Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 116: Không chỉnh chết Mặc Tinh thì tôi không họ Tưởng

Mỡ treo miệng mèo

23/05/2022

“Cô không vui đúng không?” Hứa Thư Di hơi ngây thơ, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ấy biết, hiện tại tâm trạng của Mặc Tinh không tốt lắm.

Cô ấy nuốt một ngụm nước miếng, có hơi mất tự nhiên nói: “Có phải tôi đã nói lời nào đó mà cô không thích nghe không? Tôi… tính tôi cứ nghĩ gì nói đấy, tôi không có ý gì khác, cô đừng nghĩ nhiều.”

“Không có không vui.”

Mặc Tinh cố gắng nhếch khóe môi, nhưng sâu trong đôi mắt lại là một mảnh khó hiểu: Cô Hứa, cô ngây thơ quá rồi, sau này lúc cô kết bạn hay là giúp đỡ người khác, tốt nhất là cô nên hỏi anh Trương trước, đừng bị người ta lợi dụng nữa, như vậy sẽ gây rắc rối cho cô hoặc thư ký Hứa hay anh Trương đấy."

Hứa Thư Di nhíu mày, bĩu môi nói: “Nhưng tôi thấy cô là người tốt!”

“Người tốt ư?” Mặc Tinh hứng thú cười một tiếng, lộ ra châm học. Bất luận là trước kia hay bây giờ, chưa hề có người miêu tả cô như vậy, cái này giống như nhãn hiệu của An Sơ Tuyết vậy.

Hứa Thư Di gật đầu thật mạnh: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ!”

Trầm mặc.

Sắp đến giờ làm rồi, thỉnh thoảng có nhân viên đi qua hai người. Nhưng bất kể thảo luận nói cười hay là trêu đùa, lúc đi đến bên cạnh hai người thì đều nói nhỏ lại, ngay cả tiếng bước chân và hơi thở cũng cố gắng làm cho nhỏ nhẹ.

Một lúc sau, Mặc Tinh nhìn Hứa Thư Di đang có vẻ mặt ngây ngốc cộng thêm thấp thỏm, rồi nói: “Tôi không yếu đuối như cô Hứa nghĩ đâu, sau này cô đừng đến thăm tôi nữa. Tôi phải đi làm, tôi đi trước đây.”

Lần đó, lúc cô nhập viện, Trương Hàn đã cảnh cáo cô, anh ta bảo rằng loại người ‘có dã tâm’ như cô hãy cách xa Hứa Thư Di ra.

“Mặc Tinh? Mặc Tinh!” Hứa Thư Di gọi hai tiếng, nhưng người trước mặt không dừng bước một tí nào.

Khuôn mặt em bé của cô ấy nhăn lại, cô ấy nghĩ mãi mà không rõ đã đắc tội Mặc Tinh ở chỗ nào.

Bỗng chốc, cô ấy vỗ đầu, nghĩ ra điều gì đó, cô ấy lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vừa được nối, cô ấy liền chống eo rống như sư tử hà đông: “Thầy, có phải thầy đã nói gì với Mặc Tinh sau lưng con đúng không? Thầy đừng đổi chủ đề, con đang hỏi thầy, có, hay, không?”



Tưởng Na Na đội cái mái tóc vô cùng thê thảm kia chạy đến gần năm mươi hiệu cắt tóc, nhưng tất cả thợ cắt tóc đều tỏ ý, yêu cầu về độ dài của tóc nối là mười mili trở lên.

Nhưng tóc cô ta chỉ có một hai mili, còn có một số chỗ còn không đến một mi li, với kỹ thuật của bọn họ, thì không thể nối tóc cho cô ta được.

Mặc cho cô ta hứa hẹn trả bao nhiêu tiền, thì chẳng ai nhận cái đơn này cả!

Tưởng Na Na đành phải chấp nhận mua một bộ tóc giả, nhưng mà lúc cô ta bồi một ông già có tiền điên loan đảo phượng* (*: ý là quan hệ hăng quá), trong lúc ông ta động tình đã túm chặt mái tóc của cô ta.

Kết quả, bộ tóc giả bị rơi ra, ông già có tiền bị kiểu tóc mới của cô ta dọa cho ***, trực tiếp hủy bỏ quan hệ bao nuôi với cô ta, còn cho người đánh cô ta một trận.

Tưởng Na Na càng nghĩ càng không cam lòng, khó khăn lắm mới nghe được tin Mặc Tinh câu dẫn Tiêu Cảnh Nam rồi bị ném ra ngoài, cô ta muốn thừa cơ sỉ nhục Mặc Tinh, cuối cùng lại thất bại, còn suýt bị câu lạc bộ khai trừ.

“Quản lý Chu, anh nhẫn tâm nhìn em bị Mặc Tinh bắt nạt như thế à?” Trong văn phòng quản lý, Tưởng Na Na ngồi trên đùi của quản lý mới, đôi mắt quyến rũ.

Ánh mắt của quản lý Chu nhìn chằm chằm vào cái cao nhất trước người cô ta, bàn tay dùng sức bóp mấy cái lên bộ ngực đầy đặn của cô ta: “Anh nào nỡ để cực cưng tâm can của anh khổ, nhưng em cũng biết, Mặc Tinh… hai chúng ta không động nổi!”

Anh ta nuốt ngụm nước miếng, nói xong liền muốn hôn Tưởng Na Na.

Kiều Na Na hờn dỗi đẩy anh ta ra, ánh mắt hiện ra hận ý: “Anh nghĩ nhiều rồi đó, nếu tổng giám đốc Tiêu có ý với con đĩ đó thật, thì sao có thể lột sạch cô ta rồi ném ra ngoài cơ chứ? Anh yêu à, anh đừng quên anh đã đồng ý gì với em!”

“Chưa quên chưa quên!” Bàn tay của quản lý Chu dao động trên đùi cô ta, ánh mắt sau cặp kính mắt lộ ra vẻ dâm tà: “Cho anh yêu thương em trước, yêu thương xong, hai chúng ta lại về chuyện của Mặc Tinh sau!”

Nghe vậy, Tưởng Na Na đẩy anh ta ra luôn, cô ta trừng mắt phẫn nộ nói: “Họ Chu kia, nếu anh không đồng ý, hôm nay anh đừng hòng động vào em!”

“Bớt giận, bớt giận, không cần thiết phải giận dữ như vậy!” Quản lý Chu là người đáo để, anh ta ăn đồ ngon, anh ta vỗ đùi, nhẫn nhịn dỗ dàng: “Em ngồi xuống đây trước đã, chúng ta từ từ nói.”

Tưởng Na Na trừng mắt nhìn anh ta: “Anh chỉ cần nói là có đồng ý hay không thôi, nếu anh không đồng ý, em sẽ đi tìm ông Lâm! Ông ta thương em như thế, loại chuyện nhỏ như mắt muỗi này, chắc chắn ông ta sẽ đồng ý với em ngay thôi, ông ta sẽ không nhát gan như anh đâu!”



“Em đừng có hơi một tí lại nhắc đến ông Lâm, cho dù ông ta có thương em, ông ta đối phó với Mặc Tinh cũng chẳng tiện bằng anh, anh làm quản lý cơ mà, đúng chứ?” Quản lý Chu bị cô ta mắng là đồ nhát gan cũng không nổi giận, trái lại anh ta cảm thấy cô ta thú vị hơn cô vợ ngoan ngoãn ở nhà kia.

Tưởng Na Na nghe vậy, anh ta nói cũng đúng, cô ta liền ngồi lên đùi anh ta: “Thế anh bảo bây giờ phải làm sao? Con đ* đó khiến em mất mặt trước mặt nhiều người như thế, bây giờ còn cặp… Dù sao thì con mẹ nó em nuốt không trôi cái cục tức này! Không chỉnh chết Mặc Tinh thì em không mang họ Tưởng!”

Quản lý Chu vân vê bộ ngực của cô ta, anh ta đang định bảo theo họ anh ta cũng được thì điện thoại reo lên, là thông tin mà Vân Mân gửi vào trong nhóm quản lý và công việc lớn của câu lạc bộ Dream.

[Quản Lý Vân] Vương Duy Đống, Mạnh Hạo Thiên, Tôn Thu Phân… vân vân, năm mươi người truyền tin giả, vô căn cứ chuyện Mặc Tinh và tổng giám đốc Tiêu đã vi phạm nghiêm trọng đến nguyên tắc cơ bản của câu lạc bộ, ngoài ra cấu thành tội phỉ báng.

Niệm tình mọi người đều là nhân viên của câu lạc bộ, tổng giám Mặc nói rằng không truy tố bọn họ, nhưng cứ để những nhân viên này ở lại câu lạc bộ thì chính là một đám cứt chuột, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí của câu lạc bộ.

Sau khi bàn bạc, tôi và tổng giám đốc Tiêu quyết định sa thải năm mươi người này, vĩnh viễn không tuyển dụng, mong mọi người lấy đó làm gương.

Lúc quản lý Chu đọc tin, Tưởng Na Na cũng nhìn theo.

Cô ta thấy quản lý Chu nhíu mày thì thầm mắng đồ vô dụng, sau đó cô ta ôm cổ anh ta rồi nũng nịu nói: “Anh yêu, câu lạc bộ sa thải những người này là vì bọn họ mắt mù, bàn tán về tổng giám đốc Tiêu, làm cho tổng giám đốc Tiêu tức giận, không liên quan đến Mặc Tinh!”

Cô ta dùng khối mềm mại trước ngực cọ cọ vào quản lý Chu, bàn tay trượt vào quần tây của anh ta: “Anh nói nếu tổng giám đốc Tiêu có ý với Mặc Tinh, thì có thể đuổi cô ra ngoài sao? Hơn nữa anh đừng quên, công việc trước đó Mặc Tinh làm là quét dọn nhà vệ sinh, tổng giám đốc Tiêu lại nỡ để người phụ nữ của mình làm loại công việc này ư?”

“Em làm nhanh hơn chút!” Quản lý Chu bị cô ta vân vê biến thành khép hờ mắt, thoải mái thở mạnh: “Em… em đừng nóng vội, anh sẽ nghĩ… nghĩ cách đối phó với Mặc Tinh.”

Vân không nhả ra.

Nghe vậy, Tưởng Na Na rút tay ra luôn, ánh mắt xoay chuyển, cô ta xanh mặt nói: “Con mẹ nó, anh cũng đừng bảo em làm khó anh! Tối mai trên sân khấu có người tổ chức tiệc, đến lúc đó anh cứ cho một mình Mặc Tinh đi quét dọn ở chỗ đó, cái này được chứ?”

Quản lý Chu là người cẩn thận, anh ta không muốn ra quyết định dưới tình huống anh ta chưa biết quan hệ của Mặc Tinh cùng tổng giám đốc Tiêu, anh ta do dự nói: “Cái này…”

“M**, anh đừng có con mẹ nó này kia nữa, cho em một câu dứt khoát đi, được hay không được hả?” Tưởng Na Na gặp phải loại dè dặt này, cô ta tức đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Nếu không được, bây giờ tôi sẽ cút, anh tự lo đi!”

Quản lý Chu nhìn đũng quần cao gồ của mình, do dự mãi, cắn răng nói: “Đồng ý với em, yêu cầu của tâm can bảo bối của anh, sao anh có thể không đồng ý đâu? Mau tới đây, để anh thương em!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook