Xin Hãy Ôm Em

Chương 330

Bắc Chi

05/01/2020

Lục Học Phương lần này về nước là ý nghĩ đột xuất, nhưng mục đích có lẽ không đơn giản.

Trịnh Sơ Vũ tuổi còn nhỏ, cả kinh nghiệm và bụng dạ đều không sâu. Chuyện thuốc chuột lần trước ở nhà họ Lục, tuy rằng cảm thấy bị oan ức, cũng nghi ngờ mình gánh tội hộ người khác nhưng cô ấy không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng Lục Học Phương thì khác, dù sao cũng là người tưng trải, gần như sau khi con gái thổ lộ nỗi khổ, một trăm phần trăm bà đã đoán định do Lục Tịnh Tuyết đứng giữa giở trò.

Lục Học Phương mất chồng từ rất sớm, nhưng vì tình cảm vợ chồng cực kỳ khăng khít, thế nên bao năm qua bà vẫn không đi bước nữa, lại càng cưng cô con gái duy nhất, kết tinh tình yêu của họ. Con gái chịu ấm ức, dĩ nhiên bà không thể ngồi yên, buộc phải quay về có lời bênh vực!

Trịnh Sơ Vũ thấy cô đặt laptop lên mặt bàn, bèn ghé sát qua nhìn, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bạch, chị định đi làm lại?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Trên màn hình là trang web cô vừa gửi vào email, nội dung là thông báo trúng tuyển một công ty tài chính gửi cho cô.

Sau khi Hoắc Chấn hủy bỏ chuyện hôn sự với Lục Tịnh Tuyết, kế hoạch ban đầu cao chạy xa bay, ra nước ngoài định cư của họ cũng bị hủy theo. Lúc đó Lâm Uyển Bạch có nói những dự định trong cuộc sống sau này với Hoắc Trường Uyên. Cô muốn sau khi đưa bánh bao nhỏ vào lớp mẫu giáo sẽ bắt đầu tìm việc trở lại.

Tuy rằng cô cảm thấy mình có bù đắp tình mẹ bao nhiêu cũng chưa đủ, thường xuyên đưa thằng bé đi học một vài lớp năng khiếu nhưng chung quy cô không mong phạm vi cuộc sống của nó chỉ quanh quẩn trong nhà. Tuổi này rồi, nó nên được tiếp xúc nhiều hơn với các bạn bè cùng tuổi. Hơn nữa cô lỡ mất bốn năm thì sẽ có bốn mươi năm tương lai dài lâu hơn để cùng thằng bé trưởng thành.

Về chuyện công việc, lúc đó Hoắc Trường Uyên cũng có nói rằng không cần phiền phức đến vậy, anh sẽ trực tiếp sắp xếp một vị trí thoải mái cho cô ở Hoắc Thị, hằng ngày đi làm về còn có thể đi chung. Cô không đồng ý, vậy còn ra thể thống gì!

Nếu cô tới Hoắc Thị làm việc, cả công ty từ trên xuống dưới sẽ không ai không biết quan hệ giữa cô và Hoắc Trường Uyên, vậy là khỏi phải làm gì nữa, hoàn toàn để cho người ta phục vụ.

Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ không khỏi chép miệng, hỏi: "Liệu anh Trường Uyên có đồng ý không?"

"Đợi đến tối anh ấy về, tôi sẽ hỏi anh ấy xem sao..." Lâm Uyển Bạch nhìn xuống thông báo trúng tuyển, nói với vẻ không mấy chắc chắn.

Bây giờ kiểm tra ra cô đã mang thai, e rằng Hoắc Trường Uyên sẽ không đồng ý. Nhưng đã phỏng vấn thành công, cô không muốn từ bỏ cơ hội cho lắm.Tuy rằng với thân phận của Hoắc Trường Uyên, anh chẳng thiếu gì chút tiền này, cô cũng không phải là không muốn ở nhà làm nội trợ chăm sóc con cho anh. Có điều cô vẫn cảm thấy không nên quá xa lánh xã hội, phụ nữ vẫn cần độc lập một chút sẽ tốt hơn, nên có công việc của riêng mình, vừa có người thương yêu vừa có việc để mình bận rộn. Chi sợ Hoắc Trường Uyên tới lúc đó sẽ không đồng ý.

Nếu thật sự không ổn thì dùng mỹ nhân kế vậy...

Đến tối, Hoắc Trường Uyên vẫn dựa vào đầu giường đọc sách về dưỡng thai như mọi khi, cực kỳ nhập tâm. Cô ôm laptop hổn hển bò qua, luồn từ dưới nách vào lòng anh: "Hoắc Trường Uyên, em cho anh xem thứ này~"

Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên nhìn về phía cô.

Tới khi cô mở màn hình laptop, nhìn thấy tờ thông báo trúng tuyển đó, anh lập tức nhíu mày, không cần suy nghĩ đã nói ngay: "Không được!"

Đúng như dự đoán, Hoắc Trường Uyên quả nhiên không đồng ý.

"Vì sao chứ? Chẳng phải trước đó chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao..." Lâm Uyển Bạch lập tức rầu rĩ mặt mày.

"Bây giờ em đang có thai con gái." Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng, nói.

"Nhưng bây giờ mới hơn một tháng, làm gì cũng không ảnh hưởng! Anh là sếp, nên biết trong công ty, thời gian cho thai phụ nghỉ đẻ chí ít cũng phải một tháng trước ngày dự sinh. Vả lại thai phụ nếu ở quá lâu trong nhà sẽ không tốt, không có lợi cho sự phát triển của thai nhi!" Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cường tráng của anh: "Hoắc Trường Uyên, em biết anh lo lắng chuyện gì. Em có thể bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho mình và cho con! Chỉ cần em cảm thấy mệt mỏi, em sẽ lập tức xin nghỉ việc, không làm nữa!"

"Có được không? Được không anh~"

Lâm Uyển Bạch cọ cọ mặt lên ngực anh như cún con.

Cho dù hai người họ đã sinh con trai, giờ lại có thêm con gái, nhưng thật ra đến bây giờ cô vẫn thường xuyên xấu hổ. Tuy rằng cô cũng rất dựa dẫm vào anh nhưng kiểu làm nũng thế này thật ra không nhiều. Mỗi một tiếng nói của cô như lông vũ chọc vào trái tim Hoắc Trường Uyên.

Hoắc Trường Uyên bỗng dưng cảm thấy cổ họng khô rát, đột ngột nuốt nước bọt.

Anh giơ tay giữ chặt cái đầu ngoáy loạn của cô lại, giọng kiềm chế, có phần cảnh cáo: "Uyển Uyển, đừng trêu anh!"

Tối hôm qua anh phải xả nước lạnh gần mười phút đồng hồ mới xoa dịu được cảm giác rục rịch sôi sục trong máu huyết.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy, nhưng không kiểm soát, ngược lại giằng ra khỏi anh, rướn người bịt kín miệng anh lại.

"Uyển Uyển!"

Hoắc Trường Uyên khẽ quát cô.

Chất giọng khàn như chà lên đá, chà lên sắt, cảm giác như sắp sụp đổ tới nơi.

Lâm Uyển Bạch làm như không nghe thấy, tung ra tuyệt chiêu, vươn tay về phía quần đùi của anh, sau đó từ từ cúi mặt xuống...

Kết quả cuối cùng, Hoắc Trường Uyên bị sắc đẹp mê hoặc, vẫn chấp nhận quyết định của cô.

Hôm sau, Lâm Uyển Bạch được tới công ty mới bồi dưỡng đúng như ý nguyện. Vì gặp đúng thứ Sáu, hai hôm sau lại là ngày nghỉ, nên thứ Hai tuần sau cô chính thức đi làm. Buổi sáng, Lê Giang Nam gọi điện tới, nói là muốn thực hiện lời hứa lúc trước, mời cả gia đình ba người họ đi ăn cơm.

Xong việc, Lâm Uyển Bạch tới thẳng Hoắc Thị, muốn cùng anh về nhà đón bánh bao nhỏ rồi đi gặp mặt.

Vừa vào tòa nhà lớn, cô lễ tân đã bỏ hết công việc dang dở, ra đón cô.

"Chị Lâm!"

Lâm Uyển Bạch nói: "Tôi tới tìm Hoắc Trường Uyên..."

"Em đưa chị lên!" Đối phương cực kỳ nhiệt tình, sau đó còn đưa tay ra trước mặt cô: "Hoắc tổng nói chị đang có thai, để em giúp chị cầm túi xách!"

Cô chỉ cầm theo túi xách tay, bên trong có chìa khóa và khăn giấy, đâu có nặng lắm, nhưng dưới sự khăng khăng của đối phương, Lâm Uyển Bạch buộc phải đưa.

Lên tới tầng trên cùng, cửa thang máy mở ra, cô liền nhìn thấy Giang Phóng đứng trước cửa.

"Trợ lý Giang!" Sau khi chào hỏi, thấy anh ấy nhận túi xách từ tay cô nhân viên, cô tò mò hỏi: "Không lẽ anh đặc biệt đứng đây đợi tôi?"

"Đúng vậy." Giang Phóng gật đầu.

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Cả công ty anh... đều đã biết tôi mang thai rồi hả?"

"Đúng vậy!" Giang Phóng một lần nữa đưa ra đáp án chắc nịch, đồng thời vui mừng nói với cô: "Cô Lâm, có thể cô vẫn chưa biết. Chính vì chuyện này, tâm trạng của Hoắc tổng rất tốt. Anh ấy thưởng cho toàn bộ công ty, chúng tôi cũng mừng lây! Ha ha, chúng tôi đúng là được hưởng phúc của công chúa tương lai đấy!"

"Làm sao anh biết là công chúa chứ không phải tiểu thiếu gia?" Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.

Giang Phóng đáp chắc nịch: "Hoắc tổng nói là con gái!"

Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán. Xong, bị tẩy não hết rồi...

Không chỉ đơn thuần là công khai chuyện cô mang thai với mọi người, anh còn nói với họ đó là con gái...

Lâm Uyển Bạch cũng phải nghi ngờ, may rằng đây không phải thời cổ đại, nếu anh sinh ra trong nhà đế vương, chưa biết chừng lúc này cả bàn dân thiên hạ đã biết.

Cô nhớ lại lần trước cô ngờ vực, nhưng Hoắc Trường Uyên lúc đó nói chắc như đinh đóng cột rằng mầm giống của anh, anh biết rõ, nhất định là con gái. Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra, khi nói với Giang Phóng mình có con gái, chắc cái đuôi của anh cũng cong tít lên trời!

Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở hé, từ xa có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi trước máy tính.

Hôm nay hiếm có dịp anh lại mặc sơ mi màu xanh dương đậm, ngồi quay lưng về phía hoàng hôn đằng sau trông thâm trầm như đại dương. Hình như anh quá chăm chú nên không nghe thấy tiếng bước chân của cô và Giang Phóng.

Lâm Uyển Bạch thấy cửa mở nên cũng không gõ. Cô đón lấy túi xách từ tay Giang Phóng, rón rén đi vào trong.

Suốt cả quá trình ấy, Hoắc Trường Uyên từ đầu tới cuối cũng không hề ngẩng đầu, đôi mắt như dính chặt vào màn hình, tay phải cầm chuột thi thoảng lại trượt lên trượt xuống, ánh nhìn chăm chú và nghiêm túc. Cô sợ quấy rầy tới anh, cũng không lên tiếng, vòng qua bên kia bàn làm việc.

Đến khi nhìn rõ màn hình, Lâm Uyển Bạch chợt phì cười: "Này, anh cũng thiếu sự nghiêm túc với công việc quá đấy!"

"Em vào khi nào vậy?" Bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới thoát ra khỏi màn hình máy tính.

"Ban nãy đó!" Lâm Uyển Bạch trả lời, chỉ tay vào màn hình, trêu chọc: "Em còn tưởng Hoắc tổng đang cắm đầu giải quyết hợp đồng khổng lồ nào chứ, thì ra là xem bỉm cho bé con!"

Hoắc Trường Uyên gần như lập tức đứng lên, kéo ghế ra, dìu cô ngồi xuống. Không phải anh không nghe ra cô cố tình trêu chọc anh, nhưng nét mặt đầy hưởng thụ: "Công việc cũng làm xong rồi, không còn việc gì nữa, rảnh rang nên anh ngồi xem một chút!"

