Chương 25: Chương 10.3
Hạ Kiều Ân
15/01/2017
Yêu cũng là bệnh, hận cũng là bệnh. Cho nên càng không thể tha thứ kỳ thật là còn yêu nhau.
Bọn họ đều giống nhau.
Thật xin lỗi...
Cũng bởi vì yêu quá sâu, cho nên mới sợ anh không cần đứa bé này. Nên cô mới muốn rời khỏi anh.
Nhưng rõ ràng anh cũng đã nói, người anh muốn, cũng chỉ có cô mà thôi...
“Đừng khóc.” Cánh tay cường tráng nhanh chóng ôm cô vào lòng, Quyền Thiên Trạm cúi đầu vì cô lau đi nước mắt: “Mọi chuyện là tại anh không tốt...”
Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng che bờ môi anh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em yêu anh.” Cô nói.
Tròng mắt anh chấn động.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...” Theo từng giọt nước mắt lăn xuống, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc cũng mỉm cười: “Cám ơn anh yêu em, cám ơn anh vì em làm mọi thứ.” Trải qua mọi chuyện, cuối cùng cô cũng ngả vào lòng anh: “Cám ơn anh làm em thấy hạnh phúc như thế này.”
Quyền Thiên Trạm kích động đến nói không ra lời, anh ôm chặc cô, toàn thân hơi run rẩy. Vẻ mặt giống như có được bảo vật quý báu nhất trên đời.
“Anh cũng yêu em.” Anh vùi đầu vào hõm cổ cô.
Cảm nhận được anh rung động, cô ôm anh thật chặc, ngưng khóc thút thít.
Dưới ánh đèn dịu dàng, chỉ thấy hai người ngồi lặng lẽ ôm nhau.
Cho đến một lúc sau, anh mới khẽ buông cô ra.
“Gả cho anh.”
Câu đầu tiên khi hai người làm hòa là anh khẩn cấp cầu hôn cô.
Ôn Uyển cho là mình nghe lầm, cô nháy mắt lẩm bẩm: “Nhưng là không phải là anh không muốn…”
“Anh không muốn vì em cảm thấy bị bắt ép mà kết hôn.” Anh giải thích: “Nhưng là anh muốn cưới em.”
Ôn Uyển đỏ mặt, khẽ tránh khỏi ngực anh.
“Này, này quá đường đột, em... em...”
Anh ôm cô lần nữa, để tay lên bụng cô nói: “Mẹ nói đúng, chúng ta không thể để đứa bé ra đời trong một gia đình không trọn vẹn.” Anh tấn công nhược điểm của cô.
“Nhưng là em...” Cô cắn môi dưới, tay nhỏ bé uốn éo xoắn vào nhau: “Nhưng là em... Không xinh đẹp.”
“Ai nói không xinh đẹp, vẻ đẹp của em có thể làm chết tất cả đàn ông, nhưng mà, vẻ đẹp của em chỉ thuộc về anh.” Câu nói sau cùng, anh nói đặc biệt bá đạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ: “Nhưng là xuất thân của em không tốt.” Cô lo lắng.
“Nếu như hôm nay anh nghèo rớt mồng tơi, em sẽ bỏ anh sao?”
“Sẽ không!” Cô nhanh chóng trả lời.
“Vậy thì còn vấn đề gì nữa.”
“Nhưng mà...”
Không nghĩ tới cô còn lo lắng cái gì nữa.
“Không có nhưng mà.” Anh bá đạo nói: “Tóm lại, chúng ta nhanh chóng kết hôn, chờ ba mẹ trở lại, phải thảo luận cùng bọn họ.”
“Không cần nhanh như vậy được không?” Ôn Uyển có chút bị dọa sợ.
“Anh không thể chờ đến khi ôm em về nhà.” Anh lầu bầu: “Hơn nữa kết hôn nhanh còn đỡ hơn bị thôi miên.”
Một câu này của Quyền Thiên Trạm đánh thức người trong mộng, cô nhớ tới âm mưu của Mã Hạ Lan.
Thì ra là mẹ nào thì con nấy, để đạt được mục đích thì không chừa một thủ đoạn nào là tác phong nhà họ Quyền. Cô nên cảm thấy may mắn là anh còn hỏi cô đồng ý hay không chứ không phải là trực tiếp mang cô vào lễ đường.
Nhìn bàn tay đang để trên bụng mình, cô suy nghĩ mấy giây, sau đó vòng tay qua người anh.
“Được, em đồng ý.” Cô cười rộ lên, rốt cuộc không do dự nữa.
Cho tới giờ lúc này, Quyền Thiên Trạm mới hoàn toàn yên lòng.
Anh rút bàn tay ra, bao lấy bàn tay cô để trên bụng cô. Dùng giọng nói kiên định cam kết.
“Anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông đôi tay này ra, vĩnh viễn.”
Ôn Uyển cảm động đến muốn khóc, vậy mà lúc này Quyên Quyên lại hưng phấn chạy vòng quanh hai người.
“Quyên Quyên muốn về nhà sao?” Ôn Uyển cười hỏi.
“Gâu Gâu!”
Quyên Quyên mở to mắt, sau đó chạy vào phòng bếp tha một vật ra. Hai người cúi đầu nhìn, thì ra tạp dề của Mã Hạ Lan.
Quyên Quyên ngoắc ngoắc cái đuôi, lấy lòng tựa vào chân cô.
“Xem ra là nó đói bụng.” Cô nhẹ nhàng bật cười.
Quyền Thiên Trạm ôm sát cô, cũng không hài lòng cô chỉ nhớ mỗi mình nó.
“Anh cũng đói bụng.” Anh nhắc nhở.
Ôn Uyển giương cao khóe miệng, dịu dàng trấn an: “Chờ sau khi về nhà, em lập tức nấu cơm cho anh ăn.”
Nghe cô dùng chữ “Nhà” để hình dung căn phòng của mình, anh không khỏi cũng nở nụ cười.
“Được, chúng ta về nhà.”
***
Ngoại truyện
“Về lần thử âm này, cậu thấy như thế nào?” Trình Minh đẩy cửa phòng làm việc ra quay đầu Quyền Thiên Trạm đang đứng bên cạnh.
Bọn họ là bạn tốt từ hồi học cấp hai, hơn nữa còn giúp đỡ nhau trong sự nghiệp nên tình cảm càng thắm thiết hơn. Họ luôn tận dụng thời gian ăn trưa để vừa ăn vừa bàn luận thêm công việc
Quyền Thiên Trạm nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng dọa người...
“Xà Thiên Âm.”
Trình Minh nở nụ cười: “Xem ra ánh mắt của chúng ta giống nhau.”
“Cô ấy có năng lực.”
“Hơn nữa có sức quyến rũ hơn người.” Trình Minh đặc biệt bổ sung.
Quyền Thiên Trạm có thâm ý khác nhìn bạn tốt: “Tớ luôn nghĩ rằng trước giờ cậu không ăn cỏ gần hang.”
“Cô ấy không phải là cỏ, mà là đóa hoa kiều diễm.” Trình Minh mỉm cười: “Hơn nữa ngay từ nhỏ chúng ta đã biết, nếu không đoạt lấy đóa hoa kiều diễm thì sẽ bị người khác giành lấy.” Anh thích làm mọi việc một cách nhanh chóng.
“Tớ chưa nghe cậu nói thế bao giờ.” Quyền Thiên Trạm không hề có hứng thú với mấy chuyện này.
“Đây là bí mật.” Trình minh nhún vai: “Nhưng mà cậu yên tâm, từ trước đến giờ tớ đều công tư phân minh, cho dù cậu muốn thế nào tớ đều đồng ý, trừ khi cậu giành phụ nữ với tớ.” Anh nói giỡn.
