Chương 59
Diệp Phỉ Nhiên
31/05/2024
Vì có Ngôn Minh cung cấp tài liệu quý giá nên Ngu Điềm gần đây vô cùng bận rộn, ngoài việc tìm hiểu kỹ những ca bệnh này, lựa chọn ra góc độ phù hợp nhất để phổ cập khoa học, còn cần canh chừng bên phía Tưởng Ngọc Minh và Nhậm Nhã Lệ làm video phổ cập y học chỉnh hình, cô hận không thể mọc ra thêm bốn tay để làm việc.
Có lẽ bầu không khí may mắn dễ lan tỏa, ngoại trừ sự nghiệp truyền thông phát triển không ngừng, con đường tình duyên của nữ sĩ Tống Xuân Hương cũng vô cùng thuận lợi.
Tối nay lúc Ngu Điềm đang biên tập video, nữ sĩ Tống Xuân Hương gõ cửa đi vào, gương mặt phiếm hồng, nói với Ngu Điềm một tin vui.
“Lão Đới cầu hôn mẹ rồi.”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương hiếm khi ngượng ngùng: “Mẹ nói phải về hỏi ý kiến con gái, như vậy có phải quá nhanh không…”
Ngu Điềm cũng gấp không chờ nổi mà ôm lấy mẹ mình: “Mẹ, mẹ không cần phải hỏi ý kiến con đâu. Bất kể mẹ đưa ra quyết định gì, con đều sẽ ủng hộ mẹ.”
Cô thật lòng vui mừng cho mẹ: “Chuyện này có gì nhanh hay không nhanh chứ? Hai người đều đã đến tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn yêu đương thêm mười năm nữa sao? Mỗi phút đều thật quý giá, suy nghĩ kỹ rồi vẫn muốn ở bên nhau thì ở bên nhau thôi!”
………..
Dưới sự an ủi và bảo đảm của Ngu Điềm, nữ sĩ Tống Xuân Hương cuối cùng đã loại bỏ hết mọi lo lắng, mặt mày giãn ra.
“Đã một mình nhiều năm như vậy, chỉ sợ không quen, mẹ nghĩ trước tiên chưa lĩnh chứng, ở chung sống thử một khoảng thời gian xem…”
Ngu Điềm đương nhiên ủng hộ suy nghĩ của mẹ mình một trăm phần trăm.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, lão Đới nhìn qua có vẻ nóng vội hơn hai mẹ con, mẹ Ngu Điềm vừa mới bắt đầu sắp xếp hành lý định dọn qua sống chung, ông ta đã tỉ mỉ thiết kế vài lần cầu hôn, toàn tâm toàn ý hy vọng nữ sĩ Tống Xuân Hương có thể cho ông ta một danh phận chính thức.
“Ông ấy còn nói, đang có ý định mua nhà, hy vọng cho mẹ một sự bảo đảm, sau khi lĩnh chứng sẽ mua thêm một căn nữa. Đặt cọc và khoản vay đều là ông ấy trả, nhưng sẽ đứng tên hai người.”
Mẹ Ngu Điềm đương nhiên không ham chút tiền ấy, nhưng nội tâm do dự chần chừ ít nhiều đã rung động bởi sự thành khẩn không giữ lại chút gì của lão Đới, cảm thấy ý tưởng muốn ở chung trước lĩnh chứng sau của mình có chút dè chừng người ta.
Nữ sĩ Tống Xuân Hương là người cẩn thận, cuối cùng bà ấy vẫn kiên trì muốn sống thử trước rồi mới xem có nên tiến thêm một bước,
Dưới sự giúp đỡ của Ngu Điềm và Đới Hâm, rất nhanh mẹ của Ngu Điềm đã chính thức dọn vào ở trong căn hộ ở trung tâm thành phố của lão Đới.
Cũng là lúc này, Ngu Điềm mới biết được, Đới Hâm từ năm 18 tuổi bắt đầu khởi nghiệp đã dọn ra ngoài thuê nhà ở riêng, bởi vậy căn hộ này này chỉ có mình lão Đới ở, hiện giờ có nữ sĩ Tống Xuân Hương lo liệu, náo nhiệt hơn nhiều, trên mặt lão Đới vẫn luôn treo nụ cười, rất nghe lời mẹ của Ngu Điềm.