Trên màn hình chẳng phải văn bản tài liệu gì, cũng không phải trang web cổ phiếu đen đen đỏ đỏ mà là một trang web nước ngoài nào đó. Trước khi cô vào, Hoắc Trường Uyên đang lên đó lựa đồ cho mẹ và bé, không biết anh đã chọn bao nhiêu, chỉ biết giỏ hàng hiển thị đã có tới hai mươi sản phẩm.

Mấy việc này bình thường toàn phụ nữ làm, không ngờ hai người họ tráo đổi vị trí cho nhau.

Nhưng Lâm Uyển Bạch hiểu anh, sao không biết nguyên nhân chứ. Bởi vì lần cô mang thai đầu tiên anh đã bỏ lỡ, để cô phải một mình từ lúc mang thai tới lúc sinh đẻ. Thế nên giờ anh muốn cố gắng hết sức của mình để bù đắp cho cô.

Lâm Uyển Bạch tươi cười thúc giục anh: "Mau đi thôi, chúng ta còn phải về nhà đón Đậu Đậu, nếu không muộn mất!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, cúi xuống tắt hết các trang web.

Lâm Uyển Bạch vô tình liếc thấy một trang web nào đó, hình như có hình áo lót, mặt cô bỗng dưng đỏ hồng, vội vàng mượn động tác đứng lên để âm thầm nuốt nước bọt.

Từ trong thang máy đi ra, họ nắm tay bước ra đại sảnh. Gần đi qua cánh cửa xoay, Hoắc Trường Uyên đột nhiên nói "Đợi chút" rồi buông tay cô ra, đi tới trước mặt cô lao công đang cắm cúi lau sàn ở một góc khuất ngay gần đó.

Hoắc Trường Uyên nói rất nghiêm túc: "Vợ chưa cưới của tôi mang thai, là con gái. Nhớ kỹ, sau này lau sàn gạch đá tuyệt đối không được để lại vệt nước, dễ trượt chân lắm!"

Thím ấy nghe mà ngẩn người, rồi vội gật đầu: "Vâng, Hoắc tổng!"

Khoảng cách không quá xa, Lâm Uyển Bạch nghe thấy rõ ràng, ngượng ngập vô cùng, tới khi anh quay về, cô lí nhí nói, giọng vừa khó xử vừa câm nín: "Hoắc Trường Uyên, anh đâu cần thông báo công khai thêm lần nữa chứ, khắp công ty từ trên xuống dưới ai ai cũng biết rồi..."

"Thím ấy sáng nay mới tới nhận việc, đã biết đâu." Hoắc Trường Uyên vẫn nói đầy lý lẽ.

"..." Lâm Uyển Bạch phục thật rồi.

Sau khi đón được bánh bao nhỏ, chiếc ô tô màu trắng đỗ lại trước cửa một nhà hàng Trung Quốc.

Đây là một nhà hàng chủ yếu làm đồ dinh dưỡng từ các loại đậu. Có lẽ vì nghĩ tới chuyện cô mang thai nên anh đặc biệt chọn nhà hàng này.

Lê Giang Nam đã tới từ rất sớm. Thấy họ đi vào, anh ấy liền đứng lên, vẫy tay ra hiệu. Là một chiếc bàn tròn sát cửa sổ tầng hai, vị trí và view đều rất đẹp.

Chuyện của người lớn, con nít không biết gì. Bánh bao nhỏ vẫn nghĩ rằng chú đẹp trai này vẫn đang muốn cướp Uyển Uyển từ trước kia. Vừa ngồi xuoóng, thằng bé liền tuyên bố: "Trong bụng Uyển Uyển có em gái nhỏ của bảo bảo!"

Lê Giang Nam phì cười, chân thành chúc phúc: "Hoắc tổng, chị Tiểu Bạch, chúc mừng anh chị!"

Thật ra trong lòng anh ấy cũng cảm thấy may mắn vài phần. May mà bản thân đã kịp thời rút ra khỏi phần tình cảm này, bằng không, dù có nỗ lực hơn nữa cũng không thể xen vào giữa họ, cuối cùng chìm đắm quá sâu, ngược lại người đau khổ chính là mình.



Nghe thấy anh ấy gọi mình những tiếng "chị Tiểu Bạch", cô hiểu vì sao lúc trước anh ấy đề nghị như vậy, chính là để sau này gặp mặt cả hai không rơi vào tình thế khó xử. Lê Giang Nam cũng là người cô yêu quý, có thể trở thành bạn bè cũng rất may mắn.Một người đàn ông khí khái điển trai như vậy, lại chính trực khiêm nhường, cô thật lòng hy vọng sau này anh ấy có thể tìm được một cô gái thích hợp.

Khi người phục vụ bê thức ăn lên, có một bóng người quen thuộc từ xa đi tới, Lâm Uyển Bạch chợt lên tiếng gọi.

"Sơ Vũ?"

Trịnh Sơ Vũ nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu, chợt bất ngờ nói: "Tiểu Bạch, anh Trường Uyên?"

Lâm Uyển Bạch tươi cười gật đầu còn anh chỉ miễn cưỡng đánh mắt nhìn.

Lâm Uyển Bạch thấy người phục vụ dẫn cô ấy tới một bàn đơn, sững sờ hỏi: "Cô tới đây ăn một mình sao?"

"Đúng vậy!" Trịnh Sơ Vũ gật đầu, vô thức xoa tay lên bụng: "Tôi đói rồi, hôm nay người làm trong nhà lại nghỉ phép, không có gì ăn, tôi đành phải chạy ra ngoài!"

"Vậy cô có muốn qua đây ăn chung với chúng tôi không?" Lâm Uyển Bạch thấy cô ấy thực sự cô đơn.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, trong nhà hàng bàn nào cũng có đôi có cặp, chỉ mình cô ấy đi riêng lẻ. Cô biết cô ấy gần như không có bạn bè gì, mình cũng bị lôi kép, ép trở thành bạn thân duy nhất, vậy nên sao cô đành lòng. Hơn nữa bàn của họ còn khá rộng, ngồi thêm ba người nữa vẫn không thành vấn đề.

Trịnh Sơ Vũ ngập ngừng hỏi: "Như vậy có tiện không?"

Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới ý thức được trên bàn còn Lê Giang Nam. Nếu chỉ có gia đình họ, cô hoàn toàn có thể thay Hoắc Trường Uyên quyết định, nhưng hôm nay Lê Giang Nam mời khách, cũng nên hỏi ý kiến của anh ấy mới phải.

"Giang Nam, cậu không để ý chứ?"

"Không sao!" Lê Giang Nam ôn hòa gật đầu.

Lâm Uyển Bạch biết anh ấy sẽ không từ chối, bèn gọi phục vụ lấy thêm bát đũa.

Trịnh Sơ Vũ đi tới bên cạnh cô, kéo ghế ngồi xuống.

Lâm Uyển Bạch dường như loáng thoáng nhận ra, sau khi Trịnh Sơ Vũ ngồi xuống, bầu không khí có phần khác lạ, nhất là giữa hai người Lê Giang Nam và Trịnh Sơ Vũ, một người tỏ thái độ ngượng ngập, một người cúi đầu đỏ mặt.

Không chỉ cô, Hoắc Trường Uyên cũng nhìn ra được.

Chỉ là anh không hề quan tâm, chỉ một mực chú ý tới cô và cô con gái trong bụng cô cùng bánh bao nhỏ, những người khác có mờ ám ra sao anh chẳng hề hứng thú.

Lâm Uyển Bạch càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Nhân lúc giữa chừng bánh bao nhỏ đòi đi vệ sinh, Hoắc Trường Uyên và Lê Giang Nam đều đứng lên đi cùng, Lâm Uyển Bạch vội buông đũa xuống, kéo Trịnh Sơ Vũ ở bên cạnh qua, hỏi: "Cô và Giang Nam có chuyện gì vậy?"

Vừa bị hỏi, mặt Trịnh Sơ Vũ lại đỏ bừng lên.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ là, chỉ là..." Trịnh Sơ Vũ bỏ hết bát đũa trong tay xuống, ấp úng hồi lâu mới bật ra tiếng: "Có một hôm buổi sáng, chẳng phải tôi chạy ra siêu thị mua không ít đồ bổ rồi mang tới thăm chị sao! Hôm đó anh Trường Uyên vẫn ở nhà, hai người còn thể hiện tình cảm ngay trước mặt tôi đó! Tôi ít nhiều chịu một chút đả kích nhỏ, tối đó tới quán bar uống rượu!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, cô còn nhớ rất rõ.

Lúc đó, họ cũng chỉ vừa hóa thù địch thành tình bạn, sáng sớm Trịnh Sơ Vũ đã chạy tới, còn nhờ cô nói giúp đừng để bị đuổi về Anh.

"Sau đó thì sao?" Cô hỏi tiếp.

Trịnh Sơ Vũ túm chặt lấy mép khăn trải bàn rủ xuống, vò qua vò lại: "Sau đó tôi uống hơi biêng biêng, nói chính xác là uống say khướt! Đúng lúc ấy gặp Lê Giang Nam. Anh ấy tốt bụng đưa tôi rời khỏi quán bar, nhưng không biết nhà tôi ở đâu, trên người tôi lại không có giấy tờ gì, anh ấy đành đưa tôi về khách sạn nơi anh ấy ở. Tôi thật sự uống quá nhiều, hoàn toàn không còn ý thức, nôn thốc nôn tháo khắp nơi. Cuối cùng anh ấy giúp tôi cởi bỏ chỗ quần áo bẩn, tôi đã bị anh ấy nhìn sạch rồi..."

"Hả..." Lâm Uyển Bạch bất giác kêu lên.

Trịnh Sơ Vũ càng cúi thấp hơn, chỉ thiếu nước vùi mặt xuống bát canh.

Cái gọi là "hết", tức là nơi nào trên người cũng đã nhìn thấy.

Buổi sáng khi Trịnh Sơ Vũ tỉnh giấc, dưới chăn, trên người đến quần lót cũng không có, hoàn toàn trần truồng. Lúc đó cô ấy hoảng hốt vô cùng, còn tưởng mình uống say bị ai đó giở trò đồi bại. Về sau nhìn thấy giường sạch sẽ gọn gàng, không có dấu hiệu của sự hỗn loạn, hơn nữa trong người cũng không có cảm giác khó chịu, duy nhất chỉ có cơn đau đầu sau khi cơn say bốc lại, chắc là chưa xảy ra chuyện gì nguy hiểm, chỉ đắp chăn ngủ một giấc rất thoải mái. Sau đó nữa, cô ấy liền nhìn thấy Lê Giang Nam nằm co cụm trên sofa bên ngoài...

Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không ngờ giữa họ lại có một chút chuyện như vậy xảy ra, những tưởng hai người họ chỉ từng giáp mặt một lần ở khách sạn hôm đó.

Cô rất hiểu con người Lê Giang Nam. Anh ấy đàng hoàng chính trực, không phải loại tiểu nhân tranh thủ. Anh ấy nếu làm như vậy nhất định là vì không còn cách nào khác. Chẳng trách ban nãy trông cả hai đều ngại ngần, chuyện này quả thật hơi xấu hổ.

Không bao lâu sau, bánh bao nhỏ lon ton chạy về, phía sau là hai người đàn ông.

Bữa cơm kết thúc, họ đi ra khỏi nhà hàng.

Trịnh Sơ Vũ đi một mình tới đây, ở nhà có người giúp việc nhưng không có tài xế riêng. Lâm Uyển Bạch nhìn sang một Hoắc Trường Uyên nãy giờ vẫn coi như không phải chuyện của mình, rồi quay đầu nhìn về phía Lê Giang Nam, lên tiếng: "Giang Nam, cậu vừa hay tiện đường, chi bằng giúp tôi đưa Sơ Vũ về nhé?"

Trịnh Sơ Vũ thấy anh ấy không nói gì, bèn lẩm bẩm: "Anh không chấp nhận thì thôi!"

"Được rồi!" Gương mặt Lê Giang Nam thoáng qua một chút gượng gạo, nhưng anh ấy vẫn nở nụ cười ôn hòa đáp lại, sau đó nói với cô ấy: "Lên xe tôi đi!"