“Thì là một thùng giấm chua.” Quyền Thiên Trạm nhếch miệng cười, bước nhanh ra khỏi đài truyền hình.
“Tớ cũng không ngờ mình sẽ biến thành thế này, chỉ có thể nói sức mạnh của tình yêu thật kinh người.” Trình Minh cười khổ nhạo báng chính mình.
Quyền Thiên Trạm liếc anh một cái, hoàn toàn không đưa bình luận nào, cho đến khi đi tới chỗ đổ xe…
“Chị Ôn Uyển, làm sao bây giờ? Em bỏ quên trang phục ở đài truyền hình rồi!” Giọng nói lo lắng vang lên bên cạnh xe: “A, vâng, là Quyền Thiên Trạm!” Cô gái vừa phát hiện ra Quyền Thiên Trạm lập tức liền kêu lên.
“Không sao, vẫn còn thời gian, em nhanh chóng đi lấy trang phục, chị đợi em ở đây.” Giọng nói dịu dàng vang lên, không hề có nửa điểm trách cứ, đồng thời cô còn sửa sang lại cho Xà Thiên Âm. Hoàn toàn không chú ý gì tới việc Quyền Thiên Trạm đang nhìn cô chăm chú.
“Dạ.” Cô gái lưu luyến nhìn Quyền Thiên Trạm, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
“Hi!” Xà Thiên Âm ở một bên hào phóng chào Quyền Thiên Trạm và Trình Minh.
“Ăn cơm chưa?” Trình Minh đi lên phía trước.
“Đang muốn đi ăn.” Xà Thiên Âm cười nói, mà Chân Ôn Uyển đứng bên cạnh cô thấp giọng gọi anh Trình. Sau đó một trợ lý khác đưa điện thoại và sổ ghi chép cho cô.
“Bọn anh cũng đang muốn đi ăn trưa, đi chung đi!” Trình Minh đề nghị.
Xà Thiên Âm trộm dò xét Quyền Thiên Trạm sau lưng anh.
“Ừ... Không có xe đi?” Mới thu âm mà đi ăn riêng với nhạc sĩ, nếu bị nhà báo bắt gặp không biết sẽ bị viết như thế nào đây.
“Bọn anh biết một chỗ rất tốt, đồ ăn ngon lại tuyệt đối yên tĩnh”
Cặp mắt Xà Thiên Âm sáng lên: “Anh Quyền thì sao? Anh cũng đi ăn với bọn em chứ?” Cô chủ động hỏi.
“Anh không có ý kiến.” Mặt Quyền Thiên Trạm vẫn lạnh lùng như cũ chẳng qua là ánh mắt lại rơi trên người Ôn Uyển.
Cô rất bận việc.
Từ nãy đến giờ, cô ấy gần như không có thời gian nghỉ ngơi nhưng trên khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm. Cho dù cô đứng kế người đẹp lộng lẫy như Xà Thiên Âm thì cũng làm người khác chú ý.
Chẳng qua là, anh để ý giọng nói của cô hơn.
Gần như lúc cô mở miệng thì trái tim anh đã bị cô kiềm giữ.
Anh chưa bao giờ nghĩ, một người chỉ cần mở miệng nói lại có thể xinh đẹp như vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân lại dịu dàng như nước.
Trình Minh và Thiên Âm thấy anh đang thất thần thì chủ động lôi kéo bạn của mình, giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là Ôn Uyển, là nhà trang điểm riêng đồng thời là bạn tốt nhất của em.”
“Đây là A Trạm, là toàn Đài Loan... không, phải nói là nhạc sĩ nổi tiếng nhất Châu Á.”
“A!” Ôn Uyển không ngờ là bị bạn tốt kéo tới nên đành lễ phép mỉm cười với Quyền Thiên Trạm: “Anh Quyền mạnh khỏe.”
Quyền Thiên Trạm không trả lời, chỉ là gật đầu một cái.
“Ôn Uyển, Trình Minh hẹn chúng ta ăn cơm, cậu đi không?” Xà Thiên Âm hỏi.
“Không được.” Ôn Uyển đem quyển sổ ghi chép đưa cho trợ lý: “Một tiếng trước, Quách Tuyển gọi điện nói sẽ đến đón tớ.”
Xà Thiên Âm lập tức cau mày: “Không phải hắn nói rất bận không có thời gian rãnh rỗi sao? Sao đột nhiên rãnh rỗi thế?”
“Có thể là đã làm xong.” Ôn Uyển vén tóc ra sau tai, cười yếu ớt: “Sauk hi ăn cơm xong tớ gọi điện cho cậu được không?”
“Lần này hắn sẽ không cho cậu leo cây nữa chứ?” Xà Thiên Âm hừ lạnh.
“Anh ấy sẽ không...” Ôn Uyển vừa mới mở miệng đã nghe thấy một tiếng rên yếu ớt của chó con.
Mọi người nhanh chóng quay đầu, liền thấy một con chó con má me đầm đìa đang nằm giữa đường. Xe cộ hai bên đường gào thét lung tung, mém tí tong trúng nó.
Quyền Thiên Trạm không chần chờ chút nào, lập tức chạy tới giữa đường. Vậy mà có một đôi tay nhỏ bé nhanh hơn anh, cẩn thận ôm con chó nhanh chóng quay lại lề đường.
Bàn tay cô nhiễm đầy máu tươi, quần áo nhanh chóng bị vấy bẩn nhưng cô không thèm để ý. Trong cái rét tháng mười hai, cô cởi áo khoác của mình xuống nhanh chóng ủ ấm cho con chó.
“Thiên Âm! Bệnh viện thú y!”
Khuôn mặt khẩn trương nhỏ nhăn của cô dính máu tươi nhưng lại tuyệt đẹp như một đóa hoa.
“À... Được! Tớ, tớ giúp cậu mở cửa xe...”
“Tôi lái xe, tôi biết bệnh viện thú y gần đây.” Quyền Thiên Trạm thấp giọng nói, tĩnh táo chỉ huy hiện trường: “Trình Minh, cậu đưa mọi người đến phòng ăn trước đi, chúng ta dùng di động liên lạc sau.” Anh vừa nói chuyện vừa mở cửa xe, để cho Ôn Uyển ngồi vào trong xe, còn anh thì vòng qua đầu xe, nhanh chóng ngồi lên ghế lái.
“Biết rồi.” Trình Minh tĩnh táo nói: “Lái xe cẩn thận.”
Quyền Thiên Trạm gật đầu, nhanh chóng lái xe đi.
“Con chó con... Sẽ sống chứ?” Xà Thiên Âm ngây người tại chỗ, không khỏi sợ hãi bắt tay Trình Minh.
“A Trạm và Ôn Uyển đã cố gắng hết sức, chỉ có thể coi số mệnh.” Trình Minh nói, trong đầu hiện lên ánh mắt bạn tốt nhìn Ôn Uyển. Một loại dự cảm kéo đến, sau đó anh mỉm cười: “Nhưng anh tin tưởng nó sẽ sống sót.”
Thiên Âm cảm thấy bàn tay mình bị anh nắm thì ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trời bắt đầu mưa.
Ở nơi khác, Chân Ôn Uyển run rẩy ôm chó con.
“Kiên cường lên, tao ở đây với mày cho nên mày phải sống sót.”
Quyền Thiên Trạm nghe cô nói thì đạp chân ga vượt đèn đỏ.
“Nó sẽ sống sót.” Anh thấp giọng nói câu đầu tiên.
Ôn Uyển sửng sốt, sau đó nhìn anh mìm cười
“Nó sẽ sống sót.”
Đúng vậy, cô cũng tin nó sẽ sống sót. Bởi vì có nó tồn tại thì mới có nhân duyên sau này. Nhân duyên vĩnh cửu
【 hết trọn bộ 】
Bọn họ đều giống nhau.
Thật xin lỗi...
Cũng bởi vì yêu quá sâu, cho nên mới sợ anh không cần đứa bé này. Nên cô mới muốn rời khỏi anh.
Nhưng rõ ràng anh cũng đã nói, người anh muốn, cũng chỉ có cô mà thôi...
“Đừng khóc.” Cánh tay cường tráng nhanh chóng ôm cô vào lòng, Quyền Thiên Trạm cúi đầu vì cô lau đi nước mắt: “Mọi chuyện là tại anh không tốt...”
Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng che bờ môi anh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em yêu anh.” Cô nói.
Tròng mắt anh chấn động.
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh...” Theo từng giọt nước mắt lăn xuống, cái miệng nhỏ nhắn rốt cuộc cũng mỉm cười: “Cám ơn anh yêu em, cám ơn anh vì em làm mọi thứ.” Trải qua mọi chuyện, cuối cùng cô cũng ngả vào lòng anh: “Cám ơn anh làm em thấy hạnh phúc như thế này.”
Quyền Thiên Trạm kích động đến nói không ra lời, anh ôm chặc cô, toàn thân hơi run rẩy. Vẻ mặt giống như có được bảo vật quý báu nhất trên đời.
“Anh cũng yêu em.” Anh vùi đầu vào hõm cổ cô.
Cảm nhận được anh rung động, cô ôm anh thật chặc, ngưng khóc thút thít.
Dưới ánh đèn dịu dàng, chỉ thấy hai người ngồi lặng lẽ ôm nhau.
Cho đến một lúc sau, anh mới khẽ buông cô ra.
“Gả cho anh.”
Câu đầu tiên khi hai người làm hòa là anh khẩn cấp cầu hôn cô.
Ôn Uyển cho là mình nghe lầm, cô nháy mắt lẩm bẩm: “Nhưng là không phải là anh không muốn…”
“Anh không muốn vì em cảm thấy bị bắt ép mà kết hôn.” Anh giải thích: “Nhưng là anh muốn cưới em.”
Ôn Uyển đỏ mặt, khẽ tránh khỏi ngực anh.
“Này, này quá đường đột, em... em...”
Anh ôm cô lần nữa, để tay lên bụng cô nói: “Mẹ nói đúng, chúng ta không thể để đứa bé ra đời trong một gia đình không trọn vẹn.” Anh tấn công nhược điểm của cô.
“Nhưng là em...” Cô cắn môi dưới, tay nhỏ bé uốn éo xoắn vào nhau: “Nhưng là em... Không xinh đẹp.”
“Ai nói không xinh đẹp, vẻ đẹp của em có thể làm chết tất cả đàn ông, nhưng mà, vẻ đẹp của em chỉ thuộc về anh.” Câu nói sau cùng, anh nói đặc biệt bá đạo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ: “Nhưng là xuất thân của em không tốt.” Cô lo lắng.
“Nếu như hôm nay anh nghèo rớt mồng tơi, em sẽ bỏ anh sao?”
“Sẽ không!” Cô nhanh chóng trả lời.
“Vậy thì còn vấn đề gì nữa.”
“Nhưng mà...”
Không nghĩ tới cô còn lo lắng cái gì nữa.
“Không có nhưng mà.” Anh bá đạo nói: “Tóm lại, chúng ta nhanh chóng kết hôn, chờ ba mẹ trở lại, phải thảo luận cùng bọn họ.”
“Không cần nhanh như vậy được không?” Ôn Uyển có chút bị dọa sợ.
“Anh không thể chờ đến khi ôm em về nhà.” Anh lầu bầu: “Hơn nữa kết hôn nhanh còn đỡ hơn bị thôi miên.”
Một câu này của Quyền Thiên Trạm đánh thức người trong mộng, cô nhớ tới âm mưu của Mã Hạ Lan.
Thì ra là mẹ nào thì con nấy, để đạt được mục đích thì không chừa một thủ đoạn nào là tác phong nhà họ Quyền. Cô nên cảm thấy may mắn là anh còn hỏi cô đồng ý hay không chứ không phải là trực tiếp mang cô vào lễ đường.
Nhìn bàn tay đang để trên bụng mình, cô suy nghĩ mấy giây, sau đó vòng tay qua người anh.
“Được, em đồng ý.” Cô cười rộ lên, rốt cuộc không do dự nữa.
Cho tới giờ lúc này, Quyền Thiên Trạm mới hoàn toàn yên lòng.
Anh rút bàn tay ra, bao lấy bàn tay cô để trên bụng cô. Dùng giọng nói kiên định cam kết.
“Anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông đôi tay này ra, vĩnh viễn.”
Ôn Uyển cảm động đến muốn khóc, vậy mà lúc này Quyên Quyên lại hưng phấn chạy vòng quanh hai người.
“Quyên Quyên muốn về nhà sao?” Ôn Uyển cười hỏi.
“Gâu Gâu!”
Quyên Quyên mở to mắt, sau đó chạy vào phòng bếp tha một vật ra. Hai người cúi đầu nhìn, thì ra tạp dề của Mã Hạ Lan.
Quyên Quyên ngoắc ngoắc cái đuôi, lấy lòng tựa vào chân cô.
“Xem ra là nó đói bụng.” Cô nhẹ nhàng bật cười.
Quyền Thiên Trạm ôm sát cô, cũng không hài lòng cô chỉ nhớ mỗi mình nó.
“Anh cũng đói bụng.” Anh nhắc nhở.
Ôn Uyển giương cao khóe miệng, dịu dàng trấn an: “Chờ sau khi về nhà, em lập tức nấu cơm cho anh ăn.”
Nghe cô dùng chữ “Nhà” để hình dung căn phòng của mình, anh không khỏi cũng nở nụ cười.
“Được, chúng ta về nhà.”
***
Ngoại truyện
“Về lần thử âm này, cậu thấy như thế nào?” Trình Minh đẩy cửa phòng làm việc ra quay đầu Quyền Thiên Trạm đang đứng bên cạnh.
Bọn họ là bạn tốt từ hồi học cấp hai, hơn nữa còn giúp đỡ nhau trong sự nghiệp nên tình cảm càng thắm thiết hơn. Họ luôn tận dụng thời gian ăn trưa để vừa ăn vừa bàn luận thêm công việc
Quyền Thiên Trạm nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng dọa người...
“Xà Thiên Âm.”
Trình Minh nở nụ cười: “Xem ra ánh mắt của chúng ta giống nhau.”
“Cô ấy có năng lực.”
“Hơn nữa có sức quyến rũ hơn người.” Trình Minh đặc biệt bổ sung.
Quyền Thiên Trạm có thâm ý khác nhìn bạn tốt: “Tớ luôn nghĩ rằng trước giờ cậu không ăn cỏ gần hang.”
“Cô ấy không phải là cỏ, mà là đóa hoa kiều diễm.” Trình Minh mỉm cười: “Hơn nữa ngay từ nhỏ chúng ta đã biết, nếu không đoạt lấy đóa hoa kiều diễm thì sẽ bị người khác giành lấy.” Anh thích làm mọi việc một cách nhanh chóng.
“Tớ chưa nghe cậu nói thế bao giờ.” Quyền Thiên Trạm không hề có hứng thú với mấy chuyện này.
“Đây là bí mật.” Trình minh nhún vai: “Nhưng mà cậu yên tâm, từ trước đến giờ tớ đều công tư phân minh, cho dù cậu muốn thế nào tớ đều đồng ý, trừ khi cậu giành phụ nữ với tớ.” Anh nói giỡn.
“Thì là một thùng giấm chua.” Quyền Thiên Trạm nhếch miệng cười, bước nhanh ra khỏi đài truyền hình.
“Tớ cũng không ngờ mình sẽ biến thành thế này, chỉ có thể nói sức mạnh của tình yêu thật kinh người.” Trình Minh cười khổ nhạo báng chính mình.
Quyền Thiên Trạm liếc anh một cái, hoàn toàn không đưa bình luận nào, cho đến khi đi tới chỗ đổ xe…
“Chị Ôn Uyển, làm sao bây giờ? Em bỏ quên trang phục ở đài truyền hình rồi!” Giọng nói lo lắng vang lên bên cạnh xe: “A, vâng, là Quyền Thiên Trạm!” Cô gái vừa phát hiện ra Quyền Thiên Trạm lập tức liền kêu lên.
“Không sao, vẫn còn thời gian, em nhanh chóng đi lấy trang phục, chị đợi em ở đây.” Giọng nói dịu dàng vang lên, không hề có nửa điểm trách cứ, đồng thời cô còn sửa sang lại cho Xà Thiên Âm. Hoàn toàn không chú ý gì tới việc Quyền Thiên Trạm đang nhìn cô chăm chú.
“Dạ.” Cô gái lưu luyến nhìn Quyền Thiên Trạm, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
“Hi!” Xà Thiên Âm ở một bên hào phóng chào Quyền Thiên Trạm và Trình Minh.
“Ăn cơm chưa?” Trình Minh đi lên phía trước.
“Đang muốn đi ăn.” Xà Thiên Âm cười nói, mà Chân Ôn Uyển đứng bên cạnh cô thấp giọng gọi anh Trình. Sau đó một trợ lý khác đưa điện thoại và sổ ghi chép cho cô.
“Bọn anh cũng đang muốn đi ăn trưa, đi chung đi!” Trình Minh đề nghị.
Xà Thiên Âm trộm dò xét Quyền Thiên Trạm sau lưng anh.
“Ừ... Không có xe đi?” Mới thu âm mà đi ăn riêng với nhạc sĩ, nếu bị nhà báo bắt gặp không biết sẽ bị viết như thế nào đây.
“Bọn anh biết một chỗ rất tốt, đồ ăn ngon lại tuyệt đối yên tĩnh”
Cặp mắt Xà Thiên Âm sáng lên: “Anh Quyền thì sao? Anh cũng đi ăn với bọn em chứ?” Cô chủ động hỏi.
“Anh không có ý kiến.” Mặt Quyền Thiên Trạm vẫn lạnh lùng như cũ chẳng qua là ánh mắt lại rơi trên người Ôn Uyển.
Cô rất bận việc.
Từ nãy đến giờ, cô ấy gần như không có thời gian nghỉ ngơi nhưng trên khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm. Cho dù cô đứng kế người đẹp lộng lẫy như Xà Thiên Âm thì cũng làm người khác chú ý.
Chẳng qua là, anh để ý giọng nói của cô hơn.
Gần như lúc cô mở miệng thì trái tim anh đã bị cô kiềm giữ.
Anh chưa bao giờ nghĩ, một người chỉ cần mở miệng nói lại có thể xinh đẹp như vậy. Mỗi cái giơ tay nhấc chân lại dịu dàng như nước.
Trình Minh và Thiên Âm thấy anh đang thất thần thì chủ động lôi kéo bạn của mình, giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là Ôn Uyển, là nhà trang điểm riêng đồng thời là bạn tốt nhất của em.”
“Đây là A Trạm, là toàn Đài Loan... không, phải nói là nhạc sĩ nổi tiếng nhất Châu Á.”
“A!” Ôn Uyển không ngờ là bị bạn tốt kéo tới nên đành lễ phép mỉm cười với Quyền Thiên Trạm: “Anh Quyền mạnh khỏe.”
Quyền Thiên Trạm không trả lời, chỉ là gật đầu một cái.
“Ôn Uyển, Trình Minh hẹn chúng ta ăn cơm, cậu đi không?” Xà Thiên Âm hỏi.
“Không được.” Ôn Uyển đem quyển sổ ghi chép đưa cho trợ lý: “Một tiếng trước, Quách Tuyển gọi điện nói sẽ đến đón tớ.”
Xà Thiên Âm lập tức cau mày: “Không phải hắn nói rất bận không có thời gian rãnh rỗi sao? Sao đột nhiên rãnh rỗi thế?”
“Có thể là đã làm xong.” Ôn Uyển vén tóc ra sau tai, cười yếu ớt: “Sauk hi ăn cơm xong tớ gọi điện cho cậu được không?”
“Lần này hắn sẽ không cho cậu leo cây nữa chứ?” Xà Thiên Âm hừ lạnh.
“Anh ấy sẽ không...” Ôn Uyển vừa mới mở miệng đã nghe thấy một tiếng rên yếu ớt của chó con.
Mọi người nhanh chóng quay đầu, liền thấy một con chó con má me đầm đìa đang nằm giữa đường. Xe cộ hai bên đường gào thét lung tung, mém tí tong trúng nó.
Quyền Thiên Trạm không chần chờ chút nào, lập tức chạy tới giữa đường. Vậy mà có một đôi tay nhỏ bé nhanh hơn anh, cẩn thận ôm con chó nhanh chóng quay lại lề đường.
Bàn tay cô nhiễm đầy máu tươi, quần áo nhanh chóng bị vấy bẩn nhưng cô không thèm để ý. Trong cái rét tháng mười hai, cô cởi áo khoác của mình xuống nhanh chóng ủ ấm cho con chó.
“Thiên Âm! Bệnh viện thú y!”
Khuôn mặt khẩn trương nhỏ nhăn của cô dính máu tươi nhưng lại tuyệt đẹp như một đóa hoa.
“À... Được! Tớ, tớ giúp cậu mở cửa xe...”
“Tôi lái xe, tôi biết bệnh viện thú y gần đây.” Quyền Thiên Trạm thấp giọng nói, tĩnh táo chỉ huy hiện trường: “Trình Minh, cậu đưa mọi người đến phòng ăn trước đi, chúng ta dùng di động liên lạc sau.” Anh vừa nói chuyện vừa mở cửa xe, để cho Ôn Uyển ngồi vào trong xe, còn anh thì vòng qua đầu xe, nhanh chóng ngồi lên ghế lái.
“Biết rồi.” Trình Minh tĩnh táo nói: “Lái xe cẩn thận.”
Quyền Thiên Trạm gật đầu, nhanh chóng lái xe đi.
“Con chó con... Sẽ sống chứ?” Xà Thiên Âm ngây người tại chỗ, không khỏi sợ hãi bắt tay Trình Minh.
“A Trạm và Ôn Uyển đã cố gắng hết sức, chỉ có thể coi số mệnh.” Trình Minh nói, trong đầu hiện lên ánh mắt bạn tốt nhìn Ôn Uyển. Một loại dự cảm kéo đến, sau đó anh mỉm cười: “Nhưng anh tin tưởng nó sẽ sống sót.”
Thiên Âm cảm thấy bàn tay mình bị anh nắm thì ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trời bắt đầu mưa.
Ở nơi khác, Chân Ôn Uyển run rẩy ôm chó con.
“Kiên cường lên, tao ở đây với mày cho nên mày phải sống sót.”
Quyền Thiên Trạm nghe cô nói thì đạp chân ga vượt đèn đỏ.
“Nó sẽ sống sót.” Anh thấp giọng nói câu đầu tiên.
Ôn Uyển sửng sốt, sau đó nhìn anh mìm cười
“Nó sẽ sống sót.”
Đúng vậy, cô cũng tin nó sẽ sống sót. Bởi vì có nó tồn tại thì mới có nhân duyên sau này. Nhân duyên vĩnh cửu
【 hết trọn bộ 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.