Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 168: Tiệm cà phê khai trương

Sóc nhỏ

20/03/2018

Mẹ Tiêu đối với chuyện con trai kinh doanh mở quán cà phê trên thành phố thì rất là hãnh diện, lại nhìn thấy hình chụp quán cà phê trong điện thoại liền phát hiện quán đó cũng không phải tầm thường, bà vừa mang hình chụp trên điện thoại đưa cho ba Tiêu xem vừa cảm thán:

“Ông xem, quán cà phê của Tiểu Dật nhà chúng ta cũng không phải tầm thường đâu”

Ba Tiêu đang ngồi uống trà, ngay cả liếc nhìn một cái cũng không đã đứng dậy rời khỏi phòng khách đi ra ngoài sân rồi. Ba Tiêu vốn là một người cổ hủ lại cứng đầu, chuyện Tiêu Dật ly hôn quả thật không thể nào chấp nhận nổi, ông vẫn luôn muốn con trai cùng con dâu cho dù có không còn tình cảm đi chăng nữa cũng phải duy trì mối quan hệ vợ chồng, bây giờ ly hôn rồi không phải khiến cho người ngoài dị nghị nói ra nói vào hay sao, người ta nói Thẩm Tiểu Thúy đi nước ngoài nhiều năm liền có người đàn ông khác, há chẳng phải là nói con trai ông không có mắt nhìn lại cưới phải người phụ nữ không đứng đắn. Người ta nói lỗi là tại con trai ông, có người phụ nữ khác bên ngoài cho nên vợ mới chịu không được muốn ly hôn, này lại chẳng phải bàn là đang trực tiếp chửi vào mặt ông rồi, há chẳng phải nói ông không biết dạy con hay sao.

Mẹ Tiêu từ bên trong nói vọng ra:

“Ông đứng đó làm cái gì hả? Trời lạnh như vậy còn không mau vào nhà, tháng trước bác sĩ Lý nói bệnh lao phổi của ông thời tiết này nên phải chú ý một chút đấy”

Ba Tiêu đứng bên ngoài ho một tiếng rồi lại xoay người bước vào bên trong, mẹ Tiêu nhíu mày trách móc:

“Con trai cũng đã ly hôn rồi, ông nói xem Tiểu Thúy cũng ở bên nước ngoài 5 năm, chưa có lần nào về nhìn mặt Kỷ Mặc lấy một lần chứ đừng nói là quay trở về, ông còn muốn Tiểu Dật nhà chúng ta phải đợi nó đến bao giờ mà còn chấp nhặt chuyện chúng nó ly hôn đây. Tôi thấy ly hôn rồi cũng là chuyện tốt, Tiểu Dật nhà chúng ta bây giờ là ông chủ rồi còn sợ gì không kiếm được một người vợ nữa chứ”

Ba Tiêu nhíu mày nghiêm giọng:

“Bà sao lại có cái suy nghĩ này hả?? Như thế nào lại tán thành chuyện con trai ly hôn, còn có nếu như Tiểu Dật cưới vợ mới như vậy thì Kỷ Mặc biết phải làm sao, cũng không biết người kia có quan tâm đến Kỷ Mặc hay không, lại nhớ sau này cô gái đó sinh thêm đứa con khác cho Tiểu Dật thì thế nào, đến lúc đó con ruột và con vợ trước biết tính làm sao?”

Mẹ Tiêu bĩu môi không nhắc đến chuyện đó nữa:

“Ông định không tới xem con trai một chút hay sao? Hôm qua nó còn gọi điện cho tôi nói muốn ông tới, nó có chuyện quan trọng muốn nói với ông”

Ba Tiêu trầm giọng:

“Không đi”

Buổi sáng ngày hôm sau mẹ Tiêu cùng với mẹ con nhà thím Trân hàng xóm cùng nhau lên Bắc Kinh, con của thím Trân lên Bắc Kinh khám bệnh, đang không biết hai ngày nay ở chỗ nào, bây giờ vừa biết được tin tức Tiêu Dật cũng ở trên đó cho nên vô cùng cảm thấy may mắn. Mẹ Tiêu ngồi bên thím Trân một bộ dạng tự hào nói:

“Thím Trân à, nói phải là khoe khoang chứ Tiểu Dật nhà chúng tôi mở tiệm cà phê trên thành phố rất là lớn, nhà chúng ba đời cũng không có làm kinh doanh lớn gì thế mà Tiểu Dật nhà chúng tôi không biết là di chuyền từ ai lại làm, mà đã làm liền mở một quán cà phê lớn như thế, là ba tầng lầu đó”

