Chương 53: Lại có người nói cháu cố ý gϊếŧ người
Mỡ treo miệng mèo
22/05/2022
Bà An nhìn Mặc Tinh chằm chằm, vẻ mặt mang theo sự chán ghét: “Cô ta hại Sơ Tuyết thành như thế, mời cô ta đến tham dự buổi tiệc sinh nhật này
đã là giơ cao đánh khẽ lắm rồi. Sao chị còn dẫn nó theo bên người? Chị
không sợ tên tội phạm này sẽ lợi dụng lúc chị không để ý mà bỏ thuốc gì
đó vào sâm panh của chị sao?”
Lời nói này thật chua ngoa và cay nghiệt làm những người có mặt ở đây không cảm thấy quá đáng.
Nếu đổi lại Mặc Tinh khiến đứa con toàn vẹn của họ trở nên tàn phế, bọn họ kiểu gì cũng khó chịu khi nhìn thấy cô!
Vu Tĩnh Vận cúi đầu, càng cảm thấy bối rối và xấu hổ hơn. Bà ta hắng giọng muốn giải thích giúp con gái mình vài câu, có điều không thể nào mở miệng được.
Vương Như cười, nói một cách thờ ơ: “Hai ngày nay, đúng lúc tôi hơi bị cảm nhưng không muốn uống thuốc, sợ khó uống. Con bé Mặc Tinh này luôn ở bên cạnh chăm sóc, nếu muốn bỏ thuốc đã bỏ trong thuốc cảm của tôi rồi.”
Dứt lời, bà ấy nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Tinh: “Cháu phải chú ý nhé, sâm panh và thuốc cảm không thể uống chung. Nếu không bác xảy ra chuyện gì, lại có người nói cháu cố ý gϊếŧ người đấy.”
“Bác không thích uống thuốc, vậy khuấy ít nước gừng đường đỏ uống đi ạ, cháu nhớ bác thích ngọt.” Mặc Tinh thuận thế đi theo con đường mà Vương Như đang vạch ra cho cô.
Vương Như mỉm cười, nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt khẽ rung động: “Không ngờ cháu còn nhớ khẩu vị của bác rõ ràng như thế.”
Hai người kẻ hát người bè khiến bà An bị tức nghẹn, mặt mày đỏ bừng.
Vu Tĩnh Vận đứng ở một bên càng thấy áy náy và lúng túng hơn, bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Tinh: “Mặc Tinh, mau xin lỗi bà An đi, sau này không được phép nói như vậy với người lớn.”
“Lời của bà Mặc khiến tôi cảm thấy khó hiểu, tôi vừa mới nói gì sai à?” Mặc Tinh bình thản hỏi.
Vu Tĩnh Vận mở mắt thật to, hốc mắt đỏ hoe, bà ta thực sự bị hai chữ “bà Mặc” làm cho kinh sợ.
“Nói không sai, chắc do chị Vu lớn tuổi rồi nên nghe nhầm.” Vương Như nắm tay Mặc Tinh, vỗ vỗ vài cái an ủi cô.
Mặc Tinh rũ mắt xuống không nói gì, nhưng trong lòng như bị chặn bởi lớp bông ướt, khó chịu đến nỗi khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Loại cảm giác mẹ ruột che chở người ngoài, mà người lớn không có máu mủ lại bênh vực cho mình thực sự quá khó chấp nhận.
Thấy Vương Như bảo vệ Mặc Tinh như vậy, sắc mặt bà An tối sầm lại.
Bầu không khí thật sự rất ngượng ngập, không ai lên tiếng, hoàn toàn không đồng điệu với tiếng ồn ào của đám người gần đó.
“Aiya, bà An có vẻ không vui lắm. Nếu bác tiếp tục giữ cháu ở bên cạnh, chỉ sợ trong lòng chị ta sẽ thấy khó chịu.” Cuối cùng, vẫn là Vương Như cất lời trước.
Nghe thấy thế, nét mặt bà An mới dễ coi hơn: “Việc này khiến chị khó xử, tôi xin lỗi chị. Tuy nhiên Mặc Tinh suýt nữa hại chết con gái tôi, quả thật tôi không muốn gặp cô ta, xin chị bỏ qua cho.”
Vu Tĩnh Vận đã bình tĩnh lại, bà ta nhìn Mặc Tinh bằng hốc mắt đỏ hoe có trách cứ và khó hiểu.
Mặc Tinh rũ mắt xuống, cũng chẳng thèm nhìn bà ta nữa.
“Chị em nhiều năm như vậy, không cần phải nói khách sáo thế đâu.” Vương Như rướn môi lên, ngoắc ngoắc Tiêu Cảnh Nam ở cách đó không xa: “Cảnh Nam à, con lại đây!”
Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn qua, chân mày khẽ nhướng lên. Anh nói vài câu với người bên cạnh, sau đó bước tới: “Sao vậy mẹ?”
“Dì An con không thích Mặc Tinh, để con bé ở đây với mẹ không thích hợp lắm, con dẫn con bé đi đi.” Vương Như tiếc nuối nói.
Nghe thấy thế, trong lòng Mặc Tinh giật thót, ngẩng đầu lên định nói không cần làm phiền anh Tiêu thì chợt nghe Tiêu Cảnh Nam nói: “Đi thôi.”
“Tạm biệt mọi người.” Mặc Tinh chào mọi người một câu, sau đó đi theo phía sau Tiêu Cảnh Nam với tâm trạng lo lắng.
Bà An nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, một cục tức mắc nghẹn ở cổ họng nhổ không ra mà nuốt không trôi, khiến bà ta khó chịu nói không nên lời.
“Thật không biết cô đã cho mẹ tôi uống thuốc mê gì.” Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn Mặc Tinh, sau đó lại dời mắt nhìn về phía trước. Trong lúc đó có người đi qua chào hỏi, anh bèn gật nhẹ đầu hoặc lên tiếng chào lại họ.
Những người kia hơi kinh ngạc khi thấy Mặc Tinh đi bên cạnh anh.
Hai năm trước anh xuất hiện chỗ nào thì Mặc Tinh đi theo đó. Tuy nhiên từ khi xảy ra chuyện Mặc Tinh lái xe đụng người khác thì không thấy nữa, hơn nữa nghe nói bây giờ quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không ai khờ đến mức qua đó hỏi han điều gì.
Mặc Tinh không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: “Không quấy rầy anh nữa, tôi đi tìm vài người bạn.”
Cô nào có bạn bè gì, cho dù trước đây là bạn bè thì bây giờ cũng không phải nữa. Cô nói như vậy, chẳng qua là vì sợ mình ở bên cạnh anh sẽ khiến cho anh không vui mà thôi.
“Đi tìm vài người bạn, hay là muốn đi tìm An Thiếu Sâm?” Tiêu Cảnh Nam dừng bước, anh liếc mắt nhìn cô, trên khuôn mặt điển trai toát lên vẻ lạnh lùng, loáng thoáng có chút mỉa mai.
Mặc Tinh cũng dừng lại theo, mở miệng ra nhưng nói không thành lời.
Cô có thể nhận thấy là anh đang không vui, nhưng cô không biết mình đã chọc tức anh chỗ nào, mà lời giải thích của cô có lẽ cũng sẽ khiến cho anh càng thêm bất mãn.
Tiêu Cảnh Nam không đợi cô trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Mặc Tinh đứng đấy bất động, không biết nên đi theo hay là rời đi, cô không thể nào đoán ra được và hiểu được suy nghĩ của anh.
“Đi theo tôi đi, uống rượu thay tôi.” Tiêu Cảnh Nam không dừng bước cũng không quay đầu lại, như thể có con mắt ở phía sau vậy.
Mặc Tinh thì thầm đáp lời, cười khổ nhìn bụng của mình rồi đi theo sau anh.
Tối nay có lẽ phải đến bệnh viện lần nữa rồi, cũng không biết liệu có bị ung thư dạ dày hay không nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu mắc bệnh ung thư rồi tự nhiên mà chết thì Tiêu Cảnh Nam có lẽ sẽ không gây khó dễ cho anh trai cô nhỉ…
Có rất nhiều người đến nói chuyện với Tiêu Cảnh Nam, người cụng ly cũng có không ít, nhưng cơ bản sẽ không có ai đến mời rượu Tiêu Cảnh Nam.
Khi không có người đến mời rượu, Mặc Tinh sẽ cầm ly sâm panh đứng ở một bên giả khờ, cũng không chủ động uống lấy. Cô không có chứng bệnh tự hành hạ bản thân, nếu được thì cô sẽ cố gắng hết sức chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng kiểu gì cũng sẽ có người đến mời rượu, lúc đó, Mặc Tinh chỉ có thể cầm ly sâm panh lên và một hơi uống cạn.
Bản thân cô không để tâm ai nhìn cô hay không, nhưng Tiêu Cảnh Nam thì lại chú ý đến.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua đám đông và rơi vào An Thiếu Sâm cứ thi thoảng nhìn về phía này, anh cầm ly sâm panh lên, uống một ngụm, mùi vị không ngon lắm.
Một ngày trôi qua một cách nhanh chóng, Mặc Tinh không uống nhiều lắm, nhưng cho dù là vậy, khi màn đêm vừa buông xuống, dạ dày của cô vẫn đau rát.
“Tổng giám đốc Tiêu, tôi có thể vào nhà vệ sinh không?” Mặc Tinh mặt mày trắng bệch, trên trán đã toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày lại rồi gật đầu.
Mặc Tinh nói lời cảm ơn, ôm lấy bụng và loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh.
“Xin thứ lỗi.” Tiêu Cảnh Nam nhìn bóng lưng của cô, trong mắt lóe lên một tia u ám, quay người lại nói một câu với vài người bên cạnh, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng khi gần đến nhà vệ sinh, An Thiếu Sâm vội vàng cầm theo một ly nước và vào trong trước anh một bước.
Anh dừng lại, bước tới phía nhà vệ sinh nhưng không đi vào, mà đứng ở bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc và ngậm lấy.
“Oẹ!”
Mặc Tinh không ăn gì nhiều, sau khi nôn vài lần thì chỉ còn lại chất axit trong dạ dày.
Dạ dày của cô không tốt, cơ bản là không thể uống rượu, cho nên tửu lượng ắt cũng không giỏi. Chỉ cần uống một ít thôi là đã cảm thấy buồn nôn, dạ dày lại đau, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô cũng không quan tâm có tiếng bước chân đang đến gần mình, Mặc Tinh thầm nghĩ chắc không có ai muốn quan tâm đến một tên gϊếŧ người như cô.
Lời nói này thật chua ngoa và cay nghiệt làm những người có mặt ở đây không cảm thấy quá đáng.
Nếu đổi lại Mặc Tinh khiến đứa con toàn vẹn của họ trở nên tàn phế, bọn họ kiểu gì cũng khó chịu khi nhìn thấy cô!
Vu Tĩnh Vận cúi đầu, càng cảm thấy bối rối và xấu hổ hơn. Bà ta hắng giọng muốn giải thích giúp con gái mình vài câu, có điều không thể nào mở miệng được.
Vương Như cười, nói một cách thờ ơ: “Hai ngày nay, đúng lúc tôi hơi bị cảm nhưng không muốn uống thuốc, sợ khó uống. Con bé Mặc Tinh này luôn ở bên cạnh chăm sóc, nếu muốn bỏ thuốc đã bỏ trong thuốc cảm của tôi rồi.”
Dứt lời, bà ấy nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Tinh: “Cháu phải chú ý nhé, sâm panh và thuốc cảm không thể uống chung. Nếu không bác xảy ra chuyện gì, lại có người nói cháu cố ý gϊếŧ người đấy.”
“Bác không thích uống thuốc, vậy khuấy ít nước gừng đường đỏ uống đi ạ, cháu nhớ bác thích ngọt.” Mặc Tinh thuận thế đi theo con đường mà Vương Như đang vạch ra cho cô.
Vương Như mỉm cười, nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt khẽ rung động: “Không ngờ cháu còn nhớ khẩu vị của bác rõ ràng như thế.”
Hai người kẻ hát người bè khiến bà An bị tức nghẹn, mặt mày đỏ bừng.
Vu Tĩnh Vận đứng ở một bên càng thấy áy náy và lúng túng hơn, bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Tinh: “Mặc Tinh, mau xin lỗi bà An đi, sau này không được phép nói như vậy với người lớn.”
“Lời của bà Mặc khiến tôi cảm thấy khó hiểu, tôi vừa mới nói gì sai à?” Mặc Tinh bình thản hỏi.
Vu Tĩnh Vận mở mắt thật to, hốc mắt đỏ hoe, bà ta thực sự bị hai chữ “bà Mặc” làm cho kinh sợ.
“Nói không sai, chắc do chị Vu lớn tuổi rồi nên nghe nhầm.” Vương Như nắm tay Mặc Tinh, vỗ vỗ vài cái an ủi cô.
Mặc Tinh rũ mắt xuống không nói gì, nhưng trong lòng như bị chặn bởi lớp bông ướt, khó chịu đến nỗi khiến cô hít thở cũng khó khăn.
Loại cảm giác mẹ ruột che chở người ngoài, mà người lớn không có máu mủ lại bênh vực cho mình thực sự quá khó chấp nhận.
Thấy Vương Như bảo vệ Mặc Tinh như vậy, sắc mặt bà An tối sầm lại.
Bầu không khí thật sự rất ngượng ngập, không ai lên tiếng, hoàn toàn không đồng điệu với tiếng ồn ào của đám người gần đó.
“Aiya, bà An có vẻ không vui lắm. Nếu bác tiếp tục giữ cháu ở bên cạnh, chỉ sợ trong lòng chị ta sẽ thấy khó chịu.” Cuối cùng, vẫn là Vương Như cất lời trước.
Nghe thấy thế, nét mặt bà An mới dễ coi hơn: “Việc này khiến chị khó xử, tôi xin lỗi chị. Tuy nhiên Mặc Tinh suýt nữa hại chết con gái tôi, quả thật tôi không muốn gặp cô ta, xin chị bỏ qua cho.”
Vu Tĩnh Vận đã bình tĩnh lại, bà ta nhìn Mặc Tinh bằng hốc mắt đỏ hoe có trách cứ và khó hiểu.
Mặc Tinh rũ mắt xuống, cũng chẳng thèm nhìn bà ta nữa.
“Chị em nhiều năm như vậy, không cần phải nói khách sáo thế đâu.” Vương Như rướn môi lên, ngoắc ngoắc Tiêu Cảnh Nam ở cách đó không xa: “Cảnh Nam à, con lại đây!”
Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn qua, chân mày khẽ nhướng lên. Anh nói vài câu với người bên cạnh, sau đó bước tới: “Sao vậy mẹ?”
“Dì An con không thích Mặc Tinh, để con bé ở đây với mẹ không thích hợp lắm, con dẫn con bé đi đi.” Vương Như tiếc nuối nói.
Nghe thấy thế, trong lòng Mặc Tinh giật thót, ngẩng đầu lên định nói không cần làm phiền anh Tiêu thì chợt nghe Tiêu Cảnh Nam nói: “Đi thôi.”
“Tạm biệt mọi người.” Mặc Tinh chào mọi người một câu, sau đó đi theo phía sau Tiêu Cảnh Nam với tâm trạng lo lắng.
Bà An nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, một cục tức mắc nghẹn ở cổ họng nhổ không ra mà nuốt không trôi, khiến bà ta khó chịu nói không nên lời.
“Thật không biết cô đã cho mẹ tôi uống thuốc mê gì.” Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn Mặc Tinh, sau đó lại dời mắt nhìn về phía trước. Trong lúc đó có người đi qua chào hỏi, anh bèn gật nhẹ đầu hoặc lên tiếng chào lại họ.
Những người kia hơi kinh ngạc khi thấy Mặc Tinh đi bên cạnh anh.
Hai năm trước anh xuất hiện chỗ nào thì Mặc Tinh đi theo đó. Tuy nhiên từ khi xảy ra chuyện Mặc Tinh lái xe đụng người khác thì không thấy nữa, hơn nữa nghe nói bây giờ quan hệ giữa hai người họ không tốt lắm.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không ai khờ đến mức qua đó hỏi han điều gì.
Mặc Tinh không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: “Không quấy rầy anh nữa, tôi đi tìm vài người bạn.”
Cô nào có bạn bè gì, cho dù trước đây là bạn bè thì bây giờ cũng không phải nữa. Cô nói như vậy, chẳng qua là vì sợ mình ở bên cạnh anh sẽ khiến cho anh không vui mà thôi.
“Đi tìm vài người bạn, hay là muốn đi tìm An Thiếu Sâm?” Tiêu Cảnh Nam dừng bước, anh liếc mắt nhìn cô, trên khuôn mặt điển trai toát lên vẻ lạnh lùng, loáng thoáng có chút mỉa mai.
Mặc Tinh cũng dừng lại theo, mở miệng ra nhưng nói không thành lời.
Cô có thể nhận thấy là anh đang không vui, nhưng cô không biết mình đã chọc tức anh chỗ nào, mà lời giải thích của cô có lẽ cũng sẽ khiến cho anh càng thêm bất mãn.
Tiêu Cảnh Nam không đợi cô trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Mặc Tinh đứng đấy bất động, không biết nên đi theo hay là rời đi, cô không thể nào đoán ra được và hiểu được suy nghĩ của anh.
“Đi theo tôi đi, uống rượu thay tôi.” Tiêu Cảnh Nam không dừng bước cũng không quay đầu lại, như thể có con mắt ở phía sau vậy.
Mặc Tinh thì thầm đáp lời, cười khổ nhìn bụng của mình rồi đi theo sau anh.
Tối nay có lẽ phải đến bệnh viện lần nữa rồi, cũng không biết liệu có bị ung thư dạ dày hay không nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu mắc bệnh ung thư rồi tự nhiên mà chết thì Tiêu Cảnh Nam có lẽ sẽ không gây khó dễ cho anh trai cô nhỉ…
Có rất nhiều người đến nói chuyện với Tiêu Cảnh Nam, người cụng ly cũng có không ít, nhưng cơ bản sẽ không có ai đến mời rượu Tiêu Cảnh Nam.
Khi không có người đến mời rượu, Mặc Tinh sẽ cầm ly sâm panh đứng ở một bên giả khờ, cũng không chủ động uống lấy. Cô không có chứng bệnh tự hành hạ bản thân, nếu được thì cô sẽ cố gắng hết sức chăm sóc bản thân thật tốt.
Nhưng kiểu gì cũng sẽ có người đến mời rượu, lúc đó, Mặc Tinh chỉ có thể cầm ly sâm panh lên và một hơi uống cạn.
Bản thân cô không để tâm ai nhìn cô hay không, nhưng Tiêu Cảnh Nam thì lại chú ý đến.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua đám đông và rơi vào An Thiếu Sâm cứ thi thoảng nhìn về phía này, anh cầm ly sâm panh lên, uống một ngụm, mùi vị không ngon lắm.
Một ngày trôi qua một cách nhanh chóng, Mặc Tinh không uống nhiều lắm, nhưng cho dù là vậy, khi màn đêm vừa buông xuống, dạ dày của cô vẫn đau rát.
“Tổng giám đốc Tiêu, tôi có thể vào nhà vệ sinh không?” Mặc Tinh mặt mày trắng bệch, trên trán đã toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày lại rồi gật đầu.
Mặc Tinh nói lời cảm ơn, ôm lấy bụng và loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh.
“Xin thứ lỗi.” Tiêu Cảnh Nam nhìn bóng lưng của cô, trong mắt lóe lên một tia u ám, quay người lại nói một câu với vài người bên cạnh, sau đó đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng khi gần đến nhà vệ sinh, An Thiếu Sâm vội vàng cầm theo một ly nước và vào trong trước anh một bước.
Anh dừng lại, bước tới phía nhà vệ sinh nhưng không đi vào, mà đứng ở bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc và ngậm lấy.
“Oẹ!”
Mặc Tinh không ăn gì nhiều, sau khi nôn vài lần thì chỉ còn lại chất axit trong dạ dày.
Dạ dày của cô không tốt, cơ bản là không thể uống rượu, cho nên tửu lượng ắt cũng không giỏi. Chỉ cần uống một ít thôi là đã cảm thấy buồn nôn, dạ dày lại đau, cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô cũng không quan tâm có tiếng bước chân đang đến gần mình, Mặc Tinh thầm nghĩ chắc không có ai muốn quan tâm đến một tên gϊếŧ người như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.