Sau khi nữ sĩ Tống Xuân Hương chuyển tới ở cùng với lão Đới, Ngu Điềm cũng có đi thăm vài lần, thấy tình cảm hai người rất tốt, mỗi ngày trôi qua đều rất có tư vị, lúc này Ngu Điềm mới yên tâm.
Cô cũng lên kế hoạch cho chính mình, các video mới liên tục đăng trên tài khoản truyền thông nhận được phản hồi rất tốt, đặc biệt gần đây mới vừa lôi kéo được Ngôn Minh quay một video ngắn phổ cập y học khoa mắt để thử nước. Khi Ngu Điềm vừa mới biên tập và tung ra không bao lâu, chỉ dựa vào gương mặt kia của Ngôn Minh cũng đã khiến lượng truy cập bùng nổ, tài khoản của cô lập tức nổi tiếng ra khỏi vòng.
Đối với lưu lượng tốt và độ chú ý cao như vậy, hiện giờ thừa thế xông lên cho ra thêm nhiều video nữa mới là cách làm đúng đắn, nhưng quy trình vận hành studio nhỏ của Ngu Điềm vốn chỉ dựa vào sự giúp đỡ của vài người bạn, toàn bộ quá trình từ lên ý tưởng đến quay phim, cắt nối biên tập hậu kỳ, đã sớm không thể theo kịp tiến độ phát triển của tài khoản.
“Cá Nhỏ, em nên thuê văn phòng làm việc, sau đó chính thức đăng thông báo tuyển dụng trợ lý, xây dựng đoàn đội của riêng mình, chỉ dẫn toàn bộ quy trình từ lên ý tưởng, quay phim tới chế tác hậu kỳ, em chỉ cần kiểm soát chất lượng và toàn diện, như vậy mới có thể nhanh chóng bắt kịp lợi ích mà lưu lượng mang lại, tạo nên thương hiệu cho tài khoản truyền thông của riêng mình.
Dưới sự góp ý của Đới Hâm và Ngu Điềm tự mình điều tra, cô cuối cùng cũng quyết định thử và kinh doanh tốt sự nghiệp mới này.
Chỉ là tài chính khởi nghiệp có chút vấn đề.
Cũng may mẹ của Ngu Điềm nghe nói tới việc này, ngay lập tức đưa ra phương án giải quyết: “Con đem nhà cho người bên ngoài thuê đi. Nhà của chúng ta ở khu trường học, giá cả cũng sẽ không thấp. Hiện giờ mẹ ở cùng với lão Đới, con ở một mình trong căn nhà đó cũng khá rộng, sao không đổi sang thuê tạm một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, giống anh Đới Hâm của con, ban ngày dùng làm văn phòng, buổi tối thì tự mình ở. Tiền cho thuê nhà của chúng ta còn dư lại một ít, con có thể dùng để đầu tư vào sự nghiệp cũng được.”
Đây quả thật là một cách giải quyết.
Ngu Điềm vốn còn do dự nhưng thấy mẹ và lão Đới ở chung rất hòa hợp, trong lời nói của mẹ tràn đầy hạnh phúc…
“Lão Đới đối xử với mẹ thật sự rất tốt, mẹ đi đâu cũng muốn biết. Lúc mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, ông ấy có việc không thể đi cùng thì sẽ cách năm phút gọi điện hỏi một lần, mẹ còn chưa nhắn tin kiểm tra ông ấy bao giờ, vậy mà ông ấy còn tích cực kiểm tra mẹ.”
Tuy rằng mẹ Ngu Điềm nói với giọng điệu oán trách nhưng trên mặt lại ửng hồng: “Thật là, cũng không phải người trẻ tuổi, có cần phải gắn bó keo sơn như vậy không? Việc nhỏ cũng không cho mẹ làm, nói để ông ấy là được, còn mẹ chỉ cần ở nhà hưởng phúc.”
Một tuần sau, nữ sĩ Tống Xuân Hương triển lãm cho Ngu Điềm xem nhẫn đính hôn trên tay mình, cũng mang đến tin tức tốt quyết định tháng sau sẽ tìm ngày đẹp để tái hôn.
Mặc dù thời gian trôi qua rất nhanh nhưng Ngu Điềm cũng biết, người trung niên tái hôn không giống như người trẻ, hẹn hò lâu dài, hai người đều đã có tuổi, càng muốn quý trọng thời gian ở bên nhau nhiều hơn, chỉ cần hạ quyết tâm thì quá trình cũng không còn quan trọng.
Giống như một số người trẻ trên dưới 30 tuổi đi xem mắt, ôm tâm thể của xây dựng gia đình, có đôi khi từ lúc quen biết cho tới kết hôn cũng chỉ mất vài tháng hoặc nửa năm.
Cũng may lão Đới và mẹ ở chung không tệ, dáng vẻ rất ngọt ngào hoà thuận.
Đến đây, Ngu Điềm đã hoàn toàn yên tâm, chân thành chúc phúc cho mẹ và lão Đới, sau đó cũng không ngại ngần, nhanh chóng mang nhà cho thuê, tự mình mở một mặt tiền, vừa làm phòng ở vừa là nơi công tác.
Đồng thời cũng có Đới Hâm trợ giúp rất nhiều.
“Trước tiên anh cho em mượn vài người trong đoàn đội minh dùng miễn phí, tiền lương anh trả, bọn họ đều là người làm việc thành thục. Trước khi tuyển được người phù hợp, cho em ứng trước khẩn cấp vậy, giúp em lên tay.”
Ngu Điềm vốn định từ chối nhưng Đới Hâm lại rất kiên trì: “Mẹ em sắp tái hôn với ba anh rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà, anh là anh trai của em, anh giúp em gái mình thì có sao? Đây không phải là chuyện thường tình à?”
Đới Hâm vẫn luôn đối xử thân thiện với Ngu Điềm, nhưng Ngu Điềm nhạy bén phát hiện, kể từ sau khi mẹ Ngu Điềm dọn tới ở cùng với lão Đới, Đới Hâm đối xử với mình càng tốt hơn, tốt đến quá mức cho phép.
Thời điểm phòng làm việc của Ngu Điềm mới thành lập, Đới Hâm gần như buông xuống tất cả chuyện trên tay mình, bận trước bận sau cung cấp cả tài lực, nhân lực, Ngu Điềm muốn thanh toán tiền lương theo giá thị trường, anh ta đều kiên quyết cự tuyệt.
“Ngay đến cả bạn trai bạn gái cũng không thể làm đến được bước này!”
Có Đới Hâm hỗ trợ, Ngu Điềm có thể dành ra thời gian tiếp tục làm chuyên đề phổ cập y học khoa mắt với Ngôn Minh, bàn xong việc chính với Ngôn Minh, cô cũng không nhịn được chia sẻ với anh vài chuyện vui trong nhà mình gần đây, bất giác liền khen Đới Hâm.
“Em cảm thấy anh ấy đúng là hết lòng hết dạ với người em gái là em đây. Có thể kết thân với người nhà bọn họ đúng là rất may mắn.”
Có lẽ là sau khi chia tay mẹ của Ngu Điềm nhanh chóng tìm được bến đỗ mới bình yên, nhưng ba của Ngôn Minh xem mắt lại không thuận lợi, ít nhất không tiến triển nhanh như vậy, vậy nên Ngôn Minh dù cho hào phòng chúc mừng chuyện vui trong nhà Ngu Điềm nhưng đối với các loại lời khen Ngu Điềm dành cho Đới Hâm, biểu tình của anh lại lạnh nhạt.
Chắc là ghen tị sẽ khiến một người hoàn toàn thay đổi, Ngu Điềm chỉ khen Đới Hâm vài câu nhưng Ngôn Minh đã hừ lạnh một tiếng…
“Vô sự hiến ân cần, ai biết được có mưu đồ gì khác hay không.”
Anh ưu nhã dùng dao cắt bít tết, quét mắt nhìn Ngu Điềm: “Cô đừng nghĩ quá tốt về đàn ông, cho dù là anh em ruột, sau khi thành niên cũng sẽ không thân mật như vậy, cô cho rằng người đàn ông nào thật sự muốn tìm em gái? Cô bao lớn rồi? Cũng chẳng phải là bé gái ba bốn tuổi đáng yêu, ai lại bỗng dưng muốn một cô em gái suốt ngày phải tiêu tiền, anh ta thích làm từ thiện quyên góp yêu thương à?”
