Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa
Chương 21: Hủy hôn ước
Ruby Joy
13/06/2021
Hình Thanh, Ivy, T và Cyril nghe
thấy tiếng khóc nức nở của Âu Tĩnh Như liền vội vàng, khẩn trương chạy
ra xem, nhìn thấy Âu Tĩnh Như đang ngồi thụp xuống ôm hai chân khóc lớn, cả bốn người đều tay chân luống cuống không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Hình Thanh ngồi khụy xuống từ từ kéo cô đứng dậy, nhìn thấy nước mắt
giàn giụa trên gương mặt của cô lòng anh chợt đau nhói, anh vén mái tóc
của cô ra phía sau, dịu dàng, ôn nhu hỏi:
“Sao vậy? Sao em lại khóc thành ra như thế? Em hãy mau nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra? Dạ Khải Hiên đâu? Chẳng phải em đi tìm Dạ Khải Hiên đưa anh ta đến đây sao?”
Âu Tĩnh Như khóc đến nấc thành tiếng, cô vừa nấc vừa nói với Hình Thanh và mọi người, dáng vẻ vô cùng uất ức, đáng thương: “Lúc nãy…lúc nãy em giả vờ bệnh để anh ấy quay về, em thật sự không biết anh ấy đang bận việc quan trọng nếu như em biết em sẽ không như thế, em…” Cô mếu máo, nấc đến không nói thành lời.
“Dạ Khải Hiên quay về mắng em sao?” Hình Thanh đã lờ mờ đoán ra được chuyện tiếp theo đó, đôi mày của anh ngay tức khắc nhíu chặt lại, chờ đợi câu trả lời từ Âu Tĩnh Như.
Nhìn thấy Âu Tĩnh Như im lặng không nói gì T ngay lập tức tiến đến gần, vẻ mặt hiện lên sự tức giận xen lẫn kinh ngạc hỏi: “Dạ Khải Hiên thật sự mắng cậu sao?”
Âu Tĩnh Như gật gật đầu, nước mắt lại ứa ra, cô nghẹn ngào trả lời: “Anh ấy lớn tiếng với tớ, nói tớ đừng có trẻ con như thế nữa, bảo tớ hãy trưởng thành lên một chút đi, anh ấy nói anh ấy đã không còn là anh Tiểu Hiên ngày xưa nữa.”
Ivy bước đến ôm lấy Âu Tĩnh Như vỗ về an ủi, Âu Tĩnh Như vừa nấc vừa nói tiếp: “Hóa ra…hóa ra trước giờ đều là do tớ tự một mình ảo tưởng, anh Tiểu Hiên vốn dĩ không hề thích tớ, anh ấy chỉ xem tớ như em gái của mình mà thôi.”
Đôi bàn tay của Hình Thanh siết chặt lại thành nắm đấm, anh nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Để anh đi tìm tên khốn đó, anh nhất định sẽ khiến hắn lên đây xin lỗi em.”
“Không cần đâu, em thấy anh Tiểu Hiên nói rất đúng, em đúng là quá trẻ con rồi cũng đã quá ảo tưởng. Kể từ bây giờ em sẽ không làm phiền anh ấy nữa, mối tình đơn phương nhiều năm của em đã đến lúc phải buông bỏ rồi.” Âu Tĩnh Như lau nước mắt, vội kéo tay Hình Thanh lại, cô cảm thấy bản thân đã thông suốt mọi chuyện rồi, cô đã mệt rồi không muốn kéo dài mối tình đơn phương không có kết quả này nữa.
Cô buông cánh tay của Hình Thanh ra, vội lấy hộp phấn và son từ trong túi của Ivy ra đánh nhẹ lại sau đó lấy điện thoại gọi cho Âu Hoằng Phong, bên kia Âu Hoằng Phong đang cùng Từ Phương Hiểu chuẩn bị đi ngủ, thấy con gái gọi về ông vui vẻ nghe điện thoại, ông giơ điện thoại lên cao để cho cô có thể nhìn thấy cả ông và Từ Phương Hiểu: “Cuối cùng con cũng gọi về rồi, ba còn tưởng con quên ba mẹ luôn rồi chứ?!”
Âu Tĩnh Như cười hì hì, cất giọng nịnh nọt: “Con làm sao có thể quên người ba đẹp trai của con được chứ?”
Từ Phương Hiểu đứng bên cạnh khẽ bật cười trước độ nịnh nọt của con gái, Âu Hoằng Phong cười tươi hài lòng, đã lâu rồi ông chưa được con gái khen: “Con ở bên đó chơi có vui không? Tối muộn như vậy rồi sao con không nghỉ ngơi đi còn gọi cho ba mẹ làm gì? Có gì sáng mai gọi cho ba mẹ cũng được mà.”
“Sáng gọi con sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của ba mẹ, ba mẹ cũng biết là con thức dậy rất trễ mà đợi con thức dậy là ba mẹ đã đi làm hết rồi với lại ở Hàn cũng chênh lệch múi giờ nếu bảo con canh giờ để gọi thì con lười lắm.”
Âu Tĩnh Kỳ vừa học bài xong, anh đi xuống lầu uống nước thì nghe được cô đang nói chuyện, khóe môi của anh không chủ động được mà cau lên. Ở bên kia, sắc mặt của Âu Tĩnh Như bỗng trở nên gượng gạo, cô ấp úng nói với ba mẹ của mình:
“Ba! Mẹ! Con có chuyện muốn nói với hai người, con…con muốn hủy hôn với anh Tiểu Hiên.”
Âu Tĩnh Kỳ đang uống nước nghe Âu Tĩnh Như nói thế liền khựng người lại, bàn tay cầm ly nước bất giác siết chặt, Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày lại hỏi cô:
“Sao vậy? Sao đột nhiên con lại muốn hủy hôn? Con và Khải Hiên đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Dạ không có ạ, con và anh Tiểu Hiên không có xảy ra chuyện gì hết, sở dĩ con đột nhiên muốn hủy hôn là vì sau chuyến đi này con chợt nhận ra là con không còn thích anh ấy nữa, bây giờ con chỉ muốn tập trung học hành, làm những điều mà mình thích không muốn yêu sớm nữa. Anh Tiểu Hiên cũng không có thích con, hiện tại con cũng vậy nên con nghĩ giữa con và anh ấy không nên bị ràng buộc bởi hôn ước, chúng con đã lớn rồi nên có sự tự do yêu đương.” Âu Tĩnh Như khẽ lắc đầu trả lời, tuy khóe môi của cô luôn giữ nụ cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ có một nỗi buồn, sự đau lòng mà thôi.
Từ Phương Hiểu im lặng nhìn đứa con gái bé bỏng của mình một lúc rồi bà lên tiếng nói với cô: “Nếu con đã nói như thế thì ngày mai ba mẹ sẽ đến gặp ba mẹ của Khải Hiên nói chuyện hủy hôn, chỉ cần con muốn ba mẹ đều ủng hộ.” Bà là mẹ của cô, bà có thể nhận ra được sự khác thường của con gái mình, bà dám chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, nhưng dù cho đó có là chuyện gì thì trước mắt bà vẫn sẽ ủng hộ ý kiến của cô.
“Chuyện này cứ để cho ba mẹ giải quyết, con cứ yên tâm đi chơi thỏa thích đi.” Âu Hoằng Phong nhìn vợ của mình rồi cười nhẹ nói với Âu Tĩnh Như, ông cũng giống như Từ Phương Hiểu đều nhận ra sự khác thường của Âu Tĩnh Như nhưng nếu cô đã không muốn nói thì ông cũng không ép, hỏi nhiều nữa.
“Con cảm ơn ba mẹ đã hiểu cho con, cũng đã trễ rồi ba mẹ đi ngủ đi ạ, con chúc ba mẹ ngủ ngon.” Âu Tĩnh Như cố gắng nở một nụ cười thật tươi, thật vui vẻ, cô xoay điện thoại hướng về bọn người Hình Thanh, mọi người đều đồng loạt vẫy tay chào Âu Hoằng Phong và Từ Phương Hiểu.
Vợ chồng Âu Hoằng Phong mỉm cười, vẫy tay chào lại rồi nói với cô thêm vài câu sau đó mới cúp điện thoại, Âu Tĩnh Kỳ đặt ly nước xuống tiến nhanh đến cất giọng nói:
“Ba! Mẹ! Sáng mai con muốn đi Hàn Quốc một chuyến.”
“Được, con cứ đi đi, ba sẽ cho người chuẩn bị mọi thứ.” Âu Hoằng Phong biết Âu Tĩnh Kỳ đột ngột muốn sang Hàn Quốc để làm gì? Anh sang đấy cũng tốt như thế thì ông có thể an tâm về Âu Tĩnh Như hơn rồi.
“Vâng.” Âu Tĩnh Kỳ gật đầu sau đấy nhanh chóng đi lên phòng thu xếp một số đồ đạc chuẩn bị sang Hàn Quốc vào sáng sớm mai.
------------------------------------------------------
Hàn Quốc
Ở khách sạn, Dạ Khải Hiên cắm dây sạc vào điện thoại, điện thoại vừa khởi động lại anh liền vội gọi cho Âu Tĩnh Như nhưng gọi rất nhiều lần vẫn không người, mỗi lần gọi đều là giọng nói máy móc vang lên, anh bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên, vội chuyển sang gọi cho Chu Dự:
“Chu Dự! Anh hãy mau cho người tra xem hiện tại Tiểu Như đang ở đâu? Trong vòng tối nay nhất định phải tra ra được cho tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho người tra ngay ạ.” Chu Dự khá ngạc nhiên trước giọng điệu khẩn trương, lo lắng của Dạ Khải Hiên, đã có chuyện gì xảy ra với Âu Tĩnh Như sao? Anh không suy nghĩ được nhiều nữa vội cho người tra vị trí của cô ngay lập tức.
“Sao vậy? Sao em lại khóc thành ra như thế? Em hãy mau nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra? Dạ Khải Hiên đâu? Chẳng phải em đi tìm Dạ Khải Hiên đưa anh ta đến đây sao?”
Âu Tĩnh Như khóc đến nấc thành tiếng, cô vừa nấc vừa nói với Hình Thanh và mọi người, dáng vẻ vô cùng uất ức, đáng thương: “Lúc nãy…lúc nãy em giả vờ bệnh để anh ấy quay về, em thật sự không biết anh ấy đang bận việc quan trọng nếu như em biết em sẽ không như thế, em…” Cô mếu máo, nấc đến không nói thành lời.
“Dạ Khải Hiên quay về mắng em sao?” Hình Thanh đã lờ mờ đoán ra được chuyện tiếp theo đó, đôi mày của anh ngay tức khắc nhíu chặt lại, chờ đợi câu trả lời từ Âu Tĩnh Như.
Nhìn thấy Âu Tĩnh Như im lặng không nói gì T ngay lập tức tiến đến gần, vẻ mặt hiện lên sự tức giận xen lẫn kinh ngạc hỏi: “Dạ Khải Hiên thật sự mắng cậu sao?”
Âu Tĩnh Như gật gật đầu, nước mắt lại ứa ra, cô nghẹn ngào trả lời: “Anh ấy lớn tiếng với tớ, nói tớ đừng có trẻ con như thế nữa, bảo tớ hãy trưởng thành lên một chút đi, anh ấy nói anh ấy đã không còn là anh Tiểu Hiên ngày xưa nữa.”