Thím Trân ở bên cạnh cười cười niềm nở:

“Tiểu Dật đúng là rất tài giỏi, lúc trước làm trưởng thôn đã có thể giúp cho thôn chúng ta kiếm rất nhiều tiền, bây giờ lại mở một tiệm cà phê lớn trên thành phố như thế”

Mẹ Tiêu gật đầu:

“Tôi nói lão Tiêu nhà tôi không thích con trai kinh doanh, nhưng mà Tiểu Dật vẫn còn trẻ như vậy lại bắt nó ở mãi trong vùng quê làm cái trưởng thôn gì gì đó cũng thật là không được, vẫn là nên để nó tự mình thực hiện sở thích, thím thấy tôi nói có đúng không?”

Thím Trân gật đầu:

“Đúng vậy chị Tiêu, em thấy Tiểu Dật nếu như thích kinh doanh liền để cho nó kinh doanh đi”

Bởi vì thím Trân không có người quen ở trên này cho nên cũng chẳng biết làm cái gì cả, thế cho nên mẹ Tiêu đành ở trong bệnh viện cùng thím Trân một lúc, con gái thím Trân đến khoảng 10 giờ trưa sẽ khám xong, lúc đó ba người tới quán của Tiêu Dật hẳn là vẫn được.

Hôm nay Tiêu Dật khai trương cửa tiệm, đặc biệt mặc cho Đại Nhân một chiếc áo hoàng thượng màu vàng rồi ôm nó đến quán luôn. Tiêu Dật thuê 1 người phụ trách thu ngân, hai người pha chế, 3 nhân viên phục vụ, hôm nay khai trương quán liền đặt ở bên ngoài một tấm biển lớn nói giảm giá một nửa tất cả các loại đồ uống trong quán. Ở bên ngoài cửa hàng để rất nhiều lãng hoa lớn nhỏ, đến hiện tại đã là 9 giờ rồi hoa vẫn đang được đưa tới, trong quan đến ngoài cửa đều muốn chật ních toàn là lãng hoa chúng mừng. Hoa nhiều như vậy chính là do nhân viên trong Trình thị đặt đưa tới, mỗi phòng ban liền sẽ đặt một lãng đưa tới chúc mừng, đấy là còn chưa kể các cán bộ cấp cao vì muốn lấy lòng Trình Kiệt mà tự mình tặng một lãng hoa. Khắp trên dưới Trình thị ai cũng biết ông chủ của cửa tiệm cà phê hôm nay khai trương kia là đại nhân vật không tầm thường, Trình tổng giám đốc lớn ba ngày trước đã ra chỉ thị ngày mồng 10 tháng 1 nhân viên sẽ được nghỉ trưa sớm một tiếng, toàn bộ nhân viên nhất định phải đến quán cà phê đối diện uống ít nhất một ly cà phê. Cái này chính là lạm dụng chuyên quyền, vốn là nên khiến cho nhân viên trên dưới công ty oán hận, nhưng mà Trình Kiệt lại cho đám nhân viên buổi chiều được nghỉ mà ngày nghỉ đó vẫn được tính lương cho nên mọi người không những không oán hận mà còn vô cùng hăng hái tích cực đến quán, đám phụ nữ trong công ty còn giống như là nghĩ hôm nay đi dự tiệc mà mặc đẹp một chút, trang điểm xinh một chút để qua đó.

Đúng 10 giờ tòa nhà 49 tầng đối diện bên đường giống như là xảy ra hỏa hoạn, một đám người tràn xuống đi ra khỏi công ty hướng quán cà phê bên đường đối diện mà bước tới, thế nhưng vì sự đông đảo này còn làm cho giao thông công cộng tắc nghẽn một chút. Đại Nhân mặc long bào màu vàng ngồi ở bên ngoài cửa đón khách rất có duyên, từ nãy tới giờ cũng có nhiều khách tới quán còn khen đồ uống ở đây rất ngon hứa sẽ tới quán ủng hộ thường xuyên. Đại Nhân đang ngồi đón khách liền nhìn thấy bên đường đối diện có một đám người đang bước về chỗ này thì hoảng sợ sủa lớn một tiếng, kế đó liền nhanh chóng chạy vào trong quán đi tìm Tiêu Dật. Tiêu Dật đang ở trong quán tính tiền, Đại Nhân vừa nhảy lên đùi của cậu thì cậu liền đưa tay vuốt ve lấy đầu của nó một chút rồi lại tiếp tục tính toán. Tiêu Dật nghe thấy có tiếng bước chân vào trong quán liền dừng lại động tác đứng dậy lớn tiếng hoan nghênh:

“Hoan nghênh mọi người tới…”

Lúc cậu vừa bước ra cửa liền phát hiện một đoàn người phía sau đông đảo, Tiêu Dật ngây người bất ngờ, nhìn tới có một số gương mặt quen thuộc liền biết được đây hẳn là nhân viên ở Trình thị, bây giờ mới chỉ có 10 giờ vẫn còn chưa tới giờ nghỉ trưa, nhân viên Trình thị không hiểu sao lại đồng loạt trốn việc chạy qua đây thế này.