Nhìn theo đến khi bóng Trịnh Sơ Vũ đi sau Lê Giang Nam xa khuất, Lâm Uyển Bạch mới cùng Hoắc Trường Uyên lên xe.

Dọc đường trở về, cô kể lại chuyện của Trịnh Sơ Vũ và Lê Giang Nam cho Hoắc Trường Uyên nghe. Phản ứng của anh rất lãnh đạm, chỉ ậm ừ những âm điệu đơn thuần mang tính tượng trưng.

"Này..." Lâm Uyển Bạch không nhịn được, đẩy cánh tay anh.

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng nắm lấy tay cô, bọc trong lòng bàn tay mình, trầm giọng: "Anh chỉ quan tâm tới em và con."

Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, bóng đèn đường bên ngoài hắt vào, khiến đáy mắt anh sáng lên lấp lánh.

Lâm Uyển Bạch không kìm được, chìm sâu trong đó. Trong lúc đợi đèn đỏ, ánh mắt hai người quấn quýt giữa không gian xe bé hẹp, cả bầu không khí cũng thêm vài phần quyến luyến.

"Tiếp theo đây cô và bố sẽ hôn hôn ạ?"

Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng con nít.

Bánh bao nhỏ ngồi trên ghế an toàn, chứng kiến toàn bộ quá trình hai người họ tình cảm, giơ hai bàn tay trắng nõn lên che chặt hai mắt, cười toét miệng: "Bảo bảo có thể nhắm mắt~"

Lời trẻ con vô tư càng khiến họ không nhịn được cười, Lâm Uyển Bạch đồng thời cũng rất xấu hổ.

Hoắc Trường Uyên vươn cánh tay dài ra, cúi thấp xuống, nhưng không hôn cô mà thi thầm một câu bên tai cô.

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch bỗng lắc đầu như trống ỏi.

"... Em không muốn!"

Hoắc Trường Uyên chậm rãi nói: "Nếu em không đồng ý thì chuyện anh cho phép em đi làm coi như chưa từng xảy ra!"

"Sao anh lại như vậy chứ!" Lâm Uyển Bạch bỗng sốt sắng.

Tối qua rõ ràng đã dùng mỹ nhân kế, gần như nghĩ toàn bộ cách có thể, hơn nữa còn làm một việc khiến cô xấu hổ nhất... Rõ ràng đã hứa sẽ đồng ý cho cô, người đàn ông này sao có thể nói lời không giữ lời chứ!

Đèn đường phía trước chuyển xanh, Hoắc Trường Uyên vừa cho xe chạy vừa uể oải nói: "Từ đây về nhà còn một quãng đường, anh sẽ cho em đủ thời gian suy nghĩ."

"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.

Một quãng đường không quá xa, chiếc Land Rover trắng nhanh chóng đánh lái vào sân và dừng hẳn.

Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa, vòng qua đầu xe mở cửa cho cô, nhướng mày hỏi: "Suy nghĩ xong chưa?"

Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt, bất giác giơ tay lên chạm vào môi, rồi nghĩ tới cảnh giới hạn độ tuổi đó, giọng nhỏ như muỗi: "Suy nghĩ xong rồi, em làm cho anh còn không được sao..."

Về phương diện đó, da mặt cô vốn đã mỏng, chuyện xấu hổ ấy cô tổng cộng mới làm hai lần, lần đầu tiên là bốn năm trước khi họ vừa quyết định hẹn hò, cô nghe theo lời khuyên của cô bạn Tang Hiểu Du, dỗ cho anh vui. Còn về lần thứ hai thì hết cách, đành phải tung ra chiêu hiểm, ai ngờ anh được đà lấn tới...

Hoắc Trường Uyên hài lòng bế con trai khoác vai cô, sải bước đi vào nhà.

Buỏi tối, Lâm Uyển Bạch vẫn còn ý định qua quýt cho xong, cố tình ở lại phòng con trai, đọc gần hết cả cuốn truyện cổ tích. Cuối cùng bánh bao nhỏ quả thật không chống cự nổi, ngồi đó cái đầu nhỏ gật gù vì buồn ngủ.

Sao cô đành lòng bắt thằng bé thức, vội đặt nằm nó xuống gối, bánh bao nhỏ lập tức khò khò ngay.

Không còn cách nào khác, Lâm Uyển Bạch bấy giờ mới lề mề quay về phòng ngủ.

Cánh cửa được đẩy ra nhẹ nhàng, Hoắc Trường Uyên đã nghiêng người chống cánh tay nằm hướng về phía cô. Anh tắm rửa xong từ sớm, còn không buồn quấn khăn tắm, dùng giọng nói trầm tĩnh xen chút khàn khàn nói với cô: "Uyển Uyển, anh đang đợi này!"

Ánh mắt anh hừng hực như một ngọn lửa có thể thiêu đốt trái tim cô.

Lâm Uyển Bạch liếm môi, đành bấm bụng bước qua từng bước...

...

Thứ Hai, ánh nắng ban mai đầy sức sống như một chú hươu con.

Lâm Uyển Bạch ngồi trên ghế lái phụ chiếc Land Rover. Hoắc Trường Uyên tập trung lái xe. Hai công ty không xa nhau lắm, vừa hay anh có thể đưa cô tới đó trước rồi đến Hoắc Thị sau là vừa đẹp.

Trước khi xuất phát họ đã đưa bánh bao nhỏ tới trường mầm non. Là một trường mầm non song ngữ tư thục, cả phương pháp giáo dục và môi trường học tập đều rất tốt. Lúc vào, bánh bao nhỏ với diện mạo dễ thương bị các bạn nhỏ quây quanh. Ban đầu Lâm Uyển Bạch còn lo lắng nó sẽ tỏ ra lạnh lùng hoặc không vui, không ngờ nó hòa đồng cũng rất nhanh.

Có một bé gái chạy tới, chủ động nắm tay thằng bé, nhưng bánh bao nhỏ có vẻ xấu hổ bèn né tránh. Có điều thằng bé cũng nhanh chóng mím môi cười, dè dặt chìa tay ra. Cô bé ấy có vẻ rất hoạt bát, không hề giận, ngược lại nắm tay nó chạy tuột vào trong.

