Chương 13:
Cẩn Du
13/03/2023
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Đường Vãn tiếp tục lái xe. Thành phố dưới màn mưa trở nên yên tĩnh, mưa to lộp bộp, người đi đường không có ô vội vàng chạy tới chạy lui, xe bị kẹt ở ngã tư đường, một hồi cũng không thể nhúc nhích được.
Hôm nay Đường Vãn không ăn được bao nhiêu cơm, chạy một ngày rồi không đói cũng lạ. Cô nhìn thoáng qua một tiệm bánh ngọt gần đó, cầm ô bước xuống xe.
Trong chiếc xe phía sau, Yến Phi Bạch thấy cô bước vào cửa hàng bánh ngọt, mỉm cười nói vài câu với người phục vụ, cúi đầu chỉ vài cái bánh ngọt nhỏ trong tủ kính.
Ánh sáng ấm áp của tủ kính chiếu vào mặt cô, làm hiện rõ khuôn mặt dịu dàng động lòng người của cô gái.
Môi của Yến Phi Bạch mím lại thành một đường, trái tim đập rộn ràng khiến hắn cáu kỉnh không thôi.
Bác sĩ tâm lý Lạc Đình ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của hắn: "Tôi nói nhé, cậu không chịu đến phòng khám của tôi, vậy mà lại muốn đi theo chiếc xe phía trước, thì ra là vì Đường tiểu thư đó à."
Bác sĩ Lạc thầm líu lưỡi, không hổ là người phụ nữ mà Yến Phi Bạch thầm nhớ mười mấy năm, thật sự là mỹ nữ hiếm có trên đời.
Anh không dám nói lời này ra trước Yến Phi Bạch. Nhưng ai mà không yêu cái đẹp chứ, bác sĩ Lạc kiềm chế không được nhìn thêm vài lần nữa.
Vẻ mặt Yến Phi Bạch không thay đổi, chậm rãi tháo kính ra lau, "Nhìn thêm một lần nữa, tôi sẽ lập tức đào nhãn cầu của cậu ra."
Lạc Đình vội vàng thu lại ánh mắt, giễu cợt: "Đừng đừng, tôi sẽ không bao giờ nhìn nữa!"
Anh không nghi ngờ gì về mức độ ác độc của Yến Phi Bạch. Anh và Cát Nhự theo hắn nhiều năm như vậy, những chuyện khác đặc biệt dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần nhắc tới Đường Vãn, Yến Phi Bạch có thể trăm phần trăm trở mặt thành người không quen.
Trước kia Cát Nhự không hiểu chuyện, thấy Yến Phi Bạch ngẩn ngơ nhìn ảnh của Đường Vãn, anh cười nhạo những chuyện bê bối của cô, lúc ấy Yến Phi Bạch cũng không nói gì.
Đêm đó, Cát Nhự đã bị treo giữa một bầy sói.
Vài con sói chồm lên muốn cắn anh ta, Yến Phi Bạch chỉ ngồi trên xe lăn quan sát. Hễ có con sói sắp cắn vào chân Cát Nhự, hắn như một vị thần, uể oải cho người kéo dây thừng lại, giống như thưởng thức người hấp hối là một chuyện đặc biệt thú vị vậy.
Cát Nhự sợ tới mức ruột gan đứt ra, Yến Phi Bạch cười lạnh liếc anh, chỉ nói một câu: "Người phụ nữ của tôi, ai bắt nạt cô ấy, tôi sẽ chì chiết lại người đó."
Từ ấy về sau, Lạc Đình và Cát Nhự nơm nớp lo sợ, không bao giờ dám xúc phạm Đường Vãn nữa.
Yến Phi Bạch lau kính xong liền đeo kính lại. Đường Vãn vừa ăn bánh vừa bước ra khỏi tiệm bánh, trên tay xách theo đồ, miệng còn nhấm nháp miếng bánh mì. Cô kẹp dù bên cổ, gió thổi qua làm tóc cô mắc vào dù, kéo ra rất đau. Đường Vãn khẽ cau mày, ngồi xổm xuống chậm rãi gỡ tóc ra.
Yến Phi Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng: "Xuống xe."
Quản gia kinh ngạc: "Thưa ông chủ, mưa đang rất lớn."
Yến Phi Bạch lạnh lùng lặp lại: "Xuống xe."
Không ai dám nói lời nào. Sau khi xuống xe, Yến Phi Bạch vẫn ngồi trên xe lăn. Quản gia La bên cạnh cầm ô che cho hắn. Người đàn ông không xa không gần nhìn Đường Vãn như chim cút đang ngồi xổm ở đó để gỡ tóc.
Mưa to gió lớn, một người đi đường vô tình đụng phải Đường Vãn, cô vừa mới gỡ tóc rối xong đã bị đẩy ngã xuống đất. Bởi vì không chú ý, chiếc bánh trong tay rơi xuống đất liền lọt vào vũng nước, chiếc ô bị gió thổi bay, đầu gối cọ xát nặng nề trên mặt đất, Đường Vãn đau đớn hít sâu một hơi.
Yến Phi Bạch thấy vậy, ngón tay nắm chặt lấy xe lăn, rồi đột nhiên nhanh chóng đẩy xe lăn đi qua.
Quản gia La sửng sốt, vội vàng đuổi theo che ô cho hắn. Nhưng Yến Phi Bạch quá nóng lòng muốn đi qua, động tác vừa nhanh vừa vội. Ô của quản gia bị gió thổi giật lùi về sau một bước, không bắt kịp Yến Phi Bạch.
Cô gái đội mưa, có chút chật vật quỳ xuống đất, đầu gối hơi đau, cũng không đứng dậy ngay. Đợi khi Đường Vãn chuẩn bị đứng dậy, nhìn thấy Yến Phi Bạch trong mưa đang đẩy xe lăn nhanh chóng chạy tới đây, cô nhất thời sững sờ một lúc.
Nhìn cô có chút chật vật, nhưng hắn còn chật vật hơn cô. Tây trang ướt đẫm, tóc tai rũ xuống, đôi mắt tối tăm nhìn cô, tất cả đều là buồn bực và đau lòng.
Đường Vãn còn chưa kịp phản ứng, Yến Phi Bạch đã tới trước mặt cô, cuống quýt dùng bàn tay to rộng đặt trên trán cô để che mưa, đầu ngón tay chạm vào mặt cô. Hắn khẽ run lên, trầm giọng hỏi: "Ngã có đau không?"
Rõ ràng chỗ đầu gối vừa nãy vẫn còn hơi đau.
Nhưng Đường Vãn lại ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng bật cười: "Không đau."
- -------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yến tổng: Hắn đau lòng.
Vãn Vãn:............ (đỏ mặt)
Hôm nay Đường Vãn không ăn được bao nhiêu cơm, chạy một ngày rồi không đói cũng lạ. Cô nhìn thoáng qua một tiệm bánh ngọt gần đó, cầm ô bước xuống xe.
Trong chiếc xe phía sau, Yến Phi Bạch thấy cô bước vào cửa hàng bánh ngọt, mỉm cười nói vài câu với người phục vụ, cúi đầu chỉ vài cái bánh ngọt nhỏ trong tủ kính.
Ánh sáng ấm áp của tủ kính chiếu vào mặt cô, làm hiện rõ khuôn mặt dịu dàng động lòng người của cô gái.
Môi của Yến Phi Bạch mím lại thành một đường, trái tim đập rộn ràng khiến hắn cáu kỉnh không thôi.
Bác sĩ tâm lý Lạc Đình ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của hắn: "Tôi nói nhé, cậu không chịu đến phòng khám của tôi, vậy mà lại muốn đi theo chiếc xe phía trước, thì ra là vì Đường tiểu thư đó à."
Bác sĩ Lạc thầm líu lưỡi, không hổ là người phụ nữ mà Yến Phi Bạch thầm nhớ mười mấy năm, thật sự là mỹ nữ hiếm có trên đời.
Anh không dám nói lời này ra trước Yến Phi Bạch. Nhưng ai mà không yêu cái đẹp chứ, bác sĩ Lạc kiềm chế không được nhìn thêm vài lần nữa.
Vẻ mặt Yến Phi Bạch không thay đổi, chậm rãi tháo kính ra lau, "Nhìn thêm một lần nữa, tôi sẽ lập tức đào nhãn cầu của cậu ra."
Lạc Đình vội vàng thu lại ánh mắt, giễu cợt: "Đừng đừng, tôi sẽ không bao giờ nhìn nữa!"
Anh không nghi ngờ gì về mức độ ác độc của Yến Phi Bạch. Anh và Cát Nhự theo hắn nhiều năm như vậy, những chuyện khác đặc biệt dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần nhắc tới Đường Vãn, Yến Phi Bạch có thể trăm phần trăm trở mặt thành người không quen.
