Chương 292
Bắc Chi
07/11/2019
Biểu hiện của Hoắc Chấn là dữ dội nhất.
Mọi cảm xúc của ông như đóng băng lại trong khoảnh khắc, ngay sau đó, từ đáy lòng, ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng bùng lên. Có vẻ ông giận dữ thật sự, gân xanh hằn rõ trên trán, từng sợi gân thô như chiếc đũa, ông không nói nổi một câu nào.
Hơn nữa, cơ thể cũng lảo đảo, phải chống tay vào bàn làm việc mới có thể đứng vững.
"Con tới chỉ để nói chuyện này thôi, bây giờ con nói xong rồi."
Hoắc Trường Uyên dứt lời, lập tức đứng lên.
Trong đôi mắt sâu hút của anh không có bất kỳ sự do dự và đùa giỡn nào.
Ngay cả trong ngữ khí của anh cũng không nghe một chút ngập ngừng, giống như đây là điều anh đã quyết định rất lâu, thế nên mới nói năng mạnh mẽ tới vậy.
Lâm Uyển Bạch vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc thảng thốt đã bị anh nắm lấy tay, đan chặt từng ngón như mọi lần: "Uyển Uyển, chúng ta về thôi!"
Sau đó, bóng hai người họ một lần nữa biến mất khỏi căn phòng.
Qua ô cửa sổ khép hờ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ô tô nổ máy.
Họ xuất hiện và rời đi đều quá vội vã, chỉ với vài câu nói, không quá lâu nhưng lại khiến bầu không khí trong phòng sách ngưng đọng.
Chú ý thấy Hoắc Chấn đứng không vững, Lục Học Lâm vội vàng qua đỡ: "Anh Hoắc, anh không sao chứ?"
Hoắc Chấn ngồi bệt xuống ghế, một tay ôm ngực, một tay xua xua nhưng không nói được chữ nào.
Lúc này, ông đã không còn biết phải giải thích gì với Lục Học Lâm nữa.
"Ông à!"
Sau khi đi lên, Phạm Ngọc Trân vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Lục Học Lâm vội vỗ về: "Chắc chỉ là giận quá tăng huyết áp chút thôi, chị dâu, gọi bác sỹ gia đình qua xem sao ạ!"
Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đã sớm biến mất dạng.
Hôm nay Lục Học Lâm qua đây, quả thực là vì chuyện hôn sự của con gái và Hoắc Trường Uyên. Nhưng từ đầu tới cuối ông luôn giữ vững thái độ, tôn trọng quyền lựa chọn tình cảm của bọn trẻ, cũng là muốn đại diện cho nhà họ Lục, tỏ rõ thái độ sẽ không cưỡng ép.
Nhưng bây giờ xem ra, ông cũng không cần nói nhiều nữa.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Trường Uyên lái xe về nhà. Giống như lời đề nghị của cô lúc trước, anh về đón bánh bao nhỏ, cả gia đình ba người đi xem phim hoạt hình, sau đó ăn tối ở ngoài.
Bánh bao nhỏ vui lắm, dọc đường về còn phấn khích nói với cô về những nhân vật hoạt hình trong phim.
Cả tâm trạng của Hoắc Trường Uyên cũng không tệ, luôn tập trung lái xe.
Chỉ mình Lâm Uyển Bạch là hoàn toàn không thể tập trung ngồi xem bộ phim nói về cái gì, cô cứ nghĩ mãi về chuyện lúc ở nhà họ Hoắc.
Về tới nhà, dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, trong phòng ngủ bên cạnh không có ai. Ngược lại cửa phòng làm việc không đóng, từ khe cửa có thể nhìn thấy ánh đèn hắt nghiêng lên sàn nhà.
Lâm Uyển Bạch bước khẽ khàng qua đó.
Qua khe cửa, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi trên ghế hút thuốc.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, chỉ có điều khác với lúc ở văn phòng, anh đã cởi hết hàng cúc áo phía trước, cơ ngực cuồn cuộn lộ ra ngoài, bàn tay phải di chuyển chuột máy tính đồng thời kẹp một điếu thuốc đã cháy một nửa.
Ngay sau đó anh đưa điếu thuốc lên môi, làn khói phả ra bay đi tứ phía, khiến anh buộc phải nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch biết, anh không bao giờ hút thuốc trước mặt bánh bao nhỏ.
Hơn nữa gần đây số thuốc anh hút cũng đã giảm đáng kể, vì mong ngóng có thêm đứa con gái, sợ nicotin gây ảnh hưởng nên lâu lắm rồi cô không thấy khói thuốc vây quanh anh.
Tuy rằng đứng trước mặt Hoắc Chấn, mặt anh không hề biến sắc nhưng mỗi lần phải làm trái ý bố, có lẽ anh đều không dễ chịu gì.
Lâm Uyển Bạch có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.
"Em còn định nhìn trộm bao lâu nữa?"
Lúc dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, anh bất ngờ rướn môi lên tiếng.
Bị phát hiện rồi...
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong gạt tàn đã chất đầy những điếu thuốc hút hết.
Cô buông thõng hai tay đứng trước bàn làm việc, nét mặt ngập ngừng như muốn nói gì.
Hoắc Trường Uyên ngoắc tay về phía cô. Lúc cô ngoan ngoãn đi tới như một chú cún, anh bèn kéo cô ngồi xuống đùi mình, dùng tay đỡ để lưng cô áp sát mép bàn.
Không giống lúc chập tối ở trong phòng làm việc, ở nhà tự tại, thoải mái hơn nhiều, Lâm Uyển Bạch cũng không giãy giụa.
Như nhìn thấu những bứt rứt trong ánh mắt cô, Hoắc Trường Uyên phì cười: "Muốn hỏi gì cứ hỏi đi!"
"Hoắc Trường Uyên, anh..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày, mím môi lại: "Những lời anh nói với bố là thật sao?"
"Ừm, anh sẽ đưa em đi." Hoắc Trường Uyên khẳng định.
Một lần nữa được nghe lời này từ chính miệng anh, Lâm Uyển Bạch cảm thấy trái tim mình như nảy lên dữ dội.
Nuốt nước bọt, cô tìm lại giọng nói của mình: "Anh đã có dự định này từ khi nào..."
"Có từ lâu rồi." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Có thể nói từ ngày họ bắt đầu quay trở lại với nhau, trong lòng anh không lúc nào không chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch im lặng một lúc.
Cũng đúng, từ sự dứt khoát của anh khi nói chuyện này với Hoắc Chấn là có thể nhìn ra.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống một lúc lâu, khi ngước lên vẫn không nhịn được hỏi lại: "Hoắc Trường Uyên, anh quyết định như vậy thật sao? Tất cả mọi thứ ở đây, anh đều không cần nữa?"
Chuyện này có nghĩa là gì, họ đều hiểu rõ.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Cô chợt nín thở: "Anh vì em, đúng không?"
"Vì chúng ta." Hoắc Trường Uyên cầm tay cô lên, đùa nghịch trong lòng bàn tay.
"..." Sống mũi Lâm Uyển Bạch cay xè.
Tuy rằng anh nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", nhưng đây là những gì anh phải hy sinh.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú, dường như dễ dàng nhìn thấu những suy nghĩ của cô. Anh lấy ngón tay vuốt qua mu bàn tay cô: "Uyển Uyển, những lời em từng nói, em còn nhớ không?"
"Nhớ chứ!" Lâm Uyển Bạch chầm chậm gật đầu.
Cô biết, anh muốn nhắc tới những lời lần trước cô nói khi anh đuổi theo cô từ bệnh viện về nhà.
Sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, kiên trì vĩnh viễn.
Thế nên, được như thế này là đủ rồi.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười, những lời khác không cần nói nhiều nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm ý của đôi bên như hòa vào nhau.
"Chúng ta rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư, quốc gia nào cũng được." Hoắc Trường Uyên cất giọng trầm trầm: "Nhưng mà, không thể đi ngay được, còn cần một ít thời gian. Muốn rút lui hẳn khỏi vị trí tổng giám đốc Hoắc thị còn cần giải quyết rất nhiều công việc. Xong việc rồi, chúng ta đưa Đậu Đậu đi!"
"Sao nghe cứ như bỏ nhà theo trai vậy!" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, có vẻ trầm ngâm: "Nếu là bỏ nhà theo trai thì là chuyện của hai người, nên để Đậu Đậu ở lại."
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn, sợ anh có suy nghĩ này thật, cô vội chữa lời: "À, ban nãy em nói nhầm đấy, thật ra giống cao chạy xa bay hơn!"
Mọi cảm xúc của ông như đóng băng lại trong khoảnh khắc, ngay sau đó, từ đáy lòng, ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng bùng lên. Có vẻ ông giận dữ thật sự, gân xanh hằn rõ trên trán, từng sợi gân thô như chiếc đũa, ông không nói nổi một câu nào.
Hơn nữa, cơ thể cũng lảo đảo, phải chống tay vào bàn làm việc mới có thể đứng vững.
"Con tới chỉ để nói chuyện này thôi, bây giờ con nói xong rồi."
Hoắc Trường Uyên dứt lời, lập tức đứng lên.
Trong đôi mắt sâu hút của anh không có bất kỳ sự do dự và đùa giỡn nào.
Ngay cả trong ngữ khí của anh cũng không nghe một chút ngập ngừng, giống như đây là điều anh đã quyết định rất lâu, thế nên mới nói năng mạnh mẽ tới vậy.
Lâm Uyển Bạch vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc thảng thốt đã bị anh nắm lấy tay, đan chặt từng ngón như mọi lần: "Uyển Uyển, chúng ta về thôi!"
Sau đó, bóng hai người họ một lần nữa biến mất khỏi căn phòng.
Qua ô cửa sổ khép hờ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ô tô nổ máy.
Họ xuất hiện và rời đi đều quá vội vã, chỉ với vài câu nói, không quá lâu nhưng lại khiến bầu không khí trong phòng sách ngưng đọng.
Chú ý thấy Hoắc Chấn đứng không vững, Lục Học Lâm vội vàng qua đỡ: "Anh Hoắc, anh không sao chứ?"
Hoắc Chấn ngồi bệt xuống ghế, một tay ôm ngực, một tay xua xua nhưng không nói được chữ nào.
Lúc này, ông đã không còn biết phải giải thích gì với Lục Học Lâm nữa.
"Ông à!"
Sau khi đi lên, Phạm Ngọc Trân vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Lục Học Lâm vội vỗ về: "Chắc chỉ là giận quá tăng huyết áp chút thôi, chị dâu, gọi bác sỹ gia đình qua xem sao ạ!"
Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đã sớm biến mất dạng.
Hôm nay Lục Học Lâm qua đây, quả thực là vì chuyện hôn sự của con gái và Hoắc Trường Uyên. Nhưng từ đầu tới cuối ông luôn giữ vững thái độ, tôn trọng quyền lựa chọn tình cảm của bọn trẻ, cũng là muốn đại diện cho nhà họ Lục, tỏ rõ thái độ sẽ không cưỡng ép.
Nhưng bây giờ xem ra, ông cũng không cần nói nhiều nữa.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc Trường Uyên lái xe về nhà. Giống như lời đề nghị của cô lúc trước, anh về đón bánh bao nhỏ, cả gia đình ba người đi xem phim hoạt hình, sau đó ăn tối ở ngoài.
Bánh bao nhỏ vui lắm, dọc đường về còn phấn khích nói với cô về những nhân vật hoạt hình trong phim.
Cả tâm trạng của Hoắc Trường Uyên cũng không tệ, luôn tập trung lái xe.
Chỉ mình Lâm Uyển Bạch là hoàn toàn không thể tập trung ngồi xem bộ phim nói về cái gì, cô cứ nghĩ mãi về chuyện lúc ở nhà họ Hoắc.
Về tới nhà, dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi, trong phòng ngủ bên cạnh không có ai. Ngược lại cửa phòng làm việc không đóng, từ khe cửa có thể nhìn thấy ánh đèn hắt nghiêng lên sàn nhà.
Lâm Uyển Bạch bước khẽ khàng qua đó.
Qua khe cửa, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi trên ghế hút thuốc.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, chỉ có điều khác với lúc ở văn phòng, anh đã cởi hết hàng cúc áo phía trước, cơ ngực cuồn cuộn lộ ra ngoài, bàn tay phải di chuyển chuột máy tính đồng thời kẹp một điếu thuốc đã cháy một nửa.
Ngay sau đó anh đưa điếu thuốc lên môi, làn khói phả ra bay đi tứ phía, khiến anh buộc phải nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch biết, anh không bao giờ hút thuốc trước mặt bánh bao nhỏ.
