Chương 15:
Cẩn Du
13/03/2023
Yến Phi Bạch nhìn xuống, tầm mắt dừng ở đầu gối bị váy của cô che lại. Nhìn một lúc, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"
“Không đau ạ.” Cô cười nhẹ, đôi mắt ướt át nhìn hắn. Trái tim Yến Phi Bạch co chặt, toàn thân có chút căng thẳng.
Đường Vãn vẫn nhìn hắn, nước trong đôi mắt đen láy của cô mềm mại như được nhúng vào ánh trăng trắng trong trẻo. Yết hầu của Yến Phi Bạch hơi giật, tay xoa xoa ngón tay đeo nhẫn, không khỏi cẩn thận nhìn cô.
Cả người Đường Vãn cũng ướt đẫm, mái tóc dài xõa ngang lưng thỉnh thoảng nhỏ ra giọt nước. Có vài sợi tóc ẩm ướt dính lên sườn mặt còn khiến khuôn mặt cô vốn đã mềm mại lại càng trở nên xinh đẹp, yếu ớt hơn.
Cô gái vừa đội mưa như nụ hoa vừa được tưới nước, nhan sắc càng thêm quyến rũ động lòng người.
Cô cúi đầu vuốt tóc, dường như nhận ra mình đã làm ướt xe của hắn, cô cau mày xin lỗi, nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi, xuống xe em lau giúp anh, được không?"
Yến Phi Bạch chậm rãi giơ tay lên. Đường Vãn kinh ngạc nhìn hắn, quên né tránh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ vào lông mày cô, vuốt ve thưởng thức mày mắt cô, "Không sao."
Đường Vãn sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô ngồi xa hơn một chút, đầu ngón tay của Yến Phi Bạch dừng giữa không trung.
Khi hắn thu tay lại,
Quản gia La nhắc nhở: "Ông chủ, chúng ta đến nơi rồi."
Đường Vãn đi theo Yến Phi Bạch vào trang viên. Không cần Yến Phi Bạch mở miệng, quản gia La liền rất hiểu chuyện kêu người giúp việc đưa Đường Vãn đi thay quần áo.
Để cả người ướt đẫm nói chuyện với hắn cũng không tốt, Đường Vãn cũng không từ chối. Lúc thay quần áo xong và đi vào phòng làm việc, Yến Phi Bạch đã đang đợi cô rồi. Hắn cũng thay bộ quần áo ướt ra, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Từ tóc đến giày da, tất cả đều đen một cách tỉ mỉ. Buồn tẻ lại áp lực, nhưng phù hợp với phong cách của hắn.
Đường Vãn đứng trước mặt hắn: "Anh biết em đến đây để nói chuyện với anh rồi rời đi."
Bên ngoài, sau cơn mưa trời lại sáng. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, một mảnh ánh nắng bao trùm lên cổ chân mảnh mai tinh xảo của cô, gần như là trắng nõn trong suốt. Yến Phi Bạch nhìn chằm chằm vào chân cô. Kể từ khi gặp lại, cô luôn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Hắn tháo kính ra, đặt lên bàn. Không có mắt kính che lại, dáng vẻ ôn tồn lễ độ đã hoàn toàn biến mất, con ngươi u ám nhìn cô chằm chằm, hắn chậm rãi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt: "Biết."
Đường Vãn gật đầu: "Hẳn là hôm nay anh vẫn chưa gặp Quách Kỳ đi."
"Không có."
“Anh lừa em sao?” Đường Vãn nhẹ giọng nói, cũng không phải chất vấn, mơ hồ còn có chút bất lực.
Yến Phi Bạch cau mày, hắn quả thật rất xấu xa, đê tiện. Hắn muốn dùng cách này để khiến cô đứng trước mặt mình một lần nữa. Nhưng đối mặt với câu hỏi bất lực, thậm chí còn có phần mệt mỏi của Đường Vãn, sự hèn hạ của hắn đột nhiên trở nên vô cùng lố bịch trước mặt cô.
“Đúng vậy.” Hắn lạnh lùng nhìn cô: “Anh lừa em.”
Đây rõ ràng không phải là điều hắn muốn nói!
