Chương 5: Chương 5: Cô giỏi lắm
Bắc Chi
19/10/2018
Khi Lâm Uyển Bạch vừa khôi phục lại ý thức, cô lập tức giơ tay ra phía phát ra cơn đau ở sau gáy.
Cô đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Lại là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Tới khi cô xác nhận được hiện mình đang ở trong một căn phòng khách sạn thì bỗng chốc giật mình.
Tiếng "rào rào" vô cùng quen thuộc vọng vào tai, thế rồi cánh cửa phòng tắm được kéo ra.
Đôi mắt Lâm Uyển Bạch đong đầy sự sợ hãi. Cô quả nhiên nhìn thấy bóng hình cao lớn của người đàn ông với chiếc khăn tấm quấn quanh hông bước ra ngoài. Từng múi cơ bắp rõ ràng như kênh rạch. Chỉ có điều, lần này anh ta đang cầm một chiếc khăn lông lau tóc.
"Anh... Anh..." Cô căng thẳng bỗng lắp bắp.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Uyển Bạch cảm nhận được bàn tay mình đang run lên bần bật.
Cụp mắt xuống, may mắn thay, cô phát hiện quần áo của mình vẫn còn nguyên vẹn. Phát giác được có tiếng bước chân trầm ổn đang dồn ép từng bước về phía mình, đáy mắt cô dâng lên sự hoảng loạn: "... Anh định làm gì?"
Anh giống một con thú tràn đầy dã tính, bỗng dưng xuất hiện giữa chốn nhân gian này, khiến người ta không thể tảng lờ sự tồn tại nguy hiểm của nó.
Trong nháy mắt, cái bóng cao lớn đó đã bao trùm toàn bộ nơi cô ngồi.
Có thứ gì đó lướt qua da, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ, hai tay đã bị giơ cao lên đỉnh đầu, trong tư thế mặc cho người ta chém giết.
"Cô bảo tôi định làm gì đây?"
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên tối lại, bàn tay hơi dùng sức.
Nơi cổ áo đã lộ ra dây áo lót bằng ren màu tím, cảnh xuân loáng thoáng xuất hiện, kích thích sự hưng phấn đang sôi trào trong dòng máu mà suốt ba mươi năm qua anh chưa hề cảm nhận được.
Sau khi tắm rửa đi ra, nhìn thấy trên giường có thêm một người, anh biết ngay đây là việc tốt mà Tần Tư Niên gây ra.
Cũng thật kỳ lạ. Hôm đó cô gái phục vụ trong hộp đêm gần như trần truồng bám riết vào người anh như sắp chảy nước, anh cũng thản nhiên như không. Thế mà bây giờ, hương thơm của cô chỉ cần quanh quẩn đâu đây, anh đã nhấp nhổm không kiềm chế được nữa...
"Buông ra! Không tôi kêu lên đó!" Lâm Uyển Bạch thật sự sợ hãi, gào khản giọng.
Ánh mắt của Hoắc Trường Uyên rất sâu, không hề có chút dao động nào: "Cô có thể hét tùy ý. Tôi thích cô kêu lên, cô càng kêu tôi càng sướng."
Ý thức được anh muốn làm gì, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn hét những câu "Đừng" rất to.
Trong lúc giằng co, cô nghiêng đầu cắn mạnh lên cánh tay anh. Hoắc Trường Uyên không kịp phòng bị, đau đớn ôm cánh tay. Cô nhân luc ấy liên tục lăn xuống giường rồi trốn tới bên cạnh một khung cửa sổ sát đần cách đó khá xa.
Lần đầu tiên là sự cố ngoài ý muốn, lần thứ hai nếu lại bị anh hành hạ chắc nôn ra máu mà chết mất!
Lâm Uyển Bạch nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp dưới chân, tay vịn lên lan can, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi: "Đừng! Anh đừng có lại đây. Nếu không, nếu không tôi nhảy xuống dưới đó..."
"Chỉ cần cô dám, cứ nhảy đi." Hoắc Trường Uyên bước những bước thảnh thơi.
Biểu cảm của anh cũng giống ngữ điệu của anh, trong sự bình tĩnh mang theo nét chế giễu.
Hoắc Trường Uyên nói đúng, cô đích thực không dám nhảy.
Đây là tầng 16, Lâm Uyển Bạch không chỉ vì sợ độ cao mà còn vì năm xưa mẹ cô đã chọn đúng cách này để kết liễu cuộc đời. Nó chính là một cơn ác mộng, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh mẹ nằm giữa vũng máu.
Nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước đi đến và sự tàn nhẫn trong mắt anh, Lâm Uyển Bạch cảm thấy tuyệt vọng.
Cô rút ra một con dao găm từ trong túi xách trên người, rồi giơ cổ tay trái ra, đặt lưỡi dao lên trên: "Anh đừng có ép tôi!"
Cô dồn toàn lực vào bàn tay cầm dao, dùng sức, cảm giác từng giọt máu đang tí tách nhỏ xuống.
Hoắc Trường Uyên dừng bước, nhưng lại cười khẩy một tiếng.
Cười khẩy thái độ hoang mang của cô.
Sự lạnh nhạt trên khuôn mặt anh khiến cô có cảm giác trên đời chuyện gì cũng không đáng để anh bận tâm. Thậm chí anh còn ngậm một điếu thuốc lên miệng, vừa nhàn nhã nhả khói vừa bình thản nhìn máu cô chảy xuống.
Máu càng chảy càng nhiều, đỏ rực cả một góc thảm trải sàn.
Một giây trước khi Lâm Uyển Bạch mất đi ý thức, cô nghe thấy anh nói: "Lâm Uyển Bạch, cô giỏi lắm!"
~Hết chương 05~
Cô đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Lại là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Tới khi cô xác nhận được hiện mình đang ở trong một căn phòng khách sạn thì bỗng chốc giật mình.
Tiếng "rào rào" vô cùng quen thuộc vọng vào tai, thế rồi cánh cửa phòng tắm được kéo ra.
Đôi mắt Lâm Uyển Bạch đong đầy sự sợ hãi. Cô quả nhiên nhìn thấy bóng hình cao lớn của người đàn ông với chiếc khăn tấm quấn quanh hông bước ra ngoài. Từng múi cơ bắp rõ ràng như kênh rạch. Chỉ có điều, lần này anh ta đang cầm một chiếc khăn lông lau tóc.
"Anh... Anh..." Cô căng thẳng bỗng lắp bắp.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Uyển Bạch cảm nhận được bàn tay mình đang run lên bần bật.
Cụp mắt xuống, may mắn thay, cô phát hiện quần áo của mình vẫn còn nguyên vẹn. Phát giác được có tiếng bước chân trầm ổn đang dồn ép từng bước về phía mình, đáy mắt cô dâng lên sự hoảng loạn: "... Anh định làm gì?"
Anh giống một con thú tràn đầy dã tính, bỗng dưng xuất hiện giữa chốn nhân gian này, khiến người ta không thể tảng lờ sự tồn tại nguy hiểm của nó.
Trong nháy mắt, cái bóng cao lớn đó đã bao trùm toàn bộ nơi cô ngồi.
Có thứ gì đó lướt qua da, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ, hai tay đã bị giơ cao lên đỉnh đầu, trong tư thế mặc cho người ta chém giết.
"Cô bảo tôi định làm gì đây?"
Ánh mắt Hoắc Trường Uyên tối lại, bàn tay hơi dùng sức.
Nơi cổ áo đã lộ ra dây áo lót bằng ren màu tím, cảnh xuân loáng thoáng xuất hiện, kích thích sự hưng phấn đang sôi trào trong dòng máu mà suốt ba mươi năm qua anh chưa hề cảm nhận được.
Sau khi tắm rửa đi ra, nhìn thấy trên giường có thêm một người, anh biết ngay đây là việc tốt mà Tần Tư Niên gây ra.
Cũng thật kỳ lạ. Hôm đó cô gái phục vụ trong hộp đêm gần như trần truồng bám riết vào người anh như sắp chảy nước, anh cũng thản nhiên như không. Thế mà bây giờ, hương thơm của cô chỉ cần quanh quẩn đâu đây, anh đã nhấp nhổm không kiềm chế được nữa...
"Buông ra! Không tôi kêu lên đó!" Lâm Uyển Bạch thật sự sợ hãi, gào khản giọng.
Ánh mắt của Hoắc Trường Uyên rất sâu, không hề có chút dao động nào: "Cô có thể hét tùy ý. Tôi thích cô kêu lên, cô càng kêu tôi càng sướng."
Ý thức được anh muốn làm gì, Lâm Uyển Bạch hoảng loạn hét những câu "Đừng" rất to.
Trong lúc giằng co, cô nghiêng đầu cắn mạnh lên cánh tay anh. Hoắc Trường Uyên không kịp phòng bị, đau đớn ôm cánh tay. Cô nhân luc ấy liên tục lăn xuống giường rồi trốn tới bên cạnh một khung cửa sổ sát đần cách đó khá xa.
Lần đầu tiên là sự cố ngoài ý muốn, lần thứ hai nếu lại bị anh hành hạ chắc nôn ra máu mà chết mất!
Lâm Uyển Bạch nhìn xuống dòng xe cộ nườm nượp dưới chân, tay vịn lên lan can, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi: "Đừng! Anh đừng có lại đây. Nếu không, nếu không tôi nhảy xuống dưới đó..."
"Chỉ cần cô dám, cứ nhảy đi." Hoắc Trường Uyên bước những bước thảnh thơi.
Biểu cảm của anh cũng giống ngữ điệu của anh, trong sự bình tĩnh mang theo nét chế giễu.
Hoắc Trường Uyên nói đúng, cô đích thực không dám nhảy.
Đây là tầng 16, Lâm Uyển Bạch không chỉ vì sợ độ cao mà còn vì năm xưa mẹ cô đã chọn đúng cách này để kết liễu cuộc đời. Nó chính là một cơn ác mộng, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh mẹ nằm giữa vũng máu.
Nhìn người đàn ông đang từng bước từng bước đi đến và sự tàn nhẫn trong mắt anh, Lâm Uyển Bạch cảm thấy tuyệt vọng.
Cô rút ra một con dao găm từ trong túi xách trên người, rồi giơ cổ tay trái ra, đặt lưỡi dao lên trên: "Anh đừng có ép tôi!"
Cô dồn toàn lực vào bàn tay cầm dao, dùng sức, cảm giác từng giọt máu đang tí tách nhỏ xuống.
Hoắc Trường Uyên dừng bước, nhưng lại cười khẩy một tiếng.
Cười khẩy thái độ hoang mang của cô.
Sự lạnh nhạt trên khuôn mặt anh khiến cô có cảm giác trên đời chuyện gì cũng không đáng để anh bận tâm. Thậm chí anh còn ngậm một điếu thuốc lên miệng, vừa nhàn nhã nhả khói vừa bình thản nhìn máu cô chảy xuống.
Máu càng chảy càng nhiều, đỏ rực cả một góc thảm trải sàn.
Một giây trước khi Lâm Uyển Bạch mất đi ý thức, cô nghe thấy anh nói: "Lâm Uyển Bạch, cô giỏi lắm!"
~Hết chương 05~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.