Hơn nữa gần đây số thuốc anh hút cũng đã giảm đáng kể, vì mong ngóng có thêm đứa con gái, sợ nicotin gây ảnh hưởng nên lâu lắm rồi cô không thấy khói thuốc vây quanh anh.
Tuy rằng đứng trước mặt Hoắc Chấn, mặt anh không hề biến sắc nhưng mỗi lần phải làm trái ý bố, có lẽ anh đều không dễ chịu gì.
Lâm Uyển Bạch có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.
"Em còn định nhìn trộm bao lâu nữa?"
Lúc dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, anh bất ngờ rướn môi lên tiếng.
Bị phát hiện rồi...
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong gạt tàn đã chất đầy những điếu thuốc hút hết.
Cô buông thõng hai tay đứng trước bàn làm việc, nét mặt ngập ngừng như muốn nói gì.
Hoắc Trường Uyên ngoắc tay về phía cô. Lúc cô ngoan ngoãn đi tới như một chú cún, anh bèn kéo cô ngồi xuống đùi mình, dùng tay đỡ để lưng cô áp sát mép bàn.
Không giống lúc chập tối ở trong phòng làm việc, ở nhà tự tại, thoải mái hơn nhiều, Lâm Uyển Bạch cũng không giãy giụa.
Như nhìn thấu những bứt rứt trong ánh mắt cô, Hoắc Trường Uyên phì cười: "Muốn hỏi gì cứ hỏi đi!"
"Hoắc Trường Uyên, anh..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày, mím môi lại: "Những lời anh nói với bố là thật sao?"
"Ừm, anh sẽ đưa em đi." Hoắc Trường Uyên khẳng định.
Một lần nữa được nghe lời này từ chính miệng anh, Lâm Uyển Bạch cảm thấy trái tim mình như nảy lên dữ dội.
Nuốt nước bọt, cô tìm lại giọng nói của mình: "Anh đã có dự định này từ khi nào..."
"Có từ lâu rồi." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Có thể nói từ ngày họ bắt đầu quay trở lại với nhau, trong lòng anh không lúc nào không chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch im lặng một lúc.
Cũng đúng, từ sự dứt khoát của anh khi nói chuyện này với Hoắc Chấn là có thể nhìn ra.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống một lúc lâu, khi ngước lên vẫn không nhịn được hỏi lại: "Hoắc Trường Uyên, anh quyết định như vậy thật sao? Tất cả mọi thứ ở đây, anh đều không cần nữa?"
Chuyện này có nghĩa là gì, họ đều hiểu rõ.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Cô chợt nín thở: "Anh vì em, đúng không?"
"Vì chúng ta." Hoắc Trường Uyên cầm tay cô lên, đùa nghịch trong lòng bàn tay.
"..." Sống mũi Lâm Uyển Bạch cay xè.
Tuy rằng anh nhấn mạnh hai chữ "chúng ta", nhưng đây là những gì anh phải hy sinh.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú, dường như dễ dàng nhìn thấu những suy nghĩ của cô. Anh lấy ngón tay vuốt qua mu bàn tay cô: "Uyển Uyển, những lời em từng nói, em còn nhớ không?"
"Nhớ chứ!" Lâm Uyển Bạch chầm chậm gật đầu.
Cô biết, anh muốn nhắc tới những lời lần trước cô nói khi anh đuổi theo cô từ bệnh viện về nhà.
Sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, kiên trì vĩnh viễn.
Thế nên, được như thế này là đủ rồi.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười, những lời khác không cần nói nhiều nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm ý của đôi bên như hòa vào nhau.
"Chúng ta rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư, quốc gia nào cũng được." Hoắc Trường Uyên cất giọng trầm trầm: "Nhưng mà, không thể đi ngay được, còn cần một ít thời gian. Muốn rút lui hẳn khỏi vị trí tổng giám đốc Hoắc thị còn cần giải quyết rất nhiều công việc. Xong việc rồi, chúng ta đưa Đậu Đậu đi!"
"Sao nghe cứ như bỏ nhà theo trai vậy!" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, có vẻ trầm ngâm: "Nếu là bỏ nhà theo trai thì là chuyện của hai người, nên để Đậu Đậu ở lại."
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn, sợ anh có suy nghĩ này thật, cô vội chữa lời: "À, ban nãy em nói nhầm đấy, thật ra giống cao chạy xa bay hơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.