Chương 26:
Cẩn Du
13/03/2023
Yến Phi Bạch không nhìn vào mắt cô.
Trong lòng lại dày vò không thôi.
Thật lâu sau, Đường Vãn như hạ quyết tâm: “Sợ anh rồi.”
Cô thở dài cảm thán: “Anh có phải khắc tinh của em không đây, luôn tới khắc chết em?”
Yến Phi Bạch sửng sốt, lông mi dưới lớp kính chuyển động, cứng ngắc nhìn Đường Vãn, giọng khàn khàn nói: "Cho nên, em đồng ý?"
“Còn có thể làm gì nữa sao?”
Đường Vãn bóc một quả trứng khác: "Bởi vì em nợ anh, về sau chỉ cần ông chủ Yến phân phó một tiếng, Đường Vãn em nhất định lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”
Đường Vãn cầm một quả trứng trắng trong lòng bàn tay đưa cho hắn, cô lại cười, không chút miễn cưỡng, cô rất muốn ở bên cạnh hắn nha.
Yến Phi Bạch nhận lấy: "Em không cần lên núi đao, cũng không cần xuống biển lửa."
"Vậy thì em làm gì?"
Yến Phi Bạch nhìn cô nghiêm túc nói: "Chỉ cần ở bên cạnh tôi."
Em sẽ lên núi đao, xuống biển lửa vì anh.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài dường như dồi dào hơn, ánh sáng vốn dĩ chỉ rơi ở góc bệ cửa sổ xẹt qua chiếu vào mặt hai người bọn họ, Đường Vãn cười nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nhà đầu tư của em thì sao?"
"Em trở về là có thể giải quyết."
Đường Vãn bĩu môi: "Bọn tư bản thật là cứng rắn, hừ!"
Yến Phi Bạch cười nhẹ.
Lòng bàn tay của Đường Vãn lại vươn ra trước mặt hắn.
Một hoặc hai lần thì không sao, nhưng khi hắn lại làm lần nữa, Yến Phi Bạch sững sờ đặt tay hắn vào tay cô. Bàn tay to che đi bàn tay bé, tay Đường Vãn nhỏ nhắn, ưa nhìn. Yến Phi Bạch chạm vào làn da ấm áp của cô, trong lòng một cỗ ấm áp từ từ dâng lên…
Đường Vãn tàn nhẫn hất tay hắn ra: "Thứ em muốn là điện thoại của anh."
“… Ồ, được.” Yến Phi Bạch đưa điện thoại di động của mình cho cô.
Đường Vãn bật điện thoại di động lên, thở dài thầm nghĩ anh Yến đây thật sự là Phật tử, ngoại trừ phần mềm đi kèm hệ thống, trên điện thoại không có thứ gì khác. Đường Vạn đã tải WeChat cho hắn, thêm ID WeChat của cô, rồi đưa lại điện thoại cho hắn.
Cô nhớ ra một điều: "Làm sao anh biết số điện thoại của em?"
Yến Phi Bạch cười nhẹ: "Xe của em sau xe của tôi, em để lại cho tôi một số điện thoại."
Đường Vãn sửng sốt một chút, mới chợt hiểu ra: "Vậy anh chính là chủ xe, sao anh biết đó là em."
Tất nhiên là hắn biết.
Yến Phi Bạch mím môi, vẫn cười nhẹ không nói gì.
Anh nhìn ảnh đại diện của Đường Vãn trên giao diện WeChat, chạm ngón tay vào hộp thoại là lời nhắn của Đường Vãn: Anh Yến, xin hãy chiếu cố nhiều thêm.
Yến Phi Bạch ngước nhìn cô.
Cô nhìn hắn hỏi: "Không được? Không đánh máy được à?"
Yến Phi Bạch chậm rãi nhếch môi: "Ừ."
Hắn nói thêm, "Đường Vãn, tôi không ngốc."
Đường Vãn khịt mũi: "Vì các nhà đầu tư của em và anh gần như đã giải quyết xong, em sẽ quay lại sau."
“Chúng ta không định nói chuyện hợp tác sao?” Trong giọng điệu nhẹ nhàng ẩn hiện một chút bất đắc dĩ.
Đường Vãn dường như đang suy nghĩ điều gì đột nhiên tiến lại gần, gần như đối mặt, hô hấp của Yến Phi Bạch đột nhiên hoảng loạn.
Cô cười khà khà: "Không có chuyện tốt như vậy nha! Yến Phi Bạch, anh đã khiến em khổ sở như vậy, anh nhất định phải phối hợp với em, nếu không thì sao có thể bù đắp cho em?"
Yến Phi Bạch nhấp nhấp môi, như cũ điềm đạm cười không nói chuyện.
Đường Vãn nháy mắt đứng thẳng, mùi hoa nhài cũng nhạt đi không ít, Yến Phi Bạch nắm bàn tay nắm chặt xe lăn mới có thể thả lỏng, trời mới biết chỉ cần cô rời khỏi chậm một giây, hắn chỉ sợ sẽ đè cô ra hôn rồi.
Đường Vãn quơ quơ di động: “Có việc liên hệ em, em về trước, anh……” Dừng một chút, vẫn là nói: “Chú ý thân thể.”
Yến Phi Bạch sau một lúc mới gật đầu, giọng nói vừa vặn nghe được: "...Em vừa rồi sợ sao?"
"Không." Cô nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo rồi từ tốn cười: "Không bao giờ."
Thật tốt.
Yến Phi Bạch cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Sau khi Đường Vãn rời đi, hắn ngây người nhìn vào liên hệ WeChat duy nhất trong giao diện WeChat, và cuối cùng đã đổi ghi chú thành "Vãn Vãn"
Lại nhìn về phía tin nhắn cô gửi: Anh Yến, xin hãy chiếu cố nhiều thêm.
Người đàn ông khẽ di chuyển ngón tay chậm rãi gõ.
“Đã lâu không gặp”, lời chào muộn màng mười năm chưa từng được gửi đi.
Cuối cùng, hắn lại xóa hết đi và gửi một tin nhắn "ừm".
Tất nhiên hắn sẽ dạy cô, sẽ dạy cô suốt đời.
Trong lòng lại dày vò không thôi.
Thật lâu sau, Đường Vãn như hạ quyết tâm: “Sợ anh rồi.”
Cô thở dài cảm thán: “Anh có phải khắc tinh của em không đây, luôn tới khắc chết em?”
Yến Phi Bạch sửng sốt, lông mi dưới lớp kính chuyển động, cứng ngắc nhìn Đường Vãn, giọng khàn khàn nói: "Cho nên, em đồng ý?"
“Còn có thể làm gì nữa sao?”
Đường Vãn bóc một quả trứng khác: "Bởi vì em nợ anh, về sau chỉ cần ông chủ Yến phân phó một tiếng, Đường Vãn em nhất định lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”
Đường Vãn cầm một quả trứng trắng trong lòng bàn tay đưa cho hắn, cô lại cười, không chút miễn cưỡng, cô rất muốn ở bên cạnh hắn nha.
Yến Phi Bạch nhận lấy: "Em không cần lên núi đao, cũng không cần xuống biển lửa."
"Vậy thì em làm gì?"
Yến Phi Bạch nhìn cô nghiêm túc nói: "Chỉ cần ở bên cạnh tôi."
Em sẽ lên núi đao, xuống biển lửa vì anh.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài dường như dồi dào hơn, ánh sáng vốn dĩ chỉ rơi ở góc bệ cửa sổ xẹt qua chiếu vào mặt hai người bọn họ, Đường Vãn cười nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nhà đầu tư của em thì sao?"
"Em trở về là có thể giải quyết."
Đường Vãn bĩu môi: "Bọn tư bản thật là cứng rắn, hừ!"
Yến Phi Bạch cười nhẹ.
Lòng bàn tay của Đường Vãn lại vươn ra trước mặt hắn.
Một hoặc hai lần thì không sao, nhưng khi hắn lại làm lần nữa, Yến Phi Bạch sững sờ đặt tay hắn vào tay cô. Bàn tay to che đi bàn tay bé, tay Đường Vãn nhỏ nhắn, ưa nhìn. Yến Phi Bạch chạm vào làn da ấm áp của cô, trong lòng một cỗ ấm áp từ từ dâng lên…
Đường Vãn tàn nhẫn hất tay hắn ra: "Thứ em muốn là điện thoại của anh."
“… Ồ, được.” Yến Phi Bạch đưa điện thoại di động của mình cho cô.
Đường Vãn bật điện thoại di động lên, thở dài thầm nghĩ anh Yến đây thật sự là Phật tử, ngoại trừ phần mềm đi kèm hệ thống, trên điện thoại không có thứ gì khác. Đường Vạn đã tải WeChat cho hắn, thêm ID WeChat của cô, rồi đưa lại điện thoại cho hắn.
Cô nhớ ra một điều: "Làm sao anh biết số điện thoại của em?"
Yến Phi Bạch cười nhẹ: "Xe của em sau xe của tôi, em để lại cho tôi một số điện thoại."
Đường Vãn sửng sốt một chút, mới chợt hiểu ra: "Vậy anh chính là chủ xe, sao anh biết đó là em."
Tất nhiên là hắn biết.
Yến Phi Bạch mím môi, vẫn cười nhẹ không nói gì.
Anh nhìn ảnh đại diện của Đường Vãn trên giao diện WeChat, chạm ngón tay vào hộp thoại là lời nhắn của Đường Vãn: Anh Yến, xin hãy chiếu cố nhiều thêm.
Yến Phi Bạch ngước nhìn cô.
Cô nhìn hắn hỏi: "Không được? Không đánh máy được à?"
Yến Phi Bạch chậm rãi nhếch môi: "Ừ."
Hắn nói thêm, "Đường Vãn, tôi không ngốc."
Đường Vãn khịt mũi: "Vì các nhà đầu tư của em và anh gần như đã giải quyết xong, em sẽ quay lại sau."
“Chúng ta không định nói chuyện hợp tác sao?” Trong giọng điệu nhẹ nhàng ẩn hiện một chút bất đắc dĩ.
Đường Vãn dường như đang suy nghĩ điều gì đột nhiên tiến lại gần, gần như đối mặt, hô hấp của Yến Phi Bạch đột nhiên hoảng loạn.
Cô cười khà khà: "Không có chuyện tốt như vậy nha! Yến Phi Bạch, anh đã khiến em khổ sở như vậy, anh nhất định phải phối hợp với em, nếu không thì sao có thể bù đắp cho em?"
Yến Phi Bạch nhấp nhấp môi, như cũ điềm đạm cười không nói chuyện.
Đường Vãn nháy mắt đứng thẳng, mùi hoa nhài cũng nhạt đi không ít, Yến Phi Bạch nắm bàn tay nắm chặt xe lăn mới có thể thả lỏng, trời mới biết chỉ cần cô rời khỏi chậm một giây, hắn chỉ sợ sẽ đè cô ra hôn rồi.
Đường Vãn quơ quơ di động: “Có việc liên hệ em, em về trước, anh……” Dừng một chút, vẫn là nói: “Chú ý thân thể.”
Yến Phi Bạch sau một lúc mới gật đầu, giọng nói vừa vặn nghe được: "...Em vừa rồi sợ sao?"
"Không." Cô nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo rồi từ tốn cười: "Không bao giờ."
Thật tốt.
Yến Phi Bạch cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Sau khi Đường Vãn rời đi, hắn ngây người nhìn vào liên hệ WeChat duy nhất trong giao diện WeChat, và cuối cùng đã đổi ghi chú thành "Vãn Vãn"
Lại nhìn về phía tin nhắn cô gửi: Anh Yến, xin hãy chiếu cố nhiều thêm.
Người đàn ông khẽ di chuyển ngón tay chậm rãi gõ.
“Đã lâu không gặp”, lời chào muộn màng mười năm chưa từng được gửi đi.
Cuối cùng, hắn lại xóa hết đi và gửi một tin nhắn "ừm".
Tất nhiên hắn sẽ dạy cô, sẽ dạy cô suốt đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.