Ngu Điềm vừa mới nhận ân huệ của Ngôn Minh hỗ trợ làm chuyên đề, nên cũng không tiện phản bác trước mặt anh, chỉ dám chửi thầm trong lòng.
Anh không muốn một người em gái như tôi nhưng ngoài kia còn có rất nhiều người muốn đấy.
Hơn nữa giữa người với người quan trọng nhất là khí chất và hợp ý, nói không chừng Đới Hâm thấy cô hợp ý thì sao!
Chỉ là Ngu Điềm không phản bác, Ngôn Minh lại không được bình tĩnh.
Rõ ràng chủ đề đã chuyển hướng sang các ca bệnh khoa mắt nhưng khi hai người sắp chia tay, Ngôn Minh lại kéo chủ đề này về một lần nữa…
“ Cô có phải không nghiêm túc nghe lời tôi nói đúng không?”
Ngôn Minh kéo Ngu Điềm muốn chạy trốn lại: “Cô tự mình cẩn thận. Đới Hâm kia mới quen biết không bao lâu, đối xử tốt với cô một chút cô liền tin tưởng anh ta.”
“……….” Ngu Điềm cạn lời: “Vậy em và anh quen biết cũng chẳng được bao lâu, dựa vào cái gì em phải tin anh…”
“Tôi không giống anh ta.” Ngôn Minh có vẻ rầu rĩ: “Tôi sẽ không nói nhiều lời dễ nghe dỗ dành người khác như vậy.”
Đới Hâm không chỉ nói miệng, người ta còn thật sự giúp Ngu Điềm khai trương phòng làm việc…
Ngu Điềm vừa định giúp Đới Hâm biện giải vài câu, kết quả Ngôn Minh lại không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Anh mím môi, hàm súc nhìn Ngu Điềm: “Bỏ đi, tôi không nói nữa, quả thật chẳng có quan hệ gì với tôi, các người mới là người một nhà.”
“……….”
Đây là bị kích thích gì rồi?
Nhất định là do hôm nay người bệnh đến khám quá khó chơi khiến tâm trạng anh không tốt, nên mới muốn “chọc ngoáy gây sự”!
Có lẽ bầu không khí may mắn dễ lan tỏa, ngoại trừ sự nghiệp truyền thông phát triển không ngừng, con đường tình duyên của nữ sĩ Tống Xuân Hương cũng vô cùng thuận lợi.
Tối nay lúc Ngu Điềm đang biên tập video, nữ sĩ Tống Xuân Hương gõ cửa đi vào, gương mặt phiếm hồng, nói với Ngu Điềm một tin vui.
“Lão Đới cầu hôn mẹ rồi.”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương hiếm khi ngượng ngùng: “Mẹ nói phải về hỏi ý kiến con gái, như vậy có phải quá nhanh không…”
Ngu Điềm cũng gấp không chờ nổi mà ôm lấy mẹ mình: “Mẹ, mẹ không cần phải hỏi ý kiến con đâu. Bất kể mẹ đưa ra quyết định gì, con đều sẽ ủng hộ mẹ.”
Cô thật lòng vui mừng cho mẹ: “Chuyện này có gì nhanh hay không nhanh chứ? Hai người đều đã đến tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn yêu đương thêm mười năm nữa sao? Mỗi phút đều thật quý giá, suy nghĩ kỹ rồi vẫn muốn ở bên nhau thì ở bên nhau thôi!”
………..
Dưới sự an ủi và bảo đảm của Ngu Điềm, nữ sĩ Tống Xuân Hương cuối cùng đã loại bỏ hết mọi lo lắng, mặt mày giãn ra.
