Chương 6:
Cẩn Du
10/03/2023
Khuôn mặt hắn cực kỳ dễ nhìn, ba phần ưu nhã, bảy phần lạnh lùng, đôi mày kiếm hướng vào nhau, đôi mắt một mí mỏng manh, trong ánh mắt tao nhã, lịch sự chứa đầy phiền muộn. Hai sợi dây đeo kính bằng bạc đặt trên sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, cả người toát lên hai chữ, vô hồn.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Yến Phi Bạch nhanh chóng dời mắt đi, sắc môi trắng bệch, đôi mắt lại càng có chút phiền muộn.
Đường Vãn nhẹ nhàng nhíu mày, đây là không thích cô? Hay là thù dai thế?
Cô thầm than nhẹ trong lòng.
Đường Vãn vẫn dịu dàng, ấm áp cười nhẹ, cầm lấy ly rượu: “Tổng giám đốc Yến, tôi mời ngài.”
Ánh mắt Yến Phi Bạch nhìn xuống ly rượu vang đỏ cô đang cầm trên tay, năm ngón tay người phụ nữ thon dài, rượu vang làm nổi bật làn da trắng, mềm mại tựa như không xương của cô.
Chỉ là mấy giây sau, hắn đột nhiên dời mắt, không nói lời này, đẩy xe lăn lướt qua người cô.
Đường Vãn: “…”
Mọi người đứng bên cạnh thì thầm cười khẽ, tựa như đang miệt thị Đường Vãn không biết tự lượng sức mình.
Cô tự mình uống một ngụm rượu, cũng không để ý đến việc người khác cười nhạo mình thế nào, vẫn lễ phép cười, chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi.
Trương Hoà Nhuế đứng ở chỗ lấy thức ăn chờ cô, vừa nhìn thấy Yến Phi Bạch làm như không thấy Đường Vãn, cô ta cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi thay Đường Vãn, đúng là một tên đàn ông lạnh lùng! Thế nhưng cô ta thật sự rất tò mò, trước đây cũng không nghe nói Yến Phi Bạch tàn tật? Đã xảy ra chuyện gì thế?
Đường Vãn thuận buồm xuôi gió nhiều năm như thế, đã nhiều năm không bị thua thiệt, tuy vẻ mặt chẳng có chút tan vỡ gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Trương Hoà Nhuế vội vàng tiến lên: “Chúc mừng nữ đồng chí, trận đầu thất bại.”
Đường Vãn trầm mặc uống hết một ly rượu vang, sau đó lại rót thêm nửa ly: “Em không tin.”
Cô cầm ly rượu đi về chỗ Yến Phi Bạch biến mất ban nãy.
Cô đẩy cửa ra, anh đang ngồi một mình trên sân thượng hóng gió, trên bàn đặt một chai rượu cùng một chiếc ly cao cổ, bên cạnh có người đứng canh, rõ ràng không muốn người khác quấy rầy.
Thế nhưng dường như bởi vì cô đến, cơ thể vốn đang thả lỏng của Yến Phi Bạch trở nên căng thẳng lạ thường. Đường Vãn buồn rầu, không phải người này đang hận không được muốn xông đến đánh cô đó chứ?
Cô thử thăm dò tiến về trước một bước, dường như Yến Phi Bạch cũng để ý tới việc này, hơi thở càng trầm hơn.
Người đứng canh vô hồn đưa tay ngăn lại: “Mời cô dừng bước.”
Cô cũng không miễn cưỡng, thế nhưng việc rời đi là không thể nào, cô đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt Yến Phi Bạch rất lạnh lùng, hoàn toàn không để ý tới cô.
Đường Vãn bước về phía bên cạnh, cũng dựa vào ban công hóng gió, hai người chỉ cách nhau mấy bước chân, cũng không ai nói gì. Cánh cửa ngăn cách hoàn toàn ồn ào, huyên náo ở bên ngoài, chỉ còn ngợp trong không gian xa hoa và yên tĩnh.
Một ly rượu mạnh rót vào cổ họng cô.
Yến Phi Bạch ngước mắt lên, nhìn sang cô.
Người phụ nữ này, kể từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã bị cô thu hút.
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, động lòng người, nhưng tính cách lại trầm tĩnh như nước, cho dù đã tu luyện ở trong giới giải trí lâu như thế, nhưng vẫn dịu dàng, cho dù thỉnh thoảng có dạy dỗ người ta cũng không quá nặng lời.
Ánh mắt của Yến Phi Bạch lướt xuống từ vóc dáng quyến rũ của cô, ngừng lại ở phần lưng trắng nõn, liền nhíu mày.
Chiếc váy lễ phục màu bạc được thiết kế hở lưng, những nơi khác cũng được bao bọc rất kỹ, nhưng lộ một chút như thế cũng có thể kích thích dục vọng chinh phục của người đàn ông.
Hắn đưa mắt, chợt ngoắc ngoắc tay.
Người đang đứng cạnh kế bên đi tới nghe dặn dò.
Đường Vãn đang suy nghĩ nên bắt chuyện thế nào, người vừa cản cô lúc nãy lại đi tới: “Cô gái, ngài Yến mời cô sang đó.”
Anh ta nói xong cũng đóng cửa lại đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đường Vãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay đặt lên ban công của cô khẽ giơ lên, cô sửa sang lại mái tóc bị gió làm loạn của mình.
Ánh mắt đặt trên người hắn, hai người cũng không lên tiếng.
Đợi một hồi, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô hiểu tính cách của Yến Phi Bạch, chỉ cần người khác không nói lời nào, chắc hẳn hắn cũng sẽ không mở miệng trước.
Thế là Đường Vãn chủ động chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Yến Phi Bạch.”
Hắn uống rượu, tuyệt nhiên không để ý tới cô.
Đường Vãn cũng không giận, mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy chai rượu đặt trên bàn rót vào ly mình, Yến Phi Bạch không lên tiếng cũng không ngăn cản.
Đường Vãn nếm thử một miếng, nhếch môi: “Tổng giám đốc Yến, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, công ty bọn em muốn hợp tác với anh.”
Gió thổi nhè nhẹ, mùi thơm hoa lài trên người cô bay ra, tay của Yến Phi Bạch đột nhiên siết chặt xe lăn, tựa như đang kìm nén điều gì đó, khớp xương cũng nổi lên màu xanh trắng.
Đường Vãn cũng không phát hiện sự khác thường của hắn.
Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Được.”
Đường Vãn lại cảm thấy sửng sốt: “Thật sao?”
Yến Phi Bạch nhìn thẳng vào cô, không nhúc nhích nhìn thật lâu.
Đường Vãn đón nhận ánh nhìn của hắn, nụ cười bên mép khiến quai hàm có hơi đau đớn.
Ánh nhìn này, tình cảm lắng đọng suốt mười năm của Yến Phi Bạch lập tức tan rã như quân lính, hắn dùng sức siết chặt xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dùng hết sức toàn thân mới khống chế không cho bản thân lập tức lao tới ôm cô vào lòng.
Hắn đột nhiên cụp mắt xuống, sự khát vọng độc chiếm trào dâng mạnh mẽ trong mắt hắn, khoé môi khẽ cong lên một đường nhưng cũng không tính là cười, vẻ phiền muộn, quỷ dị như có như không.
Giọng điệu của người đàn ông vẫn trầm thấp như cũ, trông như đã lâu rồi không nói chuyện, mỗi một chữ đều trầm thấp khàn khàn: “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đồng ý.”
“…”
Đường Vãn: Cái gì cơ???
Tác giả có lời muốn nói: Vãn Vãn: Đừng quên, giữa chúng ta có thù oán đấy.
Tổng giám đốc Yến đỡ mắt kính: Không sao, tôi không thù dai.
Cái gọi là “thù” không liên quan tới hai người họ, tuyến tình cảm cũng không ngược. Mấy chương đầu nam chính có hơi mạnh mẽ, nhưng sau đó gần như là ngọt sủng, cưng chiều.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Yến Phi Bạch nhanh chóng dời mắt đi, sắc môi trắng bệch, đôi mắt lại càng có chút phiền muộn.
Đường Vãn nhẹ nhàng nhíu mày, đây là không thích cô? Hay là thù dai thế?
Cô thầm than nhẹ trong lòng.
Đường Vãn vẫn dịu dàng, ấm áp cười nhẹ, cầm lấy ly rượu: “Tổng giám đốc Yến, tôi mời ngài.”
Ánh mắt Yến Phi Bạch nhìn xuống ly rượu vang đỏ cô đang cầm trên tay, năm ngón tay người phụ nữ thon dài, rượu vang làm nổi bật làn da trắng, mềm mại tựa như không xương của cô.
Chỉ là mấy giây sau, hắn đột nhiên dời mắt, không nói lời này, đẩy xe lăn lướt qua người cô.
Đường Vãn: “…”
Mọi người đứng bên cạnh thì thầm cười khẽ, tựa như đang miệt thị Đường Vãn không biết tự lượng sức mình.
Cô tự mình uống một ngụm rượu, cũng không để ý đến việc người khác cười nhạo mình thế nào, vẫn lễ phép cười, chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi.
Trương Hoà Nhuế đứng ở chỗ lấy thức ăn chờ cô, vừa nhìn thấy Yến Phi Bạch làm như không thấy Đường Vãn, cô ta cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi thay Đường Vãn, đúng là một tên đàn ông lạnh lùng! Thế nhưng cô ta thật sự rất tò mò, trước đây cũng không nghe nói Yến Phi Bạch tàn tật? Đã xảy ra chuyện gì thế?
Đường Vãn thuận buồm xuôi gió nhiều năm như thế, đã nhiều năm không bị thua thiệt, tuy vẻ mặt chẳng có chút tan vỡ gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Trương Hoà Nhuế vội vàng tiến lên: “Chúc mừng nữ đồng chí, trận đầu thất bại.”
Đường Vãn trầm mặc uống hết một ly rượu vang, sau đó lại rót thêm nửa ly: “Em không tin.”
Cô cầm ly rượu đi về chỗ Yến Phi Bạch biến mất ban nãy.
Cô đẩy cửa ra, anh đang ngồi một mình trên sân thượng hóng gió, trên bàn đặt một chai rượu cùng một chiếc ly cao cổ, bên cạnh có người đứng canh, rõ ràng không muốn người khác quấy rầy.
Thế nhưng dường như bởi vì cô đến, cơ thể vốn đang thả lỏng của Yến Phi Bạch trở nên căng thẳng lạ thường. Đường Vãn buồn rầu, không phải người này đang hận không được muốn xông đến đánh cô đó chứ?
Cô thử thăm dò tiến về trước một bước, dường như Yến Phi Bạch cũng để ý tới việc này, hơi thở càng trầm hơn.
Người đứng canh vô hồn đưa tay ngăn lại: “Mời cô dừng bước.”
Cô cũng không miễn cưỡng, thế nhưng việc rời đi là không thể nào, cô đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt Yến Phi Bạch rất lạnh lùng, hoàn toàn không để ý tới cô.
Đường Vãn bước về phía bên cạnh, cũng dựa vào ban công hóng gió, hai người chỉ cách nhau mấy bước chân, cũng không ai nói gì. Cánh cửa ngăn cách hoàn toàn ồn ào, huyên náo ở bên ngoài, chỉ còn ngợp trong không gian xa hoa và yên tĩnh.
Một ly rượu mạnh rót vào cổ họng cô.
Yến Phi Bạch ngước mắt lên, nhìn sang cô.
Người phụ nữ này, kể từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã bị cô thu hút.
Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, động lòng người, nhưng tính cách lại trầm tĩnh như nước, cho dù đã tu luyện ở trong giới giải trí lâu như thế, nhưng vẫn dịu dàng, cho dù thỉnh thoảng có dạy dỗ người ta cũng không quá nặng lời.
Ánh mắt của Yến Phi Bạch lướt xuống từ vóc dáng quyến rũ của cô, ngừng lại ở phần lưng trắng nõn, liền nhíu mày.
Chiếc váy lễ phục màu bạc được thiết kế hở lưng, những nơi khác cũng được bao bọc rất kỹ, nhưng lộ một chút như thế cũng có thể kích thích dục vọng chinh phục của người đàn ông.
Hắn đưa mắt, chợt ngoắc ngoắc tay.
Người đang đứng cạnh kế bên đi tới nghe dặn dò.
Đường Vãn đang suy nghĩ nên bắt chuyện thế nào, người vừa cản cô lúc nãy lại đi tới: “Cô gái, ngài Yến mời cô sang đó.”
Anh ta nói xong cũng đóng cửa lại đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đường Vãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay đặt lên ban công của cô khẽ giơ lên, cô sửa sang lại mái tóc bị gió làm loạn của mình.
Ánh mắt đặt trên người hắn, hai người cũng không lên tiếng.
Đợi một hồi, cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Cô hiểu tính cách của Yến Phi Bạch, chỉ cần người khác không nói lời nào, chắc hẳn hắn cũng sẽ không mở miệng trước.
Thế là Đường Vãn chủ động chào hỏi: “Đã lâu không gặp, Yến Phi Bạch.”
Hắn uống rượu, tuyệt nhiên không để ý tới cô.
Đường Vãn cũng không giận, mỉm cười ngồi xuống, cầm lấy chai rượu đặt trên bàn rót vào ly mình, Yến Phi Bạch không lên tiếng cũng không ngăn cản.
Đường Vãn nếm thử một miếng, nhếch môi: “Tổng giám đốc Yến, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, công ty bọn em muốn hợp tác với anh.”
Gió thổi nhè nhẹ, mùi thơm hoa lài trên người cô bay ra, tay của Yến Phi Bạch đột nhiên siết chặt xe lăn, tựa như đang kìm nén điều gì đó, khớp xương cũng nổi lên màu xanh trắng.
Đường Vãn cũng không phát hiện sự khác thường của hắn.
Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Được.”
Đường Vãn lại cảm thấy sửng sốt: “Thật sao?”
Yến Phi Bạch nhìn thẳng vào cô, không nhúc nhích nhìn thật lâu.
Đường Vãn đón nhận ánh nhìn của hắn, nụ cười bên mép khiến quai hàm có hơi đau đớn.
Ánh nhìn này, tình cảm lắng đọng suốt mười năm của Yến Phi Bạch lập tức tan rã như quân lính, hắn dùng sức siết chặt xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, dùng hết sức toàn thân mới khống chế không cho bản thân lập tức lao tới ôm cô vào lòng.
Hắn đột nhiên cụp mắt xuống, sự khát vọng độc chiếm trào dâng mạnh mẽ trong mắt hắn, khoé môi khẽ cong lên một đường nhưng cũng không tính là cười, vẻ phiền muộn, quỷ dị như có như không.
Giọng điệu của người đàn ông vẫn trầm thấp như cũ, trông như đã lâu rồi không nói chuyện, mỗi một chữ đều trầm thấp khàn khàn: “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ đồng ý.”
“…”
Đường Vãn: Cái gì cơ???
Tác giả có lời muốn nói: Vãn Vãn: Đừng quên, giữa chúng ta có thù oán đấy.
Tổng giám đốc Yến đỡ mắt kính: Không sao, tôi không thù dai.
Cái gọi là “thù” không liên quan tới hai người họ, tuyến tình cảm cũng không ngược. Mấy chương đầu nam chính có hơi mạnh mẽ, nhưng sau đó gần như là ngọt sủng, cưng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.