Chương 120
Bắc Chi
03/04/2019
"Còn dám nói?" Hoắc Trường Uyên nghiến răng.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Lâm Uyển Bạch không dám lên tiếng.
Vết thương được xử lý xong xuôi trong lặng lẽ, cô thở phào nhẹ nhõm, không quên dặn dò anh: "Được rồi, buổi tối khi đi tắm, anh chú ý đừng để dính nước vào nhé!"
Cô vứt cây bông tăm đi, vừa ngẩng đầu chợt sững người, anh đang nhìn cô chăm chú.
Trong đôi mắt thâm trầm như miệng giếng của anh lần lượt phản chiếu hai cô bé xíu.
Trái tim Lâm Uyển Bạch như đập chậm nửa nhịp. Cô muốn mượn động tác quay đầu để né tránh, nhưng cằm bỗng bị tay cái của anh nâng lên.
Hoắc Trường Uyên dùng bàn tay đang bị thương của anh, trên khớp xương vẫn còn quấn lớp bông vải cô vừa băng lại.
Cô khẽ mím môi, không dám cử động bừa bãi.
"Anh làm gì vậy..."
Hoắc Trường Uyên giữ chặt rồi nâng lên nhẹ nhàng, để cô có thể nhìn rõ vết thương trên má phải của mình: "Lâm Uyển Bạch, em nhìn rõ cho anh và nhớ kỹ."
"Thế là ý gì?" Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
"Vết thương này là vì em." Ánh mắt Hoắc Trường Uyên chuyển tối, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói thâm trầm cất lên: "Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh dùng nắm đấm vì một người con gái."
"..." Trái tim Lâm Uyển Bạch càng lỡ nhịp tệ hại hơn.
Trong mơ hồ, môi cô cứ thế bị anh hôn lên.
Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở được răng cô, rồi bám đuổi gắt gao.
Dù là trước kia hay là bây giờ, nụ hôn của Hoắc Trường Uyên luôn khiến cô tê dại hết xương cốt, quên hết cả bản thân.
Vì đang ngồi trên sofa, tư thế rất dễ đổ xuống, Lâm Uyển Bạch cố gắng chống cự nhưng đã bị anh đè lên người, tựa trán mình vào trán cô, tay theo đường nách hướng xuống.
Cô cắn môi, giữ chặt bàn tay chỉ trong chớp mắt sẽ chuẩn bị làm những động tác xấu xa của anh.
Hoắc Trường Uyên cúi đầu, cắn thẳng lên mu bàn tay cô: "Quan hệ còn chưa được làm, không để anh giở trò chút hay sao?"
Lâm Uyển Bạch ngây ngốc.
Ngay sau đó, mu bàn tay cô lại bị anh cắn thêm phát nữa, lần này anh đã dùng sức, cô đau đớn buộc phải buông ra.
Hoắc Trường Uyên giống như lúc đứng trước cửa, vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở phả lên trên. Anh cũng lần lượt cắn lên hai cái giống như với mu bàn tay của cô, có điều rõ ràng sức đã khác trước, khi rời đi nơi ấy ướt rượt.
Chiếc dép lê trên chân rơi xuống đất, Lâm Uyển Bạch cảm giác ngón chân của mình đã co quắp lại.
Cô đang suy nghĩ sẽ dùng hai tay đồng thời đẩy anh ra thì Hoắc Trường Uyên bất ngờ đứng bật dậy, nhìn cô từ trên xuống: "Còn không đi? Định ở đây qua đêm à?"
Lâm Uyển Bạch ngốc hẳn, nằm đó có phần mơ hồ.
Hoắc Trường Uyên đung đưa bàn tay bị thương, rồi lại cử động cái cổ, sau đó sờ lên gò má phải sưng vù, khi lên tiếng, ngữ khí đã có phần uể oải: "Nhìn anh nữa cũng vô ích, tối nay anh tiêu tốn quá nhiều sức lực, không còn tâm trạng và sức khỏe để lên giường cùng em."
Lâm Uyển Bạch đỏ rần mặt.
Cô ngồi dậy, vừa ngượng vừa xấu hổ, chẳng buồn quan tâm sửa lại cổ áo hơi hở ra, cứ thế cầm lấy túi xách, cắm đầu chạy ra cửa.
