Chương 232: Nóng vội quá cũng không tốt
Mỡ treo miệng mèo
23/05/2022
“Cho dù tình hình có như thế nào, phiền bác sĩ Lục dốc hết toàn lực. Anh muốn gì, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều có thể cho anh.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Lục Ngôn Sầm nhìn anh, cười xì một tiếng: “Thứ mà tổng giám đốc Tiêu cho tôi, tôi dựa vào bản thân cũng có thể có được.”
Bốn mắt nhìn nhau, ẩn có dao kiếm va chạm.
“Hôm nay có dùng châm cứu không?” Mặc Tinh phá tan sự trầm mặc.
Lúc này, Lục Ngôn Sầm mới thu mắt lại, nhìn chân cô rồi nói: “Nóng vội quá cũng không tốt, ngày kia cô tới nhé.”
“Được, cảm ơn bác sĩ Lục.” Mặc Tinh nói, sau đó cô và Tiêu Cảnh Nam cùng đi ra ngoài bệnh viện. Trên đường đi, bởi vì áo sơ mi của anh đã bị iướt một nửa nên đã thu hút ánh mắt ngạc nhiên và ánh nhìn của rất nhiều người.
Cửa bệnh viện, đầu chiếc bentley lõm vào một mảng.
Mặc Tinh nhìn chiếc xe bị xước một vùng sơn và hỏng đèn và gương chiếu hậu, cô mím môi, muốn nói lại thôi.
“Không phải xe này, xe phía trước cơ.” Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra nắm tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Tay anh rất nóng, trong lòng bàn tay có một tầng mồ hôi, nắm tay của Mặc Tinh rất chặt, cô giãy một chút, không giãy ra được, thế là cô kệ anh kéo mình đi về phía trước.
Cuối cùng, hai người dừng trước một chiếc Lincoln.
Tài xế đi xuống xe, mở cửa xe cho hai người, sau đó cung kính đứng sang một bên. Mặc Tinh lên xe trước, Tiêu Cảnh Nam lên xe sau cô, ngồi vào ghế bên cạnh cô.
Vương Như cũng đang ngồi bên trong, sau khi nhìn thấy áo của Tiêu Cảnh Nam, khóe mắt khẽ nhướng lên một chút, sau đó bà ấy dặn tài xế vừa lên xe: “Đến Trúc Hiền Trang.”
“Vâng, phu nhân.” Tài xế nói.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh.
Vương Như nhìn về phía Mặc Tinh, nhìn thấy khuôn mặt của cô thì nhíu mày: “Cái này là ai đánh?”
“Không sao ạ.” Mặc Tinh nói.
Vương Như nhíu mày rồi chạm nhẹ vào mặt cô: “Ngoại trừ mặt ra, có chỗ nào khác bị thương nữa không?”
“Không có ạ.” Mặc Tinh nói: “Làm phiền bác phải lo lắng rồi.”
Cô muốn thông qua ông cụ Tiêu rời khỏi Tiêu Cảnh Nam nhưng đã thất bại, bây giờ lại được bác gái quan tâm, cô không nói rõ được tư vị trong lòng mình là gì nữa.
Vương Như khẽ thở dài, bà ấy nắm tay cô rồi nói: “Cháu đó, cháu khách sáo với bác làm gì.”
Bà ấy lại nói thêm về những cái khác rồi mới hỏi: “Ông cụ muốn đưa cháu vào nhà giam, chuyện này là thật hay là giả?”
“Thật ạ, nhưng kế hoạch này đã bị cậu Bùi thần xui quỷ khiến làm xáo trộn rồi.” Mặc Tinh cũng không có nói chi tiết, cô dừng một chút rồi nói: “Nhưng khoảng gian sắp tới, chắc ông cụ Tiêu sẽ không có ý nghĩ này nữa đâu ạ.”
Ánh mắt Vương Như liếc xuống bụng cô, sau vài lần muốn nói lại thôi, bà ấy hỏi: “Bởi vì đứa bé trong bụng cháu à?”
Nghe vậy, hàng mi của Mặc Tinh run run vài cái, đáy mắt xoẹt qua một tia rối rắm, cô vẫn chưa nghĩ xong là có nên nói sự thật không, tiếng chuông điện thoại đã reo lên.
Vương Như bắt máy, đầu tiên là a lô một tiếng, sau đó không biết bên kia đã nói gì, sắc mặt của bà ấy càng ngày càng khó coi: “Cái gì? A Lôi vì Tinh Tinh đã náo loạn đến chỗ ông cụ rồi á?”
“!” Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một chút, cô thầm kêu hỏng rồi, sau khi thoát khỏi chỗ của ông cụ Tiêu, lẽ ra cô phải gọi điện báo bình an với anh trai cô!
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, không biết Tiêu Cảnh Nam đang nghĩ gì, cô vươn tay về phía Tiêu Cảnh Nam: " Đưa điện thoại cho tôi dùng một lát."
Lúc này, Tiêu Cảnh Nam mới hồi thần, anh im lặng đưa điện thoại cho cô.
Vương Như cúp máy, bà ấy dịu dàng dặn tài xế: “Về bệnh viện.”
“Vâng.” Tài xế lập tức quay đầu xe.
Mặc Tinh nhớ số điện thoại của anh trai, nhưng cô đã gọi cho anh cô ba cuộc điện thoại rồi, đầu dây bên kia vẫn nói là: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác, xin quý khách gọi lại sau.”
Hình như số điện thoại của Tiêu Cảnh Nam đã bị cô cho vào danh sách đen rồi.
Cô đành phải mượn điện thoại của Vương Như, lần này thì đã gọi được rồi, nhưng Mặc Lôi vẫn không bắt máy.
Xe vừa lái ra chưa xa, một lát là một quay lại cửa bệnh viện rồi.
Mặc Tinh mở cửa xe ra, rồi vội vàng xuống xe, khi cô đang định vọt vào trong bệnh viện thì bất ngờ bị Tiêu Cảnh Nam túm lại từ phía sau, sau đó cô ngã vào trong lòng anh.
Khoang mũi toàn là mùi của anh, cô nhíu mày, khó chịu nói: “Anh…”
“Em mang thai, chạy qua như vậy sẽ khiến ông nội nghi ngờ.” Tiêu Cảnh Nam che miệng cô, tiến sát lại tai cô rồi nói nhỏ.
Môi của cô dán ở lòng bàn tay của anh, mềm mềm, anh vô thức vuốt hai cái trên môi cô.
Mặc Tinh cứng đờ người, rồi đẩy anh ra, đứng thẳng người lại, sau đó lau hai cái trên môi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong bệnh viện.
Tiêu Cảnh Nam đưa tay lên nhìn lòng bàn tay, khóe môi nhếch lên một độ cong khó nhận thấy, sau đó anh cầm chặt lòng bàn tay, bỏ vào trong túi quần tây rồi đi theo sau cô.
Thu hết mọi động tác của hai người vào mắt, Vương Như khẽ thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Lúc này đang có nhiều người chờ thang máy, ba người Mặc Tinh đã đợi gần mười phút mới chen được vào thang máy, bọn họ đứng ngay ở cửa, muốn nhét thêm một người nữa vào cũng không được nữa.
Tiêu Cảnh Nam để Mặc Tinh đứng gần chỗ ấn phím, anh vòng hai tay quanh cô, để tránh cô bị người khác đụng vào. Nhưng trong này thật sự là quá chật, thỉnh thoảng sẽ có người va vào người cô, sắc mặt cô không dễ nhìn cho lắm, nhưng cô cũng không nói gì.
Trùng hợp, mấy người đứng sau bọn họ lại quen nhau, lúc này bọn họ đang bàn luận về tin tức bát quái.
“Cái nhà thư pháp già tên là Lâm Tử Thư, các cô có biết không? Hôm nay ông ta kết hôn, người ông ta cưới là một cô gái mới hai mươi tuổi, cô ta còn nhỏ hơn cháu gái ngoại của ông ta mấy tháng đấy!”
“Cũng đã kết hôn rồi, có khi người ta là yêu nhau thật thì sao.”
“Cho dù là yêu thật, một ông già hơn tám mươi tuổi thích một cô gái trẻ như vậy, thế thì cũng là một ông già biếи ŧɦái! Thật là ghê tởm!”
“Tôi cũng chưa xem ảnh kết hôn của hai người đó, thật sự là tôi thấy biếи ŧɦái quá… mệt nhà họ Lâm bọn họ còn bảo gia phong nhà mình đoan chính cơ, nhìn xem bọn họ đã làm chuyện gì!”
“Đừng chỉ nói về mỗi ông già đó nữa, cái cô tên Tưởng Na Na kia cũng không phải loại tốt đẹp gì, chưa cưới đã chửa, hơn nữa còn là một con gà! Trên báo đều đưa tin đó, không phải sao? Trên hôn lễ, vị hôn phu trước đây của Tưởng Na Na đã tung video * của Tưởng Na Na với người đàn ông khác…”
Ting!
Thang máy đã tới.
Mặc Tinh đi ra khỏi thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nghe thấy mấy người đó vẫn đang nói chuyện Tưởng Na Na đánh An Sơ Tuyết ngay trong đám cưới.
“Sự việc trong đám cưới lan ra nhanh như vậy, con tìm người à?” Vương Như hỏi Tiêu Cảnh Nam.
Mặc Tinh mím môi, liếc anh một cái, sau đó đi nhanh về phía phòng bệnh của ông cụ Tiêu.
“Người không thích hai nhà An, Lâm, không chỉ có con.” Tiêu Cảnh Nam nhắm mắt đi theo Mặc Tinh, anh đã bố trí một số phóng viên, nhưng bọn họ còn chưa viết xong bản thảo, tin tức này đã truyền ra rồi.
Vương Như như nghĩ tới cái gì, bà ấy dừng lại một chút, đi đằng sau hai người.
Mặc Tinh đi đến cửa phòng bệnh của ông cụ Tiêu, cô phát hiện ra là ngoại trừ anh trai cô ra, chị dâu cô và bố mẹ cô đều đang ở đây, bầu không khó rất là căng thẳng.
Lục Ngôn Sầm nhìn anh, cười xì một tiếng: “Thứ mà tổng giám đốc Tiêu cho tôi, tôi dựa vào bản thân cũng có thể có được.”
Bốn mắt nhìn nhau, ẩn có dao kiếm va chạm.
“Hôm nay có dùng châm cứu không?” Mặc Tinh phá tan sự trầm mặc.
Lúc này, Lục Ngôn Sầm mới thu mắt lại, nhìn chân cô rồi nói: “Nóng vội quá cũng không tốt, ngày kia cô tới nhé.”
“Được, cảm ơn bác sĩ Lục.” Mặc Tinh nói, sau đó cô và Tiêu Cảnh Nam cùng đi ra ngoài bệnh viện. Trên đường đi, bởi vì áo sơ mi của anh đã bị iướt một nửa nên đã thu hút ánh mắt ngạc nhiên và ánh nhìn của rất nhiều người.
Cửa bệnh viện, đầu chiếc bentley lõm vào một mảng.
Mặc Tinh nhìn chiếc xe bị xước một vùng sơn và hỏng đèn và gương chiếu hậu, cô mím môi, muốn nói lại thôi.
“Không phải xe này, xe phía trước cơ.” Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra nắm tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Tay anh rất nóng, trong lòng bàn tay có một tầng mồ hôi, nắm tay của Mặc Tinh rất chặt, cô giãy một chút, không giãy ra được, thế là cô kệ anh kéo mình đi về phía trước.
Cuối cùng, hai người dừng trước một chiếc Lincoln.
Tài xế đi xuống xe, mở cửa xe cho hai người, sau đó cung kính đứng sang một bên. Mặc Tinh lên xe trước, Tiêu Cảnh Nam lên xe sau cô, ngồi vào ghế bên cạnh cô.
Vương Như cũng đang ngồi bên trong, sau khi nhìn thấy áo của Tiêu Cảnh Nam, khóe mắt khẽ nhướng lên một chút, sau đó bà ấy dặn tài xế vừa lên xe: “Đến Trúc Hiền Trang.”
“Vâng, phu nhân.” Tài xế nói.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh.
Vương Như nhìn về phía Mặc Tinh, nhìn thấy khuôn mặt của cô thì nhíu mày: “Cái này là ai đánh?”
“Không sao ạ.” Mặc Tinh nói.
Vương Như nhíu mày rồi chạm nhẹ vào mặt cô: “Ngoại trừ mặt ra, có chỗ nào khác bị thương nữa không?”
“Không có ạ.” Mặc Tinh nói: “Làm phiền bác phải lo lắng rồi.”
Cô muốn thông qua ông cụ Tiêu rời khỏi Tiêu Cảnh Nam nhưng đã thất bại, bây giờ lại được bác gái quan tâm, cô không nói rõ được tư vị trong lòng mình là gì nữa.
Vương Như khẽ thở dài, bà ấy nắm tay cô rồi nói: “Cháu đó, cháu khách sáo với bác làm gì.”
Bà ấy lại nói thêm về những cái khác rồi mới hỏi: “Ông cụ muốn đưa cháu vào nhà giam, chuyện này là thật hay là giả?”
“Thật ạ, nhưng kế hoạch này đã bị cậu Bùi thần xui quỷ khiến làm xáo trộn rồi.” Mặc Tinh cũng không có nói chi tiết, cô dừng một chút rồi nói: “Nhưng khoảng gian sắp tới, chắc ông cụ Tiêu sẽ không có ý nghĩ này nữa đâu ạ.”
Ánh mắt Vương Như liếc xuống bụng cô, sau vài lần muốn nói lại thôi, bà ấy hỏi: “Bởi vì đứa bé trong bụng cháu à?”
Nghe vậy, hàng mi của Mặc Tinh run run vài cái, đáy mắt xoẹt qua một tia rối rắm, cô vẫn chưa nghĩ xong là có nên nói sự thật không, tiếng chuông điện thoại đã reo lên.
Vương Như bắt máy, đầu tiên là a lô một tiếng, sau đó không biết bên kia đã nói gì, sắc mặt của bà ấy càng ngày càng khó coi: “Cái gì? A Lôi vì Tinh Tinh đã náo loạn đến chỗ ông cụ rồi á?”
“!” Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một chút, cô thầm kêu hỏng rồi, sau khi thoát khỏi chỗ của ông cụ Tiêu, lẽ ra cô phải gọi điện báo bình an với anh trai cô!
Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, không biết Tiêu Cảnh Nam đang nghĩ gì, cô vươn tay về phía Tiêu Cảnh Nam: " Đưa điện thoại cho tôi dùng một lát."
Lúc này, Tiêu Cảnh Nam mới hồi thần, anh im lặng đưa điện thoại cho cô.
Vương Như cúp máy, bà ấy dịu dàng dặn tài xế: “Về bệnh viện.”
“Vâng.” Tài xế lập tức quay đầu xe.
Mặc Tinh nhớ số điện thoại của anh trai, nhưng cô đã gọi cho anh cô ba cuộc điện thoại rồi, đầu dây bên kia vẫn nói là: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác, xin quý khách gọi lại sau.”
Hình như số điện thoại của Tiêu Cảnh Nam đã bị cô cho vào danh sách đen rồi.
Cô đành phải mượn điện thoại của Vương Như, lần này thì đã gọi được rồi, nhưng Mặc Lôi vẫn không bắt máy.
Xe vừa lái ra chưa xa, một lát là một quay lại cửa bệnh viện rồi.
Mặc Tinh mở cửa xe ra, rồi vội vàng xuống xe, khi cô đang định vọt vào trong bệnh viện thì bất ngờ bị Tiêu Cảnh Nam túm lại từ phía sau, sau đó cô ngã vào trong lòng anh.
Khoang mũi toàn là mùi của anh, cô nhíu mày, khó chịu nói: “Anh…”
“Em mang thai, chạy qua như vậy sẽ khiến ông nội nghi ngờ.” Tiêu Cảnh Nam che miệng cô, tiến sát lại tai cô rồi nói nhỏ.
Môi của cô dán ở lòng bàn tay của anh, mềm mềm, anh vô thức vuốt hai cái trên môi cô.
Mặc Tinh cứng đờ người, rồi đẩy anh ra, đứng thẳng người lại, sau đó lau hai cái trên môi, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong bệnh viện.
Tiêu Cảnh Nam đưa tay lên nhìn lòng bàn tay, khóe môi nhếch lên một độ cong khó nhận thấy, sau đó anh cầm chặt lòng bàn tay, bỏ vào trong túi quần tây rồi đi theo sau cô.
Thu hết mọi động tác của hai người vào mắt, Vương Như khẽ thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Lúc này đang có nhiều người chờ thang máy, ba người Mặc Tinh đã đợi gần mười phút mới chen được vào thang máy, bọn họ đứng ngay ở cửa, muốn nhét thêm một người nữa vào cũng không được nữa.
Tiêu Cảnh Nam để Mặc Tinh đứng gần chỗ ấn phím, anh vòng hai tay quanh cô, để tránh cô bị người khác đụng vào. Nhưng trong này thật sự là quá chật, thỉnh thoảng sẽ có người va vào người cô, sắc mặt cô không dễ nhìn cho lắm, nhưng cô cũng không nói gì.
Trùng hợp, mấy người đứng sau bọn họ lại quen nhau, lúc này bọn họ đang bàn luận về tin tức bát quái.
“Cái nhà thư pháp già tên là Lâm Tử Thư, các cô có biết không? Hôm nay ông ta kết hôn, người ông ta cưới là một cô gái mới hai mươi tuổi, cô ta còn nhỏ hơn cháu gái ngoại của ông ta mấy tháng đấy!”
“Cũng đã kết hôn rồi, có khi người ta là yêu nhau thật thì sao.”
“Cho dù là yêu thật, một ông già hơn tám mươi tuổi thích một cô gái trẻ như vậy, thế thì cũng là một ông già biếи ŧɦái! Thật là ghê tởm!”
“Tôi cũng chưa xem ảnh kết hôn của hai người đó, thật sự là tôi thấy biếи ŧɦái quá… mệt nhà họ Lâm bọn họ còn bảo gia phong nhà mình đoan chính cơ, nhìn xem bọn họ đã làm chuyện gì!”
“Đừng chỉ nói về mỗi ông già đó nữa, cái cô tên Tưởng Na Na kia cũng không phải loại tốt đẹp gì, chưa cưới đã chửa, hơn nữa còn là một con gà! Trên báo đều đưa tin đó, không phải sao? Trên hôn lễ, vị hôn phu trước đây của Tưởng Na Na đã tung video * của Tưởng Na Na với người đàn ông khác…”
Ting!
Thang máy đã tới.
Mặc Tinh đi ra khỏi thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nghe thấy mấy người đó vẫn đang nói chuyện Tưởng Na Na đánh An Sơ Tuyết ngay trong đám cưới.
“Sự việc trong đám cưới lan ra nhanh như vậy, con tìm người à?” Vương Như hỏi Tiêu Cảnh Nam.
Mặc Tinh mím môi, liếc anh một cái, sau đó đi nhanh về phía phòng bệnh của ông cụ Tiêu.
“Người không thích hai nhà An, Lâm, không chỉ có con.” Tiêu Cảnh Nam nhắm mắt đi theo Mặc Tinh, anh đã bố trí một số phóng viên, nhưng bọn họ còn chưa viết xong bản thảo, tin tức này đã truyền ra rồi.
Vương Như như nghĩ tới cái gì, bà ấy dừng lại một chút, đi đằng sau hai người.
Mặc Tinh đi đến cửa phòng bệnh của ông cụ Tiêu, cô phát hiện ra là ngoại trừ anh trai cô ra, chị dâu cô và bố mẹ cô đều đang ở đây, bầu không khó rất là căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.