Trước kia Cát Nhự không hiểu chuyện, thấy Yến Phi Bạch ngẩn ngơ nhìn ảnh của Đường Vãn, anh cười nhạo những chuyện bê bối của cô, lúc ấy Yến Phi Bạch cũng không nói gì.
Đêm đó, Cát Nhự đã bị treo giữa một bầy sói.
Vài con sói chồm lên muốn cắn anh ta, Yến Phi Bạch chỉ ngồi trên xe lăn quan sát. Hễ có con sói sắp cắn vào chân Cát Nhự, hắn như một vị thần, uể oải cho người kéo dây thừng lại, giống như thưởng thức người hấp hối là một chuyện đặc biệt thú vị vậy.
Cát Nhự sợ tới mức ruột gan đứt ra, Yến Phi Bạch cười lạnh liếc anh, chỉ nói một câu: "Người phụ nữ của tôi, ai bắt nạt cô ấy, tôi sẽ chì chiết lại người đó."
Từ ấy về sau, Lạc Đình và Cát Nhự nơm nớp lo sợ, không bao giờ dám xúc phạm Đường Vãn nữa.
Yến Phi Bạch lau kính xong liền đeo kính lại. Đường Vãn vừa ăn bánh vừa bước ra khỏi tiệm bánh, trên tay xách theo đồ, miệng còn nhấm nháp miếng bánh mì. Cô kẹp dù bên cổ, gió thổi qua làm tóc cô mắc vào dù, kéo ra rất đau. Đường Vãn khẽ cau mày, ngồi xổm xuống chậm rãi gỡ tóc ra.
Yến Phi Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng: "Xuống xe."
Quản gia kinh ngạc: "Thưa ông chủ, mưa đang rất lớn."
Yến Phi Bạch lạnh lùng lặp lại: "Xuống xe."
Không ai dám nói lời nào. Sau khi xuống xe, Yến Phi Bạch vẫn ngồi trên xe lăn. Quản gia La bên cạnh cầm ô che cho hắn. Người đàn ông không xa không gần nhìn Đường Vãn như chim cút đang ngồi xổm ở đó để gỡ tóc.
Mưa to gió lớn, một người đi đường vô tình đụng phải Đường Vãn, cô vừa mới gỡ tóc rối xong đã bị đẩy ngã xuống đất. Bởi vì không chú ý, chiếc bánh trong tay rơi xuống đất liền lọt vào vũng nước, chiếc ô bị gió thổi bay, đầu gối cọ xát nặng nề trên mặt đất, Đường Vãn đau đớn hít sâu một hơi.
Yến Phi Bạch thấy vậy, ngón tay nắm chặt lấy xe lăn, rồi đột nhiên nhanh chóng đẩy xe lăn đi qua.
Quản gia La sửng sốt, vội vàng đuổi theo che ô cho hắn. Nhưng Yến Phi Bạch quá nóng lòng muốn đi qua, động tác vừa nhanh vừa vội. Ô của quản gia bị gió thổi giật lùi về sau một bước, không bắt kịp Yến Phi Bạch.
Cô gái đội mưa, có chút chật vật quỳ xuống đất, đầu gối hơi đau, cũng không đứng dậy ngay. Đợi khi Đường Vãn chuẩn bị đứng dậy, nhìn thấy Yến Phi Bạch trong mưa đang đẩy xe lăn nhanh chóng chạy tới đây, cô nhất thời sững sờ một lúc.
Nhìn cô có chút chật vật, nhưng hắn còn chật vật hơn cô. Tây trang ướt đẫm, tóc tai rũ xuống, đôi mắt tối tăm nhìn cô, tất cả đều là buồn bực và đau lòng.
Đường Vãn còn chưa kịp phản ứng, Yến Phi Bạch đã tới trước mặt cô, cuống quýt dùng bàn tay to rộng đặt trên trán cô để che mưa, đầu ngón tay chạm vào mặt cô. Hắn khẽ run lên, trầm giọng hỏi: "Ngã có đau không?"
Rõ ràng chỗ đầu gối vừa nãy vẫn còn hơi đau.
Nhưng Đường Vãn lại ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng bật cười: "Không đau."
- -------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yến tổng: Hắn đau lòng.
Vãn Vãn:............ (đỏ mặt)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.