Cô lao thẳng một mạch về nhà, nhiệt độ trên khuôn mặt vẫn chưa hề giảm.
Tắm xong đi ra, cô mới miễn cường bình thường trở lại. Nhớ lại những lời bác sỹ dặn ở phòng khám, cô cầm di động lên, nhắn tin cho Hoắc Trường Uyên: "Nhớ sáng tối uống thuốc!"
Rất lâu sau, Hoắc Trường Uyên mới trả lời một chữ "ừm".
Lâm Uyển Bạch đọc được câu trả lời của anh mới giơ tay tắt đèn đi ngủ.
Có điều khi nhắm mắt lại, trong căn phòng yên ắng, bên tai cô dường như lại vô tình vang lên giọng nói trầm của người đàn ông.
"Lâm Uyển Bạch, ngoài bố mẹ, em là người đầu tiên dám gọi anh cả tên họ như vậy đấy!"
"Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh dùng nắm đấm vì một người con gái."
...
Lâm Uyển Bạch lật người, giọng nói ấy còn cả trong mơ.
...
Chập tối tan làm, Lâm Uyển Bạch leo lên tầng trên cùng, rút chìa khóa ra.
Cánh cửa chống trộm nhà đối diện đột ngột bật mở, Hoắc Trường Uyên xách một túi rác đi ra ngoài, đặt ở vị trí cố định, sau đó chậm rãi nhìn cô, hờ hững chào: "Về rồi à."
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Có điều một giây sau, cô lại không nhịn được nhíu mày lên tiếng: "Sao mặt anh... Hoắc Trường Uyên, anh không bôi thuốc đúng không?"
Cũng khó trách cô hỏi như vậy, từ lúc vừa xuất hiện tới giờ, Hoắc Trường Uyên chỉ quay nửa mặt về phía cô. Rõ ràng mức độ sưng trên gò má anh còn nặng hơn tối qua. Nhất định anh đã bất cần không bôi thuốc, nếu không chẳng thể như vậy.
"Em không bôi, anh mặc kệ nó." Hoắc Trường Uyên lên tiếng chứng thực cho suy nghĩ của cô.
Lâm Uyển Bạch im lặng, cảm giác anh đang cố tình.
Cuối cùng khi cánh cửa chống trộm đóng lại, có thêm một cái bóng đi theo phía sau.
Bôi thuốc xong xuôi, Hoắc Trường Uyên không để cô đi, hơn nữa đẩy cô vào bếp. Trên bệ bếp để cả đống đồ. Từ chối không được, cô đành bật bếp lên. Bận rộn chán chê, ăn uống cũng xong, cô vẫn dọn dẹp sạch sẽ bát đũa theo thói quen.
Sau khi cô đặt cái bát cuối cùng xuống, phía sau có tiếng bước chân, ngay sau đó Hoắc Trường Uyên áp sát cô.
Lâm Uyển Bạch đã sớm có phòng bị, thế nên né tránh cũng rất khéo léo.
Hoắc Trường Uyên cũng không giận mà nhướng mày hỏi cô: "Muốn không?"
"..."
"Muốn không?"
"... Hoắc Trường Uyên!" Cô không nhịn được quát lên.
Hoắc Trường Uyên nở một nụ cười mờ ám: "Lần này anh tôn trọng ý của em, em muốn khi nào?"
"Hoắc Trường Uyên, em đã nói rồi, em không cần bạn giường... càng không muốn cùng với anh..." Lâm Uyển Bạch mím môi rất chặt.
"Em nói đi, rốt cuộc muốn gì?" Hoắc Trường Uyên che chặt mọi ánh sáng trên đầu cô, ngũ quan của anh càng thêm sâu đậm.
Giống như bị thứ gì làm rung động thần kinh, bàn tay Lâm Uyển Bạch cuộn chặt lại thánh nắm đấm.
Cho dù cụp mắt xuống, cô cũng không kiểm soát được những bứt rứt và đau khổ đang từ từ dâng lên. Sau khi đứng bứt tay một lúc, cuối cùng cô vẫn lựa chọn ngẩng đầu lên, không đáp mà hỏi ngược lại: "Hoắc Trường Uyên, có phải anh rất muốn em tiếp tục theo anh không?"
Đuôi mày Hoắc Trường Uyên hơi nhướng lên.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy, tiếp tục nói: "Đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho em, sau đó lại bỏ tiểu khu cao cấp không ở, dọn tới khu nhà vừa cũ vừa nát này. Nếu em đoán không nhầm, anh muốn gần gũi em đúng không?"
"Nếu em tiếp tục theo anh, có phải lại giống như trước kia, chỉ cần anh muốn gọi điện thì em sẽ phải lập tức tới làm ấm giường? Sau đó anh có thể cho em một chiếc thẻ, bên trong mỗi tháng vẫn sẽ có chuẩn xác hai trăm ngàn tệ, hoặc là nhiều hơn? Hoặc thậm chí, chỉ cần phục vụ cho anh vui, em muốn bao nhiêu anh sẽ cho bấy nhiêu?"
Thấy anh đứng sững đó im lặng, thái độ như mặc nhận, đáy lòng Lâm Uyển Bạch càng thất vọng đến lạnh lẽo.
Cô lắc đầu rất nhẹ, rất chậm nhưng rất kiên quyết: "Nhưng, đó không phải là những thứ em cần."
"Lâm Uyển Bạch!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày trầm giọng.
"Xin lỗi đã khiến anh thất vọng, nhưng em rất nghiêm túc!" Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, đón lấy ánh mắt sâu của anh, một lần nữa lắc đầu, sau đó nói rành mạch từng chữ: "Hoắc Trường Uyên, em không muốn làm bạn giường cho anh như trước để anh gọi là phải tới."
Cô không trả lời thẳng thắn cô muốn gì, mà nói bóng gió rằng mình không muốn gì.
Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên như phủ một lớp sương mỏng, nhìn không chân thật.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, đi ngang qua bên cạnh anh, không hề ngăn cản.
Trái tim vừa buông lỏng lại thít chặt rất nhanh. Cô tiếp tục tiến lên, vừa đi lướt qua anh thì nghe thấy anh đột ngột bật ra một câu: "Vậy thì hẹn hò là được!"
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Lâm Uyển Bạch không dám lên tiếng.
Vết thương được xử lý xong xuôi trong lặng lẽ, cô thở phào nhẹ nhõm, không quên dặn dò anh: "Được rồi, buổi tối khi đi tắm, anh chú ý đừng để dính nước vào nhé!"
Cô vứt cây bông tăm đi, vừa ngẩng đầu chợt sững người, anh đang nhìn cô chăm chú.
Trong đôi mắt thâm trầm như miệng giếng của anh lần lượt phản chiếu hai cô bé xíu.
Trái tim Lâm Uyển Bạch như đập chậm nửa nhịp. Cô muốn mượn động tác quay đầu để né tránh, nhưng cằm bỗng bị tay cái của anh nâng lên.
Hoắc Trường Uyên dùng bàn tay đang bị thương của anh, trên khớp xương vẫn còn quấn lớp bông vải cô vừa băng lại.
Cô khẽ mím môi, không dám cử động bừa bãi.
"Anh làm gì vậy..."
Hoắc Trường Uyên giữ chặt rồi nâng lên nhẹ nhàng, để cô có thể nhìn rõ vết thương trên má phải của mình: "Lâm Uyển Bạch, em nhìn rõ cho anh và nhớ kỹ."
"Thế là ý gì?" Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
"Vết thương này là vì em." Ánh mắt Hoắc Trường Uyên chuyển tối, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói thâm trầm cất lên: "Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh dùng nắm đấm vì một người con gái."
"..." Trái tim Lâm Uyển Bạch càng lỡ nhịp tệ hại hơn.
Trong mơ hồ, môi cô cứ thế bị anh hôn lên.
Đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở được răng cô, rồi bám đuổi gắt gao.
Dù là trước kia hay là bây giờ, nụ hôn của Hoắc Trường Uyên luôn khiến cô tê dại hết xương cốt, quên hết cả bản thân.
Vì đang ngồi trên sofa, tư thế rất dễ đổ xuống, Lâm Uyển Bạch cố gắng chống cự nhưng đã bị anh đè lên người, tựa trán mình vào trán cô, tay theo đường nách hướng xuống.
Cô cắn môi, giữ chặt bàn tay chỉ trong chớp mắt sẽ chuẩn bị làm những động tác xấu xa của anh.
Hoắc Trường Uyên cúi đầu, cắn thẳng lên mu bàn tay cô: "Quan hệ còn chưa được làm, không để anh giở trò chút hay sao?"
Lâm Uyển Bạch ngây ngốc.
Ngay sau đó, mu bàn tay cô lại bị anh cắn thêm phát nữa, lần này anh đã dùng sức, cô đau đớn buộc phải buông ra.
Hoắc Trường Uyên giống như lúc đứng trước cửa, vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở phả lên trên. Anh cũng lần lượt cắn lên hai cái giống như với mu bàn tay của cô, có điều rõ ràng sức đã khác trước, khi rời đi nơi ấy ướt rượt.
Chiếc dép lê trên chân rơi xuống đất, Lâm Uyển Bạch cảm giác ngón chân của mình đã co quắp lại.
Cô đang suy nghĩ sẽ dùng hai tay đồng thời đẩy anh ra thì Hoắc Trường Uyên bất ngờ đứng bật dậy, nhìn cô từ trên xuống: "Còn không đi? Định ở đây qua đêm à?"
Lâm Uyển Bạch ngốc hẳn, nằm đó có phần mơ hồ.
Hoắc Trường Uyên đung đưa bàn tay bị thương, rồi lại cử động cái cổ, sau đó sờ lên gò má phải sưng vù, khi lên tiếng, ngữ khí đã có phần uể oải: "Nhìn anh nữa cũng vô ích, tối nay anh tiêu tốn quá nhiều sức lực, không còn tâm trạng và sức khỏe để lên giường cùng em."
Lâm Uyển Bạch đỏ rần mặt.
Cô ngồi dậy, vừa ngượng vừa xấu hổ, chẳng buồn quan tâm sửa lại cổ áo hơi hở ra, cứ thế cầm lấy túi xách, cắm đầu chạy ra cửa.
Cô lao thẳng một mạch về nhà, nhiệt độ trên khuôn mặt vẫn chưa hề giảm.
Tắm xong đi ra, cô mới miễn cường bình thường trở lại. Nhớ lại những lời bác sỹ dặn ở phòng khám, cô cầm di động lên, nhắn tin cho Hoắc Trường Uyên: "Nhớ sáng tối uống thuốc!"
Rất lâu sau, Hoắc Trường Uyên mới trả lời một chữ "ừm".
Lâm Uyển Bạch đọc được câu trả lời của anh mới giơ tay tắt đèn đi ngủ.
Có điều khi nhắm mắt lại, trong căn phòng yên ắng, bên tai cô dường như lại vô tình vang lên giọng nói trầm của người đàn ông.
"Lâm Uyển Bạch, ngoài bố mẹ, em là người đầu tiên dám gọi anh cả tên họ như vậy đấy!"
"Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh dùng nắm đấm vì một người con gái."
...
Lâm Uyển Bạch lật người, giọng nói ấy còn cả trong mơ.
...
Chập tối tan làm, Lâm Uyển Bạch leo lên tầng trên cùng, rút chìa khóa ra.
Cánh cửa chống trộm nhà đối diện đột ngột bật mở, Hoắc Trường Uyên xách một túi rác đi ra ngoài, đặt ở vị trí cố định, sau đó chậm rãi nhìn cô, hờ hững chào: "Về rồi à."
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Có điều một giây sau, cô lại không nhịn được nhíu mày lên tiếng: "Sao mặt anh... Hoắc Trường Uyên, anh không bôi thuốc đúng không?"
Cũng khó trách cô hỏi như vậy, từ lúc vừa xuất hiện tới giờ, Hoắc Trường Uyên chỉ quay nửa mặt về phía cô. Rõ ràng mức độ sưng trên gò má anh còn nặng hơn tối qua. Nhất định anh đã bất cần không bôi thuốc, nếu không chẳng thể như vậy.
"Em không bôi, anh mặc kệ nó." Hoắc Trường Uyên lên tiếng chứng thực cho suy nghĩ của cô.
