Chương 33: Anh thật sự sẽ bỏ qua cho cô sao?
Mỡ treo miệng mèo
22/05/2022
Tưởng Na Na định nói thêm gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Mặc
Tinh, trong mắt cô ta hiện lên một sự sợ hãi, cô ta nuốt hết mọi thứ vào bụng rồi chỉ hừ lên một tiếng kỳ lạ.
Lâm Hiểu chưa kẻ mắt xong nên cô ấy tiếp tục kẻ mắt, cô ấy vừa kẻ mắt vừa hỏi: “Mặc Tinh, cô ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ đặt nhiều đồ ăn hơn.”
“Cô gọi giúp tôi một phần cháo nhé, cảm ơn” Mặc Tinh tìm trong tủ của mình, lấy ra một bộ đồng phục làm việc sạch sẽ.
“Cô hỏi cô ta ăn chưa, tại sao không hỏi tôi hả?”
Tưởng Na Na chống khuỷu tay phải lên giường, nghiêng người hét lên: “Tôi cũng chưa ăn, cô định gọi gì thì cứ gọi cho tôi phần đó, tôi không kén chọn đâu.”
“Kệ cô, cô muốn ăn gì thì tự gọi đi, tôi không thừa tiền để mua cho cô.” Lâm Hiểu tô son, bặm môi và dùng một bông tẩy trang lau đi vết son thừa.
Tưởng Na Na giận đến đỏ bừng cả mặt, cô ta ngồi dậy và hét lên: “Lâm Hiểu, hai người chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, tại sao cô lại mua đồ ăn cho một tội phạm gϊếŧ người mới quen biết chưa được một tháng, mà lại không mua cho tôi chứ?”
Nghe thấy bốn chữ tội phạm gϊếŧ người, Mặc Tinh đang thay đồ hơi dừng lại một chút, sau đó cô tiếp tục cài nút áo.
“Lần nào tôi mua cơm cho Mặc Tinh, người ta cũng đưa tiền cho tôi, nếu như cô trả lại số tiền mà trước đây cô còn thiếu nợ tôi thì sau này tôi sẽ mua cho cô, được không?” Lâm Hiểu nói.
Tưởng Na Na chửi thề một câu: “Đồ hẹp hòi keo kiệt, cứ làm như ai ăn hết cơm của cô vậy.”
Mặc Tinh và Lâm Hiểu đều không để ý đến cô ta, sau khi đồ ăn được đưa đến, bọn họ cùng nhau ăn rồi đi làm.
“Mặc…Mặc Tinh, bên ngoài có một cô gái đang tìm cô.” Một đồng nghiệp vội vàng chạy tới, lắp ba lắp bắp nói với Mặc Tinh một câu, cũng không đợi cô hỏi người đó là ai thì đã vội vàng chạy đi. Nhìn bộ dạng giống như sợ một tội phạm gϊếŧ người là cô vậy.
Mặc Tinh cất dụng cụ dọn dẹp vệ sinh vào trong phòng, sau đó đi ra ngoài cửa, lúc này cô mới phát hiện cô gái tìm cô chính là một cô luật sư có khuôn mặt trẻ trung.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi mới đến tìm gặp cô.” Hà Tiểu Du đỏ mặt, ngại ngùng nói lời xin lỗi.
Mặc Tinh thực sự không nghĩ ra đối phương tìm cô có việc gì: “Cho hỏi cô tìm tôi có việc gì không?”
“Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện nhé.” Hà Tiểu Du nhìn những người đang đi đến, sau đó kéo cô ra khỏi Câu lạc bộ Dream, tìm đến một nơi tương đối vắng vẻ.
“Chuyện đó, thật ngại quá…” Hà Tiểu Du nắm chặt hai tay lại: “Tôi đã nói với thầy giáo và cả bố của tôi về chuyện của cô, nhưng thầy của tôi không muốn dính vào chuyện này. Tôi cũng cầu xin tôi giúp đỡ cô, cuối cùng ông ấy cũng nói với rằng ông ấy không thể giúp được gì.”
“Không sao đâu, cảm ơn cô nhiều.” Mặc Tinh không ngờ rằng một người xa lạ lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy, cô sững sờ một chút mới chân thành nói lời cảm ơn.
Nghĩ đến trước đây, người nhà của cô khi nghe nói cô đã chọc giận Tiêu Cảnh Nam, đến cả việc cố gắng cơ bản nhất cũng không có mà đã lựa chọn từ bỏ cô.
