Chương 48: Em như vậy anh không chê em sao?
Lãnh Y Hàn
02/09/2022
Nghe những lời châm chọc của cô, Đàm Kỉnh tức đến đỏ mắt. Ông ta hừ lạnh một tiếng quay người rời khỏi phòng hợp.
Nhìn thấy bóng lưng của ông ta rời khỏi cô thở phào nhẹ nhõm, đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình cô chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
"Tan họp!"
Mọi người vừa nghe xong thì ai nấy đứng dậy rời khỏi, trong một phút căn phòng vốn đông người bây giờ lại chỉ còn một mình cô.
Cô mệt mỏi dọn dẹp đồ trên bàn, xong xuôi mới nhấc chân bước đi khỏi.
"Em mệt sao?"
"Giật cả mình!"
Tôn Kỳ Hạo ngồi đợi cô từ nãy đến giờ, vừa thấy cô bước ra anh liền tiến lại hỏi làm cho cô không kịp phản ứng mà xém chút làm rơi hết đồ trên tay xuống.
"Anh đứng sau lưng em làm gì? Muốn hù chết em sao!"
Cô đột nhiên lại trách móc anh, anh cũng không dám nói lại. Ngoan ngoãn như một cún con ở trước mặt cô mà nhận lỗi:
"Anh xin lỗi!"
"Không sao nữa, Kỳ Hạo em đói."
Lạc Ngải Vy bất chợt lại đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh, thanh âm ngọt ngào lại có phần nhõng nhẽo khiến tim anh tan chảy.
Mặt Tôn Kỳ Hạo đỏ bừng, anh xấu hổ không biết nói gì, ấp a ấp úng gãi đầu:
"A, vậy... vậy anh đi mua cho em nhé!"
Rồi anh lại đem những thứ cô cầm trên tay đều nhận lấy cầm giúp cô. Lạc Ngải Vy cũng không từ chối, cô choàng tay anh kéo đi về phòng làm việc của mình.
Sau khi đến phòng Tôn Kỳ Hạo đem đồ của cô đặt lên bàn làm việc, còn Lạc Ngải Vy thì nằm ở sofa miệng không ngừng than đói.
"Kỳ Hạo em đói, muốn ăn súp... Thật muốn ăn quá đi."
"Em muốn ăn súp gì?"
Anh như ma quỷ vậy, đi đến gần cô không một tiếng động. Mới đó đã ngồi bên cạnh cô rồi.
Lạc Ngải Vy đánh cho anh một cái, hâm doạ:
"Anh mà còn hù em như vậy nữa là chết với em đấy! Hừ..."
"Anh vẫn thích hù như vậy đấy, em cứ việc đánh đi anh đây chịu đòn rất giỏi."
Anh không chỉ không sợ mà còn làm vẻ mặt thiếu đòn thách thức cô. Lạc Ngải Vy ngồi dậy, hậm hực muốn phản bác:
"Anh có phải là... a, ưm..."
Tôn Kỳ Hạo nhấc bổng người cô đặt cô ngồi ở trên đùi, đối diện với mặt anh. Anh đem cái miệng nhỏ đang muốn phản kháng kia mà ngậm lấy, như một sự trừng phạt quấn quýt trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đem những hương vị ngọt ngào từng chút mút hết.
Lạc Ngải Vy không chịu được một trận ái muội như vậy liền kêu lên, làm anh rùng mình càng thêm kích thích mà hôn điên cuồng hơn.
Khoảng một lúc sau Tôn Kỳ Hạo mới tha cho cái môi nhỏ của cô, còn kèm theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội.
Hai mắt Lạc Ngải Vy như ẩn nhẫn một tia mê loạn, cô dựa đầu vào vai anh mà thở dốc. Hơi thở của cô càng gợi lên dục vọng của anh, Tôn Kỳ Hạo nuốt nước bọt, kìm nén nhắc nhở:
"Tiểu Vy, em còn như vậy tôi liền đem em ăn vào trong bụng đấy."
Mẹ nó! Cảm giác nhịn như thế này thật khó chịu.
Lạc Ngải Vy còn chưa định thần được sau nụ hôn khi nãy lại nghe những lời khó hiểu đó của anh. Cô đem khuôn mặt ngây ngốc không hiểu nhìn anh hỏi:
"Anh nói gì vậy?"
Lạc Ngải Vy, em là muốn hành hạ tôi đến chết sao? Chết tiệt, tôi sắp không nhịn được rồi.
"Tiểu Vy, em như vậy là muốn tôi không có người nối dõi sao?"
"Hả?"