Tiểu Khiết là người dẫn đầu đám người kia, vừa thấy Tiêu Dật liền nâng giọng nói:



“Chúng tôi làm việc căng thẳng quá, hôm nay muốn trốn việc ra ngoài thư giãn một chút, vừa hay hôm nay quán của cậu mới khai trương cho nên chúng tôi liền đến ủng hộ, nhưng mà cậu nhớ lát nữa nhất định phải ở trước mặt Trình tổng nói đỡ cho chúng tôi đó nhé”

Tiêu Dật biết là Tiểu Khiết đang nói đùa cho nên chỉ cười lớn một tiếng rồi nâng giọng mời khách:

“Mọi người vào cả đi đừng đứng đó mãi thế”

Nhân viên trên dưới Trình thị cũng phải đến cỡ trên dưới trăm người, bọn họ ngồi kín cả tầng một, còn phải lên cả tầng hai tầng ba. Bởi vì chỉ thuê có hai người pha chế cho nên lúc này từ nhân viên bồi bàn cho đến chính bản thân Tiêu Dật cũng phải đích thân xuống bếp phụ giúp. Đại Nhân lăng xăng chạy khắp các chân bàn muốn xin miếng bánh ngọt để ăn, bởi vì Đại Nhân vô cùng đáng yêu cho nên rất nhận được sự cưng chiều của mọi người, có điều từ nãy tới giờ vẫn không có ai có thể chạm vào người nó được.

Phải mất một tiếng đồng hồ mọi người cùng làm mới có thể phục vụ hết được đám nhân viên của Trình thị. Tiêu Dật đứng ở quầy nhìn thấy Trình Kiệt bước vào liền hướng hắn nở một nụ cười ngọt ngào, đặc biệt pha cho hắn một ly sữa nóng. Trình Kiệt thường ngày uống rất nhiều cà phê, uống nhiều cà phê như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe cho nên Tiêu Dật ở nhà luôn không cho phép hắn uống cà phê, mỗi buổi tối đều sẽ pha cho hắn một cốc trà hoặc một cốc sữa, ép buộc hắn phải uống xuống thì cậu mới chịu buông tha.

Ông chủ Tiêu của chúng ta đích thân cầm ly sữa tình yêu ra cho Trình Kiệt, đám nhân viên Trình thị vừa thấy ly sữa kia liền nhao nhao cả lên:

“Ông chủ Tiêu, có phải pha nhầm đồ uống rồi hay không?”

Trình Kiệt thản nhiên cầm lấy ly sữa kia uống một ngụm, Tiêu Dật cười cười không nói tiếp tục bận rộn một hồi. Tiệm cà phê được sửa sang lại một chút, phía trên có một sân khấu nhỏ, cũng có sẵn luôn loa cùng mic, Tiêu Dật nhận thấy hôm nay là một ngày vui cho nên tâm trạng cũng dâng cao một chút, cuối cùng liền lấy một cái ghế gỗ đặt ở trên sân khấu nhỏ đó rồi ngồi xuống, cậu cầm lấy mic nói:

“Mọi người, cám ơn mọi người ngày hôm nay đã tới ủng hộ tiệm của tôi, hôm nay rất vinh hạnh được đón tiếp mọi người, cũng mong mọi người sau này chiếu cố tới đây nhiều một chút ha ha”

Một cô gái ở phía dưới nâng giọng nói lớn:

“Rất muốn đến tiệm ủng hộ thường xuyên, đồ uống ở đây vừa ngon, ông chủ lại đáng yêu như vậy, nhưng mà có điều chúng tôi chính là ngại Trình tổng nha…”

Tất cả mọi người ở đây đã biết quan hệ của cậu và Trình Kiệt, thế cho nên bây giờ Tiêu Dật cũng không có né tránh nữa mà chỉ cười ha ha đáp lại:

