Chương 51: thời đại hòa bình
Giảo Xuân Bính
09/10/2022
CHƯƠNG 53: THỜI ĐẠI HÒA BÌNH
Edit: BRANDY
Nước cộng hòa Séc.
Những dãy núi trùng điệp san sát chồng lên nhau chạy dài đến tận chân trời tạo cho quang cảnh nơi đây vẻ hoang dại và hùng vĩ.
Vầng mặt trời rực rỡ lơ lửng trên không hệt như một vị vua bạo ngược, ngang tàng đổ xuống mặt đất, cái nóng như muốn đốt cháy vạn vật.
Bên dốc núi phía Bắc, cuối cùng Lâm Đức cũng lết được người lên. Lê Khôn duỗi tay, thấp giọng nói: “Bắt lấy tay tôi.”
Lâm Đức mượn lực của anh, đạp lên mỏm đá, bật người, lăn ba vòng, sau đó nhanh chóng đứng lên.
Lệ Khôn nháy mắt ra hiệu, hai người nhanh chóng rút về nấp sau tảng đá gần đó.
Lâm Đức quan sát địa hình, ngắn gọn báo cáo: “Còn cách mục tiêu 100m, nóc nhà màu đỏ, đối phương sử dụng súng ống.”
Lệ Khôn rút ống nhòm, nhìn về phía mục tiêu, chậm rãi nói: “Nhà gỗ, hướng ba giờ, có khoảng 10 tên. Phía trước 4 người, trái hai, phải ba, một người ở trong phòng.”
Lâm Đức nghiến răng: “Anh, Lão Lý đang ở bên trong?”
“Đoán thế.” Lệ Khôn cất ống nhòm vào túi, hơi nghiêng đầu, kéo bộ đàm mini gắn ở cổ áo, thấp giọng: “Tiểu Chu.”
Bên kia ra hiệu đã nhận lệnh, 30 giây sau, một chiếc máy bay điều kiểu từ xa siêu nhỏ lặng lẽ do thám tình hình xung quanh nhà gỗ.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi vang lên trong bộ đàm: “Lệ đội trưởng, đã xác định được vị trí con tin. Xung quanh nhà gỗ tổng có 7 người, trái ba người 2 nữ, 1 nam. Phải bốn người đều là nam.
Lệ Khôn trầm tĩnh đáp: “Lão Lý ở đâu?”
“Đối diện cửa ra vào hướng 10h, đang nằm sấp, chân trái bị thương.”
Lệ Khôn khép hờ mắt, nửa giây sau nhàn nhạt nói: “Xác định tuyến đường tấn công.”
“Bọc cánh cho số 18 và 32 tấn công chính diện. Một tổ chim mồi từ dốc bên phải đánh úp xuống thu hút sự chú ý của địch, đội còn lại đột phá từ cửa sau. Lưu ý hai cánh trái, phải của địch có thể khống chế con tin đang bị thương nặng. Báo cáo hết.”
Nghe xong báo cáo của đồng đội, Lệ Khôn trầm tư một lát, sau đó quyết đoán nói: “Toàn đội triển khai __ phương án B.”
Lệ Khôn tháo headphone trên tai xuống, nói với Lâm Đức: “Nhớ kỹ, tôi chỉ có thể kéo dài được hai phút. Đây là thời gian tối đa tôi có thể. Các cậu nhất định phải tận dụng thời gian cứu toàn bộ người của ta ra.”
Lâm Đức đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay anh, “Anh, chúng ta đổi đi, em đi yểm hộ.”
Lệ Khôn quát lên: “Đừng nháo nữa.”
Lâm Đức gấp gáp nói: “Anh, chị ấy còn đang ở nhà đợi anh trở về.”
Chiêu dương đông kích tây này, người gặp nguy hiểm nhất chính là người làm mồi nhử, bởi vì tất cả quân địch sẽ dồn toàn bộ sự chú ý và đòn tấn công vào người này.
Lệ Khôn trừng mắt, nghiêm khắc nói: “Buông ra. Tốc độ của cậu không đủ, đi ra chỉ có chịu chết thôi.”
“Nhưng mà chị Thần…”
“Mẹ nó, đừng lằng nhằng. Cô ấy là vợ tôi, tôi đương nhiên sẽ nguyên vẹn, khỏe mạnh trở về bên cô ấy.”
Lệ Khôn nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn chậm rãi khuyên nhủ người anh em kề vai sát cánh của mình: “Đừng kéo dài thời gian nữa, lão Lý hôm qua bị bắt, từ đó đến giờ chịu không ít tra tấn rồi. Nếu chúng ta không nhanh lên anh ấy sẽ không chịu được mất.”
Lâm Đức gật đầu thật mạnh, hô: “Rõ.”
Trước khi hành động, Lê Khôn dặn dò toàn đội một lần nữa: “Xe chiến được bọc chống đạn, lên được xe là chúng ta an toàn. Khi cửa xe mở, toàn đội chú ý bốn phía, cứu được con tin nhanh chóng rút quân. Dù đây chỉ là một tổ chức địa phương vũ khí lạc hậu nhưng tuyệt đối không được chủ quan.”
Anh quay lại vỗ vai Lâm Đức, giọng điệu cảnh cáo: “Cậu nhất định phải lành lặn quay về, đây là quân lệnh.”
Lâm Đức khó khăn nuốt xuống, ánh mắt cứng cỏi, nghiêm trang đáp: “Rõ.”
Mười mấy giây sau, Lệ Khôn theo kế hoạch, từ dốc núi chạy xuống, súng ống đầy đủ liên tục xả súng vào phía đối phương.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Chim chóc xung quanh bị kinh động bay lên toán loạn một vùng.
Toàn thể đội lính của bên định vội vàng, hoảng sợ hét lên, lính đánh thuê và đội vũ trang ùa ra từ các phòng, liên tiếp nạp đạn bắn về phía Lệ Khôn. Lệ Khôn cố ý thu hút sự chú ý của địch, đồng thời mượn các chướng ngại vật tránh né, sau mỗi cơn mưa đạn anh lại cấp tốc chạy về hướng ngược lại.
Một viên đạn sượt qua mặt anh. “Phiu_”
“Chó chết!”
Một cảm giác nóng hổi, ươn ướt chảy dọc theo sườn mặt. Màu đỏ chói mắt nhỏ lên ngực áo và găng tay của anh. Là máu.
Nhưng đây không phải lúc để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, thân hình anh căng ra, lồng ngực thắt lại, cố hết sức chạy về phía trước. Lúc này cần tranh thủ càng nhiều thời gian cho cánh Lâm Đức càng tốt.
Nhờ lợi thế địa hình chủ yếu là rừng cây nhiệt đới, tán thấp và um tùm, nhiều rãnh nước trơn trượt khó di chuyển nên việc ẩn náu và nhử địch đạt hiệu quả cao nhất. Lệ Khôn phăm phăm lao đi, truy bình đằng sau càng ngày càng đông. Anh nhanh chóng đánh giá tình hình rút đạn khói, mở kíp nổ, thuận theo sườn dốc ném xuống.
Lựu đạn rơi, “Oanh” một tiếng, khói cay lập tức tản ra. Bên kia bị đạn khói che mờ mắt, không nhìn được phương hướng di chuyển của đối phương.
Lệ Khôn nắm lấy thời cơ, chuẩn bị thoát thân. Anh vừa chạy, vừa bao quát tình hình toàn đội: “Hai đội báo cáo.”
Bộ đàm truyền đến tiếng tư tư, trong rừng tín hiệu kém, anh không thể liên lạc được với đồng đội.
Nhưng Lê Khôn vẫn lờ mờ nghe được những âm thanh từ bên kia. Đại khái Lâm Đức đã thuận lợi phá vòng vây và đang giải cứu con tin.
Vừa nới lỏng tinh thần được một chút, đột nhiên dưới chân bị cái gì đó siết chặt.
“Hỏng bét.” Lệ Khôn kịp thời phản ứng, nhưng vẫn chậm.
Bên kia hẳn đã cho chôn một số chướng ngại vật xung quanh hang ổ. Đây là một loại bẫy đơn giản, vật liệu làm bằng dây thép, vận hành theo quy tắc ròng rọc . Nếu có người dẫm vào bẫy, dây thép sẽ lập tức siết chặt trói lấy nạn nhân, càng dẫy dụa càng đi sớm.
Lệ Khôn cảm thấy ống quần ướt đẫm, cái đau tê tái khiến anh gần như mất cảm giác, mắt cá chân phải be bét máu thịt.
Mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt, từng giọt. Anh phồng má hô hấp, cố nén đau đớn, quỳ một chân trên đất, nhét súng vào mạng sườn, mệt nhọc tìm cách gỡ bẫy.
“Con mẹ nó! Chết tiệt! Con bà mày!” Cái thứ đồ chơi tối cổ này cũng quá là bền rồi.
Mô hôi hòa cùng máu từ trán chảy xuống cằm, nhỏ lên quần áo, trong miệng tràn ngập mùi tanh nồng. Trái tim anh hơi trùng xuống, Lệ Khôn nhanh chóng rút dao ra, tìm cắt phá bẫy,
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng của Lâm Đức: “Lệ đội trưởng, anh đang ở đâu, chúng em đến tiếp ứng. Nhiệm vụ hoàn thành. Giải cứu con tin thành công.”
Lệ Khôn nhịn đau: “Tôi bị thương, không thể đến điểm tập hợp.”
Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng thổ ngữ xì xào.
Tiếng di chuyển của bên địch ngày càng gần, kèm theo tiếng súng nổ rát tai.
Một tên bản địa to con, che kín mặt hét lên: “Hắn ở đây.”
Bóng người đến gần, Lệ Khôn thu lại cảm xúc, lạnh lùng nhìn vào kẻ thù, không hoảng không loạn.
Anh ngừng thở, tay cầm chặt súng, ánh mắt chăm chú, một tay ghì chặt lấy con dao dấu dưới chân phải.
“Bằng __”
Một viên đạn nhắm thẳng cánh tay kẻ đang đi đến.
Tên bản địa kia dù đau đớn nhưng vẫn không ngừng hét lên: “Đừng chạy! Bắt lấy hắn.”
“Đoàng! Đoàng!”
Đạn liên tiếp được bắn ra, ghim vào thân cây, tán lá, đá.
Mồ hôi và máu quyện lại, chảy ròng ròng từ chóp mũi xuống khóe miệng. Toàn thân Lệ Khôn căng ra, sự đau đớn nhức nhối đến tận xương, máu chảy không ngừng.
Anh đếm ngược trong đầu.
“3.”
“2”
“1”
Nhắm chuẩn xác, Lệ Khôn dứt khoát bóp cò súng, một tiếng động rát tai vang lên. Viên đạn nổ được bắn ra phá tan sợi dây thép.
Uy lực của đạn nổ không nhỏ, chân phải và cổ tay tê dại.
Lệ Khôn bỏ qua những cảm giác dư thừa, nhanh như cắt xoay người lăn xuống. Bên kia đã xác định được vị trí của anh liên tiếp xả đạn.
Đúng lúc này, một tiếng hét từ phía xa vọng đến: “Lệ đội trưởng!”
Một chiếc xe chiến chuyên dụng xuyên qua tán cây rậm rạp phăm phăm lao về phía anh.
Ngồi trước vô lăng là Lâm Đức, vẫn đang đeo mũ sắt chuyên dụng, ngồi ở ghế phụ là Lý Bích Sơn.
Chiếc xe lao đến bên anh. Giữa cơn mưa đạn khốc liệt, Lý Bích Sơn không có một chút do dự vươn tay ra hét to: “LỆ KHÔN!”
Lệ Khôn nhíu mày, tập trung cao độ, hướng phía tay đồng đội, lấy hết sức bình sinh đứng dậy khập khiễng chạy.
Khi xe và người song song giao nhau, Lệ Khôn chuẩn xác nắm tay Lý Bích Sơn, đồng thời lấy đà, nhảy vào trong xe.
An toàn!
Lệ Khôn cắn chặt răng, che vết thương đang rỉ máu, hít thật sâu.
Nhưng chưa kịp buông lỏng, đám người phía sau đã áp sát họ, không những vậy còn huy động cả xe để tấn công.
Lệ Khôn hét lớn: “Đưa băng đạn cho tôi.”
Lâm Đức khom người, móc từ dưới chân ra hai băng đạn ném cho anh, Trần Khôn nhanh lẹ bắt lấy, cấp tốc lắp đạn, lên nòng, xả những trận mưa đạn vào thẳng đầu xe của đối phương.
Bên kia cũng không chịu thua nhấn ga đâm thẳng vào đuôi xe của họ. Lâm Đức gắt gao điều khiển xe, khó chịu văng tục: “FUCK YOU!”
Lệ Khôn chỉ bao quát được bên trái, phía bên phải hoàn toàn để trống. Trong lúc ba người bọn họ không để ý, một chiếc xe từ bên phải lao vào tấn công, tên lính đánh thuê bên kia nhắm thẳng khẩu AKM vào đúng vị trí của Lệ Khôn.
Lý Bích Sơn phản ứng kịp thời, đôi mắt đỏ lên, hét lớn:”NẰM XUỐNG!” Sau đó lao về phía anh chắn trước mặt Lên Khôn.
“ẦM.”
“HỰ!”
Cả người Lý Bích Sơn đứng im như một pho tượng, khuôn mặt anh ta trắng bệch, tại vị trí cách ngực trái ba tấc, túa máu, hai người nhìn nhau vừa vặn vài giây cho đến khi Lý Bích Sơn vô lực phun ra một búng máu, ngã vào người Lệ Khôn.
“Lão Lý!” Một tiếng hét bi phẫn vang lên.
Lâm Đức cũng gào theo: “AAAAAAAAAA! Lũ khốn khiếp!”
Lâm Đức hai mắt đỏ ngầu, rút kíp nổ, ném ra phía sau, đồng thời nhấn ga hết cỡ, lao thẳng xuống dốc.
“BÙM!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Lửa cháy hừng hực phía sau.
Ba người Lâm Đức, Lệ Khôn và Lý Bích Sơn dựa theo lộ tuyến định trước rời đi.
Cuối cùng cũng an toàn.
Mặt Lý Bích Sơn trắng bệch như tờ giấy, tay Lệ Khôn gắt gao đè lên vết thương của anh ta, nổi giận mắng: “Con mẹ nó, muốn làm anh hùng đến thế cơ à? Hả? Ai cho anh chạy ra cản đạn? Hả?”
Lý Bích Sơn cau mày, giọng nói yếu ớt: “Thối, thối… thằng nhóc thối miệng này… Ông… Ông đây là cấp trên của cậu, ai cho cậu bật…”
“Anh đừng nói nữa, xin anh, đừng nói nữa.” Lệ Khôn nghẹn ngào nói.
“Ngu ngốc.” Lý Bích Sơn cong cong đôi mắt, đôi môi anh nứt nẻ, khóe miệng còn vệt máu khô, hiếm khi anh dịu dàng như thế, hơi mỉm cười nói: “Cái này mà cũng tranh giành, thằng nhóc này, đừng quên, cậu còn phải trở về để kết hôn, có một cô gái vẫn đang chờ cậu quay về.”
Chính bởi câu nói này, mà những giọt nước mắt kìm nén trong anh vỡ òa, tràn xuống bờ mi, thi nhau lăn xuống.
“Dừng, dừng. Đừng làm phiền ông đây nghỉ ngơi. Mệt thật. Thèm ngủ một giấc quá.” Lý Bích Sơn khép hờ hai mắt, bờ môi mấp máy: “Đúng… ngủ một giấc... là khỏe.”
Bầu trời xanh thẳm, đại bàng giương cánh tà tà chao liệng trên không, giữa núi rừng bạt ngàn, giữa nhưng hung hiểm, giữa những lằn ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết, tình đồng đội, tình anh em sao mà chân thật, thiêng liêng đến thế.
Lệ Khôn cúi đầu, không nói. Lâm Đức ngồi bên cạnh tu tu khóc.
------------------
Hạnh Thành, Trung Quốc.
Tối hôm trước Nghênh Thần đột nhiên hôn mê dọa cả nhà một trận hú vía. Cũng may nhờ cấp cứu kịp thời nên không có gì đáng lo ngại. Cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.(*)
(*) hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
Nhưng tối qua đến giờ, cô ngồi lì trước máy tính suốt một đêm không nghỉ xem tất cả các trang tin tức của nước ngoài cả chính thống cả không chính thống. Về cơ bản không có tin tức nào mới.
Hôm sau đi làm nhìn Nghênh Thần không khác gì một cái xác không hồn. Đang đi cô nhận được tin nhắn của Nghênh Cảnh [Chị à, không có tin tức có lẽ chính là tin tức tốt nhất.]
Đọc được dòng tin nhắn này, Nghênh Thần cả đêm không ngủ, tinh thần và thân thể đề rệu rã, suýt nữa thì ngất xỉu lần nữa. Nhưng cô biết, hiện tại cô không thể ngã gục được. Đúng. Hiện tại, không có tin gì có khi lại là tin tốt nhất.
10h30 sáng Nghênh Thần nhân được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nghiêm túc nói: “Cô Nghênh, vật liệu cô đệ trình chúng tôi đã thu được, sẽ tiến hành xác minh sơ bộ. Nếu có tiến triển gì sẽ báo lại cho cô.”
Nghênh Thần lúc này mới có chút cảm giác được an ủi,”Được. Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp cùng các anh.”
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, cửa văn phòng bị đẩy ra. Là người của phòng pháp chế.
Cô gái này so với Nghênh Thần thì còn khá trẻ, nghe nói gia cảnh nhà cô ta cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt, là một cô gái ngậm thìa vàng mà lớn lên, toàn thân toát ra khí chất kênh kiệu, cao ngạo. Cô ta vừa bước vào liền đặt hai tay lên bàn làm việc của Nghênh Thần.
Trường Sở Sở môi hồng, răng trắng, mày rậm, mắt sâu, là một cô gái có nét đẹp rất tây, vừa sắc sảo, lại đài các: “Chị thần, tôi và chị có hiểu lầm gì không?”
Nghênh Thần bình tĩnh, thanh nhã, đan tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Là sao?”
“Sao?” Trương Sở Sở nhếch miệng: “Đều là đồng nghiệp lâu năm như thế, vậy mà chị có thể làm chuyện đó sao?”
Nghênh Thần cười nhạt, bình thản đáp: “Phương châm làm việc từ trước đến nay của tôi là công bằng, không thiên vị người nào.”
“Cho nên chị lập tức đi báo cáo lên phía trên?” Trương Sở Sở đập mạnh tay lên mặt bàn, hổn hển nói: “Chị cũng thuộc hàng lãnh đạo trong công ty, bản thân chị biết rõ, kết quả này đã được ban giám đốc và hội đồng quản trị thông qua.”
“Nhưng tôi không đồng ý.” Nghênh Thần vẫn ung dung cười nói.
“Chị dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
“Dựa vào đâu à?” Đuôi mắt Nghênh Thần hơi giương lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén,lạnh lùng quét vào đối phương: “Chỉ bằng việc chính bản thân tôi đã trải qua tai nạn sập hầm ở mỏ quặng, xém chút bị chôn sống, chỉ bằng việc bản thân tôi bị gãy một cái chân, phải nằm liệt giường ở bệnh viện hai tháng.”
Trương Sở Sở trừng mắt, cơn thịnh nộ bùng lên trong đáy con ngươi của cô ta, nhưng không thể phát tác được. Điều đó càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo.
Nghênh Thần đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng Trương Sở Sở, gằn giọng nói: “Người nhân viên qua đời kia, con gái anh ấy mới 1 tuổi, vừa mới bập bẹ nói được câu ba ba. Cô có biết điều đó nghĩa là gì không?”
Cô dừng lại một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Cô không biết. Bởi vì người chết không phải là cô.”
“Nhưng, nhưng công ty cũng đã bồi thường xứng đáng cho họ, còn thêm khoản an ủi nữa, tên chủ mỏ quặng cũng bị tống giam. Chị còn muốn thế nào nữa?” Trương Sở Sở hùng hổ nói, khí thế bức người.
Nghênh Thần yên lặng nhìn cô ta, không nói. Ánh mắt của cô rất đẹp, vừa sáng, vừa sâu, mỗi khi nhìn thẳng vào đối phương, hệt như đang nhìn thấu nội tâm họ vậy.
Trương Sở Sở chột dạ, né tránh ánh nhìn chòng chọc, lạnh lẽo của người con gái trước mặt.
Nghênh Thần cười lạnh một tiếng, điệu bộ cực kì kinh thường.
Trương Sở Sở tức giận thở phì phò, “Tôi thừa nhận, là do bên tôi sơ suất trong quá trình xét duyệt tư cách nhà thầu, nhưng chính chị cũng nghĩ một chút, cuối cùng, người có quyền quyết định là ai chứ? Chị cần gì phải thế?”
Nghênh Thần chống cằm nhìn cô ta, gằn từng chữ: “Cô nghe cho kĩ đây, bất kể là ai, sai chính là sai. Hành động này là mượn đao giết người. Các người dơ bẩn không có nghĩa là có quyền kéo người khác vào vũng bùn nhơ nhuốc ấy, chí ít, nếu còn có tôi ở đây, các người đừng hòng.”
Nghênh Thần nghiêng đầu, do một đêm không ngủ, vì vậy sáng nay cô trang điểm có chút dụng tâm. Mặt mày Nghênh Thần vốn tinh xảo, xinh đẹp, điểm thêm một lớp makeup tinh tế nữa càng thêm sắc sảo, lộng lẫy. Vẻ lạnh lùng, diễm lệ của cô đâm thẳng vào mắt Trương Sở Sở khiến cô ta phát đau.
“Không còn việc gì nữa đúng không? Vậy cô về đi. Tôi còn có việc.”
Trương Sở Sở hoàn toàn bị đánh cho không còn manh giáp, phẫn hận quay đầu bỏ đi.
Nghênh Thần ngã xuống sopha, hai mắt nhắm nghiền, đưa tay bóp bóp thái dương. Cô vùi sâu mặt vào lòng bàn tay, ổn định lại cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu. Một đêm không ngủ mắt Nghênh Thần toàn tơ máu.
Cô bật máy tính lên, tiếp tục đọc những tin tức mới nhất.
Vẫn như cũ, không có tin gì mới.
Vẫn là tin: LÍNH ĐẶC CHỦNG TRUNG QUỐC BỊ VÂY HÃM TẠI GIÁP RANH BIÊN GIỚI CỘNG HÒA SEC...
Các dây thần kinh của cô như căng ra, đầu tê dại. Cô không dám nghĩ lung tung nhưng lại nhịn không được nghĩ ngợi.
Cảm xúc căng thẳng và bí bách đó theo Nghênh Thần suốt 1 ngày. Đến tận 4h chiều khi cô đang kiểm tra lại các hợp đồng đã kí tháng trước, thư ký tiến vào: “Chị Thần!”
“Ừ?” Nghênh Thần ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nhíu mày nhìn cô bé thư ký, ân cần hỏi: “Em sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Cô bé thư ký lộ vẻ khó xử, vội vàng nói: “Hứa chủ tịch nhắn chị đến văn phòng gặp ạ.”
Nghênh Thần nở một nụ cười khinh thường, bình thản đóng nắp bút, “Được, giờ chị qua.”
Cô thư ký xoay người bước ra, nửa chừng quay lại, nhịn không được nói: “Chị Thần.”
“Ừ?”
Thư ký muốn nói lại thôi, hình như cực kì đắn đo, cuối cùng cười một tiếng, “Không có việc gì, chúc chị mọi việc thuận lợi.”
Trước cửa văn phòng của Hứa Vĩ Thành.
Nghênh Thần hít một hơi thật sâu, sửa sang lại trang phục, sau đó mới tiến lên lịch sự gõ hai tiếng rồi vặn tay nắm cửa tiến vào.
“Hứa chủ tịch, ngài cho gọi…” Chữa tôi còn chưa nói xong. Nghênh Thần đã ngẩn người. hai người lạ mặt ngồi trên salon lập tức đứng dậy.
Hứa Vỹ Thanh cười tủm tỉm, giới thiệu qua loa: “Nghênh trưởng phòng, hai vị này là cảnh sát của cục thành phố, cảnh sát Mang và cảnh sát Tôn. Bọn họ có một số việc muốn gặp cô để chứng thực.”
Đầu óc Nghênh Thần còn chưa thông suốt, vị cảnh sát đứng bên trái đã đi lên nói: “Cô Nghênh, xin chào cô. Cô có phải là một trong những nạn nhân may mắn thoát nạn ở mỏ vàng?”
Nghênh Thần thản nhiên đáp: “Đúng, Tôi chính là một trong số các thành viên của đội đi thực địa hôm đó.”
Anh cảnh sát đó quay sang người bên cạnh giao việc: “Tốt. Mau ghi chép lại.”
Đến tận 7 giờ tối, Nghênh Thần mới lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà.
Cả người cô không có chút sức lực nào, đầu đau như búa bổ, toàn thân không sức sống, cảnh tượng nói chuyện cùng cảnh sát buổi chiều hôm nay rõ mồn một trong trí nhớ. Nghe thì giống như một cuộc trò chuyện bình thường để lấy chứng cứ, nhưng hết lần này đến lần khác họ đều hỏi thêm những câu hỏi vô cùng kì lạ, cô nghĩ mãi không ra ẩn ý của cuộc gặp mặt này.
Trong lúc chờ đèn đỏ Nghênh Thần gục lên tay lái, vuốt vuốt thái dương.
Đang buồn bực, bên trái làn xe đột nhiên có tiếng còi, ngắn ngủi nhưng liên tục.
Nghênh Thần vô thức quay sang, đỗ song song với xe cô là một chiếc xe màu đen. Lái xe là một anh chàng trẻ tuổi tầm ngoài 30, mày kiếm, mắt sâu, mũi cao thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn.
Cách cửa sổ xe, anh ta cười nhắc nhở, “Đang lái xe thì ngủ gật à cô gái.” Sau đó chỉ về phía đèn giao thông, khi giương tay lên cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ thạch anh vô cùng bắt mắt.
Anh ta thân thiện nói: “Đèn đỏ còn mười mấy giây thôi.”
Đây cũng là một mánh bắt chuyện làm quen, tuy nhiên người đàn ông này từ khí chất đến phong cách nói chuyện đều toát ra sự thoải mái, tự nhiên không khiến người khác phản cảm. Thêm nữa lời nhắc nhở này vốn là có ý tốt. Nghênh Thần mỉm cười lịch sự với anh ta, sau đó khởi động xe.
Đến cửa khu đại viện, Nghênh thần giảm tốc, phía trước còn một chiếc nữa đang đỗ.
“Tích, tích, tích.” Chiếc xe đỗ phía sau cô bắt đầu nhấn còi giục giã. Nghênh Thần nhíu mày, trong lòng bực dọc, định quay lại xả giận. Kết quả vừa mở cửa sổ đã nhìn thấy người quen.
Anh chàng đi xe đen kia, chẳng phải là người con trai hòa nhã lúc nãy sao gặp ở cột đèn giao thông sao.
Nghênh Thần nổi giận, đánh tay lái, giậm chân ga, đi thẳng vào cổng, sau đó dừng tạt xe vào ven đường. Cô bực bội bước xuống, đang định chất vấn người kia có phải nhàn rỗi quá theo dõi cô hay không thì đã nhìn thấy một chiếc Mercedes tiến vào.
Một giọng nam trầm, khỏe khoắn hét tên cô thật to: “Tiểu Thần!”
Nghênh Thần sửng sốt nhíu mắt. Thì ra là Mạch Trạch.
“Anh!”
“Mạnh Tử.”
Hai giọng nói đồng thời cất lên cùng một lúc.
Mạch Trạch vui vẻ cười với cả hai. Hôm nay anh mặc một chiếc áo lông ngắn màu đen, từ ngã rẽ chạy đến. Sau đó hồ hởi nhìn anh chàng kia chào hỏi: “Ồ? Về rồi à?”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu.
Xem ra quan hệ khá thân thiết.
“Ừ, hôm nào họp mặt, tôi sẽ ghé thăm ông.” Người đàn ông này khá dịu dàng, hòa nhã, nụ cười luôn thường trực trên môi, còn lịch sự quay ra gật đầu chào cô.
“Anh ta là ai vậy?” Nghênh Thần nghi vấn hỏi.
Mạch Trạch ý vị thâm trường cười một tiếng. Đôi lông mày kiếm hếch lên, cười nói: “Cậu ấy á, chính là đối tượng hẹn hò của người kia.”
“...”
“Khúc Dĩ Minh.”
Nghênh Thần kịp thời phản ứng, cũng chẳng thèm để tâm, chỉ ủ rũ nói: “Được rồi. Em còn đang buồn lòng muốn chết đây. Không quan tâm.”
Mạch Trạch xoa xoa đầu cô, giọng nói kiên định: “Có chuyện gì đã có anh trai làm chỗ dựa cho em. Đâu? Ai? Ai dám làm phiền em gái anh? Nói anh nghe coi nào?”
Yết hầu Nghênh Thần khẽ nhúc nhích, vừa ngẩng lên định tố khổ với Mạch Trạch, “Em…”
“Đinh” một tiếng, là chuông báo có tin tức mới.
Nghênh Thần vội vàng mở ra xem.
[8 người Trung Quốc bị phiến quân bắt giữ đã được giải cứu an toàn. Không có người tử vong.]
Cảm xúc u ám, mệt mỏi bỗng chốc bị quét sạch, Nghênh Thần che miệng, hạnh phúc tột cùng, đưa tay ôm chầm lấy Mạch Trạch.
Mạch công tử bị bấy cô bất ngờ nhào vào lòng, liên tiếp lùi ba bước mới đứng vững được.
“Ai da, ai da, sao thế?”
Nghênh Thần nắm lấy quần áo anh, cuồng bạo dật lấy: “Không chết! Không chết!”
Mạch Trách nhất thời không hiểu nổi, buồn bực lẩm bẩm: “Em lại đang nói linh tinh gì thế?”
Rất nhanh, một tin nhắn nữa, lại nhắn đến.
Nghênh Thần vui vẻ lôi điện thoại ra.
Rất nhanh hốc mắt cô đỏ lên, từ ngày anh đi, bao nhiêu nước mắt lo lắng, nhớ nhung dồn nén, không dám bật ra nay thi nhau nhỏ trên màn hình điện thoại.
Nội dung tin nhắn vỏn vẹn 7 chữ: [3 ngày nữa anh về. Chờ anh.]
Edit: BRANDY
Nước cộng hòa Séc.
Những dãy núi trùng điệp san sát chồng lên nhau chạy dài đến tận chân trời tạo cho quang cảnh nơi đây vẻ hoang dại và hùng vĩ.
Vầng mặt trời rực rỡ lơ lửng trên không hệt như một vị vua bạo ngược, ngang tàng đổ xuống mặt đất, cái nóng như muốn đốt cháy vạn vật.
Bên dốc núi phía Bắc, cuối cùng Lâm Đức cũng lết được người lên. Lê Khôn duỗi tay, thấp giọng nói: “Bắt lấy tay tôi.”
Lâm Đức mượn lực của anh, đạp lên mỏm đá, bật người, lăn ba vòng, sau đó nhanh chóng đứng lên.
Lệ Khôn nháy mắt ra hiệu, hai người nhanh chóng rút về nấp sau tảng đá gần đó.
Lâm Đức quan sát địa hình, ngắn gọn báo cáo: “Còn cách mục tiêu 100m, nóc nhà màu đỏ, đối phương sử dụng súng ống.”
Lệ Khôn rút ống nhòm, nhìn về phía mục tiêu, chậm rãi nói: “Nhà gỗ, hướng ba giờ, có khoảng 10 tên. Phía trước 4 người, trái hai, phải ba, một người ở trong phòng.”
Lâm Đức nghiến răng: “Anh, Lão Lý đang ở bên trong?”
“Đoán thế.” Lệ Khôn cất ống nhòm vào túi, hơi nghiêng đầu, kéo bộ đàm mini gắn ở cổ áo, thấp giọng: “Tiểu Chu.”
Bên kia ra hiệu đã nhận lệnh, 30 giây sau, một chiếc máy bay điều kiểu từ xa siêu nhỏ lặng lẽ do thám tình hình xung quanh nhà gỗ.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi vang lên trong bộ đàm: “Lệ đội trưởng, đã xác định được vị trí con tin. Xung quanh nhà gỗ tổng có 7 người, trái ba người 2 nữ, 1 nam. Phải bốn người đều là nam.
Lệ Khôn trầm tĩnh đáp: “Lão Lý ở đâu?”
“Đối diện cửa ra vào hướng 10h, đang nằm sấp, chân trái bị thương.”
Lệ Khôn khép hờ mắt, nửa giây sau nhàn nhạt nói: “Xác định tuyến đường tấn công.”
“Bọc cánh cho số 18 và 32 tấn công chính diện. Một tổ chim mồi từ dốc bên phải đánh úp xuống thu hút sự chú ý của địch, đội còn lại đột phá từ cửa sau. Lưu ý hai cánh trái, phải của địch có thể khống chế con tin đang bị thương nặng. Báo cáo hết.”
Nghe xong báo cáo của đồng đội, Lệ Khôn trầm tư một lát, sau đó quyết đoán nói: “Toàn đội triển khai __ phương án B.”
Lệ Khôn tháo headphone trên tai xuống, nói với Lâm Đức: “Nhớ kỹ, tôi chỉ có thể kéo dài được hai phút. Đây là thời gian tối đa tôi có thể. Các cậu nhất định phải tận dụng thời gian cứu toàn bộ người của ta ra.”
Lâm Đức đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay anh, “Anh, chúng ta đổi đi, em đi yểm hộ.”
Lệ Khôn quát lên: “Đừng nháo nữa.”
Lâm Đức gấp gáp nói: “Anh, chị ấy còn đang ở nhà đợi anh trở về.”
Chiêu dương đông kích tây này, người gặp nguy hiểm nhất chính là người làm mồi nhử, bởi vì tất cả quân địch sẽ dồn toàn bộ sự chú ý và đòn tấn công vào người này.
Lệ Khôn trừng mắt, nghiêm khắc nói: “Buông ra. Tốc độ của cậu không đủ, đi ra chỉ có chịu chết thôi.”
“Nhưng mà chị Thần…”
“Mẹ nó, đừng lằng nhằng. Cô ấy là vợ tôi, tôi đương nhiên sẽ nguyên vẹn, khỏe mạnh trở về bên cô ấy.”
Lệ Khôn nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn chậm rãi khuyên nhủ người anh em kề vai sát cánh của mình: “Đừng kéo dài thời gian nữa, lão Lý hôm qua bị bắt, từ đó đến giờ chịu không ít tra tấn rồi. Nếu chúng ta không nhanh lên anh ấy sẽ không chịu được mất.”
Lâm Đức gật đầu thật mạnh, hô: “Rõ.”
Trước khi hành động, Lê Khôn dặn dò toàn đội một lần nữa: “Xe chiến được bọc chống đạn, lên được xe là chúng ta an toàn. Khi cửa xe mở, toàn đội chú ý bốn phía, cứu được con tin nhanh chóng rút quân. Dù đây chỉ là một tổ chức địa phương vũ khí lạc hậu nhưng tuyệt đối không được chủ quan.”
Anh quay lại vỗ vai Lâm Đức, giọng điệu cảnh cáo: “Cậu nhất định phải lành lặn quay về, đây là quân lệnh.”
Lâm Đức khó khăn nuốt xuống, ánh mắt cứng cỏi, nghiêm trang đáp: “Rõ.”
Mười mấy giây sau, Lệ Khôn theo kế hoạch, từ dốc núi chạy xuống, súng ống đầy đủ liên tục xả súng vào phía đối phương.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Chim chóc xung quanh bị kinh động bay lên toán loạn một vùng.
Toàn thể đội lính của bên định vội vàng, hoảng sợ hét lên, lính đánh thuê và đội vũ trang ùa ra từ các phòng, liên tiếp nạp đạn bắn về phía Lệ Khôn. Lệ Khôn cố ý thu hút sự chú ý của địch, đồng thời mượn các chướng ngại vật tránh né, sau mỗi cơn mưa đạn anh lại cấp tốc chạy về hướng ngược lại.
Một viên đạn sượt qua mặt anh. “Phiu_”
“Chó chết!”
Một cảm giác nóng hổi, ươn ướt chảy dọc theo sườn mặt. Màu đỏ chói mắt nhỏ lên ngực áo và găng tay của anh. Là máu.
Nhưng đây không phải lúc để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, thân hình anh căng ra, lồng ngực thắt lại, cố hết sức chạy về phía trước. Lúc này cần tranh thủ càng nhiều thời gian cho cánh Lâm Đức càng tốt.
Nhờ lợi thế địa hình chủ yếu là rừng cây nhiệt đới, tán thấp và um tùm, nhiều rãnh nước trơn trượt khó di chuyển nên việc ẩn náu và nhử địch đạt hiệu quả cao nhất. Lệ Khôn phăm phăm lao đi, truy bình đằng sau càng ngày càng đông. Anh nhanh chóng đánh giá tình hình rút đạn khói, mở kíp nổ, thuận theo sườn dốc ném xuống.
Lựu đạn rơi, “Oanh” một tiếng, khói cay lập tức tản ra. Bên kia bị đạn khói che mờ mắt, không nhìn được phương hướng di chuyển của đối phương.
Lệ Khôn nắm lấy thời cơ, chuẩn bị thoát thân. Anh vừa chạy, vừa bao quát tình hình toàn đội: “Hai đội báo cáo.”
Bộ đàm truyền đến tiếng tư tư, trong rừng tín hiệu kém, anh không thể liên lạc được với đồng đội.
Nhưng Lê Khôn vẫn lờ mờ nghe được những âm thanh từ bên kia. Đại khái Lâm Đức đã thuận lợi phá vòng vây và đang giải cứu con tin.
Vừa nới lỏng tinh thần được một chút, đột nhiên dưới chân bị cái gì đó siết chặt.
“Hỏng bét.” Lệ Khôn kịp thời phản ứng, nhưng vẫn chậm.
Bên kia hẳn đã cho chôn một số chướng ngại vật xung quanh hang ổ. Đây là một loại bẫy đơn giản, vật liệu làm bằng dây thép, vận hành theo quy tắc ròng rọc . Nếu có người dẫm vào bẫy, dây thép sẽ lập tức siết chặt trói lấy nạn nhân, càng dẫy dụa càng đi sớm.
Lệ Khôn cảm thấy ống quần ướt đẫm, cái đau tê tái khiến anh gần như mất cảm giác, mắt cá chân phải be bét máu thịt.
Mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt, từng giọt. Anh phồng má hô hấp, cố nén đau đớn, quỳ một chân trên đất, nhét súng vào mạng sườn, mệt nhọc tìm cách gỡ bẫy.
“Con mẹ nó! Chết tiệt! Con bà mày!” Cái thứ đồ chơi tối cổ này cũng quá là bền rồi.
Mô hôi hòa cùng máu từ trán chảy xuống cằm, nhỏ lên quần áo, trong miệng tràn ngập mùi tanh nồng. Trái tim anh hơi trùng xuống, Lệ Khôn nhanh chóng rút dao ra, tìm cắt phá bẫy,
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng của Lâm Đức: “Lệ đội trưởng, anh đang ở đâu, chúng em đến tiếp ứng. Nhiệm vụ hoàn thành. Giải cứu con tin thành công.”
Lệ Khôn nhịn đau: “Tôi bị thương, không thể đến điểm tập hợp.”
Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng thổ ngữ xì xào.
Tiếng di chuyển của bên địch ngày càng gần, kèm theo tiếng súng nổ rát tai.
Một tên bản địa to con, che kín mặt hét lên: “Hắn ở đây.”
Bóng người đến gần, Lệ Khôn thu lại cảm xúc, lạnh lùng nhìn vào kẻ thù, không hoảng không loạn.
Anh ngừng thở, tay cầm chặt súng, ánh mắt chăm chú, một tay ghì chặt lấy con dao dấu dưới chân phải.
“Bằng __”
Một viên đạn nhắm thẳng cánh tay kẻ đang đi đến.
Tên bản địa kia dù đau đớn nhưng vẫn không ngừng hét lên: “Đừng chạy! Bắt lấy hắn.”
“Đoàng! Đoàng!”
Đạn liên tiếp được bắn ra, ghim vào thân cây, tán lá, đá.
Mồ hôi và máu quyện lại, chảy ròng ròng từ chóp mũi xuống khóe miệng. Toàn thân Lệ Khôn căng ra, sự đau đớn nhức nhối đến tận xương, máu chảy không ngừng.
Anh đếm ngược trong đầu.
“3.”
“2”
“1”
Nhắm chuẩn xác, Lệ Khôn dứt khoát bóp cò súng, một tiếng động rát tai vang lên. Viên đạn nổ được bắn ra phá tan sợi dây thép.
Uy lực của đạn nổ không nhỏ, chân phải và cổ tay tê dại.
Lệ Khôn bỏ qua những cảm giác dư thừa, nhanh như cắt xoay người lăn xuống. Bên kia đã xác định được vị trí của anh liên tiếp xả đạn.
Đúng lúc này, một tiếng hét từ phía xa vọng đến: “Lệ đội trưởng!”
Một chiếc xe chiến chuyên dụng xuyên qua tán cây rậm rạp phăm phăm lao về phía anh.
Ngồi trước vô lăng là Lâm Đức, vẫn đang đeo mũ sắt chuyên dụng, ngồi ở ghế phụ là Lý Bích Sơn.
Chiếc xe lao đến bên anh. Giữa cơn mưa đạn khốc liệt, Lý Bích Sơn không có một chút do dự vươn tay ra hét to: “LỆ KHÔN!”
Lệ Khôn nhíu mày, tập trung cao độ, hướng phía tay đồng đội, lấy hết sức bình sinh đứng dậy khập khiễng chạy.
Khi xe và người song song giao nhau, Lệ Khôn chuẩn xác nắm tay Lý Bích Sơn, đồng thời lấy đà, nhảy vào trong xe.
An toàn!
Lệ Khôn cắn chặt răng, che vết thương đang rỉ máu, hít thật sâu.
Nhưng chưa kịp buông lỏng, đám người phía sau đã áp sát họ, không những vậy còn huy động cả xe để tấn công.
Lệ Khôn hét lớn: “Đưa băng đạn cho tôi.”
Lâm Đức khom người, móc từ dưới chân ra hai băng đạn ném cho anh, Trần Khôn nhanh lẹ bắt lấy, cấp tốc lắp đạn, lên nòng, xả những trận mưa đạn vào thẳng đầu xe của đối phương.
Bên kia cũng không chịu thua nhấn ga đâm thẳng vào đuôi xe của họ. Lâm Đức gắt gao điều khiển xe, khó chịu văng tục: “FUCK YOU!”
Lệ Khôn chỉ bao quát được bên trái, phía bên phải hoàn toàn để trống. Trong lúc ba người bọn họ không để ý, một chiếc xe từ bên phải lao vào tấn công, tên lính đánh thuê bên kia nhắm thẳng khẩu AKM vào đúng vị trí của Lệ Khôn.
Lý Bích Sơn phản ứng kịp thời, đôi mắt đỏ lên, hét lớn:”NẰM XUỐNG!” Sau đó lao về phía anh chắn trước mặt Lên Khôn.
“ẦM.”
“HỰ!”
Cả người Lý Bích Sơn đứng im như một pho tượng, khuôn mặt anh ta trắng bệch, tại vị trí cách ngực trái ba tấc, túa máu, hai người nhìn nhau vừa vặn vài giây cho đến khi Lý Bích Sơn vô lực phun ra một búng máu, ngã vào người Lệ Khôn.
“Lão Lý!” Một tiếng hét bi phẫn vang lên.
Lâm Đức cũng gào theo: “AAAAAAAAAA! Lũ khốn khiếp!”
Lâm Đức hai mắt đỏ ngầu, rút kíp nổ, ném ra phía sau, đồng thời nhấn ga hết cỡ, lao thẳng xuống dốc.
“BÙM!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Lửa cháy hừng hực phía sau.
Ba người Lâm Đức, Lệ Khôn và Lý Bích Sơn dựa theo lộ tuyến định trước rời đi.
Cuối cùng cũng an toàn.
Mặt Lý Bích Sơn trắng bệch như tờ giấy, tay Lệ Khôn gắt gao đè lên vết thương của anh ta, nổi giận mắng: “Con mẹ nó, muốn làm anh hùng đến thế cơ à? Hả? Ai cho anh chạy ra cản đạn? Hả?”
Lý Bích Sơn cau mày, giọng nói yếu ớt: “Thối, thối… thằng nhóc thối miệng này… Ông… Ông đây là cấp trên của cậu, ai cho cậu bật…”
“Anh đừng nói nữa, xin anh, đừng nói nữa.” Lệ Khôn nghẹn ngào nói.
“Ngu ngốc.” Lý Bích Sơn cong cong đôi mắt, đôi môi anh nứt nẻ, khóe miệng còn vệt máu khô, hiếm khi anh dịu dàng như thế, hơi mỉm cười nói: “Cái này mà cũng tranh giành, thằng nhóc này, đừng quên, cậu còn phải trở về để kết hôn, có một cô gái vẫn đang chờ cậu quay về.”
Chính bởi câu nói này, mà những giọt nước mắt kìm nén trong anh vỡ òa, tràn xuống bờ mi, thi nhau lăn xuống.
“Dừng, dừng. Đừng làm phiền ông đây nghỉ ngơi. Mệt thật. Thèm ngủ một giấc quá.” Lý Bích Sơn khép hờ hai mắt, bờ môi mấp máy: “Đúng… ngủ một giấc... là khỏe.”
Bầu trời xanh thẳm, đại bàng giương cánh tà tà chao liệng trên không, giữa núi rừng bạt ngàn, giữa nhưng hung hiểm, giữa những lằn ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết, tình đồng đội, tình anh em sao mà chân thật, thiêng liêng đến thế.
Lệ Khôn cúi đầu, không nói. Lâm Đức ngồi bên cạnh tu tu khóc.
------------------
Hạnh Thành, Trung Quốc.
Tối hôm trước Nghênh Thần đột nhiên hôn mê dọa cả nhà một trận hú vía. Cũng may nhờ cấp cứu kịp thời nên không có gì đáng lo ngại. Cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.(*)
(*) hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
Nhưng tối qua đến giờ, cô ngồi lì trước máy tính suốt một đêm không nghỉ xem tất cả các trang tin tức của nước ngoài cả chính thống cả không chính thống. Về cơ bản không có tin tức nào mới.
Hôm sau đi làm nhìn Nghênh Thần không khác gì một cái xác không hồn. Đang đi cô nhận được tin nhắn của Nghênh Cảnh [Chị à, không có tin tức có lẽ chính là tin tức tốt nhất.]
Đọc được dòng tin nhắn này, Nghênh Thần cả đêm không ngủ, tinh thần và thân thể đề rệu rã, suýt nữa thì ngất xỉu lần nữa. Nhưng cô biết, hiện tại cô không thể ngã gục được. Đúng. Hiện tại, không có tin gì có khi lại là tin tốt nhất.
10h30 sáng Nghênh Thần nhân được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nghiêm túc nói: “Cô Nghênh, vật liệu cô đệ trình chúng tôi đã thu được, sẽ tiến hành xác minh sơ bộ. Nếu có tiến triển gì sẽ báo lại cho cô.”
Nghênh Thần lúc này mới có chút cảm giác được an ủi,”Được. Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp cùng các anh.”
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, cửa văn phòng bị đẩy ra. Là người của phòng pháp chế.
Cô gái này so với Nghênh Thần thì còn khá trẻ, nghe nói gia cảnh nhà cô ta cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt, là một cô gái ngậm thìa vàng mà lớn lên, toàn thân toát ra khí chất kênh kiệu, cao ngạo. Cô ta vừa bước vào liền đặt hai tay lên bàn làm việc của Nghênh Thần.
Trường Sở Sở môi hồng, răng trắng, mày rậm, mắt sâu, là một cô gái có nét đẹp rất tây, vừa sắc sảo, lại đài các: “Chị thần, tôi và chị có hiểu lầm gì không?”
Nghênh Thần bình tĩnh, thanh nhã, đan tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Là sao?”
“Sao?” Trương Sở Sở nhếch miệng: “Đều là đồng nghiệp lâu năm như thế, vậy mà chị có thể làm chuyện đó sao?”
Nghênh Thần cười nhạt, bình thản đáp: “Phương châm làm việc từ trước đến nay của tôi là công bằng, không thiên vị người nào.”
“Cho nên chị lập tức đi báo cáo lên phía trên?” Trương Sở Sở đập mạnh tay lên mặt bàn, hổn hển nói: “Chị cũng thuộc hàng lãnh đạo trong công ty, bản thân chị biết rõ, kết quả này đã được ban giám đốc và hội đồng quản trị thông qua.”
“Nhưng tôi không đồng ý.” Nghênh Thần vẫn ung dung cười nói.
“Chị dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
“Dựa vào đâu à?” Đuôi mắt Nghênh Thần hơi giương lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén,lạnh lùng quét vào đối phương: “Chỉ bằng việc chính bản thân tôi đã trải qua tai nạn sập hầm ở mỏ quặng, xém chút bị chôn sống, chỉ bằng việc bản thân tôi bị gãy một cái chân, phải nằm liệt giường ở bệnh viện hai tháng.”
Trương Sở Sở trừng mắt, cơn thịnh nộ bùng lên trong đáy con ngươi của cô ta, nhưng không thể phát tác được. Điều đó càng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo.
Nghênh Thần đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng Trương Sở Sở, gằn giọng nói: “Người nhân viên qua đời kia, con gái anh ấy mới 1 tuổi, vừa mới bập bẹ nói được câu ba ba. Cô có biết điều đó nghĩa là gì không?”
Cô dừng lại một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Cô không biết. Bởi vì người chết không phải là cô.”
“Nhưng, nhưng công ty cũng đã bồi thường xứng đáng cho họ, còn thêm khoản an ủi nữa, tên chủ mỏ quặng cũng bị tống giam. Chị còn muốn thế nào nữa?” Trương Sở Sở hùng hổ nói, khí thế bức người.
Nghênh Thần yên lặng nhìn cô ta, không nói. Ánh mắt của cô rất đẹp, vừa sáng, vừa sâu, mỗi khi nhìn thẳng vào đối phương, hệt như đang nhìn thấu nội tâm họ vậy.
Trương Sở Sở chột dạ, né tránh ánh nhìn chòng chọc, lạnh lẽo của người con gái trước mặt.
Nghênh Thần cười lạnh một tiếng, điệu bộ cực kì kinh thường.
Trương Sở Sở tức giận thở phì phò, “Tôi thừa nhận, là do bên tôi sơ suất trong quá trình xét duyệt tư cách nhà thầu, nhưng chính chị cũng nghĩ một chút, cuối cùng, người có quyền quyết định là ai chứ? Chị cần gì phải thế?”
Nghênh Thần chống cằm nhìn cô ta, gằn từng chữ: “Cô nghe cho kĩ đây, bất kể là ai, sai chính là sai. Hành động này là mượn đao giết người. Các người dơ bẩn không có nghĩa là có quyền kéo người khác vào vũng bùn nhơ nhuốc ấy, chí ít, nếu còn có tôi ở đây, các người đừng hòng.”
Nghênh Thần nghiêng đầu, do một đêm không ngủ, vì vậy sáng nay cô trang điểm có chút dụng tâm. Mặt mày Nghênh Thần vốn tinh xảo, xinh đẹp, điểm thêm một lớp makeup tinh tế nữa càng thêm sắc sảo, lộng lẫy. Vẻ lạnh lùng, diễm lệ của cô đâm thẳng vào mắt Trương Sở Sở khiến cô ta phát đau.
“Không còn việc gì nữa đúng không? Vậy cô về đi. Tôi còn có việc.”
Trương Sở Sở hoàn toàn bị đánh cho không còn manh giáp, phẫn hận quay đầu bỏ đi.
Nghênh Thần ngã xuống sopha, hai mắt nhắm nghiền, đưa tay bóp bóp thái dương. Cô vùi sâu mặt vào lòng bàn tay, ổn định lại cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu. Một đêm không ngủ mắt Nghênh Thần toàn tơ máu.
Cô bật máy tính lên, tiếp tục đọc những tin tức mới nhất.
Vẫn như cũ, không có tin gì mới.
Vẫn là tin: LÍNH ĐẶC CHỦNG TRUNG QUỐC BỊ VÂY HÃM TẠI GIÁP RANH BIÊN GIỚI CỘNG HÒA SEC...
Các dây thần kinh của cô như căng ra, đầu tê dại. Cô không dám nghĩ lung tung nhưng lại nhịn không được nghĩ ngợi.
Cảm xúc căng thẳng và bí bách đó theo Nghênh Thần suốt 1 ngày. Đến tận 4h chiều khi cô đang kiểm tra lại các hợp đồng đã kí tháng trước, thư ký tiến vào: “Chị Thần!”
“Ừ?” Nghênh Thần ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nhíu mày nhìn cô bé thư ký, ân cần hỏi: “Em sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Cô bé thư ký lộ vẻ khó xử, vội vàng nói: “Hứa chủ tịch nhắn chị đến văn phòng gặp ạ.”
Nghênh Thần nở một nụ cười khinh thường, bình thản đóng nắp bút, “Được, giờ chị qua.”
Cô thư ký xoay người bước ra, nửa chừng quay lại, nhịn không được nói: “Chị Thần.”
“Ừ?”
Thư ký muốn nói lại thôi, hình như cực kì đắn đo, cuối cùng cười một tiếng, “Không có việc gì, chúc chị mọi việc thuận lợi.”
Trước cửa văn phòng của Hứa Vĩ Thành.
Nghênh Thần hít một hơi thật sâu, sửa sang lại trang phục, sau đó mới tiến lên lịch sự gõ hai tiếng rồi vặn tay nắm cửa tiến vào.
“Hứa chủ tịch, ngài cho gọi…” Chữa tôi còn chưa nói xong. Nghênh Thần đã ngẩn người. hai người lạ mặt ngồi trên salon lập tức đứng dậy.
Hứa Vỹ Thanh cười tủm tỉm, giới thiệu qua loa: “Nghênh trưởng phòng, hai vị này là cảnh sát của cục thành phố, cảnh sát Mang và cảnh sát Tôn. Bọn họ có một số việc muốn gặp cô để chứng thực.”
Đầu óc Nghênh Thần còn chưa thông suốt, vị cảnh sát đứng bên trái đã đi lên nói: “Cô Nghênh, xin chào cô. Cô có phải là một trong những nạn nhân may mắn thoát nạn ở mỏ vàng?”
Nghênh Thần thản nhiên đáp: “Đúng, Tôi chính là một trong số các thành viên của đội đi thực địa hôm đó.”
Anh cảnh sát đó quay sang người bên cạnh giao việc: “Tốt. Mau ghi chép lại.”
Đến tận 7 giờ tối, Nghênh Thần mới lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà.
Cả người cô không có chút sức lực nào, đầu đau như búa bổ, toàn thân không sức sống, cảnh tượng nói chuyện cùng cảnh sát buổi chiều hôm nay rõ mồn một trong trí nhớ. Nghe thì giống như một cuộc trò chuyện bình thường để lấy chứng cứ, nhưng hết lần này đến lần khác họ đều hỏi thêm những câu hỏi vô cùng kì lạ, cô nghĩ mãi không ra ẩn ý của cuộc gặp mặt này.
Trong lúc chờ đèn đỏ Nghênh Thần gục lên tay lái, vuốt vuốt thái dương.
Đang buồn bực, bên trái làn xe đột nhiên có tiếng còi, ngắn ngủi nhưng liên tục.
Nghênh Thần vô thức quay sang, đỗ song song với xe cô là một chiếc xe màu đen. Lái xe là một anh chàng trẻ tuổi tầm ngoài 30, mày kiếm, mắt sâu, mũi cao thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn.
Cách cửa sổ xe, anh ta cười nhắc nhở, “Đang lái xe thì ngủ gật à cô gái.” Sau đó chỉ về phía đèn giao thông, khi giương tay lên cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ thạch anh vô cùng bắt mắt.
Anh ta thân thiện nói: “Đèn đỏ còn mười mấy giây thôi.”
Đây cũng là một mánh bắt chuyện làm quen, tuy nhiên người đàn ông này từ khí chất đến phong cách nói chuyện đều toát ra sự thoải mái, tự nhiên không khiến người khác phản cảm. Thêm nữa lời nhắc nhở này vốn là có ý tốt. Nghênh Thần mỉm cười lịch sự với anh ta, sau đó khởi động xe.
Đến cửa khu đại viện, Nghênh thần giảm tốc, phía trước còn một chiếc nữa đang đỗ.
“Tích, tích, tích.” Chiếc xe đỗ phía sau cô bắt đầu nhấn còi giục giã. Nghênh Thần nhíu mày, trong lòng bực dọc, định quay lại xả giận. Kết quả vừa mở cửa sổ đã nhìn thấy người quen.
Anh chàng đi xe đen kia, chẳng phải là người con trai hòa nhã lúc nãy sao gặp ở cột đèn giao thông sao.
Nghênh Thần nổi giận, đánh tay lái, giậm chân ga, đi thẳng vào cổng, sau đó dừng tạt xe vào ven đường. Cô bực bội bước xuống, đang định chất vấn người kia có phải nhàn rỗi quá theo dõi cô hay không thì đã nhìn thấy một chiếc Mercedes tiến vào.
Một giọng nam trầm, khỏe khoắn hét tên cô thật to: “Tiểu Thần!”
Nghênh Thần sửng sốt nhíu mắt. Thì ra là Mạch Trạch.
“Anh!”
“Mạnh Tử.”
Hai giọng nói đồng thời cất lên cùng một lúc.
Mạch Trạch vui vẻ cười với cả hai. Hôm nay anh mặc một chiếc áo lông ngắn màu đen, từ ngã rẽ chạy đến. Sau đó hồ hởi nhìn anh chàng kia chào hỏi: “Ồ? Về rồi à?”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu.
Xem ra quan hệ khá thân thiết.
“Ừ, hôm nào họp mặt, tôi sẽ ghé thăm ông.” Người đàn ông này khá dịu dàng, hòa nhã, nụ cười luôn thường trực trên môi, còn lịch sự quay ra gật đầu chào cô.
“Anh ta là ai vậy?” Nghênh Thần nghi vấn hỏi.
Mạch Trạch ý vị thâm trường cười một tiếng. Đôi lông mày kiếm hếch lên, cười nói: “Cậu ấy á, chính là đối tượng hẹn hò của người kia.”
“...”
“Khúc Dĩ Minh.”
Nghênh Thần kịp thời phản ứng, cũng chẳng thèm để tâm, chỉ ủ rũ nói: “Được rồi. Em còn đang buồn lòng muốn chết đây. Không quan tâm.”
Mạch Trạch xoa xoa đầu cô, giọng nói kiên định: “Có chuyện gì đã có anh trai làm chỗ dựa cho em. Đâu? Ai? Ai dám làm phiền em gái anh? Nói anh nghe coi nào?”
Yết hầu Nghênh Thần khẽ nhúc nhích, vừa ngẩng lên định tố khổ với Mạch Trạch, “Em…”
“Đinh” một tiếng, là chuông báo có tin tức mới.
Nghênh Thần vội vàng mở ra xem.
[8 người Trung Quốc bị phiến quân bắt giữ đã được giải cứu an toàn. Không có người tử vong.]
Cảm xúc u ám, mệt mỏi bỗng chốc bị quét sạch, Nghênh Thần che miệng, hạnh phúc tột cùng, đưa tay ôm chầm lấy Mạch Trạch.
Mạch công tử bị bấy cô bất ngờ nhào vào lòng, liên tiếp lùi ba bước mới đứng vững được.
“Ai da, ai da, sao thế?”
Nghênh Thần nắm lấy quần áo anh, cuồng bạo dật lấy: “Không chết! Không chết!”
Mạch Trách nhất thời không hiểu nổi, buồn bực lẩm bẩm: “Em lại đang nói linh tinh gì thế?”
Rất nhanh, một tin nhắn nữa, lại nhắn đến.
Nghênh Thần vui vẻ lôi điện thoại ra.
Rất nhanh hốc mắt cô đỏ lên, từ ngày anh đi, bao nhiêu nước mắt lo lắng, nhớ nhung dồn nén, không dám bật ra nay thi nhau nhỏ trên màn hình điện thoại.
Nội dung tin nhắn vỏn vẹn 7 chữ: [3 ngày nữa anh về. Chờ anh.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.