Chương 24: Anh xin lỗi"
Aprille
07/09/2018
Két......két. giọng nói mang chút run rẫy khó nhận ra của Thẩm Điền vang lên.
" thế nào?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa, bóng dáng cô gái mảnh khảnh bước ra, ánh sáng từ trong phòng chiếu rọi vào cô từ phía sau, bao bọc lấy cô như vầng hào quang rực rỡ. Diệp Nhi từng bước chậm rãi tiến đến gần. ánh mắt to hơi híp lại, đôi môi he hé mở ra, bàn tay thon dài đặt lên bụng phẵng lì của cô.
" chín tháng tới phiền mọi người chăm sóc rồi ạ" đôi mắt to híp lại vì tươi cười, khuôn miệng hé ra thông báo tin mừng cho mọi người, bàn tay chạm lên bụng bảo bọc sinh linh bé bỏng vừa đến với cô cùng Đông Phong. Ông bà lâm buồn vui trộn lẫn đan xen khó tả trên khuôn mặt, ông bà Đông thì lại hớn hở như tết, cười quát cả miệng. An An thì chạy đến đỡ Diệp Nhi trao cô cái ôm siết chặt chúc mừng. Còn Thẩm Điền thì mặt có chút biến sắc cùng hả hê kì lạ.bà Đông cũng tiến đến dặn dò cô chú ý đi đứng, phải cẩn trọng nhẹ nhàng, bà Lâm cũng bỏ đi sự khó xử cùng bà thông gia bàn bạc chế độ chăm sóc cho thai phụ. Hai người đàn ông thông gia cũng bận rận trao đổi thì thầm gì đấy, Diệp Nhi chạm tay lên bụng nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình mẫu tử, toát lên sự đoan trang nền nả của phụ nữ sắp làm mẹ
" bé con, mọi người yêu con lắm đấy, mình về thông báo cho bố nhé"
Thế là mọi người ùn ùn đi về Đông gia, người lo sắp đặt các vật dụng trong nhà phòng cô đi đứng va chạm, người lo thức ăn dinh dưỡng, cả nhà họ Đông loạn cả lên. Diệp Nhi được mọi người bảo lên phỏng nghỉ ngơi, nên cô nhanh chóng lên phòng dưới sự dám sát của An An, thấy cô an toàn về ổ An An mới ra về. Vừa đóng cửa phòng cô quăng luôn túi xách đi thật nhanh không dám chạy mạnh, nhưng rất khẩn trương chạy ngay đến gường báo tin vui cho bố đứa bé. Trong phòng hơi tối vì đã được kéo rèm cửa, cô vừa định chạm tay vào công tắc ấn đèn thì một bàn tay to lạnh chạm lên tay cô. Khiến cô giật nảy người hét lên
" Ai... ai đó?"
Chưa chạm được công tắc nhưng đã bị tập kích bất ngờ khiến cô bấn loạn chạy ra chỗ khác, cả căn phòng tối đen khiến cô không nhìn thấy gì. Đang định hét lên cho mọi người đến cứu thì giọng nam trầm thấp có chút run run trong thanh quản lên tiếng
" là anh!"
Đèn phòng bật sáng, sóng lưng Diệp Nhi đông cứng lại vì tiếng nói kia. Cô đang đưa lưng lại với người đó nên không nhìn được mặt. Tâm trí bảo cô xoay người lại đi, nhưng cả người cơ run rẫy lên từng cơn, không tài nào di chuyển. từng tiếng bước chân mạnh mẽ nện xuống sàn gạch lạnh lẽo tiến đến phía cô, từng bước chân ấy nhưng từng nhịp bó gõ mạnh vào tim cô từng hồi không dứt. Từng nhịp tim cô tăng lên cao vì câu nói " là anh" rất quen thuộc, có người từng nói câu này cả ngày mỗi khi cô mắng anh, anh chỉ bảo đúng rồi " là anh ".
Hôm nay cũng là câu nói ấy, song nó có sự đã kích rất lớn đến cô, hai chân Diệp Nhi cứng nhắc xoay gót, cô cố gắng xoay người lại nhìn kĩ con người phía sau lưng. Khoảnh khắc ấy nhưng ngừng lại chờ Diệp Nhi quay đầu, kim phút chậm chạp bò từng nấc thật chậm, kim giây cũng muốn đình công, cả quãng thời gian Diệp Nhi xoay lại như dài cả thập kỉ, cô chưa bao giờ nghe được nhịp tim cùng hơi thở của bản thân rõ đến thế. Không gian bây giờ lại yên không chút tạp âm, mọi thứ chờ Diệp Nhi nhìn rõ. Giây phút cô xoay lại được toàn thân thì bóng dáng cao to đã bao bọc lấy cô, trong đầu cô như vỡ tung, đầu óc loạn xạ, không còn chút sức lực đẩy người đàn ông đang ôm lấy mình ra. Khoang mũi cô toàn là mùi hương đàn ông rất quen thuộc, cùng vòng ôm vừa khít rắn rỏi an toàn siết chặn thân cô, len lỏi tận tim cô.
" anh xin lỗi"
" thế nào?"
Mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa, bóng dáng cô gái mảnh khảnh bước ra, ánh sáng từ trong phòng chiếu rọi vào cô từ phía sau, bao bọc lấy cô như vầng hào quang rực rỡ. Diệp Nhi từng bước chậm rãi tiến đến gần. ánh mắt to hơi híp lại, đôi môi he hé mở ra, bàn tay thon dài đặt lên bụng phẵng lì của cô.
" chín tháng tới phiền mọi người chăm sóc rồi ạ" đôi mắt to híp lại vì tươi cười, khuôn miệng hé ra thông báo tin mừng cho mọi người, bàn tay chạm lên bụng bảo bọc sinh linh bé bỏng vừa đến với cô cùng Đông Phong. Ông bà lâm buồn vui trộn lẫn đan xen khó tả trên khuôn mặt, ông bà Đông thì lại hớn hở như tết, cười quát cả miệng. An An thì chạy đến đỡ Diệp Nhi trao cô cái ôm siết chặt chúc mừng. Còn Thẩm Điền thì mặt có chút biến sắc cùng hả hê kì lạ.bà Đông cũng tiến đến dặn dò cô chú ý đi đứng, phải cẩn trọng nhẹ nhàng, bà Lâm cũng bỏ đi sự khó xử cùng bà thông gia bàn bạc chế độ chăm sóc cho thai phụ. Hai người đàn ông thông gia cũng bận rận trao đổi thì thầm gì đấy, Diệp Nhi chạm tay lên bụng nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình mẫu tử, toát lên sự đoan trang nền nả của phụ nữ sắp làm mẹ
" bé con, mọi người yêu con lắm đấy, mình về thông báo cho bố nhé"
Thế là mọi người ùn ùn đi về Đông gia, người lo sắp đặt các vật dụng trong nhà phòng cô đi đứng va chạm, người lo thức ăn dinh dưỡng, cả nhà họ Đông loạn cả lên. Diệp Nhi được mọi người bảo lên phỏng nghỉ ngơi, nên cô nhanh chóng lên phòng dưới sự dám sát của An An, thấy cô an toàn về ổ An An mới ra về. Vừa đóng cửa phòng cô quăng luôn túi xách đi thật nhanh không dám chạy mạnh, nhưng rất khẩn trương chạy ngay đến gường báo tin vui cho bố đứa bé. Trong phòng hơi tối vì đã được kéo rèm cửa, cô vừa định chạm tay vào công tắc ấn đèn thì một bàn tay to lạnh chạm lên tay cô. Khiến cô giật nảy người hét lên
" Ai... ai đó?"
Chưa chạm được công tắc nhưng đã bị tập kích bất ngờ khiến cô bấn loạn chạy ra chỗ khác, cả căn phòng tối đen khiến cô không nhìn thấy gì. Đang định hét lên cho mọi người đến cứu thì giọng nam trầm thấp có chút run run trong thanh quản lên tiếng
" là anh!"
Đèn phòng bật sáng, sóng lưng Diệp Nhi đông cứng lại vì tiếng nói kia. Cô đang đưa lưng lại với người đó nên không nhìn được mặt. Tâm trí bảo cô xoay người lại đi, nhưng cả người cơ run rẫy lên từng cơn, không tài nào di chuyển. từng tiếng bước chân mạnh mẽ nện xuống sàn gạch lạnh lẽo tiến đến phía cô, từng bước chân ấy nhưng từng nhịp bó gõ mạnh vào tim cô từng hồi không dứt. Từng nhịp tim cô tăng lên cao vì câu nói " là anh" rất quen thuộc, có người từng nói câu này cả ngày mỗi khi cô mắng anh, anh chỉ bảo đúng rồi " là anh ".
Hôm nay cũng là câu nói ấy, song nó có sự đã kích rất lớn đến cô, hai chân Diệp Nhi cứng nhắc xoay gót, cô cố gắng xoay người lại nhìn kĩ con người phía sau lưng. Khoảnh khắc ấy nhưng ngừng lại chờ Diệp Nhi quay đầu, kim phút chậm chạp bò từng nấc thật chậm, kim giây cũng muốn đình công, cả quãng thời gian Diệp Nhi xoay lại như dài cả thập kỉ, cô chưa bao giờ nghe được nhịp tim cùng hơi thở của bản thân rõ đến thế. Không gian bây giờ lại yên không chút tạp âm, mọi thứ chờ Diệp Nhi nhìn rõ. Giây phút cô xoay lại được toàn thân thì bóng dáng cao to đã bao bọc lấy cô, trong đầu cô như vỡ tung, đầu óc loạn xạ, không còn chút sức lực đẩy người đàn ông đang ôm lấy mình ra. Khoang mũi cô toàn là mùi hương đàn ông rất quen thuộc, cùng vòng ôm vừa khít rắn rỏi an toàn siết chặn thân cô, len lỏi tận tim cô.
" anh xin lỗi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.