Đôi mắt hắn nheo chặt. Điều hắn rõ ràng muốn nói là,
... Hắn không lừa cô, hắn chẳng qua chỉ muốn giữ cô ở lại.
Yến Phi Bạch dời mắt đi, có hơi không dám nhìn Đường Vãn, thậm chí sợ giây tiếp theo cô sẽ liền tức giận. Trước giờ hắn chưa bao giờ nói, chưa từng biết cách lấy lòng cô, nghĩ một đằng nói một nẻo cũng rất nhiều lần, thậm chí hắn còn nói rất nhiều điều khiến cô tổn thương.
Thời niên thiếu không hiểu chuyện, nhưng bây giờ thì sao?
Hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, cô cũng không còn là cô bé mười ba tuổi năm đó nữa, làm sao cô có thể ngây thơ bao dung cho sự ngang ngược của hắn?
"Vui không?"
Quả nhiên giọng của Đường Vãn đã phai nhạt một chút.
Yến Phi Bạch gục đầu xuống, môi mím chặt, sợ mình lại nói ra lời chọc tức cô.
Có tiếng bước chân, Đường Vãn chậm rãi đi tới. Một chiếc váy liền rực rỡ màu sắc dừng ở trước mặt hắn. Cô gái ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày có chút không vui.
Trái tim của Yến Phi Bạch đập loạn xạ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đối diện với đôi mắt long lanh của cô.
Nhìn nhau một lúc, Đường Vãn đột nhiên nở nụ cười. Yến Phi Bạch sững sờ.
Cô ôm gối ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng đầu cười dịu dàng: "Yến Phi Bạch, sao anh vẫn giống như lúc trước vậy hả? Đã lớn như vậy rồi mà vẫn không dỗ cho con gái người ta vui, biết phải làm sao bây giờ?"
Gương mặt cô gái trước mắt y hệt cô bé mười ba tuổi tươi cười năm đó. Lúc ấy, mặt mày cô buồn bã, nói: "Yến Phi Bạch, sau này anh phải dỗ em nhiều hơn, không thể lúc nào cũng là em dỗ anh được."
Lúc đó hắn đã nói gì?
Hắn nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Được."
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đang làm cái gì?
“Không đau ạ.” Cô cười nhẹ, đôi mắt ướt át nhìn hắn. Trái tim Yến Phi Bạch co chặt, toàn thân có chút căng thẳng.
Đường Vãn vẫn nhìn hắn, nước trong đôi mắt đen láy của cô mềm mại như được nhúng vào ánh trăng trắng trong trẻo. Yết hầu của Yến Phi Bạch hơi giật, tay xoa xoa ngón tay đeo nhẫn, không khỏi cẩn thận nhìn cô.
Cả người Đường Vãn cũng ướt đẫm, mái tóc dài xõa ngang lưng thỉnh thoảng nhỏ ra giọt nước. Có vài sợi tóc ẩm ướt dính lên sườn mặt còn khiến khuôn mặt cô vốn đã mềm mại lại càng trở nên xinh đẹp, yếu ớt hơn.
Cô gái vừa đội mưa như nụ hoa vừa được tưới nước, nhan sắc càng thêm quyến rũ động lòng người.
Cô cúi đầu vuốt tóc, dường như nhận ra mình đã làm ướt xe của hắn, cô cau mày xin lỗi, nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi, xuống xe em lau giúp anh, được không?"
Yến Phi Bạch chậm rãi giơ tay lên. Đường Vãn kinh ngạc nhìn hắn, quên né tránh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ vào lông mày cô, vuốt ve thưởng thức mày mắt cô, "Không sao."
Đường Vãn sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô ngồi xa hơn một chút, đầu ngón tay của Yến Phi Bạch dừng giữa không trung.
Khi hắn thu tay lại,
Quản gia La nhắc nhở: "Ông chủ, chúng ta đến nơi rồi."
Đường Vãn đi theo Yến Phi Bạch vào trang viên. Không cần Yến Phi Bạch mở miệng, quản gia La liền rất hiểu chuyện kêu người giúp việc đưa Đường Vãn đi thay quần áo.