“Đã một mình nhiều năm như vậy, chỉ sợ không quen, mẹ nghĩ trước tiên chưa lĩnh chứng, ở chung sống thử một khoảng thời gian xem…”
Ngu Điềm đương nhiên ủng hộ suy nghĩ của mẹ mình một trăm phần trăm.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, lão Đới nhìn qua có vẻ nóng vội hơn hai mẹ con, mẹ Ngu Điềm vừa mới bắt đầu sắp xếp hành lý định dọn qua sống chung, ông ta đã tỉ mỉ thiết kế vài lần cầu hôn, toàn tâm toàn ý hy vọng nữ sĩ Tống Xuân Hương có thể cho ông ta một danh phận chính thức.
“Ông ấy còn nói, đang có ý định mua nhà, hy vọng cho mẹ một sự bảo đảm, sau khi lĩnh chứng sẽ mua thêm một căn nữa. Đặt cọc và khoản vay đều là ông ấy trả, nhưng sẽ đứng tên hai người.”
Mẹ Ngu Điềm đương nhiên không ham chút tiền ấy, nhưng nội tâm do dự chần chừ ít nhiều đã rung động bởi sự thành khẩn không giữ lại chút gì của lão Đới, cảm thấy ý tưởng muốn ở chung trước lĩnh chứng sau của mình có chút dè chừng người ta.
Nữ sĩ Tống Xuân Hương là người cẩn thận, cuối cùng bà ấy vẫn kiên trì muốn sống thử trước rồi mới xem có nên tiến thêm một bước,
Dưới sự giúp đỡ của Ngu Điềm và Đới Hâm, rất nhanh mẹ của Ngu Điềm đã chính thức dọn vào ở trong căn hộ ở trung tâm thành phố của lão Đới.
Cũng là lúc này, Ngu Điềm mới biết được, Đới Hâm từ năm 18 tuổi bắt đầu khởi nghiệp đã dọn ra ngoài thuê nhà ở riêng, bởi vậy căn hộ này này chỉ có mình lão Đới ở, hiện giờ có nữ sĩ Tống Xuân Hương lo liệu, náo nhiệt hơn nhiều, trên mặt lão Đới vẫn luôn treo nụ cười, rất nghe lời mẹ của Ngu Điềm.
Sau khi nữ sĩ Tống Xuân Hương chuyển tới ở cùng với lão Đới, Ngu Điềm cũng có đi thăm vài lần, thấy tình cảm hai người rất tốt, mỗi ngày trôi qua đều rất có tư vị, lúc này Ngu Điềm mới yên tâm.
Cô cũng lên kế hoạch cho chính mình, các video mới liên tục đăng trên tài khoản truyền thông nhận được phản hồi rất tốt, đặc biệt gần đây mới vừa lôi kéo được Ngôn Minh quay một video ngắn phổ cập y học khoa mắt để thử nước. Khi Ngu Điềm vừa mới biên tập và tung ra không bao lâu, chỉ dựa vào gương mặt kia của Ngôn Minh cũng đã khiến lượng truy cập bùng nổ, tài khoản của cô lập tức nổi tiếng ra khỏi vòng.
Đối với lưu lượng tốt và độ chú ý cao như vậy, hiện giờ thừa thế xông lên cho ra thêm nhiều video nữa mới là cách làm đúng đắn, nhưng quy trình vận hành studio nhỏ của Ngu Điềm vốn chỉ dựa vào sự giúp đỡ của vài người bạn, toàn bộ quá trình từ lên ý tưởng đến quay phim, cắt nối biên tập hậu kỳ, đã sớm không thể theo kịp tiến độ phát triển của tài khoản.
“Cá Nhỏ, em nên thuê văn phòng làm việc, sau đó chính thức đăng thông báo tuyển dụng trợ lý, xây dựng đoàn đội của riêng mình, chỉ dẫn toàn bộ quy trình từ lên ý tưởng, quay phim tới chế tác hậu kỳ, em chỉ cần kiểm soát chất lượng và toàn diện, như vậy mới có thể nhanh chóng bắt kịp lợi ích mà lưu lượng mang lại, tạo nên thương hiệu cho tài khoản truyền thông của riêng mình.
Dưới sự góp ý của Đới Hâm và Ngu Điềm tự mình điều tra, cô cuối cùng cũng quyết định thử và kinh doanh tốt sự nghiệp mới này.
Chỉ là tài chính khởi nghiệp có chút vấn đề.
Cũng may mẹ của Ngu Điềm nghe nói tới việc này, ngay lập tức đưa ra phương án giải quyết: “Con đem nhà cho người bên ngoài thuê đi. Nhà của chúng ta ở khu trường học, giá cả cũng sẽ không thấp. Hiện giờ mẹ ở cùng với lão Đới, con ở một mình trong căn nhà đó cũng khá rộng, sao không đổi sang thuê tạm một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, giống anh Đới Hâm của con, ban ngày dùng làm văn phòng, buổi tối thì tự mình ở. Tiền cho thuê nhà của chúng ta còn dư lại một ít, con có thể dùng để đầu tư vào sự nghiệp cũng được.”
Đây quả thật là một cách giải quyết.
Ngu Điềm vốn còn do dự nhưng thấy mẹ và lão Đới ở chung rất hòa hợp, trong lời nói của mẹ tràn đầy hạnh phúc…
“Lão Đới đối xử với mẹ thật sự rất tốt, mẹ đi đâu cũng muốn biết. Lúc mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn, ông ấy có việc không thể đi cùng thì sẽ cách năm phút gọi điện hỏi một lần, mẹ còn chưa nhắn tin kiểm tra ông ấy bao giờ, vậy mà ông ấy còn tích cực kiểm tra mẹ.”
Tuy rằng mẹ Ngu Điềm nói với giọng điệu oán trách nhưng trên mặt lại ửng hồng: “Thật là, cũng không phải người trẻ tuổi, có cần phải gắn bó keo sơn như vậy không? Việc nhỏ cũng không cho mẹ làm, nói để ông ấy là được, còn mẹ chỉ cần ở nhà hưởng phúc.”
Một tuần sau, nữ sĩ Tống Xuân Hương triển lãm cho Ngu Điềm xem nhẫn đính hôn trên tay mình, cũng mang đến tin tức tốt quyết định tháng sau sẽ tìm ngày đẹp để tái hôn.
Mặc dù thời gian trôi qua rất nhanh nhưng Ngu Điềm cũng biết, người trung niên tái hôn không giống như người trẻ, hẹn hò lâu dài, hai người đều đã có tuổi, càng muốn quý trọng thời gian ở bên nhau nhiều hơn, chỉ cần hạ quyết tâm thì quá trình cũng không còn quan trọng.
Giống như một số người trẻ trên dưới 30 tuổi đi xem mắt, ôm tâm thể của xây dựng gia đình, có đôi khi từ lúc quen biết cho tới kết hôn cũng chỉ mất vài tháng hoặc nửa năm.
Cũng may lão Đới và mẹ ở chung không tệ, dáng vẻ rất ngọt ngào hoà thuận.
Đến đây, Ngu Điềm đã hoàn toàn yên tâm, chân thành chúc phúc cho mẹ và lão Đới, sau đó cũng không ngại ngần, nhanh chóng mang nhà cho thuê, tự mình mở một mặt tiền, vừa làm phòng ở vừa là nơi công tác.
Đồng thời cũng có Đới Hâm trợ giúp rất nhiều.
“Trước tiên anh cho em mượn vài người trong đoàn đội minh dùng miễn phí, tiền lương anh trả, bọn họ đều là người làm việc thành thục. Trước khi tuyển được người phù hợp, cho em ứng trước khẩn cấp vậy, giúp em lên tay.”
Ngu Điềm vốn định từ chối nhưng Đới Hâm lại rất kiên trì: “Mẹ em sắp tái hôn với ba anh rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà, anh là anh trai của em, anh giúp em gái mình thì có sao? Đây không phải là chuyện thường tình à?”
Đới Hâm vẫn luôn đối xử thân thiện với Ngu Điềm, nhưng Ngu Điềm nhạy bén phát hiện, kể từ sau khi mẹ Ngu Điềm dọn tới ở cùng với lão Đới, Đới Hâm đối xử với mình càng tốt hơn, tốt đến quá mức cho phép.
Thời điểm phòng làm việc của Ngu Điềm mới thành lập, Đới Hâm gần như buông xuống tất cả chuyện trên tay mình, bận trước bận sau cung cấp cả tài lực, nhân lực, Ngu Điềm muốn thanh toán tiền lương theo giá thị trường, anh ta đều kiên quyết cự tuyệt.
“Ngay đến cả bạn trai bạn gái cũng không thể làm đến được bước này!”
Có Đới Hâm hỗ trợ, Ngu Điềm có thể dành ra thời gian tiếp tục làm chuyên đề phổ cập y học khoa mắt với Ngôn Minh, bàn xong việc chính với Ngôn Minh, cô cũng không nhịn được chia sẻ với anh vài chuyện vui trong nhà mình gần đây, bất giác liền khen Đới Hâm.
“Em cảm thấy anh ấy đúng là hết lòng hết dạ với người em gái là em đây. Có thể kết thân với người nhà bọn họ đúng là rất may mắn.”
Có lẽ là sau khi chia tay mẹ của Ngu Điềm nhanh chóng tìm được bến đỗ mới bình yên, nhưng ba của Ngôn Minh xem mắt lại không thuận lợi, ít nhất không tiến triển nhanh như vậy, vậy nên Ngôn Minh dù cho hào phòng chúc mừng chuyện vui trong nhà Ngu Điềm nhưng đối với các loại lời khen Ngu Điềm dành cho Đới Hâm, biểu tình của anh lại lạnh nhạt.
Chắc là ghen tị sẽ khiến một người hoàn toàn thay đổi, Ngu Điềm chỉ khen Đới Hâm vài câu nhưng Ngôn Minh đã hừ lạnh một tiếng…
“Vô sự hiến ân cần, ai biết được có mưu đồ gì khác hay không.”
Anh ưu nhã dùng dao cắt bít tết, quét mắt nhìn Ngu Điềm: “Cô đừng nghĩ quá tốt về đàn ông, cho dù là anh em ruột, sau khi thành niên cũng sẽ không thân mật như vậy, cô cho rằng người đàn ông nào thật sự muốn tìm em gái? Cô bao lớn rồi? Cũng chẳng phải là bé gái ba bốn tuổi đáng yêu, ai lại bỗng dưng muốn một cô em gái suốt ngày phải tiêu tiền, anh ta thích làm từ thiện quyên góp yêu thương à?”
Ngu Điềm vừa mới nhận ân huệ của Ngôn Minh hỗ trợ làm chuyên đề, nên cũng không tiện phản bác trước mặt anh, chỉ dám chửi thầm trong lòng.
Anh không muốn một người em gái như tôi nhưng ngoài kia còn có rất nhiều người muốn đấy.
Hơn nữa giữa người với người quan trọng nhất là khí chất và hợp ý, nói không chừng Đới Hâm thấy cô hợp ý thì sao!
Chỉ là Ngu Điềm không phản bác, Ngôn Minh lại không được bình tĩnh.
Rõ ràng chủ đề đã chuyển hướng sang các ca bệnh khoa mắt nhưng khi hai người sắp chia tay, Ngôn Minh lại kéo chủ đề này về một lần nữa…
“ Cô có phải không nghiêm túc nghe lời tôi nói đúng không?”
Ngôn Minh kéo Ngu Điềm muốn chạy trốn lại: “Cô tự mình cẩn thận. Đới Hâm kia mới quen biết không bao lâu, đối xử tốt với cô một chút cô liền tin tưởng anh ta.”
“……….” Ngu Điềm cạn lời: “Vậy em và anh quen biết cũng chẳng được bao lâu, dựa vào cái gì em phải tin anh…”
“Tôi không giống anh ta.” Ngôn Minh có vẻ rầu rĩ: “Tôi sẽ không nói nhiều lời dễ nghe dỗ dành người khác như vậy.”
Đới Hâm không chỉ nói miệng, người ta còn thật sự giúp Ngu Điềm khai trương phòng làm việc…
Ngu Điềm vừa định giúp Đới Hâm biện giải vài câu, kết quả Ngôn Minh lại không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Anh mím môi, hàm súc nhìn Ngu Điềm: “Bỏ đi, tôi không nói nữa, quả thật chẳng có quan hệ gì với tôi, các người mới là người một nhà.”
“……….”
Đây là bị kích thích gì rồi?
Nhất định là do hôm nay người bệnh đến khám quá khó chơi khiến tâm trạng anh không tốt, nên mới muốn “chọc ngoáy gây sự”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.