Lâm Uyển Bạch đứng từ xa nhìn theo cái bóng nhỏ, cũng giống như bao nhiêu người làm mẹ khác, trong lòng vừa kích động vừa xót xa.

Cô đặt tay lên cái bụng bằng phẳng, tuy rằng sinh mạng nhỏ bên trong mới chỉ to bằng hạt đỗ, nhưng cô dường như đã nhìn thấy cảnh sau này bánh bao nhỏ nắm tay em gái cùng đi học và về nhà. Cảnh tượng ấy đẹp như một bức tranh được đóng khung khảm vàng.

Giống như bánh bao nhỏ ngày đầu đi học, quay trở về với công việc, cô ít nhiều cũng có chút hưng phấn.

Chiếc xe trắng đỗ phía trước tòa nhà văn phòng. Sau khi mở cửa xe cho cô, Hoắc Trường Uyên không rời đi ngay mà có vẻ muốn theo cô đi vào. Lâm Uyển Bạch không hiểu, giữ anh lại: "Sao thế?"

"Công ty này cũng thuộc quyền quản lý của Hoắc Thị. Hoắc Thị trước kia để chuẩn bị cho việc lên sàn giao dịch đã thu mua rất nhiều công ty con. Đây là một trong số đó. Sau khi lên sàn rồi, những không công ty này không bị sát nhập mà vẫn tiếp tục tự kinh doanh, có điều chỗ dựa phía sau vẫn luôn là Hoắc Thị." Hoắc Trường Uyên khẽ nói.



"Sao anh không nói gì với em?" Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt."Bây giờ nói cũng không muộn." Hoắc Trường Uyên nhàn nhã nắm lấy tay cô: "Anh đưa em vào trong, tiện thể chào hỏi tổng giám đốc một tiếng."

Tuy rằng được hưởng mỹ nhân kế của cô nhưng sở dĩ anh chấp nhận, đa phần cũng vì công ty này thuộc quyền quản lý của Hoắc Thị, như vậy anh mới yên tâm.

"Không được!" Lâm Uyển Bạch né tránh.

"Vì sao?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Lâm Uyển Bạch cắn môi, kích động: "Còn cần hỏi sao. Nếu anh vào chào hỏi tổng giám đốc, há chẳng phải coi như dặn dò người ta chăm sóc em một cách đặc biệt? Em thi vào đây bằng thực lực của bản thân, em không thích như vậy. Tóm lại, anh không được giúp em đi cửa sau!"

Nếu như vậy, có khác gì đến thẳng Hoắc Thị làm việc đâu!

Thấy cô khi nói rằng mình thi tuyển vào đây bằng thực lực, gương mặt ánh lên chút kiêu hãnh, Hoắc Trường Uyên không nhịn được cười. Anh chuyển sang khoác vai cô, muốn ép buộc cô phải đi vào cùng.

Lâm Uyển Bạch không mắc bẫy, đành bặm môi, nhướng mày, túm lấy vạt áo vest của anh: "Nếu anh không đồng ý thì em sẽ không vui. Em mà không vui sẽ ảnh hưởng tới con đấy..."

Nói đến cuối cùng, đầu cô cúi thấp xuống, chỉ cho anh thấy một cần cổ có phần nặng nề.

Hoắc Trường Uyên hoàn toàn bị đánh bại, dừng bước, thở dài: "Được, anh nghe em."

"Hoắc Trường Uyên, anh là tốt nhất!" Lâm Uyển Bạch lập tức tươi cười.

Sau khi biết quan hệ giữa anh và nơi này, cô không muốn được đối xử đặc biệt chút nào. Trước tòa nhà văn phòng, người đi qua đi lại tấp nập. Sợ bị các đồng nghiệp trong công ty mới bắt gặp, tới lúc đó giải thích sao cũng không ổn, thế nên cô lập tức giằng ra khỏi vòng tay anh.

"Hôn một cái rồi đi!"

Hoắc Trường Uyên vừa dứt lời, Lâm Uyển Bạch đã rảo bước chạy đi xa.

Anh nhíu mày, suýt chút nữa định sải bước ngăn cô lại. Nhưng hình như cô chỉ muốn thoát khỏi anh, sau khi rời khỏi phạm vi của anh không lâu, bước chân đã chậm lại, đi vào trong tòa nhà với dáng vẻ thận trọng.

Đi qua cánh cửa xoay, Lâm Uyển Bạch quay đầu lại, cười thật tươi với anh, để lộ hàm răng đều tăm tắp.

Nụ cười đó khiến trái tim Hoắc Trường Uyên xao xuyến, đó là lý do khiến anh làm bất kỳ việc gì cũng cam tâm tình nguyện.

Những người ứng tuyển lần này đa phần đều chia đều về các phòng khác nhau. Vị trí của Lâm Uyển Bạch trực thuộc phòng tài vụ, không quá đông người, cộng cả cô mới tới tổng cộng có tám người.

Sau khi vào chào hỏi giám đốc, cô được sắp xếp ngồi chính giữa, có lẽ là chỗ ngồi cũ của đồng nghiệp vừa nghỉ. Trên bàn vẫn còn hai chậu cây nhỏ chưa được dọn đi, đặt bên cạnh máy tính với nhiệm vụ hút bớt tia bức xạ.

Vì trên thẻ nhân viên có viết rõ họ tên, nên mọi người chào hỏi nhau cũng khá tiện.

Phong cách hai bàn làm việc hai bên trái phải cô đều khá rõ ràng. Một bàn toàn màu hồng, là một sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, ngoài hai mươi tuổi. Bàn bên kia đặt một bức ảnh gia đình hạnh phúc trên mặt bàn, con cũng đã học tới cấp ba rồi.

Chú ý thấy họ có vẻ khá thân thiết, lại đều họ Triệu, cô tò mò hỏi: "Hai người là người thân ạ?"

"Không phải, chỉ cùng họ thoi à!" Người trung niên xua tay với cô, sau đó cười cười, lần lượt chỉ vào mình và người bên cạnh cô: "Sau này em cứ gọi chị là chị Triệu, gọi con bé ấy Tiểu Triệu là được rồi! Có chuyện gì không hiểu, hoặc cần giúp đỡ, cứ hỏi mọi người!"

"Vâng, chị Triệu, Tiểu Triệu, em cảm ơn hai người trước!" Lâm Uyển Bạch cảm kích.

"Đừng khách khí!" Cả hai đồng thanh.

Tiểu Triệu còn trẻ, tương đối hoạt bát, sau khi thân quen hơn, bèn tò mò hỏi cô: "Chị Tiểu Bạch, nghe nói chị đang mang thai?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Đa phần các công ty trong lúc tuyển dụng đều có yêu cầu khắt khe hơn với phái nữ, hoặc có thể nói đa phần không muốn nhận những người đang có thai. Dù sao thì chẳng công ty nào muốn làm nhà từ thiện, đi chấp nhận một người vừa làm được vài tháng đã về nhà nghỉ đẻ, rồi lại phải đi tìm người kế nhiệm.

Lần này đối với Lâm Uyển Bạch thuần túy là bất ngờ. Tuy rằng họ vẫn luôn mong ngóng có thêm một đứa con, nhưng mãi vẫn không có động tĩnh gì. Sinh mệnh mới đến quá đột ngột, cô cũng thật sự không định chiếm hời mấy tháng nghỉ đẻ. Chỉ là mười ngày trước, khi nộp đơn xin việc, cô hoàn toàn chưa phát hiện ra mình có thai!

Tiểu Triệu phấn khích hỏi: "Ya, mấy tháng rồi ạ, con gái hay con trai thế ạ? Em thích con gái lắm, hiền lành, dễ thương!"

"Hiện giờ vẫn chưa rõ, cũng mới kiểm tra ra được vài hôm thôi. Bây giờ mới hơn một tháng." Mỗi lần nói về con, Lâm Uyển Bạch lại chợt đặt tay xuống bụng.

"Vậy em phải chú ý một chút đấy! Nhất là ba tháng đầu tiên trong thời kỳ nguy hiểm. Nhưng cũng may việc ở phòng mình khá nhẹ nhàng, bình thường chỉ ngồi tại chỗ đối chiếu sổ sách, chỉ có cuói tháng và đầu tháng bận rộn hơn một chút. Mấy việc nặng như dọn đồ đều có các anh nam phụ trách!" Chị Triệu tuổi tác cao hơn một chút, là người từng trải, hiểu biết nhiều, cười ha ha rồi hỏi bâng quơ: "Em và ông xã kết hôn bao lâu rồi?"

"À, bọn em vẫn chưa cưới ạ..." Lâm Uyển Bạch xoa xoa mũi.

Hiện tại, cô được coi như chưa cưới đã chửa, nói ra ít nhiều có phần ngượng ngập, hoàn toàn không ngang nhiên như khi ở trước mặt Hoắc Trường Uyên.

"Vẫn chưa cưới ạ?" Tiểu Triệu kinh ngạc thốt lên.

Ngữ khí của chị Triệu cũng hơi ngập ngừng: "Tiểu Bạch, không phải chị cố tình mong em gặp chuyện không hay. Chỉ có điều chị là người từng trải, từng nhìn thấy nhiều chuyện hơn em. Kiểu người chưa kết hôn đã có con như em, vẫn nên tranh thủ làm xong đám cưới. Nếu không cứ lần lữa mãi, lỡ như tới lúc đó anh ta phủi đít bỏ đi, không chịu trách nhiệm thì phải làm sao?"

"Không sao ạ, bọn em không gấp." Lâm Uyển Bạch vội vàng lắc đầu.

"Chuyện này không gấp không được. Tiểu Bạch, nghe lời khuyên của chị đi, vẫn nên suy nghĩ cho mình một chút!" Chị Triệu nhíu mày, cực kỳ hết lời khuyên nhủ: "Xã hội bây giờ quá tàn nhẫn, người xúi quẩy luôn là phụ nữ. Đàn ông mà tàn nhẫn sẽ tàn nhẫn hơn phụ nữ nhiều. Tới lúc đó anh ta trở mặt không nhận, quay đi là tìm được một người khác. Gặp kẻ có chút lương tâm thì còn có thể cho đứa trẻ chút tiền chu cấp hằng tháng, nhưng em thì thảm rồi. Bỗng dưng đèo bòng theo đứa con, tháng ngày sau này sẽ khó khăn lắm!"

Lâm Uyển Bạch nghe ra được, ngữ khí của chị Triệu không hề có ý châm chọc cô, càng không cố tình xem cô như trò cười, ngược lại thật lòng suy nghĩ cho cô, khiến một người mới tới như cô cảm thấy rất ấm áp trong lòng.

Sợ hiểu lầm tiếp tục sâu thêm, cô tươi cười giơ tay lên giải thích: "Không đâu ạ, chồng chưa cưới đã cầu hôn em từ lâu rồi!"

"Woa, chiếc nhẫn đẹp quá, kim cương cũng to nữa!" Tiểu Triệu sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, chợt kêu lên, chạm ngón tay lên viên kim cương chạm khắc bên trên, ánh sáng lấp lánh khiến ánh mắt cô ấy trông rạo rực. Nhưng biết chừng mực, loại nhẫn cầu hôn này không thể tháo ra đeo thử như các loại nhẫn bình thường, thế nên cô ấy chỉ sờ qua mà thôi.

Nghe xong, nét mặt chị Triệu cũng dịu đi nhiều: "Hóa ra là cầu hôn rồi hả? Vậy thì tốt, là một người có trách nhiệm!"

"Dạ!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Nhắc đến Hoắc Trường Uyên, gương mặt và giọng nói của cô đều dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt như tỏa sáng: "Anh ấy rất tốt với em, cũng rất yêu em, cũng mong chờ đứa con này lâu lắm rồi. Vốn dĩ lúc em ứng tuyển, em chưa phát hiện ra mình mang thai, anh ấy cũng không chấp nhận để em đi làm. Nhưng em kiên trì, nhì nhèo mãi anh ấy mới đồng ý đấy ạ!"

Cụ thể nhì nhèo kiểu gì, cô đương nhiên sẽ không nói!

Chị Triệu nghe xong liền tin ngay. Một người không quan tâm tiền bạc, không nỡ để người yêu mình vất vả, xem ra thật lòng yêu thương cô!

"Chị Tiểu Bạch, chồng chưa cưới của chị đẹp trai lắm phải không, gia cảnh cũng khá?" Tiểu Triệu tò mò hỏi. Nhìn thấy ánh mắt si mê của cô, dĩ nhiên cô ấy phải liên tưởng tới việc đối phương có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa từ chiếc nhẫn kim cương kia có thể đoán được nó có giá không hề rẻ.

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu khẳng định.

Tiểu Triệu chống hai tay lên má, mắt lấp lánh như sao: "Chắc chắn là cũng rất tốt với chị! Hức hức, ngưỡng mộ quá đi!"

Khóe miệng Lâm Uyển Bạch rướn lên, ý cười bên khóe miệng còn xen lẫn chút ngọt ngào, đôi mắt cũng tít lại như trăng rằm: "Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ. Chị rất may mắn khi gặp được anh ấy!"

Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, các bộ phận nhận được thông báo, nói rằng chiều nay sẽ có người ở tổng công ty qua họp.

Tổng công ty nói ở đây dĩ nhiên là ám chỉ Hoắc Thị. Chuyện có công việc qua lại cũng rất bình thường. Lâm Uyển Bạch nghe xong cũng không quá bất ngờ. Họp hành là chuyện của các lãnh đạo, không đến lượt cô tham gia.

Có điều, khi cô quay trở lại phòng làm việc thì phát hiện bên trong ngoài chị Triệu ra, ba nữ đồng nghiệp khác đều lấy gương ra dặm lại phấn, tô lại son.

Cảnh tượng này giống hệt như cảnh cô từng nhìn thấy bốn năm trước.

Lâm Uyển Bạch nhíu mày, vội hỏi: "Chị Triệu, chị có biết tổng công ty cử ai qua đây không ạ?"

"Nghe nói là sếp tổng đích thân qua đây đấy!" Chị Triệu nói với cô.

"Chính là Hoắc tổng đấy!" Tiểu Triệu lập tức ghé qua, tay còn cầm thỏi son màu hồng phấn: "Từ nhỏ anh ấy đã đi học ở nước ngoài. Lúc học ở Havard được miễn hẳn hai năm, lên thẳng MBA. Sau khi về nước thì tiếp quản Hoắc Thị, là một trong số những người đàn ông trong mộng của các cô gái Băng Thành đấy, đến giờ vẫn chưa lấy vợ!"

"Tiểu Triệu, sao em rành quá vậy?" Chị Triệu kinh ngạc hỏi.

Tiểu Triệu toét miệng cười, đắc ý nói: "Hì hì, hồi năm nhất, anh ấy từng tới trường em diễn thuyết, trên poster có ghi rõ về lý lịch của anh ấy. Em và một vài người bạn lúc đó còn xin chữ ký anh ấy. Anh ấy là thần tượng của em đấy!"

Sau khi xác nhận người tới là Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch rút di động ra khỏi túi.

Cô đặc biệt gửi cho anh một tin nhắn, nhắc anh nếu lát nữa có gặp ở công ty cô, phải giả vờ không quen, cũng không được nói với mọi người quan hệ của họ.

Ngồi trên xe nhận được tin nhắn, Hoắc Trường Uyên lập tức nhíu mày. Thấy vậy, Giang Phóng ở phía trước dè dặt hỏi có chuyện gì. Anh lắc đầu: "Không sao."

Anh đút lại di động vào túi quần, trước mắt đã tới tòa nhà văn phòng.

Từ trên chiếc Bentley bước xuống, Hoắc Trường Uyên dẫn theo Giang Phóng sải rộng bước chân đi vào.

Tuy rằng có khá nhiều công việc dính líu tới tổng công ty nhưng bình thường chỉ cần cấp dưới tới đây là được. Ngay cả Giang Phóng cũng rất ít khi phải tới. Lần này không chỉ Giang Phóng mà ngay cả Hoắc Trường Uyên cũng đích thân qua đây, bỗng chốc khiến công ty này trở nên chấn động.

Tổng giám đốc sợ tiếp đón không chu đáo, gần như huy động trên dưới công ty ra đón.

Hoắc Trường Uyên một tay đút túi quần, bước vào như một vị thần. Dọc đường, mọi người hai bên cung kính chào anh một tiếng "Hoắc tổng". Mắt anh không chút xao động, chỉ hờ hững gật đầu. Nhưng khi lướt qua một lướt, thật ra ngay từ đầu ánh mắt anh đã khóa chặt một bóng hình thanh mảnh nào đó trong góc.

Đông người là thế nhưng mắt anh chỉ nhìn thấy cô.

Gần như vô thức, bước chân của anh cứ thế đi thẳng về phía cô.

Có điều vì cô đã nhắn tin trước, Hoắc Trường Uyên không thể vô sỉ nói mình không đọc được. Nghĩ tới lúc trước, cô nói câu mình sẽ không vui, ảnh hưởng tới con, hơn nữa mấy ngày nay anh đọc không ít sách, có nói tâm trạng của thai phụ quả thực rất thất thường, nên để ý nhiều một chút.

Thế nên anh vẫn cưỡng ép mình dừng bước, chỉ đứng nhìn từ xa.

Tổng giám đốc đích thân tiến lên, dẫn anh đi thẳng vào phòng họp. Các cánh cửa hai bên lần lượt đóng lại, mọi người tản đi dần.

Chị Triệu kéo Tiểu Triệu đang nhìn chòng chọc theo anh lại: "Được rồi, đừng nhìn nữa, cửa đóng hết rồi, mau quay về làm việc đi."

Lâm Uyển Bạch mỉm cười lắc đầu.

Cô không phải là không vui, ánh mắt Tiểu Triệu tuy bùng nổ hoa đào, nhưng chỉ là mê trai đơn thuần, không có ảo tưởng phát triển gì, ngược lại phần nhiều là sùng bái.

Xem ra, người nào đó lại thu hoạch được một fan em gái.

Thời gian cứ thế trôi đi trong im lặng. Cuộc họp đã diễn ra được hơn nửa tiếng. Các phòng ban tuy vẫn còn rạo rực nhưng đều đã quay về công việc bình thường. Chợt có một tin nhắn vào di động, Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn, lập tức hoảng hốt bỏ xuống.

Hết chương 330

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Ôm Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook