Chương 95
Bắc Chi
24/02/2019
Đầu óc Lâm Uyển Bạch như bị thắt nút vậy.
Nhìn thấy cơn bão tố từ từ dâng lên trong ánh mắt anh, cô cuộn chặt tay lại có phần sợ sệt, nhưng nơi lồng ngực lại có một nguồn sức mạnh phóng ra bừa bãi. Cô nghe thấy tiếng của mình một lần nữa vang lên: "Em nói, chúng ta hãy kết thúc giao dịch bẩn thỉu này đi."
"Bà ngoại đã xuất viện rồi, em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa..."
Khi Hoắc Trường Uyên xoay người lại, anh đứng ngược chiều hoàng hôn ngoài cửa sổ, sự im lặng khiến người kiêng dè.
Anh rút một bao thuốc lá từ trong túi quần ra, ngậm một điếu lên miệng, châm lửa. Làn khói trắng từ mũi và miệng anh tỏa ra bốn phía. Không có cơn giận dữ lôi đình như trong tưởng tượng, tầm mắt của anh từ đầu tới cuối khóa chặt cô, cho tới khi hút hết điếu thuốc tới tận phần đầu mút.
Mỗi một đường cơ bắp ở nửa người trên để trần đều căng ra như một mũi tên chực bắn ra khỏi cung. Anh im lặng không nói nhưng khí thế thì luôn sẵn sàng.
Hoắc Trường Uyên vứt đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác, động tác giật khóe môi và động tác dập lửa đều rất đồng bộ: "Lâm Uyển Bạch, thế này là em lợi dụng tôi xong thì rút lui?"
Chất giọng trầm bật ra khẽ khàng đến kỳ lạ, nhưng gương mặt anh lại toát ra một vẻ âm u.
Lâm Uyển Bạch biết, anh không vui rồi.
"Khoảng thời gian này..." Cô nghẹn ngào, cố gắng để giọng mình càng chậm rãi hơn một chút nữa: "Có lẽ chúng ta đều có được thứ mà đôi bên mong muốn. Nếu kết thúc, em hy vọng sau này có thể không còn nợ nần gì nhau."
Một lời đơn giản như vậy nhưng để nói hết, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.
Nếu còn tiếp tục mối quan hệ này, chính cô sẽ xem thường bản thân mình.
"Em chắc chứ?" Hoắc Trường Uyên từ từ nheo mắt lại.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Rầm!"
Chậu rửa mặt đặt trên ghế bị anh đá bay xuống đất.
Nước văng tung tóe ra đất, văng cả lên giày của Lâm Uyển Bạch. Đôi giày thể thao đế bằng chẳng mấy chốc đã ướt rượt, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Trường Uyên cười khẩy thành tiếng, cảm giác âm u nơi đáy mắt dâng lên đỉnh điểm theo từng câu từng chữ của anh: "Ha, Lâm Uyển Bạch, em nói kết thúc là kết thúc?"
"Đừng mà..."
Lâm Uyển Bạch hoảng sợ khẽ hét lên, cả người cô bị lôi đi.
Chiếc giường vì một lực mạnh ập xuống nên phát ra những tiếng động bí bách. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng đã bị bờ môi mỏng của anh chặn đứng lại.
Nụ hôn mang theo sự giận dữ của anh, ập xuống mạnh mẽ.
Hoắc Trường Uyên không hề nhẹ tay hơn. Chỉ chớp mắt, anh đã giật chiếc áo len đan thô trên người cô đến biến hình, thậm có một vài mối đan đã bung ra. Sự chán ghét trong mắt anh khiến cả người cô đầm đìa mồ hôi.
Lâm Uyển Bạch cố gắng kháng cự, nhưng không thể kháng cự được gì.
Cô chỉ biết ngước mắt lên ngây ngốc nhìn trần nhà, ánh mắt dần dần không còn tiêu ực, giọng nói cũng trở nên rời rạc trống rỗng: "Em không đồng ý, Hoắc Trường Uyên, anh làm vậy là cưỡng bức em..."
Bàn tay lớn của Hoắc Trường Uyên dịch xuống eo cô, kéo khóa quần bò xuống.
Khi ngón tay chạm phải dị vật, động tác của anh mới ngừng lại.
Cảm xúc lỗ mãng đã hoàn toàn kéo anh đi, khiến Hoắc Trường Uyên quên mất, "người bà con" của cô vẫn chưa đi hẳn...
Khi anh ngước mắt lên, hơi thở lại lập tức như ngừng lại.
Lâm Uyển Bạch nằm đó như một con cừu non đợi chết, không giãy không hét, nhưng hai hàng nước mắt đã từ từ lăn xuống hai bên thái dương.
Hoắc Trường Uyên đưa tay ra, chạm phải khoảng ướt át ấy, như bị thứ gì chích vào người vậy.
Thật ra bản chất anh là một người kiêu ngạo, không thèm mấy chỗ ức hiếp đàn bà con gái.
Giống như ban đầu, cho dù muốn cô đi theo mình, anh cũng chỉ dùng thủ đoạn dụ dỗ, cuối cùng khiến cô chủ động cúi đầu trước mình mà thôi. Cũng giống như anh từng nói với Tần Tư Niên, chuyện chăn gối vẫn nên đôi bên tình nguyện là thoải mái nhất.
Ngón trỏ và ngón cái của Hoắc Trường Uyên khẽ vân vê, cảm giác ướt át ấy tan dần. Giọng nói của anh cũng u tối như gương mặt anh vậy: "Lâm Uyển Bạch, đây là lần đầu tiên em rơi nước mắt vì anh."
"..." Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.
Cô bàng hoàng ngẩng đầu. Do góc độ và ánh sáng, mọi thứ trong đôi mắt ấy đều có vẻ không thật. Cô đang chuẩn bị nhìn thật kỹ thì nguồn sức mạnh trên người bỗng nhiên biến mất, sau đó nghe thấy anh bật ra hai chữ trầm thấp.
"Bỏ đi."
Hoắc Trường Uyên rút tay về.
Anh ngồi dậy khỏi giường, cài lại thắt lưng vừa cởi ra, rồi lại rút ra một điếu thuốc. Nhưng anh không lập tức châm lên mà nhìn cô.
Cái nhìn này rất sâu sắc, giống như muốn nhìn thấu từ ngoài vào trong của cô vậy.
Lâm Uyển Bạch chợt rùng mình, sau đó là từng cơn run rẩy. Ngũ quan lạnh nhạt và xa cách của anh giống như bị đóng đinh vào con ngươi của cô. Anh hừ lạnh: "Người con gái không cần tôi, thì cũng không cần!"
Cô ngồi dậy, hai tay ôm ngực, chỉnh lại chiếc áo len nhăn nhúm, gần như phá cửa đi ra.
Bà ngoại đã trở về phòng ngủ, vì tuổi cao tai có phần nghễnh ngang, phần vì tiếng tivi cũng mở rất to nên bà không phát hiện ra cuộc cãi vã giữa hai người họ.
Không thể ở lại nhà thêm nữa, Lâm Uyển Bạch lao một mạch ra sân.
Chẳng biết đã ngồi bên bờ sông bao nhiêu lâu, đến khi sắc trời dần buông, cô buộc phải quay về đường cũ.
Khi về gần tới, bước chân Lâm Uyển Bạch rất dè dặt, cô bỗng không biết phải đối mặt với đôi mắt đen tối ấy như thế nào. Khi đi đến cổng, cô phát hiện chiếc Land Rover màu trắng vốn đang đỗ bên đường không biết đã đi đâu mất.
Xuyên qua sân đi vào nhà, bà ngoại vẫn đang nằm trong phòng ngủ xem tivi, không biết có chương trình gì mà bà xem cười không ngớt.
Lâm Uyển Bạch đi kiếm qua một lượt, tất cả các chỗ khác đều im phăng phắc.
Chậu rửa mặt bị đổ bên giường đã được cất đi, chiếc sơ mi cởi ra cũng không còn nữa. Giống như người đàn ông tên Hoắc Trường Uyên ấy chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.
Đến tối, cơm canh được bưng lên đặt trên chiếc bàn gỗ tròn.
Bà ngoại chống gậy ra ngoài ăn cơm, cầm đũa thưởng thức cơm cô nấu, cả buổi không nói hay hỏi thêm câu gì.
Lâm Uyển Bạch có phần không nhịn được: "Anh ấy đâu ạ..."
"Tiểu Hoắc hả, đi rồi!" Bà ngoại ngước lên, tự nói: "Hình như công ty có việc thì phải, lúc đó cũng chỉ tạm biệt bà vội vã, chỉ cầm chìa khóa xe rồi đi luôn. Nó không nói gì với cháu sao?"
"... Nói rồi ạ." Lâm Uyển Bạch mấp máy môi.
Không còn phải làm ấm giường, không còn phải gọi là tới...
Khôi phục lại tự do là một chuyện tốt, chỉ là mỗi lần thở hắt ra một hơi mạnh, chẳng hiểu sao lồng ngực lại tưng tức.
...
Việc tìm người chăm sóc bà ngoại rất dễ dàng, xung quanh hàng xóm có cả tá.
Lâm Uyển Bạch chọn một người bình thường khá gần gũi, thương lượng một cái giá phải chăng, đồng thời dặn dò một số chú ý đối với việc chăm sóc người già rồi mới yên tâm rời đi.
Vì không có Hoắc Trường Uyên, cô buộc phải ngồi tàu hỏa ngay tối Chủ Nhật lên thành phố.
Trước khi đi, Lâm Uyển Bạch ôm bà ngoại một cái thật chặt, dường như muốn xin bà một chút sức mạnh.
Cô ngồi chuyến tàu chậm nhất, hầu như phải dừng hết các ga lớn nhỏ dọc đường. Đến hơn năm giờ sáng, cuối cùng cô cũng đến nơi, ý thức được việc mình đã thức trắng đã đêm dài.
Có vẻ như không cảm thấy buồn ngủ lắm, chỉ là chân tay có phần nặng nề như đeo chì vậy. Còn khoảng ba tiếng nữa là đến giờ đi làm, Lâm Uyển Bạch bắt xe về nhà, bước chậm rãi lên từng tầng một. Cô hơi mệt mỏi.
Chẳng hiểu sao trước mắt lại hiện lên hình ảnh lần bị ngộ độc thực phẩm, được Hoắc Trường Uyên bế lên tận nhà.
Lâm Uyển Bạch tự gõ vào đầu, khi chắc chắn những hình ảnh ấy không còn hiện về nữa, cuối cùng cô mới có sức đi lên tận tầng trên cùng. Nhưng bỗng nhiên không còn sức rút chìa khóa ra, cô thẳng thừng gõ cửa.
Nhưng người từ bên trong mở cửa ra lại khiến cô sững sờ: "Anh Yến Phong..."
"Là anh đây." Yến Phong vẫn mỉm cười với cô như mọi lần.
Lâm Uyển Bạch nhất thời chưa hiểu chuyện gì: "Sao anh..."
"Cuối năm có một đợt binh mới cần tuyển, đội cử anh về đây làm việc này." Yến Phong mỉm cười giải thích: "Còn nói nữa, lúc trước anh gọi điện cho em, muốn nói với em chuyện này, kết quả em không bắt máy, về sau còn tắt máy liên tục!"
"Thế ư, em không nhận được..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng động, Tang Hiểu Du nhảy chân sáo đi ra ngoài: "Tiểu Bạch, cậu về rồi à!"
"Hôm qua anh bay chuyến đêm, chênh lệch múi giờ nên không ngủ được, sáng sớm tiện đường qua đây, không ngờ sau khi gõ cửa lại là bạn em ra mở. Cô ấy nói em đưa bà ngoại về quê sáng nay mới lên, nên anh dứt khoát ở đây đợi luôn." Yến Phong nói tiếp.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, cảm thấy não bộ có phần không đủ sử dụng. Cô cởi túi xách xuống: "Em đi rửa mặt một chút!"
Cô vặn vòi nước ra, xả nửa labo rửa mặt rồi vùi mặt vào đó một lúc lâu mới cảm nhận được lục phũ ngũ tạng từ từ trở về chỗ cũ.
Tang Hiểu Du bám riết theo cô như con sâu, đưa khăn mặt cho cô rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi với vẻ khó hiểu: "Này, sao không nhìn thấy chiếc xe trắng của anh nhà cậu thế?"
"Cá nhỏ, đó không phải anh nhà mình..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
"Không phải chứ, suốt ngày bị mình trêu còn xấu hổ nữa!" Tang Hiểu Du cười gian tà.
Từng ngón tay của Lâm Uyển Bạch bấu chặt vào khăn mặt, cô hạ thấp giọng, có phần bay bổng: "Chúng mình chia xa rồi..."
Vì ngay cả "chia tay" cũng không phải.
"Thật hay đùa vậy?" Tang Hiểu Du bỗng chốc dửng sốt, liếc nhìn Yến Phong ngồi ở phòng khách, chỉ tay: "Không phải vì cậu vẫn chưa quên..."
Lâm Uyển Bạch mím môi một lúc lâu, cuối cùng chỉ im lặng lắc đầu.
Cô đặt khăn mặt và bàn chải về vị trí cũ, thay quần áo đi ra ngoài. Yến Phong từ trên sofa đứng lên: "Đi nào, Tiểu Uyển, chúng ta ra ngoài ăn sáng sau đó anh đưa em đi làm!"
Lâm Uyển Bạch thẫn thờ gật đầu, đi theo anh ấy ra cửa.
Họ tới một cửa hàng bán đồ ăn sáng ở gần đó, Yến Phong gọi rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn ăn rất ít.
Yến Phong lái chiếc xe Jeep treo biển quân đội. Tuy đang là giờ cao điểm buổi sang, nhưng rất nhiều xe nhìn thấy đều chủ động tránh đường, sợ quẹt phải sẽ gặp rắc rối, dọc đường họ đi cũng khá thuận lợi.
Khi gặp đèn đỏ, anh ấy mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô: "Lần trước chẳng phải anh nói với em là Châu Châu ầm ĩ đòi gặp em sao. Nhà trẻ ở bên Mỹ nghỉ cũng khá sớm, khoảng hai tuần nữa nó cũng về nước..."
Lâm Uyển Bạch cúi gằm xuống, nhìn mãi vào hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối.
"Tiểu Uyển, anh nói em có đang nghe không vậy?" Yến Phong bất giác hơi cao giọng.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, hơi sững sờ vẻ bàng hoàng: "Anh vừa nói gì ạ?"
Yến Phong không tỏ ra khó chịu mà kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Anh nói, có thể khoảng hai tuần nữa Châu Châu sẽ về nước. Tới lúc đó em đi cùng anh tới đón nó nhé, nó nhất định sẽ rất vui!"
"À vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cũng đã hơn một năm rồi cô không gặp cậu nhóc đó, dĩ nhiên phải ra tận sân bay đón nó.
Đèn xanh bật sáng, ánh mắt Yến Phong vẫn không rời khỏi gương mặt cô, anh hỏi với vẻ quan tâm khó che giấu: "Tiểu Uyển, có phải em thấy không thoải mái chỗ nào không?"
"Không ạ..." Đôi mắt Lâm Uyển Bạch hơi nhấp nháy, cô đáp qua loa: "Có thể tại tối qua ngồi tàu hơi mệt."
Yến Phong gật đầu, không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò cô đi làm đừng gắng sức quá, chú ý nghỉ ngơi và uống nhiều nước.
Lâm Uyển Bạch khẽ đáp lại, tòa nhà phía trước đập vào mắt.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, gần như chớp mắt đã hết một tuần.
Kết thúc mối quan hệ với Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch dường như có nhiều thời gian dư dả hơn. Ngày ngày cô tan làm, mua thức ăn về nhà, cùng người bạn Tang Hiểu Du nấu cơm ăn, sau đó lại gọi điện về hỏi han tình hình của bà ngoại. Nhiều lúc làm xong hết những việc này, trời bên ngoài cũng đã tối đen như mực.
Chiều nay họp xong, trở về chỗ ngồi chưa được bao lâu, quản lý đã vội vàng đi từ phòng làm việc ra, nói là dự án hợp tác với Hoắc Thị xảy ra chút vấn đề nhỏ cần sửa chữa, dặn cô sắp xếp tài liệu qua đó một chuyến.
Hoắc Thị...
Lâm Uyển Bạch nét mặt đầy bứt rứt, cô cắn môi: "Quản lý, tôi có thể không đi không..."
"Vậy sao được!" Quản lý trả lời ngay không cần suy nghĩ, đồng thời nạt nộ: "Công ty không phải là nơi nuôi mấy người nhàn rỗi!"
Cuối cùng, dưới thái độ không dễ từ chối của quản lý, Lâm Uyển Bạch đành ôm tài liệu theo anh ta đi tới Hoắc Thị.
Có hẹn trước nên họ được lên thẳng phòng hội nghị trên tầng cao nhất.
Hoắc Trường Uyên đã ngồi bên trong rồi, lưng dựa vào ghế, tư thế nhàn nhã, trong tay xoay tròn cây bút máy, khi rơi xuống mặt giấy phát lên những bộp bộp.
Ngũ quan cương nghị mà không thô kệch vẫn nét nào ra nét ấy như thế, cho dù là đang làm việc, từng cử chỉ vẫn toát lên sự cao quý.
Quản lý gần như lao vào như tên bắn, vừa xoa tay vừa xin lỗi: "Hoắc tổng, thật là ngại quá! Để anh đợi lâu rồi, đường có hơi tắc!"
"Không sao." Hoắc Trường Uyên đổi tư thế vắt chân, đặt cây bút máy lên bàn, ngữ khí nhạt nhòa: "Tôi có đến trước mấy phút thôi, vừa kết thúc cuộc họp ở đây."
Quản lý nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Uyển Bạch im lặng đi theo sau, kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu thấp nhất có thể để làm nhòa đi sự tồn tại của mình.
Họ nhanh chóng đi vào chủ đề chính, không lâu sau, cô nghe thấy quản lý dặn dò: "Tiểu Lâm, đưa phần đã sửa lại cho Hoắc tổng xem qua!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch đứng lên.
Cô lần lượt lấy tài liệu trong túi tài liệu ra, thầm hít sâu một hơi rồi đi tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên.
"Hoắc tổng, đây là tài liệu mới sửa chữa..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp rất khẽ, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.
Vì Lâm Uyển Bạch đang đứng nên ở góc độ của cô có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ. Bao gồm cả bờ môi hơi mím lại của anh, khuôn cằm lún phún mấy sợi râu chưa cạo sạch, xuống dưới nữa là yết hầu nhô ra.
Hơi thở của cô đột ngột ngừng lại, tầm mắt dừng hẳn trên cổ áo của anh.
Anh vẫn mặc chiếc sơ mi mà cô mua...
Trên tay bỗng nhiên có cảm giác ấm nóng truyền tới, không biết là vô tình hay hữu ý, khi đưa tài liệu, ngón tay của Hoắc Trường Uyên chạm vào tay cô.
Chuyện như vậy trước kia thường xuyên xảy ra, Lâm Uyển Bạch không khỏi cắn môi nhìn anh.
Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên, vẫn rất thản nhiên: "Sao vậy?"
"Không, không sao!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Trở về chỗ, cô vô thức đánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy Hoắc Trường Uyên cúi đầu xuống đọc tài liệu, nét mặt vẫn đầy nghiêm nghị, đôi mắt không có lấy một gợn sóng. Cô bất giác siết chặt ngón tay vừa bị anh chạm qua.
Chập tối tan làm về nhà, Tang Hiểu Du có việc không về ăn cơm nên Lâm Uyển Bạch mua một hộp cơm ăn tạm.
Cô vừa mở hộp ra thì chuông điện thoại bất ngờ reo vang.
Ba chữ "Hoắc Trường Uyên" hiển thị trên màn hinh khiến cô bỗng ngừng thở.
Cô do dự bắt máy: "...Alô?"
"Anh đây." Chất giọng trầm từ từ truyền tới.
"Em biết..." Lớp ni lông bên ngoài chiếc đũa dùng một lần bị Lâm Uyển Bạch nắm chặt trong tay vang lên những tiếng sột soạt. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, hỏi: "Anh... Anh có việc gì không?"
"Anh đói rồi." Hoắc Trường Uyên bất ngờ nói.
"..." Lâm Uyển Bạch lại thấy rất khó thở.
Đầu kia Hoắc Trường Uyên cũng im lặng mấy giây, sau đó nói một câu: "Anh muốn ăn mỳ."
Nhìn thấy cơn bão tố từ từ dâng lên trong ánh mắt anh, cô cuộn chặt tay lại có phần sợ sệt, nhưng nơi lồng ngực lại có một nguồn sức mạnh phóng ra bừa bãi. Cô nghe thấy tiếng của mình một lần nữa vang lên: "Em nói, chúng ta hãy kết thúc giao dịch bẩn thỉu này đi."
"Bà ngoại đã xuất viện rồi, em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa..."
Khi Hoắc Trường Uyên xoay người lại, anh đứng ngược chiều hoàng hôn ngoài cửa sổ, sự im lặng khiến người kiêng dè.
Anh rút một bao thuốc lá từ trong túi quần ra, ngậm một điếu lên miệng, châm lửa. Làn khói trắng từ mũi và miệng anh tỏa ra bốn phía. Không có cơn giận dữ lôi đình như trong tưởng tượng, tầm mắt của anh từ đầu tới cuối khóa chặt cô, cho tới khi hút hết điếu thuốc tới tận phần đầu mút.
Mỗi một đường cơ bắp ở nửa người trên để trần đều căng ra như một mũi tên chực bắn ra khỏi cung. Anh im lặng không nói nhưng khí thế thì luôn sẵn sàng.
Hoắc Trường Uyên vứt đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác, động tác giật khóe môi và động tác dập lửa đều rất đồng bộ: "Lâm Uyển Bạch, thế này là em lợi dụng tôi xong thì rút lui?"
Chất giọng trầm bật ra khẽ khàng đến kỳ lạ, nhưng gương mặt anh lại toát ra một vẻ âm u.
Lâm Uyển Bạch biết, anh không vui rồi.
"Khoảng thời gian này..." Cô nghẹn ngào, cố gắng để giọng mình càng chậm rãi hơn một chút nữa: "Có lẽ chúng ta đều có được thứ mà đôi bên mong muốn. Nếu kết thúc, em hy vọng sau này có thể không còn nợ nần gì nhau."
Một lời đơn giản như vậy nhưng để nói hết, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.
Nếu còn tiếp tục mối quan hệ này, chính cô sẽ xem thường bản thân mình.
"Em chắc chứ?" Hoắc Trường Uyên từ từ nheo mắt lại.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Rầm!"
Chậu rửa mặt đặt trên ghế bị anh đá bay xuống đất.
Nước văng tung tóe ra đất, văng cả lên giày của Lâm Uyển Bạch. Đôi giày thể thao đế bằng chẳng mấy chốc đã ướt rượt, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Trường Uyên cười khẩy thành tiếng, cảm giác âm u nơi đáy mắt dâng lên đỉnh điểm theo từng câu từng chữ của anh: "Ha, Lâm Uyển Bạch, em nói kết thúc là kết thúc?"
"Đừng mà..."
Lâm Uyển Bạch hoảng sợ khẽ hét lên, cả người cô bị lôi đi.
Chiếc giường vì một lực mạnh ập xuống nên phát ra những tiếng động bí bách. Cô giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng đã bị bờ môi mỏng của anh chặn đứng lại.
Nụ hôn mang theo sự giận dữ của anh, ập xuống mạnh mẽ.
Hoắc Trường Uyên không hề nhẹ tay hơn. Chỉ chớp mắt, anh đã giật chiếc áo len đan thô trên người cô đến biến hình, thậm có một vài mối đan đã bung ra. Sự chán ghét trong mắt anh khiến cả người cô đầm đìa mồ hôi.
Lâm Uyển Bạch cố gắng kháng cự, nhưng không thể kháng cự được gì.
Cô chỉ biết ngước mắt lên ngây ngốc nhìn trần nhà, ánh mắt dần dần không còn tiêu ực, giọng nói cũng trở nên rời rạc trống rỗng: "Em không đồng ý, Hoắc Trường Uyên, anh làm vậy là cưỡng bức em..."
Bàn tay lớn của Hoắc Trường Uyên dịch xuống eo cô, kéo khóa quần bò xuống.
Khi ngón tay chạm phải dị vật, động tác của anh mới ngừng lại.
Cảm xúc lỗ mãng đã hoàn toàn kéo anh đi, khiến Hoắc Trường Uyên quên mất, "người bà con" của cô vẫn chưa đi hẳn...
Khi anh ngước mắt lên, hơi thở lại lập tức như ngừng lại.
Lâm Uyển Bạch nằm đó như một con cừu non đợi chết, không giãy không hét, nhưng hai hàng nước mắt đã từ từ lăn xuống hai bên thái dương.
Hoắc Trường Uyên đưa tay ra, chạm phải khoảng ướt át ấy, như bị thứ gì chích vào người vậy.
Thật ra bản chất anh là một người kiêu ngạo, không thèm mấy chỗ ức hiếp đàn bà con gái.
Giống như ban đầu, cho dù muốn cô đi theo mình, anh cũng chỉ dùng thủ đoạn dụ dỗ, cuối cùng khiến cô chủ động cúi đầu trước mình mà thôi. Cũng giống như anh từng nói với Tần Tư Niên, chuyện chăn gối vẫn nên đôi bên tình nguyện là thoải mái nhất.
Ngón trỏ và ngón cái của Hoắc Trường Uyên khẽ vân vê, cảm giác ướt át ấy tan dần. Giọng nói của anh cũng u tối như gương mặt anh vậy: "Lâm Uyển Bạch, đây là lần đầu tiên em rơi nước mắt vì anh."
"..." Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.
Cô bàng hoàng ngẩng đầu. Do góc độ và ánh sáng, mọi thứ trong đôi mắt ấy đều có vẻ không thật. Cô đang chuẩn bị nhìn thật kỹ thì nguồn sức mạnh trên người bỗng nhiên biến mất, sau đó nghe thấy anh bật ra hai chữ trầm thấp.
"Bỏ đi."
Hoắc Trường Uyên rút tay về.
Anh ngồi dậy khỏi giường, cài lại thắt lưng vừa cởi ra, rồi lại rút ra một điếu thuốc. Nhưng anh không lập tức châm lên mà nhìn cô.
Cái nhìn này rất sâu sắc, giống như muốn nhìn thấu từ ngoài vào trong của cô vậy.
Lâm Uyển Bạch chợt rùng mình, sau đó là từng cơn run rẩy. Ngũ quan lạnh nhạt và xa cách của anh giống như bị đóng đinh vào con ngươi của cô. Anh hừ lạnh: "Người con gái không cần tôi, thì cũng không cần!"
Cô ngồi dậy, hai tay ôm ngực, chỉnh lại chiếc áo len nhăn nhúm, gần như phá cửa đi ra.
Bà ngoại đã trở về phòng ngủ, vì tuổi cao tai có phần nghễnh ngang, phần vì tiếng tivi cũng mở rất to nên bà không phát hiện ra cuộc cãi vã giữa hai người họ.
Không thể ở lại nhà thêm nữa, Lâm Uyển Bạch lao một mạch ra sân.
Chẳng biết đã ngồi bên bờ sông bao nhiêu lâu, đến khi sắc trời dần buông, cô buộc phải quay về đường cũ.
Khi về gần tới, bước chân Lâm Uyển Bạch rất dè dặt, cô bỗng không biết phải đối mặt với đôi mắt đen tối ấy như thế nào. Khi đi đến cổng, cô phát hiện chiếc Land Rover màu trắng vốn đang đỗ bên đường không biết đã đi đâu mất.
Xuyên qua sân đi vào nhà, bà ngoại vẫn đang nằm trong phòng ngủ xem tivi, không biết có chương trình gì mà bà xem cười không ngớt.
Lâm Uyển Bạch đi kiếm qua một lượt, tất cả các chỗ khác đều im phăng phắc.
Chậu rửa mặt bị đổ bên giường đã được cất đi, chiếc sơ mi cởi ra cũng không còn nữa. Giống như người đàn ông tên Hoắc Trường Uyên ấy chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.
Đến tối, cơm canh được bưng lên đặt trên chiếc bàn gỗ tròn.
Bà ngoại chống gậy ra ngoài ăn cơm, cầm đũa thưởng thức cơm cô nấu, cả buổi không nói hay hỏi thêm câu gì.
Lâm Uyển Bạch có phần không nhịn được: "Anh ấy đâu ạ..."
"Tiểu Hoắc hả, đi rồi!" Bà ngoại ngước lên, tự nói: "Hình như công ty có việc thì phải, lúc đó cũng chỉ tạm biệt bà vội vã, chỉ cầm chìa khóa xe rồi đi luôn. Nó không nói gì với cháu sao?"
"... Nói rồi ạ." Lâm Uyển Bạch mấp máy môi.
Không còn phải làm ấm giường, không còn phải gọi là tới...
Khôi phục lại tự do là một chuyện tốt, chỉ là mỗi lần thở hắt ra một hơi mạnh, chẳng hiểu sao lồng ngực lại tưng tức.
...
Việc tìm người chăm sóc bà ngoại rất dễ dàng, xung quanh hàng xóm có cả tá.
Lâm Uyển Bạch chọn một người bình thường khá gần gũi, thương lượng một cái giá phải chăng, đồng thời dặn dò một số chú ý đối với việc chăm sóc người già rồi mới yên tâm rời đi.
Vì không có Hoắc Trường Uyên, cô buộc phải ngồi tàu hỏa ngay tối Chủ Nhật lên thành phố.
Trước khi đi, Lâm Uyển Bạch ôm bà ngoại một cái thật chặt, dường như muốn xin bà một chút sức mạnh.
Cô ngồi chuyến tàu chậm nhất, hầu như phải dừng hết các ga lớn nhỏ dọc đường. Đến hơn năm giờ sáng, cuối cùng cô cũng đến nơi, ý thức được việc mình đã thức trắng đã đêm dài.
Có vẻ như không cảm thấy buồn ngủ lắm, chỉ là chân tay có phần nặng nề như đeo chì vậy. Còn khoảng ba tiếng nữa là đến giờ đi làm, Lâm Uyển Bạch bắt xe về nhà, bước chậm rãi lên từng tầng một. Cô hơi mệt mỏi.
Chẳng hiểu sao trước mắt lại hiện lên hình ảnh lần bị ngộ độc thực phẩm, được Hoắc Trường Uyên bế lên tận nhà.
Lâm Uyển Bạch tự gõ vào đầu, khi chắc chắn những hình ảnh ấy không còn hiện về nữa, cuối cùng cô mới có sức đi lên tận tầng trên cùng. Nhưng bỗng nhiên không còn sức rút chìa khóa ra, cô thẳng thừng gõ cửa.
Nhưng người từ bên trong mở cửa ra lại khiến cô sững sờ: "Anh Yến Phong..."
"Là anh đây." Yến Phong vẫn mỉm cười với cô như mọi lần.
Lâm Uyển Bạch nhất thời chưa hiểu chuyện gì: "Sao anh..."
"Cuối năm có một đợt binh mới cần tuyển, đội cử anh về đây làm việc này." Yến Phong mỉm cười giải thích: "Còn nói nữa, lúc trước anh gọi điện cho em, muốn nói với em chuyện này, kết quả em không bắt máy, về sau còn tắt máy liên tục!"
"Thế ư, em không nhận được..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Trong phòng ngủ vọng ra tiếng động, Tang Hiểu Du nhảy chân sáo đi ra ngoài: "Tiểu Bạch, cậu về rồi à!"
"Hôm qua anh bay chuyến đêm, chênh lệch múi giờ nên không ngủ được, sáng sớm tiện đường qua đây, không ngờ sau khi gõ cửa lại là bạn em ra mở. Cô ấy nói em đưa bà ngoại về quê sáng nay mới lên, nên anh dứt khoát ở đây đợi luôn." Yến Phong nói tiếp.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, cảm thấy não bộ có phần không đủ sử dụng. Cô cởi túi xách xuống: "Em đi rửa mặt một chút!"
Cô vặn vòi nước ra, xả nửa labo rửa mặt rồi vùi mặt vào đó một lúc lâu mới cảm nhận được lục phũ ngũ tạng từ từ trở về chỗ cũ.
Tang Hiểu Du bám riết theo cô như con sâu, đưa khăn mặt cho cô rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi với vẻ khó hiểu: "Này, sao không nhìn thấy chiếc xe trắng của anh nhà cậu thế?"
"Cá nhỏ, đó không phải anh nhà mình..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
"Không phải chứ, suốt ngày bị mình trêu còn xấu hổ nữa!" Tang Hiểu Du cười gian tà.
Từng ngón tay của Lâm Uyển Bạch bấu chặt vào khăn mặt, cô hạ thấp giọng, có phần bay bổng: "Chúng mình chia xa rồi..."
Vì ngay cả "chia tay" cũng không phải.
"Thật hay đùa vậy?" Tang Hiểu Du bỗng chốc dửng sốt, liếc nhìn Yến Phong ngồi ở phòng khách, chỉ tay: "Không phải vì cậu vẫn chưa quên..."
Lâm Uyển Bạch mím môi một lúc lâu, cuối cùng chỉ im lặng lắc đầu.
Cô đặt khăn mặt và bàn chải về vị trí cũ, thay quần áo đi ra ngoài. Yến Phong từ trên sofa đứng lên: "Đi nào, Tiểu Uyển, chúng ta ra ngoài ăn sáng sau đó anh đưa em đi làm!"
Lâm Uyển Bạch thẫn thờ gật đầu, đi theo anh ấy ra cửa.
Họ tới một cửa hàng bán đồ ăn sáng ở gần đó, Yến Phong gọi rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn ăn rất ít.
Yến Phong lái chiếc xe Jeep treo biển quân đội. Tuy đang là giờ cao điểm buổi sang, nhưng rất nhiều xe nhìn thấy đều chủ động tránh đường, sợ quẹt phải sẽ gặp rắc rối, dọc đường họ đi cũng khá thuận lợi.
Khi gặp đèn đỏ, anh ấy mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô: "Lần trước chẳng phải anh nói với em là Châu Châu ầm ĩ đòi gặp em sao. Nhà trẻ ở bên Mỹ nghỉ cũng khá sớm, khoảng hai tuần nữa nó cũng về nước..."
Lâm Uyển Bạch cúi gằm xuống, nhìn mãi vào hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối.
"Tiểu Uyển, anh nói em có đang nghe không vậy?" Yến Phong bất giác hơi cao giọng.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, hơi sững sờ vẻ bàng hoàng: "Anh vừa nói gì ạ?"
Yến Phong không tỏ ra khó chịu mà kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Anh nói, có thể khoảng hai tuần nữa Châu Châu sẽ về nước. Tới lúc đó em đi cùng anh tới đón nó nhé, nó nhất định sẽ rất vui!"
"À vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cũng đã hơn một năm rồi cô không gặp cậu nhóc đó, dĩ nhiên phải ra tận sân bay đón nó.
Đèn xanh bật sáng, ánh mắt Yến Phong vẫn không rời khỏi gương mặt cô, anh hỏi với vẻ quan tâm khó che giấu: "Tiểu Uyển, có phải em thấy không thoải mái chỗ nào không?"
"Không ạ..." Đôi mắt Lâm Uyển Bạch hơi nhấp nháy, cô đáp qua loa: "Có thể tại tối qua ngồi tàu hơi mệt."
Yến Phong gật đầu, không hỏi thêm nữa, chỉ dặn dò cô đi làm đừng gắng sức quá, chú ý nghỉ ngơi và uống nhiều nước.
Lâm Uyển Bạch khẽ đáp lại, tòa nhà phía trước đập vào mắt.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, gần như chớp mắt đã hết một tuần.
Kết thúc mối quan hệ với Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch dường như có nhiều thời gian dư dả hơn. Ngày ngày cô tan làm, mua thức ăn về nhà, cùng người bạn Tang Hiểu Du nấu cơm ăn, sau đó lại gọi điện về hỏi han tình hình của bà ngoại. Nhiều lúc làm xong hết những việc này, trời bên ngoài cũng đã tối đen như mực.
Chiều nay họp xong, trở về chỗ ngồi chưa được bao lâu, quản lý đã vội vàng đi từ phòng làm việc ra, nói là dự án hợp tác với Hoắc Thị xảy ra chút vấn đề nhỏ cần sửa chữa, dặn cô sắp xếp tài liệu qua đó một chuyến.
Hoắc Thị...
Lâm Uyển Bạch nét mặt đầy bứt rứt, cô cắn môi: "Quản lý, tôi có thể không đi không..."
"Vậy sao được!" Quản lý trả lời ngay không cần suy nghĩ, đồng thời nạt nộ: "Công ty không phải là nơi nuôi mấy người nhàn rỗi!"
Cuối cùng, dưới thái độ không dễ từ chối của quản lý, Lâm Uyển Bạch đành ôm tài liệu theo anh ta đi tới Hoắc Thị.
Có hẹn trước nên họ được lên thẳng phòng hội nghị trên tầng cao nhất.
Hoắc Trường Uyên đã ngồi bên trong rồi, lưng dựa vào ghế, tư thế nhàn nhã, trong tay xoay tròn cây bút máy, khi rơi xuống mặt giấy phát lên những bộp bộp.
Ngũ quan cương nghị mà không thô kệch vẫn nét nào ra nét ấy như thế, cho dù là đang làm việc, từng cử chỉ vẫn toát lên sự cao quý.
Quản lý gần như lao vào như tên bắn, vừa xoa tay vừa xin lỗi: "Hoắc tổng, thật là ngại quá! Để anh đợi lâu rồi, đường có hơi tắc!"
"Không sao." Hoắc Trường Uyên đổi tư thế vắt chân, đặt cây bút máy lên bàn, ngữ khí nhạt nhòa: "Tôi có đến trước mấy phút thôi, vừa kết thúc cuộc họp ở đây."
Quản lý nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Uyển Bạch im lặng đi theo sau, kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu thấp nhất có thể để làm nhòa đi sự tồn tại của mình.
Họ nhanh chóng đi vào chủ đề chính, không lâu sau, cô nghe thấy quản lý dặn dò: "Tiểu Lâm, đưa phần đã sửa lại cho Hoắc tổng xem qua!"
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch đứng lên.
Cô lần lượt lấy tài liệu trong túi tài liệu ra, thầm hít sâu một hơi rồi đi tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên.
"Hoắc tổng, đây là tài liệu mới sửa chữa..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp rất khẽ, thậm chí không buồn ngẩng đầu lên.
Vì Lâm Uyển Bạch đang đứng nên ở góc độ của cô có thể nhìn rõ từng chi tiết nhỏ. Bao gồm cả bờ môi hơi mím lại của anh, khuôn cằm lún phún mấy sợi râu chưa cạo sạch, xuống dưới nữa là yết hầu nhô ra.
Hơi thở của cô đột ngột ngừng lại, tầm mắt dừng hẳn trên cổ áo của anh.
Anh vẫn mặc chiếc sơ mi mà cô mua...
Trên tay bỗng nhiên có cảm giác ấm nóng truyền tới, không biết là vô tình hay hữu ý, khi đưa tài liệu, ngón tay của Hoắc Trường Uyên chạm vào tay cô.
Chuyện như vậy trước kia thường xuyên xảy ra, Lâm Uyển Bạch không khỏi cắn môi nhìn anh.
Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên, vẫn rất thản nhiên: "Sao vậy?"
"Không, không sao!" Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Trở về chỗ, cô vô thức đánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy Hoắc Trường Uyên cúi đầu xuống đọc tài liệu, nét mặt vẫn đầy nghiêm nghị, đôi mắt không có lấy một gợn sóng. Cô bất giác siết chặt ngón tay vừa bị anh chạm qua.
Chập tối tan làm về nhà, Tang Hiểu Du có việc không về ăn cơm nên Lâm Uyển Bạch mua một hộp cơm ăn tạm.
Cô vừa mở hộp ra thì chuông điện thoại bất ngờ reo vang.
Ba chữ "Hoắc Trường Uyên" hiển thị trên màn hinh khiến cô bỗng ngừng thở.
Cô do dự bắt máy: "...Alô?"
"Anh đây." Chất giọng trầm từ từ truyền tới.
"Em biết..." Lớp ni lông bên ngoài chiếc đũa dùng một lần bị Lâm Uyển Bạch nắm chặt trong tay vang lên những tiếng sột soạt. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, hỏi: "Anh... Anh có việc gì không?"
"Anh đói rồi." Hoắc Trường Uyên bất ngờ nói.
"..." Lâm Uyển Bạch lại thấy rất khó thở.
Đầu kia Hoắc Trường Uyên cũng im lặng mấy giây, sau đó nói một câu: "Anh muốn ăn mỳ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.