Lâm Uyển Bạch im lặng, cảm giác anh đang cố tình.
Cuối cùng khi cánh cửa chống trộm đóng lại, có thêm một cái bóng đi theo phía sau.
Bôi thuốc xong xuôi, Hoắc Trường Uyên không để cô đi, hơn nữa đẩy cô vào bếp. Trên bệ bếp để cả đống đồ. Từ chối không được, cô đành bật bếp lên. Bận rộn chán chê, ăn uống cũng xong, cô vẫn dọn dẹp sạch sẽ bát đũa theo thói quen.
Sau khi cô đặt cái bát cuối cùng xuống, phía sau có tiếng bước chân, ngay sau đó Hoắc Trường Uyên áp sát cô.
Lâm Uyển Bạch đã sớm có phòng bị, thế nên né tránh cũng rất khéo léo.
Hoắc Trường Uyên cũng không giận mà nhướng mày hỏi cô: "Muốn không?"
"..."
"Muốn không?"
"... Hoắc Trường Uyên!" Cô không nhịn được quát lên.
Hoắc Trường Uyên nở một nụ cười mờ ám: "Lần này anh tôn trọng ý của em, em muốn khi nào?"
"Hoắc Trường Uyên, em đã nói rồi, em không cần bạn giường... càng không muốn cùng với anh..." Lâm Uyển Bạch mím môi rất chặt.
"Em nói đi, rốt cuộc muốn gì?" Hoắc Trường Uyên che chặt mọi ánh sáng trên đầu cô, ngũ quan của anh càng thêm sâu đậm.
Giống như bị thứ gì làm rung động thần kinh, bàn tay Lâm Uyển Bạch cuộn chặt lại thánh nắm đấm.
Cho dù cụp mắt xuống, cô cũng không kiểm soát được những bứt rứt và đau khổ đang từ từ dâng lên. Sau khi đứng bứt tay một lúc, cuối cùng cô vẫn lựa chọn ngẩng đầu lên, không đáp mà hỏi ngược lại: "Hoắc Trường Uyên, có phải anh rất muốn em tiếp tục theo anh không?"
Đuôi mày Hoắc Trường Uyên hơi nhướng lên.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy, tiếp tục nói: "Đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho em, sau đó lại bỏ tiểu khu cao cấp không ở, dọn tới khu nhà vừa cũ vừa nát này. Nếu em đoán không nhầm, anh muốn gần gũi em đúng không?"
"Nếu em tiếp tục theo anh, có phải lại giống như trước kia, chỉ cần anh muốn gọi điện thì em sẽ phải lập tức tới làm ấm giường? Sau đó anh có thể cho em một chiếc thẻ, bên trong mỗi tháng vẫn sẽ có chuẩn xác hai trăm ngàn tệ, hoặc là nhiều hơn? Hoặc thậm chí, chỉ cần phục vụ cho anh vui, em muốn bao nhiêu anh sẽ cho bấy nhiêu?"
Thấy anh đứng sững đó im lặng, thái độ như mặc nhận, đáy lòng Lâm Uyển Bạch càng thất vọng đến lạnh lẽo.
Cô lắc đầu rất nhẹ, rất chậm nhưng rất kiên quyết: "Nhưng, đó không phải là những thứ em cần."
"Lâm Uyển Bạch!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày trầm giọng.
"Xin lỗi đã khiến anh thất vọng, nhưng em rất nghiêm túc!" Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, đón lấy ánh mắt sâu của anh, một lần nữa lắc đầu, sau đó nói rành mạch từng chữ: "Hoắc Trường Uyên, em không muốn làm bạn giường cho anh như trước để anh gọi là phải tới."
Cô không trả lời thẳng thắn cô muốn gì, mà nói bóng gió rằng mình không muốn gì.
Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên như phủ một lớp sương mỏng, nhìn không chân thật.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, đi ngang qua bên cạnh anh, không hề ngăn cản.
Trái tim vừa buông lỏng lại thít chặt rất nhanh. Cô tiếp tục tiến lên, vừa đi lướt qua anh thì nghe thấy anh đột ngột bật ra một câu: "Vậy thì hẹn hò là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.