xem ra đã rất hao tổn tâm huyết.
Nhưng đối mặt với bệnh nhân, Ngôn Minh rất nhanh đã không còn nghĩ tới những cái khác, chuyên tâm làm kiểm tra đơn giản bước đầu cho đối phương.
Bệnh nhân tên là Nhậm Nhã Lệ, nhìn qua còn rất trẻ, trước đó đã làm kiểm tra rất tường tận ở bệnh viện khác, thậm chí còn chụp CT não, không có tổn thương thực thể.
“Tất cả kết quả kiểm tra đều không nhìn ra được vấn đề gì.” Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nôn nóng, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài nghi: “Bác sĩ, cậu có thể giúp giới thiệu một chuyên gia lớn tuổi hơn không?”
Đây rõ ràng là nghi ngờ đối với kinh nghiệm làm việc của Ngôn Minh.
Mẹ Nhậm Nhã Lệ nói xong đại khái cũng thấy xấu hổ, lập tức giải thích nói: “Chủ yếu là gấp, tuần sau chúng tôi còn có một buổi dẫn chương trình, Nhã Lệ đã bỏ ra rất nhiều công sức chuẩn bị, mỗi ngày đều luyện tập, con bé thật sự muốn lên sân khấu…”
Ngôn Minh lật xem xong tất cả báo cáo, hiển nhiên cũng đưa ra kết luận không khác với các bác sĩ ở bệnh viện kia.
Đối với sự nghi ngờ và không tín nhiệm của mẹ Nhậm Nhã Lệ, anh cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc không vui hay không kiên nhẫn nào, nhưng thay vì trao đổi với mẹ của Nhậm Nhã Lệ, anh lại chuyển ánh mắt về phía người đang ngồi yên lặng ở một bên, nhìn qua có vẻ rất đau khổ là Nhậm Nhã Lệ.
“Từ sáng hôm qua bắt đầu không nhìn thấy sao?”
Nhậm Nhã Lệ không nhìn được, chỉ có thể gật đầu với hướng phát ra tiếng nói.
“Cô rất mong chờ được tham gia buổi dẫn chương trình tuần sau phải không?”
Nhậm Nhã Lệ ngừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ lo âu và buồn bực, cô ta cắn môi nói: “Đúng vậy.”
Ngôn Minh cười một cái, ngữ khí dịu dàng, như nước suối róc rách chảy vào trong lòng, không đột ngột cũng không dọa người, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng khó gần ngày thường, kiên nhẫn giống như đang nói chuyện với trẻ em.
Anh bắt đầu hỏi Nhậm Nhã Lệ một số vấn đề khác, nhưng có vẻ không liên quan gì tới đôi mắt của Nhậm Nhã Lệ, ngược lại như hàng ngày bắt chuyện.
Nhậm Nhã Lệ lúc đầu còn hơi căng thẳng, nhưng câu hỏi của Ngôn Minh rất tự nhiên, không hùng hổ dọa người, tựa như gió xuân lướt qua mặt, khiến người nghe say mê vô cớ, từ bỏ kháng cự.
Rất nhanh, sau vài phút, Nhậm Nhã Lệ đã thả lỏng hoàn toàn, trả lời Ngôn Minh cũng hoạt bát hơn nhiều.
Ngu Điềm cứ như vậy nhìn Ngôn Minh trong năm phút kéo gần quan hệ với Nhậm Nhã Lệ. Lúc thì khám bệnh, lúc lại nói chuyện phiếm, hai người cứ như vậy vừa nói vừa cười.
Mặc dù Ngôn Minh luôn kiên nhẫn hơn với người bệnh, nhưng Ngu Điềm chưa bao giờ thấy anh nói chuyện với bệnh nhân một cách tích cực hay tò mò về cuộc sống riêng tư của họ như vậy.
Chẳng lẽ anh coi trọng Nhậm Nhã Lệ?
Ngu Điềm mím môi, tinh tế nhìn Nhậm Nhã Lệ, cô ta lớn lên trông cũng không tệ, vốn có khí chất kiêu căng nhưng giờ phút này bởi vì đôi mắt mất đi ánh sáng, mang theo vẻ mong manh yếu đuối khiến người ta thương tiếc, trung hòa giữa ngây thơ và thẹn thùng không còn đáng ghét, quả thật rất hấp dẫn.
Nhưng…
Mình đưa Nhậm Nhã Lệ tới đây để khám mắt!
Không phải để Ngôn Minh xem mắt!
Sao lại giống như đang trò chuyện với Nhậm Nhã Lệ!
Ngu Điềm không biết vì sao có chút tức giận.
Lý trí bảo cô hãy tin tưởng Ngôn Minh, anh là một bác sĩ khoa mắt vô cùng chuyên nghiệp, nhưng về mặt tình cảm, Ngu Điềm thấy hơi khó xử và không được tự nhiên. Tuy bác sĩ và bệnh nhân trao đổi là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Nhậm Nhã Lệ còn là chính cô đưa tới, nhưng Ngu Điềm lại mong Ngôn Minh có thể giữ nguyên thái độ ban đầu việc công xử lý theo phép công.
Bác sĩ, không phải nên đối xử bình đẳng sao?
Ngôn Minh lại không nhận thấy ánh mắt mang ý trách cứ của Ngu Điềm, anh vẫn dịu dàng nhìn Nhậm Nhã Lệ: “Tôi tin nếu cô có thể chủ trì buổi tiệc tối kia, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt, bởi vì giọng của cô rất dễ nghe.”
Nhậm Nhã Lệ vừa nghe lời này, mặt liền đỏ lên: “Phải không…Là vậy sao…”
Ngu Điềm biết Ngôn Minh có sức hút lớn, nhưng không ngờ tới cho dù mất đi thị giác, không có cách nào dùng gương mặt của mình tập kích Nhậm Nhã Lệ, Nhậm Nhã Lệ vẫn ngoan ngoãn tỏ ra thẹn thùng trước mặt Ngôn Minh.
Ngu Điềm không biết vì sao, trong lòng ngày càng cảm thấy bực bội, cô cũng không biết sao lại thế này, chính là rất tức giận.
Có lẽ Ngôn Minh là do cô giới thiệu, cô cảm thấy bực bội là bởi vì giờ phút này Ngôn Minh không thể đưa ra chẩn đoán chính xác đối với bệnh tình của Nhậm Nhã Lệ,
Cũng bực bội giống như cô còn có mẹ của Nhậm Nhã Lệ: “Bác sĩ! Tôi hỏi một chút mắt của con gái tôi cậu có thể chữa khỏi không? Cậu cũng thấy giọng của con bé dễ nghe, nếu bên này cậu không chữa được, chúng tôi còn phải vội đi tìm chỗ khác khám xem! Vậy mới không bỏ lỡ việc lên sân khấu!"
Ngôn Minh bị chất vấn như vậy nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.
“Có thể chữa.”
Anh lời ít mà ý nhiều nói xong, nhìn mẹ của Nhậm Nhã Lệ: “Cháu có thể chữa khỏi, nhưng buổi dẫn chương trình tuần sau, dì phải hứa với cháu không để cho cô ấy tham gia.”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nghe có thể chữa khỏi mừng như điên, ngay lập tức ngây người: “Vì sao?”
“Bởi vì mắt của cô ấy sau khi chữa khỏi, trong thời gian ngắn không thể chịu được kích thích ánh sáng, cố gắng tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên, ánh đèn trên sân khấu quá mạnh sẽ làm tổn thương tới mắt của cô ấy.”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ quả nhiên có chút do dự: “Nhưng cơ hội lần này…”
“Mắt của con gái dì quan trọng hay là lên sân khấu quan trọng?”
Ngôn Minh ngừng một chút, bình tĩnh nói: “Nếu dì nhất quyết muốn để cô ấy tham gia, vậy tốt hơn không nên chữa. Bởi vì cho dù hiện tại chữa khỏi thì tuần sau dẫn chương trình xong, mắt của cô ấy vẫn sẽ lại xuất hiện trạng thái mù.”
Còn có chuyện này?
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nửa tin nửa ngờ, nhưng so đi so lại, vẫn hiểu rõ cái nào nặng cái nào nhẹ: “Được! Cậu có thể chữa khỏi là được! Không thể dẫn chương trình thì thôi vậy! Không tham gia một lần cũng không sao, nhưng mắt thì không thể mù, Nhã Lệ còn trẻ như vậy!”
“Được, thuốc có thể uống, đợi chút cháu đi lấy.”
Ngôn Minh nói xong, xoay người đi sang phòng nhỏ bên cạnh, một lát sau, anh cầm một bình thuốc đi ra, đổ ra ba viên thuốc, đưa một cốc nước cho Nhậm Nhã Lệ: “Cứ uống trực tiếp là được. Hiệu quả rất nhanh sẽ thấy, chờ khoảng chừng vài phút.”
Mẹ Nhậm Nhã Lệ hiển nhiên có chút nghi ngờ, nhưng đã đưa Nhậm Nhã Lệ đi khám ở tất cả các khoa mắt nổi tiếng ở thành phố Dung, thậm chí đến cả phương thuốc cổ truyền cũng đã dùng thử, cũng không thấy mắt của Nhậm Nhã Lệ có chuyển biến tốt, hiện giờ nếu vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt nói chắc chắn có thể chữa khỏi, vậy thì thử một lần cũng không sao.
Cứ như vậy, dưới sự hỗ trợ của mẹ, Nhậm Nhã Lệ uống thuốc Ngôn Minh đưa.
Mà chuyện khó tin đã xảy ra.
Sau khi uống thuốc 15 phút, Nhậm Nhã Lệ vui mừng kinh ngạc kêu lên: “Tôi có thể nhìn thấy! Tôi lại có thể nhìn được rồi!”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ vốn không hy vọng nhưng vừa thấy như vậy đã vội vàng xông tới, thử di chuyển ngón tay trước mặt Nhậm Nhã Lệ.
Kỳ tích cứ thế xảy ra, đôi mắt vốn không nhìn thấy được ánh sáng nhưng chỉ cần uống thuốc đã ngay lập tức khôi phục!
Chưa nói tới mẹ của Nhậm Nhã Lệ cảm thấy khó tin, ngay đến cả Ngu Điềm cũng bắt đầu hoài nghi y học hiện đại.
Thuốc thần này từ đâu ra vậy?
Nhậm Nhã Lệ đột nhiên bị mù.
Lúc đầu khi nhận được điện thoại của Nhậm Nhã Lệ, Ngu Điềm không tin, cô nghi ngờ Nhậm Nhã Lệ đi đường vòng thông qua mình muốn tìm cớ tiếp tục lại gần Tề Tư Hạo.
Nhưng đến khi nhìn thấy Nhậm Nhã Lệ, loại nghi ngờ này đã tự sụp đổ.
Nhậm Nhã Lệ hoàn toàn không thể tự mình đi đường, toàn bộ hành trình đều nhờ mẹ cô ta đi bên cạnh đỡ.
Ngu Điềm thử đung đưa ngón tay vài lần trước mặt cô ta nhưng hai mắt Nhậm Nhã Lệ vẫn hiện ra vẻ mờ mịt, không thể nhìn thấy, một chút cũng không phản ứng, thậm chí đến ánh sáng cũng không cảm nhận được, nhưng hỏi thăm xong, Ngu Điềm biết được mắt Nhậm Nhã Lệ chưa từng chịu tổn thương bên ngoài, gần đây cũng không uống thuốc gì linh tinh.
Đối với việc này, Nhậm Nhã Lệ gấp tới sắp khóc: “Tôi cũng không biết vì sao lại thế này, ngủ một giấc dậy đột nhiên không nhìn thấy gì, mẹ tôi đã đưa tôi tới bệnh viện do nhà mình mở, cũng uống không ít thuốc, có thể kiểm tra cái gì đều kiểu tra hết rồi nhưng vẫn không tìm ra được chỗ nào có vấn đề.”
“Ngu Điềm, anh trai của cô không phải là bác sĩ chủ trị khoa mắt sao? Còn là bệnh viện trực thuộc, có thể giúp tôi mời anh ấy khám bệnh không?”
Nhậm Nhã Lệ còn chưa nói xong, mẹ cô ta đã chen lời: “Chúng tôi lên mạng đăng ký lấy số khám bệnh của chuyên gia khoa mắt bệnh viện trực thuộc, nhưng bình thường tất cả số khám chuyên gia đều phải đợi hai tuần mới tới lượt. Nhã Lệ của chúng tôi tuần sau phải chủ trì một buổi tiệc tối, là tài nguyên chúng tôi rất vất vả lắm mới lấy được, đây sẽ là lần đầu tiên Nhã Lệ dẫn chương trình trên sân khấu, Nhã Lệ cũng rất chờ mong, đôi mắt này chúng tôi nhất định phải chữa khỏi trước buổi tiệc tối, thật sự không thể đợi thêm được nữa!”
Có thể nhìn ra mẹ của Nhậm Nhã Lệ thật sự rất lo lắng, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử: “Ngu Điềm đúng không? Nhã Lệ nói cháu là bạn của con bé, anh trai cháu đang làm ở khoa mắt bệnh viện trực thuộc, có thể nhờ người đó khám trước cho chúng tôi không? Nhã Lệ của chúng tôi vì không thể thuận lợi lên sân khấu, đã khóc mấy ngày nay rồi, có phải không Nhã Lệ?”
Vành mắt Nhậm Nhã Lệ hồng hồng, bị mẹ mình gọi tên thì ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt bi thương.
Ngu Điềm tuy không thân với Nhậm Nhã Lệ nhưng tính cách của cô không thể làm như không thấy người đến cửa cầu xin sự giúp đỡ.
“Cháu thử xem vậy, hôm nay anh trai cháu không đi khám ngoại trú, đang ở văn phòng, nếu anh ấy không họp chắc sẽ có thời gian, cháu mang hai người tới văn phòng anh ấy xem sao?”
Ngu Điềm nói xong, liền căng da đầu gọi điện thoại cho Ngôn Minh dưới ánh mắt tha thiết ngàn ân vạn tạ của mẹ Nhậm Nhã Lệ.
“Anh Ngôn Minh, em là Ngu Điềm, hiện tại anh có rảnh không?”
……………..
Ngu Điềm cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ngôn Minh tuy vẫn lãnh đạm như cũ nhưng có rảnh, cũng đồng ý với yêu cầu của Ngu Điềm đưa bạn tới khám.
Gần như một phút cũng không trì hoãn, Ngu Điềm mang theo Nhậm Nhã Lệ và mẹ của cô ta đi đến văn phòng của Ngôn Minh.
**
Nhận được điện thoại của Ngu Điềm, Ngôn Minh cũng không bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy yên lòng, nhẹ nhõm.
Từ tối hôm qua sau khi về nhà, Ngu Điềm không còn liên lạc với anh nữa.
Nếu ở trong quá khứ, đây là chuyện không thể nào.
Từ khi quen biết tới nay, Ngu Điềm luôn rất thẳng thắn, hầu như mỗi ngày đều sẽ chủ động liên lạc với Ngôn Minh, có đôi khi gửi một vài bài đăng liên quan đến y học, có đôi khi lại hỏi một ít vấn đề chuyên nghiệp, hoặc thăm dò chi tiết thao tác giải phẫu, nhìn qua như một sinh viên y hiếu học, nhưng Ngôn Minh biết, hơn phân nửa là cô muốn tìm một lý do hợp lý tới soát cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Nhưng tối hôm qua sau khi khóc, không biết có phải đã chịu đả kích hay không mà đến giờ vẫn không liên lạc với anh.
Ngôn Minh nghi ngờ đây là bẫy rập của Ngu Điềm, nhưng mỗi ngày đều liên lạc khiến Ngôn Minh dường như sinh ra phản xạ có điều kiện, bắt đầu từ lúc vào làm cứ liên tục nhìn điện thoại.
Hôm nay Ngu Điềm tìm cớ khá hay, nói rằng mắt bạn đột nhiên bị mù.
Chờ tới khi cô mang theo người tới, Ngôn Minh càng hiểu rõ.
Đây thậm chí còn không được coi là "bạn bè", nếu anh nhớ không nhầm thì cô gái này là “tình địch” trước đó theo đuổi Tề Tư Hạo không thành giận chó đánh mèo căm thù Ngu Điềm.
Tìm được một người có vấn đề về mắt làm lý do chính đáng tới để gặp mình, Ngu Điềm xem ra đã rất hao tổn tâm huyết.
Nhưng đối mặt với bệnh nhân, Ngôn Minh rất nhanh đã không còn nghĩ tới những cái khác, chuyên tâm làm kiểm tra đơn giản bước đầu cho đối phương.
Bệnh nhân tên là Nhậm Nhã Lệ, nhìn qua còn rất trẻ, trước đó đã làm kiểm tra rất tường tận ở bệnh viện khác, thậm chí còn chụp CT não, không có tổn thương thực thể.
“Tất cả kết quả kiểm tra đều không nhìn ra được vấn đề gì.” Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nôn nóng, trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài nghi: “Bác sĩ, cậu có thể giúp giới thiệu một chuyên gia lớn tuổi hơn không?”
Đây rõ ràng là nghi ngờ đối với kinh nghiệm làm việc của Ngôn Minh.
Mẹ Nhậm Nhã Lệ nói xong đại khái cũng thấy xấu hổ, lập tức giải thích nói: “Chủ yếu là gấp, tuần sau chúng tôi còn có một buổi dẫn chương trình, Nhã Lệ đã bỏ ra rất nhiều công sức chuẩn bị, mỗi ngày đều luyện tập, con bé thật sự muốn lên sân khấu…”
Ngôn Minh lật xem xong tất cả báo cáo, hiển nhiên cũng đưa ra kết luận không khác với các bác sĩ ở bệnh viện kia.
Đối với sự nghi ngờ và không tín nhiệm của mẹ Nhậm Nhã Lệ, anh cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc không vui hay không kiên nhẫn nào, nhưng thay vì trao đổi với mẹ của Nhậm Nhã Lệ, anh lại chuyển ánh mắt về phía người đang ngồi yên lặng ở một bên, nhìn qua có vẻ rất đau khổ là Nhậm Nhã Lệ.
“Từ sáng hôm qua bắt đầu không nhìn thấy sao?”
Nhậm Nhã Lệ không nhìn được, chỉ có thể gật đầu với hướng phát ra tiếng nói.
“Cô rất mong chờ được tham gia buổi dẫn chương trình tuần sau phải không?”
Nhậm Nhã Lệ ngừng một chút, trên mặt hiện lên vẻ lo âu và buồn bực, cô ta cắn môi nói: “Đúng vậy.”
Ngôn Minh cười một cái, ngữ khí dịu dàng, như nước suối róc rách chảy vào trong lòng, không đột ngột cũng không dọa người, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng khó gần ngày thường, kiên nhẫn giống như đang nói chuyện với trẻ em.
Anh bắt đầu hỏi Nhậm Nhã Lệ một số vấn đề khác, nhưng có vẻ không liên quan gì tới đôi mắt của Nhậm Nhã Lệ, ngược lại như hàng ngày bắt chuyện.
Nhậm Nhã Lệ lúc đầu còn hơi căng thẳng, nhưng câu hỏi của Ngôn Minh rất tự nhiên, không hùng hổ dọa người, tựa như gió xuân lướt qua mặt, khiến người nghe say mê vô cớ, từ bỏ kháng cự.
Rất nhanh, sau vài phút, Nhậm Nhã Lệ đã thả lỏng hoàn toàn, trả lời Ngôn Minh cũng hoạt bát hơn nhiều.
Ngu Điềm cứ như vậy nhìn Ngôn Minh trong năm phút kéo gần quan hệ với Nhậm Nhã Lệ. Lúc thì khám bệnh, lúc lại nói chuyện phiếm, hai người cứ như vậy vừa nói vừa cười.
Mặc dù Ngôn Minh luôn kiên nhẫn hơn với người bệnh, nhưng Ngu Điềm chưa bao giờ thấy anh nói chuyện với bệnh nhân một cách tích cực hay tò mò về cuộc sống riêng tư của họ như vậy.
Chẳng lẽ anh coi trọng Nhậm Nhã Lệ?
Ngu Điềm mím môi, tinh tế nhìn Nhậm Nhã Lệ, cô ta lớn lên trông cũng không tệ, vốn có khí chất kiêu căng nhưng giờ phút này bởi vì đôi mắt mất đi ánh sáng, mang theo vẻ mong manh yếu đuối khiến người ta thương tiếc, trung hòa giữa ngây thơ và thẹn thùng không còn đáng ghét, quả thật rất hấp dẫn.
Nhưng…
Mình đưa Nhậm Nhã Lệ tới đây để khám mắt!
Không phải để Ngôn Minh xem mắt!
Sao lại giống như đang trò chuyện với Nhậm Nhã Lệ!
Ngu Điềm không biết vì sao có chút tức giận.
Lý trí bảo cô hãy tin tưởng Ngôn Minh, anh là một bác sĩ khoa mắt vô cùng chuyên nghiệp, nhưng về mặt tình cảm, Ngu Điềm thấy hơi khó xử và không được tự nhiên. Tuy bác sĩ và bệnh nhân trao đổi là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa Nhậm Nhã Lệ còn là chính cô đưa tới, nhưng Ngu Điềm lại mong Ngôn Minh có thể giữ nguyên thái độ ban đầu việc công xử lý theo phép công.
Bác sĩ, không phải nên đối xử bình đẳng sao?
Ngôn Minh lại không nhận thấy ánh mắt mang ý trách cứ của Ngu Điềm, anh vẫn dịu dàng nhìn Nhậm Nhã Lệ: “Tôi tin nếu cô có thể chủ trì buổi tiệc tối kia, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt, bởi vì giọng của cô rất dễ nghe.”
Nhậm Nhã Lệ vừa nghe lời này, mặt liền đỏ lên: “Phải không…Là vậy sao…”
Ngu Điềm biết Ngôn Minh có sức hút lớn, nhưng không ngờ tới cho dù mất đi thị giác, không có cách nào dùng gương mặt của mình tập kích Nhậm Nhã Lệ, Nhậm Nhã Lệ vẫn ngoan ngoãn tỏ ra thẹn thùng trước mặt Ngôn Minh.
Ngu Điềm không biết vì sao, trong lòng ngày càng cảm thấy bực bội, cô cũng không biết sao lại thế này, chính là rất tức giận.
Có lẽ Ngôn Minh là do cô giới thiệu, cô cảm thấy bực bội là bởi vì giờ phút này Ngôn Minh không thể đưa ra chẩn đoán chính xác đối với bệnh tình của Nhậm Nhã Lệ,
Cũng bực bội giống như cô còn có mẹ của Nhậm Nhã Lệ: “Bác sĩ! Tôi hỏi một chút mắt của con gái tôi cậu có thể chữa khỏi không? Cậu cũng thấy giọng của con bé dễ nghe, nếu bên này cậu không chữa được, chúng tôi còn phải vội đi tìm chỗ khác khám xem! Vậy mới không bỏ lỡ việc lên sân khấu!"
Ngôn Minh bị chất vấn như vậy nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh.
“Có thể chữa.”
Anh lời ít mà ý nhiều nói xong, nhìn mẹ của Nhậm Nhã Lệ: “Cháu có thể chữa khỏi, nhưng buổi dẫn chương trình tuần sau, dì phải hứa với cháu không để cho cô ấy tham gia.”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nghe có thể chữa khỏi mừng như điên, ngay lập tức ngây người: “Vì sao?”
“Bởi vì mắt của cô ấy sau khi chữa khỏi, trong thời gian ngắn không thể chịu được kích thích ánh sáng, cố gắng tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên, ánh đèn trên sân khấu quá mạnh sẽ làm tổn thương tới mắt của cô ấy.”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ quả nhiên có chút do dự: “Nhưng cơ hội lần này…”
“Mắt của con gái dì quan trọng hay là lên sân khấu quan trọng?”
Ngôn Minh ngừng một chút, bình tĩnh nói: “Nếu dì nhất quyết muốn để cô ấy tham gia, vậy tốt hơn không nên chữa. Bởi vì cho dù hiện tại chữa khỏi thì tuần sau dẫn chương trình xong, mắt của cô ấy vẫn sẽ lại xuất hiện trạng thái mù.”
Còn có chuyện này?
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nửa tin nửa ngờ, nhưng so đi so lại, vẫn hiểu rõ cái nào nặng cái nào nhẹ: “Được! Cậu có thể chữa khỏi là được! Không thể dẫn chương trình thì thôi vậy! Không tham gia một lần cũng không sao, nhưng mắt thì không thể mù, Nhã Lệ còn trẻ như vậy!”
“Được, thuốc có thể uống, đợi chút cháu đi lấy.”
Ngôn Minh nói xong, xoay người đi sang phòng nhỏ bên cạnh, một lát sau, anh cầm một bình thuốc đi ra, đổ ra ba viên thuốc, đưa một cốc nước cho Nhậm Nhã Lệ: “Cứ uống trực tiếp là được. Hiệu quả rất nhanh sẽ thấy, chờ khoảng chừng vài phút.”
Mẹ Nhậm Nhã Lệ hiển nhiên có chút nghi ngờ, nhưng đã đưa Nhậm Nhã Lệ đi khám ở tất cả các khoa mắt nổi tiếng ở thành phố Dung, thậm chí đến cả phương thuốc cổ truyền cũng đã dùng thử, cũng không thấy mắt của Nhậm Nhã Lệ có chuyển biến tốt, hiện giờ nếu vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt nói chắc chắn có thể chữa khỏi, vậy thì thử một lần cũng không sao.
Cứ như vậy, dưới sự hỗ trợ của mẹ, Nhậm Nhã Lệ uống thuốc Ngôn Minh đưa.
Mà chuyện khó tin đã xảy ra.
Sau khi uống thuốc 15 phút, Nhậm Nhã Lệ vui mừng kinh ngạc kêu lên: “Tôi có thể nhìn thấy! Tôi lại có thể nhìn được rồi!”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ vốn không hy vọng nhưng vừa thấy như vậy đã vội vàng xông tới, thử di chuyển ngón tay trước mặt Nhậm Nhã Lệ.
Kỳ tích cứ thế xảy ra, đôi mắt vốn không nhìn thấy được ánh sáng nhưng chỉ cần uống thuốc đã ngay lập tức khôi phục!
Chưa nói tới mẹ của Nhậm Nhã Lệ cảm thấy khó tin, ngay đến cả Ngu Điềm cũng bắt đầu hoài nghi y học hiện đại.
Thuốc thần này từ đâu ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.