Chương 38: Một chút đau đớn này có là gì đâu?
Mỡ treo miệng mèo
22/05/2022
Cái nhìn chăm chú của anh có đôi chút gò bó, Mặc Tinh vội vàng đứng thẳng dậy: “Thật xin lỗi.”
Biên độ động tác của cô khá lớn, tà áo sườn xám hở ra để lộ cặp đùi thon thả, đẹp đến mức lay động lòng người.
Trên đùi cô có một vết sẹo rõ ràng, thế nhưng vết sẹo này lại không làm cho người ta cảm thấy xấu xí. Ngược lại còn tương phản với họa tiết trên sườn xám càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô, vô cùng trần trụi.
Tiêu Cảnh Nam buông ly rượu xuống, ánh mắt anh tối sầm lại.
Anh nghiêng người dựa vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
“Cô gái mới tới này thật không hiểu chuyện, bao nhiêu chỗ không ngồi, cớ sao phải chen vào chỗ chật chội như thế. Chỗ bên tôi rộng lắm, cô đến đây ngồi đi.” Một người cười ồ lên, vỗ vào ghế sofa nói.
“Ha ha… Hiếm thấy thấy tổng giám đốc Lưu thương hoa tiếc ngọc, anh cẩn thận vợ anh mà biết, về nhà bắt anh quỳ lên bàn giặt đó.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Tinh, đôi môi mỏng căng thẳng mím chặt lại, hai mắt vô cùng u ám
“Cám ơn Tổng giám đốc Lưu, nhưng mà không cần đâu ạ.” Mặc Tinh đè nén sự nhục nhã trong lòng, cố gắng nhếch khóe môi: “Tổng giám đốc Tiêu không thích tôi ngồi bên cạnh anh ấy, tôi đứng ở chỗ này là được rồi.”
“Tổng giám đốc Lưu bị ghét bỏ sao?” Có người cười nói.
Tổng giám đốc Lưu cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ấy, không còn cách nào nữa, tổng giám đốc Tiêu là thanh niên tài giỏi đẹp trai, có sức hấp dẫn không ai địch lại được! Như vậy cũng tốt, về nhà không cần quỳ bàn giặt của vợ.”
Mọi người đều cười ầm lên, chủ đề rất nhanh đổi sang chuyện công việc.
Tiêu Cảnh Nam không bắt Mặc Tinh đi ra ngoài nữa, nhưng anh cũng không nhìn Mặc Tinh lần nào nữa, hoàn toàn xem cô là người vô hình.
Mọi người vừa chuyện trò vui vẻ, vừa bàn tính chuyện làm ăn, thỉnh thoảng anh chỉ nói vài lời, thời gian còn lại anh đều ngồi im lặng.
Nhưng dù vậy, hoàn toàn không ai dám coi thường anh. Mọi người vẫn nói chuyện rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn anh, họ cũng sẽ chuyển chủ đề ngay nếu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Thật sự là vinh dự của chúng tôi khi mời được tổng giám đốc Tiêu đến đây lần này. Tôi mời tổng giám đốc Tiêu và mọi người một ly!” Có người đứng lên, nâng ly cười nói với Tiêu Cảnh Nam và mọi người xung quanh.
Những người khác cũng đứng lên theo, cùng nhau chạm ly.
Tiêu Cảnh Nam là người cuối cùng đi lên, anh vừa mới chạm ly cũng họ đã bỏ ly rượu ra ngay.
“Tử lượng của Tổng giám đốc Tiêu không tốt, để tôi uống thay anh ấy.” Mặc Tinh cong môi, nhẹ giọng nói.
Mọi người sững sờ, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô gái này muốn uống rượu thay cho Tổng giám đốc Tiêu?
Tiêu Cảnh Nam trầm mặc nhìn Mặc Tinh, một lát sau lại cầm chai rượu lên, rót thêm rượu vào ly rồi đưa cho cô.
Chất lòng màu đỏ sóng sánh nhẹ nhàng trong ly rượu cổ cao, đẹp đến mức ảo mộng mê người. Mặc Tinh mím môi, nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi không chút do dự.
“Người đẹp tửu lượng được đấy!” Có người vỗ tay rầm rầm, cười ầm lên: “Nào nào nào, uống một ly nữa.”
Rượu vang đỏ đắt tiền sóng sánh trong ly, mùi thơm của rượu lan ra khắp cả phòng, chiếc ly cổ cao vừa cạn đã tiếp tục đầy.
Mặc Tinh cầm ly rượu, nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, gương mặt tuấn tú trong góc tối, không nhìn rõ được sắc mặt của anh thế nhưng có thể nhìn ra anh chưa từng để ý đến cô.
Cô nhếch môi, tự cười nhạo chính mình. Cầm ly rượu trên tay ngỏ ý cùng các tổng giám đốc, rồi cô ngửa đầu uống cạn rượu cùng nỗi chua xót trong lòng mình.
Tiêu Cảnh Nam đổi vị trí hai chân, tay trái đặt lên trên đầu gối, ánh mắt dừng lại ở ly rượu trống rỗng của Mặc Tinh.
Anh hơi nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng dời ánh mắt khỏi cô.
“Tôi thích kiểu như vậy đấy, thật sảng khoái!”
“Sảng khoái thì sảng khoái, nhưng cứ uống rượu thế này thì cũng thật là đáng tiếc.”
"Đừng nói những lời mất hứng như vậy, nào, cầm ly lên cùng nhau chạm ly một lần nữa.”
Mặc Tinh đứng giữa những người có tuổi tương đương với bố cô, cắn mạnh môi dưới, lại tiếp tục nâng ly.
Dạ dày cô lúc này đã cảm thấy khá khó chịu, thế nhưng cô không chần chừ chút nào, cứ thế cầm ly rượu lên uống tiếp.
Chỉ cần có thể lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, để cho anh nương tay mà bỏ qua cho cô thì cơn đau này có là gì đâu chứ?
Nhìn thấy cô cười rồi tiếp tục uống ly rượu mà những người đàn ông kia đưa tới, Tiêu Cảnh Nam giơ tay lên nới lỏng cà vạt, nhưng cảm giác bực bội trong lòng ngực vẫn không hề giảm đi.
Anh cúi đầu rút ra một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài. Trên bộ vest sang trọng của anh xuất hiện vết nhăn nhỏ vì động tác khom người của anh.
“Để tôi châm lửa cho anh.” Mặc Tinh chịu đựng cảm giác đau đớn trong dạ dày, đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Nam rồi ngồi xuống, cầm chiếc bật lửa làm bằng vàng lá trên bàn, nhẹ nhàng châm lửa vào điếu thuốc của anh.
Ngọn lửa vàng đang chập chờn phản chiếu trong mắt cô, cô thì lại đang ngước mắt nhìn anh, trông thật sinh động, thế nhưng không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của cô chủ nhà họ Mặc ngang bướng nữa.
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô một chút rồi mới đưa điếu thuốc lên miệng, anh hít một hơi rồi nhả ra làn khói mờ nhạt.
Mặc Tinh đóng bật lửa lại rồi để nó lên bàn, sau đó lẳng lặng đứng ở sau lưng anh.
Sau khi hút thuốc xong, anh cầm ly rượu lên uống, cô lập tức khom lưng cầm chai rượu lên, thận trọng rót rượu vào ly cho anh.
Những người khác có hút thuốc hay uống rượu gì cũng không liên quan đến cô, cô cũng chưa từng đến bên cạnh họ.
Những người trong phòng cười đùa, nói rằng Mặc Tinh chỉ để ý đến một mình Tiêu Cảnh Nam.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người cũng lần lượt rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam.
“Không an phận làm nhân viên dọn dẹp mà cô còn phải dành thời gian để quyến rũ người khác. Mặc Tinh, cô thật là đê tiện.” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn bộ sườn xám gần như hở đến đùi của cô, giọng nói lạnh như băng xuyên thấu tận xương tủy.
“Anh hiểu lầm tôi rồi.” Cơn đau dạ dày nhói lên như dao cắt, Mặc Tinh lau mồ hôi trên trán, ngoan ngoãn nói: “Là giám đốc để cho tôi trở về công việc ban đầu.”
Cô… cô vẫn nhớ trước đây anh còn nói cô là một người dâʍ đãиɠ, trong lòng cô thật sự không thể chịu đựng nổi.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh không nói gì, chỉ đi ngang qua cô. Khi ra đến cửa, anh dừng lại rồi nói: “Có vấn đề về dạ dày thì đừng uống rượu.
Mặc Tinh dừng tay đang xoa bụng lại, đầu ngón tay của cô khẽ run lên.
Anh đang… quan tâm đến cô sao?
Cô quay người lại nhìn theo bóng lưng của anh, chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh: “Tôi không muốn nghe thấy những tin tức kiểu nhân viên dọn dẹp của câu lạc bộ Dream làm việc mệt đến chết.”
Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài.
Mặc Tinh nhìn cửa ra vào trống trải, trái tim nhỏ bé vừa được gió xuân sưởi ấm lập tức trở nên lạnh như băng, cả người, cả tay chân của cô đều rất lạnh.
Cô xoa đầu, sau đó tự cười nhạo bản thân mình, có phải do cô đã uống nhiều quá không?
Cô say nên mới cho rằng anh đang quan tâm đến mình.
…
Trong hành lang.
Chiếc sườn xám in họa tiết hoa màu tím nhạt với những đường xẻ tà cao đến đùi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tiêu Cảnh Nam. Còn có cặp đùi thon dài mê người lúc ẩn lúc hiện, khiến cho anh vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu
Không biết rằng anh đang tức giận hay có cảm giác khác, anh chỉ cảm thấy bộ sườn xám hôm nay cực kỳ bắt mắt, hơn nữa… đây cũng không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác với Mặc Tinh.
Anh nới lỏng cà vạt, bước nhanh hơn bình thường, lúc đi ngang qua phòng làm việc của quản lý thì vô tình nghe được một giọng nam truyền ra từ bên trong…
"Gần đây tôi có một món đồ mới, không biết ông chủ Dương có hứng thú hay không? Ừm, một sợi dây chuyển ngọc từ thời nhà Minh. Tôi muốn ông xem một chút.”
Trong đầu Tiêu Cảnh Nam thoáng qua hình ảnh của Mặc Tinh tối nay, trên cổ cô không đeo vòng, bước chân của anh chậm lại một chút. Anh nghiêng đầu liếc nhìn khe hở ở cửa, một lúc lâu sau anh đẩy cửa bước vào.
Biên độ động tác của cô khá lớn, tà áo sườn xám hở ra để lộ cặp đùi thon thả, đẹp đến mức lay động lòng người.
Trên đùi cô có một vết sẹo rõ ràng, thế nhưng vết sẹo này lại không làm cho người ta cảm thấy xấu xí. Ngược lại còn tương phản với họa tiết trên sườn xám càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô, vô cùng trần trụi.
Tiêu Cảnh Nam buông ly rượu xuống, ánh mắt anh tối sầm lại.
Anh nghiêng người dựa vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”
“Cô gái mới tới này thật không hiểu chuyện, bao nhiêu chỗ không ngồi, cớ sao phải chen vào chỗ chật chội như thế. Chỗ bên tôi rộng lắm, cô đến đây ngồi đi.” Một người cười ồ lên, vỗ vào ghế sofa nói.
“Ha ha… Hiếm thấy thấy tổng giám đốc Lưu thương hoa tiếc ngọc, anh cẩn thận vợ anh mà biết, về nhà bắt anh quỳ lên bàn giặt đó.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Tinh, đôi môi mỏng căng thẳng mím chặt lại, hai mắt vô cùng u ám
“Cám ơn Tổng giám đốc Lưu, nhưng mà không cần đâu ạ.” Mặc Tinh đè nén sự nhục nhã trong lòng, cố gắng nhếch khóe môi: “Tổng giám đốc Tiêu không thích tôi ngồi bên cạnh anh ấy, tôi đứng ở chỗ này là được rồi.”
“Tổng giám đốc Lưu bị ghét bỏ sao?” Có người cười nói.
Tổng giám đốc Lưu cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ấy, không còn cách nào nữa, tổng giám đốc Tiêu là thanh niên tài giỏi đẹp trai, có sức hấp dẫn không ai địch lại được! Như vậy cũng tốt, về nhà không cần quỳ bàn giặt của vợ.”
Mọi người đều cười ầm lên, chủ đề rất nhanh đổi sang chuyện công việc.
Tiêu Cảnh Nam không bắt Mặc Tinh đi ra ngoài nữa, nhưng anh cũng không nhìn Mặc Tinh lần nào nữa, hoàn toàn xem cô là người vô hình.
Mọi người vừa chuyện trò vui vẻ, vừa bàn tính chuyện làm ăn, thỉnh thoảng anh chỉ nói vài lời, thời gian còn lại anh đều ngồi im lặng.
Nhưng dù vậy, hoàn toàn không ai dám coi thường anh. Mọi người vẫn nói chuyện rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn anh, họ cũng sẽ chuyển chủ đề ngay nếu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Thật sự là vinh dự của chúng tôi khi mời được tổng giám đốc Tiêu đến đây lần này. Tôi mời tổng giám đốc Tiêu và mọi người một ly!” Có người đứng lên, nâng ly cười nói với Tiêu Cảnh Nam và mọi người xung quanh.
Những người khác cũng đứng lên theo, cùng nhau chạm ly.
Tiêu Cảnh Nam là người cuối cùng đi lên, anh vừa mới chạm ly cũng họ đã bỏ ly rượu ra ngay.
“Tử lượng của Tổng giám đốc Tiêu không tốt, để tôi uống thay anh ấy.” Mặc Tinh cong môi, nhẹ giọng nói.
Mọi người sững sờ, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô gái này muốn uống rượu thay cho Tổng giám đốc Tiêu?
Tiêu Cảnh Nam trầm mặc nhìn Mặc Tinh, một lát sau lại cầm chai rượu lên, rót thêm rượu vào ly rồi đưa cho cô.
Chất lòng màu đỏ sóng sánh nhẹ nhàng trong ly rượu cổ cao, đẹp đến mức ảo mộng mê người. Mặc Tinh mím môi, nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi không chút do dự.
“Người đẹp tửu lượng được đấy!” Có người vỗ tay rầm rầm, cười ầm lên: “Nào nào nào, uống một ly nữa.”
Rượu vang đỏ đắt tiền sóng sánh trong ly, mùi thơm của rượu lan ra khắp cả phòng, chiếc ly cổ cao vừa cạn đã tiếp tục đầy.
Mặc Tinh cầm ly rượu, nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, gương mặt tuấn tú trong góc tối, không nhìn rõ được sắc mặt của anh thế nhưng có thể nhìn ra anh chưa từng để ý đến cô.
Cô nhếch môi, tự cười nhạo chính mình. Cầm ly rượu trên tay ngỏ ý cùng các tổng giám đốc, rồi cô ngửa đầu uống cạn rượu cùng nỗi chua xót trong lòng mình.
Tiêu Cảnh Nam đổi vị trí hai chân, tay trái đặt lên trên đầu gối, ánh mắt dừng lại ở ly rượu trống rỗng của Mặc Tinh.
Anh hơi nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng dời ánh mắt khỏi cô.
“Tôi thích kiểu như vậy đấy, thật sảng khoái!”
“Sảng khoái thì sảng khoái, nhưng cứ uống rượu thế này thì cũng thật là đáng tiếc.”
"Đừng nói những lời mất hứng như vậy, nào, cầm ly lên cùng nhau chạm ly một lần nữa.”
Mặc Tinh đứng giữa những người có tuổi tương đương với bố cô, cắn mạnh môi dưới, lại tiếp tục nâng ly.
Dạ dày cô lúc này đã cảm thấy khá khó chịu, thế nhưng cô không chần chừ chút nào, cứ thế cầm ly rượu lên uống tiếp.
Chỉ cần có thể lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, để cho anh nương tay mà bỏ qua cho cô thì cơn đau này có là gì đâu chứ?
Nhìn thấy cô cười rồi tiếp tục uống ly rượu mà những người đàn ông kia đưa tới, Tiêu Cảnh Nam giơ tay lên nới lỏng cà vạt, nhưng cảm giác bực bội trong lòng ngực vẫn không hề giảm đi.
Anh cúi đầu rút ra một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài. Trên bộ vest sang trọng của anh xuất hiện vết nhăn nhỏ vì động tác khom người của anh.
“Để tôi châm lửa cho anh.” Mặc Tinh chịu đựng cảm giác đau đớn trong dạ dày, đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Nam rồi ngồi xuống, cầm chiếc bật lửa làm bằng vàng lá trên bàn, nhẹ nhàng châm lửa vào điếu thuốc của anh.
Ngọn lửa vàng đang chập chờn phản chiếu trong mắt cô, cô thì lại đang ngước mắt nhìn anh, trông thật sinh động, thế nhưng không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của cô chủ nhà họ Mặc ngang bướng nữa.
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô một chút rồi mới đưa điếu thuốc lên miệng, anh hít một hơi rồi nhả ra làn khói mờ nhạt.
Mặc Tinh đóng bật lửa lại rồi để nó lên bàn, sau đó lẳng lặng đứng ở sau lưng anh.
Sau khi hút thuốc xong, anh cầm ly rượu lên uống, cô lập tức khom lưng cầm chai rượu lên, thận trọng rót rượu vào ly cho anh.
Những người khác có hút thuốc hay uống rượu gì cũng không liên quan đến cô, cô cũng chưa từng đến bên cạnh họ.
Những người trong phòng cười đùa, nói rằng Mặc Tinh chỉ để ý đến một mình Tiêu Cảnh Nam.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người cũng lần lượt rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam.
“Không an phận làm nhân viên dọn dẹp mà cô còn phải dành thời gian để quyến rũ người khác. Mặc Tinh, cô thật là đê tiện.” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn bộ sườn xám gần như hở đến đùi của cô, giọng nói lạnh như băng xuyên thấu tận xương tủy.
“Anh hiểu lầm tôi rồi.” Cơn đau dạ dày nhói lên như dao cắt, Mặc Tinh lau mồ hôi trên trán, ngoan ngoãn nói: “Là giám đốc để cho tôi trở về công việc ban đầu.”
Cô… cô vẫn nhớ trước đây anh còn nói cô là một người dâʍ đãиɠ, trong lòng cô thật sự không thể chịu đựng nổi.
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh không nói gì, chỉ đi ngang qua cô. Khi ra đến cửa, anh dừng lại rồi nói: “Có vấn đề về dạ dày thì đừng uống rượu.
Mặc Tinh dừng tay đang xoa bụng lại, đầu ngón tay của cô khẽ run lên.
Anh đang… quan tâm đến cô sao?
Cô quay người lại nhìn theo bóng lưng của anh, chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh: “Tôi không muốn nghe thấy những tin tức kiểu nhân viên dọn dẹp của câu lạc bộ Dream làm việc mệt đến chết.”
Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài.
Mặc Tinh nhìn cửa ra vào trống trải, trái tim nhỏ bé vừa được gió xuân sưởi ấm lập tức trở nên lạnh như băng, cả người, cả tay chân của cô đều rất lạnh.
Cô xoa đầu, sau đó tự cười nhạo bản thân mình, có phải do cô đã uống nhiều quá không?
Cô say nên mới cho rằng anh đang quan tâm đến mình.
…
Trong hành lang.
Chiếc sườn xám in họa tiết hoa màu tím nhạt với những đường xẻ tà cao đến đùi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tiêu Cảnh Nam. Còn có cặp đùi thon dài mê người lúc ẩn lúc hiện, khiến cho anh vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu
Không biết rằng anh đang tức giận hay có cảm giác khác, anh chỉ cảm thấy bộ sườn xám hôm nay cực kỳ bắt mắt, hơn nữa… đây cũng không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác với Mặc Tinh.
Anh nới lỏng cà vạt, bước nhanh hơn bình thường, lúc đi ngang qua phòng làm việc của quản lý thì vô tình nghe được một giọng nam truyền ra từ bên trong…
"Gần đây tôi có một món đồ mới, không biết ông chủ Dương có hứng thú hay không? Ừm, một sợi dây chuyển ngọc từ thời nhà Minh. Tôi muốn ông xem một chút.”
Trong đầu Tiêu Cảnh Nam thoáng qua hình ảnh của Mặc Tinh tối nay, trên cổ cô không đeo vòng, bước chân của anh chậm lại một chút. Anh nghiêng đầu liếc nhìn khe hở ở cửa, một lúc lâu sau anh đẩy cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.