Chương 19:
Cẩn Du
13/03/2023
Trương Hòa Nhuế nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra, chạm vào ly cô: "Đêm nay chị đây sẽ cùng em uống rượu thật sảng khoái. Uống say rồi thì ngày mai sẽ quên sạch luôn, em sẽ lại là một hảo hán!"
Đường Vãn cũng cười: "Nhà em còn có rất nhiều rượu ngon mà chị mang đến, ăn xong về nhà tiếp tục đi."
“Phải đó!” Trương Hòa Nhuế nhướng mày. Hai người đều ngẩng đầu ăn uống, kêu tài xế đưa về nhà, sau đó khoác vai đi vào chung cư tiếp tục uống rượu.
Nhà của Đường Vãn có rất nhiều rượu mà Trương Hòa Nhuế mang tới lúc trước. Hai cô gái uống vui vẻ, từ chiều đến khuya không biết đã uống bao nhiêu, cuối cùng tất cả đều bất tỉnh, loạng choạng ngã trên ghế sô pha.
Đường Vãn hoảng hốt như muốn khóc. Trương Hòa Nhuế đứng dậy ôm lấy cô: "Khóc đi, chị uống rượu với em đến giờ chỉ chờ em khóc thôi đó. Còn phải giả vờ như thế nào nữa, khóc thoải mái rồi vùng dậy sau.”
Nhưng Đường Vãn cảm thấy, cô sẽ không bao giờ có thể vùng dậy sau ngày hôm đó.
Cô vùi mặt vào trong gối, lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào. Trương Hòa Nhuế cảm thấy khó chịu, mơ hồ hỏi: "Vừa rồi quên hỏi em, cuối cùng em và Yến Phi Bạch là loại quan hệ gì vậy?"
Theo Đường Vãn nói, hai người họ chưa bao giờ yêu nhau, nhưng lại dây dưa như vậy thật là không bình thường.
Đường Vãn buồn hồi lâu mới phát ra tiếng từ trong gối: "Không có gì, chỉ là thời niên thiếu mà thôi."
Thật à?
Trương Hòa Nhuế nhìn dáng vẻ như chim cút của cô, tại sao cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản?
Sau khi khóc đủ, Đường Vãn đứng thẳng dậy rồi gục xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn sang, Trương Hòa Nhuế đã ngủ mất rồi.
Cô loạng choạng đứng dậy, hơi khó khăn đi vào phòng tắm. Sau khi làm ướt khăn lông, cô lau mặt cho Trương Hòa Nhuế, cũng mệt đến mức không thể đặt lại khăn ở chỗ cũ. Cô lau mình lung tung vài cái rồi nặng nề ngã xuống ghế sô pha, chìm vào giấc ngủ.
Chung cư dành cho người độc thân của Đường Vãn nằm trên tầng năm, bắt nắng rất tốt. Đêm qua, trước khi ngủ chưa đóng mấy cửa sổ sát đất kiểu Pháp lại. Hôm nay, mặt trời mọc, ánh sáng len lỏi qua các cửa sổ lớn, chiếu rọi cả căn phòng thông thoáng. Ánh mặt trời chiếu trên tóc Đường Vãn và Trương Hòa Nhuế tạo thành những đường viền vàng.
Hai người ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phải đến mấy phút sau, Đường Vãn mới có chút phản ứng.
Cô lăn qua lăn lại, ánh sáng rơi trên khuôn mặt trắng nõn khiến cô hơi nhíu mày, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục đập sâu vào màng nhĩ của cô.
Trương Hòa Nhuế cũng bị đánh thức, nhẹ nhàng đá cô: "Trả lời điện thoại."
Đường Vãn sờ soạng trên bàn, thật lâu sau mới chạm vào được điện thoại, híp mắt bấm chế độ kết nối, để sát vào tai: "Sếp?"
“Sao không ở công ty?” Chu Nham hỏi.
Công việc của Đường Vãn là biên kịch, mặc dù có phụ thuộc vào công ty nhưng thường ngày đều đến xã giao ở đoàn làm phim, thời gian ở công ty cũng không nhiều lắm. Cơ chế làm việc không cứng nhắc, Chu Nham không bao giờ quan tâm cô làm gì. Là một ông chủ, Chu Nham vẫn rất châm chước với nhân viên của mình.
Nếu hỏi như vậy, chắc chắn là có gì đó không ổn.
Đường Vãn tỉnh táo lên: "Uống chút rượu, có chuyện gì sao?"
"Đường Vãn, tôi báo một tin xấu cho cô."
"Cái gì?"
"Phim truyền hình cô đang quay, các nhà đầu tư đều rút vốn hết rồi."
Đường Vãn nghiêng người lên từ sô pha: "Tôi sẽ đến công ty ngay lập tức!"
Cúp máy, Đường Vãn lay Trương Hòa Nhuế tỉnh lại, thuật lại lời Chu Nham. Trương Hòa Nhuế sợ đến mức đứng thẳng người ngay lập tức: "Fuck? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Làm nghề này lâu như vậy nên hầu như Đường Vãn quay phim gì, nhà đầu tư liền bỏ vốn vào phim đó, thực tế thì Đường Vãn chưa bao giờ khiến các kim chủ này thất vọng.
Nhưng rút vốn? Đây chắc chắn là lần đầu tiên!
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy tới công ty, vừa vào phòng làm việc của Chu Nham thì nhận ra Quách Kỳ và Mạnh Tiêu cũng đang ở đó. Thấy bọn họ tới, Chu Nham cũng không có ý để cho Quách Kỳ và trợ lý đi ra ngoài.
Trong lòng Đường Vãn hiểu rõ, Chu Nham biết bọn họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, luôn có chủ ý hoặc vô ý gây chuyện. Các ông chủ khác hy vọng nhân viên của họ bình tĩnh và đoàn kết thành một sợi dây. Còn Chu Nham dường như hận không thể để Đường Vãn và Quách Kỳ cùng đánh một trận.
Cô và Quách Kỳ càng chiến đấu lợi hại, càng có thể cải thiện hiệu quả hoạt động của công ty. Số tiền cuối cùng lại nằm trong túi của Chu Nham, đây mẹ nó là cách kiếm tiền ngang ngược mà.
Đường Vãn cũng cười: "Nhà em còn có rất nhiều rượu ngon mà chị mang đến, ăn xong về nhà tiếp tục đi."
“Phải đó!” Trương Hòa Nhuế nhướng mày. Hai người đều ngẩng đầu ăn uống, kêu tài xế đưa về nhà, sau đó khoác vai đi vào chung cư tiếp tục uống rượu.
Nhà của Đường Vãn có rất nhiều rượu mà Trương Hòa Nhuế mang tới lúc trước. Hai cô gái uống vui vẻ, từ chiều đến khuya không biết đã uống bao nhiêu, cuối cùng tất cả đều bất tỉnh, loạng choạng ngã trên ghế sô pha.
Đường Vãn hoảng hốt như muốn khóc. Trương Hòa Nhuế đứng dậy ôm lấy cô: "Khóc đi, chị uống rượu với em đến giờ chỉ chờ em khóc thôi đó. Còn phải giả vờ như thế nào nữa, khóc thoải mái rồi vùng dậy sau.”
Nhưng Đường Vãn cảm thấy, cô sẽ không bao giờ có thể vùng dậy sau ngày hôm đó.
Cô vùi mặt vào trong gối, lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào. Trương Hòa Nhuế cảm thấy khó chịu, mơ hồ hỏi: "Vừa rồi quên hỏi em, cuối cùng em và Yến Phi Bạch là loại quan hệ gì vậy?"
Theo Đường Vãn nói, hai người họ chưa bao giờ yêu nhau, nhưng lại dây dưa như vậy thật là không bình thường.
Đường Vãn buồn hồi lâu mới phát ra tiếng từ trong gối: "Không có gì, chỉ là thời niên thiếu mà thôi."
Thật à?
Trương Hòa Nhuế nhìn dáng vẻ như chim cút của cô, tại sao cô luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản?
Sau khi khóc đủ, Đường Vãn đứng thẳng dậy rồi gục xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn sang, Trương Hòa Nhuế đã ngủ mất rồi.
Cô loạng choạng đứng dậy, hơi khó khăn đi vào phòng tắm. Sau khi làm ướt khăn lông, cô lau mặt cho Trương Hòa Nhuế, cũng mệt đến mức không thể đặt lại khăn ở chỗ cũ. Cô lau mình lung tung vài cái rồi nặng nề ngã xuống ghế sô pha, chìm vào giấc ngủ.
Chung cư dành cho người độc thân của Đường Vãn nằm trên tầng năm, bắt nắng rất tốt. Đêm qua, trước khi ngủ chưa đóng mấy cửa sổ sát đất kiểu Pháp lại. Hôm nay, mặt trời mọc, ánh sáng len lỏi qua các cửa sổ lớn, chiếu rọi cả căn phòng thông thoáng. Ánh mặt trời chiếu trên tóc Đường Vãn và Trương Hòa Nhuế tạo thành những đường viền vàng.
Hai người ngủ say, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phải đến mấy phút sau, Đường Vãn mới có chút phản ứng.
Cô lăn qua lăn lại, ánh sáng rơi trên khuôn mặt trắng nõn khiến cô hơi nhíu mày, tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục đập sâu vào màng nhĩ của cô.
Trương Hòa Nhuế cũng bị đánh thức, nhẹ nhàng đá cô: "Trả lời điện thoại."
Đường Vãn sờ soạng trên bàn, thật lâu sau mới chạm vào được điện thoại, híp mắt bấm chế độ kết nối, để sát vào tai: "Sếp?"
“Sao không ở công ty?” Chu Nham hỏi.
Công việc của Đường Vãn là biên kịch, mặc dù có phụ thuộc vào công ty nhưng thường ngày đều đến xã giao ở đoàn làm phim, thời gian ở công ty cũng không nhiều lắm. Cơ chế làm việc không cứng nhắc, Chu Nham không bao giờ quan tâm cô làm gì. Là một ông chủ, Chu Nham vẫn rất châm chước với nhân viên của mình.
Nếu hỏi như vậy, chắc chắn là có gì đó không ổn.
Đường Vãn tỉnh táo lên: "Uống chút rượu, có chuyện gì sao?"
"Đường Vãn, tôi báo một tin xấu cho cô."
"Cái gì?"
"Phim truyền hình cô đang quay, các nhà đầu tư đều rút vốn hết rồi."
Đường Vãn nghiêng người lên từ sô pha: "Tôi sẽ đến công ty ngay lập tức!"
Cúp máy, Đường Vãn lay Trương Hòa Nhuế tỉnh lại, thuật lại lời Chu Nham. Trương Hòa Nhuế sợ đến mức đứng thẳng người ngay lập tức: "Fuck? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Làm nghề này lâu như vậy nên hầu như Đường Vãn quay phim gì, nhà đầu tư liền bỏ vốn vào phim đó, thực tế thì Đường Vãn chưa bao giờ khiến các kim chủ này thất vọng.
Nhưng rút vốn? Đây chắc chắn là lần đầu tiên!
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy tới công ty, vừa vào phòng làm việc của Chu Nham thì nhận ra Quách Kỳ và Mạnh Tiêu cũng đang ở đó. Thấy bọn họ tới, Chu Nham cũng không có ý để cho Quách Kỳ và trợ lý đi ra ngoài.
Trong lòng Đường Vãn hiểu rõ, Chu Nham biết bọn họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau, luôn có chủ ý hoặc vô ý gây chuyện. Các ông chủ khác hy vọng nhân viên của họ bình tĩnh và đoàn kết thành một sợi dây. Còn Chu Nham dường như hận không thể để Đường Vãn và Quách Kỳ cùng đánh một trận.
Cô và Quách Kỳ càng chiến đấu lợi hại, càng có thể cải thiện hiệu quả hoạt động của công ty. Số tiền cuối cùng lại nằm trong túi của Chu Nham, đây mẹ nó là cách kiếm tiền ngang ngược mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.