Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 40

Diệp Phỉ Nhiên

31/05/2024

Ngu Điềm nhìn chằm chằm đối phương, rượu, “Đới Tân Nghỉ Phép”, Đới Hâm…

Cô mở to hai mắt nhìn, thử hỏi: “Xin chào, anh có phải là Đới Hâm không?”

Đối phương ngây người, gật đầu, nhìn về phía Ngu Điềm, rất nhanh, vẻ mặt của đối phương từ nghi hoặc biến thành hiểu rõ: “Em là con gái của dì Tống à?”

Thật đúng là Đới Hâm!

Ngu Điềm kinh ngạc mừng rỡ: “Em là Ngu Điềm, em có xem qua livestream của anh! Em cũng là streamer trên nền tảng!”

Hai người đều là streamer trên cùng một nền tảng, mặc dù lĩnh vực hoạt động hoàn toàn khác nhau nhưng cũng có nhiều đề tài chung để nói, Ngu Điềm không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, một đường đều đã quên mất mình và Đới Hâm chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt, hai người thảo luận về những điều cần chú ý khi làm livestream và lên kế hoạch thu hút fan, sau đó nhanh chóng nhấn theo dõi lẫn nhau.

Đới Hâm không hổ danh là streamer hàng đầu, anh ta nhìn qua mấy bài đăng của Ngu Điềm xong, đưa ra góp ý từ phương điện chế tác cho tới cắt nối biên tập, chỉ ra một số điểm thiếu sót.

“Em có từng nghĩ tới việc tăng tần livestream lên chưa? Có thể sử dụng một số filter phù hợp, cứ dựa theo thực đơn dưỡng sinh trước đó của em mà làm, nhưng để lộ mặt?”

Đới Hâm có vẻ ngoại tựa như ánh mặt trời, tích cách xem ra cũng ấm áp không kém: “Em lớn lên rất xinh đẹp, nếu như lộ mặt thì có khả năng sẽ thành công rất lớn, mặc dù anh là streamer đánh giá, không cùng một thị trường với em, nhưng lưu lượng là của chung. Nếu em không ngại thì sau này chúng ta có thể tương tác với nhau, anh sẽ dẫn fan giúp em…”

Ngại chỗ nào chứ! Rõ ràng là chuyện Ngu Điềm cọ lưu lượng được thơm lây.

Hai người đi ra khỏi thang máy, bước vào đại sảnh nhà hàng.

Đối với lời cảm ơn của Ngu Điềm, Đới Hâm tỏ ra rất phóng khoáng, anh ta nói đùa: “Anh vừa mới nhìn qua thấy livestream gần đây nhất của em là hướng dẫn làm bánh kem phô mai ít đường.”

Nói tới đây, anh ta nhìn hộp bánh Ngu Điềm cầm trong tay, cười nói: “Nói như vậy, đây là quà sinh nhật em tặng cho anh, cho nên dù thế nào anh cũng phải xứng với món quà em tự tay làm.”

Lúc này Ngu Điềm mới nhớ tới phải chúc mừng sinh nhật đối phương.

Bộ dáng cô câu nệ khẩn trương khiến Đới Hâm bật cười: “Sau này nói không chừng chúng ta sẽ thành người một nhà, không cần khách sáo, gò bó như vậy, em cứ gọi anh là anh Hâm là được.”

Đới Hâm nói xong, đột nhiên quay đầu: “Xem trí nhớ của anh này, ba anh bảo mang quà cho dì Tống, lại để quên mất trên xe, anh đi đưa rượu xong sẽ quay trở về lấy.”

Ngu Điềm rất chu đáo nói: “Không cần phiền phức như vậy, anh cứ đưa rượu cho em mang lên trước, anh cứ quay lại lấy đồ đi.”

Đới Hâm nghĩ nghĩ, cũng không khách khí: “Vậy làm phiền em, lát nữa gặp ở phòng bao.”

Ngu Điềm cười nhận lấy rượu, hai tay xách đồ đi về phía phòng bao.

Hôm nay có lẽ là ngày lành, ngoại trừ ba phòng bao tổ chức sinh nhật mà lão Đới nói, còn có hai hội trường tổ chức tiệc đầy tháng và hôn lễ, trong đại sảnh dòng người chen chúc xô đẩy, đặc biệt có không ít con nít nô đùa chạy nhảy.

Mặc dù Ngu Điềm đã rất cẩn thận nhưng vẫn không thể ngăn được một đứa bé lao vụt qua, cậu bé này chắc đang cùng các bạn khác chơi đuổi bắt, tốc độ chạy rất nhanh, đến khi Ngu Điềm muốn phanh lại đã không kịp. Cô một tay cầm bánh kem, một tay xách rượu, cả người lóng ngóng, đi lại khó khăn, mắt thấy sắp va phải đứa bé, bỗng một bàn tay từ phía sau vươn ra, giữ chặt lấy tay Ngu Điềm.

Vậy nên, Ngu Điềm may mắn tránh khỏi, không đụng phải đứa bé kia.

Hướng ngã là bên trái, nếu Ngu Điềm vứt bánh kem trên tay trái đi thì dù ngã cũng có thể chống tay trên đất, cơ bản không có vấn đề gì, nhưng bánh kem sẽ bị quăng nát.

Ngay giây phút ấy, Ngu Điềm quyết đoán, cô không chỉ không buông bánh kem trong tay mà còn ôm vào trong lòng.

Chỉ là cảm giác đau đớn khi ngã xuống đất không xuất hiện, Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngửa ra sau, va vào lồng ngực một người.

Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu vừa định nói xin lỗi nhưng nhìn thấy mặt của đối phương.

Vậy mà lại là Ngôn Minh.

Anh mím môi, khẽ nhíu mày nhìn về phía Ngu Điềm, giống như bất luận là thời điểm nào vẫn luôn ưu nhã bình tĩnh, làn da trắng nõn, mặt mày thâm thúy, một tay còn đang túm lấy Ngu Điềm.

Vừa rồi kéo cô lại chính là anh.

“Ngôn….” Ngu Điềm ngừng một chút: “Đàn anh Ngôn Minh, cảm ơn anh!”

Ngôn Minh nhìn cô một cái: “Tôi và cô đều đã tốt nghiệp, kiểu xưng hô đàn anh này hết hạn rồi.”

Sau đó anh dời tầm mắt đi: “Bình thường cô quen gọi như thế nào thì cứ gọi vậy đi.”

A……

Ngu Điềm biết nghe lời phải, vì thế lễ phép khách khí nói: “Bác sĩ Ngôn, cảm ơn anh!”

“…………”

Đáng tiếc Ngôn Minh cũng không bị lấy lòng, anh thoạt nhìn rất không vui, mi mắt rũ xuống, ngữ khí thong thả ung dung: “Tôi đã tan làm, cô gọi như vậy làm tôi cảm thấy mình vẫn còn đang tăng ca.”

Sao lại lắm quy tắc thế!

Trước kia không cho phép mình gọi anh trai, giờ lại không cho gọi đàn anh, tan làm thì không được gọi bác sĩ Ngôn!

Ngu Điềm hoài nghi Ngôn Minh đang bắt lỗi cô.

Nhưng tốt xấu gì anh cũng đã ra tay tương trợ, vậy nên bánh kem và mình mới an toàn không có việc gì…



Ngu Điềm làm công tác tâm lý một lát, lúc này mới cứng nhắc gọi Ngôn Minh: “Ngôn tiên sinh, cảm ơn anh!”

Như vậy hẳn là không thể tìm ra lỗi rồi!

Quả nhiên, ba chữ “Ngôn tiên sinh” này làm cho Ngôn Minh không còn gì để nói.

Nhưng anh nhìn qua tâm trạng vẫn không vui, hơn nữa sắc mặt còn tệ hơn trước.

Ngu Điềm cũng không nghĩ nhiều Ngôn Minh vì sao lại xuất hiện ở đây, càng không có tâm tư tự hỏi vì sao tâm trạng Ngôn Minh không tốt, cô hiện giờ chỉ muốn nhanh quay lại phòng bao, nhưng vốn tưởng rằng cảnh tượng khách khí vài câu là có thể ai bận việc của người nấy cũng không có xuất hiện.