Ivy bước đến ôm lấy Âu Tĩnh Như vỗ về an ủi, Âu Tĩnh Như vừa nấc vừa nói tiếp: “Hóa ra…hóa ra trước giờ đều là do tớ tự một mình ảo tưởng, anh Tiểu Hiên vốn dĩ không hề thích tớ, anh ấy chỉ xem tớ như em gái của mình mà thôi.”
Đôi bàn tay của Hình Thanh siết chặt lại thành nắm đấm, anh nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Để anh đi tìm tên khốn đó, anh nhất định sẽ khiến hắn lên đây xin lỗi em.”
“Không cần đâu, em thấy anh Tiểu Hiên nói rất đúng, em đúng là quá trẻ con rồi cũng đã quá ảo tưởng. Kể từ bây giờ em sẽ không làm phiền anh ấy nữa, mối tình đơn phương nhiều năm của em đã đến lúc phải buông bỏ rồi.” Âu Tĩnh Như lau nước mắt, vội kéo tay Hình Thanh lại, cô cảm thấy bản thân đã thông suốt mọi chuyện rồi, cô đã mệt rồi không muốn kéo dài mối tình đơn phương không có kết quả này nữa.
Cô buông cánh tay của Hình Thanh ra, vội lấy hộp phấn và son từ trong túi của Ivy ra đánh nhẹ lại sau đó lấy điện thoại gọi cho Âu Hoằng Phong, bên kia Âu Hoằng Phong đang cùng Từ Phương Hiểu chuẩn bị đi ngủ, thấy con gái gọi về ông vui vẻ nghe điện thoại, ông giơ điện thoại lên cao để cho cô có thể nhìn thấy cả ông và Từ Phương Hiểu: “Cuối cùng con cũng gọi về rồi, ba còn tưởng con quên ba mẹ luôn rồi chứ?!”
Âu Tĩnh Như cười hì hì, cất giọng nịnh nọt: “Con làm sao có thể quên người ba đẹp trai của con được chứ?”
Từ Phương Hiểu đứng bên cạnh khẽ bật cười trước độ nịnh nọt của con gái, Âu Hoằng Phong cười tươi hài lòng, đã lâu rồi ông chưa được con gái khen: “Con ở bên đó chơi có vui không? Tối muộn như vậy rồi sao con không nghỉ ngơi đi còn gọi cho ba mẹ làm gì? Có gì sáng mai gọi cho ba mẹ cũng được mà.”
“Sáng gọi con sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của ba mẹ, ba mẹ cũng biết là con thức dậy rất trễ mà đợi con thức dậy là ba mẹ đã đi làm hết rồi với lại ở Hàn cũng chênh lệch múi giờ nếu bảo con canh giờ để gọi thì con lười lắm.”
Âu Tĩnh Kỳ vừa học bài xong, anh đi xuống lầu uống nước thì nghe được cô đang nói chuyện, khóe môi của anh không chủ động được mà cau lên. Ở bên kia, sắc mặt của Âu Tĩnh Như bỗng trở nên gượng gạo, cô ấp úng nói với ba mẹ của mình:
“Ba! Mẹ! Con có chuyện muốn nói với hai người, con…con muốn hủy hôn với anh Tiểu Hiên.”
Âu Tĩnh Kỳ đang uống nước nghe Âu Tĩnh Như nói thế liền khựng người lại, bàn tay cầm ly nước bất giác siết chặt, Âu Hoằng Phong nhíu chặt đôi mày lại hỏi cô:
“Sao vậy? Sao đột nhiên con lại muốn hủy hôn? Con và Khải Hiên đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Dạ không có ạ, con và anh Tiểu Hiên không có xảy ra chuyện gì hết, sở dĩ con đột nhiên muốn hủy hôn là vì sau chuyến đi này con chợt nhận ra là con không còn thích anh ấy nữa, bây giờ con chỉ muốn tập trung học hành, làm những điều mà mình thích không muốn yêu sớm nữa. Anh Tiểu Hiên cũng không có thích con, hiện tại con cũng vậy nên con nghĩ giữa con và anh ấy không nên bị ràng buộc bởi hôn ước, chúng con đã lớn rồi nên có sự tự do yêu đương.” Âu Tĩnh Như khẽ lắc đầu trả lời, tuy khóe môi của cô luôn giữ nụ cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười, chỉ có một nỗi buồn, sự đau lòng mà thôi.
Từ Phương Hiểu im lặng nhìn đứa con gái bé bỏng của mình một lúc rồi bà lên tiếng nói với cô: “Nếu con đã nói như thế thì ngày mai ba mẹ sẽ đến gặp ba mẹ của Khải Hiên nói chuyện hủy hôn, chỉ cần con muốn ba mẹ đều ủng hộ.” Bà là mẹ của cô, bà có thể nhận ra được sự khác thường của con gái mình, bà dám chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, nhưng dù cho đó có là chuyện gì thì trước mắt bà vẫn sẽ ủng hộ ý kiến của cô.
“Chuyện này cứ để cho ba mẹ giải quyết, con cứ yên tâm đi chơi thỏa thích đi.” Âu Hoằng Phong nhìn vợ của mình rồi cười nhẹ nói với Âu Tĩnh Như, ông cũng giống như Từ Phương Hiểu đều nhận ra sự khác thường của Âu Tĩnh Như nhưng nếu cô đã không muốn nói thì ông cũng không ép, hỏi nhiều nữa.
“Con cảm ơn ba mẹ đã hiểu cho con, cũng đã trễ rồi ba mẹ đi ngủ đi ạ, con chúc ba mẹ ngủ ngon.” Âu Tĩnh Như cố gắng nở một nụ cười thật tươi, thật vui vẻ, cô xoay điện thoại hướng về bọn người Hình Thanh, mọi người đều đồng loạt vẫy tay chào Âu Hoằng Phong và Từ Phương Hiểu.
Vợ chồng Âu Hoằng Phong mỉm cười, vẫy tay chào lại rồi nói với cô thêm vài câu sau đó mới cúp điện thoại, Âu Tĩnh Kỳ đặt ly nước xuống tiến nhanh đến cất giọng nói:
“Ba! Mẹ! Sáng mai con muốn đi Hàn Quốc một chuyến.”
“Được, con cứ đi đi, ba sẽ cho người chuẩn bị mọi thứ.” Âu Hoằng Phong biết Âu Tĩnh Kỳ đột ngột muốn sang Hàn Quốc để làm gì? Anh sang đấy cũng tốt như thế thì ông có thể an tâm về Âu Tĩnh Như hơn rồi.
“Vâng.” Âu Tĩnh Kỳ gật đầu sau đấy nhanh chóng đi lên phòng thu xếp một số đồ đạc chuẩn bị sang Hàn Quốc vào sáng sớm mai.
------------------------------------------------------
Hàn Quốc
Ở khách sạn, Dạ Khải Hiên cắm dây sạc vào điện thoại, điện thoại vừa khởi động lại anh liền vội gọi cho Âu Tĩnh Như nhưng gọi rất nhiều lần vẫn không người, mỗi lần gọi đều là giọng nói máy móc vang lên, anh bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên, vội chuyển sang gọi cho Chu Dự:
“Chu Dự! Anh hãy mau cho người tra xem hiện tại Tiểu Như đang ở đâu? Trong vòng tối nay nhất định phải tra ra được cho tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng cho người tra ngay ạ.” Chu Dự khá ngạc nhiên trước giọng điệu khẩn trương, lo lắng của Dạ Khải Hiên, đã có chuyện gì xảy ra với Âu Tĩnh Như sao? Anh không suy nghĩ được nhiều nữa vội cho người tra vị trí của cô ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.