Chương 58: Sau này tôi sẽ đền tiền cho tách trà bị vỡ
Mỡ treo miệng mèo
22/05/2022
“Anh Cảnh Nam bảo vệ nhân viên của mình thế này, đúng là một ông chủ có
lương tâm.” Hai mắt An Sơ Tuyết lóe lên, đẩy xe lăn tới bàn: “Chẳng
trách có rất nhiều người thích chạy theo anh Cảnh Nam.”
Giữa xe lăn và mặt bàn có một khoảng cách nhất định, sau khi khó khăn nhấc ấm trà lên, cô ta hất tay, nước trà nóng trong ấm đổ thẳng lên đùi của Mặc Tinh.
“Á!” Đồng phục rất mỏng, nước trà nóng gần như trực tiếp tạt vào người Mặc Tinh, cô đau đớn hít một hơi thật sâu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Toàn bộ đùi bên phải của cô ướt sũng, nước nóng trong ấm trà suýt chút nữa đổ lên người cô, động tác của An Sơ Tuyết rất chuẩn xác.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cau mày, vừa rời khỏi vị trí, thấy nước nóng bắn lên người Mặc Tinh, anh lại ngồi xuống, chỉ chống tay lên bàn, cáu kỉnh nắm chặt tay lại.
“Xin lỗi cô, vừa rồi tôi không cầm chắc ấm trà!” An Sơ Tuyết hoảng hốt đặt ấm trà xuống, đôi mắt đỏ hoe đầy áy nát: “Có phải đau lắm không? Tôi xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ thành ra thế này, nếu như biết trước thì dù có khát tôi cũng sẽ không…”
Tiêu Cảnh Nam lạnh giọng ngắt lời cô ta, nói với Mặc Tinh: “Đi kiểm tra chân đi, mấy ngày tới cô không cần đi làm.”
“Cảm… cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu.” Mặc Tinh nhẹ nhàng cảm ơn, nhịn đau liếc nhìn lên mặt bàn: “Có thể cho tôi… mượn một tách ra… được không?”
Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nói: “Dùng đi.”
“Có phải cô khát muốn uống nước đúng không? Để tôi giúp cô.” An Sơ Tuyết ngại ngùng đến mức đỏ bừng mặt, háo hức đi lấy ấm trà.
Mặc Tinh cầm một tách trà đã uống cạn, cố gắng kiềm chế không ném vào người cô ta: “Tôi không khát.”
“Không khát? Vậy cô cần tách trà làm gì?” An Sơ Tuyết lại đặt ấm trà xuống bàn, lo lắng hỏi: “Nước nóng như vậy, cô mau đi đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Trong ánh mắt lo lắng đầy giả tạo của An Sơ Tuyết, Mặc Tinh đập tách trà xuống đất, sau đó cầm một mảnh vỡ lên, tạo một vết cắt nhỏ trên quần của mình, hai tay nắm chặt lấy vết cắt đó.
Xoẹt!
Quần áo rách toạc, lộ ra cặp đùi đỏ hỏn với hơn mười vết rộp, vết phồng rộp và vết sẹo trên đùi cô chằng chịt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nếu như bây giờ cô không xé quần áo của mình ra, một lát nữa các mụn nước sẽ dính vào quần áo, cô sẽ phải chịu đau đớn.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dừng lại trên những vết phồng rộp và vết sẹo kia, hành động gõ mặt bàn cũng dừng lại, không rõ vì lí do gì, đôi tay đầy đặn, thon dài của anh dường như khẽ run lên.
“Sau này tôi sẽ đền tiền cho tách trà bị vỡ.” Mặc Tinh lau mồ hôi lạnh đang toát ra trên trán rồi khó khăn bước ra ngoài.
Cô có một vết thương cũ trên chân phải, nhưng bây giờ nó lại còn bị bỏng bởi nước trà nóng, lúc cô đi lại càng khó khăn, chậm chạp hơn.
Bóng dáng gầy gò của cô phản chiếu trong đôi mắt của Tiêu Cảnh Nam, anh không cau mày nữa nhưng đôi mắt của anh tối sầm lại.
“Cô bị thương thành ra thế này rồi, tự mình đến bệnh viện không tiện đâu, để tôi bảo anh Cảnh Nam tìm ai đó đưa cô đi.” An Sơ Tuyết quay xe lăn, vội vàng đuổi theo Mặc Tinh, nắm lấy cánh tay cô.
Cô ta càng tỏ ra chân thành, thân mật, Mặc Tinh càng cảm thấy ghê tởm: “Cô không cần phải…”
Ánh mắt lướt nhìn qua Tiêu Cảnh Nam, cô nuốt hai chữ “giả tạo” lại: “Không cần làm phiền cô A, tôi tự bắt taxi đến đó là được rồi.”
“Không phiền gì đâu, đây vốn dĩ là lỗi của tôi, tôi bảo người đưa cô đến bệnh viện cũng là chuyện nên làm. Cô đừng khách sáo với tôi như thế, tôi khiến cô bị thương, nếu cô còn từ chối tôi thế này thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm.” An Sơ Tuyết lấy điện thoại ra, thực hiện hành động gọi điện thoại.
Tiêu Cảnh Nam thu gọn mọi chuyện lại trong mắt, anh cụp mắt xuống, đáy mắt vô cùng u ám.
Lạch cạch!
Đúng lúc này, Vân Mân đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cái đùi có phần đáng sợ của Mặc Tinh, cô ta kinh ngạc che miệng lại: “Cô bị sao vậy?”
“Không…” Mặc Tinh định nói “không có gì”, thế nhưng nhìn thấy An Sơ Tuyết đang gọi điện thoại, cô liếm đôi môi khô khốc của mình: “Tôi bị bỏng, phải đi đến bệnh viện, chị Vân Mân có thể tìm người đưa tôi đến bệnh viện được không?”
“Đi thôi, bây giờ tôi sẽ tìm người đưa cô đi.” Vân Mân liếc nhìn An Sơ Tuyết, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn lên rồi lại cụp xuống, đỡ Mặc Tinh rời đi.
An Sơ Tuyết sững sờ nhìn cánh cửa trống rỗng một lúc, sau đó mới đẩy xe lăn ra đóng cửa phòng làm việc lại.
Cô ta cắn chặt môi, nhẹ giọng nói: “Ánh mắt vừa rồi của chị Vân Mân… có phải chị ấy hiểu lầm gì đó không?”
“Chẳng lẽ không phải sự thật sao?” Tiêu Cảnh Nam đứng lên, một tay đút vào túi quần, miệng cười nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.
“Đúng là em đã khiến Mặc Tinh bị bỏng.” An Sơ Tuyết cụp mắt xuống, mang theo vẻ áy áy và có chút tủi thân: “Thế nhưng em ngồi trên xe lăn, rót trà thật sự rất bất tiện. Mặc Tinh có lẽ… cũng có thể hiểu được.”
Tiêu Cảnh Nam hừ lạnh một tiếng, liên tục gõ bàn: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy tháng rồi cô cũng chưa đến Câu lạc bộ Dream.”
An Sơ Tuyết cảm thấy khó hiểu: “Hả? Tại sao anh Cảnh Nam lại đột ngột nói chuyện này thế?”
“Sao hai tháng nay cô lại chăm đến thế?” Tiêu Cảnh Nam vẫn tiếp tục gõ bàn, ngồi thẳng người, gằn từng chữ: “Hơn nữa mỗi lần tôi vừa đến không bao lâu cô cũng có mặt, có phải hơi trùng hợp không?”
An Sơ Tuyết chớp chớp đôi mắt mang theo vẻ vô tội: “Anh không nói em cũng không để ý đến đấy, đúng là trùng hợp thật.”
“Một hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần thì chưa chắc.” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào An Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, đừng đụng đến giới hạn của tôi.”
Không khí trong văn phòng lúc này dường như đóng băng.
“Anh Cảnh Nam, anh đang nói gì thế? Em nghe không hiểu gì hết?” Đôi mắt An Sơ Tuyết lóe lên, nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu, chỉnh vết áo nhăn nhúm, mái tóc ngắn trong ánh nắng lấp lánh nhìn vô cùng nghiêm túc: “Cô là một người thông minh, đừng bắt tôi phải nói thẳng ra, giấy rách không giữ được lửa, chuyện này không tốt cho cô đâu.”
“Chắc không phải anh nghĩ em đang theo dõi anh hoặc tìm người theo dõi anh đâu chứ?” An Sơ Tuyết thở dài, có chút bất lực: “Em chỉ muốn tìm anh nói về việc tháng sau anh trai em sẽ đính hôn thôi, vừa hay em nghe nói anh ở đây nên em mới đến, không phức tạp như anh nghĩ đâu.”
Tiêu Cảnh Nam lại ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô ta, không nói một lời.
Bốn mắt nhìn nhau, một làn sóng mạnh mẽ vô hình dâng lên.
“Những gì em nói đều là sự thật, nếu như anh Cảnh Nam không tin, em cũng không còn cách nào khác.” An Sơ Tuyết duỗi thẳng tay ra, đôi mắt có chút bực bội.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, nhưng trong mắt anh không hề có ý cười: “Tôi không thích phụ nữ nói dối tôi, hơn nữa…” anh nhướng mắt nhìn cô ta: “Nhà họ Tiêu từ trước đến nay không bao giờ thiếu đối tượng kết hôn.”
“Thế nhưng ai cũng biết chuyện hai năm trước em vì anh Cảnh Nam mới gãy chân, nếu như nhà họ Tiêu đổi đối tượng kết hôn, em rằng dư luận sẽ nói những điều không hay. Nếu như có người ác ý lợi dụng truyền thông vì chuyện này, giá trị cổ phiếu của Tập đoàn Tiêu thị không biết sẽ thế nào.” An Sơ Tuyết khẽ nhếch môi.
Giữa xe lăn và mặt bàn có một khoảng cách nhất định, sau khi khó khăn nhấc ấm trà lên, cô ta hất tay, nước trà nóng trong ấm đổ thẳng lên đùi của Mặc Tinh.
“Á!” Đồng phục rất mỏng, nước trà nóng gần như trực tiếp tạt vào người Mặc Tinh, cô đau đớn hít một hơi thật sâu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Toàn bộ đùi bên phải của cô ướt sũng, nước nóng trong ấm trà suýt chút nữa đổ lên người cô, động tác của An Sơ Tuyết rất chuẩn xác.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cau mày, vừa rời khỏi vị trí, thấy nước nóng bắn lên người Mặc Tinh, anh lại ngồi xuống, chỉ chống tay lên bàn, cáu kỉnh nắm chặt tay lại.
“Xin lỗi cô, vừa rồi tôi không cầm chắc ấm trà!” An Sơ Tuyết hoảng hốt đặt ấm trà xuống, đôi mắt đỏ hoe đầy áy nát: “Có phải đau lắm không? Tôi xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ thành ra thế này, nếu như biết trước thì dù có khát tôi cũng sẽ không…”
Tiêu Cảnh Nam lạnh giọng ngắt lời cô ta, nói với Mặc Tinh: “Đi kiểm tra chân đi, mấy ngày tới cô không cần đi làm.”
“Cảm… cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu.” Mặc Tinh nhẹ nhàng cảm ơn, nhịn đau liếc nhìn lên mặt bàn: “Có thể cho tôi… mượn một tách ra… được không?”
Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng nói: “Dùng đi.”
“Có phải cô khát muốn uống nước đúng không? Để tôi giúp cô.” An Sơ Tuyết ngại ngùng đến mức đỏ bừng mặt, háo hức đi lấy ấm trà.
Mặc Tinh cầm một tách trà đã uống cạn, cố gắng kiềm chế không ném vào người cô ta: “Tôi không khát.”
“Không khát? Vậy cô cần tách trà làm gì?” An Sơ Tuyết lại đặt ấm trà xuống bàn, lo lắng hỏi: “Nước nóng như vậy, cô mau đi đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Trong ánh mắt lo lắng đầy giả tạo của An Sơ Tuyết, Mặc Tinh đập tách trà xuống đất, sau đó cầm một mảnh vỡ lên, tạo một vết cắt nhỏ trên quần của mình, hai tay nắm chặt lấy vết cắt đó.
Xoẹt!
Quần áo rách toạc, lộ ra cặp đùi đỏ hỏn với hơn mười vết rộp, vết phồng rộp và vết sẹo trên đùi cô chằng chịt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nếu như bây giờ cô không xé quần áo của mình ra, một lát nữa các mụn nước sẽ dính vào quần áo, cô sẽ phải chịu đau đớn.
Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam dừng lại trên những vết phồng rộp và vết sẹo kia, hành động gõ mặt bàn cũng dừng lại, không rõ vì lí do gì, đôi tay đầy đặn, thon dài của anh dường như khẽ run lên.
“Sau này tôi sẽ đền tiền cho tách trà bị vỡ.” Mặc Tinh lau mồ hôi lạnh đang toát ra trên trán rồi khó khăn bước ra ngoài.
Cô có một vết thương cũ trên chân phải, nhưng bây giờ nó lại còn bị bỏng bởi nước trà nóng, lúc cô đi lại càng khó khăn, chậm chạp hơn.
Bóng dáng gầy gò của cô phản chiếu trong đôi mắt của Tiêu Cảnh Nam, anh không cau mày nữa nhưng đôi mắt của anh tối sầm lại.
“Cô bị thương thành ra thế này rồi, tự mình đến bệnh viện không tiện đâu, để tôi bảo anh Cảnh Nam tìm ai đó đưa cô đi.” An Sơ Tuyết quay xe lăn, vội vàng đuổi theo Mặc Tinh, nắm lấy cánh tay cô.
Cô ta càng tỏ ra chân thành, thân mật, Mặc Tinh càng cảm thấy ghê tởm: “Cô không cần phải…”
Ánh mắt lướt nhìn qua Tiêu Cảnh Nam, cô nuốt hai chữ “giả tạo” lại: “Không cần làm phiền cô A, tôi tự bắt taxi đến đó là được rồi.”
“Không phiền gì đâu, đây vốn dĩ là lỗi của tôi, tôi bảo người đưa cô đến bệnh viện cũng là chuyện nên làm. Cô đừng khách sáo với tôi như thế, tôi khiến cô bị thương, nếu cô còn từ chối tôi thế này thì tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm.” An Sơ Tuyết lấy điện thoại ra, thực hiện hành động gọi điện thoại.
Tiêu Cảnh Nam thu gọn mọi chuyện lại trong mắt, anh cụp mắt xuống, đáy mắt vô cùng u ám.
Lạch cạch!
Đúng lúc này, Vân Mân đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cái đùi có phần đáng sợ của Mặc Tinh, cô ta kinh ngạc che miệng lại: “Cô bị sao vậy?”
“Không…” Mặc Tinh định nói “không có gì”, thế nhưng nhìn thấy An Sơ Tuyết đang gọi điện thoại, cô liếm đôi môi khô khốc của mình: “Tôi bị bỏng, phải đi đến bệnh viện, chị Vân Mân có thể tìm người đưa tôi đến bệnh viện được không?”
“Đi thôi, bây giờ tôi sẽ tìm người đưa cô đi.” Vân Mân liếc nhìn An Sơ Tuyết, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn lên rồi lại cụp xuống, đỡ Mặc Tinh rời đi.
An Sơ Tuyết sững sờ nhìn cánh cửa trống rỗng một lúc, sau đó mới đẩy xe lăn ra đóng cửa phòng làm việc lại.
Cô ta cắn chặt môi, nhẹ giọng nói: “Ánh mắt vừa rồi của chị Vân Mân… có phải chị ấy hiểu lầm gì đó không?”
“Chẳng lẽ không phải sự thật sao?” Tiêu Cảnh Nam đứng lên, một tay đút vào túi quần, miệng cười nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc.
“Đúng là em đã khiến Mặc Tinh bị bỏng.” An Sơ Tuyết cụp mắt xuống, mang theo vẻ áy áy và có chút tủi thân: “Thế nhưng em ngồi trên xe lăn, rót trà thật sự rất bất tiện. Mặc Tinh có lẽ… cũng có thể hiểu được.”
Tiêu Cảnh Nam hừ lạnh một tiếng, liên tục gõ bàn: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy tháng rồi cô cũng chưa đến Câu lạc bộ Dream.”
An Sơ Tuyết cảm thấy khó hiểu: “Hả? Tại sao anh Cảnh Nam lại đột ngột nói chuyện này thế?”
“Sao hai tháng nay cô lại chăm đến thế?” Tiêu Cảnh Nam vẫn tiếp tục gõ bàn, ngồi thẳng người, gằn từng chữ: “Hơn nữa mỗi lần tôi vừa đến không bao lâu cô cũng có mặt, có phải hơi trùng hợp không?”
An Sơ Tuyết chớp chớp đôi mắt mang theo vẻ vô tội: “Anh không nói em cũng không để ý đến đấy, đúng là trùng hợp thật.”
“Một hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng nhiều lần thì chưa chắc.” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào An Sơ Tuyết: “Sơ Tuyết, đừng đụng đến giới hạn của tôi.”
Không khí trong văn phòng lúc này dường như đóng băng.
“Anh Cảnh Nam, anh đang nói gì thế? Em nghe không hiểu gì hết?” Đôi mắt An Sơ Tuyết lóe lên, nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu, chỉnh vết áo nhăn nhúm, mái tóc ngắn trong ánh nắng lấp lánh nhìn vô cùng nghiêm túc: “Cô là một người thông minh, đừng bắt tôi phải nói thẳng ra, giấy rách không giữ được lửa, chuyện này không tốt cho cô đâu.”
“Chắc không phải anh nghĩ em đang theo dõi anh hoặc tìm người theo dõi anh đâu chứ?” An Sơ Tuyết thở dài, có chút bất lực: “Em chỉ muốn tìm anh nói về việc tháng sau anh trai em sẽ đính hôn thôi, vừa hay em nghe nói anh ở đây nên em mới đến, không phức tạp như anh nghĩ đâu.”
Tiêu Cảnh Nam lại ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô ta, không nói một lời.
Bốn mắt nhìn nhau, một làn sóng mạnh mẽ vô hình dâng lên.
“Những gì em nói đều là sự thật, nếu như anh Cảnh Nam không tin, em cũng không còn cách nào khác.” An Sơ Tuyết duỗi thẳng tay ra, đôi mắt có chút bực bội.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, nhưng trong mắt anh không hề có ý cười: “Tôi không thích phụ nữ nói dối tôi, hơn nữa…” anh nhướng mắt nhìn cô ta: “Nhà họ Tiêu từ trước đến nay không bao giờ thiếu đối tượng kết hôn.”
“Thế nhưng ai cũng biết chuyện hai năm trước em vì anh Cảnh Nam mới gãy chân, nếu như nhà họ Tiêu đổi đối tượng kết hôn, em rằng dư luận sẽ nói những điều không hay. Nếu như có người ác ý lợi dụng truyền thông vì chuyện này, giá trị cổ phiếu của Tập đoàn Tiêu thị không biết sẽ thế nào.” An Sơ Tuyết khẽ nhếch môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.