Chương 21
Aprille
02/04/2018
Ngày thu dần chạy đi để cho đông đến chiếm ngự, cũng là lúc ngày cưới
của Diệp Nhi cùng Đông Phong đến gần, ngoài các thứ trang hoàng như đèn
hoa đỏ, áo cưới cho cô dâu cùng chú rể thì " tân phòng" cũng được nhà họ Đông Phong hết sức chú trọng.Diệp Nhi muốn được ở cùng ông bà Đông vì
cô muốn hoàn thành nghĩa vụ con dâu chăm sóc cha mẹ chồng, dù rất vui
nhưng ông bà Đông cũng không muốn cô khó xử, nên cho cô tự do lựa chọn
là sống riêng ở biệt thự mà Đông Phong đã tự mua khi trước hay là về nhà họ Đông sống. Cô không hề do dự mà tuyên bố chắc nịt
" con gã vào nhà họ Đông là dâu họ Đông thì ngoài là vợ của Đông Phong con cũng là con của bố mẹ, nên con muốn ở đây ạ"
Thật lòng mà nói hai vợ chồng họ Đông chỉ biết cảm tạ trời đất đã cho họ một cô con dâu vừa hiếu thuận mà lại hi sinh như vậy. Hai người chỉ còn cách là sẽ giúp cô chăm sóc Đông Phong khi cô không ở nhà, ngoài chuyện đó ra thì hai người chẳn biết làm sao để bày tỏ sự cảm kích cùng sự hài lòng dành cho cô. Người ta đường đường đang xuân thời son giá, cái tuổi bao người có trăm cậu ấm theo đuổi vậy mà chấp nhận lấy người nửa sống nửa chết như con họ, dù là môn đăng hậu đối nhưng cũng không đành cho cô chịu khổ như vậy. Biết là sự cản ngăn của mọi người không thể lay dời sự kiên định của cô nhưng ông bà Đông đã tỏ rõ thiện ý nếu như sau này khi cô muốn bước tiếp bước khác, thì họ sẵn lòng đứng ra gã cô đi như nhà mẹ đẻ, vì họ biết lấy anh là sự uất ức cho cô.
Ngày thu trời se se lạnh cái sự lạnh lẽo có thể không rét buốt như trời đông song cũng khiến con người thấy tê tái nhè nhẹ nhất là như hôm nay. cô dâu trong bộ trang phục cưới được trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng tự nhiên nó tôn lên vẻ đẹp của cô dâu, phải nói là sen nở chớm mai, từng đường nét cao sâu của khuôn mặt được phát họa như một ụ sen, chỉ chờ nắng mai để tỏa hương ban sắc, cũng như Diệp Nhi hôm nay đợi chờ tình yêu, người đàn ông đủ mạnh mẽ, không thiếu cương nghị cùng tình cảm sâu nặng dành cho cô để hôm nay cô mạnh mẽ nắm chặt tay anh bước vào lễ đường, cho cô thành cô dâu của anh danh chính ngôn thuận là vợ của anh. để cô trở thành cô dâu hay nói đúng hơn là một thiên sứ thuần hậu tinh khôi thánh thiện nhất xuất hiện.
Đôi giày trắng tinh chạm lên các cánh hoa hồng trắng màu hoa cũng là loại hoa mà cô yêu nhất, bước từng bước một cô khoác tay ông Lâm vào lễ đường. khuôn mặt chỉ thoa ít phấn song lại để lộ ra sự hồng hào của sự hạnh phúc ẩn hiện trẹn đôi má phấn, hai mắt cô trong veo sáng rực nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt ấy, toàn là bóng hình bé xíu từ xa của một chàng trai ngồi trên xe lăn. Anh là chồng cô, là người hôm nay chúa trời sẽ hợp nhất anh và cô là một mãi mãi không chia lìa. Tiến càng gần thì cái hình chàng trai kia lại càng lớn dần trong mắt Diệp Nhi, như tình yêu cô dành cho anh cũng lớn dần theo thời gian. Anh hôm nay thật sự rất đẹp trai, tóc được cắt gọn rồi vuốt keo theo nếp, khuôn mặt tuy hơi hốc hác nhưng càng ngày càng cương nghị chính chắc, bộ vest của anh được cắt may tỉ mỉ từng mủi kim đường xẻ, nên rất vừa vặn. Đông Phong được Thẩm Điền giúp xoay chiếc xe hướng về phía cô, tuy mắt anh không mở ra nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, tuy miệng anh không hiện hữu nụ cười của hạnh phúc vì được lấy người mình yêu, nhưng cô tin chắc rằng con tim anh luôn hiện diện bóng dáng cô nó luôn vẫy gọi vui mừng khi nhìn thấy cô. Chỉ vậy thôi cũng đủ, hi sinh hay không hi sinh đối với cô không quan trọng. Thời khắc này được lấy anh trở thành một nửa gắn kết yêu thương cùng anh là đáng.
Nhà thờ kết đầy hoa hồng trắng thấp nến vàng nhen nhóm lên ngọn lửa tình yêu như chúc mừng đôi tân giai nhân sắp thành giai ngẫu. Mọi ánh mắt đổ dồn về Diệp Nhi không chỉ vì để chúc mừng cô, không chỉ vì tán thưởng cho sự xinh đẹp của cô hôm nay, mà vì họ cảm thán cô một cô gái trẻ vì yêu mà dánh đánh đổi thanh xuân để chờ đợi kì tích có lẽ mãi chẵng xuất hiện.
Điệu nhạc du dương của bài hát Amazing Grace mà cô cùng anh yêu thích, cô cũng đến cạnh anh, ông Lâm nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Đông Phong đặt vào lòng bàn tay bé nhỏ nóng ấm của Diệp Nhi rồi giao phó
"Đông Phong, hôm nay bố giao con gái duy nhất của bố cho con, bố biết là con có thể đang nghe bố nói, vậy thì bố mong con vì bố vì mọi người và đặc biệt là vì vợ con Diệp Nhi mà nhanh chóng tỉnh lại, nó cần con chở che cả đời đó"
Dứt lời ông lặng lẽ rút tay về, trên mu bàn tay của Diệp Nhi hơi lạnh vì nước mắt của bố vừa mới rơi xuống, cô biết ông thương cô, nhưng cô tin mình sẽ hạnh phúc. Nén chặt nước mắt mà Diệp Nhi muốn tuông ra cô nặn ra nụ cười tươi như nắng hạ, chói chang rạng rỡ hết mức. như muốn nói cùng bố" con sẽ ổn"Diệp Nhi nắm chặt bàn tay to lớn lạnh lẽ của anh, tay anh rất to nên cô cũng không nắm hết, song cô vẫn cố nhét bàn tay to ấy vào lòng bàn tay mình. Cô muốn sưởi ấm choo anh như trước kia anh đã từng.
Cô nhìn anh với anh mắt dịu dàng đan xen sự hạnh phúc không khó để nhận ra. Hai con người hướng về bàn thánh, nghe giảng dạy của cha sứ rất nhập tâm, cô không để ý bên dưới ai cũng khóc, có người thúc thít nhỏ to đè nén bởi bàn tay không dám khóc lớn. có người lặng lẽ nhìn bóng lưng của hai người một cao một thấp nước mắt lặng lẻ rơi như không dám quấy rầy giây phút thề ước thiêng liêng này. cũng có người không kiềm nổi nên xoay mặt đi một hướng thở dài thật dài như không thể thở được vì tim họ bị cảm động bóp chặt. Thật là cảm động tật lòng người. cha sứ ngẩng mặt nhìn cô dâu với đôi mắt nâu trầm già nua. Ông hỏi
" Lâm Diệp Nhi con có đồng ý lấy anh Đông Phong, thề hẹn sẽ cùng anh ta sống đến trọn đời dù hiện tại hay tương lai có sống gió tật nguyền, hay không "
Diệp Nhi nhìn vào vị cha sứ với sự kiên định chưa từng có, xoay người qua nhìn anh tay nắm rất chặt hiện rõ cả khớp xương nói to
" con nguyện ý"
Cha sứ không hỏi câu này với Đông Phong, nhưng Diệp Nhi nói xin cha hãy hỏi anh ấy
Vị cha sứ kia cũng lặp lại câu nói giống hệt như nói với Diệp Nhi. Cô định mở miệng thốt ra câu nguyện ý thay anh, song chúa trời gần như hiển linh, anh chảy nước mắt. Không phải một giọt như những lần trước mà là rất nhiều, cả hai mắt anh đều chảy. cô thật sự không tin vào mắt mình, ôm chầm lấy anh. Mọi người bên dưới lễ đường cũng xôn xao vì bất ngờ, người kiềm nén cũng phải hét lên cũng có người vỗ cả tay vì không thể nào tin sự bất ngờ này được. anh khóc thay cho câu " con nguyện ý"
nhảm nhảm: có ai đang khóc không?
" con gã vào nhà họ Đông là dâu họ Đông thì ngoài là vợ của Đông Phong con cũng là con của bố mẹ, nên con muốn ở đây ạ"
Thật lòng mà nói hai vợ chồng họ Đông chỉ biết cảm tạ trời đất đã cho họ một cô con dâu vừa hiếu thuận mà lại hi sinh như vậy. Hai người chỉ còn cách là sẽ giúp cô chăm sóc Đông Phong khi cô không ở nhà, ngoài chuyện đó ra thì hai người chẳn biết làm sao để bày tỏ sự cảm kích cùng sự hài lòng dành cho cô. Người ta đường đường đang xuân thời son giá, cái tuổi bao người có trăm cậu ấm theo đuổi vậy mà chấp nhận lấy người nửa sống nửa chết như con họ, dù là môn đăng hậu đối nhưng cũng không đành cho cô chịu khổ như vậy. Biết là sự cản ngăn của mọi người không thể lay dời sự kiên định của cô nhưng ông bà Đông đã tỏ rõ thiện ý nếu như sau này khi cô muốn bước tiếp bước khác, thì họ sẵn lòng đứng ra gã cô đi như nhà mẹ đẻ, vì họ biết lấy anh là sự uất ức cho cô.
Ngày thu trời se se lạnh cái sự lạnh lẽo có thể không rét buốt như trời đông song cũng khiến con người thấy tê tái nhè nhẹ nhất là như hôm nay. cô dâu trong bộ trang phục cưới được trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng tự nhiên nó tôn lên vẻ đẹp của cô dâu, phải nói là sen nở chớm mai, từng đường nét cao sâu của khuôn mặt được phát họa như một ụ sen, chỉ chờ nắng mai để tỏa hương ban sắc, cũng như Diệp Nhi hôm nay đợi chờ tình yêu, người đàn ông đủ mạnh mẽ, không thiếu cương nghị cùng tình cảm sâu nặng dành cho cô để hôm nay cô mạnh mẽ nắm chặt tay anh bước vào lễ đường, cho cô thành cô dâu của anh danh chính ngôn thuận là vợ của anh. để cô trở thành cô dâu hay nói đúng hơn là một thiên sứ thuần hậu tinh khôi thánh thiện nhất xuất hiện.
Đôi giày trắng tinh chạm lên các cánh hoa hồng trắng màu hoa cũng là loại hoa mà cô yêu nhất, bước từng bước một cô khoác tay ông Lâm vào lễ đường. khuôn mặt chỉ thoa ít phấn song lại để lộ ra sự hồng hào của sự hạnh phúc ẩn hiện trẹn đôi má phấn, hai mắt cô trong veo sáng rực nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt ấy, toàn là bóng hình bé xíu từ xa của một chàng trai ngồi trên xe lăn. Anh là chồng cô, là người hôm nay chúa trời sẽ hợp nhất anh và cô là một mãi mãi không chia lìa. Tiến càng gần thì cái hình chàng trai kia lại càng lớn dần trong mắt Diệp Nhi, như tình yêu cô dành cho anh cũng lớn dần theo thời gian. Anh hôm nay thật sự rất đẹp trai, tóc được cắt gọn rồi vuốt keo theo nếp, khuôn mặt tuy hơi hốc hác nhưng càng ngày càng cương nghị chính chắc, bộ vest của anh được cắt may tỉ mỉ từng mủi kim đường xẻ, nên rất vừa vặn. Đông Phong được Thẩm Điền giúp xoay chiếc xe hướng về phía cô, tuy mắt anh không mở ra nhìn cô dâu xinh đẹp của mình, tuy miệng anh không hiện hữu nụ cười của hạnh phúc vì được lấy người mình yêu, nhưng cô tin chắc rằng con tim anh luôn hiện diện bóng dáng cô nó luôn vẫy gọi vui mừng khi nhìn thấy cô. Chỉ vậy thôi cũng đủ, hi sinh hay không hi sinh đối với cô không quan trọng. Thời khắc này được lấy anh trở thành một nửa gắn kết yêu thương cùng anh là đáng.
Nhà thờ kết đầy hoa hồng trắng thấp nến vàng nhen nhóm lên ngọn lửa tình yêu như chúc mừng đôi tân giai nhân sắp thành giai ngẫu. Mọi ánh mắt đổ dồn về Diệp Nhi không chỉ vì để chúc mừng cô, không chỉ vì tán thưởng cho sự xinh đẹp của cô hôm nay, mà vì họ cảm thán cô một cô gái trẻ vì yêu mà dánh đánh đổi thanh xuân để chờ đợi kì tích có lẽ mãi chẵng xuất hiện.
Điệu nhạc du dương của bài hát Amazing Grace mà cô cùng anh yêu thích, cô cũng đến cạnh anh, ông Lâm nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Đông Phong đặt vào lòng bàn tay bé nhỏ nóng ấm của Diệp Nhi rồi giao phó
"Đông Phong, hôm nay bố giao con gái duy nhất của bố cho con, bố biết là con có thể đang nghe bố nói, vậy thì bố mong con vì bố vì mọi người và đặc biệt là vì vợ con Diệp Nhi mà nhanh chóng tỉnh lại, nó cần con chở che cả đời đó"
Dứt lời ông lặng lẽ rút tay về, trên mu bàn tay của Diệp Nhi hơi lạnh vì nước mắt của bố vừa mới rơi xuống, cô biết ông thương cô, nhưng cô tin mình sẽ hạnh phúc. Nén chặt nước mắt mà Diệp Nhi muốn tuông ra cô nặn ra nụ cười tươi như nắng hạ, chói chang rạng rỡ hết mức. như muốn nói cùng bố" con sẽ ổn"Diệp Nhi nắm chặt bàn tay to lớn lạnh lẽ của anh, tay anh rất to nên cô cũng không nắm hết, song cô vẫn cố nhét bàn tay to ấy vào lòng bàn tay mình. Cô muốn sưởi ấm choo anh như trước kia anh đã từng.
Cô nhìn anh với anh mắt dịu dàng đan xen sự hạnh phúc không khó để nhận ra. Hai con người hướng về bàn thánh, nghe giảng dạy của cha sứ rất nhập tâm, cô không để ý bên dưới ai cũng khóc, có người thúc thít nhỏ to đè nén bởi bàn tay không dám khóc lớn. có người lặng lẽ nhìn bóng lưng của hai người một cao một thấp nước mắt lặng lẻ rơi như không dám quấy rầy giây phút thề ước thiêng liêng này. cũng có người không kiềm nổi nên xoay mặt đi một hướng thở dài thật dài như không thể thở được vì tim họ bị cảm động bóp chặt. Thật là cảm động tật lòng người. cha sứ ngẩng mặt nhìn cô dâu với đôi mắt nâu trầm già nua. Ông hỏi
" Lâm Diệp Nhi con có đồng ý lấy anh Đông Phong, thề hẹn sẽ cùng anh ta sống đến trọn đời dù hiện tại hay tương lai có sống gió tật nguyền, hay không "
Diệp Nhi nhìn vào vị cha sứ với sự kiên định chưa từng có, xoay người qua nhìn anh tay nắm rất chặt hiện rõ cả khớp xương nói to
" con nguyện ý"
Cha sứ không hỏi câu này với Đông Phong, nhưng Diệp Nhi nói xin cha hãy hỏi anh ấy
Vị cha sứ kia cũng lặp lại câu nói giống hệt như nói với Diệp Nhi. Cô định mở miệng thốt ra câu nguyện ý thay anh, song chúa trời gần như hiển linh, anh chảy nước mắt. Không phải một giọt như những lần trước mà là rất nhiều, cả hai mắt anh đều chảy. cô thật sự không tin vào mắt mình, ôm chầm lấy anh. Mọi người bên dưới lễ đường cũng xôn xao vì bất ngờ, người kiềm nén cũng phải hét lên cũng có người vỗ cả tay vì không thể nào tin sự bất ngờ này được. anh khóc thay cho câu " con nguyện ý"
nhảm nhảm: có ai đang khóc không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.