Xin Em Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa
Chương 17: Vô tâm
Ruby Joy
13/06/2021
Âu gia
Âu Tĩnh Như vui vẻ hớn hở quay trở về Âu gia, hôm nay là một ngày khá tốt lành đối với cô mặc dù có gặp nguy hiểm nhưng nói chung vẫn rất tốt, rất vui, đang tung tăng đi vào nhà thì cô bỗng cảm nhận được có một cặp mắt sắc bén đang nhìn mình, cô chợt dừng lại xoay đầu về phía phòng khách, cô hơi giật mình khi thấy Âu Tĩnh Kỳ đang ngồi hướng mắt nhìn cô chăm chăm.
“Anh… hai…” Âu Tĩnh Như hơi rụt vai lại, lắp bắp gọi Âu Tĩnh Kỳ, trong lòng có chút sợ sệt vì người anh trai này của cô mặc dù rất yêu thương, chiều chuộng em gái nhưng vẫn là một người có tính kỉ luật khá cao, không thích đi trễ đặc biệt chính là đang làm cái gì đó mà bỏ lỡ giữa chừng đi học cũng thế.
Âu Tĩnh Kỳ đứng dậy từ từ tiến đến Âu Tĩnh Như, bàn tay của anh đặt nhẹ lên vai của cô, nghiêm mặt cất tiếng: “Đang đi học em đột nhiên nghỉ giữa chừng như thế rốt cuộc là vì chuyện gì? Em có thể nói cho người anh trai này biết không hả?”
Cô nhìn anh cười hì hì trả lời qua loa: “Em đi gặp một người bạn của em.”
“Người bạn? Là người bạn nào mà có thể khiến anh hối hả, vội vã đi gặp như thế? Ngày khác không gặp được sao?” Đôi mày của Âu Tĩnh Kỳ hơi nhướng lên hỏi Âu Tĩnh Như, nghe em gái bảo bối bảo thế anh thật sự rất hiếu kì, tò mò không biết người bạn mà cô có vẻ rất xem trọng là ai?
“Người bạn này rất quan trọng đối với em, lúc em còn ở Thụy Sĩ em và người bạn này đã gặp một số chuyện sau đó thì người bạn này của em đã mất liên lạc, một chút tin tức cũng không có nhưng lúc sáng em nhận được tin nhắn của T nói là đã gặp anh ấy nên em mới vội vàng như thế.”
Hàng mày của Âu Tĩnh Kỳ khẽ chau lại, nhìn cô với cặp mắt nghi hoặc hỏi: “Anh ấy? Người bạn quan trọng của em là con trai?” Âu Tĩnh Như gật gật đầu, anh lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Như! Em hãy nói cho anh biết rốt cuộc là khi em ở Thụy Sĩ đã xảy ra những chuyện gì? Kể từ khi em quay về anh luôn cảm thấy em có gì đó không giống em của lúc trước.”
“Cũng không có gì cả, chỉ là một chút chuyện thôi anh đừng lo lắng, mọi chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ em mệt rồi em muốn lên phòng nghỉ, anh cũng nghỉ ngơi đi nha.” Vừa nói xong Âu Tĩnh Như liền nhanh chân chạy lên phòng đóng cửa lại.
Chân mày của Âu Tĩnh Kỳ đã không thể nhíu chặt hơn được nữa, dáng vẻ của em gái anh thể hiện rất rõ cô đang trốn tránh không muốn nói đến những chuyện đã xảy ra lúc trước, mỗi lần nhắc đến cô đều có vẻ mặt rất khác lạ. Không được, anh nhất định phải biết khi ở Thụy Sĩ cô đã gặp những chuyện gì? Không suy nghĩ nhiều nữa, anh lên phòng lấy áo khoác rồi bảo tài xế chở anh đến Dạ viên.
Dạ viên
Dạ Khải Hiên thấy Âu Tĩnh Kỳ đến anh khá ngạc nhiên vì ngoại trừ những lần Âu Tĩnh Kỳ đến đây cùng ba mẹ của mình thì rất rất ít khi tới đây, gương mặt Âu Tĩnh Kỳ lạnh lùng cất giọng vừa đủ nói với Dạ Khải Hiên: “Em có chút chuyện muốn nhờ anh, chúng ta hãy lên phòng nói chuyện đi.”
Dạ Khải Hiên mơ hồ cùng Âu Tĩnh Kỳ đi lên phòng của mình, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ nghiêm túc nhưng nghiêm túc như bây giờ thì anh chưa hề nhìn thấy, có vẻ chuyện này rất quan trọng.
Vừa bước vào phòng, Âu Tĩnh Kỳ thẳng thắn, anh không vòng vo nói thẳng vào vấn đề cần nói: “Khải Hiên! Anh có thể giúp em điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Như khi em ấy còn ở Thụy Sĩ không?”