Cô vẫn chưa hiểu anh nói gì mà hỏi lại, Tôn Kỳ Hạo triệt để cạn lời. Hai tay anh siết chặt eo cô, kéo cô lại gần mình. Cúi đầu đặt ở phần vai cô, hơi thở nặng nề thanh âm trầm thấp vang lên:
"Tiểu Vy, anh muốn... Em cho anh được không."
Lúc này cô mới hiểu Tôn Kỳ Hạo là muốn gì, thoáng chốc cả người cô cứng đờ, nhớ đến việc lần trước mình bị Kỷ Vận Phong cưỡng bức cảnh tượng đó khiến cả người cô không ngừng run lên. Cô phản kháng đẩy anh ra, sơn hãi:
"Không được, Kỳ Hạo em không muốn, không muốn."
Nhận thấy được sự phản của đối phương, anh như lấy lại được lý trí. Không ngừng an ủi cô:
"Được, anh không chạm. Không chạm vào em, Tiểu Vy, anh xin lỗi. Anh lại làm tổn thương em rồi..."
Tôn Kỳ Hạo, mày thật là một tên khốn, mày tại sao lại nghĩ đến việc dơ bẩn đó với cô ấy chứ. Mày đúng là không bằng cầm thú mà...
Anh không ngừng tự trách bản thân mình, đem những tội lỗi không có cứ thế nhận hết vào người.
Lạc Ngải Vy lắc đầu, muốn giải thích lại không biết nên nói thế nào. Cô nhìn anh, vẻ mặt có lỗi trong đôi mắt sâu thẳm ấy cô có thể thấy được là anh đang tự trách mình.
Lạc Ngải Vy bối rối không muốn vì mình mà lại làm tổn thương anh, cô hít một hơi hai tay vòng qua cổ anh nhướn người vụng về mà hôn vào khoé môi của anh. Cô lí nhí nói nhỏ bên tai anh:
"Kỳ Hạo, em đã không còn trong trắng nữa. Anh không chê em sao... em sợ làm bẩn anh."
Tôn Kỳ Hạo bị hành động bất ngờ của cô làm cho thất kinh, anh sửng người nhìn cô như không tin vào hành động khi nãy. Lại nghe thấy cô gái đang tủi thân hỏi mình, anh không nghĩ gì liền đáp thẳng thắn đáp:
"Trong trắng ngoài đen là cái gì tôi không cần biết, thứ tôi cần chỉ có Lạc Ngải Vy em."
Nhìn thấy bóng lưng của ông ta rời khỏi cô thở phào nhẹ nhõm, đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình cô chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
"Tan họp!"
Mọi người vừa nghe xong thì ai nấy đứng dậy rời khỏi, trong một phút căn phòng vốn đông người bây giờ lại chỉ còn một mình cô.
Cô mệt mỏi dọn dẹp đồ trên bàn, xong xuôi mới nhấc chân bước đi khỏi.
"Em mệt sao?"
"Giật cả mình!"
Tôn Kỳ Hạo ngồi đợi cô từ nãy đến giờ, vừa thấy cô bước ra anh liền tiến lại hỏi làm cho cô không kịp phản ứng mà xém chút làm rơi hết đồ trên tay xuống.
"Anh đứng sau lưng em làm gì? Muốn hù chết em sao!"
Cô đột nhiên lại trách móc anh, anh cũng không dám nói lại. Ngoan ngoãn như một cún con ở trước mặt cô mà nhận lỗi:
"Anh xin lỗi!"
"Không sao nữa, Kỳ Hạo em đói."
Lạc Ngải Vy bất chợt lại đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh, thanh âm ngọt ngào lại có phần nhõng nhẽo khiến tim anh tan chảy.
Mặt Tôn Kỳ Hạo đỏ bừng, anh xấu hổ không biết nói gì, ấp a ấp úng gãi đầu:
"A, vậy... vậy anh đi mua cho em nhé!"
Rồi anh lại đem những thứ cô cầm trên tay đều nhận lấy cầm giúp cô. Lạc Ngải Vy cũng không từ chối, cô choàng tay anh kéo đi về phòng làm việc của mình.
Sau khi đến phòng Tôn Kỳ Hạo đem đồ của cô đặt lên bàn làm việc, còn Lạc Ngải Vy thì nằm ở sofa miệng không ngừng than đói.
"Kỳ Hạo em đói, muốn ăn súp... Thật muốn ăn quá đi."
"Em muốn ăn súp gì?"
Anh như ma quỷ vậy, đi đến gần cô không một tiếng động. Mới đó đã ngồi bên cạnh cô rồi.
Lạc Ngải Vy đánh cho anh một cái, hâm doạ:
"Anh mà còn hù em như vậy nữa là chết với em đấy! Hừ..."
"Anh vẫn thích hù như vậy đấy, em cứ việc đánh đi anh đây chịu đòn rất giỏi."
Anh không chỉ không sợ mà còn làm vẻ mặt thiếu đòn thách thức cô. Lạc Ngải Vy ngồi dậy, hậm hực muốn phản bác:
"Anh có phải là... a, ưm..."
Tôn Kỳ Hạo nhấc bổng người cô đặt cô ngồi ở trên đùi, đối diện với mặt anh. Anh đem cái miệng nhỏ đang muốn phản kháng kia mà ngậm lấy, như một sự trừng phạt quấn quýt trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đem những hương vị ngọt ngào từng chút mút hết.
Lạc Ngải Vy không chịu được một trận ái muội như vậy liền kêu lên, làm anh rùng mình càng thêm kích thích mà hôn điên cuồng hơn.
Khoảng một lúc sau Tôn Kỳ Hạo mới tha cho cái môi nhỏ của cô, còn kèm theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội.
Hai mắt Lạc Ngải Vy như ẩn nhẫn một tia mê loạn, cô dựa đầu vào vai anh mà thở dốc. Hơi thở của cô càng gợi lên dục vọng của anh, Tôn Kỳ Hạo nuốt nước bọt, kìm nén nhắc nhở:
"Tiểu Vy, em còn như vậy tôi liền đem em ăn vào trong bụng đấy."
Mẹ nó! Cảm giác nhịn như thế này thật khó chịu.
Lạc Ngải Vy còn chưa định thần được sau nụ hôn khi nãy lại nghe những lời khó hiểu đó của anh. Cô đem khuôn mặt ngây ngốc không hiểu nhìn anh hỏi:
"Anh nói gì vậy?"
Lạc Ngải Vy, em là muốn hành hạ tôi đến chết sao? Chết tiệt, tôi sắp không nhịn được rồi.
"Tiểu Vy, em như vậy là muốn tôi không có người nối dõi sao?"
"Hả?"
Cô vẫn chưa hiểu anh nói gì mà hỏi lại, Tôn Kỳ Hạo triệt để cạn lời. Hai tay anh siết chặt eo cô, kéo cô lại gần mình. Cúi đầu đặt ở phần vai cô, hơi thở nặng nề thanh âm trầm thấp vang lên:
"Tiểu Vy, anh muốn... Em cho anh được không."
Lúc này cô mới hiểu Tôn Kỳ Hạo là muốn gì, thoáng chốc cả người cô cứng đờ, nhớ đến việc lần trước mình bị Kỷ Vận Phong cưỡng bức cảnh tượng đó khiến cả người cô không ngừng run lên. Cô phản kháng đẩy anh ra, sơn hãi:
"Không được, Kỳ Hạo em không muốn, không muốn."
Nhận thấy được sự phản của đối phương, anh như lấy lại được lý trí. Không ngừng an ủi cô:
"Được, anh không chạm. Không chạm vào em, Tiểu Vy, anh xin lỗi. Anh lại làm tổn thương em rồi..."
Tôn Kỳ Hạo, mày thật là một tên khốn, mày tại sao lại nghĩ đến việc dơ bẩn đó với cô ấy chứ. Mày đúng là không bằng cầm thú mà...
Anh không ngừng tự trách bản thân mình, đem những tội lỗi không có cứ thế nhận hết vào người.
Lạc Ngải Vy lắc đầu, muốn giải thích lại không biết nên nói thế nào. Cô nhìn anh, vẻ mặt có lỗi trong đôi mắt sâu thẳm ấy cô có thể thấy được là anh đang tự trách mình.
Lạc Ngải Vy bối rối không muốn vì mình mà lại làm tổn thương anh, cô hít một hơi hai tay vòng qua cổ anh nhướn người vụng về mà hôn vào khoé môi của anh. Cô lí nhí nói nhỏ bên tai anh:
"Kỳ Hạo, em đã không còn trong trắng nữa. Anh không chê em sao... em sợ làm bẩn anh."
Tôn Kỳ Hạo bị hành động bất ngờ của cô làm cho thất kinh, anh sửng người nhìn cô như không tin vào hành động khi nãy. Lại nghe thấy cô gái đang tủi thân hỏi mình, anh không nghĩ gì liền đáp thẳng thắn đáp:
"Trong trắng ngoài đen là cái gì tôi không cần biết, thứ tôi cần chỉ có Lạc Ngải Vy em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.