Chương 14
Lý Quế Anh
25/11/2017
Chuyện gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Anh đang cầu hôn cô một lần nữa
sao? Tình thế như này thì cô biết làm gì bây giờ, cô yêu anh nhiều lắm
cô không muốn mất anh đâu. Thực sự, cô muốn cùng anh có một cuộc sống
hạnh phúc. Và cô nói:
" Phong à!!! Anh đứng lên đi mà "
Anh đáp:
" Em đồng ý để anh đeo chiếc nhẫn này vào thì anh mới đứng lên còn không anh sẽ quỳ mãi thế này "
Cô hỏi anh:
" Anh thật là yêu em chứ? Hay anh chỉ thương hại em? "
Anh nói:
" Anh không thương hại em, ba tháng em rời đi anh như một cái xác không hồn. Anh nhớ em da diết chỉ mong em hiểu mà quay về dù cho anh có phải trả giá dù cho anh có chết... "
Anh chưa kịp nói hết câu cô liền quỳ sụp xuống hôn lên môi anh không để anh nói tiếp cô nói:
" Em tin anh!!! Xin anh đừng nói nữa "
Anh nói:
" Em đồng ý đeo nhẫn lại nhé "
Cô khẽ gật đầu nước mắt rưng rưng cười trong hạnh phúc. Thế là anh đeo nhẫn vào tay cô anh nói:
" Anh hứa sẽ bảo vệ em và con không để ai chia cắt chúng ta nữa "
Anh khẽ đưa tay áp vào má cô anh hôn nhẹ vào môi cô một cách say đắm, anh siết chặt cô vào lòng như không muốn để cô chạy thoát khỏi anh. Sau đó anh nói:
" Khiết Nhi!!! Anh xin lỗi em "
Cô vùi mặt vào ngực anh cựa nguậy, tay thì ôm chặt anh.
Sáng hôm sau, Bảo Hân đến công ty tìm anh nhưng không thấy đâu cả, cô ta như phát điên lên gọi cho anh thì bị thuê bao. Cô ta nghi ngờ rằng anh đang đi tìm cô nên cô ta đã lên một kế hoạch chỉ chờ anh sụp bẫy nữa là thành công, cô ta cười lớn:
" Cao Phong ơi Cao Phong!!! Anh nghĩ anh có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi thề sẽ không để anh và nó được hạnh phúc đâu "
Anh đã đưa mẹ con cô trở về nhà an toàn, vừa bước vào nhà anh cứ giành xách đồ cho cô, đã vậy anh còn bế cô lên phòng anh bảo:
" Chút nữa anh sẽ gội đầu cho em có chịu không? "
Cô cười phì:
" Vậy được không đấy? Em sẽ ngã lưng ra bồn tắm anh gội cho em nhé "
Anh gật đầu đầy háo hức. Lúc gội đầu cho cô anh nói:
" Bụng em ngày càng lớn, đi đứng phải cẩn thận đấy không được làm gì nặng đâu. Để anh biết anh giận đấy "
Cô mè nheo:
" Em biết rồi ông tướng ạ "
Cả hai người họ đang rất hạnh phúc, cô cảm thấy rất vui vì ước mơ của cô là được anh thương yêu được là vợ anh cuối cùng cũng thành sự thật. Nhưng cô đâu hay biết hạnh phúc trước mắt của cô và anh chỉ là khởi đầu cho sự đau thương về sau.
Chương 16
Sáng hôm nay, cô thức dậy sớm để chuẩn bị cho anh một bữa sáng thật ngon, vì cũng lâu rồi cô chưa nấu ăn cho anh ăn nên hôm nay cô quyết định sẽ nấu cho anh ăn.
Cô rất ngăn nắp, quần áo của anh luôn được cô ủi thẳng băng, thơm tho, những tập tài liệu của anh cô luôn là người bỏ vào cặp cho anh vì cô biết tính anh hay quên, cứ thế cô trở thành một người vợ đảm đang.
Cô đang đứng nấu ăn trong bếp, bỗng anh từ xa đi tới tiến lại gần ôm eo cô, anh nói:
" Thức ăn em nấu thơm quá vợ à "
Trên tay cô đang cầm thìa thức ăn liền quay lại đút cho anh ăn cô hỏi:
" Ngon không anh? Nếu không vừa khẩu vị nói em biết liền đấy "
Anh vừa ăn vừa tấm tắc khen:
" Em nấu ăn là ngon nhất luôn đấy Tiểu Khiết "
Cô véo vào mũi anh:
" Anh đang nịnh em sao ông tướng "Rồi cả hai cùng bật cười lên, anh ôm lấy cô, cô cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của anh, tự dưng nước mắt cô chảy ra. Anh hốt hoảng:
" Em sao vậy Tiểu Khiết? Em đau ở đâu à nói anh nghe nào? "
Cô lắc đầu đáp:
" Không anh ạ!!! Chỉ tại em thấy hạnh phúc quá. Em sợ mình nằm mơ, em sợ anh sẽ không thương em nữa "
Anh hôn nhẹ lên trán cô:
" Đại ngốc à!!! Em không có nằm mơ và anh cũng không bỏ đi đâu hết anh luôn thương em, anh hứa sẽ bảo vệ em và con kia mà "
Cô cười nói:
" Anh nói thật nhé!!! Anh hứa với em nhé!!! "
Anh xoa đầu cô bảo:
" Ừm!!! Anh hứa với em mà "
Hai người họ đang vui vẻ thì tự nhiên từ đâu đó Bảo Hân xuất hiện. Cô giật mình miệng mấp máy:
" Sao... Sao chị lại vào được nhà chứ? "
Cô ta nhếch miệng nói:
" Là Phong đưa tôi chìa khóa, bảo tôi thích đến thì đến "
Cô ta nói tiếp:
" Xem ra tôi đã quá bất cẩn rồi, quá xem thường cô rồi Khiết Nhi à "
Anh nói:
" Cô thôi đi Bảo Hân "
Cô ta tiến lại gần anh choàng tay vào vai anh:
" Anh làm sao vậy Phong? Anh đã từng vì em mà chống lại mọi thứ mà kể cả ba mẹ khó tính của anh nựa kia mà "
Anh tức giận hất tay cô ta:
" Cô đừng ăn nói hỗn xược với ba mẹ tôi đấy. Chúng ta kết thúc rồi, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên nghe lồi va mẹ tôi không day vào cô thì sẽ tốt biết bao. Cô là loại đàn bà thâm hiểm, tôi biết mọi chuyện cô làm rồi cái thai đó không phải của tôi "
Bảo Hân đáp:
" Vậy thì sao? Em không cho phép anh yêu khác ngoài em đâu Phong à!!! Dù là bất kì ai "
Vừa nói cô ta nhìn chằm chằm vào cô. Anh thấy được sự sợ hãi trong cô liền quát:
" Bảo Hân!!! Tôi yêu cầu cô cút ra khỏi nhà tôi. Đừng có đụng đến Khiết Nhi bằng không tôi sẽ giết cô, tôi cấm cô đụng vào vợ tôi "
Cô ta cười lớn:
" Vợ tôi sao?.... Cái gì mà vợ tôi chứ... Để xem hai người hạnh phúc tới khi nào nhé "
Nói xong cô ta bỏ đi, còn cô lúc này trong lòng đầy hoang mang và lo lắng, anh nhìn cô mặt cắt không còn miếng máu anh nói:
" Tiểu Khiết à!!! Em đừng sợ, cô ta không làm gì em đâu anh không để cô ta hại em đâu "
Cô ôm chằm lấy anh vỗ vào vai anh liên tục nói:
" Tại sao chứ? Em làm gì sai? Tại sao hết anh rồi đến cô ta muốn làm tổn thương em. Tại sao... Tại sao...??? "
Anh vỗ về cô:
" Anh xin lỗi... Lỗi tại anh mà cô ta được nước làm tới... Anh xin lỗi em đừng rời xa anh nhé "
Anh bế cô về phòng để cô nghỉ ngơi xong vào phòng làm việc anh gọi thuộc hạ anh bảo:
" Các người mau theo dõi Bảo Hân cho tôi... Xem cô ta đang tính âm mưu gì thì báo tôi biết "
Còn Bảo Hân cô ta vẫn cứ âm thầm lên kế hoạch hại cô chỉ là cô ta muốn hai người họ cứ tận hưởng sự hạnh phúc ấy một thời gian rồi sau đó sẽ cho cô thấy cái hạnh phúc mà cô có lẽ ra là của cô ta. Lúc này cô ta cười nhếch miệng nói:
" Khiết Nhi ơi Khiết Nhi!!! Tao sẽ cho mày mất chồng mất luôn cả đứa con thì tao mới hạnh phúc. Nên còn hạnh phúc được ngày nào thì cứ từ từ mà tận hưởng nhé. "
" Phong à!!! Anh đứng lên đi mà "
Anh đáp:
" Em đồng ý để anh đeo chiếc nhẫn này vào thì anh mới đứng lên còn không anh sẽ quỳ mãi thế này "
Cô hỏi anh:
" Anh thật là yêu em chứ? Hay anh chỉ thương hại em? "
Anh nói:
" Anh không thương hại em, ba tháng em rời đi anh như một cái xác không hồn. Anh nhớ em da diết chỉ mong em hiểu mà quay về dù cho anh có phải trả giá dù cho anh có chết... "
Anh chưa kịp nói hết câu cô liền quỳ sụp xuống hôn lên môi anh không để anh nói tiếp cô nói:
" Em tin anh!!! Xin anh đừng nói nữa "
Anh nói:
" Em đồng ý đeo nhẫn lại nhé "
Cô khẽ gật đầu nước mắt rưng rưng cười trong hạnh phúc. Thế là anh đeo nhẫn vào tay cô anh nói:
" Anh hứa sẽ bảo vệ em và con không để ai chia cắt chúng ta nữa "
Anh khẽ đưa tay áp vào má cô anh hôn nhẹ vào môi cô một cách say đắm, anh siết chặt cô vào lòng như không muốn để cô chạy thoát khỏi anh. Sau đó anh nói:
" Khiết Nhi!!! Anh xin lỗi em "
Cô vùi mặt vào ngực anh cựa nguậy, tay thì ôm chặt anh.
Sáng hôm sau, Bảo Hân đến công ty tìm anh nhưng không thấy đâu cả, cô ta như phát điên lên gọi cho anh thì bị thuê bao. Cô ta nghi ngờ rằng anh đang đi tìm cô nên cô ta đã lên một kế hoạch chỉ chờ anh sụp bẫy nữa là thành công, cô ta cười lớn:
" Cao Phong ơi Cao Phong!!! Anh nghĩ anh có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi thề sẽ không để anh và nó được hạnh phúc đâu "
Anh đã đưa mẹ con cô trở về nhà an toàn, vừa bước vào nhà anh cứ giành xách đồ cho cô, đã vậy anh còn bế cô lên phòng anh bảo:
" Chút nữa anh sẽ gội đầu cho em có chịu không? "
Cô cười phì:
" Vậy được không đấy? Em sẽ ngã lưng ra bồn tắm anh gội cho em nhé "
Anh gật đầu đầy háo hức. Lúc gội đầu cho cô anh nói:
" Bụng em ngày càng lớn, đi đứng phải cẩn thận đấy không được làm gì nặng đâu. Để anh biết anh giận đấy "
Cô mè nheo:
" Em biết rồi ông tướng ạ "
Cả hai người họ đang rất hạnh phúc, cô cảm thấy rất vui vì ước mơ của cô là được anh thương yêu được là vợ anh cuối cùng cũng thành sự thật. Nhưng cô đâu hay biết hạnh phúc trước mắt của cô và anh chỉ là khởi đầu cho sự đau thương về sau.
Chương 16
Sáng hôm nay, cô thức dậy sớm để chuẩn bị cho anh một bữa sáng thật ngon, vì cũng lâu rồi cô chưa nấu ăn cho anh ăn nên hôm nay cô quyết định sẽ nấu cho anh ăn.
Cô rất ngăn nắp, quần áo của anh luôn được cô ủi thẳng băng, thơm tho, những tập tài liệu của anh cô luôn là người bỏ vào cặp cho anh vì cô biết tính anh hay quên, cứ thế cô trở thành một người vợ đảm đang.
Cô đang đứng nấu ăn trong bếp, bỗng anh từ xa đi tới tiến lại gần ôm eo cô, anh nói:
" Thức ăn em nấu thơm quá vợ à "
Trên tay cô đang cầm thìa thức ăn liền quay lại đút cho anh ăn cô hỏi:
" Ngon không anh? Nếu không vừa khẩu vị nói em biết liền đấy "
Anh vừa ăn vừa tấm tắc khen:
" Em nấu ăn là ngon nhất luôn đấy Tiểu Khiết "
Cô véo vào mũi anh:
" Anh đang nịnh em sao ông tướng "Rồi cả hai cùng bật cười lên, anh ôm lấy cô, cô cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của anh, tự dưng nước mắt cô chảy ra. Anh hốt hoảng:
" Em sao vậy Tiểu Khiết? Em đau ở đâu à nói anh nghe nào? "
Cô lắc đầu đáp:
" Không anh ạ!!! Chỉ tại em thấy hạnh phúc quá. Em sợ mình nằm mơ, em sợ anh sẽ không thương em nữa "
Anh hôn nhẹ lên trán cô:
" Đại ngốc à!!! Em không có nằm mơ và anh cũng không bỏ đi đâu hết anh luôn thương em, anh hứa sẽ bảo vệ em và con kia mà "
Cô cười nói:
" Anh nói thật nhé!!! Anh hứa với em nhé!!! "
Anh xoa đầu cô bảo:
" Ừm!!! Anh hứa với em mà "
Hai người họ đang vui vẻ thì tự nhiên từ đâu đó Bảo Hân xuất hiện. Cô giật mình miệng mấp máy:
" Sao... Sao chị lại vào được nhà chứ? "
Cô ta nhếch miệng nói:
" Là Phong đưa tôi chìa khóa, bảo tôi thích đến thì đến "
Cô ta nói tiếp:
" Xem ra tôi đã quá bất cẩn rồi, quá xem thường cô rồi Khiết Nhi à "
Anh nói:
" Cô thôi đi Bảo Hân "
Cô ta tiến lại gần anh choàng tay vào vai anh:
" Anh làm sao vậy Phong? Anh đã từng vì em mà chống lại mọi thứ mà kể cả ba mẹ khó tính của anh nựa kia mà "
Anh tức giận hất tay cô ta:
" Cô đừng ăn nói hỗn xược với ba mẹ tôi đấy. Chúng ta kết thúc rồi, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên nghe lồi va mẹ tôi không day vào cô thì sẽ tốt biết bao. Cô là loại đàn bà thâm hiểm, tôi biết mọi chuyện cô làm rồi cái thai đó không phải của tôi "
Bảo Hân đáp:
" Vậy thì sao? Em không cho phép anh yêu khác ngoài em đâu Phong à!!! Dù là bất kì ai "
Vừa nói cô ta nhìn chằm chằm vào cô. Anh thấy được sự sợ hãi trong cô liền quát:
" Bảo Hân!!! Tôi yêu cầu cô cút ra khỏi nhà tôi. Đừng có đụng đến Khiết Nhi bằng không tôi sẽ giết cô, tôi cấm cô đụng vào vợ tôi "
Cô ta cười lớn:
" Vợ tôi sao?.... Cái gì mà vợ tôi chứ... Để xem hai người hạnh phúc tới khi nào nhé "
Nói xong cô ta bỏ đi, còn cô lúc này trong lòng đầy hoang mang và lo lắng, anh nhìn cô mặt cắt không còn miếng máu anh nói:
" Tiểu Khiết à!!! Em đừng sợ, cô ta không làm gì em đâu anh không để cô ta hại em đâu "
Cô ôm chằm lấy anh vỗ vào vai anh liên tục nói:
" Tại sao chứ? Em làm gì sai? Tại sao hết anh rồi đến cô ta muốn làm tổn thương em. Tại sao... Tại sao...??? "
Anh vỗ về cô:
" Anh xin lỗi... Lỗi tại anh mà cô ta được nước làm tới... Anh xin lỗi em đừng rời xa anh nhé "
Anh bế cô về phòng để cô nghỉ ngơi xong vào phòng làm việc anh gọi thuộc hạ anh bảo:
" Các người mau theo dõi Bảo Hân cho tôi... Xem cô ta đang tính âm mưu gì thì báo tôi biết "
Còn Bảo Hân cô ta vẫn cứ âm thầm lên kế hoạch hại cô chỉ là cô ta muốn hai người họ cứ tận hưởng sự hạnh phúc ấy một thời gian rồi sau đó sẽ cho cô thấy cái hạnh phúc mà cô có lẽ ra là của cô ta. Lúc này cô ta cười nhếch miệng nói:
" Khiết Nhi ơi Khiết Nhi!!! Tao sẽ cho mày mất chồng mất luôn cả đứa con thì tao mới hạnh phúc. Nên còn hạnh phúc được ngày nào thì cứ từ từ mà tận hưởng nhé. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.