Chương 15: Cô ta ra tù lúc nào?
Mỡ treo miệng mèo
22/05/2022
“Cảnh Nam, em vào…”
An Sơ Tuyết chống gậy, đứng ở cửa ra vào, cánh tay vẫn còn giữ nguyên tư thế mở cửa, rõ ràng cô ta rất vội, rất sốt ruột muốn kiểm chứng gì đó đến mức quên mất lễ nghi.
Tiêu Cảnh Nam khôi phục tinh thần, nhíu mày: “Sao cô lại tới đây? Không phải hôm nay cô phải làm phục hồi chức năng sao?”
An Sơ Tuyết nhìn thấy Mặc Tinh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó dịch chuyển ánh mắt khắp người Tiêu Cảnh Nam. Nhìn cổ áo sơ mi mở rộng và bờ môi dính máu của anh, kể cả kẻ ngu cũng biết vừa rồi bọn họ đang làm gì, huống chi cô ta lại không ngu, hơn nữa cô ta còn có chuẩn bị rồi mới đến.
Đôi mày liễu cau lại, cô ta đã biết rõ còn mở miệng hỏi: “Cảnh Nam? Cô ta ra tù lúc nào? Vì sao anh lại ở cùng với cô ta?”
“A…” Tiêu Cảnh Nam không trả lời, ngược lại còn giơ tay lên cài lại áo sơ mi trên người, cụp mắt hỏi lại: “Không phải cô đã biết rồi sao? Là Đường Thiến nói cho cô biết đúng không, nếu không thì làm sao mà cô lại chạy đến đây vào nửa đêm chứ?”
“Em…” Đôi mắt An Sơ Tuyết đỏ ửng khiến người thấy là muốn yêu thương: “Em biết rõ cô ta ở câu lạc bộ Dream nên mới đến đây, nhưng em không biết anh với cô ta lại làm…” Cô ta có chút khó nói, đành cắn môi, lo sợ: “Cảnh Nam, cô ta là Mặc Tinh, lúc trước cô ta muốn gϊếŧ em! Anh quên mất à…”
Nghe đến đây, Mặc Tinh không nhịn được hơi nhíu mày, cúi đầu im lặng chỉn chu lại quần áo của bản thân, sau đó đứng lên, bước ra ngoài.
“Có thể giúp tôi một chút được không?” Cô đứng ở phía sau hai người, nhẹ nhàng mở miệng.
An Sơ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, vẻ mặt tràn đầy đau khổ: “Mặc Tinh, cô căm ghét tôi như vậy sao? Hai năm trước cô hại tôi còn chưa đủ sao? Vì sao ra tù rồi còn muốn xuất hiện trước mặt tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì…”
Nhìn thấy Mặc Tinh hơi thay đổi sắc mặt, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, lên tiếng cắt ngang lời An Sơ Tuyết: “Là tôi đưa cô ấy đến câu lạc bộ Dream.”
“Cảnh Nam?” An Sơ Tuyết ngẩn người, có chút không thể tin được: “Vì sao?”
Tiêu Cảnh Nam nhìn An Sơ Tuyết, cười lạnh nói: “Dường như hai anh em nhà các người đều thích hỏi tôi vì sao nhỉ? Làm sao vậy? Nhà họ Tiêu làm cái gì cũng phải báo cáo với nhà họ An sao?”
Mặc Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Sơ Tuyết, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau hai năm, cô đánh giá cô ta, trừ cây gậy trong tay thì An Sơ Tuyết vẫn không khác gì hai năm trước, vẫn là dáng vẻ công chúa nhỏ nhu nhược, dịu dàng.
Nhưng mà cô lại cực kì thảm hại, cười cười tự giễu, ánh mắt cô sáng tỏ: “An Sơ Tuyết, hai năm trước là ai hại ai? Khi nào thì cô mới có thể nói thật?”
“Hả?” Sắc mặt An Sơ Tuyết trở nên trắng bệch, cô ta cắn môi, mang theo tiếng khóc nức nở: “Mặc Tinh, vì sao mà đến tận bây giờ cô vẫn còn muốn ngụy biện? Rốt cuộc là vì sao mà cô lại nhẫn tâm muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
Rốt cuộc là ai không biết áy náy? Mặc Tinh chẳng muốn tranh chấp cùng cô ta, dù sao đi nữa thì cô ngồi tù hai năm cũng bồi thường một cái chân của cô ta, mà chuyện này cũng đã qua rồi, ai sẽ tin cô nữa chứ?
Cô nắm thật chặt quần áo sạch sẽ trên người rồi thờ ơ nhún vai: “Hai năm trôi qua rồi, giờ tôi không muốn phân đúng sai với cô, bây giờ tôi còn có việc, không làm phiền hai người.”
Nói xong, cô tránh hai người bọn họ rồi đi ra khỏi phòng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt lộ ra ý vị không rõ chuyển động.
An Sơ Tuyết thu hết biểu cảm của anh vào mắt, một nỗi bất an bỗng xuất hiện, cô ta duỗi tay khoác cánh ta anh, cố gắng hết sức để cho mình trông mềm mại vô hại: “Cảnh Nam, anh hãy tin em, em biết rõ sau khi ra tù cô ta tới câu lạc bộ Dream nên mới có chút bận tâm, nhưng em không có ý gì khác. Chỉ là một người đã từng tổn thương em đột nhiên lại xuất hiện nên tôi rất sợ, cho nên em mới tới…”
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày: “Cô sợ cái gì?”
Cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau thương: “Sợ cô ta sẽ giả tạo một lần nữa, đi lừa gạt anh, lừa gạt anh của em. Năm đó, nếu không phải em phát hiện ra cô ta không chỉ quyến rũ anh của em mà còn lừa gạt anh thì cô ta cũng không thẹn quá hóa giận rồi lái xe đâm chết tem. Bây giờ cô ta đã ra tù, còn xuất hiện trước mặt hai người. Anh của em, anh của em như bị quỷ ám, bởi vì cô ta mà anh em muốn chia tay với Đường Thiến. Em thật sự sợ… Sợ chuyện cũ tái diễn.”
“Cô nói An Thiếu Sâm muốn chia tay với Đường Thiến sao? Bởi vì Mặc Tinh?” Tiêu Cảnh Nam nheo đôi mắt phượng, sắc mặt khó coi.
An Sơ Tuyết chống gậy, đứng ở cửa ra vào, cánh tay vẫn còn giữ nguyên tư thế mở cửa, rõ ràng cô ta rất vội, rất sốt ruột muốn kiểm chứng gì đó đến mức quên mất lễ nghi.
Tiêu Cảnh Nam khôi phục tinh thần, nhíu mày: “Sao cô lại tới đây? Không phải hôm nay cô phải làm phục hồi chức năng sao?”
An Sơ Tuyết nhìn thấy Mặc Tinh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó dịch chuyển ánh mắt khắp người Tiêu Cảnh Nam. Nhìn cổ áo sơ mi mở rộng và bờ môi dính máu của anh, kể cả kẻ ngu cũng biết vừa rồi bọn họ đang làm gì, huống chi cô ta lại không ngu, hơn nữa cô ta còn có chuẩn bị rồi mới đến.
Đôi mày liễu cau lại, cô ta đã biết rõ còn mở miệng hỏi: “Cảnh Nam? Cô ta ra tù lúc nào? Vì sao anh lại ở cùng với cô ta?”
“A…” Tiêu Cảnh Nam không trả lời, ngược lại còn giơ tay lên cài lại áo sơ mi trên người, cụp mắt hỏi lại: “Không phải cô đã biết rồi sao? Là Đường Thiến nói cho cô biết đúng không, nếu không thì làm sao mà cô lại chạy đến đây vào nửa đêm chứ?”
“Em…” Đôi mắt An Sơ Tuyết đỏ ửng khiến người thấy là muốn yêu thương: “Em biết rõ cô ta ở câu lạc bộ Dream nên mới đến đây, nhưng em không biết anh với cô ta lại làm…” Cô ta có chút khó nói, đành cắn môi, lo sợ: “Cảnh Nam, cô ta là Mặc Tinh, lúc trước cô ta muốn gϊếŧ em! Anh quên mất à…”
Nghe đến đây, Mặc Tinh không nhịn được hơi nhíu mày, cúi đầu im lặng chỉn chu lại quần áo của bản thân, sau đó đứng lên, bước ra ngoài.
“Có thể giúp tôi một chút được không?” Cô đứng ở phía sau hai người, nhẹ nhàng mở miệng.
An Sơ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, vẻ mặt tràn đầy đau khổ: “Mặc Tinh, cô căm ghét tôi như vậy sao? Hai năm trước cô hại tôi còn chưa đủ sao? Vì sao ra tù rồi còn muốn xuất hiện trước mặt tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì…”
Nhìn thấy Mặc Tinh hơi thay đổi sắc mặt, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, lên tiếng cắt ngang lời An Sơ Tuyết: “Là tôi đưa cô ấy đến câu lạc bộ Dream.”
“Cảnh Nam?” An Sơ Tuyết ngẩn người, có chút không thể tin được: “Vì sao?”
Tiêu Cảnh Nam nhìn An Sơ Tuyết, cười lạnh nói: “Dường như hai anh em nhà các người đều thích hỏi tôi vì sao nhỉ? Làm sao vậy? Nhà họ Tiêu làm cái gì cũng phải báo cáo với nhà họ An sao?”
Mặc Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Sơ Tuyết, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau hai năm, cô đánh giá cô ta, trừ cây gậy trong tay thì An Sơ Tuyết vẫn không khác gì hai năm trước, vẫn là dáng vẻ công chúa nhỏ nhu nhược, dịu dàng.
Nhưng mà cô lại cực kì thảm hại, cười cười tự giễu, ánh mắt cô sáng tỏ: “An Sơ Tuyết, hai năm trước là ai hại ai? Khi nào thì cô mới có thể nói thật?”
“Hả?” Sắc mặt An Sơ Tuyết trở nên trắng bệch, cô ta cắn môi, mang theo tiếng khóc nức nở: “Mặc Tinh, vì sao mà đến tận bây giờ cô vẫn còn muốn ngụy biện? Rốt cuộc là vì sao mà cô lại nhẫn tâm muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
Rốt cuộc là ai không biết áy náy? Mặc Tinh chẳng muốn tranh chấp cùng cô ta, dù sao đi nữa thì cô ngồi tù hai năm cũng bồi thường một cái chân của cô ta, mà chuyện này cũng đã qua rồi, ai sẽ tin cô nữa chứ?
Cô nắm thật chặt quần áo sạch sẽ trên người rồi thờ ơ nhún vai: “Hai năm trôi qua rồi, giờ tôi không muốn phân đúng sai với cô, bây giờ tôi còn có việc, không làm phiền hai người.”
Nói xong, cô tránh hai người bọn họ rồi đi ra khỏi phòng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt lộ ra ý vị không rõ chuyển động.
An Sơ Tuyết thu hết biểu cảm của anh vào mắt, một nỗi bất an bỗng xuất hiện, cô ta duỗi tay khoác cánh ta anh, cố gắng hết sức để cho mình trông mềm mại vô hại: “Cảnh Nam, anh hãy tin em, em biết rõ sau khi ra tù cô ta tới câu lạc bộ Dream nên mới có chút bận tâm, nhưng em không có ý gì khác. Chỉ là một người đã từng tổn thương em đột nhiên lại xuất hiện nên tôi rất sợ, cho nên em mới tới…”
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày: “Cô sợ cái gì?”
Cô ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau thương: “Sợ cô ta sẽ giả tạo một lần nữa, đi lừa gạt anh, lừa gạt anh của em. Năm đó, nếu không phải em phát hiện ra cô ta không chỉ quyến rũ anh của em mà còn lừa gạt anh thì cô ta cũng không thẹn quá hóa giận rồi lái xe đâm chết tem. Bây giờ cô ta đã ra tù, còn xuất hiện trước mặt hai người. Anh của em, anh của em như bị quỷ ám, bởi vì cô ta mà anh em muốn chia tay với Đường Thiến. Em thật sự sợ… Sợ chuyện cũ tái diễn.”
“Cô nói An Thiếu Sâm muốn chia tay với Đường Thiến sao? Bởi vì Mặc Tinh?” Tiêu Cảnh Nam nheo đôi mắt phượng, sắc mặt khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.