Nếu như so sánh hai bên với nhau thì người thân của cô quả thực rất ghẻ lạnh cô.
Thấy vậy, Hà Tiểu Du gấp gáp nói: “Tại sao cô không lo lắng một chút nào vậy? Tôi nói với cô cái này, bố tôi là Bí thư Ủy ban thành phố mới nhậm chức, ông ấy không thể giúp được gì, thì những người khác thì nhất định không giúp được cô. Rốt cuộc thì cô đã đắc tội với ai vậy?”
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi.” Mặc Tinh cúi đầu nói: “Sau này cô không cần phải xen vào chuyện này đâu, tránh làm liên lụy đến cô.”
Chỉ là cô không ngờ tới bố của Hà Tiểu Du là Bí thư ủy ban thành phố, cô càng không ngờ rằng Bí thư Ủy ban còn nói rằng Tiêu Cảnh Nam sẽ không có ý định buông tha cho cô.
Hà Tiểu Du học luật sư chính vì cô ấy muốn trừ hại cho dân, không ngờ rằng sự kiện đầu tiên lại khiến cô ấy thất vọng như vậy. Cô ấy kìm nén một lúc lâu, sau đó đỏ mặt nói: “Xin lỗi cô nhé.”
“Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi nên cảm ơn cô mới đúng phải.” Mặc Tinh cong môi nói.
“Cô đừng cảm ơn tôi, tôi chưa giúp đỡ được gì cho cô mà.” Hà Tiểu Du chán nản nói: “Cô nên nghĩ cách làm sao để lấy lòng người mà cô đã chọc giận đi, ngoại trừ người đó ra, không có ai có thể giúp đỡ được cô đâu.”
Sau khi Mặc Tinh tiễn Hà Tiểu Du rời đi, cô đến phòng làm việc và lấy dụng cụ dọn dẹp vệ sinh rồi lau chùi, nhưng trong đầu cô vẫn văng vẳng những lời mà Hà Tiểu Du vừa nói.
“Cô nên nghĩ cách làm sao để lấy lòng người mà cô đã chọc giận đi, ngoại trừ người đó ra, không có ai có thể giúp đỡ được cô đâu.”
Nếu như cô lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, anh thật sự sẽ buông tha cho cô sao?
“Mặc Tinh, phòng vip số 3420 bị đổ rượu, mau đến đó dọn dẹp đi.” Một đồng nghiệp đi tới nói.
Mặc Tinh trả lời, sau đi gạt hết đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cầm dụng cụ dọn dẹp đi đến phòng vip 3420.
Thật không may, cả bố cô và Tiêu Cảnh Nam đều ở đây, còn có cả một vài người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da nữa.
Tiêu Cảnh Nam ngồi ở vị trí chính giữa, khi cô bước vào, những người trong phòng vip đang nhiệt tình cười nói với anh, nhưng anh cũng chỉ khẽ gật đầu, không tỏ ra xa lạ nhưng cũng không có chút gần gũi.
Nhìn thấy cô đi vào, anh chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi thu ánh mắt lại, như thể anh mới nhìn thấy một người xa lạ.
Vừa cầm ly rượu lên, Mặc Vệ Quốc đã cay mày nhìn nhìn thấy bộ đồng phục và dụng cụ dọn vệ sinh trên tay của Mặc Tinh, khuôn mặt tuấn tú của ông ta hiện lên vẻ xấu hổ.
“Hay là đổi người khác đến dọn dẹp đi.” Cả căn phòng có chút ngượng ngùng, một người khác đưa ra đề nghị.
Hai, ba người lập tức đồng ý, họ nói để Mặc Tinh đi ra ngoài sau đó đổi người dọn dẹp.
Nhưng cũng có vài người ngồi xem náo nhiệt, thích thú ngồi xem sự xấu hổ của Mặc Vệ Quốc.
Mặc Tinh cũng không muốn ở lại chỗ này để bố cô ghét bỏ, cảm giác này thật sự khó chịu.
Cô cầm lấy dụng cụ dọn dẹp vệ sinh và chuẩn bị ra ngoài: “Quý khách vui lòng đợi một lát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp đến dọn dẹp.”
“Chờ đã.” Mặc Vệ Quốc liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam đang ở bên cạnh, sau đó ông ta nói với Mặc Tinh: "Cứ ở đây dọn dẹp đi.”
“Như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ? Hay là đổi người khác đến đi.” Một người trong số đó lại lên tiếng.
“Có gì không ổn đâu chứ.” Ánh mắt của Mặc Vệ Quốc dừng lại trên người Mặc Tinh vài giây, giống như ông ta đang nhìn thấy thứ gì đó rất bẩn thỉu, ông ta nhanh chóng nhướng mày nhìn đi chỗ khác: “Tôi và con bé đã cắt đứt quan hệ bố con rồi, cô ta có làm cái gì cũng không phải việc của tôi.”
Người đàn ông trung niên đề nghị thay người dọn dẹp ngượng ngạo nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Mặc Tinh đầy thương cảm.
Người ta đều nói Tổng giám đốc Mặc là một người tốt bụng, hằng năm đều quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức từ thiện. Ai cũng nói ông ta là một người tốt, thế nhưng người tốt bụng mà người người ca tụng này lại tàn nhẫn với con gái mình đến vậy.
Cơ thể Mặc Tinh cứng đờ lại, bàn tay cầm dụng cụ dọn dẹp tê cứng đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Cô nghiêng đầu nhìn Mặc Vệ Quốc, cả người cô lạnh toát.
Bố cô làm vậy để xóa bỏ mối quan hệ với cô, để không bị Tiêu Cảnh Nam hiểu lầm?
Ồ, vậy rốt cuộc bố cô sợ cô liên lụy nhà họ Mặc đến mức nào chứ?
“Mau dọn dẹp rồi cút ra ngoài đi.” Nhìn thấy cô bất động hồi lâu, vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc trở nên xấu xa.
Mặc Tinh cúi đầu, sau đó cầm giẻ lau sạch sẽ những nơi vương vãi trên mặt bàn, hành động vẫn nhanh nhẹn như trước, thế nhưng chỉ có cô mới hiểu được cảm giác hiện tại đang thế nào.
Tiêu Cảnh Nam có vẻ hơi bực bội khi nhìn thấy chiếc quần yếm rộng rãi của cô cứ lủng lẳng trước mắt mình.
Anh lấy một điếu thuốc ra, đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, một giây sau khuôn mặt anh đã thấp thoáng trong làn khói trắng.
“Tôi đã thu dọn xong rồi, chúc quý khách chơi vui vẻ.” Mặc Tinh không dám nhìn ai thêm một lần nào nữa, vội vàng rời đi cùng dụng cụ dọn dẹp của mình.
Cánh cửa vừa mở ra lại đóng lại tức khắc, mùi khói trong phòng vip dần dần dày đặc hơn, bầu không khí trở nên nặng nề.
Lâm Hiểu chưa kẻ mắt xong nên cô ấy tiếp tục kẻ mắt, cô ấy vừa kẻ mắt vừa hỏi: “Mặc Tinh, cô ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ đặt nhiều đồ ăn hơn.”
“Cô gọi giúp tôi một phần cháo nhé, cảm ơn” Mặc Tinh tìm trong tủ của mình, lấy ra một bộ đồng phục làm việc sạch sẽ.
“Cô hỏi cô ta ăn chưa, tại sao không hỏi tôi hả?”
Tưởng Na Na chống khuỷu tay phải lên giường, nghiêng người hét lên: “Tôi cũng chưa ăn, cô định gọi gì thì cứ gọi cho tôi phần đó, tôi không kén chọn đâu.”
“Kệ cô, cô muốn ăn gì thì tự gọi đi, tôi không thừa tiền để mua cho cô.” Lâm Hiểu tô son, bặm môi và dùng một bông tẩy trang lau đi vết son thừa.
Tưởng Na Na giận đến đỏ bừng cả mặt, cô ta ngồi dậy và hét lên: “Lâm Hiểu, hai người chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, tại sao cô lại mua đồ ăn cho một tội phạm gϊếŧ người mới quen biết chưa được một tháng, mà lại không mua cho tôi chứ?”
Nghe thấy bốn chữ tội phạm gϊếŧ người, Mặc Tinh đang thay đồ hơi dừng lại một chút, sau đó cô tiếp tục cài nút áo.
“Lần nào tôi mua cơm cho Mặc Tinh, người ta cũng đưa tiền cho tôi, nếu như cô trả lại số tiền mà trước đây cô còn thiếu nợ tôi thì sau này tôi sẽ mua cho cô, được không?” Lâm Hiểu nói.
Tưởng Na Na chửi thề một câu: “Đồ hẹp hòi keo kiệt, cứ làm như ai ăn hết cơm của cô vậy.”
Mặc Tinh và Lâm Hiểu đều không để ý đến cô ta, sau khi đồ ăn được đưa đến, bọn họ cùng nhau ăn rồi đi làm.
“Mặc…Mặc Tinh, bên ngoài có một cô gái đang tìm cô.” Một đồng nghiệp vội vàng chạy tới, lắp ba lắp bắp nói với Mặc Tinh một câu, cũng không đợi cô hỏi người đó là ai thì đã vội vàng chạy đi. Nhìn bộ dạng giống như sợ một tội phạm gϊếŧ người là cô vậy.
Mặc Tinh cất dụng cụ dọn dẹp vệ sinh vào trong phòng, sau đó đi ra ngoài cửa, lúc này cô mới phát hiện cô gái tìm cô chính là một cô luật sư có khuôn mặt trẻ trung.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi mới đến tìm gặp cô.” Hà Tiểu Du đỏ mặt, ngại ngùng nói lời xin lỗi.
Mặc Tinh thực sự không nghĩ ra đối phương tìm cô có việc gì: “Cho hỏi cô tìm tôi có việc gì không?”
“Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện nhé.” Hà Tiểu Du nhìn những người đang đi đến, sau đó kéo cô ra khỏi Câu lạc bộ Dream, tìm đến một nơi tương đối vắng vẻ.
“Chuyện đó, thật ngại quá…” Hà Tiểu Du nắm chặt hai tay lại: “Tôi đã nói với thầy giáo và cả bố của tôi về chuyện của cô, nhưng thầy của tôi không muốn dính vào chuyện này. Tôi cũng cầu xin tôi giúp đỡ cô, cuối cùng ông ấy cũng nói với rằng ông ấy không thể giúp được gì.”
“Không sao đâu, cảm ơn cô nhiều.” Mặc Tinh không ngờ rằng một người xa lạ lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy, cô sững sờ một chút mới chân thành nói lời cảm ơn.
Nghĩ đến trước đây, người nhà của cô khi nghe nói cô đã chọc giận Tiêu Cảnh Nam, đến cả việc cố gắng cơ bản nhất cũng không có mà đã lựa chọn từ bỏ cô.
Nếu như so sánh hai bên với nhau thì người thân của cô quả thực rất ghẻ lạnh cô.
Thấy vậy, Hà Tiểu Du gấp gáp nói: “Tại sao cô không lo lắng một chút nào vậy? Tôi nói với cô cái này, bố tôi là Bí thư Ủy ban thành phố mới nhậm chức, ông ấy không thể giúp được gì, thì những người khác thì nhất định không giúp được cô. Rốt cuộc thì cô đã đắc tội với ai vậy?”
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi.” Mặc Tinh cúi đầu nói: “Sau này cô không cần phải xen vào chuyện này đâu, tránh làm liên lụy đến cô.”
Chỉ là cô không ngờ tới bố của Hà Tiểu Du là Bí thư ủy ban thành phố, cô càng không ngờ rằng Bí thư Ủy ban còn nói rằng Tiêu Cảnh Nam sẽ không có ý định buông tha cho cô.
Hà Tiểu Du học luật sư chính vì cô ấy muốn trừ hại cho dân, không ngờ rằng sự kiện đầu tiên lại khiến cô ấy thất vọng như vậy. Cô ấy kìm nén một lúc lâu, sau đó đỏ mặt nói: “Xin lỗi cô nhé.”
“Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi nên cảm ơn cô mới đúng phải.” Mặc Tinh cong môi nói.
“Cô đừng cảm ơn tôi, tôi chưa giúp đỡ được gì cho cô mà.” Hà Tiểu Du chán nản nói: “Cô nên nghĩ cách làm sao để lấy lòng người mà cô đã chọc giận đi, ngoại trừ người đó ra, không có ai có thể giúp đỡ được cô đâu.”
Sau khi Mặc Tinh tiễn Hà Tiểu Du rời đi, cô đến phòng làm việc và lấy dụng cụ dọn dẹp vệ sinh rồi lau chùi, nhưng trong đầu cô vẫn văng vẳng những lời mà Hà Tiểu Du vừa nói.
“Cô nên nghĩ cách làm sao để lấy lòng người mà cô đã chọc giận đi, ngoại trừ người đó ra, không có ai có thể giúp đỡ được cô đâu.”
Nếu như cô lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, anh thật sự sẽ buông tha cho cô sao?
“Mặc Tinh, phòng vip số 3420 bị đổ rượu, mau đến đó dọn dẹp đi.” Một đồng nghiệp đi tới nói.
Mặc Tinh trả lời, sau đi gạt hết đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cầm dụng cụ dọn dẹp đi đến phòng vip 3420.
Thật không may, cả bố cô và Tiêu Cảnh Nam đều ở đây, còn có cả một vài người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da nữa.
Tiêu Cảnh Nam ngồi ở vị trí chính giữa, khi cô bước vào, những người trong phòng vip đang nhiệt tình cười nói với anh, nhưng anh cũng chỉ khẽ gật đầu, không tỏ ra xa lạ nhưng cũng không có chút gần gũi.
Nhìn thấy cô đi vào, anh chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi thu ánh mắt lại, như thể anh mới nhìn thấy một người xa lạ.
Vừa cầm ly rượu lên, Mặc Vệ Quốc đã cay mày nhìn nhìn thấy bộ đồng phục và dụng cụ dọn vệ sinh trên tay của Mặc Tinh, khuôn mặt tuấn tú của ông ta hiện lên vẻ xấu hổ.
“Hay là đổi người khác đến dọn dẹp đi.” Cả căn phòng có chút ngượng ngùng, một người khác đưa ra đề nghị.
Hai, ba người lập tức đồng ý, họ nói để Mặc Tinh đi ra ngoài sau đó đổi người dọn dẹp.
Nhưng cũng có vài người ngồi xem náo nhiệt, thích thú ngồi xem sự xấu hổ của Mặc Vệ Quốc.
Mặc Tinh cũng không muốn ở lại chỗ này để bố cô ghét bỏ, cảm giác này thật sự khó chịu.
Cô cầm lấy dụng cụ dọn dẹp vệ sinh và chuẩn bị ra ngoài: “Quý khách vui lòng đợi một lát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp đến dọn dẹp.”
“Chờ đã.” Mặc Vệ Quốc liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam đang ở bên cạnh, sau đó ông ta nói với Mặc Tinh: "Cứ ở đây dọn dẹp đi.”
“Như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ? Hay là đổi người khác đến đi.” Một người trong số đó lại lên tiếng.
“Có gì không ổn đâu chứ.” Ánh mắt của Mặc Vệ Quốc dừng lại trên người Mặc Tinh vài giây, giống như ông ta đang nhìn thấy thứ gì đó rất bẩn thỉu, ông ta nhanh chóng nhướng mày nhìn đi chỗ khác: “Tôi và con bé đã cắt đứt quan hệ bố con rồi, cô ta có làm cái gì cũng không phải việc của tôi.”
Người đàn ông trung niên đề nghị thay người dọn dẹp ngượng ngạo nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Mặc Tinh đầy thương cảm.
Người ta đều nói Tổng giám đốc Mặc là một người tốt bụng, hằng năm đều quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức từ thiện. Ai cũng nói ông ta là một người tốt, thế nhưng người tốt bụng mà người người ca tụng này lại tàn nhẫn với con gái mình đến vậy.
Cơ thể Mặc Tinh cứng đờ lại, bàn tay cầm dụng cụ dọn dẹp tê cứng đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Cô nghiêng đầu nhìn Mặc Vệ Quốc, cả người cô lạnh toát.
Bố cô làm vậy để xóa bỏ mối quan hệ với cô, để không bị Tiêu Cảnh Nam hiểu lầm?
Ồ, vậy rốt cuộc bố cô sợ cô liên lụy nhà họ Mặc đến mức nào chứ?
“Mau dọn dẹp rồi cút ra ngoài đi.” Nhìn thấy cô bất động hồi lâu, vẻ mặt của Mặc Vệ Quốc trở nên xấu xa.
Mặc Tinh cúi đầu, sau đó cầm giẻ lau sạch sẽ những nơi vương vãi trên mặt bàn, hành động vẫn nhanh nhẹn như trước, thế nhưng chỉ có cô mới hiểu được cảm giác hiện tại đang thế nào.
Tiêu Cảnh Nam có vẻ hơi bực bội khi nhìn thấy chiếc quần yếm rộng rãi của cô cứ lủng lẳng trước mắt mình.
Anh lấy một điếu thuốc ra, đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, một giây sau khuôn mặt anh đã thấp thoáng trong làn khói trắng.
“Tôi đã thu dọn xong rồi, chúc quý khách chơi vui vẻ.” Mặc Tinh không dám nhìn ai thêm một lần nào nữa, vội vàng rời đi cùng dụng cụ dọn dẹp của mình.
Cánh cửa vừa mở ra lại đóng lại tức khắc, mùi khói trong phòng vip dần dần dày đặc hơn, bầu không khí trở nên nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.