Chương 14: Chương 14: Đến trong mơ cũng bám riết không tha
Bắc Chi
19/10/2018
Hơi thở của người đàn ông đột ngột sát lại gần.
Bàn tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy sự nóng rẫy của anh, cảm nhận được từng mạch máu nhảy nhót trên đó.
Chất giọng khàn khàn của người đàn ông bật ra khỏi cổ họng: Ưm...
Lâm Uyển Bạch đột ngột mở mắt ra. Sau khi con ngươi rệu rã tập trung lại thành một điểm, cô lập tức nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu.
Cũng may vẫn ở trong căn phòng bé hẹp của mình, những nơi ánh mắt có thể nhìn thấy vẫn là những đồ dùng và vật dụng cô quen thuộc. Khi bàn tay chạm được vào chiếc chăn bông vừa giặt sạch sẽ, cuối cùng cô mới cảm nhận được sự yên tâm.
Một giây sau, cô lập tức sờ tay lên khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Điên mất rồi!
Nhất định là do bóng ma tâm lý mà gã đàn ông tên Hoắc Trường Uyên đó mang tới cho cô quá nặng nề, đến cả giấc mơ cũng bám riết không buông tha.
Lâm Uyển Bạch rảo bước đi về phía nhà vệ sinh, áp mặt lên nước lạnh, cảm giác mình đã tỉnh táo hơn không ít. Liếc nhìn đồng hồ, cô thầm kêu một tiếng "Chết toi", thế mà lại ngủ quá giờ. Một ngày Chủ Nhật được phép ngủ đến khi muốn tỉnh mới thôi là điều xa xỉ cô không thể hưởng thụ.
Việc quảng bá cho siêu thị ngày hôm qua phải tròn hai ngày mới được lĩnh tiền. Cô vội vội vàng vàng lấy quần áo trong tủ ra thay, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa vừa mở ra, Lâm Dao Dao đã lập tức xông vào.
Lâm Uyển Bạch chống lên tay nắm cửa, còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Dao Dao đã xông vào phòng ngủ, như một con báo mẹ bị chọc điên, lôi tất cả chỗ quần áo cô còn chưa kịp cất gọn gàng ở trong tủ ra, ném xuống sàn nhà.
"Cô làm cái trò gì đấy?" Cô nhíu mày xông lên ngăn cản.
"Cút ra!" Nói rồi Lâm Dao Dao đẩy cô ra. Sự hống hách ngang bướng của một đại tiểu thư hoàn toàn không cần che giấu. Cô ta kêu gào lên, ánh mắt đầy đố kỵ: "Quần áo đâu? Bộ quần áo hôm qua chị mặc để đâu rồi? Mang ra đây cho tôi!"
Rồi bỗng dưng nhìn thấy gì đó, cô ta lại xông vào phòng tắm.
Lâm Dao Dao lôi hết đống quần áo chưa kịp giặt trong đó ra ngoài, quả nhiên đã tìm được mục tiêu.
Lâm Uyển Bạch phát hiện Lâm Dao Dao rút từ trong túi xách ra một cây kéo, tàn nhẫn chọc xuống lớp vải. Một bộ quần áo đang yên đang lành bị cô ta cắt thành giẻ rách. "Cô điên đủ chưa thế, đi ra khỏi đây cho tôi!"
"Sao hả? Thấy xót à?" Cây kéo trong tay Lâm Dao Dao bị khua nhặng lên, để cô không được phép lại gần. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được người ta khen một câu xinh đẹp có phải là choáng váng tới mức mất hết phương hướng rồi không? Lâm Uyển Bạch, tôi nói cho chị biết, chị tự biết lượng sức mình chút đi. Chị mà là đại tiểu thư nhà họ Lâm cái thá gì. Chị đừng vọng tưởng có ai đó mắt lác lại thích chị!"
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Cô cứ luyên tha luyên thuyên cái gì vậy..."
Tối qua Lâm Dao Dao bị vứt giữa đường, về nhà tức tới nỗi cả đêm không ngủ được. Mới sáng sớm, cô ta đã sai người đi tìm một bộ quần áo giống y hệt về, nghe ngóng được Hoắc Trường Uyên đang ở sân bóng, sau khi thay vào cô ta đã cố tình tạo một cuộc gặp tình cờ trước mặt anh nhưng lại bị anh chê một câu "Quá xấu".
Lâm Dao Dao càng nghĩ càng tức, cây kéo trong tay càng điên rồ hơn: "Tôi cho chị biết tay này, cho chị biết tay này! Tôi phá hủy hết, xem chị còn đẹp không!"
Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu những cơn giận dữ này từ đâu mà ra.
Cô nhìn về phía bộ quần áo đã tan nát tả tơi, thế mà Lâm Dao Dao vẫn chưa có ý dừng tay, có khi phải cắt thành từng mảnh nhỏ mới hả dạ.
Lâm Uyển Bạch có phần xót xa, nhưng không phải như Lâm Dao Dao nghĩ, cô chỉ thấy xót tiền...
Đây chính là nỗi bi ai của người nghèo.
Có lẽ nếu đây là nhà họ Lâm cô có thể nhẫn nhịn vài phần, nhưng đây là căn phòng cô thuê. Kể cả có là chó khi bị người khác chiếm ổ nó cũng phải sủa vài tiếng cơ mà. Lâm Uyển Bạch không nhẫn nhịn được nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công: "Alô, 110 phải không ạ?"
...
Lâm Dao Dao bị công an bắt về đồn với lý do xâm phạm nơi ở công dân trái phép.
Lúc này cô ta khoác chiếc túi xách đi từ trong đồn ra, xoa xoa cánh tay bị công an lôi đi đau nhức, đôi mày dựng ngược lên đánh mắt nhìn về phía Lâm Uyển Bạch cùng tới cho lời khai, hung dữ phẫn nộ: "Lâm Uyển Bạch, rồi có một ngày tôi cũng sẽ khiến cô nếm trải mùi vị ngồi tù!"
~Hết chương 14~
Bàn tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy sự nóng rẫy của anh, cảm nhận được từng mạch máu nhảy nhót trên đó.
Chất giọng khàn khàn của người đàn ông bật ra khỏi cổ họng: Ưm...
Lâm Uyển Bạch đột ngột mở mắt ra. Sau khi con ngươi rệu rã tập trung lại thành một điểm, cô lập tức nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu.
Cũng may vẫn ở trong căn phòng bé hẹp của mình, những nơi ánh mắt có thể nhìn thấy vẫn là những đồ dùng và vật dụng cô quen thuộc. Khi bàn tay chạm được vào chiếc chăn bông vừa giặt sạch sẽ, cuối cùng cô mới cảm nhận được sự yên tâm.
Một giây sau, cô lập tức sờ tay lên khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Điên mất rồi!
Nhất định là do bóng ma tâm lý mà gã đàn ông tên Hoắc Trường Uyên đó mang tới cho cô quá nặng nề, đến cả giấc mơ cũng bám riết không buông tha.
Lâm Uyển Bạch rảo bước đi về phía nhà vệ sinh, áp mặt lên nước lạnh, cảm giác mình đã tỉnh táo hơn không ít. Liếc nhìn đồng hồ, cô thầm kêu một tiếng "Chết toi", thế mà lại ngủ quá giờ. Một ngày Chủ Nhật được phép ngủ đến khi muốn tỉnh mới thôi là điều xa xỉ cô không thể hưởng thụ.
Việc quảng bá cho siêu thị ngày hôm qua phải tròn hai ngày mới được lĩnh tiền. Cô vội vội vàng vàng lấy quần áo trong tủ ra thay, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa vừa mở ra, Lâm Dao Dao đã lập tức xông vào.
Lâm Uyển Bạch chống lên tay nắm cửa, còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Dao Dao đã xông vào phòng ngủ, như một con báo mẹ bị chọc điên, lôi tất cả chỗ quần áo cô còn chưa kịp cất gọn gàng ở trong tủ ra, ném xuống sàn nhà.
"Cô làm cái trò gì đấy?" Cô nhíu mày xông lên ngăn cản.
"Cút ra!" Nói rồi Lâm Dao Dao đẩy cô ra. Sự hống hách ngang bướng của một đại tiểu thư hoàn toàn không cần che giấu. Cô ta kêu gào lên, ánh mắt đầy đố kỵ: "Quần áo đâu? Bộ quần áo hôm qua chị mặc để đâu rồi? Mang ra đây cho tôi!"
Rồi bỗng dưng nhìn thấy gì đó, cô ta lại xông vào phòng tắm.
Lâm Dao Dao lôi hết đống quần áo chưa kịp giặt trong đó ra ngoài, quả nhiên đã tìm được mục tiêu.
Lâm Uyển Bạch phát hiện Lâm Dao Dao rút từ trong túi xách ra một cây kéo, tàn nhẫn chọc xuống lớp vải. Một bộ quần áo đang yên đang lành bị cô ta cắt thành giẻ rách. "Cô điên đủ chưa thế, đi ra khỏi đây cho tôi!"
"Sao hả? Thấy xót à?" Cây kéo trong tay Lâm Dao Dao bị khua nhặng lên, để cô không được phép lại gần. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được người ta khen một câu xinh đẹp có phải là choáng váng tới mức mất hết phương hướng rồi không? Lâm Uyển Bạch, tôi nói cho chị biết, chị tự biết lượng sức mình chút đi. Chị mà là đại tiểu thư nhà họ Lâm cái thá gì. Chị đừng vọng tưởng có ai đó mắt lác lại thích chị!"
Lâm Uyển Bạch nhíu mày: "Cô cứ luyên tha luyên thuyên cái gì vậy..."
Tối qua Lâm Dao Dao bị vứt giữa đường, về nhà tức tới nỗi cả đêm không ngủ được. Mới sáng sớm, cô ta đã sai người đi tìm một bộ quần áo giống y hệt về, nghe ngóng được Hoắc Trường Uyên đang ở sân bóng, sau khi thay vào cô ta đã cố tình tạo một cuộc gặp tình cờ trước mặt anh nhưng lại bị anh chê một câu "Quá xấu".
Lâm Dao Dao càng nghĩ càng tức, cây kéo trong tay càng điên rồ hơn: "Tôi cho chị biết tay này, cho chị biết tay này! Tôi phá hủy hết, xem chị còn đẹp không!"
Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu những cơn giận dữ này từ đâu mà ra.
Cô nhìn về phía bộ quần áo đã tan nát tả tơi, thế mà Lâm Dao Dao vẫn chưa có ý dừng tay, có khi phải cắt thành từng mảnh nhỏ mới hả dạ.
Lâm Uyển Bạch có phần xót xa, nhưng không phải như Lâm Dao Dao nghĩ, cô chỉ thấy xót tiền...
Đây chính là nỗi bi ai của người nghèo.
Có lẽ nếu đây là nhà họ Lâm cô có thể nhẫn nhịn vài phần, nhưng đây là căn phòng cô thuê. Kể cả có là chó khi bị người khác chiếm ổ nó cũng phải sủa vài tiếng cơ mà. Lâm Uyển Bạch không nhẫn nhịn được nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công: "Alô, 110 phải không ạ?"
...
Lâm Dao Dao bị công an bắt về đồn với lý do xâm phạm nơi ở công dân trái phép.
Lúc này cô ta khoác chiếc túi xách đi từ trong đồn ra, xoa xoa cánh tay bị công an lôi đi đau nhức, đôi mày dựng ngược lên đánh mắt nhìn về phía Lâm Uyển Bạch cùng tới cho lời khai, hung dữ phẫn nộ: "Lâm Uyển Bạch, rồi có một ngày tôi cũng sẽ khiến cô nếm trải mùi vị ngồi tù!"
~Hết chương 14~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.