Ngôn Minh nhìn qua có vẻ rất nhàn tản, có rất nhiều thời gian, không vội việc gì.

Ánh mắt anh đảo qua bánh kem trong tay Ngu Điềm, thần sắc nặng nề trên mặt vừa rồi dần dần rút đi, tựa như trời trong sau cơn bão tuyết, khiến cả khuôn mặt Ngôn Minh trở nên đẹp đẽ hẳn lên.

Không biết vì sao, tâm tình của anh nháy mắt trở nên tốt.

“Vừa rồi sắp ngã là vì bảo vệ cái này à?”

Ngu Điềm không rảnh đọc hiểu cảm xúc của anh, chỉ dè dặt mà nghi hoặc gật đầu.

“Loại chuyện này còn cần nói dối.” Ngôn Minh khi nãy còn rất khó lấy lòng lúc này lại hơi cong khóe môi, lộ ra ý cười lạnh nhạt, sau đó nhìn Ngu Điềm, lấy lại sắc mặt cũ, nhìn đi chỗ khác nói: “Tôi cũng không keo kiệt tới mức đó, càng không ấu trĩ tới vậy.” (LQ: Đoạn này chắc Ngôn Minh đang nói đến chuyện Ngu Điềm cố tìm lý do để không tới sinh nhật anh.)

?

Ngu Điềm không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không biết Ngôn Minh đang nói cái gì.

Đến khi giọng của Đới Hâm giải cứu cô ra khỏi nghi hoặc….

“Cá Nhỏ, sao vẫn còn ở đại sảnh? Quên mất số phòng sao?”

Đới Hâm trong tay cầm theo một bó hoa, cười khanh khách chạy tới bên Ngu Điềm.

Anh ta nhìn thấy Ngôn Minh, hơi kinh ngạc, lại quay sang hỏi Ngu Điềm: “Đây là bạn của em à?”

Ngu Điềm nào dám lôi kéo làm quen, Ngôn Minh hiện giờ lúc nóng lúc lạnh, cô không dám lỗ mãng, lập tức phủ nhận nói: “Là trùng hợp gặp được, đây là Ngôn tiên sinh! Anh ấy là bác sĩ khoa mắt!”

Lời này vừa nói ra, Ngu Điềm còn định cười với Ngôn Minh, nhưng kết quả lại phát hiện ra sắc mặt anh nháy mắt biến đen.

Ngôn Minh quả nhiên gần đây tâm tình bất định, vừa rồi không phải vẫn còn tốt lắm sao? Như thế nào nháy mắt liền đen mặt?

Vẫn nên nhanh chóng làm theo quy trình khách sáo vài câu xong rồi chuồn lẹ thôi!

Ngu Điềm nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Cô cười gượng hai tiếng, chỉ vào Đới Hâm giới thiệu, bị Ngôn Minh trừng mắt không hiểu sao có chút chột dạ, căng thẳng đến mức họ tên đầy đủ của Đới Hâm là gì cũng quên mất, đột nhiên nghẹn họng: “Đây là…Hâm…anh Hâm…”

Đới Hâm chủ động tiếp lời: “Xin chào Ngôn tiên sinh, tôi là anh trai của Cá Nhỏ.”

Đới Hâm vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, anh ta xin lỗi rồi nhìn hai người nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”

Đới Hâm vừa đi, Ngu Điềm cũng muốn chạy theo, cô miễn cưỡng cười với Ngôn Minh: “Tối nay chắc anh có hẹn phải không? Vậy anh bận trước đi, thời gian rảnh của bác sĩ đều rất quý giá.”

“Vậy sao? Xem ra tôi còn không bận bằng cô.” Ngôn Minh mặt vô cảm nói: “Anh trai mới cũng đã tìm xong rồi.”

“………..”

Cái này để cho người ta nói tiếp thế nào đây, Ngôn Minh thật biết cách nói chuyện, khiến người đối diện không còn gì để nói.

Ngu Điềm chỉ chỉ phòng bao: “Mẹ em đang ở bên trong đợi, hôm nay là sinh nhật anh Hâm.”

Ngu Điềm chỉ nói rất bình thường nhưng không hiểu sao Ngôn Minh lại như bị kích thích, sắc mặt anh đen tới không thể đen hơn, ánh mắt trừng trừng nhìn Ngu Điềm, thanh âm như nghiến răng nghiến lợi.

“Cô tới đây là để mừng sinh nhật anh ta? Bánh kem phô mai cũng là làm cho anh ta?”

Ngu Điềm gật gật đầu, không rõ nguyên do: “Đúng vậy.”

Sắc mặt Ngôn Minh rất khó coi.

Ngu Điềm trong phút chốc có chút mờ mịt: “Ngôn…” Cô không biết rốt cuộc nên gọi Ngôn Minh là gì, đành phải lược bỏ xưng hô: “Anh có phải cảm thấy không khỏe ở đâu không? Em thấy sắc mặt anh kém lắm, lần trước cũng vậy, xem ra tình trạng này xảy ra khá thường xuyên, có vẻ như không đơn giản chỉ là mệt mỏi gây ra, có thể là gan và thận…”

Trước khi Ngu Điềm tiếp tục khuyên bảo Ngôn Minh làm kiểm tra toàn diện sức khỏe, phía sau bỗng vang lên giọng nói của Cao Mân…

“Ngu Điềm?”

Vẻ mặt Cao Mân nghi hoặc: “Em không phải đi thành phố bên cạnh công tác rồi à? Sao hôm nay cũng tới vậy?’

Cô ấy nhìn thấy trong tay Ngu Điềm ôm bánh kem, lại nhìn Ngôn Minh, lập tức lộ ra ra vẻ mặt hiểu rõ: “Em là muốn tới bất ngờ chúc mừng sinh nhật anh trai em phải không? Nhưng mà em cũng thật không có nghĩa khí gì cả! Ngay đến cả chị cũng lừa! Miệng kín thật!”

Cao Mân nhìn hộp bánh Ngu Điềm ôm: “Cái này là em tự làm sao?”

“………..”



Cao Mân còn đang ríu rít nhiệt tình, nhưng Ngu Điềm chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Đúng rồi, cô cuối cùng cũng nhớ ra.

Hôm nay là thứ tư, vừa hay cũng là sinh nhật Ngôn Minh.

Bánh kem phô mai, hình như còn là vị Ngôn Minh thích nhất.

Cũng chính là, ba phòng bao đồng thời tổ chức sinh nhật cùng một lúc, ngoại trừ Đới Hâm ra thì một phòng trong đó chính là Ngôn Minh…

Bởi vì bận quá, nên Ngu Điềm đã hoàn toàn quên mất.

Cao Mân cũng không biết nội tình, cô ấy nhìn Ngu Điềm một tay xách rượu một tay ôm bánh, lập tức nhiệt tình nói: “Bánh kem em cứ đưa cho chị đi, chị giúp em cầm vào trong…”

Ngu Điềm gắt gao ôm chặt bánh kem không buông.

Sao có thể buông tay đây!

Đây là tiết tấu muốn đòi mạng a!

Ngu Điềm liếc mắt, Đới Hâm đã nói chuyện điện thoại xong, cầm hoa muốn tặng cho nữ sĩ Tống Xuân Hương đi về phía bên này.

Tu La tràng chẳng qua cũng chỉ thế này thôi!

Ngu Điềm lắp bắp nói: “Bánh kem này… Cái này là cho…”

Ngu Điềm vừa nói vừa nhìn Ngôn Minh cầu cứu.

Cô và Ngôn Minh vốn là vì hai vị trong nhà xem mắt mới suýt chút nữa biến thành anh em kế, nhưng tầng quan hệ này đã từng được Ngôn Minh lấy ra để trốn tránh Cao Mân, xong việc thì ba của Ngôn Minh và mẹ của Ngu Điềm liền chia tay, cho nên Cao Mân đến giờ vẫn cứ nghĩ hai người là người một nhà.

Nhưng Cao Mân không biết, trong lòng Ngôn Minh và Ngu Điềm lại hiểu rõ quan hệ của hai người không phải là anh em, Ngôn Minh cũng biết bánh kem này là làm cho Đới Hâm…

Cho nên Ngôn Minh nhất định sẽ xem hiểu ánh mắt của mình, tùy tiện tìm một lý do thoái thác để giúp mình giải vây đi!

Nhưng đối mặt với ánh mắt bất lực và liều mạng ám chỉ của Ngu Điềm, Ngôn Minh vậy mà ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngu Điềm kinh ngạc, chỉ trong thoáng chốc thất thần, bánh kem trong tay cô đã bị Cao Mân nhiệt tình tốt ý cầm đi mất.

Cô ấy xách hộp bánh, lại kéo tay Ngu Điềm muốn dẫn cô đi về phía phòng bao bên kia.

Ngu Điềm quả thực khóc không ra nước mắt: “Cái đó…Thật ra em…Bánh kem này…”

“Cao Mân, Ngu Điềm hôm nay còn có việc. Em ấy rất bận.”

May mắn tại thời khắc mấu chốt, Ngôn Minh cuối cùng cũng mở miệng, anh quay đầu liếc mắt nhìn Ngu Điềm, sau đó lại quay mặt đi.

Vậy nên bánh kem…

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Ngu Điềm rất nhanh liền cứng đờ, Ngôn Minh cũng không mở miệng nói Cao Mân trả bánh kem lại cho cô.

“A, Cá Nhỏ, vậy em bận đi! Có thể đặc biệt chạy qua đây tặng bánh kem bất ngờ cho anh trai em đã là không tồi rồi! Lần sau cùng nhau ăn cơm nha! Vậy bánh kem của em bọn chị sẽ vui lòng nhận!”

Cao Mân nói xong, cầm theo bánh kem, xoay người đi về phía phòng bao của bọn họ.

Ngu Điềm còn có thể nói cái gì, cô chỉ có thể đáng thương mà nhìn Ngôn Minh.

“Ngôn…”

Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng đã bị Ngôn Minh cắt ngang.

“Tôi cũng hết cách, nói cũng đã nói rồi.”

Anh nhún vai: “Thật đáng tiếc, anh trai mới của cô chắc không ăn được bánh kem cô tự tay làm rồi.”

Mặc dù nói thế nhưng trên gương mặt lạnh lùng của Ngôn Minh không hề có vẻ tiếc nuối hay xin lỗi nào.

Mà trong thời gian ngắn ngủi, cảm xúc của anh hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, vẻ mặt khó coi tức khắc liền giãn ra, tâm tình đột nhiên trở nên tốt đẹp.

Nhưng nếu mình không lấy về được bánh kem, vậy lát nữa làm sao đối mặt với Đới Hâm đây? Như vậy không được!

Ngu Điềm hít một hơi sâu, căng da đầu, đi về hướng Cao Mân, bước nhanh tới, trước khi Cao Mân mang bánh kem vào trong phòng bao, kịp thời ngăn cô ấy lại.

“Chị Cao Mân, bánh kem này, không phải làm cho… anh trai em.”

Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng hiện tại đối tượng xem mắt của mẹ mình và con trai ông ấy càng quan trọng hơn, Ngu Điềm cố lấy dũng khí: “Bánh kem này của em, là làm cho người khác!”

“Bởi vì trước đó đối phương đã biết bánh kem này là em tự làm nên không thể cho mọi người được, thật xin lỗi. Bánh kem của anh em, là một cái khác, em đã đặt sẵn rồi, đợi lát nữa… Đợi lát nữa sẽ có người đưa tới! Em còn có việc, không nói tiếp được nữa! Tạm biệt!”

Trước ánh mắt mờ mịt còn chưa phản ứng kịp của Cao Mân, dưới cái nhìn lạnh băng tựa như bão tuyết của Ngôn Minh, Ngu Điềm vẫn kiên cường cầm theo bánh kem, đi ra khỏi phòng bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook