Chương 47:
Cẩn Du
13/03/2023
Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ có giông bão, nhưng thời tiết vẫn tốt như những ngày qua, và trời thậm chí còn có nắng nhẹ vào buổi tối, chiếc ô của Đường Vãn đã vô dụng.
Cô thực sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngoài công việc ra thì cô ở nhà. Việc đầu tiên Đường Vãn làm khi về đến nhà là cởi giày cao gót, bật nhạc rồi đi tắm.
Khi cô mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động của cô reo lên, theo tiếng chuông là tiếng sấm rền ngoài cửa sổ.
Đường Vãn nhìn tên trên ID người gọi, cũng không có lập tức bắt máy, mà chậm rãi rót cho mình một chút rượu đỏ, điện thoại ngừng đổ chuông, mấy giây sau lại vang lên lần nữa. Đường Vãn như không nghe thấy, cô lại vào phòng vệ sinh đắp mặt nạ, sau đó chậm rãi đi ra, lấy điện thoại di động, bưng rượu đỏ lên, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh sàn nhà và cửa sổ được làm bằng tấm kính trong suốt từ trần đến sàn.
Mắt cô dừng lại trên ID người gọi, và cô lướt qua nút kết nối trên điện thoại như bố thí.
Giọng nói như sấm của Tiêu Như Sơn truyền đến: "Sao giờ này mới nghe điện thoại!?"
Giọng điệu của câu hỏi dường như Đường Vãn đã nợ ông ta rất nhiều tiền, Đường Vãn vô cảm lắc lắc ly rượu, nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã bị mây đen che khuất, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Một tiếng sấm nổ, trời sắp mưa rồi.
Đường Vãn cất giọng, hòa nhịp cùng tiếng mưa đồng thời vang lên: "Làm sao vậy?"
Thái độ của cô luôn luôn lạnh nhạt, và Tiêu Như Sơn chưa bao giờ quen với điều đó, lúc này, nó đã trở thành một ngọn đuốc chọc giận ông ta, ngay lập tức đốt cháy sự không hài lòng của Tiêu Như Sơn lên đến mức cao nhất. “Có chuyện gì vậy? Làm thế nào mà ông lại trở nên cáu gắt như vậy?"
Đường Vãn cười và uống một ngụm rượu trong tâm trạng vui vẻ, Tiểu Quân trở nên như vậy tất nhiên là do cô góp phần, cô nghĩ rằng Tiêu Quân đang bị chế giễu nên đã chạy về nhà cha mẹ để phàn nàn, nhưng cô không biết những gì Tiêu Như Sơn nói là một vấn đề khác.
Kể từ khi Tiêu Quân trở về từ chỗ của Yến Phi Bạch, cô ta trở nên rụt rè và hay mè nheo, chỉ sau khi gặp bác sĩ tâm lý, cô ta mới nhận ra rằng mình đang sợ hãi và cần được chăm sóc thêm để hồi phục, vì vậy cô ta không thể tiếp tục đến trường được nữa.
Tiêu Như Sơn và Nguỵ Hương Lê tự khắc biết không muốn bỏ lỡ bao nhiêu khóa học và bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt, mặc dù họ không biết Tiểu Quân đang trở nên như thế nào, nhưng sau khi nghĩ lại, chỉ có Đường Vãn mới có khả năng này , thế là gọi ngay cho cô để chất vấn.
Không biết có phải là do ân oán nhiều năm gây ra hay không, giọng điệu của Tiêu Như Sơn tức giận như thể Đường Vãn là kẻ thù của mình, nhưng Đường Vãn lại lãnh đạm hơn nhiều: “Tôi không hiểu ông đang nói cái gì.”
"Đừng đùa với tôi nữa!"
Tiêu Như Sơn mắng cô: "Chắc chắn cô đã phái người đến bắt nạt Quân Quân! Cô thật độc ác! Cô không muốn nghĩ đến ai đã cho cô cái ăn cái mặc bao nhiêu năm nay, giờ lại báo đáp lòng tốt của người ta như thế à! Bây giờ Quân Quân đã trở nên điên cuồng, chính cô gây ra tai họa, cô phải gánh hết trách nhiệm, tôi muốn năm triệu!"
Đường Vãn ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhiều năm như vậy không nhắc tới cũng tốt, nhưng nhắc tới, cô nhất định phải cẩn thận tính sổ, sau khi cha mẹ ly hôn, cô liền bắt đầu ở một mình, tại sao cô lại sống một mình? Vì bố mẹ cô không thích cô là gánh nặng. Việc học của Đường Vãn phụ thuộc vào các chương trình vừa học vừa làm và học bổng, những năm qua, số tiền cha mẹ cho cô cộng lại không đến mấy chục nghìn đô la, cuộc sống vật chất mà Đường Vãn mang lại cho họ sau khi thành danh cũng đủ để đền đáp những điều đó. Kể ra họ cũng có phước phần nhiều lắm mới sinh được đứa con gái vừa hiểu chuyện lại vừa chịu khổ cực như cô.
Cho dù cha mẹ cô có xin lỗi đến đâu, chỉ cần cô được nhờ giúp đỡ, cô đều thờ ơ mà vẫn giúp, hiện tại tiền đã trả, tình thân thương gia đình cũng đã cạn, đến hút máu cô cũng không dễ dàng như vậy. .
Đường Vãn một hơi uống hết nửa ly rượu đỏ, cười lạnh nói: " Ông nói đúng, tôi khiến cho mọi người khi dễ Tiêu Quân đấy, thì sao? Ông có thể làm gì tôi?"
"Cô đúng thật là cái loại rác rưởi mà!"
Nguỵ Hương Lê, người ở bên cạnh Tiêu Như Sơn, dường như không muốn nghe lời chửi thề này, vì vậy bà đã chọc chọc vào người chồng mình, nhưng bị Tiêu Như Sơn nhìn chằm chằm dữ dội.
Ông ta hét vào điện thoại: "Sáu triệu! Nếu mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ vạch trần chuyện này với giới truyền thông. Để tao xem mày có còn giữ được danh tiếng nhà sản xuất nổi tiếng hay không!"
Đường Vãn cười lớn.
Cô thực sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngoài công việc ra thì cô ở nhà. Việc đầu tiên Đường Vãn làm khi về đến nhà là cởi giày cao gót, bật nhạc rồi đi tắm.
Khi cô mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động của cô reo lên, theo tiếng chuông là tiếng sấm rền ngoài cửa sổ.
Đường Vãn nhìn tên trên ID người gọi, cũng không có lập tức bắt máy, mà chậm rãi rót cho mình một chút rượu đỏ, điện thoại ngừng đổ chuông, mấy giây sau lại vang lên lần nữa. Đường Vãn như không nghe thấy, cô lại vào phòng vệ sinh đắp mặt nạ, sau đó chậm rãi đi ra, lấy điện thoại di động, bưng rượu đỏ lên, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh sàn nhà và cửa sổ được làm bằng tấm kính trong suốt từ trần đến sàn.
Mắt cô dừng lại trên ID người gọi, và cô lướt qua nút kết nối trên điện thoại như bố thí.
Giọng nói như sấm của Tiêu Như Sơn truyền đến: "Sao giờ này mới nghe điện thoại!?"
Giọng điệu của câu hỏi dường như Đường Vãn đã nợ ông ta rất nhiều tiền, Đường Vãn vô cảm lắc lắc ly rượu, nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mặt trời đã bị mây đen che khuất, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Một tiếng sấm nổ, trời sắp mưa rồi.
Đường Vãn cất giọng, hòa nhịp cùng tiếng mưa đồng thời vang lên: "Làm sao vậy?"
Thái độ của cô luôn luôn lạnh nhạt, và Tiêu Như Sơn chưa bao giờ quen với điều đó, lúc này, nó đã trở thành một ngọn đuốc chọc giận ông ta, ngay lập tức đốt cháy sự không hài lòng của Tiêu Như Sơn lên đến mức cao nhất. “Có chuyện gì vậy? Làm thế nào mà ông lại trở nên cáu gắt như vậy?"
Đường Vãn cười và uống một ngụm rượu trong tâm trạng vui vẻ, Tiểu Quân trở nên như vậy tất nhiên là do cô góp phần, cô nghĩ rằng Tiêu Quân đang bị chế giễu nên đã chạy về nhà cha mẹ để phàn nàn, nhưng cô không biết những gì Tiêu Như Sơn nói là một vấn đề khác.
Kể từ khi Tiêu Quân trở về từ chỗ của Yến Phi Bạch, cô ta trở nên rụt rè và hay mè nheo, chỉ sau khi gặp bác sĩ tâm lý, cô ta mới nhận ra rằng mình đang sợ hãi và cần được chăm sóc thêm để hồi phục, vì vậy cô ta không thể tiếp tục đến trường được nữa.
Tiêu Như Sơn và Nguỵ Hương Lê tự khắc biết không muốn bỏ lỡ bao nhiêu khóa học và bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt, mặc dù họ không biết Tiểu Quân đang trở nên như thế nào, nhưng sau khi nghĩ lại, chỉ có Đường Vãn mới có khả năng này , thế là gọi ngay cho cô để chất vấn.
Không biết có phải là do ân oán nhiều năm gây ra hay không, giọng điệu của Tiêu Như Sơn tức giận như thể Đường Vãn là kẻ thù của mình, nhưng Đường Vãn lại lãnh đạm hơn nhiều: “Tôi không hiểu ông đang nói cái gì.”
"Đừng đùa với tôi nữa!"
Tiêu Như Sơn mắng cô: "Chắc chắn cô đã phái người đến bắt nạt Quân Quân! Cô thật độc ác! Cô không muốn nghĩ đến ai đã cho cô cái ăn cái mặc bao nhiêu năm nay, giờ lại báo đáp lòng tốt của người ta như thế à! Bây giờ Quân Quân đã trở nên điên cuồng, chính cô gây ra tai họa, cô phải gánh hết trách nhiệm, tôi muốn năm triệu!"
Đường Vãn ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhiều năm như vậy không nhắc tới cũng tốt, nhưng nhắc tới, cô nhất định phải cẩn thận tính sổ, sau khi cha mẹ ly hôn, cô liền bắt đầu ở một mình, tại sao cô lại sống một mình? Vì bố mẹ cô không thích cô là gánh nặng. Việc học của Đường Vãn phụ thuộc vào các chương trình vừa học vừa làm và học bổng, những năm qua, số tiền cha mẹ cho cô cộng lại không đến mấy chục nghìn đô la, cuộc sống vật chất mà Đường Vãn mang lại cho họ sau khi thành danh cũng đủ để đền đáp những điều đó. Kể ra họ cũng có phước phần nhiều lắm mới sinh được đứa con gái vừa hiểu chuyện lại vừa chịu khổ cực như cô.
Cho dù cha mẹ cô có xin lỗi đến đâu, chỉ cần cô được nhờ giúp đỡ, cô đều thờ ơ mà vẫn giúp, hiện tại tiền đã trả, tình thân thương gia đình cũng đã cạn, đến hút máu cô cũng không dễ dàng như vậy. .
Đường Vãn một hơi uống hết nửa ly rượu đỏ, cười lạnh nói: " Ông nói đúng, tôi khiến cho mọi người khi dễ Tiêu Quân đấy, thì sao? Ông có thể làm gì tôi?"
"Cô đúng thật là cái loại rác rưởi mà!"
Nguỵ Hương Lê, người ở bên cạnh Tiêu Như Sơn, dường như không muốn nghe lời chửi thề này, vì vậy bà đã chọc chọc vào người chồng mình, nhưng bị Tiêu Như Sơn nhìn chằm chằm dữ dội.
Ông ta hét vào điện thoại: "Sáu triệu! Nếu mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ vạch trần chuyện này với giới truyền thông. Để tao xem mày có còn giữ được danh tiếng nhà sản xuất nổi tiếng hay không!"
Đường Vãn cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.