Để cả người ướt đẫm nói chuyện với hắn cũng không tốt, Đường Vãn cũng không từ chối. Lúc thay quần áo xong và đi vào phòng làm việc, Yến Phi Bạch đã đang đợi cô rồi. Hắn cũng thay bộ quần áo ướt ra, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Từ tóc đến giày da, tất cả đều đen một cách tỉ mỉ. Buồn tẻ lại áp lực, nhưng phù hợp với phong cách của hắn.
Đường Vãn đứng trước mặt hắn: "Anh biết em đến đây để nói chuyện với anh rồi rời đi."
Bên ngoài, sau cơn mưa trời lại sáng. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, một mảnh ánh nắng bao trùm lên cổ chân mảnh mai tinh xảo của cô, gần như là trắng nõn trong suốt. Yến Phi Bạch nhìn chằm chằm vào chân cô. Kể từ khi gặp lại, cô luôn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Hắn tháo kính ra, đặt lên bàn. Không có mắt kính che lại, dáng vẻ ôn tồn lễ độ đã hoàn toàn biến mất, con ngươi u ám nhìn cô chằm chằm, hắn chậm rãi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt: "Biết."
Đường Vãn gật đầu: "Hẳn là hôm nay anh vẫn chưa gặp Quách Kỳ đi."
"Không có."
“Anh lừa em sao?” Đường Vãn nhẹ giọng nói, cũng không phải chất vấn, mơ hồ còn có chút bất lực.
Yến Phi Bạch cau mày, hắn quả thật rất xấu xa, đê tiện. Hắn muốn dùng cách này để khiến cô đứng trước mặt mình một lần nữa. Nhưng đối mặt với câu hỏi bất lực, thậm chí còn có phần mệt mỏi của Đường Vãn, sự hèn hạ của hắn đột nhiên trở nên vô cùng lố bịch trước mặt cô.
“Đúng vậy.” Hắn lạnh lùng nhìn cô: “Anh lừa em.”
Đây rõ ràng không phải là điều hắn muốn nói!
Đôi mắt hắn nheo chặt. Điều hắn rõ ràng muốn nói là,
... Hắn không lừa cô, hắn chẳng qua chỉ muốn giữ cô ở lại.
Yến Phi Bạch dời mắt đi, có hơi không dám nhìn Đường Vãn, thậm chí sợ giây tiếp theo cô sẽ liền tức giận. Trước giờ hắn chưa bao giờ nói, chưa từng biết cách lấy lòng cô, nghĩ một đằng nói một nẻo cũng rất nhiều lần, thậm chí hắn còn nói rất nhiều điều khiến cô tổn thương.
Thời niên thiếu không hiểu chuyện, nhưng bây giờ thì sao?
Hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, cô cũng không còn là cô bé mười ba tuổi năm đó nữa, làm sao cô có thể ngây thơ bao dung cho sự ngang ngược của hắn?
"Vui không?"
Quả nhiên giọng của Đường Vãn đã phai nhạt một chút.
Yến Phi Bạch gục đầu xuống, môi mím chặt, sợ mình lại nói ra lời chọc tức cô.
Có tiếng bước chân, Đường Vãn chậm rãi đi tới. Một chiếc váy liền rực rỡ màu sắc dừng ở trước mặt hắn. Cô gái ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày có chút không vui.
Trái tim của Yến Phi Bạch đập loạn xạ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đối diện với đôi mắt long lanh của cô.
Nhìn nhau một lúc, Đường Vãn đột nhiên nở nụ cười. Yến Phi Bạch sững sờ.
Cô ôm gối ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng đầu cười dịu dàng: "Yến Phi Bạch, sao anh vẫn giống như lúc trước vậy hả? Đã lớn như vậy rồi mà vẫn không dỗ cho con gái người ta vui, biết phải làm sao bây giờ?"
Gương mặt cô gái trước mắt y hệt cô bé mười ba tuổi tươi cười năm đó. Lúc ấy, mặt mày cô buồn bã, nói: "Yến Phi Bạch, sau này anh phải dỗ em nhiều hơn, không thể lúc nào cũng là em dỗ anh được."
Lúc đó hắn đã nói gì?
Hắn nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Được."
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đang làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.