Chương 150: Tôi là bạn trai tương lai của Tinh Tinh
Mỡ treo miệng mèo
23/05/2022
An Thiếu Sâm yên lặng, anh ta phẫn nộ đối với lời nói của cô, nhưng lại không thể phản bác.
Thấy cô lạnh lùng quay người muốn đi, anh ta vô thức tiến lên trước mấy bước ngăn cô lại… bắt đầu từ hai năm trước, anh ta đã cảm thấy cô cách anh ta càng ngày càng xa, loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy bất an.
“Anh An còn có chuyện gì à?” Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh đèn, vẻ bực mình và chán ghét trên gương mặt cô phản chiếu rõ ràng trong mắt An Thiếu Sâm.
Nơi lồng ngực anh ta bỗng chốc tê rần, nao nao, sau vài lần há miệng, mới nói rất nhẹ là: “Nếu em làm đúng, tôi sẽ đứng về phía em.”
“À!” Mặc Tinh cười khẩy một tiếng, trào phúng nói: “Thế xin hỏi anh An, anh nghĩ em gái anh có lúc sai không?”
Hầu kết An Thiếu Sâm lăn lộn, mâu quang lóe lóe: “Sơ Tuyết luôn là một người rất săn sóc rất thông minh, khi con bé làm việc, suy nghĩ đầu tiên đều là cho người khác. Ngay cả hai năm trước, em cố tình lái xe tông con bé, con bé cũng không có truy tố em, chính là vì con bé sợ sau khi truy tố em, nửa đời sau em sẽ phải sống trong tù…”
Mặc Tinh nhìn anh ta chằm chằm, chế giễu trong đôi mắt càng đậm hơn, nhưng một chữ cô cũng không muốn nói.
Nói với loại người như An Thiếu Sâm này căn bản là nói không thông, cô có nói nhiều thì cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.
Lúc này, có tiếng bước chân tới gần, một giọng nam dịu dàng vang lên từ phía sau Mặc Tinh: “Anh An nói nhiều như thế, thực ra là muốn biểu đạt một câu: Anh nghĩ em gái anh sẽ không làm sai, đúng không?”
Mặc Tinh khẽ nhíu mày, xoay người lại nhìn về phía người vừa tới.
Anh ấy mặc tây trang phẳng phiu, bên ngoài mặc một chiếc áo bác sĩ dài màu trắng, tướng mạo tuấn lãng rực rỡ, lúc này trên gương mặt còn mang theo hai má lúm đồng tiền sâu sâu.
Bóng đêm đen như mực, ngọn đèn cũng không sáng lắm, mà anh ấy đứng trước mặt cô, giống như đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp vậy.
“Lục Ngôn Sầm?” An Thiếu Sâm nhíu chặt chân mày, đánh giá người đàn ông mấy lần rồi nói.
Lục Ngôn Sầm mỉm cười, chân mày cong cong: “Bảy năm không gặp, không ngờ anh An nhìn một cái đã nhận ra tôi rồi.”
Từ mầm non đến cấp hai, hai người đều là bạn cùng lớp, nhưng Lục Ngôn Sầm đi làm học sinh trao đổi ở Mỹ, đến giờ mới quay về.
“Gặp mặt dưới tình huống này, thật không tính là một chuyện vui.” An Thiếu Sâm nhếch môi, trong mắt lại chẳng có một tia ý cười nào: “Tôi và bạn gái tôi có ít việc riêng cần bàn, phiền cậu tránh đi cho.”
Nghe thấy vậy, hai mắt Mặc Tinh âm u, cô đang định cất lời, thì lại bị Lục Ngôn Sầm ở bên cạnh giành trước: “Bạn gái ư?”
Không chờ An Thiếu Sâm trả lời, Lục Ngôn Sầm đã cười nhẹ một tiếng: “Anh An, anh đang nói giỡn hả? Ngày nào bác cả tôi cũng nói đi nói lại bên tai tôi, nói là trước kia anh dính ở đằng sau Tinh Tinh như da trâu, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của em gái anh vào hai năm trước, anh đã trở thành kẻ thù với Tinh Tinh rồi.”
Sắc mặt An Thiếu Sâm biến ảo, nắm tay khẽ nắm chặt.
Lục Ngôn Sầm dừng một chút, khẽ nhíu mày: “Sao tôi không biết, lúc nào thì Tinh Tinh thành bạn gái anh vậy?”
Bị một người lạ gọi Tinh Tinh Tinh Tinh như thế, Mặc Tinh nhíu mày, nhưng không có nói gì.
“Chuyện giữa tôi và Mặc Tinh, không liên quan đến cậu.” Nắm đấm của An Thiếu Sâm đã từ hơi nắm biến thành nắm chặt, sắc mặt rất khó coi.
“Anh nói vậy tôi không thích nghe rồi đấy.” Lục Ngôn Sầm đưa tay ra, kéo Mặc Tinh vào trong lòng, mỉm cười nói: “Bác cả tôi, à, nói là thím Lưu chắc cô quen thuộc hơn. Bác ấy bảo đợi sau khi tôi về, bác ấy muốn giới thiệu tôi cho Tinh Tinh làm bạn trai, cho nên làm bạn trai tương lai của Tinh Tinh, chuyện giữa anh và cô ấy, vẫn liên quan đến tôi.”
Mặc Tinh vốn muốn đẩy người đàn ông không hiểu ra làm sao này ra, nhưng nghe thấy anh ấy nói bác cả anh ấy chính là thím Lưu, bàn tay vươn ra của cô dừng lại, lại đặt về.
“Đi thôi, không cần để ý đến anh ta.” Cô chủ động khoác lên cánh tay Lục Ngôn Sầm, đi về phía vào bệnh.
An Thiếu còn muốn đuổi theo, nhẫn nại của Mặc Tinh đã đến cực điểm, cô lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt anh ta, lạnh giọng nói: “Anh An muốn để tôi gọi điện cho cô An, bà An hay cô Đường, nói cho bọn họ biết, anh đang ở bệnh viện làm phiền tôi hả?”
Nghe thấy vậy, bàn chân nâng lên của An Thiếu Sâm lại thu trở về, anh ta thấy sự chán ghét và hận ý trong mắt Mặc Tinh, trái tim hơi đau, hơi buồn, lại hơi phẫn nộ, hơi hổ thện, lại có chút không cam tâm, không buông được.
Trong mắt anh ta xoẹt qua đau khổ và đấu tranh, do dự mãi, vẫn là trơ mắt nhìn Mặc Tinh khoác tay Lục Ngôn Sầm rời đi.
Vào giây phút đi vào cửa viện, Lục Ngôn Sầm chủ động buông cánh tay, lùi một bước sang bên cạnh, kéo ra một khoảng cách thỏa đáng giữa anh ấy và Mặc Tinh, áy náy nói: “Bác cả cứ gọi cô là Tinh Tinh Tinh Tinh, tôi cũng không biết cô họ gì, vừa nãy liền đánh liều gọi cô là Tinh Tinh, hy vọng cô đừng để bụng.”
“Tôi họ Mặc, tên Mặc Tinh, Tinh trong ngôi sao.” Mặc Tinh nhìn cái biển ở ngực anh ấy, hỏi: “Anh chính là cháu bồi dưỡng ở Mỹ của thím Lưu à?”
Lục Ngôn Sầm cười cười, trong mắt như có tinh quang lóe ra: “Ừ, hôm qua tôi vừa về từ Mỹ. Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Lục Ngôn Sầm, Ngôn trong Lý Trạch Ngôn, Sầm trong Sầm Văn Bổn.”
Lý Trạch Ngôn là một trong những nhân vật chính của game di động <>, thanh niên tài tuấn. Sầm Văn Bổn thì lại là tể tướng triều Đường, nhà văn học.
“Anh Lục muốn nói anh có sự đẹp trai của Lý Trạch Ngôn, hay có tài của Sầm Văn Bồn sao?” Mặc Tinh nở nụ cười.
Má lúm đồng tiền trên gương mặt Lục Ngôn Sầm sâu hơn chút, ý cười say lòng người: “Ay, bị cô phát hiện rồi.”
“Cảm ơn anh về chuyện vừa nãy.” Mặc Tinh thu lại độ cong nơi khóe miệng, nhẹ giọng nói.
Lục Ngôn Sầm cởϊ áσ dài màu trắng ra, khoác lên cánh tay: “Cái nhấc tay mà thôi, không cần khách sáo như vậy.”
Anh dừng lại, nói nhẹ nhàng hơn: “Mạo muội hỏi một câu, cô đừng để ý: Tôi nghe bác cả tôi nói chân phải cô có một số bệnh nhỏ phải không?”
“Có ít.” Mặc Tinh tỉnh bơ rụt chân phải lại, thản nhiên nói: “Nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra tôi là một người què. Nếu hơi nghiêm túc chút… rất rõ ràng.”
Lục Ngôn Sầm quét mắt liếc chân cô một cái, cảm khái nói: “Muốn luyện được như người bình thường, cô Mặc đã thầm chịu đựng nhiều nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Mặc Tinh lại rụt chân phải về sau, nhíu mày nói lấy lệ.
“Tôi biết là người gặp mặt lần đầu, tôi nói hơi nhiều rồi.” Lục Ngôn Sầm cong môi, chân thành nói: “Nhưng tôi là chuyên gia ở phương diện này, hơn nữa bác cả tôi bảo cô là người học nhảy, bác ấy vẫn hy vọng tôi có thể chữa khỏi giúp cô.”
Mặc Tinh lấy điện thoại ra rồi xem thời gian, cô ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Lục, nhưng không cần đâu. Còn có người đang đợi tôi, tôi cáo từ trước.”
Vừa dứt lời, Thủy Thanh Lan đã căng thẳng chạy xuống: “Tinh Tinh, sao em…”
Cô ấy chạy tới gần mới phát hiện có một người đàn ông lạ mặt đang đứng bên cạnh Mặc Tinh, cô ấy liền dừng lại câu chuyện, hỏi cái khác: “Vị này là?”
“Chào cô, tôi là cháu trai thím Lưu tên Lục Ngôn Sầm, tôi là bác sĩ, chuyên chữa tật chân.” Không đợi Mặc Tinh lên tiếng, Lục Ngôn Sầm đã chủ động tiến hành tự giới thiệu.
Nghe thấy bốn chữ ‘chuyên chữa tật chân’, hai mắt Thủy Thanh Lan sáng lên, giọng nói hơi kích động hơn so với bình thường: “Anh chuyên chữa tật chân à? Thế anh có thể khám giúp Tinh Tinh không? Hai năm trước, em ấy bị người ta đánh gãy chân, nhưng khoảng thời gian trước có bác sĩ nói là chân em ấy vẫn chữa được!”
Thấy cô lạnh lùng quay người muốn đi, anh ta vô thức tiến lên trước mấy bước ngăn cô lại… bắt đầu từ hai năm trước, anh ta đã cảm thấy cô cách anh ta càng ngày càng xa, loại cảm giác này khiến anh ta cảm thấy bất an.
“Anh An còn có chuyện gì à?” Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh đèn, vẻ bực mình và chán ghét trên gương mặt cô phản chiếu rõ ràng trong mắt An Thiếu Sâm.
Nơi lồng ngực anh ta bỗng chốc tê rần, nao nao, sau vài lần há miệng, mới nói rất nhẹ là: “Nếu em làm đúng, tôi sẽ đứng về phía em.”
“À!” Mặc Tinh cười khẩy một tiếng, trào phúng nói: “Thế xin hỏi anh An, anh nghĩ em gái anh có lúc sai không?”
Hầu kết An Thiếu Sâm lăn lộn, mâu quang lóe lóe: “Sơ Tuyết luôn là một người rất săn sóc rất thông minh, khi con bé làm việc, suy nghĩ đầu tiên đều là cho người khác. Ngay cả hai năm trước, em cố tình lái xe tông con bé, con bé cũng không có truy tố em, chính là vì con bé sợ sau khi truy tố em, nửa đời sau em sẽ phải sống trong tù…”
Mặc Tinh nhìn anh ta chằm chằm, chế giễu trong đôi mắt càng đậm hơn, nhưng một chữ cô cũng không muốn nói.
Nói với loại người như An Thiếu Sâm này căn bản là nói không thông, cô có nói nhiều thì cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.
Lúc này, có tiếng bước chân tới gần, một giọng nam dịu dàng vang lên từ phía sau Mặc Tinh: “Anh An nói nhiều như thế, thực ra là muốn biểu đạt một câu: Anh nghĩ em gái anh sẽ không làm sai, đúng không?”
Mặc Tinh khẽ nhíu mày, xoay người lại nhìn về phía người vừa tới.
Anh ấy mặc tây trang phẳng phiu, bên ngoài mặc một chiếc áo bác sĩ dài màu trắng, tướng mạo tuấn lãng rực rỡ, lúc này trên gương mặt còn mang theo hai má lúm đồng tiền sâu sâu.
Bóng đêm đen như mực, ngọn đèn cũng không sáng lắm, mà anh ấy đứng trước mặt cô, giống như đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp vậy.
“Lục Ngôn Sầm?” An Thiếu Sâm nhíu chặt chân mày, đánh giá người đàn ông mấy lần rồi nói.
Lục Ngôn Sầm mỉm cười, chân mày cong cong: “Bảy năm không gặp, không ngờ anh An nhìn một cái đã nhận ra tôi rồi.”
Từ mầm non đến cấp hai, hai người đều là bạn cùng lớp, nhưng Lục Ngôn Sầm đi làm học sinh trao đổi ở Mỹ, đến giờ mới quay về.
“Gặp mặt dưới tình huống này, thật không tính là một chuyện vui.” An Thiếu Sâm nhếch môi, trong mắt lại chẳng có một tia ý cười nào: “Tôi và bạn gái tôi có ít việc riêng cần bàn, phiền cậu tránh đi cho.”
Nghe thấy vậy, hai mắt Mặc Tinh âm u, cô đang định cất lời, thì lại bị Lục Ngôn Sầm ở bên cạnh giành trước: “Bạn gái ư?”
Không chờ An Thiếu Sâm trả lời, Lục Ngôn Sầm đã cười nhẹ một tiếng: “Anh An, anh đang nói giỡn hả? Ngày nào bác cả tôi cũng nói đi nói lại bên tai tôi, nói là trước kia anh dính ở đằng sau Tinh Tinh như da trâu, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của em gái anh vào hai năm trước, anh đã trở thành kẻ thù với Tinh Tinh rồi.”
Sắc mặt An Thiếu Sâm biến ảo, nắm tay khẽ nắm chặt.
Lục Ngôn Sầm dừng một chút, khẽ nhíu mày: “Sao tôi không biết, lúc nào thì Tinh Tinh thành bạn gái anh vậy?”
Bị một người lạ gọi Tinh Tinh Tinh Tinh như thế, Mặc Tinh nhíu mày, nhưng không có nói gì.
“Chuyện giữa tôi và Mặc Tinh, không liên quan đến cậu.” Nắm đấm của An Thiếu Sâm đã từ hơi nắm biến thành nắm chặt, sắc mặt rất khó coi.
“Anh nói vậy tôi không thích nghe rồi đấy.” Lục Ngôn Sầm đưa tay ra, kéo Mặc Tinh vào trong lòng, mỉm cười nói: “Bác cả tôi, à, nói là thím Lưu chắc cô quen thuộc hơn. Bác ấy bảo đợi sau khi tôi về, bác ấy muốn giới thiệu tôi cho Tinh Tinh làm bạn trai, cho nên làm bạn trai tương lai của Tinh Tinh, chuyện giữa anh và cô ấy, vẫn liên quan đến tôi.”
Mặc Tinh vốn muốn đẩy người đàn ông không hiểu ra làm sao này ra, nhưng nghe thấy anh ấy nói bác cả anh ấy chính là thím Lưu, bàn tay vươn ra của cô dừng lại, lại đặt về.
“Đi thôi, không cần để ý đến anh ta.” Cô chủ động khoác lên cánh tay Lục Ngôn Sầm, đi về phía vào bệnh.
An Thiếu còn muốn đuổi theo, nhẫn nại của Mặc Tinh đã đến cực điểm, cô lấy điện thoại ra quơ quơ trước mặt anh ta, lạnh giọng nói: “Anh An muốn để tôi gọi điện cho cô An, bà An hay cô Đường, nói cho bọn họ biết, anh đang ở bệnh viện làm phiền tôi hả?”
Nghe thấy vậy, bàn chân nâng lên của An Thiếu Sâm lại thu trở về, anh ta thấy sự chán ghét và hận ý trong mắt Mặc Tinh, trái tim hơi đau, hơi buồn, lại hơi phẫn nộ, hơi hổ thện, lại có chút không cam tâm, không buông được.
Trong mắt anh ta xoẹt qua đau khổ và đấu tranh, do dự mãi, vẫn là trơ mắt nhìn Mặc Tinh khoác tay Lục Ngôn Sầm rời đi.
Vào giây phút đi vào cửa viện, Lục Ngôn Sầm chủ động buông cánh tay, lùi một bước sang bên cạnh, kéo ra một khoảng cách thỏa đáng giữa anh ấy và Mặc Tinh, áy náy nói: “Bác cả cứ gọi cô là Tinh Tinh Tinh Tinh, tôi cũng không biết cô họ gì, vừa nãy liền đánh liều gọi cô là Tinh Tinh, hy vọng cô đừng để bụng.”
“Tôi họ Mặc, tên Mặc Tinh, Tinh trong ngôi sao.” Mặc Tinh nhìn cái biển ở ngực anh ấy, hỏi: “Anh chính là cháu bồi dưỡng ở Mỹ của thím Lưu à?”
Lục Ngôn Sầm cười cười, trong mắt như có tinh quang lóe ra: “Ừ, hôm qua tôi vừa về từ Mỹ. Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Lục Ngôn Sầm, Ngôn trong Lý Trạch Ngôn, Sầm trong Sầm Văn Bổn.”
Lý Trạch Ngôn là một trong những nhân vật chính của game di động <>, thanh niên tài tuấn. Sầm Văn Bổn thì lại là tể tướng triều Đường, nhà văn học.
“Anh Lục muốn nói anh có sự đẹp trai của Lý Trạch Ngôn, hay có tài của Sầm Văn Bồn sao?” Mặc Tinh nở nụ cười.
Má lúm đồng tiền trên gương mặt Lục Ngôn Sầm sâu hơn chút, ý cười say lòng người: “Ay, bị cô phát hiện rồi.”
“Cảm ơn anh về chuyện vừa nãy.” Mặc Tinh thu lại độ cong nơi khóe miệng, nhẹ giọng nói.
Lục Ngôn Sầm cởϊ áσ dài màu trắng ra, khoác lên cánh tay: “Cái nhấc tay mà thôi, không cần khách sáo như vậy.”
Anh dừng lại, nói nhẹ nhàng hơn: “Mạo muội hỏi một câu, cô đừng để ý: Tôi nghe bác cả tôi nói chân phải cô có một số bệnh nhỏ phải không?”
“Có ít.” Mặc Tinh tỉnh bơ rụt chân phải lại, thản nhiên nói: “Nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra tôi là một người què. Nếu hơi nghiêm túc chút… rất rõ ràng.”
Lục Ngôn Sầm quét mắt liếc chân cô một cái, cảm khái nói: “Muốn luyện được như người bình thường, cô Mặc đã thầm chịu đựng nhiều nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Mặc Tinh lại rụt chân phải về sau, nhíu mày nói lấy lệ.
“Tôi biết là người gặp mặt lần đầu, tôi nói hơi nhiều rồi.” Lục Ngôn Sầm cong môi, chân thành nói: “Nhưng tôi là chuyên gia ở phương diện này, hơn nữa bác cả tôi bảo cô là người học nhảy, bác ấy vẫn hy vọng tôi có thể chữa khỏi giúp cô.”
Mặc Tinh lấy điện thoại ra rồi xem thời gian, cô ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Lục, nhưng không cần đâu. Còn có người đang đợi tôi, tôi cáo từ trước.”
Vừa dứt lời, Thủy Thanh Lan đã căng thẳng chạy xuống: “Tinh Tinh, sao em…”
Cô ấy chạy tới gần mới phát hiện có một người đàn ông lạ mặt đang đứng bên cạnh Mặc Tinh, cô ấy liền dừng lại câu chuyện, hỏi cái khác: “Vị này là?”
“Chào cô, tôi là cháu trai thím Lưu tên Lục Ngôn Sầm, tôi là bác sĩ, chuyên chữa tật chân.” Không đợi Mặc Tinh lên tiếng, Lục Ngôn Sầm đã chủ động tiến hành tự giới thiệu.
Nghe thấy bốn chữ ‘chuyên chữa tật chân’, hai mắt Thủy Thanh Lan sáng lên, giọng nói hơi kích động hơn so với bình thường: “Anh chuyên chữa tật chân à? Thế anh có thể khám giúp Tinh Tinh không? Hai năm trước, em ấy bị người ta đánh gãy chân, nhưng khoảng thời gian trước có bác sĩ nói là chân em ấy vẫn chữa được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.