“Tại sao em lại đột nhiên muốn điều tra chuyện này? Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Như sao?” Dạ Khải Hiên kinh ngạc, mặt mày cũng trở nên nghiêm túc hỏi Âu Tĩnh Kỳ.
“Có lẽ là như thế, đã xảy ra chuyện gì thì em không biết nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy kể từ khi Tiểu Như quay về đây thì đã không còn giống như trước nữa sao? Mặc dù Tiểu Như vẫn còn vui vẻ, hồn nhiên nhưng em ấy khiến cho em có cảm giác em ấy dường như sống khép kín bản thân hơn, đã không còn như lúc trước mỗi khi có chuyện gì dù vui hay buồn người đầu tiên mà Tiểu Như chia sẻ chính là em nhưng sau khi từ Thụy Sĩ về thì không còn như thế nữa.” Âu Tĩnh Kỳ đã quan sát những biểu hiện của Âu Tĩnh Như ngay từ khi cô quay trở về, khi đấy anh chỉ nghĩ bản thân đã cảm nhận sai nhưng dần dần anh càng nhận thấy rõ rệt hơn.
Dạ Khải Hiên im lặng cố nhớ lại xem Âu Tĩnh Như có gì khác lạ hay không? Anh không biết từng biểu cảm trên gương mặt của mình đã được Âu Tĩnh Kỳ thu vào tầm mắt, Âu Tĩnh Kỳ không ngờ Dạ Khải Hiên lại vô tâm như thế, chưa từng để ý đến biểu hiện, cảm xúc gì của em gái anh cả. Âu Tĩnh Kỳ đứng thẳng người, dáng vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh bỗng chuyển sang nói chuyện khác:
“Khải Hiên! Hóa ra anh lại là một người vô tâm như thế, chưa từng để ý đến Tiểu Như dù chỉ một chút, nếu đã như thế thì anh hãy nói thẳng cho em biết anh có thích Tiểu Như không? Không phải là kiểu tình cảm anh trai dành cho em gái mà là tình cảm nam nữ.”
Dạ Khải Hiên khẽ lắc đầu đáp lại: “Anh chỉ em Tiểu Như như em gái mà thôi giống như Tiểu Tuyết vậy.”
Âu Tĩnh Kỳ gật gù hiểu rồi, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện em nhờ anh anh giúp cũng được không giúp cũng chả sao, chuyện này em sẽ tự tìm cách khác để biết. Nhưng có một chuyện em muốn nói rõ với anh nếu như anh đã không thích Tiểu Như thì hãy giữ khoảng cách với em ấy, đừng có cưng chiều, tốt đến mức gây hiểu lầm với Tiểu Như như vậy sẽ khiến cho Tiểu Như càng thêm nặng tình hơn thôi, có một câu nói em thấy rất đúng đó chính là không yêu thì xin đừng gây thương nhớ, có lẽ những hành động, cử chỉ của anh đối với Tiểu Như anh cảm thấy rất bình thường nhưng đối với em ấy lại không phải là như vậy. Đã không còn chuyện gì nữa, em xin phép quay về, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”
Âu Tĩnh Kỳ cúi thấp người nói xin lỗi, giọng điệu rất khách sáo, xa cách, nói xong anh quay người rời đi. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn đối với Dạ Khải Hiên như thế, vẫn luôn khách sáo, lạnh lùng, xa cách có lẽ là do anh sống quá nội tâm, không thích tiếp xúc quá thân thiết với ai ngoại trừ những người trong gia đình.
----------------------------------------------
Sáng thứ bảy, Âu Tĩnh Như cùng T và Ivy đến sân bay đón Cyril, ba người vừa đến nơi thì Cyril cũng vừa bước ra, thấy ba người Cyril tươi cười tiến đến ôm từng người người đầu tiên chính T kết tiếp là Âu Tĩnh Như và cuối cùng là Ivy, những người đứng phía sau Cyril ai nấy đều mang kính đen, mặc vest đen đồng loạt cúi người chào: “Esther tiểu thư! Ivy tiểu thư!”
Âu Tĩnh Như và Ivy tuy đã không còn xa lạ với chuyện này nhưng hai người các cô vẫn cảm thấy ngại đặc biệt là những nơi đông người như thế.
“Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta hãy mau lên xe thôi, anh sẽ dẫn ba người đi đến một nơi rất thú vị, đối với T thì chắc có lẽ không có mới mẻ gì nhưng đối với hai em thì khá là mới mẻ đấy.” Cyril đẩy cả ba người lên xe rồi bảo tài xế lái đi.
“Anh muốn đưa tụi em đi đâu thế?” Ivy ngơ ngác, thắc mắc, hiếu kì hỏi Cyril.
Cyril nhướng mày cười cười ra vẻ thần thần bí bí đáp: “Đến đó rồi sẽ biết thôi.”
Âu Tĩnh Như vui vẻ hớn hở quay trở về Âu gia, hôm nay là một ngày khá tốt lành đối với cô mặc dù có gặp nguy hiểm nhưng nói chung vẫn rất tốt, rất vui, đang tung tăng đi vào nhà thì cô bỗng cảm nhận được có một cặp mắt sắc bén đang nhìn mình, cô chợt dừng lại xoay đầu về phía phòng khách, cô hơi giật mình khi thấy Âu Tĩnh Kỳ đang ngồi hướng mắt nhìn cô chăm chăm.
“Anh… hai…” Âu Tĩnh Như hơi rụt vai lại, lắp bắp gọi Âu Tĩnh Kỳ, trong lòng có chút sợ sệt vì người anh trai này của cô mặc dù rất yêu thương, chiều chuộng em gái nhưng vẫn là một người có tính kỉ luật khá cao, không thích đi trễ đặc biệt chính là đang làm cái gì đó mà bỏ lỡ giữa chừng đi học cũng thế.
Âu Tĩnh Kỳ đứng dậy từ từ tiến đến Âu Tĩnh Như, bàn tay của anh đặt nhẹ lên vai của cô, nghiêm mặt cất tiếng: “Đang đi học em đột nhiên nghỉ giữa chừng như thế rốt cuộc là vì chuyện gì? Em có thể nói cho người anh trai này biết không hả?”
Cô nhìn anh cười hì hì trả lời qua loa: “Em đi gặp một người bạn của em.”
“Người bạn? Là người bạn nào mà có thể khiến anh hối hả, vội vã đi gặp như thế? Ngày khác không gặp được sao?” Đôi mày của Âu Tĩnh Kỳ hơi nhướng lên hỏi Âu Tĩnh Như, nghe em gái bảo bối bảo thế anh thật sự rất hiếu kì, tò mò không biết người bạn mà cô có vẻ rất xem trọng là ai?
“Người bạn này rất quan trọng đối với em, lúc em còn ở Thụy Sĩ em và người bạn này đã gặp một số chuyện sau đó thì người bạn này của em đã mất liên lạc, một chút tin tức cũng không có nhưng lúc sáng em nhận được tin nhắn của T nói là đã gặp anh ấy nên em mới vội vàng như thế.”
Hàng mày của Âu Tĩnh Kỳ khẽ chau lại, nhìn cô với cặp mắt nghi hoặc hỏi: “Anh ấy? Người bạn quan trọng của em là con trai?” Âu Tĩnh Như gật gật đầu, anh lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Như! Em hãy nói cho anh biết rốt cuộc là khi em ở Thụy Sĩ đã xảy ra những chuyện gì? Kể từ khi em quay về anh luôn cảm thấy em có gì đó không giống em của lúc trước.”
“Cũng không có gì cả, chỉ là một chút chuyện thôi anh đừng lo lắng, mọi chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ em mệt rồi em muốn lên phòng nghỉ, anh cũng nghỉ ngơi đi nha.” Vừa nói xong Âu Tĩnh Như liền nhanh chân chạy lên phòng đóng cửa lại.
Chân mày của Âu Tĩnh Kỳ đã không thể nhíu chặt hơn được nữa, dáng vẻ của em gái anh thể hiện rất rõ cô đang trốn tránh không muốn nói đến những chuyện đã xảy ra lúc trước, mỗi lần nhắc đến cô đều có vẻ mặt rất khác lạ. Không được, anh nhất định phải biết khi ở Thụy Sĩ cô đã gặp những chuyện gì? Không suy nghĩ nhiều nữa, anh lên phòng lấy áo khoác rồi bảo tài xế chở anh đến Dạ viên.
Dạ viên
Dạ Khải Hiên thấy Âu Tĩnh Kỳ đến anh khá ngạc nhiên vì ngoại trừ những lần Âu Tĩnh Kỳ đến đây cùng ba mẹ của mình thì rất rất ít khi tới đây, gương mặt Âu Tĩnh Kỳ lạnh lùng cất giọng vừa đủ nói với Dạ Khải Hiên: “Em có chút chuyện muốn nhờ anh, chúng ta hãy lên phòng nói chuyện đi.”
Dạ Khải Hiên mơ hồ cùng Âu Tĩnh Kỳ đi lên phòng của mình, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Âu Tĩnh Kỳ nghiêm túc nhưng nghiêm túc như bây giờ thì anh chưa hề nhìn thấy, có vẻ chuyện này rất quan trọng.
Vừa bước vào phòng, Âu Tĩnh Kỳ thẳng thắn, anh không vòng vo nói thẳng vào vấn đề cần nói: “Khải Hiên! Anh có thể giúp em điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Như khi em ấy còn ở Thụy Sĩ không?”
“Tại sao em lại đột nhiên muốn điều tra chuyện này? Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Như sao?” Dạ Khải Hiên kinh ngạc, mặt mày cũng trở nên nghiêm túc hỏi Âu Tĩnh Kỳ.
“Có lẽ là như thế, đã xảy ra chuyện gì thì em không biết nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy kể từ khi Tiểu Như quay về đây thì đã không còn giống như trước nữa sao? Mặc dù Tiểu Như vẫn còn vui vẻ, hồn nhiên nhưng em ấy khiến cho em có cảm giác em ấy dường như sống khép kín bản thân hơn, đã không còn như lúc trước mỗi khi có chuyện gì dù vui hay buồn người đầu tiên mà Tiểu Như chia sẻ chính là em nhưng sau khi từ Thụy Sĩ về thì không còn như thế nữa.” Âu Tĩnh Kỳ đã quan sát những biểu hiện của Âu Tĩnh Như ngay từ khi cô quay trở về, khi đấy anh chỉ nghĩ bản thân đã cảm nhận sai nhưng dần dần anh càng nhận thấy rõ rệt hơn.
Dạ Khải Hiên im lặng cố nhớ lại xem Âu Tĩnh Như có gì khác lạ hay không? Anh không biết từng biểu cảm trên gương mặt của mình đã được Âu Tĩnh Kỳ thu vào tầm mắt, Âu Tĩnh Kỳ không ngờ Dạ Khải Hiên lại vô tâm như thế, chưa từng để ý đến biểu hiện, cảm xúc gì của em gái anh cả. Âu Tĩnh Kỳ đứng thẳng người, dáng vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh bỗng chuyển sang nói chuyện khác:
“Khải Hiên! Hóa ra anh lại là một người vô tâm như thế, chưa từng để ý đến Tiểu Như dù chỉ một chút, nếu đã như thế thì anh hãy nói thẳng cho em biết anh có thích Tiểu Như không? Không phải là kiểu tình cảm anh trai dành cho em gái mà là tình cảm nam nữ.”
Dạ Khải Hiên khẽ lắc đầu đáp lại: “Anh chỉ em Tiểu Như như em gái mà thôi giống như Tiểu Tuyết vậy.”
Âu Tĩnh Kỳ gật gù hiểu rồi, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện em nhờ anh anh giúp cũng được không giúp cũng chả sao, chuyện này em sẽ tự tìm cách khác để biết. Nhưng có một chuyện em muốn nói rõ với anh nếu như anh đã không thích Tiểu Như thì hãy giữ khoảng cách với em ấy, đừng có cưng chiều, tốt đến mức gây hiểu lầm với Tiểu Như như vậy sẽ khiến cho Tiểu Như càng thêm nặng tình hơn thôi, có một câu nói em thấy rất đúng đó chính là không yêu thì xin đừng gây thương nhớ, có lẽ những hành động, cử chỉ của anh đối với Tiểu Như anh cảm thấy rất bình thường nhưng đối với em ấy lại không phải là như vậy. Đã không còn chuyện gì nữa, em xin phép quay về, xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”
Âu Tĩnh Kỳ cúi thấp người nói xin lỗi, giọng điệu rất khách sáo, xa cách, nói xong anh quay người rời đi. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn đối với Dạ Khải Hiên như thế, vẫn luôn khách sáo, lạnh lùng, xa cách có lẽ là do anh sống quá nội tâm, không thích tiếp xúc quá thân thiết với ai ngoại trừ những người trong gia đình.
----------------------------------------------
Sáng thứ bảy, Âu Tĩnh Như cùng T và Ivy đến sân bay đón Cyril, ba người vừa đến nơi thì Cyril cũng vừa bước ra, thấy ba người Cyril tươi cười tiến đến ôm từng người người đầu tiên chính T kết tiếp là Âu Tĩnh Như và cuối cùng là Ivy, những người đứng phía sau Cyril ai nấy đều mang kính đen, mặc vest đen đồng loạt cúi người chào: “Esther tiểu thư! Ivy tiểu thư!”
Âu Tĩnh Như và Ivy tuy đã không còn xa lạ với chuyện này nhưng hai người các cô vẫn cảm thấy ngại đặc biệt là những nơi đông người như thế.
“Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta hãy mau lên xe thôi, anh sẽ dẫn ba người đi đến một nơi rất thú vị, đối với T thì chắc có lẽ không có mới mẻ gì nhưng đối với hai em thì khá là mới mẻ đấy.” Cyril đẩy cả ba người lên xe rồi bảo tài xế lái đi.
“Anh muốn đưa tụi em đi đâu thế?” Ivy ngơ ngác, thắc mắc, hiếu kì hỏi Cyril.
Cyril nhướng mày cười cười ra vẻ thần thần bí bí đáp: “Đến đó rồi sẽ biết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.