“Mọi người ngoài giờ làm việc có thể thường xuyên tới đây, anh ấy không thể quản được đâu”

Một cô gái khác lại nói:

“Nhưng mà chúng tôi chính là muốn đến quán để ngắm ông chủ, ngoài giờ làm việc rồi ông chủ liệu có phải trở về nấu cơm hay không?”Tiêu Dật cười đến vui vẻ:

“Giờ mà mọi người nấu cơm thì tôi cũng phải trở về nấu cơm, đương nhiên khi mọi người về nhà nấu cơm rồi thì không thể ghé qua quán của tôi được, cho nên cho dù tôi có ở đây hay không cũng không thể gặp có đúng hay không”

Kế đó Tiêu Dật liền hát cho mọi người nghe một bài, Tiêu Dật hát quả thực rất hay, hay đến mức đám nhân viên Trình thị ở phía dưới cũng mê mẩn, mọi người ở phía dưới liên tục hô Tiêu Dật hát tiếp đi, Tiêu Dật cười cười lên tiếng:

“Bài hát tiếp theo đây tôi muốn tặng cho một người rất quan trọng đối với tôi, cũng muốn cám ơn người đó đã luôn ở bên cạnh tôi, tha thứ cho những ngu ngốc, cố chấp của tôi, quan tâm tôi, bận tâm tôi, đối xử tốt với tôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy có phải mình là gánh nặng của người ấy rồi hay không ha ha…”

- Chúng ta cùng nhau học được trưởng thành, chúng ta cùng nhau xây dựng ước mơ, nhìn thấy hy vọng.

- Chúng ta cùng nhau cất cao giọng hát, ca hát thuộc về sự dũng cảm xông pha của anh, những nơi phương xa ngập tràn cảm giác thuộc về.

- Em là ánh sáng nở rộ của anh, mang lại cho anh tràn đầy năng lượng, chiến thắng những mịt mờ chưa biết của cuộc sống.

- Em trở thành tham vọng xa vời của anh, đồng hành bên cạnh anh, từ từ dung hòa ánh mắt của người khác, đừng tiếp tục sợ hãi… hãy yêu đi…

(Bài hát: Yêu đi_ Phùng Kiến Vũ)

“Cám ơn anh nhé, Trình Kiệt!”

Lời nói kia của Tiêu Dật vang vọng trong tiệm cà phê, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được cái tên Trình Kiệt trong miệng của Tiêu Dật, tất cả mọi người đều la lối ầm ĩ vui vẻ, nhưng trong đám đông lại có một người như chết lặng đi, biểu cảm gương mặt cực kỳ xấu, ngay cả cử động đang thực hiện cũng đồng loạt đình chỉ.

“Chị Tiêu, chị sao thế?”

Mẹ Tiêu cùng với mẹ con nhà thím Trân vừa chen được vào trong quán, vẫn còn đang cảm thán trong lòng kinh doanh thật tốt, khách tới đông như vậy, khó khăn lắm mới vào đến cửa quán được thì mẹ Tiêu ở phía trước liền dừng lại, hai mẹ con thím Trân ở phía sau lại bị đẩy ngược ra ngoài.

Tiêu Dật dùng mic nói rất lớn, mẹ Tiêu từ ở bên ngoài đã nghe thấy được giọng con trai đang hát, vốn là vui mừng thay con trai vì hôm nay khai trương lại đông như thế này, nhưng khi vừa nghe con trai nhắc đến tên Trình Kiệt kia liền hoảng sợ. Từ lúc Tiêu Dật đưa ra đề nghị nói muốn tới Bắc Kinh làm ăn thì bà đã lo sợ con trai sẽ gặp lại người đàn ông kia, nhưng khi con trai thông báo khai trương cửa tiệm bà cũng bớt lo đi một chút, vốn nghĩ con trai mục đích chỉ có một là tu chí làm ăn, không nghĩ tới hiện tại quả thật là đi gặp người kia.



Mẹ Tiêu quay lại nhìn thím Trân, một cảm giác xấu hổ bắt đầu dâng lên, chuyện khiến bà mất mặt nhất chính là chuyện con trai tính hướng không bình thường, vừa mới rồi còn luôn miệng khoe khoang con trai mình tài giỏi, bây giờ nếu như bị người ta phát hiện ra điều kia thật sự không biết nên giải thích sao. Mẹ Tiêu đẩy mẹ con thím Trân ra ngoài kiếm cớ:

“Thím Trân, hay là chúng ta lát nữa rồi vào nhé, bên trong nhiều người như vậy rất không tốt cho sức khỏe của Tiểu Thi”

Thím Trân vốn muốn vào trong nhưng bây giờ nghe mẹ Tiêu nói thế cũng chẳng biết làm gì, chỉ còn biết nghe theo lời mẹ Tiêu mà tìm một chỗ nào đó đứng tạm.

Tiêu Dật bước xuống khỏi sân khấu nhỏ, qua loa nói với mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, trong lúc đưa mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài liền phát hiện thấy bóng dáng người phụ nữ quen thuộc, cậu vui vẻ nhanh chóng lách qua đám đông đi ra ngoài:

“Mẹ à, mẹ tới rồi sao… Thím Trân, chào thím”

Đáng lẽ ra mẹ Tiêu phải thật là phấn khởi khi gặp con trai, nhưng bây giờ lại là bộ mặt ngượng ngùng. Thím Trân thì ngược lại hăng hái rất nhiều:

“Tiểu Dật à, vừa mới rồi chúng ta không thể chen được vào bên trong cho nên đứng ở ngoài đợi, tiệm cà phê này khai trương đúng thật là đông giống như phụ huynh đưa con tới trường vậy”

Tiêu Dật cười ha ha:

“Hai người vào trong thôi, đợi một chút con sẽ đưa hai người đi ăn”

Thím trương gật đầu nắm lấy tay con gái nhỏ muốn vào trong quán, đứng ở bên ngoài hóng gió thế này thật muốn lạnh cóng cả người rồi. Đúng lúc này mẹ Tiêu liền lên tiếng bảo với thím Trân:

“Thím Trân cứ vào trong trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Dật”

Thím Trân cũng không nghi ngờ gì cả mà cùng con gái vào trong quán trước. Mẹ Tiêu xác định thím Trân đã vào trong rồi liền dùng gương mặt âm trầm nhìn tới Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng hơi giật mình một chút không biết mẹ Tiêu tại sao lại tức giận như vậy:

“Mẹ à, có chuyện gì sao?”

Mẹ Tiêu lạnh giọng bỏ lại một câu rồi bước đi đến một cái ngõ nhỏ bên cạnh quán:

“Con ra đây với mẹ”

Tiêu Dật và mẹ Tiêu bước vào trong ngõ nhỏ, mẹ Tiêu ngay lập tức chất vấn Tiêu Dật:

“Tiểu Dật, con hiện tại thành thật nói cho mẹ biết con và người tên Trình Kiệt kia có đang qua lại với nhau hay không?”

Tiêu Dật ngẩn người, ngày hôm qua vốn đã chuẩn bị hết tất cả lời lẽ nói với mẹ Tiêu về chuyện này, không ngờ bây giờ mẹ Tiêu lại chủ động hỏi cậu vấn đề này, thật sự khiến cho Tiêu Dật không thể nhớ ra được những lời nói mà tối hôm qua mình đã lập lên sẵn trong lòng, chỉ có thể ấp úng trong vài phút mới nói ra một câu thế này:

“Con yêu Trình Kiệt”

Tiêu Dật nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, gió mạnh đến mức sắc bén như là cắt đứt da thịt, chát một tiếng năm đầu ngón tay đỏ rực in trên má phải của cậu. Tiêu Dật không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy trống rỗng, đã sớm nghĩ tới sẽ nhận được kết cục này nhưng khi đối diện với nó cậu lại không thể nào thích nghi được, nhất là hiện tại ở bên cạnh cậu đây không có ai cả, cậu muốn chạy đi tìm Trình Kiệt nhưng người đối diện cậu lại chính là mẹ của cậu, cậu không thể cứ như vậy chạy đi, chỉ còn biết nghẹn ngào nói:

“Con xin lỗi…”

Mẹ Tiêu trừng mắt nâng giọng quát:

“Nếu con đã biết lỗi rồi thì ngay lập tức cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia cho mẹ!”

Tiêu Dật hai mắt ngập nước, mọi người đều muốn ngăn cản cậu với Trình Kiệt, từ người ngoài cho đến người trong nhà, tất cả bọn họ đều không biết được Trình Kiệt mới là người tốt nhất với cậu, mới là người quan trọng với cậu biết bao nhiêu:

“Con không thể, mẹ à…”

Tiêu Dật còn chưa kịp nói xong thì một cái tát mạnh mẽ nữa lại giáng thẳng vào chỗ cũ trên gương mặt cậu, đau rát đến mức choáng váng trong vài giây:

“Tôi không có đứa con đồng tính luyến ái như cậu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook