Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 137: Là giọng của Mặc Tinh

Mỡ treo miệng mèo

23/05/2022

Dưới ánh nhìn lạnh giá thấu xương của Tiêu Cảnh Nam, Tào Diên đặt cốc capucino xuống, hai tay đan vào nhau rồi đặt lên bàn: “Tóm lại, theo điều tra của tôi ở hai năm này, lòng dạ của cô An này thật sự là quá đáng sợ. Tuy cô ta rất xinh đẹp, giáo dưỡng cũng tốt, nhưng tôi thấy nếu sau này cậu mà cưới cô vợ như này thật, thì có khi bản thân chết thế nào cũng không biết!”

“Phía cảnh sát đã đối chiếu băng ghi âm, là giọng của Mặc Tinh, không phải giả.” Tiêu Cảnh Nam đứng lên, từ trên nhìn xuống nhìn ông ta, lành lạnh nói: “Nếu băng ghi âm không phải là giả, ông không thể chứng minh Mặc Tinh trong sạch, đúng không?”

Tào Diên bị anh nhìn thì toàn thân không thoải mái, vặn vẹo tới lui mấy cái, sau đó cũng đứng lên giống anh, ho khan hai tiếng nói: “Tôi nghĩ băng ghi âm đó có thể là trước đó cô An và cô Mặc chơi trò chơi rồi ghi âm lại, nhưng đây chỉ là phỏng đoán của riêng tôi, giống như tôi đoán chiếc xe đó không phải của cô Mặc, phải tốn nhiều thời gian và tinh lực đi tìm đầu mối nghiệm chứng.”

Mưa vừa dứt không bao lâu, ánh mặt trời đã xuất hiện rồi, bầu trời xanh thẳm.

Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, ánh mặt trời chiếu lên hàng mi dày của anh, chiếu xuống bóng râm lên mặt anh. Anh đứng ở nơi ánh nắng tươi sáng, nhưng lại như bao phủ trong bóng tối, nhìn mà người xem khiếp đảm.

Quán cà phê bày trí rất ấm áp, thực vật màu xanh đẹp mắt, hương cà phê lượn lờ, ngồi ở trong này uống một cốc đồ uống nóng là một chuyện thực hưởng thụ.

Nhưng giờ phút này, Tào Diên đứng đối diện với Tiêu Cảnh Nam, thì chỉ cảm thấy cực kỳ dày vò, cuối cùng, ông ta không chịu được nữa, lên tiếng phá tan sự im lặng: “Tổng giám đốc Tiêu, đây đã là cực hạn mà tôi có thể làm được rồi.”

“Cậu không hài lòng, tôi cũng hiểu được, nhưng số tiền mà cậu đưa tôi lúc trước, tôi chỉ có thể trả lại một nửa, dù sao hai năm nay tôi cũng không thể làm không…”

Ông ta còn chưa nói xong, Tiêu Cảnh Nam đã ngồi xuống ký một tấm séc, sau đó anh đứng lên, nhét tấm séc vào tay ông ta: “Tiếp tục điều tra.”

Tào Diên nhìn con số trên tấm séc, vui vẻ ra mặt: “Cậu yên tâm, nếu tôi điều tra được thứ gì, tôi nhất định báo cho cậu đầu tiên.”

Tiêu Cảnh Nam gật đầu, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống đi ra ngoài, bóng lưng cao to thoạt nhìn hơi cô đơn.

Bên trong câu lạc bộ Dream, quản lý Chu bị ném ra ngoài chỉ cái bắt đầu, kế tiếp mới là bữa tiệc của những người vây xem.

Lúc Tưởng Na Na bị người đưa xuống, những câu chửi, từ ngữ bẩn thỉu trong miệng tạo cùng với gương mặt xinh đẹp kia có sự khác biệt nói không nên lời.

“Đ** **, thả tôi ra, con mẹ nó tôi bảo các người thả tôi ra mà!”

“Mẹ tiên sư cha mấy người!”

*Đ** **, có tin là bà đây gϊếŧ chết mày không!"

Mặc Lôi cười lạnh hai tiếng, anh vung bình hoa trong tay rồi đi tới, đứng trước mặt Tưởng Na Na đang không ngừng mắng cha gọi mẹ: “Cô chính là người đã khóa cửa Thiên Thai à?”



Tưởng Na Na ngẩng mặt lên, kiêu ngạo nói: “Anh có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì đừng con mẹ nói linh tinh nữa!”

Lâm Hiểu đã về, lúc này cũng đứng trong đại sảnh, nghe thấy vậy, sắc mặt cô ấy khó coi bước lên trên mấy bước, cô ấy nói: “Nếu không phải cô khóa cửa, thì sao cô lại bảo tôi là Mặc Tinh mãi mãi không về nữa?”

“Con chó, con đ*, Lâm Hiểu, con mẹ mày!” Tưởng Na Na vùng vẫy ra khỏi hai bảo vệ, cô ta nhìn Lâm Hiểu với sắc mặt dữ tợn.

Không đợi cô ta xông đến trước mặt Lâm Hiểu, Mặc Lôi đã đạp một cước lên bụng cô ta. Cô ta thất tha thất thiểu lùi về sau mấy bước, dựa người lên cái bình hoa lớn, sau đó ngã ngồi dưới đất.

An Như Nhã lên lầu một lúc là đi xuống, cô ta ở trong đám đông duỗi thẳng cổ, âm dương quái khí nói: “Cái này còn chưa chắc chắn cửa có phải người ta khóa hay không, cậu Mặc đã đánh người, không sợ đánh nhầm người à?”

Từ trước đến nay, tính tình của Mặc Lôi là có thể động tay thì không động miệng, anh nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô ta, giơ nắm tay lên đe dọa: “Cô có giỏi thì nói thêm một câu nữa!”

Từ trước đến nay vị này không phải hạng người nói phải trái gì đó, có người phụ họa theo câu nói trước của An Như Nhã: “Cậu Mặc, cậu làm thế này chẳng phải là ỷ thế hiếp người sao? Nếu mà đánh nhầm người, cậu tính làm thế…”

Còn chưa nói hết câu, Tưởng Na Na đã đứng lên, chỉ tay vào Lâm Hiểu rồi chửi ầm lên: “Con đ*, Mặc Tinh là mẹ đẻ của mày à, đến cả lông của cô ta mày cũng liếm! Tôi thừa nhận tôi đã khóa con đ* Mặc Tinh đó ở trên Thiên Thai đấy, các người làm gì được tôi?”

Mọi người: “…”

Chưa đánh đã tự khai!

Anh chàng còn chưa nói xong kia yên lặng nuốt lại lời xuống, gương mặt thanh tú đỏ lên.

“Làm gì được cô hả? À!” Hai mắt Mặc Lôi đỏ ngầu, anh ấy tiến lên, đấm một quyền vào mũi Tưởng Na Na: “Có thể khiến cô sống không bằng chết!”

Tưởng Na Na bị một quyền này đập cho đầu choáng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, máu trong mũi chảy ra trét lên nửa khuôn mặt của cô ta.

Cô ta nâng tay phải lên lau máu trên mặt, cúi đầu nhìn, khi cô ta đang định chửi ầm lên thì bất ngờ bị Thủy Thanh Lan túm tóc.

Thủy Thanh Lan bị tức đến nỗi nóng nảy thật rồi, ý định ban đầu của cô ấy là túm tóc của Tưởng Na Na, cào mấy đường lên mặt đối phương để xả giận cho em gái.

Không ngờ cô ấy vừa mới túm tóc của cái đầu xinh đẹp đó thì, tóc của Tưởng Na Na lại…

Rớt!



Tất cả mọi người ngoại trừ Lâm Hiểu, bọn họ trông thấy mái tóc như chó gặm dài chưa đến hai xăng ti của Tưởng Na Na, và cả sáu cái điểm lõm xuống như hòa thượng trên đỉnh đầu thì kinh ngạc, ngây người, sau đó là cười phá lên.

Vân Mân cũng không nhịn được, cong cong khóe miejng, đôi mắt long lanh hiện lên ý cười.

Hai người Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan đứng đối diện Tưởng Na Na, giờ phút này vừa phẫn nộ vừa thấy buồn cười.

Tưởng Na Na vẫn luôn kéo căng cổ họng mắng chửi người lập tức đỏ mặt, cũng không biết là tức hay là xấu hổ, cô ta quét mắt nhìn tất cả mọi người, hai tay ôm đầu, mím môi, chảy nước mắt.

Cô ta nhìn Vân Mân, cố gắng đứng thẳng sống lưng: “Chị Mân, em là nhân viên của câu lạc bộ Dream, chị cứ thế nhìn em bị người ta bắt nạt sao?”

Độ cong nơi khóe miệng Vân Mân càng lớn thêm, thoải mái nói: “Đúng.”

Trong đám người lại là một trận cười vang.

Tưởng Na Na lau máu ở dưới mũi, gương mặt đỏ rồi xanh, xanh rồi trắng, trắng rồi lại đỏ, màu sắc biến ảo trông rất đẹp mắt.

Cô ta xấu hổ quét mắt nhìn mọi người, sụp đổ hét lên: “Không được cười! Các người biết tôi là người của ai không? Tôi là người của ông Lâm, nếu để ông ấy biết các người bắt nạt tôi, ông ấy sẽ không tha cho các người!”

“Ông Lâm ư?” Mặc Lôi chế nhạo: “Đừng nói là một ông Lâm, cho dù ông Lý ông Vương ông nào đến đây, ông đây cũng không sợ!”

Vân Mân khẽ nhướng mắt, lười biếng tung ra một tin tức lớn: “Cái này thì chưa chắc đâu, cậu Mặc, anh có biết ông Lâm này là ai không?”

“Ai?” Mặc Lôi hỏi theo bản năng.

Vân Mân mỉm cười, cô ta liếc mắt nhìn mọi người, môi đỏ mọng hé mở: “Ông Lâm, Lâm Tử Thư.”

Ầm!

Đoàn người bùng nổ.

Mặc Tinh chỉ định chợt mắt một lúc, không ngờ sau đó lại ngủ luôn, lúc cô tỉnh lại lần nữa, Vương Như đã ngồi cạnh cô, đứng đối diện là Tiêu Cảnh Nam và Lâm Hiểu.

“Tỉnh rồi à?” Vương Như mỉm cười, đồng thời bà ấy cũng nháy mắt với con trai, ý bảo anh đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook